Chương 66: TÌNH YÊU BẤT DIỆT
Phạm Tiểu Vân
18/06/2014
Hai người kia cũng nhất loạt nhìn về phía anh nhưng Tuấn lại từ tốn tiến đi lại gần nó với ánh mắt rất lạ. Lạ đến nỗi nó có thể nhận ra là anh sắp tuyên bố một việc gì đó động trời. Khi hai người đã đối diện nhau, Tuấn mới dịu dàng nắm lấy bàn tay cô bé, mỉm cười nói:
- Điều ước này là món quà anh dành tặng riêng em.
- Như thế cũng được ư? - Tuyết Dung chưng hửng.
Tự Quân bật cười như vừa vỡ lẽ ra một điều gì đó còn Đình Duy thì chỉ khoanh tay lắc đầu.
- Như vậy đâu có được, chính anh mới là người... - Nó bối rối trả lời.
- Thứ gì anh đã cho đi thì sẽ không bao giờ lấy lại. - Anh mỉm cười rồi kéo tay nó đến đứng ngay giữa ngọn thác - Nếu em muốn làm anh vui thì hãy ước một điều gì đó đi. Điều gì mà em hằng mong đợi ấy.
Nó quay lại nhìn anh, xúc động đến nỗi không nói nên lời. Nhưng anh đã nắm lấy hai vai và quay nó về phía trước, thì thầm:
- Nhanh lên! Để lâu quá là hết hiệu nghiệm đó.
Nghe vậy, Nhi chỉ còn biết gật gật đầu rồi nhắm mắt lại. Anh mỉm cười từ tốn lùi về sau, để lại mình nó giữa núi rừng hùng vĩ, trên đỉnh dòng thác đang chảy xiết. Lội ngược dòng vào sâu thẳm lòng mình, Nhi tự vấn bản thân đâu mới là điều nó hằng mơ ước. Quay về nhà hay mãi mãi được ở lại bên anh? Tìm ra kẻ muốn giết Gia Tuấn hay phá giải lời nguyền? Tất cả đều thiết tha nhưng dường như vẫn chưa phải là điều cốt lõi.
Chỉ duy nhất một thứ có thể giết nó ngay lập tức. Chỉ duy nhất một thứ mà vì nó, cô bé sẵn sàng đánh đổi tất cả. Đúng vậy, nó chỉ cần có bấy nhiêu mà thôi. Mỉm cười vì đã tìm được câu trả lời, Nhi chắp tay trước ngực và bắt đầu cầu nguyện:
- Xin ông trời hãy thay con bảo vệ anh ấy – Nó khẩn thiết - Sự bình an của Gia Tuấn là tất cả những gì con muốn.
Gió đột ngột nổi lên và nước mỗi lúc một chảy mạnh. Những lời của bà lão hôm nào chợt vang lên trong đầu nó một cách rõ ràng và chậm rãi: "...Sợi dây liên kết giữa cháu và con người này là bất diệt, vượt qua tất cả mọi giới hạn về không gian và thời gian..." Không hiểu vì lí do gì mà những tiếng cuối cùng bà ấy nói rất to, vang vọng khắp trong trời đất. Nó vội vàng mở mắt ra thì gió lập tức ngừng thổi và nước lại chảy như thường. Đình Duy nhìn nó bằng ánh mắt lo lắng:
- Cô vừa ước gì thế?
- Sao cậu lại hỏi cô ấy điều đó. - Tự Quân trách - Nói ra thì mất linh hết còn gì. Mình nghĩ cơn gió vừa rồi đã báo hiệu rằng điều ước sẽ trở thành sự thật.
- Gia Tuấn, anh làm lại một lần nữa được không? - Tuyết Dung nài nỉ - Em cũng muốn có một điều ước.
Anh nghe xong thì gãi đầu lúng túng:
- Nói thật với em là hồi nào tới giờ anh chỉ có thể thành công trong lần đá đầu tiên mà thôi.
- Sao kì cục vậy? Không lẽ bao giờ cũng thế ư?
- Hình như vậy đấy – Tuấn gật đầu nhè nhẹ - Hay là để dịp khác đi nhé!
- Cậu ấy đã nói như thế thì em đừng làm khó nữa - Tự Quân nhắc nhở - Đợi anh tập thêm mấy lần rồi em muốn ước gì đó thì ước.
Nghe xong, Tuyết Dung liền xụ mặt xuống nhưng không kèo nhèo thêm câu nào nữa. Cả bọn khi nãy hì hục leo lên thì bây giờ lại lục đục đi xuống. Không hiểu sao lại thấy mệt hơn lúc đầu. Nó lẹt đẹt ở đằng sau. Phần vì mỏi chân, phần vì mãi nghĩ đến những lời của bà lão bói toán lúc nãy. Vì sao nó ước cho anh được bình an lại nghe bà ta nói câu ấy. Thế là ý gì?
- Em thấy không khoẻ hả? - Anh nhìn nó bằng ánh mắt lo lắng - Có phải bệnh chưa khỏi hẳn không?
- Không phải đâu - Nó lắc đầu nói - Tại em mỏi chân thôi.
- Khi nào mệt thì nói nhé. Anh cõng em xuống dưới cho.
- Có cần tình cảm vậy không? - Tự Quân đứng lại nhìn anh và nó.
- Nói nhỏ vậy cũng nghe - Mặt anh méo xẹo - Tai cậu thính quá đấy!
- Muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm. Cậu chưa nghe qua câu ấy à? Ha ha ha.
- A, hôm nay cậu chán sống rồi hả - Anh vừa nói vừa xắn tay áo lên.
Vừa thấy thế, Tự Quân đã vội lách người chạy lên trước Tuyết Dung và Đình Duy, miệng nói lớn:
- Ai mà chẳng yêu cuộc cuộc sống. Mình tưởng những người đang yêu như cậu phải hiểu rõ điều này hơn ai hết chứ.
Thế là anh lao về phía trước và đuổi theo Tự Quân. Thấy vậy, Tuyết Dung liền hét lên:
- Hai anh từ từ thôi. Coi chừng té ngã đó!
Nhưng hình như chẳng người nào chịu nghe theo cô ấy cả. Nó mỉm cười nhìn theo dáng anh rượt Tự Quân chạy thụt mạng xuống dưới chân thác. Lúc đó trông anh ấy mới trẻ con làm sao. Nó chợt nhận ra rằng cuộc sống sẽ đáng buồn biết bao nếu xung quanh ta không có những người bạn. Đúng như một nhà bác học từng nói "Bạn là người đến bên cạnh ta khi tất cả mọi người đã bỏ đi"
- Điều ước này là món quà anh dành tặng riêng em.
- Như thế cũng được ư? - Tuyết Dung chưng hửng.
Tự Quân bật cười như vừa vỡ lẽ ra một điều gì đó còn Đình Duy thì chỉ khoanh tay lắc đầu.
- Như vậy đâu có được, chính anh mới là người... - Nó bối rối trả lời.
- Thứ gì anh đã cho đi thì sẽ không bao giờ lấy lại. - Anh mỉm cười rồi kéo tay nó đến đứng ngay giữa ngọn thác - Nếu em muốn làm anh vui thì hãy ước một điều gì đó đi. Điều gì mà em hằng mong đợi ấy.
Nó quay lại nhìn anh, xúc động đến nỗi không nói nên lời. Nhưng anh đã nắm lấy hai vai và quay nó về phía trước, thì thầm:
- Nhanh lên! Để lâu quá là hết hiệu nghiệm đó.
Nghe vậy, Nhi chỉ còn biết gật gật đầu rồi nhắm mắt lại. Anh mỉm cười từ tốn lùi về sau, để lại mình nó giữa núi rừng hùng vĩ, trên đỉnh dòng thác đang chảy xiết. Lội ngược dòng vào sâu thẳm lòng mình, Nhi tự vấn bản thân đâu mới là điều nó hằng mơ ước. Quay về nhà hay mãi mãi được ở lại bên anh? Tìm ra kẻ muốn giết Gia Tuấn hay phá giải lời nguyền? Tất cả đều thiết tha nhưng dường như vẫn chưa phải là điều cốt lõi.
Chỉ duy nhất một thứ có thể giết nó ngay lập tức. Chỉ duy nhất một thứ mà vì nó, cô bé sẵn sàng đánh đổi tất cả. Đúng vậy, nó chỉ cần có bấy nhiêu mà thôi. Mỉm cười vì đã tìm được câu trả lời, Nhi chắp tay trước ngực và bắt đầu cầu nguyện:
- Xin ông trời hãy thay con bảo vệ anh ấy – Nó khẩn thiết - Sự bình an của Gia Tuấn là tất cả những gì con muốn.
Gió đột ngột nổi lên và nước mỗi lúc một chảy mạnh. Những lời của bà lão hôm nào chợt vang lên trong đầu nó một cách rõ ràng và chậm rãi: "...Sợi dây liên kết giữa cháu và con người này là bất diệt, vượt qua tất cả mọi giới hạn về không gian và thời gian..." Không hiểu vì lí do gì mà những tiếng cuối cùng bà ấy nói rất to, vang vọng khắp trong trời đất. Nó vội vàng mở mắt ra thì gió lập tức ngừng thổi và nước lại chảy như thường. Đình Duy nhìn nó bằng ánh mắt lo lắng:
- Cô vừa ước gì thế?
- Sao cậu lại hỏi cô ấy điều đó. - Tự Quân trách - Nói ra thì mất linh hết còn gì. Mình nghĩ cơn gió vừa rồi đã báo hiệu rằng điều ước sẽ trở thành sự thật.
- Gia Tuấn, anh làm lại một lần nữa được không? - Tuyết Dung nài nỉ - Em cũng muốn có một điều ước.
Anh nghe xong thì gãi đầu lúng túng:
- Nói thật với em là hồi nào tới giờ anh chỉ có thể thành công trong lần đá đầu tiên mà thôi.
- Sao kì cục vậy? Không lẽ bao giờ cũng thế ư?
- Hình như vậy đấy – Tuấn gật đầu nhè nhẹ - Hay là để dịp khác đi nhé!
- Cậu ấy đã nói như thế thì em đừng làm khó nữa - Tự Quân nhắc nhở - Đợi anh tập thêm mấy lần rồi em muốn ước gì đó thì ước.
Nghe xong, Tuyết Dung liền xụ mặt xuống nhưng không kèo nhèo thêm câu nào nữa. Cả bọn khi nãy hì hục leo lên thì bây giờ lại lục đục đi xuống. Không hiểu sao lại thấy mệt hơn lúc đầu. Nó lẹt đẹt ở đằng sau. Phần vì mỏi chân, phần vì mãi nghĩ đến những lời của bà lão bói toán lúc nãy. Vì sao nó ước cho anh được bình an lại nghe bà ta nói câu ấy. Thế là ý gì?
- Em thấy không khoẻ hả? - Anh nhìn nó bằng ánh mắt lo lắng - Có phải bệnh chưa khỏi hẳn không?
- Không phải đâu - Nó lắc đầu nói - Tại em mỏi chân thôi.
- Khi nào mệt thì nói nhé. Anh cõng em xuống dưới cho.
- Có cần tình cảm vậy không? - Tự Quân đứng lại nhìn anh và nó.
- Nói nhỏ vậy cũng nghe - Mặt anh méo xẹo - Tai cậu thính quá đấy!
- Muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm. Cậu chưa nghe qua câu ấy à? Ha ha ha.
- A, hôm nay cậu chán sống rồi hả - Anh vừa nói vừa xắn tay áo lên.
Vừa thấy thế, Tự Quân đã vội lách người chạy lên trước Tuyết Dung và Đình Duy, miệng nói lớn:
- Ai mà chẳng yêu cuộc cuộc sống. Mình tưởng những người đang yêu như cậu phải hiểu rõ điều này hơn ai hết chứ.
Thế là anh lao về phía trước và đuổi theo Tự Quân. Thấy vậy, Tuyết Dung liền hét lên:
- Hai anh từ từ thôi. Coi chừng té ngã đó!
Nhưng hình như chẳng người nào chịu nghe theo cô ấy cả. Nó mỉm cười nhìn theo dáng anh rượt Tự Quân chạy thụt mạng xuống dưới chân thác. Lúc đó trông anh ấy mới trẻ con làm sao. Nó chợt nhận ra rằng cuộc sống sẽ đáng buồn biết bao nếu xung quanh ta không có những người bạn. Đúng như một nhà bác học từng nói "Bạn là người đến bên cạnh ta khi tất cả mọi người đã bỏ đi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.