Chương 96: MẮT XÍCH CUỐI CÙNG
Phạm Tiểu Vân
18/06/2014
- Tại sao chứ? Hắn còn không bằng súc vật. - Nó bật khóc - Anh ấy đối xử với hắn chân thành như vậy, thế mà...thế mà....
- Bình tĩnh lại và nghe kĩ những lời tôi nói đây....Chúng ta vẫn còn một cơ hội để phá giải lời nguyền.... - Vân Thanh nói giọng gấp gáp.
- Nghĩa là thế nào?- Nhi hỏi mà tay vẫn còn bóp cổ Duy chặt cứng.
- Lời nguyền thứ hai mươi mốt vẫn chưa ra đời....Câu chuyện vẫn còn một mắt xích mà chúng ta có thể phá vỡ...
- Gia Tuấn nhất định vẫn chưa chết – Cô bé bất ngờ gào lên - Lời nguyền căn bản đã bị phá vỡ lâu rồi.
Nó vẫn chưa thể chấp nhận sự ra đi của anh. Nó không thể và cũng không dám tin rằng anh đã chết, bỏ lại nó ở đây, một mình. Phớt lờ sự mất bình tĩnh của Nhi, Vân Thanh vẫn tiếp tục nói bằng giọng từ tốn:
- Tôi đã suy nghĩ rất kĩ....Vẫn còn một điểm chung trong câu chuyện của các thần nữ mà bấy lâu nay chúng ta đã bỏ quên...Đêm qua, Gia Tuấn đã hỏi tôi, tại sao con quái vật lại để Gia Long giằng co với Bạch Cúc, tại sao nó thấy cô ta rớt xuống hồ mà không hề ra tay cứu giúp… Câu trả lời là con cháu nhà họ La chỉ có thể đưa ra lời nguyền trước lúc họ bị kẻ sống sót giết chết...
Đầu óc Nhi có phần bình tĩnh hơn trước. Nó thoáng nhớ ra phần cuối của lời nguyền."Dòng dõi nhà họ La, trong giây phút cuối cùng của cuộc đời sẽ nguyền rủa bọn ngươi…” Giây phút cuối cùng của cuộc đời? Chúng sẽ thốt ra lời nguyền trước lúc chết ư?
- Nếu cô không giết Đình Duy thì hắn mãi mãi không thể đưa ra lời nguyền thứ hai mươi mốt. Trong lịch sử 1050 năm của các thần nữ, đây sẽ là lần đầu tiên có một người họ La không bị giết chết bởi thần nữ hay chàng trai nào họ Pha.
- Điều cô nói chắc gì đã là sự thật?
- Lúc đầu tôi vẫn chưa nghĩ ra...Nhưng khi thấy kẻ này một mực hối thúc cô giết hắn... Tôi biết cô đang trải qua một nỗi đau rất lớn nhưng hãy bình tĩnh mà suy xét lại. Nếu không phải hắn muốn cô ra tay giết mình thì việc gì phải nhọc công cứu cô về đây rồi ngồi kể lể đầu đuôi câu chuyện? Đình Duy có thể chống cự với Gia Tuấn đồng nghĩa với việc võ nghệ hắn không thuộc dạng tầm thường. Nếu vậy, liệu hắn có dễ dàng bị cô hạ gục như thế không? Hắn kể với cô mọi chuyện là để ngọn lửa thù hận trong cô bùng cháy, thiêu rụi sự sáng suốt và ra tay giết hắn trong phút nóng giận bồng bột.
Nó thở hồng hộc, mắt đăm đăm nhìn xuống kẻ sát nhân đang ngập đầu trong vũng máu.
Gương mặt cùng nụ cười ấm áp của Tuấn lại hiện lên.
Trời ơi, tại sao anh lại phải trả giá cho lòng tin sai chỗ của mình bằng cả tính mạng? Tại sao kẻ đó không là một ai khác mà phải là người bạn thân thiết nhất của anh? Đau quá! Nó thấy mình vừa bị đánh vào ngực một cú thật đau. Hắn nhất định phải trả giá cho những điều mình đã làm...
- Gia Tuấn đâu rồi? - Nhi gằn giọng.
- Dưới âm phủ ấy - Đình Duy bắt đầu nói năng lảm nhảm – Thằng khùng ấy có lúc còn nghĩ anh trai tôi vì yêu thích Giang Châu mà căm ghét hắn…
- Anh ấy đâu rồi? - Nó tức giận đập đầu hắn xuống sàn - Đừng tưởng ta để mày sống thì không thể khiến mày trở thành thân tàn ma dại.
- Vân Nhi, bình tĩnh lại đi! - Vân Thanh ra sức khuyên nhủ.
- Cô yên tâm, tôi biết mình đang làm gì....Ta hỏi một lần nữa, Gia Tuấn hiện đang ở đâu?
- Cô mãi mãi vẫn không thể chia cắt họ. Hắn là của Giang Châu, đời đời vẫn như thế.
- Tôi biết dòng sông đó - Nó đột ngột buông Đình Duy ra - Anh ấy đã từng đưa tôi đến đó...
- Cô định đi đâu?
- Đi tìm Gia Tuấn, anh ấy nhất định vẫn còn sống... - Nó lấy tay chùi nước mắt - Tôi tin Gia Tuấn sẽ không bao giờ bỏ tôi lại một mình. Anh ấy đã hứa như thế mà...
- Còn hắn thì sao? Cô để hắn ở đây à?
- Bây giờ hắn sống cũng như chết. Kẻ thù đã giết rồi, hắn còn lí tưởng gì nữa đâu chứ - Nó nhìn Duy bằng ánh mắt ghê tởm.
- Không được, nếu bây giờ cô bỏ đi, Đình Duy rất có thể chết vì mất máu.
- Chẳng lẽ cô muốn tôi cả đời phải đi theo canh chừng thằng khốn này?
Nỗi uất ức khiến cô bé mất hết bình tĩnh, không làm chủ được ngôn ngữ của mình.
- Hắn có thể chết, nhưng không được vì bất cứ lí do gì liên quan tới cô.
- Được rồi
Nhi tức giận chạy đến xé hết mấy tấm rèm cửa rồi dùng chúng cột chặt Duy vào ghế. Nó điên tiết lục tung căn phòng để lấy mấy cuộn băng, vừa nghiến răng vừa quấn mấy chục vòng quanh vết thương trên đầu hắn. Xong việc, cô bé thọc tay vào túi quần Duy để rút ra chiếc điện thoại. Nó định gọi cho Gia Khiêm nhưng vô tình lại tìm thấy một cái tên khác ngay đầu danh sách.
- Anh hai?
Hồn vía Nhi lên mây khi nhìn thấy cái hình nhỏ của hai từ “anh hai” được lưu trong máy.
- Là Kiều Chấn Vũ
Kí ức về những chuyện đã xảy ra tua nhanh qua đầu nó. Tên thanh tra này chẳng ưa gì anh. Một tay tham gia vào kế hoạch nên lần đó hắn cứ một mực chất vấn nó. Chấn Vũ ngay từ đầu đã không tin sự có mặt của Nhi trong tòa nhà là một việc ngẫu nhiên. Hắn điên tiết nạt nộ vì bị nó phá hỏng kế hoạch.
Cái chết của Tịnh Như và mẹ Tuấn có nhiều điểm nghi vấn như vậy mà chẳng điều tra được gì. Có phải mọi việc đều do gã này đứng sau giở trò? Thế giới xinh đẹp của anh hóa ra lại đầy rẫy những thứ quái vật như thế này ư?
Không, Nhi không còn nhiều thời gian để suy nghĩ nữa. Phải giải quyết nhanh tên máu lạnh này rồi tìm Tuấn. Mỗi giây mỗi phút trôi qua đều quý giá. Chỉ cần có ai đó đến đây, mang hắn vào bệnh viện. Vết thương đã được cầm máu rồi, hắn lại bị trói vào ghế nên chẳng chết được đâu.
Gạt khỏi đầu tất cả mọi nghi vấn, cô bé hấp tấp bấm bấm số điện thoại đã khá quen thuộc.
Người bên kia vừa trả lời thì nó nói ngay:
- Bác sĩ Duy hiện đang mất rất nhiều máu. Vui lòng đến nhà anh ta ngay.
Xong việc thì tắt máy và chạy thẳng ra khỏi căn nhà.
- Bình tĩnh lại và nghe kĩ những lời tôi nói đây....Chúng ta vẫn còn một cơ hội để phá giải lời nguyền.... - Vân Thanh nói giọng gấp gáp.
- Nghĩa là thế nào?- Nhi hỏi mà tay vẫn còn bóp cổ Duy chặt cứng.
- Lời nguyền thứ hai mươi mốt vẫn chưa ra đời....Câu chuyện vẫn còn một mắt xích mà chúng ta có thể phá vỡ...
- Gia Tuấn nhất định vẫn chưa chết – Cô bé bất ngờ gào lên - Lời nguyền căn bản đã bị phá vỡ lâu rồi.
Nó vẫn chưa thể chấp nhận sự ra đi của anh. Nó không thể và cũng không dám tin rằng anh đã chết, bỏ lại nó ở đây, một mình. Phớt lờ sự mất bình tĩnh của Nhi, Vân Thanh vẫn tiếp tục nói bằng giọng từ tốn:
- Tôi đã suy nghĩ rất kĩ....Vẫn còn một điểm chung trong câu chuyện của các thần nữ mà bấy lâu nay chúng ta đã bỏ quên...Đêm qua, Gia Tuấn đã hỏi tôi, tại sao con quái vật lại để Gia Long giằng co với Bạch Cúc, tại sao nó thấy cô ta rớt xuống hồ mà không hề ra tay cứu giúp… Câu trả lời là con cháu nhà họ La chỉ có thể đưa ra lời nguyền trước lúc họ bị kẻ sống sót giết chết...
Đầu óc Nhi có phần bình tĩnh hơn trước. Nó thoáng nhớ ra phần cuối của lời nguyền."Dòng dõi nhà họ La, trong giây phút cuối cùng của cuộc đời sẽ nguyền rủa bọn ngươi…” Giây phút cuối cùng của cuộc đời? Chúng sẽ thốt ra lời nguyền trước lúc chết ư?
- Nếu cô không giết Đình Duy thì hắn mãi mãi không thể đưa ra lời nguyền thứ hai mươi mốt. Trong lịch sử 1050 năm của các thần nữ, đây sẽ là lần đầu tiên có một người họ La không bị giết chết bởi thần nữ hay chàng trai nào họ Pha.
- Điều cô nói chắc gì đã là sự thật?
- Lúc đầu tôi vẫn chưa nghĩ ra...Nhưng khi thấy kẻ này một mực hối thúc cô giết hắn... Tôi biết cô đang trải qua một nỗi đau rất lớn nhưng hãy bình tĩnh mà suy xét lại. Nếu không phải hắn muốn cô ra tay giết mình thì việc gì phải nhọc công cứu cô về đây rồi ngồi kể lể đầu đuôi câu chuyện? Đình Duy có thể chống cự với Gia Tuấn đồng nghĩa với việc võ nghệ hắn không thuộc dạng tầm thường. Nếu vậy, liệu hắn có dễ dàng bị cô hạ gục như thế không? Hắn kể với cô mọi chuyện là để ngọn lửa thù hận trong cô bùng cháy, thiêu rụi sự sáng suốt và ra tay giết hắn trong phút nóng giận bồng bột.
Nó thở hồng hộc, mắt đăm đăm nhìn xuống kẻ sát nhân đang ngập đầu trong vũng máu.
Gương mặt cùng nụ cười ấm áp của Tuấn lại hiện lên.
Trời ơi, tại sao anh lại phải trả giá cho lòng tin sai chỗ của mình bằng cả tính mạng? Tại sao kẻ đó không là một ai khác mà phải là người bạn thân thiết nhất của anh? Đau quá! Nó thấy mình vừa bị đánh vào ngực một cú thật đau. Hắn nhất định phải trả giá cho những điều mình đã làm...
- Gia Tuấn đâu rồi? - Nhi gằn giọng.
- Dưới âm phủ ấy - Đình Duy bắt đầu nói năng lảm nhảm – Thằng khùng ấy có lúc còn nghĩ anh trai tôi vì yêu thích Giang Châu mà căm ghét hắn…
- Anh ấy đâu rồi? - Nó tức giận đập đầu hắn xuống sàn - Đừng tưởng ta để mày sống thì không thể khiến mày trở thành thân tàn ma dại.
- Vân Nhi, bình tĩnh lại đi! - Vân Thanh ra sức khuyên nhủ.
- Cô yên tâm, tôi biết mình đang làm gì....Ta hỏi một lần nữa, Gia Tuấn hiện đang ở đâu?
- Cô mãi mãi vẫn không thể chia cắt họ. Hắn là của Giang Châu, đời đời vẫn như thế.
- Tôi biết dòng sông đó - Nó đột ngột buông Đình Duy ra - Anh ấy đã từng đưa tôi đến đó...
- Cô định đi đâu?
- Đi tìm Gia Tuấn, anh ấy nhất định vẫn còn sống... - Nó lấy tay chùi nước mắt - Tôi tin Gia Tuấn sẽ không bao giờ bỏ tôi lại một mình. Anh ấy đã hứa như thế mà...
- Còn hắn thì sao? Cô để hắn ở đây à?
- Bây giờ hắn sống cũng như chết. Kẻ thù đã giết rồi, hắn còn lí tưởng gì nữa đâu chứ - Nó nhìn Duy bằng ánh mắt ghê tởm.
- Không được, nếu bây giờ cô bỏ đi, Đình Duy rất có thể chết vì mất máu.
- Chẳng lẽ cô muốn tôi cả đời phải đi theo canh chừng thằng khốn này?
Nỗi uất ức khiến cô bé mất hết bình tĩnh, không làm chủ được ngôn ngữ của mình.
- Hắn có thể chết, nhưng không được vì bất cứ lí do gì liên quan tới cô.
- Được rồi
Nhi tức giận chạy đến xé hết mấy tấm rèm cửa rồi dùng chúng cột chặt Duy vào ghế. Nó điên tiết lục tung căn phòng để lấy mấy cuộn băng, vừa nghiến răng vừa quấn mấy chục vòng quanh vết thương trên đầu hắn. Xong việc, cô bé thọc tay vào túi quần Duy để rút ra chiếc điện thoại. Nó định gọi cho Gia Khiêm nhưng vô tình lại tìm thấy một cái tên khác ngay đầu danh sách.
- Anh hai?
Hồn vía Nhi lên mây khi nhìn thấy cái hình nhỏ của hai từ “anh hai” được lưu trong máy.
- Là Kiều Chấn Vũ
Kí ức về những chuyện đã xảy ra tua nhanh qua đầu nó. Tên thanh tra này chẳng ưa gì anh. Một tay tham gia vào kế hoạch nên lần đó hắn cứ một mực chất vấn nó. Chấn Vũ ngay từ đầu đã không tin sự có mặt của Nhi trong tòa nhà là một việc ngẫu nhiên. Hắn điên tiết nạt nộ vì bị nó phá hỏng kế hoạch.
Cái chết của Tịnh Như và mẹ Tuấn có nhiều điểm nghi vấn như vậy mà chẳng điều tra được gì. Có phải mọi việc đều do gã này đứng sau giở trò? Thế giới xinh đẹp của anh hóa ra lại đầy rẫy những thứ quái vật như thế này ư?
Không, Nhi không còn nhiều thời gian để suy nghĩ nữa. Phải giải quyết nhanh tên máu lạnh này rồi tìm Tuấn. Mỗi giây mỗi phút trôi qua đều quý giá. Chỉ cần có ai đó đến đây, mang hắn vào bệnh viện. Vết thương đã được cầm máu rồi, hắn lại bị trói vào ghế nên chẳng chết được đâu.
Gạt khỏi đầu tất cả mọi nghi vấn, cô bé hấp tấp bấm bấm số điện thoại đã khá quen thuộc.
Người bên kia vừa trả lời thì nó nói ngay:
- Bác sĩ Duy hiện đang mất rất nhiều máu. Vui lòng đến nhà anh ta ngay.
Xong việc thì tắt máy và chạy thẳng ra khỏi căn nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.