Chương 63: HỘI NGHỊ BÀN TRÒN
Phạm Tiểu Vân
18/06/2014
Anh xuất hiện ở cầu thang với màu áo xanh nhạt mà nó thích nhất:
- Mình không biết là cậu cũng dậy sớm vậy đấy.
- Ngủ chỗ lạ, không quen nên dậy sớm thôi.
- Quý tộc quá - Anh vừa cười vừa ngồi xuống bên cạnh nó - Sau này cưới cô nào hoàn cảnh không khá giả thì có mà khổ.
- Với người yêu thì khác chứ - Tự Quân hất đầu nhìn anh nói - Không quen cũng phải cắn răng mà chịu chứ sao.
Rồi cả anh và Tự Quân cùng cười phá lên. Từ hôm qua tới giờ, đây là lần đầu tiên nó thấy anh vui vẻ như vậy. Vấn đề với Đình Duy chắc sẽ giải quyết nhanh thôi. Ít ra thì anh ta cũng tin rằng nó không nói dối. Chính anh ta phải là người hiểu hơn ai hết tình trạng nguy kịch của nó tối qua.
Nó tin Đình Duy sẽ đủ sáng suốt để nhận ra rằng không kẻ nào lại ngu ngốc đến nỗi đem mạng sống của mình ra đánh cuộc chỉ vì muốn gây sự chú ý ở người khác như thế. Điều duy nhất nó sợ lúc này là mọi người sẽ thắc mắc vì sao nó biết trước vụ hạ độc đó. Nó có nên nói cho họ biết là mình được một con ma mách bảo hay không? Nếu không thì biết giải thích thế nào đây?.
Tuyết Dung bất ngờ đi đến làm nó giật mình bừng tỉnh, theo sau còn có cả Đình Duy nữa. Trong vẻ mặt đăm chiêu ấy, nó thấy mình khó lòng đoán ra tâm trạng của chàng bác sĩ.
- Cô thấy khoẻ rồi ư? - Anh ta nhìn nó với chút ngại ngần.
Tự nhủ với bản thân rằng: “Mình nhất định phải hàn gắn mối quan hệ này”, nó vội vàng đứng dậy:
- Cảm ơn anh vì đã cứu mạng tôi.Nếu không nhờ có thuốc của anh thì chắc giờ này tôi đã đi chầu Diêm Vương lâu rồi.
- Không, chính cô mới là người đã cứu sống tôi. Nếu không phải vì tôi thì cô cũng không bị như thế....Vậy mà tôi còn nói những lời xúc phạm tới cô. Xin lỗi.
- Anh là bạn của Gia Tuấn thì cũng là bạn của tôi. Làm sao tôi có thể nhìn anh có chuyện được chứ?
- Hai người nói chuyện nghe khách sáo quá - Anh đang ngồt vắt chân bỗng che miệng ho mấy tiếng – Chỉ là hiểu lầm mà cứ xin lỗi nhau mãi. Sao không mau ngồi xuống cho mọi người đỡ chóng mặt?
Nó và Đình Duy nhất loạt quay qua nhìn Tuấn rồi mỉm cười. Sau khi an vị trên chiếc ghế bên cạnh Tự Quân, Đình Duy mới chồm người về phía trước và nói với giọng phấn khởi:
- Loại độc cô trúng thật sự rất đáng sợ. Trừ phi không biết đến, bằng không chẳng ai dám đem mạng mình ra đùa kiểu ấy.
- Nếu không phải có một bác sĩ thiên tài như Đình Duy ở ngay cạnh… - Tuyết Dung bỗng đưa mắt nhìn nó-…Mạng cô khó giữ đấy.
- Không ghê gớm như vậy đâu – Duy bật cười đưa tay gãi đầu – Chẳng qua tôi đã từng nghiên cứu về nó trước đây. Dường như sự may mắn lúc nào cũng vây quanh Vân Nhi. Nếu cô ấy có chuyện gì thì chắc cuộc đời này tôi sẽ bị lương tâm cắn rứt mãi.
- Ông trời thương cậu nên mới để cô bé này nhanh chóng bình phục - Anh bật cười, tay mân mê những sợi tóc rũ trên vai nó.
Không ai có mặt trong phòng (kể cả đương sự ) nhận ra ánh mắt Tự Quân bất ngờ quay phắt ra cửa…
- Chắc là vậy. - Đình Duy nói mà như mếu.
- Nhưng mà sao cô biết trước việc đó sẽ xảy ra? - Tuyết Dung lại quay sang nhìn nó.
Nghe câu hỏi của cô ấy, nụ cười trên môi Tuấn chợt tắt ngúm. Tối qua mệt quá nên anh ngủ thẳng giấc tới sáng, có dành tí thời gian nào để suy nghĩ đâu.Thế nhưng nó lại trả lời một cách nhanh chóng:
- Đó hoàn toàn nhờ vào linh cảm.
- Linh cảm ư? - Tuyết Dung tròn mắt.
- Đúng vậy - Nó gật đầu - Tôi biết mọi người có thể không tin. Nhưng sự thật là lúc ấy linh cảm mách bảo với tôi rằng một trong hai ly rượu đó không thể uống.
- Mình có một người bạn cũng đang nghiên cứu về vấn đề này. Cậu ấy nói một số người có giác quan thứ sáu đặc biệt nhạy bén hơn bình thường. Có khi nào Vân Nhi cũng là một trong số ấy không nhỉ? - Đình Duy quay qua nhìn anh hỏi.
- Ờ ờ đúng rồi đó – Tuấn nghe xong liền gật lấy gật để - Bởi vậy mình mới nói với cậu là ông trời sai cô ấy đến để bảo vệ mình.
Nó thấy Tuyết Dung khoanh tay trước ngực và "hứ" lên một tiếng trong khi Tự Quân lại lắc đầu cười:
- Cô đúng là một con người có nhiều cái khác thường. Chuyện này tôi chỉ mới nghe đồn đại chứ chứng kiến tận mắt thế này thì chưa bao giờ.
- Giá mà xung quanh chúng ta có nhiều người đặc biệt như thế cũng đỡ. - Đình Duy nhún vai - Nhưng hình như Vân Nhi chỉ có linh cảm tốt đối với những việc có liên quan đến Gia Tuấn thôi thì phải?
- Hì - Nó quay qua nhìn anh, mỉm cười bối rối.
Vậy là mọi vấn đề trong phút chốc đã được giải quyết. Anh và Đình Duy không còn giận nhau nữa. Như thế đối với nó đã là điều tuyệt vời nhất có thể xảy ra trong ngày. May mắn hơn nữa là mọi người có vẻ tin vào cái "vụ linh cảm" do nó tự bịa ra. Trước đây anh từng nói người dân nơi đây "hay suy nghĩ lung tung lắm". Bây giờ nó mới hiểu vì sao. Họ dễ dàng tin vào những điều huyền bí và có liên quan đến thần linh. Bởi vậy việc nghĩ người khác là một con yêu quái cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Nhi muốn tranh thủ đi tìm hiểu thêm về nơi này. Nó nghĩ nếu siêng năng hỏi han, biết đâu sẽ tìm ra manh mối gì mới. Nhưng Gia Tuấn nhất quyết không đồng ý. Anh bảo nội trong hai ngày sắp tới, nó không được làm bất cứ việc gì khác ngoại trừ …đi chơi với anh. Câu nói xanh rờn của Tuấn “Anh có rất nhiều thứ muốn cho em xem” khiến nó vừa thương vừa giận.
Nó giận anh hay giữ nỗi buồn một mình, không chịu chia sẻ với ai. Nó giận anh lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho người khác còn bản thân mình thì chẳng thèm đoái hoài. Việc có người muốn giết mình tối qua, dường như chẳng có chút giá trị nào trong thâm tâm Tuấn. Anh ấy thậm chí không nghĩ đến việc làm cách nào để lùng bắt hắn. Hình như việc sống chết đối với Tuấn từ lâu đã không còn ý nghĩa. Nhi cũng không biết nên gọi đó là bao dung hay bất cần nữa...
- Mình không biết là cậu cũng dậy sớm vậy đấy.
- Ngủ chỗ lạ, không quen nên dậy sớm thôi.
- Quý tộc quá - Anh vừa cười vừa ngồi xuống bên cạnh nó - Sau này cưới cô nào hoàn cảnh không khá giả thì có mà khổ.
- Với người yêu thì khác chứ - Tự Quân hất đầu nhìn anh nói - Không quen cũng phải cắn răng mà chịu chứ sao.
Rồi cả anh và Tự Quân cùng cười phá lên. Từ hôm qua tới giờ, đây là lần đầu tiên nó thấy anh vui vẻ như vậy. Vấn đề với Đình Duy chắc sẽ giải quyết nhanh thôi. Ít ra thì anh ta cũng tin rằng nó không nói dối. Chính anh ta phải là người hiểu hơn ai hết tình trạng nguy kịch của nó tối qua.
Nó tin Đình Duy sẽ đủ sáng suốt để nhận ra rằng không kẻ nào lại ngu ngốc đến nỗi đem mạng sống của mình ra đánh cuộc chỉ vì muốn gây sự chú ý ở người khác như thế. Điều duy nhất nó sợ lúc này là mọi người sẽ thắc mắc vì sao nó biết trước vụ hạ độc đó. Nó có nên nói cho họ biết là mình được một con ma mách bảo hay không? Nếu không thì biết giải thích thế nào đây?.
Tuyết Dung bất ngờ đi đến làm nó giật mình bừng tỉnh, theo sau còn có cả Đình Duy nữa. Trong vẻ mặt đăm chiêu ấy, nó thấy mình khó lòng đoán ra tâm trạng của chàng bác sĩ.
- Cô thấy khoẻ rồi ư? - Anh ta nhìn nó với chút ngại ngần.
Tự nhủ với bản thân rằng: “Mình nhất định phải hàn gắn mối quan hệ này”, nó vội vàng đứng dậy:
- Cảm ơn anh vì đã cứu mạng tôi.Nếu không nhờ có thuốc của anh thì chắc giờ này tôi đã đi chầu Diêm Vương lâu rồi.
- Không, chính cô mới là người đã cứu sống tôi. Nếu không phải vì tôi thì cô cũng không bị như thế....Vậy mà tôi còn nói những lời xúc phạm tới cô. Xin lỗi.
- Anh là bạn của Gia Tuấn thì cũng là bạn của tôi. Làm sao tôi có thể nhìn anh có chuyện được chứ?
- Hai người nói chuyện nghe khách sáo quá - Anh đang ngồt vắt chân bỗng che miệng ho mấy tiếng – Chỉ là hiểu lầm mà cứ xin lỗi nhau mãi. Sao không mau ngồi xuống cho mọi người đỡ chóng mặt?
Nó và Đình Duy nhất loạt quay qua nhìn Tuấn rồi mỉm cười. Sau khi an vị trên chiếc ghế bên cạnh Tự Quân, Đình Duy mới chồm người về phía trước và nói với giọng phấn khởi:
- Loại độc cô trúng thật sự rất đáng sợ. Trừ phi không biết đến, bằng không chẳng ai dám đem mạng mình ra đùa kiểu ấy.
- Nếu không phải có một bác sĩ thiên tài như Đình Duy ở ngay cạnh… - Tuyết Dung bỗng đưa mắt nhìn nó-…Mạng cô khó giữ đấy.
- Không ghê gớm như vậy đâu – Duy bật cười đưa tay gãi đầu – Chẳng qua tôi đã từng nghiên cứu về nó trước đây. Dường như sự may mắn lúc nào cũng vây quanh Vân Nhi. Nếu cô ấy có chuyện gì thì chắc cuộc đời này tôi sẽ bị lương tâm cắn rứt mãi.
- Ông trời thương cậu nên mới để cô bé này nhanh chóng bình phục - Anh bật cười, tay mân mê những sợi tóc rũ trên vai nó.
Không ai có mặt trong phòng (kể cả đương sự ) nhận ra ánh mắt Tự Quân bất ngờ quay phắt ra cửa…
- Chắc là vậy. - Đình Duy nói mà như mếu.
- Nhưng mà sao cô biết trước việc đó sẽ xảy ra? - Tuyết Dung lại quay sang nhìn nó.
Nghe câu hỏi của cô ấy, nụ cười trên môi Tuấn chợt tắt ngúm. Tối qua mệt quá nên anh ngủ thẳng giấc tới sáng, có dành tí thời gian nào để suy nghĩ đâu.Thế nhưng nó lại trả lời một cách nhanh chóng:
- Đó hoàn toàn nhờ vào linh cảm.
- Linh cảm ư? - Tuyết Dung tròn mắt.
- Đúng vậy - Nó gật đầu - Tôi biết mọi người có thể không tin. Nhưng sự thật là lúc ấy linh cảm mách bảo với tôi rằng một trong hai ly rượu đó không thể uống.
- Mình có một người bạn cũng đang nghiên cứu về vấn đề này. Cậu ấy nói một số người có giác quan thứ sáu đặc biệt nhạy bén hơn bình thường. Có khi nào Vân Nhi cũng là một trong số ấy không nhỉ? - Đình Duy quay qua nhìn anh hỏi.
- Ờ ờ đúng rồi đó – Tuấn nghe xong liền gật lấy gật để - Bởi vậy mình mới nói với cậu là ông trời sai cô ấy đến để bảo vệ mình.
Nó thấy Tuyết Dung khoanh tay trước ngực và "hứ" lên một tiếng trong khi Tự Quân lại lắc đầu cười:
- Cô đúng là một con người có nhiều cái khác thường. Chuyện này tôi chỉ mới nghe đồn đại chứ chứng kiến tận mắt thế này thì chưa bao giờ.
- Giá mà xung quanh chúng ta có nhiều người đặc biệt như thế cũng đỡ. - Đình Duy nhún vai - Nhưng hình như Vân Nhi chỉ có linh cảm tốt đối với những việc có liên quan đến Gia Tuấn thôi thì phải?
- Hì - Nó quay qua nhìn anh, mỉm cười bối rối.
Vậy là mọi vấn đề trong phút chốc đã được giải quyết. Anh và Đình Duy không còn giận nhau nữa. Như thế đối với nó đã là điều tuyệt vời nhất có thể xảy ra trong ngày. May mắn hơn nữa là mọi người có vẻ tin vào cái "vụ linh cảm" do nó tự bịa ra. Trước đây anh từng nói người dân nơi đây "hay suy nghĩ lung tung lắm". Bây giờ nó mới hiểu vì sao. Họ dễ dàng tin vào những điều huyền bí và có liên quan đến thần linh. Bởi vậy việc nghĩ người khác là một con yêu quái cũng không phải chuyện gì khó khăn.
Nhi muốn tranh thủ đi tìm hiểu thêm về nơi này. Nó nghĩ nếu siêng năng hỏi han, biết đâu sẽ tìm ra manh mối gì mới. Nhưng Gia Tuấn nhất quyết không đồng ý. Anh bảo nội trong hai ngày sắp tới, nó không được làm bất cứ việc gì khác ngoại trừ …đi chơi với anh. Câu nói xanh rờn của Tuấn “Anh có rất nhiều thứ muốn cho em xem” khiến nó vừa thương vừa giận.
Nó giận anh hay giữ nỗi buồn một mình, không chịu chia sẻ với ai. Nó giận anh lúc nào cũng chỉ biết nghĩ cho người khác còn bản thân mình thì chẳng thèm đoái hoài. Việc có người muốn giết mình tối qua, dường như chẳng có chút giá trị nào trong thâm tâm Tuấn. Anh ấy thậm chí không nghĩ đến việc làm cách nào để lùng bắt hắn. Hình như việc sống chết đối với Tuấn từ lâu đã không còn ý nghĩa. Nhi cũng không biết nên gọi đó là bao dung hay bất cần nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.