Anh

Chương 95: VÁN BÀI LẬT NGỬA

Phạm Tiểu Vân

18/06/2014

Trên chiếc bàn gỗ thấp đặt cạnh giường, nó nhìn thấy một khung hình nhỏ. Bức ảnh sau tấm kính cô bé đã từng thấy qua, nhưng vì sao lại thiếu mất một nửa?

- Cô tỉnh lại nhanh quá nhỉ - Một giọng nói bất ngờ vang lên làm nó giật bắn mình.

- Anh làm tôi sợ quá đấy - Nhi thở phào nhẹ nhỏm sau khi nhận ra người đó là ai.

Đình Duy bước vào phòng và đem đến trước mặt nó một khay thuốc:

- Với tình trạng như thế, người bình thường cũng phải hôn mê mất mấy ngày là ít.

- Mọi chuyện thế nào rồi? Người ta đã tìm ra anh ấy chưa? Gia Tuấn có bị gì không? Con quái vật ấy đã chết chưa? - Nó hỏi dồn dập.

- Bình tĩnh nào. Người ta đang truy lùng cô khắp nơi đấy.

- Truy lùng tôi? Vì sao mới được – Cô bé thấy hơi sợ khi trong giọng của Đình Duy có chút gì đó rất lạ.

Anh chàng bác sĩ từ tốn ngồi xuống chiếc ghế gần đó rồi nhìn nó, giải thích:

- Hai ngôi sao sáng của thành phố âm nhạc đã mất tích ở biển Bình An mà không để lại một dấu vết nào. Mọi người đều nghĩ rằng việc đó do cô mà ra.

- Thật vô lý, chẳng lẽ nào họ không nhìn thấy con quái vật đó? - Nó lắc đầu khó hiểu.

- Không có quái vật nào cả, Vân Nhi à - Đình Duy nhìn thẳng vào mắt nó, nói từ tốn - Tất cả những người có mặt ở đó lúc ấy đều nói rằng họ chỉ thấy mình cô hô mưa gọi gió, khiến cho trời đất giận dữ mà thôi.

- Tôi không có - Nó hét lên - Rõ ràng là Tự Quân cũng nhìn thấy kia mà.

- Ai có thể làm chứng? - Anh chàng bác sĩ gạt phắt đi - Bây giờ Tự Quân đang ở đâu, sống chết thế nào người ta còn không biết. Ai tin cô chứ.

- Anh ấy... - Cổ Nhi chợt nghẹn lại, không thốt nên lời...

Cái sự thật rằng chính tay mình đã giết chết Tự Quân vẫn đang bóp nghẹt trái tim nó.

- Vân Nhi, Rời khỏi căn phòng đó ngay! - Giọng của Vân Thanh lại vang lên, nghe khẩn thiết hơn bao giờ hết.

- Tại sao thế? Có gì không ổn ư? – Cô bé nhíu mày thì thầm.

- Cô ta lại đến tìm cô à? - Đình Duy hất cằm nhìn nó hỏi.

- Cô ta nào? Làm gì có..Nhưng mà...làm sao anh....????

Nó quay lại nhìn cái khung hình một lần nữa. Việc tấm ảnh kia bị thiếu mất một phần dường như không phải do vô tình mà là cố ý.

- Nó đã được cắt đi?!?!

- Cũng biết quan sát nhỉ.

- Nhưng mà tại sao? Ba người là bạn thân kia mà.

- Trước đây thì đúng là thế. Nhưng kể từ sau cái chết của Giang Châu....hắn và tôi không còn bất cứ quan hệ nào nữa.



Ly nước trên tay nó rơi xuống một tiếng "xoảng". Nhi bàng hoàng vì không thể tin vào những điều mình vừa nghe thấy.

- Anh có biết là mình vừa nói gì không?

- Không cần tỏ ra ngạc nhiên như thế. Dù sao thì mọi chuyện cũng xong cả rồi. Có nói với cô cũng chẳng sao.

Cô bé hấp tấp lùi sát vào tường khi thấy anh ta đang tiến lại gần, giọng run run:

- Mọi chuyện là chuyện gì?

- Sự thật về kẻ mà cô lúc nào cũng cho rằng hắn là một con người hoàn hảo. Thật ra Gia Tuấn không tốt như cô nghĩ đâu. Hắn là một tên bạc tình bạc nghĩa, thấy chết không cứu....

Những từ "bạc tình bạc nghĩa", "thấy chết không cứu" không hiểu sao lại thấy rất quen. Nó nhất định đã từng nghe qua ở đâu đó.

-...Anh họ La, đúng thế không? - Nhi lẩm bẩm rồi hét toáng lên - Anh chính là kẻ mang dòng máu của nhà họ La trong lời nguyền.

- Đó là một điều đáng tự hào nên chẳng có gì phải giấu. - Đình Duy nhún vai - Anh bạn Gia Tuấn tội nghiệp có thể nghi ngờ tất cả những ai là con cháu nhà họ La mà hắn quen biết nhưng không một lần nghĩ đến việc kẻ thù lại là người ở ngay bên cạnh.

- Nhưng tại sao...tại sao...?

- Nhắc đến lại thấy thật tự hào. Tổ tiên tôi đã vô cùng thông minh khi nghĩ ra việc chọn người kế tục sứ mạng là một kẻ chẳng liên hệ tình cảm gì với hai người…

Sao có thể như vậy? Nhi bần thần nhớ lại lời nguyền cay nghiệt, “Năm mươi năm, vào đúng ngày ta chết, một trong bọn ngươi sẽ bị con cháu nhà ta giết chết…” Trong đó căn bản không hề nhắc đến việc kẻ kế tục sứ mạng phải là một người như thế nào. Lời nguyền cũng không chỉ rõ ai là người phải chết. Chẳng lẽ ngay từ đầu chúng đã có tính toán trước? - Các vị ấy biết quá rõ đám thần nữ các cô nhất định sẽ nghĩ rằng mọi thứ vẫn như thế. Lại là cái điệp khúc một cô gái không được người yêu đáp lại rồi sinh lòng thù hận... – Duy nhếch miệng cười hiểm -… Đừng tưởng chỉ có mình là thông minh. Dòng tộc thần nữ nghĩ ra cách phá giải lời nguyền thì nhà họ La chúng tôi cũng tìm ra cách mới để bảo vệ nó, nhất là vào lần thứ hai mươi mốt này.

- Chúng tôi đã bị anh đưa vào tròng từ lúc nào không hay.

- Bỏ bao nhiêu công sức mới có thể khiến các người tin rằng người phải chết lần này vẫn là cô chứ không phải hắn.

- Nhưng tại sao phải tốn công như vậy? - Ánh mắt lạnh lùng của Nhi dán chặt vào kẻ máu lạnh đang ngồi trước mặt – Các người không phải đã dư sức làm việc ấy ư?

- Không dễ như vậy đâu vì bên cạnh Gia Tuấn lúc nào có một bà già lắm chuyện… Kẻ năm lần bảy lượt phá đám tôi – Một tia nham hiểm chợt lóe lên trong mắt hắn – Bà ta là kẻ duy nhất không bị mắc mưu trong chuyện này.

- Bác ấy ngay từ đầu đã biết mọi việc?

- Đương nhiên. Kể từ lúc tôi xô bả xuống lầu, người đàn bà ấy chưa phút nào chịu rời xa Gia Tuấn. Bà ta canh chừng đứa con trai của mình như một thứ bảo bối. Cũng may là bà già ấy còn có một điểm yếu. Vì không tin bất cứ ai có thể bảo vệ tốt cho con trai, bả đã quyết làm ma theo nó cả đời. Nhưng muốn làm ma thì tuyệt nhiên không được phép tiết lộ với bất cứ ai về cái chết của mình… Nhờ vậy mà bí mật của tôi được giữ kín tới tận giây phút này

- Từ đầu đến cuối đều là âm mưu của anh? Tất cả mọi việc đều do anh sắp đặt ư?

- Lúc đầu tôi cũng không biết gì giống cô thôi. Rồi một ngày cách đây không lâu, bà ấy đã đến và nói cho tôi biết niềm vinh hạnh lớn lao của mình. Cô không biết là tôi đã sung sướng thế nào khi biết được điều đó đâu.

- Anh là tên biến thái – Nó lùi dần về góc giường.

- Đúng vậy, lúc đó tôi vui sướng đến phát điên lên được. Tự tay trừ khử một kẻ xấu xa như thế cho xã hội chẳng phải tốt lắm sao? Thù hận của tôi lúc đầu trở nên tầm thường, bé nhỏ trước trách nhiệm lớn lao ấy.

- Anh ấy rất quý trọng anh, Đình Duy. Lẽ nào anh lại không nhận ra điều đó? Gia Tuấn tin ở anh hơn bất cứ ai trên đời này vì anh ấy nghĩ anh là một người bạn tốt.

- Tôi không cần loại bạn lòng dạ lang sói đó. Năm xưa, Giang Châu chờ đợi hắn trong mỏi mòn đến tuyệt vọng. Vậy mà hắn thì cứ tỉnh bơ như không. Thậm chí còn từ chối tình yêu của cô ấy một cách thẳng thừng. Hắn tàn nhẫn đến nỗi ngoảnh mặt làm ngơ khi cô ấy hâm doạ sẽ nhảy xuống sông tự vẫn. Từ sau cái chết của Giang Châu, tôi đã thề ngày nào mình còn sống trên thế gian này thì ngày đó hắn sẽ không được hạnh phúc. Không một người phụ nữ nào có thể sống yên ổn bên cạnh hắn. Gia Tuấn mãi mãi phải là của Giang Châu. Không ai được phép cướp đoạt thứ mà cô ấy yêu thích.

- Đồ bệnh hoạn - Nhi lẩm bẩm trong kinh hoàng - Đáng lẽ tôi phải đoán ra khi nghe anh bảo trái tình yêu có vị đắng. Anh bị mối tình đơn phương với Giang Châu làm cho mờ mắt rồi.

- Bây giờ mới nhận ra thì đã muộn, thần nữ ạ.



- Cái chết của mẹ và người yêu anh ấy...

- Một tay tôi làm nên cả. - Đình Duy nhún vai - Thế nhưng sau đó tôi dần phát hiện ra Gia Tuấn phước lớn mạng lớn hơn mình nghĩ. Hắn liên tiếp thoát chết chỉ trong gang tấc. Và người hết lần này đến lần khác phá hỏng kế hoạch của tôi chính là cô, một cô gái không rõ lai lịch... Lúc đầu tôi chỉ cho rằng đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Thế nhưng chỉ cần một kiểm tra nhỏ thôi cũng đủ cho tôi có thể khẳng định ngay cô sinh ra là để bảo vệ hắn.

- Là ly rượu độc tối hôm đó ?

- Đúng thế. Tôi muốn biết có thật là lúc nào cô cũng biết trước những việc nguy hiểm có thể xảy ra với Gia Tuấn hay không. Nếu quả đúng như thế, tôi sẽ thực hiện bước thứ hai của mình, tách cô và hắn ra xa.

- Vì thế mà anh đã không ngần ngại chạy đến uống ly rượu đó?

- Phải – Duy thong thả ngã người ra lưng ghế - Ngặt nỗi gã bồi bàn chết tiệt lại ngu ngốc đặt cái ly sai chỗ. Vậy là bà già tên Lệ Quyên lập tức chớp lấy cơ hội. Bả cũng thông minh lắm. Một mặt khiến cô bị hiểu lầm, mặt khác lại có thể trừ khử tôi. Nhưng mụ ta lại không biết rằng tôi đã uống thuốc giải ngay từ đầu.

- Vậy mà tôi lại ngu ngốc đi cứu mạng anh.

- Không sao, dù cô có làm gì thì tôi cũng không chết được. Sau khi cô trúng độc, Gia Tuấn lại khờ khạo đến nỗi nhờ tôi chữa trị. Lúc đó, tôi đã định cho cô uống thêm một lượng độc tính khá mạnh. Nhưng bà tổ lại bất ngờ xuất hiện. Bà nói tuyệt đối không được để cô chết trước hôm nay. Thay vào đó, việc tôi nên làm nhất vào lúc đó là tìm cách cắt đứt mối liên kết giữa hai người.

- Mối liên kết gì?- Bà tổ giải thích rằng sở dĩ lần nào Gia Tuấn gặp nguy hiểm cô cũng kịp thời có mặt là vì giữa hai ngươi có một sự liên kết đặc biệt. Hắn nhận được sự bảo vệ từ người mẹ xấu số của mình qua sợi dây chuyền mà hắn vẫn đeo trên cổ từ bao nhiêu năm qua. - Đình Duy đưa mắt nhìn bông hoa đã chuyển sang màu xanh biếc trên cổ nó - Đó là thứ duy nhất Gia Tuấn còn giữ lại từ sau cái chết của mẹ hắn. Còn cô, cô đeo trên tay chiếc nhẫn của bà ta. Và mẹ Gia Tuấn đã sử dụng chiếc nhẫn ấy để thông tin với cô khi cần thiết. Nói cách khác là hai người liên kết với nhau qua hai tín vật mà bà ta để lại. Chỉ cần một tong hai không còn giữ chúng nữa thì sự liên kết ấy sẽ chấm dứt.

- Chính vì vậy mà lúc đầu Bạch Cúc đã đến và tìm cách cướp chiếc nhẫn từ chỗ tôi?

- Và bà ấy đã thất bại. - Đình Duy lắc đầu nói – Các người nghĩ chúng tôi hèn nhát đến nỗi phải tìm cách chạy trốn quyền trượng ư? Gia Tuấn đã nhận ra cô đang ở trong tình thế nguy hiểm và thế là hắn ra sức bảo vệ cô như một hòn ngọc quý. Bà tổ không có cơ hội nào để ra tay nữa.

Rồi khi hai người đến biển Bình An, lúc cô và hắn chỉ có một mình trên đảo, bà tổ đã thử thêm một lần nữa nhưng lại bị đàn cá heo tấn công. Cuối cùng, chúng tôi quyết định buộc Gia Tuấn phải tự tay tháo sợi dây mà hắn cho là vật hộ mệnh ra khỏi cổ. Nhưng bằng cách nào?

Nói tới đây, Nhi thấy khóe miệng Duy lại cong lên, lộ vẻ hả hê, thích thú.

- Lệ Quyên muốn biến cô thành một kẻ điên… Vậy thì tôi sẽ giúp bà ấy – Hắn nhún vai, các ngón tay khẽ đan vào nhau

- Kẻ vào phòng tôi mỗi đêm…? – Nó giật mình đưa tay nắm lấy thành giường – Nhưng làm sao anh có chìa khoá..?

- Tôi lấy của Gia Đức, ông anh già đa nghi của hắn. Từ đầu đến cuối, Gia Tuấn luôn tỏ ra là một người không biết suy nghĩ. Hắn không mảy may nghi ngờ khi bắt gặp tôi bị thương ở dưới nhà, lúc hắn đuổi theo “kẻ đột nhập". Đã vậy còn xanh cả mặt mày vì cho rằng tôi bị kẻ đó đánh trọng thương.

- Anh và anh ấy đã đánh nhau?

- Phải. Chắc là cô chẳng biết gì đâu nhỉ. Thoạt đầu tôi rất ngạc nhiên khi hắn xin mấy viên thuốc ngủ. Sau này Gia Tuấn mới thú nhận là hắn đã cho cô uống để không phải thức giấc khi nghe tiếng hắn đánh nhau với tôi. Giá mà hắn đối xử với Giang Châu cũng được một phần chu đáo như thế.

Nhi thoáng giật mình khi nhận ra ánh mắt đầy oán hận của Duy. Lòng nó đang nóng như lửa nhưng vẫn không dám manh động. Cô bé vẫn chưa biết Đình Duy đưa mình về đây để làm gì. Nó cố bám víu vào cái hy vọng mong manh rằng anh vẫn còn sống, rằng tên khốn đang ngồi trước mặt chỉ tạm giấu Tuấn vào một chỗ nào đó…

- …Dù biết trước Gia Tuấn sẽ phục kích, tôi vẫn quyết định tìm đến phòng cô một lần nữa. Tôi muốn hắn ý thức được cô người yêu bé bỏng của mình đang bị bao nhiêu thế lực xấu xa rình rập. Tôi muốn làm hắn lo lắng đến nỗi trao cho cô sợi dây chuyền đó. Và thế là Gia Tuấn mắc bẫy....Bởi vậy mới nói kế hoạch của chúng tôi sẽ không thể thành công nếu không có sự giúp đỡ rất lớn từ phía cô.

- Tại sao anh lại có thể nghĩ ra những âm mưu hiểm độc như vậy?

- Mọi chuyện sẽ còn hào hứng hơn nữa khi hôm nay, mẹ Gia Tuấn bất ngờ đến tìm cô và đòi giao trả sợi dây chuyền. Lúc đó, chúng tôi sợ rằng chẳng sớm thì muộn cô cũng nhận ra ý nghĩa của hai thứ linh vật ấy nên đành ra tay. Bà ta vì mãi lo đối phó với cô, lại thêm việc bị cắt mất mối liên hệ với Gia Tuấn nên không thể phát hiện ra hắn đang gặp nguy hiểm. Vân Thanh thì cứ đinh ninh rằng người phải chết lần này là cô nên chẳng buồn ngăn cản khi thấy Gia Tuấn tự tay cởi bỏ sợi dây chuyền ấy. Chắc ả nghĩ làm như vậy sẽ giúp hai người đỡ bị Lệ Quyên quấy rối…Và bây giờ, mọi chuyện đã kết thúc. Hắn chết còn lời nguyền thì vẫn tiếp tục tồn tại...ha ha ha...

- Đồ máu lạnh, đồ quái vật - Nó nhào khỏi giường và lao tới bóp cổ Đình Duy - Ta phải giết chết mày, đồ lòng lang dạ sói...

- Dù cho cô có xẻ thịt lột da tôi đi chăng nữa thì Gia Tuấn vẫn không thể sống lại và lời nguyền thì không bao giờ có thể phá bỏ. Còn chờ gì nữa mà không chịu giết tôi đi?.... GIẾT ĐI!!!!!!

Chụp lấy cái ly thủy tinh để trên bàn, nó đập ngay vào đầu hắn khiến máu chảy ra lênh láng. Cơn giận bốc lên ngùn ngụt, Nhi định xuống tay đánh thêm mấy phát nữa thì…- Vân Nhi, dừng lại ngay!!!!! - Vân Thanh hét lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook