Chương 31: THẾ GIỚI ỐNG
Phạm Tiểu Vân
18/06/2014
Chiếc thang máy đưa họ lên đến đỉnh. Nó mở mắt tròn xoe khi thấy mình đang đứng trong một căn phòng hình tròn rộng lớn với hàng trăm lỗ đen đủ cho ít nhất ba người cùng chui vào. Trên mỗi cái lỗ là một bức tranh khác nhau. Anh khoanh tay trước ngực, hất mặt về phía nó, nói:
- Bây giờ cô chỉ cần chọn nơi mình muốn đến thôi.
Nó quan sát một lượt và dừng lại chỗ có hình cái đu quay khổng lồ, rực rỡ màu sắc.
- Tôi muốn đến đó trước - Nó chỉ tay vào bức hình nói.
- Được thôi - Anh nhún vai - Cô muốn đi một mình hay là...
- Tôi đi với anh - Nó đột ngột ngắt lời.
Có trời mới biết mấy cái lỗ này hoạt động ra sao. Anh nghĩ thế nào lại bảo nó vào đó một mình chứ. Nó thấy anh khẽ chớp mắt và nụ cười thân thiện lại xuất hiện.
- Được rồi. Chúng ta đi chung. Cô đợi tôi lấy "xe" đã.
- Xe ư?
- Ừ, đi lấy xe - Anh bật cười - Tôi cá là còn nhiều điều làm cô bất ngờ lắm.
Nó thấy anh quay lại, trên tay là một thứ trông giống như cái phao dành cho hai người mà nó vẫn nhìn thấy trên bãi biển. Nhưng cũng không hẳn là một cái phao bởi vật anh cầm trông to lớn hơn nhiều và rất giống chiếc xe (như anh đã gọi) trừ việc nó không có bánh. Anh để cái "xe phao" xuống trước mặt nó, hỏi:
- Cho cô chọn luôn đó, ngồi trước hay ngồi sau.
Sau một hồi cân nhắc kĩ càng, nó quyết định chắc chắn:
- Tôi sẽ ngồi sau.
- Ờ, vậy nhớ đừng hét vào lỗ tai tôi nhé!
- Hì hì .. - Nó cười
"Vút" một cái mà nó và anh đã lao như bay vào trong đường ống tối đen như mực. Hai tay của nó nắm chặt lấy vai anh, mắt không dám hé ra dù chỉ một khắc. Nó úp mặt lên vai anh mà vẫn nghe tiếng gió rít vù vù bên tai. Còn bụng thì thóp lại. Con người ta kể cũng lạ thật. Đã biết là sẽ sợ mà vẫn cứ thích đi. Cũng giống như sợ ma lại cứ hay xem phim ma vậy. Ánh sáng chói lòa đột ngột xuất hiện. Rồi cả anh và nó văng ra khỏi đường ống, rớt xuống một thứ gì đó rất mềm dưới mặt đất. Nó ngồi dậy nhìn quanh. Thì ra là một cái nệm bơm hơi khổng lồ. Anh đưa tay kéo nó đứng dậy, tươi cười nói:
- Chào mừng cô đến với thế giới của đu quay.
Từ "thế giới" của anh thật không ngoa chút nào. Hiện ra trước mắt nó là hàng chục chiếc đu quay lớn nhỏ khác nhau. Nhưng điều đặc biệt là chúng không quay tròn như những chiếc đu quay nó thường thấy mà di chuyển theo quỹ đạo bất kì để lên đến đỉnh. Và dĩ nhiên là điều này hấp dẫn nó ghê gớm. Từ mỗi chiếc đu quay phát ra một lọai nhạc khác nhau làm không gian thật vui nhộn.
- Đến chơi nơi này, việc duy nhất cô phải làm chỉ là lựa chọn mà thôi.
- Có phải bây giờ cần chọn xem chơi cái nào không?
- Tôi thấy cô bắt đầu thích nghi rồi đấy!
- Vậy tôi chọn nhé!
- Thì cô chọn đi - Anh phì cười
- Tôi thích cái lớn nhất kia kìa. Lên cao như vậy chắc là thích lắm.
- Vậy mình mau tới đó đi.
Cả hai cùng rảo bước đến chỗ cái đu quay to nhất nó chỉ. Nó hầu như quên bén đi những vết thương từng làm mình đau đớn lúc đầu. Nó cũng quên luôn việc mình đang lạc ở một nơi xa lạ và không biết còn cơ hội trở về hay không. Bây giờ vui là trên hết.
- Tại sao chỉ mình chúng ta đi con đường lúc nãy? Lẽ nào mọi người thích đi bộ hơn ư?
- Một phần thôi. Đúng là có nhiều người không quen với kiểu di chuyển như thế này. Nhưng lý do chính vẫn là vì ở đây có hơn ngàn đường ống như vậy. Họ chia nhau ra để không chỗ nào bị nghẹt, hiểu không?
- Hiểu rồi. Người xây dựng công viên này rất biết tính tóan. Tôi thấy ngưỡng mộ quá.
Nó vừa nói vừa đưa mắt nhìn quanh. Bỗng nhiên, nó trông thấy một tấm biển bằng gỗ có khắc mấy dòng chữ đọc nghe rất lạ tai: "Mỗi người đều có một số phận. Nhưng không phải tất cả đều biết được số phận của mình. Đừng là một trong những người ấy"
- Bây giờ cô chỉ cần chọn nơi mình muốn đến thôi.
Nó quan sát một lượt và dừng lại chỗ có hình cái đu quay khổng lồ, rực rỡ màu sắc.
- Tôi muốn đến đó trước - Nó chỉ tay vào bức hình nói.
- Được thôi - Anh nhún vai - Cô muốn đi một mình hay là...
- Tôi đi với anh - Nó đột ngột ngắt lời.
Có trời mới biết mấy cái lỗ này hoạt động ra sao. Anh nghĩ thế nào lại bảo nó vào đó một mình chứ. Nó thấy anh khẽ chớp mắt và nụ cười thân thiện lại xuất hiện.
- Được rồi. Chúng ta đi chung. Cô đợi tôi lấy "xe" đã.
- Xe ư?
- Ừ, đi lấy xe - Anh bật cười - Tôi cá là còn nhiều điều làm cô bất ngờ lắm.
Nó thấy anh quay lại, trên tay là một thứ trông giống như cái phao dành cho hai người mà nó vẫn nhìn thấy trên bãi biển. Nhưng cũng không hẳn là một cái phao bởi vật anh cầm trông to lớn hơn nhiều và rất giống chiếc xe (như anh đã gọi) trừ việc nó không có bánh. Anh để cái "xe phao" xuống trước mặt nó, hỏi:
- Cho cô chọn luôn đó, ngồi trước hay ngồi sau.
Sau một hồi cân nhắc kĩ càng, nó quyết định chắc chắn:
- Tôi sẽ ngồi sau.
- Ờ, vậy nhớ đừng hét vào lỗ tai tôi nhé!
- Hì hì .. - Nó cười
"Vút" một cái mà nó và anh đã lao như bay vào trong đường ống tối đen như mực. Hai tay của nó nắm chặt lấy vai anh, mắt không dám hé ra dù chỉ một khắc. Nó úp mặt lên vai anh mà vẫn nghe tiếng gió rít vù vù bên tai. Còn bụng thì thóp lại. Con người ta kể cũng lạ thật. Đã biết là sẽ sợ mà vẫn cứ thích đi. Cũng giống như sợ ma lại cứ hay xem phim ma vậy. Ánh sáng chói lòa đột ngột xuất hiện. Rồi cả anh và nó văng ra khỏi đường ống, rớt xuống một thứ gì đó rất mềm dưới mặt đất. Nó ngồi dậy nhìn quanh. Thì ra là một cái nệm bơm hơi khổng lồ. Anh đưa tay kéo nó đứng dậy, tươi cười nói:
- Chào mừng cô đến với thế giới của đu quay.
Từ "thế giới" của anh thật không ngoa chút nào. Hiện ra trước mắt nó là hàng chục chiếc đu quay lớn nhỏ khác nhau. Nhưng điều đặc biệt là chúng không quay tròn như những chiếc đu quay nó thường thấy mà di chuyển theo quỹ đạo bất kì để lên đến đỉnh. Và dĩ nhiên là điều này hấp dẫn nó ghê gớm. Từ mỗi chiếc đu quay phát ra một lọai nhạc khác nhau làm không gian thật vui nhộn.
- Đến chơi nơi này, việc duy nhất cô phải làm chỉ là lựa chọn mà thôi.
- Có phải bây giờ cần chọn xem chơi cái nào không?
- Tôi thấy cô bắt đầu thích nghi rồi đấy!
- Vậy tôi chọn nhé!
- Thì cô chọn đi - Anh phì cười
- Tôi thích cái lớn nhất kia kìa. Lên cao như vậy chắc là thích lắm.
- Vậy mình mau tới đó đi.
Cả hai cùng rảo bước đến chỗ cái đu quay to nhất nó chỉ. Nó hầu như quên bén đi những vết thương từng làm mình đau đớn lúc đầu. Nó cũng quên luôn việc mình đang lạc ở một nơi xa lạ và không biết còn cơ hội trở về hay không. Bây giờ vui là trên hết.
- Tại sao chỉ mình chúng ta đi con đường lúc nãy? Lẽ nào mọi người thích đi bộ hơn ư?
- Một phần thôi. Đúng là có nhiều người không quen với kiểu di chuyển như thế này. Nhưng lý do chính vẫn là vì ở đây có hơn ngàn đường ống như vậy. Họ chia nhau ra để không chỗ nào bị nghẹt, hiểu không?
- Hiểu rồi. Người xây dựng công viên này rất biết tính tóan. Tôi thấy ngưỡng mộ quá.
Nó vừa nói vừa đưa mắt nhìn quanh. Bỗng nhiên, nó trông thấy một tấm biển bằng gỗ có khắc mấy dòng chữ đọc nghe rất lạ tai: "Mỗi người đều có một số phận. Nhưng không phải tất cả đều biết được số phận của mình. Đừng là một trong những người ấy"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.