Áo Ai Xanh Cho Lòng Ai Vương Vấn
Chương 20
Dị Thanh Trần
30/09/2014
Giang Tử Khâm đang thu dọn đồ trong phòng, thì nghe bên ngoài có ai gọi mình, liền chạy ra ban công nhìn xuống, Chung Dịch tay xách hai túi to đứng bên dưới. Trong ánh nắng chói chang, anh nheo mắt, mặt hớn hở, cứ ngốc nghếch đứng gọi cô như vậy.
Cô khép cửa phòng, lập tức chạy xuống, đứng trước mặt anh, thở gấp: “Sao anh không gọi điện?”
“Điện thoại em hết tiền rồi biết chưa? Lát nữa anh nạp cho.” Chung Dịch đưa cho cô hai cái túi to, rồi kéo cô về phía bóng cây, vừa lau mồ hôi vừa nói, “Xem còn thiếu gì, anh sẽ mua tiếp.”
Giang Tử Khâm từ chối, nói mấy cũng chịu để anh nạp tiền cho mình, “Chút tiền đó em lo được mà”, rồi cô đẩy trả hai cái túi, “Không cần, không cần, em tự mua được.”
“Em lạ thật, thầy giáo mua cho thì nên nhận. Anh đâu phải ông già quái thai háo sắc, định dùng mấy thứ lặt vặt này đổi chác gì với em.”
Chung Dịch nói thật thà như thế, khiến cô bật cười, “Nhiều lúc anh nói buồn cười thật.” Anh lại ấn vào tay cô, Giang Tử Khâm đành nhận.
Lúc này, Chung Dịch mới hài lòng, ngắm nghía cô từ trên xuống dưới. Thấy cô chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu trắng đục, chiếc váy lửng màu be, không khác mấy so với hôm anh đưa đi vẽ tranh ngoài trời lần trước, chính là lần họ gặp Kha Ngạn Tịch. Thảo nào, lần đó cô vẽ vừa vội vừa đại khái, có lẽ sợ đối mặt với anh ta.
“Em nhất định phải đi sao?” Chung Dịch cốc vào trán cô, “Nghỉ học một năm, quyết định dại dột như vậy em cũng dám làm?”
Giang Tử Khâm ôm trán nhăn nhó, giọng cầu khẩn: “Cũng chỉ vì cuộc sống thôi, học phí kì sau em vẫn chưa gom đủ, chi bằng bây giờ tranh thủ ra ngoài kiếm tiền. Thầy Chung, đằng nào chương trình cũng học gần xong, thầy giúp em đi.”
Bản lĩnh cương, nhu kết hợp của Giang Tử Khâm quả là nhất hạng, Chung Dịch cũng thích thấy cô thành thực như thế. Không như trước đây, mỗi câu mỗi chữ, mỗi biểu hiện, hình như đều có chuẩn bị, muốn biết sự thật quả không dễ.
Anh chành môi, giả bộ giận dữ, phàn nàn, “Tôi mặc kệ, cứ để viện trưởng mắng em một trận.” Nhưng thấy cô cau mày, lại dịu giọng, “Đã nói để tôi nạp cho, em lại không chịu. Tử Khâm, tôi nói thật đấy, cùng lắm cứ coi như tôi cho em vay lãi suất cao nhất, bao giờ em phát tài, trả tôi là được.”
Giang Tử Khâm vội xua tay, “Không cần, không cần, rõ ràng anh gài bẫy em, em không mắc lừa đâu.”
Chung Dịch hừ một tiếng, trợn mắt nhìn cô, “Đúng là, phụ lòng người ta.”
Anh muốn mời cô ăn bữa cơm cuối cùng, không tiện từ chối, cô đành nói, giờ phải đi lấy đồ, lát nữa sẽ quay lại. Lúc ngồi lên xe, Giang Tử Khâm đưa cho anh một túi đựng hồ sơ.
“Cái gì vậy?” Chung Dịch cầm lây hỏi, được phép của cô, anh mở ra xem, không ngờ bên trong là một bản hợp đồng, trong đó ghi rõ Giang Tử Khâm là chủ sở hữu của phòng tranh. Chung Dịch suy nghĩ, hiểu ra ngay, “Là phòng tranh chúng mình đến phải không, quả nhiên anh ta đối với em không tệ, còn tặng em cả một phòng tranh. Vậy cũng tốt, em chỉ cần bán phòng tranh đó đi là cả đời không phải lo cơm áo.”
Giang Tử Khâm trố mắt: “Sao có thể?”
“Tại sao không? Đằng nào phòng tranh cũng là của em, em muốn làm gì chả được. Hơn nữa, đây là thủ đoạn của người có tiền, muốn dùng tiền bạc để bù đắp cho em. Em không cần khách khí với anh ta, cứ vô tư mà nhận, chúng ta người nghèo chí đoản, không hiểu thế giới tinh thần cao thượng của anh ta.”
Cô cười, “Hôm nay anh sao vậy, sao trước đây em không phát hiện anh có tài hùng biện như thế?”
Chung Dịch vẫn thản nhiên, “Vậy thì em thiếu đôi mắt phát hiện ra cái đẹp, em cần dùng trái tim để trải nghiệm, hiểu không, cô nương?”
Giang Tử Khâm lắc đầu, “Em vẫn không hiểu.” Tay vuốt nhẹ túi đựng hồ sơ, se sẽ thở dài, rồi hạ giọng nói: “Có thể giúp em trả thứ này cho anh ấy không, em không cần tài sản của anh ấy.”
Chung Dịch thấy lòng nhói đau, anh thương cô gái này, nhưng thấy mình bất lực, trái tim cô hoàn toàn thuộc về người khác. Anh quẳng túi hồ sơ ra ghế sau, “Không, em gửi chuyển phát nhanh cho anh ta.”
Cô nghiêng đầu, mắt nhìn túi hồ sơ, sau đó nghe thấy mình nói: “Cũng được.”
Chung Dịch lại tiếp tục, “Em ra đi để trốn chạy anh ta, em tưởng không ai biết sao, kì thực em chỉ có thể lừa dối chính mình.”
Giang Tử Khâm cười gượng, không muốn tranh luận nữa, chỉ nhắc lại: “Em sẽ sống tốt.”
Chung Dịch đặt hai chiếc túi lên bậc thềm, Giang Tử Khâm đứng cạnh anh. Cô vừa cắt tóc, vẫn chưa quen, mái tóc ngắn chạm vành tai, hơi ngưa ngứa. Cô giơ bàn tay thanh tú vuốt lại, khuôn mặt trắng tuyết ửng hồng dưới ánh nắng.
Lòng nặng trĩu, Chung Dịch nói: “Em đi thì đi, tôi sẽ không tiễn đâu.”
Cô gật gật đầu, vỗ vai anh: “Hiểu rồi, hiểu rồi. Em nhất định không thông báo cho anh. Ấy! Anh đừng thế, một đáng mày râu mà rơi nước mắt khó coi lắm. Sao anh cứ lưu luyến em như vậy?”
Thấy cô cười thoải mái, Chung Dịch càng buồn. Anh nói to: “Tôi thế đấy, em không nói ra thì chết hay sao? Tiểu thư, cô cũng biết tôi là đàn ông cơ đấy, nể mặt tôi một chút được không?”
Hai hàng lông mày của Giang Tử Khâm giật giật, “Đã nói những lời khó nghe thì mất hết rồi, hình ảnh đẹp của anh trong mắt em đã hết!”
Lúc này Chung Dịch mới cười, “Mau biến đi cho tôi!”
Giang Tử Khâm lập tức tuân mệnh, nhấc túi định chạy nhưng bị anh nắm cổ tay, kéo lại.
“Em định chuồn thật à, đồ ngốc?” Anh nghiến răng nghiến lợi, “Ít nhất cũng phải cho tôi biết, năm nay em định đi đâu sống?”
Giang Tử Khâm cũng không biết, “Vốn định đi Nauy, nhưng anh cũng biết, em không có nhiều tiền. Em nghĩ, có lẽ trước tiên cứ về tạm chỗ bà cô một thời gian. Anh yên tâm, chỉ cần em gom đủ tiền sẽ quay lại ngay.”
Chung Dịch thở dài, đã thực sự phải chia tay sao, sao vẫn day dứt. Dưới mắt cô có quầng đen, nhất định đã suốt đêm không ngủ. Một cô gái hai mươi tuổi, sao vẫn không biết tự chăm sóc cho mình. Lòng bỗng run run, chỉ sợ cô biến mất, anh vội vàng ôm cô.
Giang Tử Khâm không vùng ra, cứ để anh ôm. Chỉ thấy rặng long não xanh rì trước mắt, nắng xuyên qua tán lá rộng tươi tốt, giống như ngày Kha Ngạn Tịch đến đón cô hai năm trước, lá cây vờn qua đầu anh, đôi mắt như ánh sao, long lanh giữa màu xanh.
“Tử Khâm!” Chung Dịch ngả đầu vào vai cô, mái tóc ngắn chạm vào da anh.
Cô chầm chậm thở một hơi, hỏi: “Sao thế?”
“Từ nay em phải biết tự chăm sóc mình thật tốt, phải biết tự bảo vệ, hãy nhớ đừng bao giờ dùng một người đàn ông để làm tổn thưởng một người đàn ông khác, cũng không được hạ thấp mình chấp nhận một người không đáng để em yêu, không được đi phá hoại gia đình người khác, cũng không được dễ dàng nếm thử những kích thích mới lạ. Nhưng em phải mãi mãi tin vào tình yêu, tin rằng trên đời luôn có một người em yêu và yêu em.” Chung Dịch buông cô ra, hai tay nâng khuôn mặt trẻ trung của cô, chậm rãi từng lời: “Cuối cùng hãy nhớ, Tử Khâm, anh yêu em.”
Đôi môi nóng, ướt của anh dán vào môi cô, Giang Tử Khâm bàng hoàng, trước mặt rõ ràng là Chung Dịch nhưng sao vàng bên tai lại là giọng nói của Kha Ngạn Tịch.
“Tiểu Man, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em...”
Tất cả chỉ là giấc mơ, cô nhắm mắt, thế giới lại trở về đêm tối vô tận, trong lúc này, nếu mở mắt, sẽ thấy tất cả trở lại như xưa. Cô cầm một quả trứng gà, chân đi rón rén, cậu em chạy lại giằng lấy, bà cô đứng một bên ngoác mồm chửi rủa, không có Kha Ngạn Tịch, không có Hàn Phủ, không có tất cả những năm tháng tươi đẹp cô từng được hưởng, cũng không có Giang Tử Khâm.
Chiếc xe của Kha Ngạn Tịch chầm chậm lướt tới, cảnh tượng đập vào mắt anh là một Giang Tử Khâm tóc ngắn, trong vòng tay xiết chặt của một người đàn ông, thân hình mảnh mai của cô lọt thỏm trong lòng anh ta. Cô nhắm mắt, hôn say đắm.
Kha Ngạn Tịch lập tức cụp mắt, nhìn xuống, bảo lái xe quay về. Cho đến khi bóng hai người đã lùi xa phía sau, hai tay anh vẫn còn run. Xe đã chạy được bao lâu, đã qua bao nhiêu ngã tư, anh hoàn toàn không hay biết.
Môi cô rất ngọt, rất thơm, bởi anh đã từng được nếm, nên biết nó quý giá thế nào. Cô rất hay xấu hổ, anh đã tìm mọi cách để cô thoải mái. Tuy đã là người đàn ông thực thụ nhưng anh lại cuống cuồng, vội vã như một gã trai mới lớn.
Nụ hôn đó để lại cho anh một kí quá quá êm đềm, nó làm anh mê mẩn, nó khiến anh lạc lối.
Anh đấm mạnh vào đầu. Cô đã quyết định từ bỏ anh, cô đã tự nhủ phải quên anh, từng lời cô nói anh đều nhớ hết. Vậy mà bây giờ, nhìn thấy cô hôn người đàn ông khác, tại sao anh lại đau khổ như vậy?
Tất cả những cái đó chẳng phải là điều anh mong muốn sao? Chẳng phải chính anh ép cô ra đi, muốn cô bắt đầu một cuộc sống khác? Tại sao anh lại đau khổ, lại hụt hẫng, phẫn nộ, muốn bất chấp tất cả lao đến đoạt lại cô, đưa cô đi!
Hai ngày sau, Kha Ngạn Tịch nhận được bưu phẩm chuyển phát nhanh của Giang Tử Khâm gửi đến, cô gửi trả nguyên si túi hồ sơ, cho dù điều đó hoàn toàn không thay đổi quyền sở hữu phòng tranh của cô.
Lần đầu anh cảm thấy mình có thể đường hoàng đến tìm cô, nhưng khi nghe câu trả lời trong điện thoại “Số máy quý khách gọi hiện không có” thì niềm hy vọng của anh lập tức tan biến, chỉ còn lại một cảm giác trống rỗng hãi hùng.
Anh đến trường tìm cô, nhưng đợi suốt một ngày dưới tòa nhà kí túc xá vẫn không thấy bóng dáng mảnh mai ấy.Kha Ngạn Tịch hỏi thẳng Chung Dịch có biết Giang Tử Khâm ở đâu. Chung Dịch không thích người đàn ông này, càng không thích thái độ trịnh thượng của anh ta, hình như cái tên Giang Tử Khâm mỗi khi được phát ra từ miệng anh ta đều lập tức in dấu lên người cô, biến thành tài sản riêng của anh ta vậy.
“Cô ấy đi rồi, anh không biết sao?” Chung Dịch khoái trá nhìn thấy ánh chớp hoảng hốt lóe lên trên bộ mặt kiêu ngạo của anh ta.
Trong đầu Kha Ngạn Tịch như có tiếng nổ lớn, anh ngơ ngẩn mãi không có phản ứng gì.
“Đừng hỏi tôi cô ấy đi đâu, tôi không biết, Tử Khâm không nói với tôi, mà nếu biết tôi cũng không nói với anh.” Chung Dịch lịch sự cười nhạt, giọng điệu lại vô cùng gay gắt, “Kha tiên sinh, tôi biết anh rất giàu, nhưng xin nói một câu thật lòng, anh không xứng với cô ấy.”
Kha Ngạn Tịch trân trân nhìn Chung Dịch, làn môi mỏng run run trên khuôn mặt trắng bệch, hình như định nói, cuối cùng lại thôi. Anh cũng không còn sức để nói.
Vừa quay đi, Chung Dịch đằng sau bồi thêm một câu: “Kha tiên sinh, đừng quên anh đã có vợ, vợ anh mang thai, sắp sinh con cho anh. Nếu thật sự vì Tử Khâm, xin anh đừng đi tìm cô ấy. Không có anh, cô ấy sẽ sống tốt hơn.”
Kha Ngạn Tịch dừng bước, lại quay đầu nhìn Chung Dịch. Câu cuối cùng nghe sao quen quá, “Không có anh, cô ấy sẽ sống tốt hơn”. Lâu nay, anh vẫn từng giây từng phút không dám quên.
Uống đến say mềm, Kha Ngạn Tịch mới về nhà, cậu lái xe phải rất vất vả mới dìu được anh về phòng. Rõ ràng anh biết chân mình có vấn đề, nhưng lại không muốn thừa nhận khiếm khuyết của cơ thể, lên cầu thang dứt khoát không cho người khác đỡ, song cái chân giả bướng bỉnh rất khó điều khiển, mấy lần suýt kéo cả cậu lái xe ngã nhào.
Ở đời, người ta càng muốn che dấu điều gì, càng bận tâm tới điều ấy.
Kha Ngạn Tịch lảo đảo lao vào căn phòng của Giang Tử Khâm, nằm co quắp trên lớp nệm êm ái. Ở đây còn vương mùi hương cơ thể cô, còn những vết nhăn lưu dấu nằm của cô, còn những giọt nước nhỏ từ mái tóc vừa gội của cô.
Lần đầu tiên họ cũng chính ở chỗ này.
Hai năm trước, sau nửa năm lạnh lùng, không chịu nổi anh đi tìm Giang Tử Khâm. Mẹ anh đang hấp hối, trước lúc lâm chung đột nhiên nói muốn gặp Giang Tử Khâm, anh gần như lập tức lao đến trường tìm cô.
Rặng long não trong khu trường cũ vẫn xanh tốt, cô ngắt một chiếc lá đưa lên mũi, hít nhẹ, khi nghe thấy tiếng anh phía sau, chợt sững người. Những chiếc lá long não bay nghiêng, rụng xuống, cô nắm cánh tay anh, “Ngạn Tịch, đừng sợ, có em ở bên anh!”
-Chỉ duy nhất mình cô luôn ở bên anh.
Tất cả mọi người đều tôn sùng anh, chờ anh từ đài cao bước xuống, duy nhất chỉ có cô gái nhỏ này si mê hướng về anh. Tất cả mọi người đều dựa vào anh, thận trọng, lo bảo vệ bát cơm của mình, chỉ có cô bé này vô tư gọi thẳng tên anh. Tất cả mọi người đều quen nhìn phong thái ung dung, mạnh mẽ của anh, chỉ có cô gái nhỏ này thân thiết nói với anh, Ngạn Tịch, đừng sợ.
Anh sợ gì, và vì sao lại sợ, không ai biết. Chỉ có cô, chỉ có cô biết. Tim anh se sẽ run. Giống như một lữ khách lê bước trên sa mạc quá lâu, bỗng trước mắt hiện ra một ốc đảo xanh, tay bưng cốc nước nguồn trong mát, không dám tin mình sở hữu báu vật này, nhưng lại vội vàng thưởng thức, vừa sung sướng vừa tiếc nuối.
Kha Ngạn Tịch đưa Giang Tử Khâm đến bệnh viện, mẹ anh đang rất tỉnh táo chờ gặp họ. Nhưng một vị bác sĩ đến nói nhỏ với anh, đây là phút hồi tỉnh cuối cùng, bà sẽ ra đi rất nhanh.
Giang Tử Khâm bật khóc. Kha Ngạn Tịch ôm đầu cô, bảo không được khóc. Cô vẫn nấc từng cơn, khóc thảm thiết. Mẹ anh lại cười, yếu ớt nói: “Con bé này thật lạ!”
Cô bỗng mở to mắt nhìn bà, rồi ngồi ghé xuống mép giường, sau đó nói những lời mà Kha Ngạn Tịch suốt đời không thể quên.
Cô nói trong tiếng nấc: “Bác có thể đừng ra đi không? Ngạn Tịch rất yêu bác, cháu không muốn thấy anh ấy đau lòng.”
Nỗi niền đó trước giờ an chưa bao giờ dám bộc lộ, vậy mà cô lại hiểu.
Mẹ anh rơi nước mắt, tay run run giơ lên như muốn nắm vật gì, Giang Tử Khâm vội kéo tay anh đặt lên tay bà. Bà nắm lấy, xúc động rưng rưng, khó nhọc nói: “Con quỷ này, hãy chăm sóc Ngạn Tịch.”
Cô gật đầu lia lịa, “Cháu sẽ mãi mãi ở bên anh ấy.”
Lúc đó bà mới mãn nguyện mỉm cười. Sau khi nghe Kha Ngạn Tịch gọi “mẹ” lần cuối, bà đã yên tâm nhắm mắt.
Hôm tổ chức tang lễ, Giang Tử Khâm mặc váy đen, mang găng đen, lặng lẽ đứng sau Kha Ngạn Tịch. Lần đầu tiên cô vận trang phục như thế trong tang lễ của cha anh, lần này đến lượt mẹ anh. Hình như mọi biến cố trong đời anh, cô đều tham dự. Cô đau đớn nhìn anh đau khổ, nhưng không thể gánh nỗi đau thay.
Ngày 7 tháng 7 là sinh nhật Giang Tử Khâm, cô tròn hai mươi tuổi. Đêm đó, Kha Ngạn Tịch uống rất nhiều rượu, khác với hầu hết đàn ông, khi say anh không hề nói, chỉ im lặng một cách khác thường. Anh nhìn khuôn mặt cô trong ánh nến, lúc cười vui, lúc trầm tư.
Sau khi dìu Kha Ngạn Tịch vào giường anh, cô trở về phòng riêng tắm gội. Không hiểu sao anh lại đi ra, loạng choạng, liêu xiêu bước vào phòng cô. Cửa sổ mở, gió đêm ùa vào, không khí trong vắt, tinh khôi như được xối rửa, bao bọc lấy anh.
Gió cuốn cao bức rèm, làm trong phòng sáng lên đôi chút. Người bên trong ngạc nhiên ngước nhìn. Giang Tử Khâm vừa tắm xong hiên ra trong tầm mắt anh. Làn da trắng muốt ửng hồng bởi hơi nước nóng, mái tóc ướt đen láy như dải rong biển, và khuôn ngực căng tròn, quyến rũ.
Đầu óc anh tức thì tê liệt, trong một thoáng, giống như Alice lạc vào vương quốc.
Giang Tử Khâm không thể tránh đi đâu được, trước mặt người đàn ông đột nhiên xông vào phòng, cô chỉ biết vơ vội chiếc khăn tắm che đi phần nhạy cảm trên cơ thể. Cô không la hét, có thể sâu trong tiền thức, cô đã mặc nhiên thừa nhận giữa bọn họ là quan hệ giữa chủ nhân và kẻ phụ thuộc. Tuy vậy, anh bước đến ôm cô, cô vẫn run bần bật.
Anh hôn lên cổ, lên ngực cô.
Tất cả đều diễn ra tự nhiên và nhanh chóng. Cô chưa từng cảm thấy ham muốn anh như vậy. Cơ thể anh phủ lên da thịt cô đã là sụ thỏa mãn tuyệt diệu nhất, mỗi tế bào trên cơ thể đều tham lam, khao khát anh, mỗi tấc da tấc thịt đều rên rỉ muốn anh ve vuốt. Anh cũng vậy, khúc dạo đầu ngắn ngủi không làm anh thỏa mãn, ngay sau đó, anh trực tiếp phá thành, chiếm hữu, bằng đòn tấn công căng cứng và bỏng giãy phá vỡ tuyến phòng thủ cuối cùng giữa hai người.
Khi anh đi vào cô, Giang Tử Khâm đau đớn cong người, cắn đến rách môi cố kiềm chế không bật ra tiếng rên. Cô sợ anh sẽ bừng tỉnh, sợ anh sẽ dừng lại giữa chừng. Cô khao khát cơ thể anh, khao khát cái căng đầy vào sâu trong cô. Cho nên, cô ấn vai anh, để cho anh thoải mái từng tấc tiến vào, cho đến tấc cuối cùng, sau đó là nhịp xoay vô hồi, vô tận.
Khi dịch thể đặc quánh , nóng giãy trào ra đùi, Giang Tử Khâm run bần bât như chiếc lá mùa thu trong gió. Cơn đau vẫn không chấm dứt khi anh kết thúc, có một chỗ hình như đã được mở. Từ đây vạch ra một cái hố không thể nào vượt qua giữa cô và quá khứ, cô không còn là cô ngày trước nữa. Cơn đau cảu lần đầu tiên chưa mang lại thỏa mãn cho cô, nhưng khi thấy anh đê mê rên rỉ, cô lại cảm thấy tất cả đều rất đáng.
Phải, đó chính là tình yêu, yêu một người không phải là cùng người đó hưởng hoan lạc bao lâu, mà nên là có thể vì người đó chịu đau đớn bao nhiêu. Đó chình là tình yêu của cô, là người cô yêu, là cơn đau không thể nào quên.
Tỉnh lại vào sáng hôm sau, Kha Ngạn Tịch sững người, một cảnh bừa bãi đến khó tin: Cơ thể lõa lồ của Giang Tử Khâm, một vết máu hồng trên tấm ga trắng, anh đập mạnh vào đầu. Ôi chao! Anh đã làm gì!
Anh cơ hồ hoảng hốt bỏ chạy, lần đầu tiên, với cách thức không đáng mặt đàn ông.
Sau tiếng đóng cửa khô khốc, Giang Tử Khâm sực tỉnh, xoay đầu trên chiếc gối mềm mại. Không phải không đoán được phản ứng của anh, chỉ có điều khi nó đến cô mới cảm thấy đau khổ biết chừng nào. Ở chỗ đó trên cơ thể cô, vẫn còn chất trơn dính từ cơ thể anh, nhưng vừa tỉnh dậy anh đã bỏ đi.
Có một thứ đang lặng lẽ thay đổi, cô vốn không muốn thừa nhận, bởi vì có hơi thở đều đều của anh bên tai. Còn giờ đây, căn phòng tĩnh lặng, cô lại không thể không thừa nhận. Anh, lại một lần nữa bỏ rơi cô...
Trong phòng khách, Kha Ngạn Tịch hút thuốc liên tục, nhìn thấy Giang Tử Khâm từ trên lầu đi xuống , anh cũng không dập tắt điếu thuốc như mọi lần. Bị vây trong khói thuốc, sẽ giúp anh thấy dễ chịu hơn, dù anh hoàn toàn không cần thuốc lá để trấn tĩnh lại.
Giang Tử Khâm ngồi vào ghế salon đối diện, cúi đầu, như chính cô là người phạm lỗi.
Kha Ngạn Tịch không biết nói gì. Người canh giữ ngọc báu, lại cướp đi ngọc báu của mình. Anh không thể tưởng tượng mình có thể làm chuyện tựa cầm thú như vậy. Tuy nhiên, việc đã xảy ra rồi, hối hận, xin lỗi cũng vô ích. Điều duy nhất anh có thể làm trốn tránh. Anh đã từng trốn tránh quá nhiều lần, sá chi lần này?
Giang Tử Khâm lên tiếng trước: “Tất cả là tại em, chính em đã quyến rũ anh.” Cô òa khóc, không thể nào kìm nến, “Chỉ cần anh không đưa em đi Nauy, việc gì em cũng nghe anh.”
Sự thực không phải vậy. Cô nói thế chỉ càng khiến anh đau khổ mà thôi. Một người đàn ông dám làm mà không dám chịu, lại còn để một cô gái đứng ra nhận tội, anh càng khinh bỉ chính mình.
“Tử Khâm...” Anh lặng lẽ nhìn cô.
Cô khó nhọc nặn ra một nụ cười, “Ngạn Tịch, xin anh đừng đưa em đi.”
Cô khép cửa phòng, lập tức chạy xuống, đứng trước mặt anh, thở gấp: “Sao anh không gọi điện?”
“Điện thoại em hết tiền rồi biết chưa? Lát nữa anh nạp cho.” Chung Dịch đưa cho cô hai cái túi to, rồi kéo cô về phía bóng cây, vừa lau mồ hôi vừa nói, “Xem còn thiếu gì, anh sẽ mua tiếp.”
Giang Tử Khâm từ chối, nói mấy cũng chịu để anh nạp tiền cho mình, “Chút tiền đó em lo được mà”, rồi cô đẩy trả hai cái túi, “Không cần, không cần, em tự mua được.”
“Em lạ thật, thầy giáo mua cho thì nên nhận. Anh đâu phải ông già quái thai háo sắc, định dùng mấy thứ lặt vặt này đổi chác gì với em.”
Chung Dịch nói thật thà như thế, khiến cô bật cười, “Nhiều lúc anh nói buồn cười thật.” Anh lại ấn vào tay cô, Giang Tử Khâm đành nhận.
Lúc này, Chung Dịch mới hài lòng, ngắm nghía cô từ trên xuống dưới. Thấy cô chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu trắng đục, chiếc váy lửng màu be, không khác mấy so với hôm anh đưa đi vẽ tranh ngoài trời lần trước, chính là lần họ gặp Kha Ngạn Tịch. Thảo nào, lần đó cô vẽ vừa vội vừa đại khái, có lẽ sợ đối mặt với anh ta.
“Em nhất định phải đi sao?” Chung Dịch cốc vào trán cô, “Nghỉ học một năm, quyết định dại dột như vậy em cũng dám làm?”
Giang Tử Khâm ôm trán nhăn nhó, giọng cầu khẩn: “Cũng chỉ vì cuộc sống thôi, học phí kì sau em vẫn chưa gom đủ, chi bằng bây giờ tranh thủ ra ngoài kiếm tiền. Thầy Chung, đằng nào chương trình cũng học gần xong, thầy giúp em đi.”
Bản lĩnh cương, nhu kết hợp của Giang Tử Khâm quả là nhất hạng, Chung Dịch cũng thích thấy cô thành thực như thế. Không như trước đây, mỗi câu mỗi chữ, mỗi biểu hiện, hình như đều có chuẩn bị, muốn biết sự thật quả không dễ.
Anh chành môi, giả bộ giận dữ, phàn nàn, “Tôi mặc kệ, cứ để viện trưởng mắng em một trận.” Nhưng thấy cô cau mày, lại dịu giọng, “Đã nói để tôi nạp cho, em lại không chịu. Tử Khâm, tôi nói thật đấy, cùng lắm cứ coi như tôi cho em vay lãi suất cao nhất, bao giờ em phát tài, trả tôi là được.”
Giang Tử Khâm vội xua tay, “Không cần, không cần, rõ ràng anh gài bẫy em, em không mắc lừa đâu.”
Chung Dịch hừ một tiếng, trợn mắt nhìn cô, “Đúng là, phụ lòng người ta.”
Anh muốn mời cô ăn bữa cơm cuối cùng, không tiện từ chối, cô đành nói, giờ phải đi lấy đồ, lát nữa sẽ quay lại. Lúc ngồi lên xe, Giang Tử Khâm đưa cho anh một túi đựng hồ sơ.
“Cái gì vậy?” Chung Dịch cầm lây hỏi, được phép của cô, anh mở ra xem, không ngờ bên trong là một bản hợp đồng, trong đó ghi rõ Giang Tử Khâm là chủ sở hữu của phòng tranh. Chung Dịch suy nghĩ, hiểu ra ngay, “Là phòng tranh chúng mình đến phải không, quả nhiên anh ta đối với em không tệ, còn tặng em cả một phòng tranh. Vậy cũng tốt, em chỉ cần bán phòng tranh đó đi là cả đời không phải lo cơm áo.”
Giang Tử Khâm trố mắt: “Sao có thể?”
“Tại sao không? Đằng nào phòng tranh cũng là của em, em muốn làm gì chả được. Hơn nữa, đây là thủ đoạn của người có tiền, muốn dùng tiền bạc để bù đắp cho em. Em không cần khách khí với anh ta, cứ vô tư mà nhận, chúng ta người nghèo chí đoản, không hiểu thế giới tinh thần cao thượng của anh ta.”
Cô cười, “Hôm nay anh sao vậy, sao trước đây em không phát hiện anh có tài hùng biện như thế?”
Chung Dịch vẫn thản nhiên, “Vậy thì em thiếu đôi mắt phát hiện ra cái đẹp, em cần dùng trái tim để trải nghiệm, hiểu không, cô nương?”
Giang Tử Khâm lắc đầu, “Em vẫn không hiểu.” Tay vuốt nhẹ túi đựng hồ sơ, se sẽ thở dài, rồi hạ giọng nói: “Có thể giúp em trả thứ này cho anh ấy không, em không cần tài sản của anh ấy.”
Chung Dịch thấy lòng nhói đau, anh thương cô gái này, nhưng thấy mình bất lực, trái tim cô hoàn toàn thuộc về người khác. Anh quẳng túi hồ sơ ra ghế sau, “Không, em gửi chuyển phát nhanh cho anh ta.”
Cô nghiêng đầu, mắt nhìn túi hồ sơ, sau đó nghe thấy mình nói: “Cũng được.”
Chung Dịch lại tiếp tục, “Em ra đi để trốn chạy anh ta, em tưởng không ai biết sao, kì thực em chỉ có thể lừa dối chính mình.”
Giang Tử Khâm cười gượng, không muốn tranh luận nữa, chỉ nhắc lại: “Em sẽ sống tốt.”
Chung Dịch đặt hai chiếc túi lên bậc thềm, Giang Tử Khâm đứng cạnh anh. Cô vừa cắt tóc, vẫn chưa quen, mái tóc ngắn chạm vành tai, hơi ngưa ngứa. Cô giơ bàn tay thanh tú vuốt lại, khuôn mặt trắng tuyết ửng hồng dưới ánh nắng.
Lòng nặng trĩu, Chung Dịch nói: “Em đi thì đi, tôi sẽ không tiễn đâu.”
Cô gật gật đầu, vỗ vai anh: “Hiểu rồi, hiểu rồi. Em nhất định không thông báo cho anh. Ấy! Anh đừng thế, một đáng mày râu mà rơi nước mắt khó coi lắm. Sao anh cứ lưu luyến em như vậy?”
Thấy cô cười thoải mái, Chung Dịch càng buồn. Anh nói to: “Tôi thế đấy, em không nói ra thì chết hay sao? Tiểu thư, cô cũng biết tôi là đàn ông cơ đấy, nể mặt tôi một chút được không?”
Hai hàng lông mày của Giang Tử Khâm giật giật, “Đã nói những lời khó nghe thì mất hết rồi, hình ảnh đẹp của anh trong mắt em đã hết!”
Lúc này Chung Dịch mới cười, “Mau biến đi cho tôi!”
Giang Tử Khâm lập tức tuân mệnh, nhấc túi định chạy nhưng bị anh nắm cổ tay, kéo lại.
“Em định chuồn thật à, đồ ngốc?” Anh nghiến răng nghiến lợi, “Ít nhất cũng phải cho tôi biết, năm nay em định đi đâu sống?”
Giang Tử Khâm cũng không biết, “Vốn định đi Nauy, nhưng anh cũng biết, em không có nhiều tiền. Em nghĩ, có lẽ trước tiên cứ về tạm chỗ bà cô một thời gian. Anh yên tâm, chỉ cần em gom đủ tiền sẽ quay lại ngay.”
Chung Dịch thở dài, đã thực sự phải chia tay sao, sao vẫn day dứt. Dưới mắt cô có quầng đen, nhất định đã suốt đêm không ngủ. Một cô gái hai mươi tuổi, sao vẫn không biết tự chăm sóc cho mình. Lòng bỗng run run, chỉ sợ cô biến mất, anh vội vàng ôm cô.
Giang Tử Khâm không vùng ra, cứ để anh ôm. Chỉ thấy rặng long não xanh rì trước mắt, nắng xuyên qua tán lá rộng tươi tốt, giống như ngày Kha Ngạn Tịch đến đón cô hai năm trước, lá cây vờn qua đầu anh, đôi mắt như ánh sao, long lanh giữa màu xanh.
“Tử Khâm!” Chung Dịch ngả đầu vào vai cô, mái tóc ngắn chạm vào da anh.
Cô chầm chậm thở một hơi, hỏi: “Sao thế?”
“Từ nay em phải biết tự chăm sóc mình thật tốt, phải biết tự bảo vệ, hãy nhớ đừng bao giờ dùng một người đàn ông để làm tổn thưởng một người đàn ông khác, cũng không được hạ thấp mình chấp nhận một người không đáng để em yêu, không được đi phá hoại gia đình người khác, cũng không được dễ dàng nếm thử những kích thích mới lạ. Nhưng em phải mãi mãi tin vào tình yêu, tin rằng trên đời luôn có một người em yêu và yêu em.” Chung Dịch buông cô ra, hai tay nâng khuôn mặt trẻ trung của cô, chậm rãi từng lời: “Cuối cùng hãy nhớ, Tử Khâm, anh yêu em.”
Đôi môi nóng, ướt của anh dán vào môi cô, Giang Tử Khâm bàng hoàng, trước mặt rõ ràng là Chung Dịch nhưng sao vàng bên tai lại là giọng nói của Kha Ngạn Tịch.
“Tiểu Man, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em...”
Tất cả chỉ là giấc mơ, cô nhắm mắt, thế giới lại trở về đêm tối vô tận, trong lúc này, nếu mở mắt, sẽ thấy tất cả trở lại như xưa. Cô cầm một quả trứng gà, chân đi rón rén, cậu em chạy lại giằng lấy, bà cô đứng một bên ngoác mồm chửi rủa, không có Kha Ngạn Tịch, không có Hàn Phủ, không có tất cả những năm tháng tươi đẹp cô từng được hưởng, cũng không có Giang Tử Khâm.
Chiếc xe của Kha Ngạn Tịch chầm chậm lướt tới, cảnh tượng đập vào mắt anh là một Giang Tử Khâm tóc ngắn, trong vòng tay xiết chặt của một người đàn ông, thân hình mảnh mai của cô lọt thỏm trong lòng anh ta. Cô nhắm mắt, hôn say đắm.
Kha Ngạn Tịch lập tức cụp mắt, nhìn xuống, bảo lái xe quay về. Cho đến khi bóng hai người đã lùi xa phía sau, hai tay anh vẫn còn run. Xe đã chạy được bao lâu, đã qua bao nhiêu ngã tư, anh hoàn toàn không hay biết.
Môi cô rất ngọt, rất thơm, bởi anh đã từng được nếm, nên biết nó quý giá thế nào. Cô rất hay xấu hổ, anh đã tìm mọi cách để cô thoải mái. Tuy đã là người đàn ông thực thụ nhưng anh lại cuống cuồng, vội vã như một gã trai mới lớn.
Nụ hôn đó để lại cho anh một kí quá quá êm đềm, nó làm anh mê mẩn, nó khiến anh lạc lối.
Anh đấm mạnh vào đầu. Cô đã quyết định từ bỏ anh, cô đã tự nhủ phải quên anh, từng lời cô nói anh đều nhớ hết. Vậy mà bây giờ, nhìn thấy cô hôn người đàn ông khác, tại sao anh lại đau khổ như vậy?
Tất cả những cái đó chẳng phải là điều anh mong muốn sao? Chẳng phải chính anh ép cô ra đi, muốn cô bắt đầu một cuộc sống khác? Tại sao anh lại đau khổ, lại hụt hẫng, phẫn nộ, muốn bất chấp tất cả lao đến đoạt lại cô, đưa cô đi!
Hai ngày sau, Kha Ngạn Tịch nhận được bưu phẩm chuyển phát nhanh của Giang Tử Khâm gửi đến, cô gửi trả nguyên si túi hồ sơ, cho dù điều đó hoàn toàn không thay đổi quyền sở hữu phòng tranh của cô.
Lần đầu anh cảm thấy mình có thể đường hoàng đến tìm cô, nhưng khi nghe câu trả lời trong điện thoại “Số máy quý khách gọi hiện không có” thì niềm hy vọng của anh lập tức tan biến, chỉ còn lại một cảm giác trống rỗng hãi hùng.
Anh đến trường tìm cô, nhưng đợi suốt một ngày dưới tòa nhà kí túc xá vẫn không thấy bóng dáng mảnh mai ấy.Kha Ngạn Tịch hỏi thẳng Chung Dịch có biết Giang Tử Khâm ở đâu. Chung Dịch không thích người đàn ông này, càng không thích thái độ trịnh thượng của anh ta, hình như cái tên Giang Tử Khâm mỗi khi được phát ra từ miệng anh ta đều lập tức in dấu lên người cô, biến thành tài sản riêng của anh ta vậy.
“Cô ấy đi rồi, anh không biết sao?” Chung Dịch khoái trá nhìn thấy ánh chớp hoảng hốt lóe lên trên bộ mặt kiêu ngạo của anh ta.
Trong đầu Kha Ngạn Tịch như có tiếng nổ lớn, anh ngơ ngẩn mãi không có phản ứng gì.
“Đừng hỏi tôi cô ấy đi đâu, tôi không biết, Tử Khâm không nói với tôi, mà nếu biết tôi cũng không nói với anh.” Chung Dịch lịch sự cười nhạt, giọng điệu lại vô cùng gay gắt, “Kha tiên sinh, tôi biết anh rất giàu, nhưng xin nói một câu thật lòng, anh không xứng với cô ấy.”
Kha Ngạn Tịch trân trân nhìn Chung Dịch, làn môi mỏng run run trên khuôn mặt trắng bệch, hình như định nói, cuối cùng lại thôi. Anh cũng không còn sức để nói.
Vừa quay đi, Chung Dịch đằng sau bồi thêm một câu: “Kha tiên sinh, đừng quên anh đã có vợ, vợ anh mang thai, sắp sinh con cho anh. Nếu thật sự vì Tử Khâm, xin anh đừng đi tìm cô ấy. Không có anh, cô ấy sẽ sống tốt hơn.”
Kha Ngạn Tịch dừng bước, lại quay đầu nhìn Chung Dịch. Câu cuối cùng nghe sao quen quá, “Không có anh, cô ấy sẽ sống tốt hơn”. Lâu nay, anh vẫn từng giây từng phút không dám quên.
Uống đến say mềm, Kha Ngạn Tịch mới về nhà, cậu lái xe phải rất vất vả mới dìu được anh về phòng. Rõ ràng anh biết chân mình có vấn đề, nhưng lại không muốn thừa nhận khiếm khuyết của cơ thể, lên cầu thang dứt khoát không cho người khác đỡ, song cái chân giả bướng bỉnh rất khó điều khiển, mấy lần suýt kéo cả cậu lái xe ngã nhào.
Ở đời, người ta càng muốn che dấu điều gì, càng bận tâm tới điều ấy.
Kha Ngạn Tịch lảo đảo lao vào căn phòng của Giang Tử Khâm, nằm co quắp trên lớp nệm êm ái. Ở đây còn vương mùi hương cơ thể cô, còn những vết nhăn lưu dấu nằm của cô, còn những giọt nước nhỏ từ mái tóc vừa gội của cô.
Lần đầu tiên họ cũng chính ở chỗ này.
Hai năm trước, sau nửa năm lạnh lùng, không chịu nổi anh đi tìm Giang Tử Khâm. Mẹ anh đang hấp hối, trước lúc lâm chung đột nhiên nói muốn gặp Giang Tử Khâm, anh gần như lập tức lao đến trường tìm cô.
Rặng long não trong khu trường cũ vẫn xanh tốt, cô ngắt một chiếc lá đưa lên mũi, hít nhẹ, khi nghe thấy tiếng anh phía sau, chợt sững người. Những chiếc lá long não bay nghiêng, rụng xuống, cô nắm cánh tay anh, “Ngạn Tịch, đừng sợ, có em ở bên anh!”
-Chỉ duy nhất mình cô luôn ở bên anh.
Tất cả mọi người đều tôn sùng anh, chờ anh từ đài cao bước xuống, duy nhất chỉ có cô gái nhỏ này si mê hướng về anh. Tất cả mọi người đều dựa vào anh, thận trọng, lo bảo vệ bát cơm của mình, chỉ có cô bé này vô tư gọi thẳng tên anh. Tất cả mọi người đều quen nhìn phong thái ung dung, mạnh mẽ của anh, chỉ có cô gái nhỏ này thân thiết nói với anh, Ngạn Tịch, đừng sợ.
Anh sợ gì, và vì sao lại sợ, không ai biết. Chỉ có cô, chỉ có cô biết. Tim anh se sẽ run. Giống như một lữ khách lê bước trên sa mạc quá lâu, bỗng trước mắt hiện ra một ốc đảo xanh, tay bưng cốc nước nguồn trong mát, không dám tin mình sở hữu báu vật này, nhưng lại vội vàng thưởng thức, vừa sung sướng vừa tiếc nuối.
Kha Ngạn Tịch đưa Giang Tử Khâm đến bệnh viện, mẹ anh đang rất tỉnh táo chờ gặp họ. Nhưng một vị bác sĩ đến nói nhỏ với anh, đây là phút hồi tỉnh cuối cùng, bà sẽ ra đi rất nhanh.
Giang Tử Khâm bật khóc. Kha Ngạn Tịch ôm đầu cô, bảo không được khóc. Cô vẫn nấc từng cơn, khóc thảm thiết. Mẹ anh lại cười, yếu ớt nói: “Con bé này thật lạ!”
Cô bỗng mở to mắt nhìn bà, rồi ngồi ghé xuống mép giường, sau đó nói những lời mà Kha Ngạn Tịch suốt đời không thể quên.
Cô nói trong tiếng nấc: “Bác có thể đừng ra đi không? Ngạn Tịch rất yêu bác, cháu không muốn thấy anh ấy đau lòng.”
Nỗi niền đó trước giờ an chưa bao giờ dám bộc lộ, vậy mà cô lại hiểu.
Mẹ anh rơi nước mắt, tay run run giơ lên như muốn nắm vật gì, Giang Tử Khâm vội kéo tay anh đặt lên tay bà. Bà nắm lấy, xúc động rưng rưng, khó nhọc nói: “Con quỷ này, hãy chăm sóc Ngạn Tịch.”
Cô gật đầu lia lịa, “Cháu sẽ mãi mãi ở bên anh ấy.”
Lúc đó bà mới mãn nguyện mỉm cười. Sau khi nghe Kha Ngạn Tịch gọi “mẹ” lần cuối, bà đã yên tâm nhắm mắt.
Hôm tổ chức tang lễ, Giang Tử Khâm mặc váy đen, mang găng đen, lặng lẽ đứng sau Kha Ngạn Tịch. Lần đầu tiên cô vận trang phục như thế trong tang lễ của cha anh, lần này đến lượt mẹ anh. Hình như mọi biến cố trong đời anh, cô đều tham dự. Cô đau đớn nhìn anh đau khổ, nhưng không thể gánh nỗi đau thay.
Ngày 7 tháng 7 là sinh nhật Giang Tử Khâm, cô tròn hai mươi tuổi. Đêm đó, Kha Ngạn Tịch uống rất nhiều rượu, khác với hầu hết đàn ông, khi say anh không hề nói, chỉ im lặng một cách khác thường. Anh nhìn khuôn mặt cô trong ánh nến, lúc cười vui, lúc trầm tư.
Sau khi dìu Kha Ngạn Tịch vào giường anh, cô trở về phòng riêng tắm gội. Không hiểu sao anh lại đi ra, loạng choạng, liêu xiêu bước vào phòng cô. Cửa sổ mở, gió đêm ùa vào, không khí trong vắt, tinh khôi như được xối rửa, bao bọc lấy anh.
Gió cuốn cao bức rèm, làm trong phòng sáng lên đôi chút. Người bên trong ngạc nhiên ngước nhìn. Giang Tử Khâm vừa tắm xong hiên ra trong tầm mắt anh. Làn da trắng muốt ửng hồng bởi hơi nước nóng, mái tóc ướt đen láy như dải rong biển, và khuôn ngực căng tròn, quyến rũ.
Đầu óc anh tức thì tê liệt, trong một thoáng, giống như Alice lạc vào vương quốc.
Giang Tử Khâm không thể tránh đi đâu được, trước mặt người đàn ông đột nhiên xông vào phòng, cô chỉ biết vơ vội chiếc khăn tắm che đi phần nhạy cảm trên cơ thể. Cô không la hét, có thể sâu trong tiền thức, cô đã mặc nhiên thừa nhận giữa bọn họ là quan hệ giữa chủ nhân và kẻ phụ thuộc. Tuy vậy, anh bước đến ôm cô, cô vẫn run bần bật.
Anh hôn lên cổ, lên ngực cô.
Tất cả đều diễn ra tự nhiên và nhanh chóng. Cô chưa từng cảm thấy ham muốn anh như vậy. Cơ thể anh phủ lên da thịt cô đã là sụ thỏa mãn tuyệt diệu nhất, mỗi tế bào trên cơ thể đều tham lam, khao khát anh, mỗi tấc da tấc thịt đều rên rỉ muốn anh ve vuốt. Anh cũng vậy, khúc dạo đầu ngắn ngủi không làm anh thỏa mãn, ngay sau đó, anh trực tiếp phá thành, chiếm hữu, bằng đòn tấn công căng cứng và bỏng giãy phá vỡ tuyến phòng thủ cuối cùng giữa hai người.
Khi anh đi vào cô, Giang Tử Khâm đau đớn cong người, cắn đến rách môi cố kiềm chế không bật ra tiếng rên. Cô sợ anh sẽ bừng tỉnh, sợ anh sẽ dừng lại giữa chừng. Cô khao khát cơ thể anh, khao khát cái căng đầy vào sâu trong cô. Cho nên, cô ấn vai anh, để cho anh thoải mái từng tấc tiến vào, cho đến tấc cuối cùng, sau đó là nhịp xoay vô hồi, vô tận.
Khi dịch thể đặc quánh , nóng giãy trào ra đùi, Giang Tử Khâm run bần bât như chiếc lá mùa thu trong gió. Cơn đau vẫn không chấm dứt khi anh kết thúc, có một chỗ hình như đã được mở. Từ đây vạch ra một cái hố không thể nào vượt qua giữa cô và quá khứ, cô không còn là cô ngày trước nữa. Cơn đau cảu lần đầu tiên chưa mang lại thỏa mãn cho cô, nhưng khi thấy anh đê mê rên rỉ, cô lại cảm thấy tất cả đều rất đáng.
Phải, đó chính là tình yêu, yêu một người không phải là cùng người đó hưởng hoan lạc bao lâu, mà nên là có thể vì người đó chịu đau đớn bao nhiêu. Đó chình là tình yêu của cô, là người cô yêu, là cơn đau không thể nào quên.
Tỉnh lại vào sáng hôm sau, Kha Ngạn Tịch sững người, một cảnh bừa bãi đến khó tin: Cơ thể lõa lồ của Giang Tử Khâm, một vết máu hồng trên tấm ga trắng, anh đập mạnh vào đầu. Ôi chao! Anh đã làm gì!
Anh cơ hồ hoảng hốt bỏ chạy, lần đầu tiên, với cách thức không đáng mặt đàn ông.
Sau tiếng đóng cửa khô khốc, Giang Tử Khâm sực tỉnh, xoay đầu trên chiếc gối mềm mại. Không phải không đoán được phản ứng của anh, chỉ có điều khi nó đến cô mới cảm thấy đau khổ biết chừng nào. Ở chỗ đó trên cơ thể cô, vẫn còn chất trơn dính từ cơ thể anh, nhưng vừa tỉnh dậy anh đã bỏ đi.
Có một thứ đang lặng lẽ thay đổi, cô vốn không muốn thừa nhận, bởi vì có hơi thở đều đều của anh bên tai. Còn giờ đây, căn phòng tĩnh lặng, cô lại không thể không thừa nhận. Anh, lại một lần nữa bỏ rơi cô...
Trong phòng khách, Kha Ngạn Tịch hút thuốc liên tục, nhìn thấy Giang Tử Khâm từ trên lầu đi xuống , anh cũng không dập tắt điếu thuốc như mọi lần. Bị vây trong khói thuốc, sẽ giúp anh thấy dễ chịu hơn, dù anh hoàn toàn không cần thuốc lá để trấn tĩnh lại.
Giang Tử Khâm ngồi vào ghế salon đối diện, cúi đầu, như chính cô là người phạm lỗi.
Kha Ngạn Tịch không biết nói gì. Người canh giữ ngọc báu, lại cướp đi ngọc báu của mình. Anh không thể tưởng tượng mình có thể làm chuyện tựa cầm thú như vậy. Tuy nhiên, việc đã xảy ra rồi, hối hận, xin lỗi cũng vô ích. Điều duy nhất anh có thể làm trốn tránh. Anh đã từng trốn tránh quá nhiều lần, sá chi lần này?
Giang Tử Khâm lên tiếng trước: “Tất cả là tại em, chính em đã quyến rũ anh.” Cô òa khóc, không thể nào kìm nến, “Chỉ cần anh không đưa em đi Nauy, việc gì em cũng nghe anh.”
Sự thực không phải vậy. Cô nói thế chỉ càng khiến anh đau khổ mà thôi. Một người đàn ông dám làm mà không dám chịu, lại còn để một cô gái đứng ra nhận tội, anh càng khinh bỉ chính mình.
“Tử Khâm...” Anh lặng lẽ nhìn cô.
Cô khó nhọc nặn ra một nụ cười, “Ngạn Tịch, xin anh đừng đưa em đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.