Chương 65: LONG HỔ TRANH HÙNG
Phạm Tiểu Vân
18/06/2014
- Trời, từ đây xuống dưới đó phải mất một khoảng rất xa. Anh làm thế nào để viên đá vượt qua hết chiều dài con thác? - Mặt mày Tuyết Dung méo xệch.
- Thế mới khó chứ. Nếu không thì ai cũng ước gì được nấy rồi.
- Nhưng lúc đầu anh đâu nhắc gì đến chuyện này. Biết trước như thế em sẽ chẳng đến đây làm gì cho mệt. Nhìn là biết không thể có chuyện đó rồi.
- Đừng nản chí vậy chứ. Anh nói là khó chứ đâu phải chưa có ai làm được.
- Em cá là anh lại lừa em thôi.- Tuyết Dung quay mặt đi - Làm gì có người nào hay thế.
- Nếu có thì thế nào hả? - Nó thấy mặt anh đầy tự tin
- Thì em sẽ bái người đó làm sư phụ.
- Ha ha, đây là em nói đấy nhé!
Tự Quân liền huých nhẹ vào tay Tuyết Dung, mắng:
- Sao mà em ngốc thế. Không mau rút lại thì cả đời có mà kêu Gia Tuấn là thầy đấy.
- Hả - Tuyết Dung quay qua nhìn anh - Nãy giờ người anh nói chính là...
Anh khoanh tay cười tủm tỉm còn Tự Quân thì lắc đầu ngao ngán:
- Suy nghĩ một chút đi. Cậu ấy nói tới đây không biết bao nhiêu lần thì làm gì có chuyện chưa bao giờ thử làm việc này chứ. Mà tụi mình biết quá rõ tính cậu ta rồi còn gì. Nếu thất bại thì thể nào cũng ngoan cố tập cho đến khi được mới thôi.
- Cậu đừng ca ngợi quá lời như thế, mình ngại lắm. - Anh giả bộ xua tay nói.
- Vậy sao khi nãy anh nói chưa lần nào ước điều gì ở đây?
- Thì đúng rồi. Anh đá nó xuống dưới đó chứ có ước gì đâu? Tại đến đây hoài chẳng biết làm gì nên tập cho vui thôi.
- Mình thấy ngứa ngáy tay chân rồi nhé. Phải thử một lần mới được - Đình Duy xắn tay áo lên nói - Cậu tránh qua một bên coi!
Anh liền lùi lại nhường chỗ cho anh chàng bác sĩ. Đình Duy bước về sau mấy bước, hết nheo mắt trái lại nhắm mắt phải để chọn một hướng đứng cho tốt. Nhìn bộ dạng anh ta lúc đó thật buồn cười hết chỗ nói. Nó thấy Đình Duy đưa tay đẩy gọng kiếng lên khỏi sóng mũi rồi mím môi nói:
- Mọi người hãy xem đây!
Dứt lời thì giơ chân đá thật mạnh. Viên đá bay vụt đi nhưng chỉ hết tầng thứ nhất của cái thác là rơi xuống. Hai mắt chàng bác sĩ vẫn còn mở to, vẻ không thể tin nổi.
- Phải mình không vậy trời? - Anh ta lẩm bẩm.
- Cậu đứng qua một bên đi - Tự Quân kéo vai Dình Duy ra sau - Để mình thử xem sao.
Tuyết Dung reo hò khi thấy anh trai mình đứng vào vị trí:
- Cô lên anh hai, em ủng hộ anh đấy.
- Ồn ào quá, bộ em muốn làm anh mất tập trung hả. - Tự Quân xua tay - Thua một cái cho quê mặt.
Nói vậy nhưng nó vẫn thấy anh ta khẽ mỉm cười sau câu trả lời ấy. Tự Quân đứng hiên ngang trên đỉnh thác, nhíu mày quan sát địa hình. Khác với Đình Duy, anh ta không cần bước lên bước xuống lựa thế mà chỉ nhìn hòn đá chăm chăm. Rồi nó thấy Quân tung chân sút mạnh, y như một cầu thủ bóng đá trên sân cỏ. Hòn đá lập tức bay vút lên cao và lướt đi thật xa. Nhưng vì cú đá bổng quá nên vừa đến tầng cuối cùng của thác đã hết vận tốc và rơi xuống nước.
- Trời đât, chỉ còn một tí xíu nữa thôi... - Tuyết Dung cay cú.
- Thử lần nữa đi - Anh đề nghị - Lần đầu tiên mà được như vậy đã là khá lắm rồi.
Tự Quân gật đầu rồi quay ra sau tìm một hòn đá khác. Nó cũng thấy hồi hộp khi anh ta bước vào chỗ lần thứ hai. Chỉ cần bay xa thêm một chút nữa thôi thì anh ấy sẽ có ngay một điều ước. (mặc dù chính nó cũng không biết điều đó có phải sự thật hay chỉ là lời đồn đại) Tự Quân lại đá một cú thật mạnh, hòn đá lại vút đi với tốc độ nhanh hơn hẳn nhưng xem ra vẫn còn bay khá cao. Tất cả cùng hồi hộp chờ đợi. Một tầng, hai tầng rồi ba tầng...Đến tầng cuối cùng, viên đá đã đi được phân nửa chặn đường, vượt qua cả giới hạn lúc đầu. Không dừng lại ở đó, nó vẫn tiếp tục bay xa thêm một đoạn nữa. Đình Duy chồm người về phía trước trong khi Tuyết Dung thì lấy tay ôm ngực:
- Cố lên, chỉ thêm chút xíu nữa thôi. Cố lên!
Đến mép tầng cuối, hòn đá đột nhiên dừng lại rồi rơi xuống mà không thể đến được hồ Như Ý bên dưới. Tuyết Dung thiếu điều muốn hét toáng lên còn Tự Quân thì giẫm chân xuống đất một cái thật mạnh:
- Mình chịu thua. Không thể nào xa hơn thế được.
- Cậu làm cách nào để viên đá rơi được xuống dưới hồ? - Đình Duy hất cằm nhìn anh hỏi - Khoảng cách xa như vậy thì...
- Đúng đó, anh nói làm được mà. Mau biểu diễn cho mọi người xem đi! - Tuyết Dung đề nghị.
Tự Quân hất một viên đá khác lại chỗ anh, rồi chống tay hất cằm nói:
- Nếu thành công thì không chỉ Tuyết Dung mà cả mình cũng bái cậu làm sư phụ.
Anh lấy chân giữ hòn đá của Tự Quân lại rồi cười thật hiền:
- Không cần phải như thế đâu. Chỉ biểu diễn cho vui thôi.
Nó nhìn anh bước vào vị trí mà trống ngực mình đập bình bịch. Sau vài giây ước lượng công việc phải làm, nó thấy anh khẽ lùi về sau với ánh mắt tập trung rất cao độ. Một cách bất ngờ, anh bỗng xoay người, nghiêng mình và tung chân đá thật mạnh. Dòng nước dưới chân bắn lên tung toé. Viên đá xé gió bay đi một đường thẳng băng trước con mắt kinh ngạc của tất cả những ai có mặt. Trông giống như giữa không trung có sẵn một đường ray vô hình còn viên đá chính là chiếc tàu siêu tốc đang lướt như bay trên ấy.
Nó từ tốn vượt qua từng tầng của ngọn thác hùng vĩ và giữ nguyên độ cao như lúc vừa xuất phát. Miệng Tuyết Dung há hốc trong khi Đình Duy và Tự Quân tiến về phía trước để nhìn cho rõ. Qua khỏi tầng thác cuối cùng, viên đá vẫn kiên cường phóng đi thêm một đoạn nữa mới chịu rơi xuống. Anh bật cười quay qua nhìn nó còn Đình Duy thì thốt lên:
- Thật không thể tin được.
- Mình cũng nghĩ vậy - Tự Quân tán thành.
- Anh ấy vừa đá nó xuống hồ - Tuyết Dung tự lẩm bẩm rồi bỗng dưng hét lớn - Gia Tuấn, anh vừa có một điều ước. Mau ước đi. Biết đâu sẽ trở thành sự thật thì sao?
- Thế mới khó chứ. Nếu không thì ai cũng ước gì được nấy rồi.
- Nhưng lúc đầu anh đâu nhắc gì đến chuyện này. Biết trước như thế em sẽ chẳng đến đây làm gì cho mệt. Nhìn là biết không thể có chuyện đó rồi.
- Đừng nản chí vậy chứ. Anh nói là khó chứ đâu phải chưa có ai làm được.
- Em cá là anh lại lừa em thôi.- Tuyết Dung quay mặt đi - Làm gì có người nào hay thế.
- Nếu có thì thế nào hả? - Nó thấy mặt anh đầy tự tin
- Thì em sẽ bái người đó làm sư phụ.
- Ha ha, đây là em nói đấy nhé!
Tự Quân liền huých nhẹ vào tay Tuyết Dung, mắng:
- Sao mà em ngốc thế. Không mau rút lại thì cả đời có mà kêu Gia Tuấn là thầy đấy.
- Hả - Tuyết Dung quay qua nhìn anh - Nãy giờ người anh nói chính là...
Anh khoanh tay cười tủm tỉm còn Tự Quân thì lắc đầu ngao ngán:
- Suy nghĩ một chút đi. Cậu ấy nói tới đây không biết bao nhiêu lần thì làm gì có chuyện chưa bao giờ thử làm việc này chứ. Mà tụi mình biết quá rõ tính cậu ta rồi còn gì. Nếu thất bại thì thể nào cũng ngoan cố tập cho đến khi được mới thôi.
- Cậu đừng ca ngợi quá lời như thế, mình ngại lắm. - Anh giả bộ xua tay nói.
- Vậy sao khi nãy anh nói chưa lần nào ước điều gì ở đây?
- Thì đúng rồi. Anh đá nó xuống dưới đó chứ có ước gì đâu? Tại đến đây hoài chẳng biết làm gì nên tập cho vui thôi.
- Mình thấy ngứa ngáy tay chân rồi nhé. Phải thử một lần mới được - Đình Duy xắn tay áo lên nói - Cậu tránh qua một bên coi!
Anh liền lùi lại nhường chỗ cho anh chàng bác sĩ. Đình Duy bước về sau mấy bước, hết nheo mắt trái lại nhắm mắt phải để chọn một hướng đứng cho tốt. Nhìn bộ dạng anh ta lúc đó thật buồn cười hết chỗ nói. Nó thấy Đình Duy đưa tay đẩy gọng kiếng lên khỏi sóng mũi rồi mím môi nói:
- Mọi người hãy xem đây!
Dứt lời thì giơ chân đá thật mạnh. Viên đá bay vụt đi nhưng chỉ hết tầng thứ nhất của cái thác là rơi xuống. Hai mắt chàng bác sĩ vẫn còn mở to, vẻ không thể tin nổi.
- Phải mình không vậy trời? - Anh ta lẩm bẩm.
- Cậu đứng qua một bên đi - Tự Quân kéo vai Dình Duy ra sau - Để mình thử xem sao.
Tuyết Dung reo hò khi thấy anh trai mình đứng vào vị trí:
- Cô lên anh hai, em ủng hộ anh đấy.
- Ồn ào quá, bộ em muốn làm anh mất tập trung hả. - Tự Quân xua tay - Thua một cái cho quê mặt.
Nói vậy nhưng nó vẫn thấy anh ta khẽ mỉm cười sau câu trả lời ấy. Tự Quân đứng hiên ngang trên đỉnh thác, nhíu mày quan sát địa hình. Khác với Đình Duy, anh ta không cần bước lên bước xuống lựa thế mà chỉ nhìn hòn đá chăm chăm. Rồi nó thấy Quân tung chân sút mạnh, y như một cầu thủ bóng đá trên sân cỏ. Hòn đá lập tức bay vút lên cao và lướt đi thật xa. Nhưng vì cú đá bổng quá nên vừa đến tầng cuối cùng của thác đã hết vận tốc và rơi xuống nước.
- Trời đât, chỉ còn một tí xíu nữa thôi... - Tuyết Dung cay cú.
- Thử lần nữa đi - Anh đề nghị - Lần đầu tiên mà được như vậy đã là khá lắm rồi.
Tự Quân gật đầu rồi quay ra sau tìm một hòn đá khác. Nó cũng thấy hồi hộp khi anh ta bước vào chỗ lần thứ hai. Chỉ cần bay xa thêm một chút nữa thôi thì anh ấy sẽ có ngay một điều ước. (mặc dù chính nó cũng không biết điều đó có phải sự thật hay chỉ là lời đồn đại) Tự Quân lại đá một cú thật mạnh, hòn đá lại vút đi với tốc độ nhanh hơn hẳn nhưng xem ra vẫn còn bay khá cao. Tất cả cùng hồi hộp chờ đợi. Một tầng, hai tầng rồi ba tầng...Đến tầng cuối cùng, viên đá đã đi được phân nửa chặn đường, vượt qua cả giới hạn lúc đầu. Không dừng lại ở đó, nó vẫn tiếp tục bay xa thêm một đoạn nữa. Đình Duy chồm người về phía trước trong khi Tuyết Dung thì lấy tay ôm ngực:
- Cố lên, chỉ thêm chút xíu nữa thôi. Cố lên!
Đến mép tầng cuối, hòn đá đột nhiên dừng lại rồi rơi xuống mà không thể đến được hồ Như Ý bên dưới. Tuyết Dung thiếu điều muốn hét toáng lên còn Tự Quân thì giẫm chân xuống đất một cái thật mạnh:
- Mình chịu thua. Không thể nào xa hơn thế được.
- Cậu làm cách nào để viên đá rơi được xuống dưới hồ? - Đình Duy hất cằm nhìn anh hỏi - Khoảng cách xa như vậy thì...
- Đúng đó, anh nói làm được mà. Mau biểu diễn cho mọi người xem đi! - Tuyết Dung đề nghị.
Tự Quân hất một viên đá khác lại chỗ anh, rồi chống tay hất cằm nói:
- Nếu thành công thì không chỉ Tuyết Dung mà cả mình cũng bái cậu làm sư phụ.
Anh lấy chân giữ hòn đá của Tự Quân lại rồi cười thật hiền:
- Không cần phải như thế đâu. Chỉ biểu diễn cho vui thôi.
Nó nhìn anh bước vào vị trí mà trống ngực mình đập bình bịch. Sau vài giây ước lượng công việc phải làm, nó thấy anh khẽ lùi về sau với ánh mắt tập trung rất cao độ. Một cách bất ngờ, anh bỗng xoay người, nghiêng mình và tung chân đá thật mạnh. Dòng nước dưới chân bắn lên tung toé. Viên đá xé gió bay đi một đường thẳng băng trước con mắt kinh ngạc của tất cả những ai có mặt. Trông giống như giữa không trung có sẵn một đường ray vô hình còn viên đá chính là chiếc tàu siêu tốc đang lướt như bay trên ấy.
Nó từ tốn vượt qua từng tầng của ngọn thác hùng vĩ và giữ nguyên độ cao như lúc vừa xuất phát. Miệng Tuyết Dung há hốc trong khi Đình Duy và Tự Quân tiến về phía trước để nhìn cho rõ. Qua khỏi tầng thác cuối cùng, viên đá vẫn kiên cường phóng đi thêm một đoạn nữa mới chịu rơi xuống. Anh bật cười quay qua nhìn nó còn Đình Duy thì thốt lên:
- Thật không thể tin được.
- Mình cũng nghĩ vậy - Tự Quân tán thành.
- Anh ấy vừa đá nó xuống hồ - Tuyết Dung tự lẩm bẩm rồi bỗng dưng hét lớn - Gia Tuấn, anh vừa có một điều ước. Mau ước đi. Biết đâu sẽ trở thành sự thật thì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.