Chương 82: THẤT HỨA
Phạm Tiểu Vân
18/06/2014
Tuấn vội vã rời đi ngay khi tiết mục vừa kết thúc khiến Nhi có muốn nhìn anh thêm một chút cũng chẳng còn cơ hội. Liếc mắt nhìn đồng hồ, con số 11h45 làm nó thở thườn thượt. Lời hứa trở về trước giữa đêm nay của anh xem chừng không thể thực hiện được. Dù đã chuẩn bị tinh thần để đón nhận từ trước nhưng giờ đây, lòng nó vẫn dậy lên một nỗi cô đơn, trống trãi khôn cùng.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên khiến tim Nhi như ngừng đập. Ấn vội vào phím màu đỏ, giọng nói quen thuộc của anh lại vang lên:
- Em đang ở đâu thế? - Giọng Tuấn có vẻ gấp gáp.
- Trên phòng… - Nó vừa định trả lời thì chợt nhớ ra đây không phải là phòng mình.
Từ lúc thức dậy đến giờ, cô bé chỉ mãi lo xem ti vi mà quên bén đi chuyện tìm hiểu. Chưa biết nên trả lời với anh thế nào thì nó bỗng nghe thấy một tiếng nói nho nhỏ ở đầu dây bên kia:
- Phòng của Tuyết Dung, mình quên mất
- Là chỗ nào? - Giọng anh có vẻ hơi hoảng.
- Có chuyện gì không ổn ư? - Nó bắt đầu lo lắng.
- Không, anh cứ sợ em đã đi ngủ . Làm một cô gái bị thức giấc giữa đêm thì vô duyên lắm.
- Bây giờ đã gần tới nửa đêm. Hay là anh cứ ở lại đó, sáng mai hẳn về đây. – Cô bé rụt rè đề nghị - Hơn nữa, mọi người trong nhà đều đã ngủ cả rồi. Mà em lại chẳng có chìa khoá. Không ai ra mở cửa cho anh đâu.
- Thì anh gọi điện cũng là để nói với em chuyện đó đấy...Năm nay tổ chức lâu quá, anh cứ tưởng tới mười một giờ là xong, ai ngờ...Chắc tối nay không về kịp...
- Anh không được khoẻ ư? - Nó hỏi khi nghe tiếng anh thở nặng nhọc ở đầu dây bên kia.
- Không, vừa hát xong nên anh còn mệt...
- Nói vậy là tối nay anh sẽ ngủ lại đó? - Nó ngập ngừng.
- Em đừng vì chuyện này mà giận anh nhé... - Nó nghe giọng anh đầy áy náy - Thật lòng anh cũng không muốn như thế đâu.
- Anh trẻ con quá! Em có buồn hay giận gì đâu - Nhi cố giữ cho giọng nói thật tự nhiên, như thể mình xem đó là một chuyện hết sức bình thường.
- Không buồn sao em lại khóc?
- Làm gì có - Nó chối phăng - Anh chỉ giỏi đoán mò thôi.
- Không khóc thì sao phải lấy tay dụi mắt đỏ hoe thế hả em? - Anh nói giọng ân cần.
Câu nói của Tuấn khiến Nhi giật mình hạ tay xuống, vẻ mặt ngạc nhiên đến không nhúc nhích được:
- Làm...làm thế nào anh biết được điều đó?
- Hai giây là đủ để thấy giọt nước mắt của em rồi
Nó vội vàng quay ra sau và cực kì bất ngờ khi thấy Tuấn đã đứng sừng sững trên ban công tự lúc nào. Anh mặc trên người một cái áo khoác màu đen, dài qua khỏi đầu gối; bàn tay trái nắm chặt chiếc khăn quàng cổ màu xanh; mặt mày lấm tấm mồ hôi. Thấy vẻ mặt không tin nổi vào mắt mình của nó, Tuấn liền hạ điện thoại xuống rồi mỉm cười:
- Ba mà biết anh trèo tường kiểu này chắc nhất xỉu quá.
Môi nó mấp máy mà không có một tiếng nào thốt ra. Cách đây mấy chục phút thôi, nó còn thấy anh đang biểu diễn trên ti vi. Thế thì sao bây giờ Tuấn lại có thể đứng ngay trước mặt nó được?
- Dù sao cũng khó khăn lắm mới lên được tới đây... – Tuấn thở phào lấy tay lau mồ hôi trên trán -…Em có định mời anh vào phòng không vậy?
- Em...- Nó bối rối không nói nên lời -… Anh...Em...
- Nếu em không muốn cho vào thì để anh ôm một cái cũng được...Bởi vì, anh nhớ em quá!
Vừa dứt lời, nó đã thấy anh bước nhanh đến và giang tay ôm lấy mình. Chiếc khăn quàng trên tay lặng lẽ rơi xuống đất, nhường chỗ cho cái siết chặt vội vàng, nồng thắm.
- Làm sao anh về đây nhanh thế? – Nó áp mặt lên ngực anh, tay mãi mân mê chiếc nút áo gần nhất.
- Là Tự Quân đưa anh tới. – Tuấn cười - Công nhận cỗ phong xa đó đi nhanh khủng khiếp. Chớp mắt một cái đã thấy đến rồi.
- Bây giờ anh ấy đang ở đâu? – Cô bé bất giác nhìn quanh.
- Quay về nhận giải thưởng rồi.
- Thế còn anh? Sao anh không ở lại đó chờ công bố kết quả.
- Chờ thế thì biết khi nào mới xong? Với lại, anh chỉ hứa với em là sẽ tham dự thôi mà.
- Anh thật là... - Nó nói giọng nửa thương nửa giận.
- Thôi mà, đừng nhớ đến cái N&S "quái quỷ" đó nữa. – Tuấn đẩy nhẹ nó ra, mặt đối mặt với mình – Khóc đến nỗi ướt hết áo anh rồi nè.
- Tại anh hết – Nhi hờn dỗi đánh lên tay anh mấy cái.
- A! – Mặt mày Tuấn bỗng nhăn nhúm.
Nó hốt hoảng đỡ lấy anh khi thấy Tuấn sụm người, tay ôm chặt chỗ bị thương trên cánh tay.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên khiến tim Nhi như ngừng đập. Ấn vội vào phím màu đỏ, giọng nói quen thuộc của anh lại vang lên:
- Em đang ở đâu thế? - Giọng Tuấn có vẻ gấp gáp.
- Trên phòng… - Nó vừa định trả lời thì chợt nhớ ra đây không phải là phòng mình.
Từ lúc thức dậy đến giờ, cô bé chỉ mãi lo xem ti vi mà quên bén đi chuyện tìm hiểu. Chưa biết nên trả lời với anh thế nào thì nó bỗng nghe thấy một tiếng nói nho nhỏ ở đầu dây bên kia:
- Phòng của Tuyết Dung, mình quên mất
- Là chỗ nào? - Giọng anh có vẻ hơi hoảng.
- Có chuyện gì không ổn ư? - Nó bắt đầu lo lắng.
- Không, anh cứ sợ em đã đi ngủ . Làm một cô gái bị thức giấc giữa đêm thì vô duyên lắm.
- Bây giờ đã gần tới nửa đêm. Hay là anh cứ ở lại đó, sáng mai hẳn về đây. – Cô bé rụt rè đề nghị - Hơn nữa, mọi người trong nhà đều đã ngủ cả rồi. Mà em lại chẳng có chìa khoá. Không ai ra mở cửa cho anh đâu.
- Thì anh gọi điện cũng là để nói với em chuyện đó đấy...Năm nay tổ chức lâu quá, anh cứ tưởng tới mười một giờ là xong, ai ngờ...Chắc tối nay không về kịp...
- Anh không được khoẻ ư? - Nó hỏi khi nghe tiếng anh thở nặng nhọc ở đầu dây bên kia.
- Không, vừa hát xong nên anh còn mệt...
- Nói vậy là tối nay anh sẽ ngủ lại đó? - Nó ngập ngừng.
- Em đừng vì chuyện này mà giận anh nhé... - Nó nghe giọng anh đầy áy náy - Thật lòng anh cũng không muốn như thế đâu.
- Anh trẻ con quá! Em có buồn hay giận gì đâu - Nhi cố giữ cho giọng nói thật tự nhiên, như thể mình xem đó là một chuyện hết sức bình thường.
- Không buồn sao em lại khóc?
- Làm gì có - Nó chối phăng - Anh chỉ giỏi đoán mò thôi.
- Không khóc thì sao phải lấy tay dụi mắt đỏ hoe thế hả em? - Anh nói giọng ân cần.
Câu nói của Tuấn khiến Nhi giật mình hạ tay xuống, vẻ mặt ngạc nhiên đến không nhúc nhích được:
- Làm...làm thế nào anh biết được điều đó?
- Hai giây là đủ để thấy giọt nước mắt của em rồi
Nó vội vàng quay ra sau và cực kì bất ngờ khi thấy Tuấn đã đứng sừng sững trên ban công tự lúc nào. Anh mặc trên người một cái áo khoác màu đen, dài qua khỏi đầu gối; bàn tay trái nắm chặt chiếc khăn quàng cổ màu xanh; mặt mày lấm tấm mồ hôi. Thấy vẻ mặt không tin nổi vào mắt mình của nó, Tuấn liền hạ điện thoại xuống rồi mỉm cười:
- Ba mà biết anh trèo tường kiểu này chắc nhất xỉu quá.
Môi nó mấp máy mà không có một tiếng nào thốt ra. Cách đây mấy chục phút thôi, nó còn thấy anh đang biểu diễn trên ti vi. Thế thì sao bây giờ Tuấn lại có thể đứng ngay trước mặt nó được?
- Dù sao cũng khó khăn lắm mới lên được tới đây... – Tuấn thở phào lấy tay lau mồ hôi trên trán -…Em có định mời anh vào phòng không vậy?
- Em...- Nó bối rối không nói nên lời -… Anh...Em...
- Nếu em không muốn cho vào thì để anh ôm một cái cũng được...Bởi vì, anh nhớ em quá!
Vừa dứt lời, nó đã thấy anh bước nhanh đến và giang tay ôm lấy mình. Chiếc khăn quàng trên tay lặng lẽ rơi xuống đất, nhường chỗ cho cái siết chặt vội vàng, nồng thắm.
- Làm sao anh về đây nhanh thế? – Nó áp mặt lên ngực anh, tay mãi mân mê chiếc nút áo gần nhất.
- Là Tự Quân đưa anh tới. – Tuấn cười - Công nhận cỗ phong xa đó đi nhanh khủng khiếp. Chớp mắt một cái đã thấy đến rồi.
- Bây giờ anh ấy đang ở đâu? – Cô bé bất giác nhìn quanh.
- Quay về nhận giải thưởng rồi.
- Thế còn anh? Sao anh không ở lại đó chờ công bố kết quả.
- Chờ thế thì biết khi nào mới xong? Với lại, anh chỉ hứa với em là sẽ tham dự thôi mà.
- Anh thật là... - Nó nói giọng nửa thương nửa giận.
- Thôi mà, đừng nhớ đến cái N&S "quái quỷ" đó nữa. – Tuấn đẩy nhẹ nó ra, mặt đối mặt với mình – Khóc đến nỗi ướt hết áo anh rồi nè.
- Tại anh hết – Nhi hờn dỗi đánh lên tay anh mấy cái.
- A! – Mặt mày Tuấn bỗng nhăn nhúm.
Nó hốt hoảng đỡ lấy anh khi thấy Tuấn sụm người, tay ôm chặt chỗ bị thương trên cánh tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.