Chương 97: TÌNH YÊU BẤT DIỆT
Phạm Tiểu Vân
18/06/2014
Đình Duy không mang Nhi đi xa. Thoát ra khỏi căn nhà, nó nhận ra mình vẫn đang ở gần bờ biển. Hòn đảo của Gia Đức ẩn hiện ngoài xa là dấu hiệu chắc chắn nhất.
Quên đi mọi nỗi đau về tinh thần lẫn thể xác, cô bé chỉ biết cắm đầu chạy thật nhanh. Giang Châu đã tự tử ở đó. Đình Duy muốn họ mãi mãi ở bên nhau, hắn chắc chắn sẽ mang Tuấn đến đây.
- Gia Tuấn, anh ở đâu? - Nó vừa chạy dọc bờ sông vừa gọi to – Lên tiếng trả lời em đi anh…
Sông Ngũ Sắc vẫn rực rỡ như lần đầu đến đây. Thế nhưng qua đôi mắt đẫm lệ của cô bé thì bất cứ thứ gì cũng trở nên nhoà nhạt.
Gió thổi mặt sông buồn thiu và những cây liễu lặng lẽ khóc lóc ở hai bên bờ. Chẳng có ai trả lời Nhi ngoài tiếng mặt nước thỉnh thoảng vỗ vào bờ nhè nhẹ.
Trên này không có ai, nó liền nhảy xuống sông tìm kiếm. Nhi ngoi lên ngụp xuống không biết bao nhiêu lần nhưng hoàn toàn vô vọng. Cuối cùng, vì đã đuối sức, nó đành lê lết cái thân xác mệt mỏi lên bờ, mặc cho bùn và cát bám vào cơ thể.
Mọi người đi ngang qua đó đều thấy một cô gái nằm rã rời, đầu tóc rối bù bên gốc liễu cạnh bờ sông nhưng không dám tới gần. Họ biết nó vẫn còn sống vì lồng ngực vẫn phập phồng trong lúc khóc.
Nhi thấy cơ thể mình bị rút hết sức lực và chẳng còn thiết tha gì với cuộc sống. Phá giải lời nguyền thì được gì kia chứ? Anh mãi mãi đã rời xa nó thật rồi. Nó còn lôi cả Tự Quân vào cuộc. Tương lai anh ấy đang rạng rỡ như thế...
Tại sao người ra đi không phải là Nhi? Đằng nào nó cũng không thuộc về nơi đây...
Vật gì đó lấp lánh dưới ánh nắng đã thu hút sự chú ý của nó. Cách chỗ cô bé nằm không xa, có một chiếc đồng hồ vừa trôi dạt vào bờ. Nước mắt Nhi bật ra thành dòng khi nhận ra đó chính là chiếc đồng hồ anh vẫn đeo ngày trước.
- Tên khốn ấy đã làm gì anh rồi?
Cơn oán hận trào lên rồi ứ nghẹn ngay cổ khiến nó thở hồng hộc. Nhi lấy tay ôm ngực rồi bất ngờ nôn ra cả bụm máu tươi.
Chính sự ngu ngốc của nó đã hại chết anh. Chính năng lực yếu kém của Nhi khiến Tự Quân phải chết. Những lời mẹ anh nói là hoàn toàn chính xác. Nó chỉ là một nhỏ gieo rắc tai họa. Những ai ở gần nó đều không có một kết cục tốt…
Dòng sông lăn tăn gợn sóng khi dòng máu của cô bé lặng lẽ chảy xuống, hoà vào làn nước. Những đốm sáng từ mặt sông bắt đầu bay lên mỗi lúc một dày đặc. Chúng sáng lung linh và quấn lấy Nhi một cách vô cùng thân thiết. Những hạt sáng đủ sắc màu vừa như vỗ về lại vừa như muốn ôm lấy nó.
Từng giọt nước mắt cứ thế lăn ra sau từng đợt run rẫy. Giờ phút này đây, Nhi chẳng còn thiết tha với bất cứ điều gì nữa. Cô bé muốn chết. Trái tim nó đau như đang bị dao cứa.
Cơn gió mạnh thổi đến khiến những đốm sáng bất ngờ tụ lại một chỗ rồi lao thẳng vào người nó.
Nhi thấy giật mình như có luồng khí lạnh đột ngột thổi từ mũi vào thẳng trong phổi. Khi mở mắt ra thì mọi thứ đã biến mất. Không ai (kể cả nó) nhận ra bông hoa trên cổ đang chuyển từ màu xanh sang đỏ thắm.....
Nhi giật mình tỉnh dậy và thấy mình đang nằm dưới đất với gương mắt ướt đẫm nướt mắt.Tim nó đang thắt lại từng cơn. Lẽ nào chỉ là một giấc mơ...?
Cô bé đặt tay trước ngực và cố hít thở cho đều đặn. Nhưng…
Tại sao trên cổ lại Nhi lại có một vật gì rất lạ. Nó lật đật ngồi dậy rồi chạy đến đứng trước gương. Sợi dây chuyền với bông hoa đỏ máu vẫn nằm nguyên đó.
Vẫn còn chưa hết bàng hoàng thì từ bông hoa, bay ra vô số những đốm sáng nhỏ làm căn phòng của nó trở nên cực kì huyền bí. Một giọng nói quen thuộc chợt văng vẳng bên tai khiến trái tim cô bé như ngừng đập:
- ....Anh sẽ quay lại tìm em....
- Anh…?!?!? – Nó dáo dác nhìn quanh
Những đốm sáng bay ra chợt biến mất. Mặt dây chuyền lại chuyển từ đỏ sang xanh biếc, sau đó thì cả bông hoa và sợi dây cũng tan biến vào cõi hư vô.
Quên đi mọi nỗi đau về tinh thần lẫn thể xác, cô bé chỉ biết cắm đầu chạy thật nhanh. Giang Châu đã tự tử ở đó. Đình Duy muốn họ mãi mãi ở bên nhau, hắn chắc chắn sẽ mang Tuấn đến đây.
- Gia Tuấn, anh ở đâu? - Nó vừa chạy dọc bờ sông vừa gọi to – Lên tiếng trả lời em đi anh…
Sông Ngũ Sắc vẫn rực rỡ như lần đầu đến đây. Thế nhưng qua đôi mắt đẫm lệ của cô bé thì bất cứ thứ gì cũng trở nên nhoà nhạt.
Gió thổi mặt sông buồn thiu và những cây liễu lặng lẽ khóc lóc ở hai bên bờ. Chẳng có ai trả lời Nhi ngoài tiếng mặt nước thỉnh thoảng vỗ vào bờ nhè nhẹ.
Trên này không có ai, nó liền nhảy xuống sông tìm kiếm. Nhi ngoi lên ngụp xuống không biết bao nhiêu lần nhưng hoàn toàn vô vọng. Cuối cùng, vì đã đuối sức, nó đành lê lết cái thân xác mệt mỏi lên bờ, mặc cho bùn và cát bám vào cơ thể.
Mọi người đi ngang qua đó đều thấy một cô gái nằm rã rời, đầu tóc rối bù bên gốc liễu cạnh bờ sông nhưng không dám tới gần. Họ biết nó vẫn còn sống vì lồng ngực vẫn phập phồng trong lúc khóc.
Nhi thấy cơ thể mình bị rút hết sức lực và chẳng còn thiết tha gì với cuộc sống. Phá giải lời nguyền thì được gì kia chứ? Anh mãi mãi đã rời xa nó thật rồi. Nó còn lôi cả Tự Quân vào cuộc. Tương lai anh ấy đang rạng rỡ như thế...
Tại sao người ra đi không phải là Nhi? Đằng nào nó cũng không thuộc về nơi đây...
Vật gì đó lấp lánh dưới ánh nắng đã thu hút sự chú ý của nó. Cách chỗ cô bé nằm không xa, có một chiếc đồng hồ vừa trôi dạt vào bờ. Nước mắt Nhi bật ra thành dòng khi nhận ra đó chính là chiếc đồng hồ anh vẫn đeo ngày trước.
- Tên khốn ấy đã làm gì anh rồi?
Cơn oán hận trào lên rồi ứ nghẹn ngay cổ khiến nó thở hồng hộc. Nhi lấy tay ôm ngực rồi bất ngờ nôn ra cả bụm máu tươi.
Chính sự ngu ngốc của nó đã hại chết anh. Chính năng lực yếu kém của Nhi khiến Tự Quân phải chết. Những lời mẹ anh nói là hoàn toàn chính xác. Nó chỉ là một nhỏ gieo rắc tai họa. Những ai ở gần nó đều không có một kết cục tốt…
Dòng sông lăn tăn gợn sóng khi dòng máu của cô bé lặng lẽ chảy xuống, hoà vào làn nước. Những đốm sáng từ mặt sông bắt đầu bay lên mỗi lúc một dày đặc. Chúng sáng lung linh và quấn lấy Nhi một cách vô cùng thân thiết. Những hạt sáng đủ sắc màu vừa như vỗ về lại vừa như muốn ôm lấy nó.
Từng giọt nước mắt cứ thế lăn ra sau từng đợt run rẫy. Giờ phút này đây, Nhi chẳng còn thiết tha với bất cứ điều gì nữa. Cô bé muốn chết. Trái tim nó đau như đang bị dao cứa.
Cơn gió mạnh thổi đến khiến những đốm sáng bất ngờ tụ lại một chỗ rồi lao thẳng vào người nó.
Nhi thấy giật mình như có luồng khí lạnh đột ngột thổi từ mũi vào thẳng trong phổi. Khi mở mắt ra thì mọi thứ đã biến mất. Không ai (kể cả nó) nhận ra bông hoa trên cổ đang chuyển từ màu xanh sang đỏ thắm.....
Nhi giật mình tỉnh dậy và thấy mình đang nằm dưới đất với gương mắt ướt đẫm nướt mắt.Tim nó đang thắt lại từng cơn. Lẽ nào chỉ là một giấc mơ...?
Cô bé đặt tay trước ngực và cố hít thở cho đều đặn. Nhưng…
Tại sao trên cổ lại Nhi lại có một vật gì rất lạ. Nó lật đật ngồi dậy rồi chạy đến đứng trước gương. Sợi dây chuyền với bông hoa đỏ máu vẫn nằm nguyên đó.
Vẫn còn chưa hết bàng hoàng thì từ bông hoa, bay ra vô số những đốm sáng nhỏ làm căn phòng của nó trở nên cực kì huyền bí. Một giọng nói quen thuộc chợt văng vẳng bên tai khiến trái tim cô bé như ngừng đập:
- ....Anh sẽ quay lại tìm em....
- Anh…?!?!? – Nó dáo dác nhìn quanh
Những đốm sáng bay ra chợt biến mất. Mặt dây chuyền lại chuyển từ đỏ sang xanh biếc, sau đó thì cả bông hoa và sợi dây cũng tan biến vào cõi hư vô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.