Chương 83: TRÒ LỪA ĐẢO NGỌT NGÀO
Phạm Tiểu Vân
18/06/2014
- Anh bị thương? – Nó sừng sộ dùng “vũ lực” kéo tay áo của Tuấn lên xem – Lúc nào thế?
- À – Anh nhăn mặt tìm đường chống chế - … Lúc mọi người khiêng đồ ra sân khấ, anh không cẩn thận nên để va quẹt mấy chỗ.
- Thật không?
- Thật – Tuấn mím môi nhìn nó.
Trời đất làm chứng cho anh, những lời nói dối này hoàn toàn xuất phát từ ý tốt. Vừa cầu nguyện, mắt anh vừa nhìn nó, hồi hộp.
Đôi mắt tròn của Nhi khẽ chớp nhẹ. Dường như nó đang phân vân không biết có nên tin vào hay không. Gì chứ mấy chuyện bị thương, Tuấn giấu tài lắm.
Nhưng nghĩ đến việc anh hối hả về đây gặp mình, nó không nỡ xét nét thêm nữa.
- Lần sau, nhất định không được giấu em – Cô bé “cảnh cáo”
- Anh nhớ rồi – Tuấn vội gật đầu – Lần sau không giấu nữa.
“Tạ trời phật”, anh khẽ thở phào nhẹ nhỏm vì cuối cùng nó cũng chịu buông tha cho mình
- Anh ngồi đi – Nhi kéo tay Tuấn xuống giường – Để em tìm xem dưới nhà còn gì để hai đứa mình ăn không.
- Không cần – Anh vội níu lấy cánh tay nó.
Quá bất ngờ, cô bé vấp ngay vào chân Tuấn và ngã nhào xuống người “hung thủ”. Nó thoáng nghe thấy một tiếng rên nhỏ. Hình như vết thương trên tay Tuấn lại bị Nhi đụng trúng nữa rồi.
- Em xin lỗi.
- Không sao
Những lời thỏ thẻ của cô bé như mật ngọt rót vào tai khiến anh chàng quên hết đau đớn. Cơ thể mềm mại, ấm nóng của nó áp sát vào anh, bất giác sản sinh ra luồng điện mạnh. Mái tóc dài thơm mùi hoa lài cứ rũ lòa xòa trên mặt làm đầu óc Tuấn trở nên mụ mẫm. Giả sử cô bé có cầm dao đâm anh lúc này thì Tuấn cũng hết phương chống đỡ. Nó đúng là một thứ thuốc độc, khiến người ta dễ dàng chết đi trong…hạnh phúc, chết mà không kịp biết vì sao, như thế nào…
- Ở chỗ em, bao nhiêu tuổi được xem là trưởng thành?
- 18 – Nó ngơ ngác – Anh hỏi làm gì?
- Vì anh không muốn bị bắt.- Tuấn bất ngờ xoay mình, tay ôm chặt lấy người nó.
Nháy mắt một cái, Nhi từ chỗ chiếm thế thượng phong đã trở thành kẻ bị động. Nó hốt hoảng nhìn anh, vùng vẫy tìm cánh thoát khỏi hai cánh tay lớn của Tuấn:
- Anh lại âm mưu gì thế?
- Bình tĩnh nào – Tuấn từ tốn chống tay xuống giường, đầu cúi gần mặt nó – Anh có ăn thịt em đâu.
- Thế này mà không sao? – Giọng Nhi bắt đầu run.
Hai bàn tay nhỏ của nó nắm chặt lấy vai anh, đẩy ra. Mục đích duy trì khoảng cách đang bị rút ngắn. Cô bé đủ thông minh để hiểu những điều đang diễn ra trong đầu anh ấy. Nó cũng biết anh sẽ không làm những điều tổn hại đến mình. Nhưng thần kinh nó vẫn căng thẳng. Vì Nhi chưa bao giờ chuẩn bị cho việc này dù đó chỉ là nụ hôn. Nó không muốn tự biến bản thân thành trò cười trước mặt anh.
Ngắm nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô bé trong vài giây, Tuấn bỗng bật cười khe khẽ:
- Em trông vậy mà nhát hơn anh nghĩ.
- Anh…
- Chỉ định hỏi em khi nãy có kịp nghe bài hát mới của Tự Quân không thôi mà.
- Ơ… - Nó chưng hửng.
Thì ra nãy giờ chỉ có cô bé tự hù dọa bản thân. Gia Tuấn mà nó quen sao có thể làm những việc như vậy? Vội vàng trả lời câu hỏi của anh, Nhi cố chữa thẹn.
- Em mở ti vi vừa kịp lúc.
- Thấy cậu ta hát không?
- Hay lắm – Nó bắt đầu bị cuốn vào đề tài hấp dẫn – Từng lời lẽ trong đó đều khiến em xúc động
- Hay hơn anh hát nhỉ?
- Sao so sánh như thế được? – Nhi tức tối đánh vào vai Tuấn rồi buông tay khỏi người anh.
- Không thì thế nào?
- Anh và Tự Quân có hai chất giọng khác nhau. Mỗi người một vẻ mà.
- Vậy à?
- Với lại… - Nó nhíu mày nhìn lên trần nhà, tiếng hơi thở của anh làm cô bé không tập trung được.
Phải nghĩ cách nào đó để Tuấn biết là nó không thiên vị ai, để anh tin là nó thật sự thấy cả hai đều rất tuyệt.
-…Tự Quân hát một mình, còn anh xuất hiện chung với cả nhóm…
- Ừm – Giọng anh vang lên thật khẽ nhưng lại rất gần
- Có điều em thấy anh nhảy đẹp hơn anh ấy.
- Thật không?
- Thật – Nó ngây ngô gật đầu, bất giác nóng bừng cả hai má…
Thứ gì đó vừa phớt nhẹ qua mũi Nhi khiến người nó co rúm. Vài sợi tóc của anh không biết từ lúc nào lại đang rủ trên trán cô bé. Mơ màng chưa kịp tỉnh cơn mơ, nó đã thấy môi mình bị anh dịu dàng hôn lấy.
Chết lặng trong vòng tay Tuấn, nó thấy trái tim mình chỉ kịp đập mạnh một cái trước khi…ngừng hẳn. Hương kẹo ngọt cô bé ăn lúc nãy khiến anh không có cách nào dứt ra được. Dịu dàng vuốt ve gương mặt nó, Tuấn trông đợi một sự đáp trả hơn là bức tượng đá biết hô hấp.
Những cử chỉ nhẹ nhàng của anh khiến cô bé thấy mình được trân trọng. Sự dịu dàng của anh làm nó có cảm giác được nâng niu. Hai bàn tay sớm đã trở nên mềm nhũng, nay lại tràn đầy sức lực. Rụt rè vòng chúng quanh cổ anh, nó quyết định thả mình theo cảm giác yêu và được yêu đang bùng lên mãnh liệt.Việc đón nhận một nụ hôn hóa ra lại không cần nhiều kỹ thuật như nó tưởng…
- À – Anh nhăn mặt tìm đường chống chế - … Lúc mọi người khiêng đồ ra sân khấ, anh không cẩn thận nên để va quẹt mấy chỗ.
- Thật không?
- Thật – Tuấn mím môi nhìn nó.
Trời đất làm chứng cho anh, những lời nói dối này hoàn toàn xuất phát từ ý tốt. Vừa cầu nguyện, mắt anh vừa nhìn nó, hồi hộp.
Đôi mắt tròn của Nhi khẽ chớp nhẹ. Dường như nó đang phân vân không biết có nên tin vào hay không. Gì chứ mấy chuyện bị thương, Tuấn giấu tài lắm.
Nhưng nghĩ đến việc anh hối hả về đây gặp mình, nó không nỡ xét nét thêm nữa.
- Lần sau, nhất định không được giấu em – Cô bé “cảnh cáo”
- Anh nhớ rồi – Tuấn vội gật đầu – Lần sau không giấu nữa.
“Tạ trời phật”, anh khẽ thở phào nhẹ nhỏm vì cuối cùng nó cũng chịu buông tha cho mình
- Anh ngồi đi – Nhi kéo tay Tuấn xuống giường – Để em tìm xem dưới nhà còn gì để hai đứa mình ăn không.
- Không cần – Anh vội níu lấy cánh tay nó.
Quá bất ngờ, cô bé vấp ngay vào chân Tuấn và ngã nhào xuống người “hung thủ”. Nó thoáng nghe thấy một tiếng rên nhỏ. Hình như vết thương trên tay Tuấn lại bị Nhi đụng trúng nữa rồi.
- Em xin lỗi.
- Không sao
Những lời thỏ thẻ của cô bé như mật ngọt rót vào tai khiến anh chàng quên hết đau đớn. Cơ thể mềm mại, ấm nóng của nó áp sát vào anh, bất giác sản sinh ra luồng điện mạnh. Mái tóc dài thơm mùi hoa lài cứ rũ lòa xòa trên mặt làm đầu óc Tuấn trở nên mụ mẫm. Giả sử cô bé có cầm dao đâm anh lúc này thì Tuấn cũng hết phương chống đỡ. Nó đúng là một thứ thuốc độc, khiến người ta dễ dàng chết đi trong…hạnh phúc, chết mà không kịp biết vì sao, như thế nào…
- Ở chỗ em, bao nhiêu tuổi được xem là trưởng thành?
- 18 – Nó ngơ ngác – Anh hỏi làm gì?
- Vì anh không muốn bị bắt.- Tuấn bất ngờ xoay mình, tay ôm chặt lấy người nó.
Nháy mắt một cái, Nhi từ chỗ chiếm thế thượng phong đã trở thành kẻ bị động. Nó hốt hoảng nhìn anh, vùng vẫy tìm cánh thoát khỏi hai cánh tay lớn của Tuấn:
- Anh lại âm mưu gì thế?
- Bình tĩnh nào – Tuấn từ tốn chống tay xuống giường, đầu cúi gần mặt nó – Anh có ăn thịt em đâu.
- Thế này mà không sao? – Giọng Nhi bắt đầu run.
Hai bàn tay nhỏ của nó nắm chặt lấy vai anh, đẩy ra. Mục đích duy trì khoảng cách đang bị rút ngắn. Cô bé đủ thông minh để hiểu những điều đang diễn ra trong đầu anh ấy. Nó cũng biết anh sẽ không làm những điều tổn hại đến mình. Nhưng thần kinh nó vẫn căng thẳng. Vì Nhi chưa bao giờ chuẩn bị cho việc này dù đó chỉ là nụ hôn. Nó không muốn tự biến bản thân thành trò cười trước mặt anh.
Ngắm nhìn vẻ mặt sợ hãi của cô bé trong vài giây, Tuấn bỗng bật cười khe khẽ:
- Em trông vậy mà nhát hơn anh nghĩ.
- Anh…
- Chỉ định hỏi em khi nãy có kịp nghe bài hát mới của Tự Quân không thôi mà.
- Ơ… - Nó chưng hửng.
Thì ra nãy giờ chỉ có cô bé tự hù dọa bản thân. Gia Tuấn mà nó quen sao có thể làm những việc như vậy? Vội vàng trả lời câu hỏi của anh, Nhi cố chữa thẹn.
- Em mở ti vi vừa kịp lúc.
- Thấy cậu ta hát không?
- Hay lắm – Nó bắt đầu bị cuốn vào đề tài hấp dẫn – Từng lời lẽ trong đó đều khiến em xúc động
- Hay hơn anh hát nhỉ?
- Sao so sánh như thế được? – Nhi tức tối đánh vào vai Tuấn rồi buông tay khỏi người anh.
- Không thì thế nào?
- Anh và Tự Quân có hai chất giọng khác nhau. Mỗi người một vẻ mà.
- Vậy à?
- Với lại… - Nó nhíu mày nhìn lên trần nhà, tiếng hơi thở của anh làm cô bé không tập trung được.
Phải nghĩ cách nào đó để Tuấn biết là nó không thiên vị ai, để anh tin là nó thật sự thấy cả hai đều rất tuyệt.
-…Tự Quân hát một mình, còn anh xuất hiện chung với cả nhóm…
- Ừm – Giọng anh vang lên thật khẽ nhưng lại rất gần
- Có điều em thấy anh nhảy đẹp hơn anh ấy.
- Thật không?
- Thật – Nó ngây ngô gật đầu, bất giác nóng bừng cả hai má…
Thứ gì đó vừa phớt nhẹ qua mũi Nhi khiến người nó co rúm. Vài sợi tóc của anh không biết từ lúc nào lại đang rủ trên trán cô bé. Mơ màng chưa kịp tỉnh cơn mơ, nó đã thấy môi mình bị anh dịu dàng hôn lấy.
Chết lặng trong vòng tay Tuấn, nó thấy trái tim mình chỉ kịp đập mạnh một cái trước khi…ngừng hẳn. Hương kẹo ngọt cô bé ăn lúc nãy khiến anh không có cách nào dứt ra được. Dịu dàng vuốt ve gương mặt nó, Tuấn trông đợi một sự đáp trả hơn là bức tượng đá biết hô hấp.
Những cử chỉ nhẹ nhàng của anh khiến cô bé thấy mình được trân trọng. Sự dịu dàng của anh làm nó có cảm giác được nâng niu. Hai bàn tay sớm đã trở nên mềm nhũng, nay lại tràn đầy sức lực. Rụt rè vòng chúng quanh cổ anh, nó quyết định thả mình theo cảm giác yêu và được yêu đang bùng lên mãnh liệt.Việc đón nhận một nụ hôn hóa ra lại không cần nhiều kỹ thuật như nó tưởng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.