Chương 64: THÁC CẦU NGUYỆN, HỒ NHƯ Ý
Phạm Tiểu Vân
18/06/2014
Sau bữa ăn sáng, cả bọn năm người rủ nhau đi dạo trên đảo. Và đương nhiên anh trở thành hướng dẫn viên du lịch…
Phải đến hôm nay nó mới biết nơi này cũng là nơi anh được sinh ra. Mọi người kể lại rằng mẹ anh trở dạ trong một lần bà cùng ba anh đến đây nghỉ mát. Ông nói đó là điềm báo anh có duyên với vùng biển này. Thế là từ nhỏ đến lớn, anh tới đây không biết bao nhiêu lần, nhưng hầu hết thời gian chỉ ở trên đảo chứ không đi vào đất liền. Bởi vậy, biển Bình An là "ngôi nhà thứ hai" như anh đã nói.
- Đi thêm một đoạn nữa sẽ đến chỗ hồ Như Ý. Ông mình bảo mọi ước nguyện được cầu xin tại cái hồ ấy sẽ trở thành sự thật.
- Thế anh đã bao giờ ước điều gì chưa? - Tuyết Dung hào hứng hỏi.
- À, cái đó thì anh chưa thử.
- Anh đến đây nhiều lần vậy mà không bao giờ ước gì sao?
- Anh nghĩ điều gì phải đến thì cuối cùng cũng đến thôi, bởi vậy nên...mấy lần đến đây anh toàn nằm dài trên thảm cỏ, ngắm trời ngắm mây rồi ngủ một giấc tới trưa... - Nói xong nó thấy anh gãi đầu rồi nhe răng cười.
- Lúc đó cậu chỉ đi có một mình. Còn lần này chắc cảm giác sẽ khác chứ hả? - Tự Quân nháy mắt hỏi.
Anh nhìn nó thật nhanh rồi đút tay vào túi, mỉm cười và gật đầu nhè nhẹ:
- Đương nhiên là khác rồi...Ít nhất thì lần này mình sẽ không ngủ nữa.
Càng đến gần, cây cối càng trở nên rậm rạp và đất dưới chân càng ẩm ướt. Tuyết Dung bắt đầu bực mình vì bùn vấy đầy lên áo của cô ấy và các cành cây cứ cào vào da thịt:
- Đây là chỗ nào mà đáng sợ vậy nè!
- Cố gắng lên - Anh quay lại cười nói - Anh bảo đảm khi nhìn thấy nó em sẽ nhận ra rằng những vất vả này là hoàn toàn xứng đáng.
- Hay mình nghỉ một lát đi. - Cô ấy đề nghị - Chân em muốn rụng luôn rồi.
- Mới đi có tí xíu đã than. Biết vậy sáng này anh để em ở nhà cho rồi - Tự Quân lắc đầu nói.
- Sao anh kì quá vậy? - Tuyết Dung cự nự - Suốt từ đầu tới giờ mình chỉ toàn đi bộ với đi bộ. Mấy anh là con trai nên thấy không có gì. Còn em phải khác chứ, em là con gái mà.
- Vân Nhi cũng là con gái như em mà có thấy người ta than thở gì đâu. Đừng có càu nhàu nữa, im lặng và đi tiếp đi.
Thấy Nhi từ đầu tới giờ cứ bước đi lầm lũi nên anh chàng có ý nhắc nhở. Thật ra nó vẫn đan suy nghĩ miên man về ly rượu độc tối quá. Mẹ anh nói những gì Vân Thanh biết chỉ mới có một nửa. Vậy nửa còn lại ở đâu? Chẳng lẽ người mà kẻ đó thật sự muốn giết là anh? Chắc kế hoạch có gì sai sót nên ly rượu mới đặt nhằm qua chỗ Đình Duy. Nhưng mẹ anh có biết trước sự nhầm lẫn đó hay không? Nếu biết sao bà ấy không bảo nó cứu Đình Duy? Chẳng lẽ người đàn bà đó ích kỷ đến nổi chỉ biết quan tâm mỗi con trai mình? Càng nghĩ lại càng thấy rối.
Cuộc hành trình tiếp tục được một lúc nữa thì con đường mòn quanh co uốn lượn kết thúc. Một không gian rộng lớn hiện ra trước mắt nó. Tiếng thác đổ ầm ầm và gió thổi lồng lộng khiến người ta cảm thấy sảng khoái vô cùng.
- Giới thiệu với mọi người, đây chính là thác Cầu Nguyện! - Anh hào hứng nói.
- Thật không thể tin được. - Đình Duy thốt lên đầy thán phục - Vậy mà trước giờ mình không biết ở đây có một nơi tuyệt vời thế này.
- Nếu cậu biết thì chẳng phải mình thất nghiệp à? - Anh cười nói.
- Đúng là hoành tráng - Tự Quân khoanh tay ngắm nhìn dòng thác nhiều tầng đang thi nhau tuôn ào ạt xuống cái hồ bên dưới.
- Làm gì có, em thấy lãng mạn lắm mà - Tuyết Dung mải mê chiêm ngưỡng cái màu trong xanh của nước dưới hồ và những rặng dừa chạy dài theo hai bên bờ.
- Chúng ta có thể leo lên đỉnh ngọn thác ấy nếu muốn. Nhưng mình nói trước, ai yếu tim hay có bệnh sợ độ cao thì tốt nhất là nên ở dưới này nhìn thôi.
- Mình nghĩ cậu phải ở lại trông chừng em gái mình rồi, anh bạn ạ - Đình Duy nhìn Tự Quân và nói với giọng châm chọc.
- Nó không lên được thì cứ ngồi ở đó mà chờ. - Tự Quân khịt mũi - Lớn rồi chứ có phải con nít đâu mà cần anh trai canh chừng.
- Ai nói với hai anh là em sẽ ở lại? - Đến lượt Tuyết Dung phản bác - Cái gì mọi người làm được thì em cũng phải làm.
- Nhưng mà anh nhớ hình như em bị chứng sợ độ cao mà.
- Nó còn mắc thêm cái "bệnh" sợ dơ nữa. - Tự Quân đưa mắt nhìn Tuyết Dung.
- Anh... - Nó thấy Tuyết Dung nhìn anh ta bằng cặp mắt có hình viên đạn -...Không được nói xấu em trước mặt mọi người như thế. Mấy anh ở đây để làm gì mà bảo vệ một cô gái cũng không làm nổi?
- Ai chứ em thì anh bó tay rồi - Tự Quân lắc đầu ngao ngán - Thôi, mình đừng nghe nó nói nhảm nữa. Cứ tiếp tục đi.
Nói vậy thôi chứ Tuyết Dung chẳng chịu ở lại đâu. Cô ấy vẫn cùng mọi người leo lên thác. Những tảng đá ở đây lâu ngày trở nên ẩm ướt và bám đầy rêu xanh nên rất trơn trượt. Không cẩn thận có thể té dập mặt. Thế nhưng những điều đó không hề làm cho nó sợ hãi mà hoàn toàn ngược lại. Trải qua nhiều chuyện, sở thích phiêu lưu của nó càng lúc càng trở nên rõ rệt. Nó thích đến những nơi nào có tính mạo hiểm một tí. Nhưng hình như từ khi có anh bên cạnh, nó chẳng còn biết sợ gì nữa. Bởi vì nó biết chỉ cần ngày nào còn ở đây thì ngày đó anh sẽ không để nó phải đối mặt với bất kì nguy hiểm nào.
Anh em Tự Quân hay gây nhau là vậy nhưng nó thấy tình cảm giữa họ rất thân thiết. Ngoài mặt Tự Quân hay chê bai em gái mình thế thôi chứ thật ra anh ta thương Tuyết Dung lắm. Nó có thể nhận ra điều đó lúc họ leo lên ngọn thác. Chính vẻ mặt lo lắng của Tự Quân đã nói lên tất cả. Anh ta phải đi chậm lại phía sau để có thể quan sát Tuyết Dung mọi lúc mọi nơi. Không hỏi han gì nhưng chỉ cần cô ấy nhăn mặt hay thở dài một cái thôi thì anh chàng đã nhìn chăm chăm rồi.
- Cậu để Vân Nhi đi một mình như thế không sợ sao? - Đình Duy nhìn anh hỏi - Cô ấy có mắc bệnh yếu tim không vậy?
- Yên tâm đi, Vân Nhi thì chỉ có làm cho người khác yếu tim chứ bản thân cô ấy chẳng biết sợ gì đâu - Anh quay ra sau nhìn nó, cười cười.
- Nhưng mình thấy nãy giờ cô ấy im lặng quá. Chẳng biết có chuyện gì không. Chỉ sợ vừa mới khỏi bệnh lại đi đứng nhiều sẽ không tốt.
- Tính cô ấy thích tự lập, không muốn làm phiền ai bao giờ.
- Và cậu thích Vân Nhi cũng vì điểm ấy? - Anh chàng bác sĩ ghé sát vào tai anh hỏi.
- Mình cũng không biết nữa - Anh cười trừ - Cô ấy luôn khiến cho người ta cảm thấy thoải mái khi ở gần. Nói thật với cậu là mình không thích lắm loại con gái mà cứ hễ vừa rời xa một lát thì trong lòng lại lo lắng vì không biết cô ta có làm nên trò trống gì không, có bị ai bắt nạt không.
- Còn Vân Nhi thì không như vậy hả?
- Dĩ nhiên rồi. Tại cậu không biết, chứ lúc ở trong rừng, cổ tỏ ra bình tĩnh y như một người đàn ông vậy. Đứng trước bất cứ một vấn đề nào cũng cẩn thận cân đo nặng nhẹ rồi mới hành động. Chưa hết, lúc nào cô bé ấy cũng có ý thức phải tự cứu lấy mình trước khi cầu viện người khác. Bởi vậy mình luôn an tâm rằng cổ có thể tự lo cho bản thân.
- Nếu như vậy thì sao cậu còn phải vì cô ấy mà từ bỏ cuộc thi?
- Mình đã thống nhất là sẽ không bàn đến chuyện đó nữa rồi mà.
- Nhưng vì cái gì mới được chứ? Cậu không thể cho mình một câu trả lời hợp lí được sao?
- Đơn giản là bây giờ mình thấy nó không còn quan trọng nữa. - Anh nhún vai
- Vậy thì lúc này cái gì mới là quan trọng đối với cậu?
- ....Là thời gian, Duy à... - Anh lại quay sang nhìn nó - ...Mình không muốn lãng phí chúng vào những việc không cần thiết. N&S không tham gia lần này vẫn thì còn lần khác. Thế nhưng...
- Nhưng gì? - Đình Duy nóng nảy hỏi.
- ...Có một số chuyện mà nếu bây giờ cậu không làm thì chẳng biết sau này có còn cơ hội hay không. Mình ghét cái cảm giác hối hận vì đã không làm một việc gì đó lắm.
- Bây giờ cậu mà không chịu đi thi thì sau này mới phải hối hận đấy, thằng ngốc ạ. - Anh chàng bác sĩ thụi lên lưng anh thùm thụp.
- Tất cả tùy thuộc vào quan niệm của mỗi người thôi. - Anh vỗ nhẹ lên vai người bạn của mình - Cũng giống như... cậu thì cho rằng N&S là quan trọng còn mình thì không.
- Cậu đúng là một tên ngoan cố. Không biết năm xưa vì lí do gì mà chúng ta lại trở thành bạn thân nhỉ?
- Vì mình thấy cậu "hiền" nhất trường nên mới lân la làm quen. Còn cậu thì cảm động trước thái độ chân thành của mình quá nên đã "chấp thuận".
Đình Duy buột phải bật cười trước câu nói đùa ấy của anh mặc dù trong bụng còn đang bực bội lắm. Làm bạn với nhau bao nhiêu năm qua, cái bản tính cứng đầu và ngoan cố của anh Đình Duy không phải không biết. Bề ngoài thì cười nói như chẳng có gì nhưng một khi anh đã quyết định thì không ai có thể lay chuyển được. Bởi vậy nếu Gia Tuấn bảo là anh ta không muốn tham dự cuộc thi thì cho dù trời xập xuống cũng không có gì thay đổi.
Khi đã leo đến đỉnh, tất cả cùng dừng lại và kiêu hãnh nhìn đoạn đường đã vượt qua. Ai cũng cười tươi mặc cho mồ hôi đang tuôn ra như tắm. Ngọn thác chia thành nhiều tầng, giữa mỗi tầng là một vùng nước xanh thẩm. Những vách đá quanh hồ phủ đầy rêu xanh, cây cỏ mọc um tùm. Nước tuôn ào ạt từ trên xuống và bắn ra thành muôn vàn bọt nhỏ li ti làm cho không gian mát rượi.
- Đây là lần đầu tiên em làm được một việc vĩ đại thế này đấy. - Tuyết Dung cười rạng rỡ.
- Việc gì? Leo thác hả? -Tự Quân hỏi- Vậy chắc cuộc đời em còn nhiều chuyện vĩ đại lắm.
Nhi mỉm cười nhìn cảnh vật xung quanh. Ở đây cao đến nỗi có thể thấy cả biển xanh hiền hoà và ngôi nhà của Gia Đức ở xa xa. Anh loay hoay dùng chân lôi một viên đá nhỏ lại gần, hào hứng nói:
- Ai đá được hòn đá từ thác Cầu Nguyện xuống hồ Như Ý kia sẽ có một điều ước. Mấy cậu có muốn thử không?
Phải đến hôm nay nó mới biết nơi này cũng là nơi anh được sinh ra. Mọi người kể lại rằng mẹ anh trở dạ trong một lần bà cùng ba anh đến đây nghỉ mát. Ông nói đó là điềm báo anh có duyên với vùng biển này. Thế là từ nhỏ đến lớn, anh tới đây không biết bao nhiêu lần, nhưng hầu hết thời gian chỉ ở trên đảo chứ không đi vào đất liền. Bởi vậy, biển Bình An là "ngôi nhà thứ hai" như anh đã nói.
- Đi thêm một đoạn nữa sẽ đến chỗ hồ Như Ý. Ông mình bảo mọi ước nguyện được cầu xin tại cái hồ ấy sẽ trở thành sự thật.
- Thế anh đã bao giờ ước điều gì chưa? - Tuyết Dung hào hứng hỏi.
- À, cái đó thì anh chưa thử.
- Anh đến đây nhiều lần vậy mà không bao giờ ước gì sao?
- Anh nghĩ điều gì phải đến thì cuối cùng cũng đến thôi, bởi vậy nên...mấy lần đến đây anh toàn nằm dài trên thảm cỏ, ngắm trời ngắm mây rồi ngủ một giấc tới trưa... - Nói xong nó thấy anh gãi đầu rồi nhe răng cười.
- Lúc đó cậu chỉ đi có một mình. Còn lần này chắc cảm giác sẽ khác chứ hả? - Tự Quân nháy mắt hỏi.
Anh nhìn nó thật nhanh rồi đút tay vào túi, mỉm cười và gật đầu nhè nhẹ:
- Đương nhiên là khác rồi...Ít nhất thì lần này mình sẽ không ngủ nữa.
Càng đến gần, cây cối càng trở nên rậm rạp và đất dưới chân càng ẩm ướt. Tuyết Dung bắt đầu bực mình vì bùn vấy đầy lên áo của cô ấy và các cành cây cứ cào vào da thịt:
- Đây là chỗ nào mà đáng sợ vậy nè!
- Cố gắng lên - Anh quay lại cười nói - Anh bảo đảm khi nhìn thấy nó em sẽ nhận ra rằng những vất vả này là hoàn toàn xứng đáng.
- Hay mình nghỉ một lát đi. - Cô ấy đề nghị - Chân em muốn rụng luôn rồi.
- Mới đi có tí xíu đã than. Biết vậy sáng này anh để em ở nhà cho rồi - Tự Quân lắc đầu nói.
- Sao anh kì quá vậy? - Tuyết Dung cự nự - Suốt từ đầu tới giờ mình chỉ toàn đi bộ với đi bộ. Mấy anh là con trai nên thấy không có gì. Còn em phải khác chứ, em là con gái mà.
- Vân Nhi cũng là con gái như em mà có thấy người ta than thở gì đâu. Đừng có càu nhàu nữa, im lặng và đi tiếp đi.
Thấy Nhi từ đầu tới giờ cứ bước đi lầm lũi nên anh chàng có ý nhắc nhở. Thật ra nó vẫn đan suy nghĩ miên man về ly rượu độc tối quá. Mẹ anh nói những gì Vân Thanh biết chỉ mới có một nửa. Vậy nửa còn lại ở đâu? Chẳng lẽ người mà kẻ đó thật sự muốn giết là anh? Chắc kế hoạch có gì sai sót nên ly rượu mới đặt nhằm qua chỗ Đình Duy. Nhưng mẹ anh có biết trước sự nhầm lẫn đó hay không? Nếu biết sao bà ấy không bảo nó cứu Đình Duy? Chẳng lẽ người đàn bà đó ích kỷ đến nổi chỉ biết quan tâm mỗi con trai mình? Càng nghĩ lại càng thấy rối.
Cuộc hành trình tiếp tục được một lúc nữa thì con đường mòn quanh co uốn lượn kết thúc. Một không gian rộng lớn hiện ra trước mắt nó. Tiếng thác đổ ầm ầm và gió thổi lồng lộng khiến người ta cảm thấy sảng khoái vô cùng.
- Giới thiệu với mọi người, đây chính là thác Cầu Nguyện! - Anh hào hứng nói.
- Thật không thể tin được. - Đình Duy thốt lên đầy thán phục - Vậy mà trước giờ mình không biết ở đây có một nơi tuyệt vời thế này.
- Nếu cậu biết thì chẳng phải mình thất nghiệp à? - Anh cười nói.
- Đúng là hoành tráng - Tự Quân khoanh tay ngắm nhìn dòng thác nhiều tầng đang thi nhau tuôn ào ạt xuống cái hồ bên dưới.
- Làm gì có, em thấy lãng mạn lắm mà - Tuyết Dung mải mê chiêm ngưỡng cái màu trong xanh của nước dưới hồ và những rặng dừa chạy dài theo hai bên bờ.
- Chúng ta có thể leo lên đỉnh ngọn thác ấy nếu muốn. Nhưng mình nói trước, ai yếu tim hay có bệnh sợ độ cao thì tốt nhất là nên ở dưới này nhìn thôi.
- Mình nghĩ cậu phải ở lại trông chừng em gái mình rồi, anh bạn ạ - Đình Duy nhìn Tự Quân và nói với giọng châm chọc.
- Nó không lên được thì cứ ngồi ở đó mà chờ. - Tự Quân khịt mũi - Lớn rồi chứ có phải con nít đâu mà cần anh trai canh chừng.
- Ai nói với hai anh là em sẽ ở lại? - Đến lượt Tuyết Dung phản bác - Cái gì mọi người làm được thì em cũng phải làm.
- Nhưng mà anh nhớ hình như em bị chứng sợ độ cao mà.
- Nó còn mắc thêm cái "bệnh" sợ dơ nữa. - Tự Quân đưa mắt nhìn Tuyết Dung.
- Anh... - Nó thấy Tuyết Dung nhìn anh ta bằng cặp mắt có hình viên đạn -...Không được nói xấu em trước mặt mọi người như thế. Mấy anh ở đây để làm gì mà bảo vệ một cô gái cũng không làm nổi?
- Ai chứ em thì anh bó tay rồi - Tự Quân lắc đầu ngao ngán - Thôi, mình đừng nghe nó nói nhảm nữa. Cứ tiếp tục đi.
Nói vậy thôi chứ Tuyết Dung chẳng chịu ở lại đâu. Cô ấy vẫn cùng mọi người leo lên thác. Những tảng đá ở đây lâu ngày trở nên ẩm ướt và bám đầy rêu xanh nên rất trơn trượt. Không cẩn thận có thể té dập mặt. Thế nhưng những điều đó không hề làm cho nó sợ hãi mà hoàn toàn ngược lại. Trải qua nhiều chuyện, sở thích phiêu lưu của nó càng lúc càng trở nên rõ rệt. Nó thích đến những nơi nào có tính mạo hiểm một tí. Nhưng hình như từ khi có anh bên cạnh, nó chẳng còn biết sợ gì nữa. Bởi vì nó biết chỉ cần ngày nào còn ở đây thì ngày đó anh sẽ không để nó phải đối mặt với bất kì nguy hiểm nào.
Anh em Tự Quân hay gây nhau là vậy nhưng nó thấy tình cảm giữa họ rất thân thiết. Ngoài mặt Tự Quân hay chê bai em gái mình thế thôi chứ thật ra anh ta thương Tuyết Dung lắm. Nó có thể nhận ra điều đó lúc họ leo lên ngọn thác. Chính vẻ mặt lo lắng của Tự Quân đã nói lên tất cả. Anh ta phải đi chậm lại phía sau để có thể quan sát Tuyết Dung mọi lúc mọi nơi. Không hỏi han gì nhưng chỉ cần cô ấy nhăn mặt hay thở dài một cái thôi thì anh chàng đã nhìn chăm chăm rồi.
- Cậu để Vân Nhi đi một mình như thế không sợ sao? - Đình Duy nhìn anh hỏi - Cô ấy có mắc bệnh yếu tim không vậy?
- Yên tâm đi, Vân Nhi thì chỉ có làm cho người khác yếu tim chứ bản thân cô ấy chẳng biết sợ gì đâu - Anh quay ra sau nhìn nó, cười cười.
- Nhưng mình thấy nãy giờ cô ấy im lặng quá. Chẳng biết có chuyện gì không. Chỉ sợ vừa mới khỏi bệnh lại đi đứng nhiều sẽ không tốt.
- Tính cô ấy thích tự lập, không muốn làm phiền ai bao giờ.
- Và cậu thích Vân Nhi cũng vì điểm ấy? - Anh chàng bác sĩ ghé sát vào tai anh hỏi.
- Mình cũng không biết nữa - Anh cười trừ - Cô ấy luôn khiến cho người ta cảm thấy thoải mái khi ở gần. Nói thật với cậu là mình không thích lắm loại con gái mà cứ hễ vừa rời xa một lát thì trong lòng lại lo lắng vì không biết cô ta có làm nên trò trống gì không, có bị ai bắt nạt không.
- Còn Vân Nhi thì không như vậy hả?
- Dĩ nhiên rồi. Tại cậu không biết, chứ lúc ở trong rừng, cổ tỏ ra bình tĩnh y như một người đàn ông vậy. Đứng trước bất cứ một vấn đề nào cũng cẩn thận cân đo nặng nhẹ rồi mới hành động. Chưa hết, lúc nào cô bé ấy cũng có ý thức phải tự cứu lấy mình trước khi cầu viện người khác. Bởi vậy mình luôn an tâm rằng cổ có thể tự lo cho bản thân.
- Nếu như vậy thì sao cậu còn phải vì cô ấy mà từ bỏ cuộc thi?
- Mình đã thống nhất là sẽ không bàn đến chuyện đó nữa rồi mà.
- Nhưng vì cái gì mới được chứ? Cậu không thể cho mình một câu trả lời hợp lí được sao?
- Đơn giản là bây giờ mình thấy nó không còn quan trọng nữa. - Anh nhún vai
- Vậy thì lúc này cái gì mới là quan trọng đối với cậu?
- ....Là thời gian, Duy à... - Anh lại quay sang nhìn nó - ...Mình không muốn lãng phí chúng vào những việc không cần thiết. N&S không tham gia lần này vẫn thì còn lần khác. Thế nhưng...
- Nhưng gì? - Đình Duy nóng nảy hỏi.
- ...Có một số chuyện mà nếu bây giờ cậu không làm thì chẳng biết sau này có còn cơ hội hay không. Mình ghét cái cảm giác hối hận vì đã không làm một việc gì đó lắm.
- Bây giờ cậu mà không chịu đi thi thì sau này mới phải hối hận đấy, thằng ngốc ạ. - Anh chàng bác sĩ thụi lên lưng anh thùm thụp.
- Tất cả tùy thuộc vào quan niệm của mỗi người thôi. - Anh vỗ nhẹ lên vai người bạn của mình - Cũng giống như... cậu thì cho rằng N&S là quan trọng còn mình thì không.
- Cậu đúng là một tên ngoan cố. Không biết năm xưa vì lí do gì mà chúng ta lại trở thành bạn thân nhỉ?
- Vì mình thấy cậu "hiền" nhất trường nên mới lân la làm quen. Còn cậu thì cảm động trước thái độ chân thành của mình quá nên đã "chấp thuận".
Đình Duy buột phải bật cười trước câu nói đùa ấy của anh mặc dù trong bụng còn đang bực bội lắm. Làm bạn với nhau bao nhiêu năm qua, cái bản tính cứng đầu và ngoan cố của anh Đình Duy không phải không biết. Bề ngoài thì cười nói như chẳng có gì nhưng một khi anh đã quyết định thì không ai có thể lay chuyển được. Bởi vậy nếu Gia Tuấn bảo là anh ta không muốn tham dự cuộc thi thì cho dù trời xập xuống cũng không có gì thay đổi.
Khi đã leo đến đỉnh, tất cả cùng dừng lại và kiêu hãnh nhìn đoạn đường đã vượt qua. Ai cũng cười tươi mặc cho mồ hôi đang tuôn ra như tắm. Ngọn thác chia thành nhiều tầng, giữa mỗi tầng là một vùng nước xanh thẩm. Những vách đá quanh hồ phủ đầy rêu xanh, cây cỏ mọc um tùm. Nước tuôn ào ạt từ trên xuống và bắn ra thành muôn vàn bọt nhỏ li ti làm cho không gian mát rượi.
- Đây là lần đầu tiên em làm được một việc vĩ đại thế này đấy. - Tuyết Dung cười rạng rỡ.
- Việc gì? Leo thác hả? -Tự Quân hỏi- Vậy chắc cuộc đời em còn nhiều chuyện vĩ đại lắm.
Nhi mỉm cười nhìn cảnh vật xung quanh. Ở đây cao đến nỗi có thể thấy cả biển xanh hiền hoà và ngôi nhà của Gia Đức ở xa xa. Anh loay hoay dùng chân lôi một viên đá nhỏ lại gần, hào hứng nói:
- Ai đá được hòn đá từ thác Cầu Nguyện xuống hồ Như Ý kia sẽ có một điều ước. Mấy cậu có muốn thử không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.