Áo Ai Xanh Cho Lòng Ai Vương Vấn
Chương 21
Dị Thanh Trần
30/09/2014
Giang Tử Khâm thận trọng tra chìa vào ổ khóa, xoay rồi vặn, cuối cùng cũng nhìn thấy căn phòng đã lâu không bước đến. Ngôi nhà đầu tiên của cô, hạn phúc của cô lúc mười hai tuổi, loanh quanh bao năm, bây giờ lại hiện ra trước mắt.
Cô luôn có một cảm giác lạ lùng, không phải cô ở trong căn nhà này, mà căn nhà này ở trong trái tim cô. Kha Ngạn Tịch đã từng sống ở đây, dù cửa mở hay đóng, dù gặp hay không, anh vẫn luôn ở đấy.
Ngôi nhà không bao giờ bán, lại luôn có người đến lau dọn, nên nhiều năm dù không có người ở, vẫn sạch sẽ gọn gàng, bài trí bên trong vẫn được giữ nguyên,chỉ có điều, trong không khí không còn vương mùi của anh nữa.
Kéo rèm cửa sổ, nắng ùa vào, ấm áp quá. Chính chỗ này anh thường ngồi trên sofa lơ đãng nhìn cô chơi đàn. Cô từng cười, từng khóc, từng gục trên đùi anh. Trên mặt sofa vẫn còn những vết lờ mờ, đó là kiệt tác của cô vô tình để lại.
Trong phòng, còn có chiếc giường nhỏ, phủ ga màu phấn hồng. Trên tường vẫn còn mấy chữ to to anh viết: Chăm chỉ học tập, ngày ngày vươn lên. Những con chữ trên giấy dán tường đã mờ, loang thành những vòng tròn nhập nhòe, giống như những kí ức về anh ngày càng xa.
Giang Tử Khâm mua vé tàu hỏa khởi hành vào ngày mai, nhét vào ngăn ngoài cùng túi xách. Lúc đó cô đã nghĩ, chẳng may nếu bị mất trộm thì không đi nữa. Song cô không được như ý. Cũng phải thôi, thời buổi này, mấy ai chịu ngồi chiếc xe sơn xanh cũ rích, xóc lộn người mấy ngày đến một nơi hẻo lánh, xa lắc.
Cô để tất cả hành lý ở sau cánh cửa, đợi trời sáng sẽ lập tức ra đi, không ngoảnh lại. lúc đến, cô mang theo một gói mì ăn liền, dụng cụ nhà bếp vẫn còn đầy đủ, cô đun nước, nấu mì, đổ ra bát, thực ra cô cũng có thể làm một người vợ đảm, biết nấu ăn, biết tiếp khách.
Có tiếng bước chân phía sau lưng.
Giang Tử Khâm quay phắt lại, Kha Ngạn Tịch mặt tái nhợt đã đứng sững trước mặt cô. Người cô run bắn, tay bê bát mì cũng run, chiếc bát cơ hồ sắp rơi. Kha Ngạn Tịch sải mấy bước đến, giơ tay đỡ chiếc bát. Hai bàn tay chạm nhau, cảm giác đầu tiên là lạnh, lạnh như băng.
Trong mắt anh chứa nỗi ưu tư không thể nào nhìn thấu, đôi mi dài cụp xuống, mí mắt hơi sưng. Đột nhiên cô cảm giác anh thật xa cách, lạ lẫm, thật...già nua.
Cô sợ nhất chữ “già”.
Thời gian trôi, chậm đến lạ lùng. Hai người ngồi quanh bàn ăn, một người ăn mì, một người nhìn. Cô học cách ăn của anh, không gây tiếng động, chỉ có tiếng bát đũa va vào bát. Cô ăn được nửa bát mì thì buông đũa. Cô vốn ăn ít, lại chẳng muốn ăn, trước đây anh thường nói cô ăn như mèo, ý bảo dạ dày cô nhỏ.
Giang Tử Khâm không ngờ, anh bỗng bê bát mì cô bỏ dở để trước mặt, dùng đôi đũa của cô, ăn ngấu nghiến, ngon lành. Sống mũi cay xè, cô không nói gì, chạy ra ngoài. Lát sau quay lại, đưa cho anh một túi dưa muối nhỏ.
Anh biết cô vừa khóc, mắt đỏ hoe, mấy giọt nước mắt còn vương trên mi. Anh vờ không để ý, tiếp tục ăn mì. Có thể do đói, có thể vì cái gì khác, anh cảm thấy bát mì hôm nay đặc biệt ngon, cô đi lấy đũa gắp dưa cho anh, anh cảm thấy chưa bao giờ ăn món dưa giòn ngon như vậy.
Từ đầu đến cuối hai người không nói với nhau câu nào.
Đêm đến, Giang Tử Khâm trải giường cho mình, anh nghiêng người đứng tựa khung cửa nhìn cô. Cô mặc chiếc váy liền trắng muốt, tóc cắt ngắn khiến gương mặt trông càng nhỏ. Anh đã nhìn rất lâu, cô cũng thu xếp rất lâu, cuối cung không chịu nổi, anh hỏi: “Em quay về đây để làm gì?”
Cô ngây người, ngẩng đầu nhìn anh rồi lại lảng sang chỗ khác, “Muốn nhìn lại lần nữa.” Để từ biệt lần cuối.
Kha Ngạn Tịch cười nhạt, “Em định đi đâu?” Cô bỗng đứng thẳng người, băn khoăn nhìn anh.
Anh hiểu ý, trả lời: “”Thầy giáo của em nói.”
Cô cắn môi, “Thật lắm lời!”
“Định đi đâu, làm gì, đi bao lâu?” Anh bước vào phòng, hơi cao giọng: “Em định bướng bỉnh đến khi nào? Anh đã nói rồi, anh không thể bỏ mặc em, em muốn gì, anh đều có thể cho em.”
“Em muốn anh, anh có cho không?” Nước mắt đột nhiên ứa đầy tròng, cô nhìn anh trân trối.
Nhưng Kha Ngạn Tịch im lặng.
Anh không trả lời, cô cũng không ép, căng thẳng quanh cô quá lâu, cô đã mệt mỏi. Khẽ thở dài, cô lạnh nhạt nói: “Em muốn nghỉ ở đây một đêm, nếu không có việc gì, anh về đi.”
Kha Ngạn Tịch biết đó là lệnh đuổi khách, dù lòng đau, có ngàn vạn điều muốn nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, đành nuốt quả đắng, tức giận bước ra.
Nửa đêm, bỗng có tiếng cốc thủy tinh vỡ loảng xoảng bên ngoài, ngay sau đó là tiếng một vật nặng rơi xuống. Đem tĩnh mịch, tiếng động nghe càng chói tai. Giang Tử Khâm lúc đó vẫn chưa ngủ, vội bật dậy, không kịp sỏ dép, lao vụt ra ngoài.
Mở cửa phòng, dưới ánh đèn đêm mờ mờ, một bóng người cao lớn đang từ sàn nhà cố tự đứng dậy. Dưới ống quần dài, bên chân phải trống không.
Anh vịn vào giàn hoa bên cạnh, khó nhọc đứng lên. Cô cảm giác nhìn thấy mồ hôi túa trên trán anh, chảy xuống mắt anh.
Cô lập tức chạy lại đỡ, nhưng bị anh gạt ra. Giọng nam trung vốn rất dễ nghe, lúc này vang lên chói tai: “Đừng động vào tôi, em quay vào ngủ đi!”
Nhưng sao cô có thể, vẫn đỡ anh, anh liên tục gạt ra, cô vẫn sán lại. giây phú đó cô chỉ cảm thấy mình như một hình nhân bằng giấy mỏng manh, mặc cho bàn tay khổng lồ của thời gian vô tình xô đẩy, xô mãi, xô mãi.
Kha Ngạn Tịch cuối cùng lại ngã, cô nức nở đi đến kéo anh lên. Anh phẫn nộ hét: “Em vào đi, tôi tự đứng lên được.”
Cô òa khóc, hai tay đấm thùm thụp vào ngực anh, “Em không vào, em không vào! Kha Ngạn Tịch, tại sao hết lần này đến lần khác anh từ chối em? Anh nói đi, rốt cục thể diện của anh quan trọng hay là em quan trọng?”
Kha Ngạn Tịch lập tức mềm lòng.
Cuối cùng cô cũng dìu được anh vào nhà. Chiếc chân giả của anh đặt ở đầu giường, cô chỉ liếc về phía đó, anh đã hốt hoảng, vội cởi áo khoác ngoài vứt lên, che kín nó.
Cô lại chực khóc, “Em đi rót nước cho anh.” Nói xong vội chạy ra ngoài.
Mấy phút sau quay lại, mi mắt đã sưng mọng, đưa cốc nước cho anh, hai tay cô run bần bật.
Kha Ngạn Tịch đón lấy cốc nước, nhưng không uống nổi. Vừa rồi cô hỏi anh: thể diện anh quan trọng hay con người cô quan trọng – một câu hỏi thật ngốc,bản thân cô hiểu rõ hơn ai hết. Trước đây cũng thế, bản thân cô hiểu rõ, nhưng cách nửa tiếng lại gọi điện thoại hỏi rất ngọt ngào, chỉ một câu: “Anh nhớ em không?”
Giang Tử Khâm đứng lên định đi, anh nắm tay cô. Ai biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì. Anh vốn dĩ có thể buông tay để cô đi, cô vốn dĩ có thể vùng ra, trở về phòng mình, nhưng thực sự đến lúc lựa chọn, hai người đều không nỡ.
Tuy nhiên, đàn ông luôn là người dễ tỉnh ngộ, khi anh quyết định buông tay, thì cô chúi người vào ngực anh, áp đôi môi mềm, ướt át lên môi anh.
Ham muốn của hai kẻ yêu đương bùng cháy, thiêu đốt họ. Chút lý trí nhỏ nhoi lập tức bị nghiền nát.
Anh kéo tuột dây váy trên vai cô, miệng mút từng chút vào cổ cô, hôn thật sâu. Cô run dữ dội, bàn tay lạnh giá phủ lên cái cương cứng nóng giãy của anh.
Cô oằn mình khao khát dưới cơ thể anh, hơi thở anh phả lên mặt cô. Hai tấm thân quấn chặt, không gì có thể ngăn cản cuộc giao hoan.
Mồ hôi trên trán anh nhỏ vào mắt cô, lý trí trở lại, cô rụt rè hỏi nhỏ: “Có cần em giúp không?”
Trả lời cô là những đợt công thúc điên cuồng, cái cảm giác căng đầy nóng bỏng như vậy, cơ hồ lập tức khiến cô say lịm.
Sáng sớm hôm sau, Giang Tử Khâm tỉnh dậy trong vòng tay anh. Anh thở đều, ngực phập phồng, nếu chăm chú có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập mạnh mẽ.
Đêm hôm đó, Giang Tử Khâm hầu như không ngủ, cô luôn nhắc mình phải thức đến sáng, bởi vì cơ hội gặp nhau không dễ, phải trân trọng từng phút. Cô để ngón tay dưới mũi anh, điều chỉnh hơi thở cho cùng nhịp với anh. Với cô, nhịp thở của anh là bản nhạc hay nhất trên đời.
Nhưng cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn. Cô biết mình phải ra đi, phải chạy trốn nhân lúc anh chưa dậy, nếu không cô sẽ không thể dằn lòng ra đi.
Mấy giây trước cơn cực khoái, anh bỗng ghì chặt vai cô, thì thào: “Em định đi đâu, em định đi đâu?” Thực tế anh muốn nói, đừng đi, em đừng đi.
Nếu anh dám vứt bỏ tất cả nói với cô như vậy thì có lẽ cô sẽ không đi....cũng may cuối cùng anh không nói. Sau Đạo Y Minh, cô thề không qua lại với đàn ông đã có vợ, cô đã trịnh trọng hứa với Chung Dịch tuyệt đối không làm người đàn bà xấu phá hoại gia đình người khác.
Trên đời này, người thực lòng yêu cô không nhiều, những người có thể nói lời thẳng thắn, chân tình càng nên trân trọng.
Kha Ngạn Tịch sắp là chồng cảu người khác, có một cô vợ dịu dàng xinh đẹp, có một đứa con kháu khỉnh đáng yêu. Tương lai họ sẽ vô cùng hạnh phúc, sâu thẳm trong lòng, cô ao ước được như họ, thậm chí còn ngưỡng mộ đứa trẻ còn chưa ra đời của họ. Một đêm như thế này cũng đã là tội lỗi.
Sẽ là lần buông thả cuối cùng, nếu thật sự đáng trách thì phải trách cô, trách cô đã quyến rũ anh. Từ trước đến nay, cơ hồ đều là cô quyến rũ anh.
Lần đầu tiên của họ xảy ra vào cái đêm anh say rượu, khi cô khóc tấm tức nói, chính cô đã quyến rũ anh, người đàn ông luôn trốn tránh cô lại một lần nữa lựa chọn bỏ đi. Cô hiểu sự giằng xé trong anh, cũng hiểu anh bất lưc thế nào, anh có địa vị, có sự nghiệp, có tương lai sáng lạn...chỉ có cô là ngoại lệ, giữa bọn họ có
Nhưng khi cô cúi đầu thở dài, Kha Ngạn Tịch bỗng dừng bước, quay phắt trở lại. Cô còn chưa kịp ngẩng lên, đã bị anh ôm gọn vào lòng, lúc ấy cô nghe thấy tiếng tim anh.
“Tiểu Man, anh biết em thích anh, nhưng giữa chúng ta...” Anh không nói được nữa, thở dài, chưa bao giờ đau khổ đến thế, “...Anh cần chút thời gian để suy nghĩ về chuyện giữa chúng ta. Thôi được rồi, đừng khóc nữa.”
Sau phút kinh ngạc trước thay đổi của anh, là cảm giác an nhiên, trái tim tức thì mềm mại lại. Cô thầm phân biệt mùi của mình trên cơ thể anh.
Nếu anh cần thời gian, vậy thì tốt, cô đã quen chờ đợi.
Nhưng một tuần trôi qua, Kha Ngạn Tịch vẫn chưa suy nghĩ xong. Anh sợ về nhà, sợ đối diện với cô.
Có phải những năm tháng anh và Giang Tử Khâm bên nhau đã đến hồi kết thúc? Vì anh đã xa rời cái quỹ đạo ban đầu, nên chỉ có thể thất thểu lê bước trên con đường quanh co.
Rất nhiều lúc, cô ngồi một mình trên bậc thềm lạnh lẽo lặng lẽ hút thuốc. Trong làn khói mỏng, cô tự nói chuyện với mình, lúc vui, lúc buồn, làn khói trắng lươn lờ giữa các ngón tay. Cô không hề biết, những lúc đó, anh đứng cách cửa sổ không xa, nhìn vào nhà, ngắm trộm một vẻ đẹp hoàn toàn không thuốc về anh. Lúc lúc lại nghẹt thở vì bóng hình cô đơn, u sầu đó.
Anh biết cô đang nghĩ gì, đang đợi gì, nhưng không thể bước lên một bước. Ấn huyệt thái dương nhức buốt, biết lòng mình đang rối, song lại lập tức quy cho vấn đề sức khỏe, chứ không phải là tình yêu gì hết, anh thì thầm, anh đối với
Trong cuộc họp thường lệ buổi chiều, Kha Ngạn Tịch bị phân tán tư tưởng. trợ lý ngồi bên cạnh lặng lẽ quan sát, thỉnh thoảng lại khẽ nhắc anh, để vị chủ tịch hội đồng quản trị khỏi bị mất mặt trước mọi người.
Khi điện thoại trong túi rung, Kha Ngạn Tịch vẫn hơi giật mình, nhìn thấy hai chữ “Tiểu Man”, vội vàng tắt máy. Nhìn cử tọa xung quanh, anh luôn cảm giác họ nhìn thấu lòng anh.
Điện thoại lại rung, lại tắt, lại rung, Kha Ngạn Tịch cuối cùng lưỡng lự. Anh biết, mặc dù ương bướng, nhưng chưa bao giờ Giang Tử Khâm cố gọi vào di động của anh. Vì biết anh rất bận, nên dù xảy ra chuyện cô cũng cố kiềm chế, không dám làm phiền.
Khi di động rung lần thứ năm, Kha Ngạn Tịch đành cắt ngang cuộc thảo luận đang sôi nổi, tỏ ý muốn ra ngoài nghe điện thoại.
Vừa bấm nút, đã nghe thấy một giọng nói oang oang đến chói tai:
“A lô, Kha tiên sinh phải không? Liệu có nhầm không nhỉ, sao bây giờ ông mới nghe máy!”
Phản ứng đầu tiên của anh là nhìn lại màn hình, sau khi xác nhận đúng là hai chữ “Tiểu Man” mới dịch máy ra xa tai một chút.
“Là tôi đây, xin hỏi ông là...”
“Tôi là cảnh sát!” Người bên kia ho mấy tiếng, giọng địa phương Hàn Phủ rất nặng, “Ở đây có một cô gái họ Giang bị tai nạn xe hơi, ông mau đến đây ngay!”
Vừa nghe thấy mấy chữ “tai nạn xe hơi”, Kha Ngạn Tịch đã giật mình. Tay nắm chặt điện thoại, bước vội về phía thang máy, vừa lo lắng hỏi:
“Cô ấy hiện ở đâu, bị thương có nặng không, đã đưa vào viện chưa?”
“Vết thương không nặng lắm, chỉ bị ngã ra đất, mãi không đứng lên được, không chảy nhiều máu, nhưng xem chừng hình như sắp ngất!” Giọng của người ở đầu bên kia thoảng qua, lộ vẻ sốt ruột, “Không phải đưa đến bệnh viện, anh đến đón cô ấy về là được.”
Sắc mặt trắng bệch, anh hỏi: “Ở đâu?”
“Ở khu vui chơi Hàn Phủ, ở ngay cửa chính, anh cứ đến là thấy, chỗ mọi người đang xúm vào ấy.” Người đàn ông nói xong cúp máy.
Kha Ngạn Tịch vội bước vào thang máy, nhanh chóng xuống tầng một. Anh nới lỏng cà vạt, dựa vào bức tường kim loại thở dốc, vết thương có vẻ không nặng, không mất nhiều máu, nhưng lại không đứng lên được và sắp ngất, tình hình có vẻ nguy kịch, không thể xem thường! Ước gì có đôi cách để bay đến với cô.
Không phải giờ cao điểm, nên đường khá vắng. Kha Ngạn Tịch đến thẳng cửa chính khu vui chơi, xuống xe, nhưng không tìm thấy Giang Tử Khâm.
Có người vỗ vai anh, người đằng sau bịt mũi giọng là lạ: “Kha tiên sinh, đang tìm gì vậy?”
“Đừng làm phiền tôi, tránh ra!” Vừa dứt lời, liền cảm giác có gì không ổn, giọng nói ấy nghe quen quen. Anh quay phắt lại, thấy Giang Tử Khâm đang nhìn anh, the lưỡi, chun mũi làm xấu.
Tảng đá đè lên người lập tức rơi xuống, toàn thân nhẹ nhõm, thở phào một hơi, anh giang hai tay, ôm choàng, xiết cô vào lòng.
“Tiểu Man, em không sao là tốt rồi, em không sao là tốt rồi!”
Giang Tử Khâm cười khúc khích trong vòng tay anh, cởi chiếc cúc trên cổ áo anh, phấn khởi nói: “Ngạn Tịch, anh đến anh thật đấy!”
Lúc này, Kha Ngạn Tịch mới định thần lại, nhận ra đây là trò đùa do cô bày đặt. Từ lo lắng chuyển thành tức giận, vội buông cô ra, quay người định bỏ đi, nhưng bị cô túm lấy cổ tay.
“Anh đừng đi, em xin anh, đừng để em lại một mình!”
Kha Ngạn Tịch trở lại vẻ nghiêm khắc trong công việc, chau mày lạnh lùng, “Tiểu Man, trò đùa của em rất quá đáng. Có biết anh bận thế nào không, vừa rồi anh còn đang chủ trì cuộc họp, có mấy dự án quan trọng cần bàn, một cú điện thoại của em, làm anh tức tốc lao tới đây, lỡ bao nhiêu việc biết không?”
Anh nói một hơi cho hả giận. Giang Tử Khâm không dám hé răng, đầu cúi gằm, cằm gần chạm ngực.
Mặt anh dịu lại, thở dài, giọng đã nhẹ hơn, “Thôi, đi, anh đưa em về.”
Cô cười “khạch” một tiếng, tay cầm hai cái vé khua trước mặt anh, hân hoan ,nói to: “Ngạn Tịch, em đã mua hai vé, tuân thủ nguyên tắc chống lãng phí, mình vẫn nên vào đảo một vòng, được không?”
Kha Ngạn Tịch nghiêm mặt, hóa ra cô lừa anh đến đây là để vào khu vui chơi? Anh lanh lùng, hừ một tiếng, định mắng mấy câu, nhưng cô đã chìa ngón trỏ, dứ dứ trước mặt anh lẩm bẩm, “Đừng mắng, đừng mắng, em bị xe quệt thật mà, chiếc xe máy đó phóng quá nhanh, em ngã xuống đất, mãi không đứng lên được! Anh xem, đầu ngón tay em rách đây này.”
Quả thật, đầu ngón tay cô bị bong da, máu đã khô đen, móng tay cũng có mấy vết bầm đen thẫm như vậy. Anh giơ tay, định chạm vào, nhưng rụt lại, “vậy càng nên quay về.”
Giang Tử Khâm cau mày, đưa ngón tay lên miệng thổi, lại nhét hai chiếc vé vào tay anh, một mực lắc đầu. Sau đó, cô khoác tay anh, nhảy chân sáo đi vào khu vui chơi.
Kha Ngạn Tịch đúng là trẻ con, hết ngồi tàu lượn, lại nhảy lên thuyền chơi trò cướp biển, chơi xong sợ đến chảy nước mắt, thề không bao giờ đến nơi chết tiệt này để “hoài phí tuổi xuân” nữa, nhưng khi nhìn thấy đu quay, lại nhảy vào xếp hàng cùng bọn trẻ con chưa mọc đủ răng.
Kha Ngạn Tịch đành nhẫn nại đứng một bên đợi. trò chơi bắt đầu, vòng quay chuyển động nhanh dần, bọn trẻ ngồi trên lưng ngựa cười, hò hét inh ỏi. Riêng Giang Tử Khâm mặt mũi thiểu não, nhăn nhó, lúc kết thúc, loạng choạng bước xuống. Anh vội chạy lại đỡ. Cô nép vào anh, kêu đau đầu.
“Em không thể ngồi đu quay, biết không hả, hồi nhỏ mới ngồi nửa vòng đã đau đầu, làm anh phát hoảng, phải yêu cầu người ta dừng lại. Vừa xuống, em liền khóc toáng lên, bắt anh đập vỡ ngựa.”
Cô ngẩng nhìn anh, “Chuyện đó xảy ra khi nào, sao em chẳng nhớ gì?”
“Ngốc như em thì nhớ được gì!” Anh xoa đầu cô, vẻ lo lắng, “Còn đau đầu nữa không? Sang bên kia ngồi nghỉ một lát.”
Giang Tử Khâm tủi thân nói: “Em nhớ anh thôi, biết không...” Cô thì thầm, “Một tuần rồi, không được gặp anh, Ngạn Tịch, anh đừng tránh em mãi thế, em sẽ rất nhớ anh, rất nhớ, biết không?”
Trong đáy lòng anh có một con thỏ mềm mại, bộ lông tơ mềm trắng muốt chạm vào anh, dựa vào anh, giống như mấy sợi tóc của cô mà anh ngẫu nhiên phát hiện trên giường mình, chúng dịu dàng ve vuốt những góc nhọn anh dựng lên, trong lòng mơ hồ có tiếng nói: cứ để thế đi, cứ sống cùng cô ấy đi.
Chập tối, hai người cùng đến phố ẩm thực ăn sủi cảo. Giang Tử Khâm vẫn chỉ ăn hết nửa bát, còn lại đổ vào bát anh, năm, sáu cái bánh. Nước trong bát bắn cả vào bộ comple hàng hiệu của anh, Kha Ngạn Tịch cũng không bực, anh đã quen tính cẩu thả của cô.
Bàn bên cạnh có người hát bài đoạn kịch nào đó của địa phương, Giang Tử Khâm vừa nghe, đầu vừa lắc lư đánh nhịp, khiến anh phá lên cười. Lúc đó anh nghĩ, nếu thiếu cô, cuộc đời sẽ vô vị, buồn tẻ biết bao!
Cuộc sống của hai người cứ thế bình lặng trôi. Trong nắng triều hoe hoe ấm áp, cô ngồi trước dương cầm, vừa chơi đàn vừa chống lại cơn buồn ngủ.
Kha Ngạn Tịch ngồi bên, uống cafe, xem báo. Thấy hai mắt cô sắp díp lại, bèn giục cô đi ngủ. Ai ngờ cô lại giở thói bướng bỉnh, nhất định không chịu về phong, một mực đòi cùng anh sưởi nắng để bổ sung canxi.
Kết quả cô gục trên nắp dương cầm ngủ khò khò. Anh đành bế cô vào phòng. Đối với anh, phòng ngủ của cô như một lời nguyền, cứ bước vào là lòng rối loạn, đêm nào bước nhầm, là đêm đó lạc lối, là đêm đó buông thả...đúng hay sai là sự đã rồi. Dù cả hai không bao giờ nhắc lại, nhưng dấu vết anh để lại trên người cô sẽ không bao giờ mất đi. Khi vào đến phòng thì Giang Tử Khâm đột nhiên tỉnh dậy, liền ôm chặt cổ anh, miệng lẩm bẩm, rằng anh không được bán cô. Cô cứ mơ mãi một giấc mơ, trong đó thấy anh định bán cô. Anh hứa sẽ không bán cô, nói thêm: “Em tham ăn, tính lại ương bướng như vậy, chi phí cho một mình em cũng đủ nuôi cả trung đội, ai mua nổi?”
Thế là cô òa khóc: “Em chẳng ra gì, nhưng vẫn coi anh là thần tượng, còn anh lại coi em như bùn, có thể xéo đạp thoải mái. Ngạn Tịch, em đau ở chỗ này, đau lắm.”
Giang Tử Khâm cầm tay anh đặt lên ngực mình. Vậy là đầu óc anh lại lập tức quay cuồng, hàng tỷ dây thần kinh từ lòng bàn tay kích thích đại não, vô số âm thanh văng vẳng qua tai, cuối cùng biến thành thôi thúc, cuống vội – cả người anh đổ xuống, đè lên cô.
Lần thứ hai xảy ra tự nhiên như vậy. Khi nắng chiều tãi trên bờ vai trắng sữa đó, anh lại bàng hoàng, sao lại từng bước dẫn tới hôm nay? Cô bé nhút nhát tự ti ngày nào đã dần dần trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, thảm cỏ hoàng trong lòng anh cuối cùng đã nở đầy hoa tươi rực rỡ.
Nụ hôn nhẹ đậu trên môi, khiến cô bừng tỉnh. Nhìn thấy anh kề sát mặt mình, cô cười bẽn lẽn: “Lần này không phải say rượu chứ?”
Kha Ngạn Tịch thoáng ngây người, mặt tức thì đỏ ửng, sau vài giây do dự, anh vẫn nghiêng người kéo cô vào lòng. Nghe thấy hơi thở của cô thoáng ngừng, như nín lại đợi chờ, anh nói: “Không, hãy để anh tiếp tục chăm sóc em, Tiểu Man.”
“xình xịch, xình xịch”.
Đêm khuya dần, một đầu khác của ngày, màn đêm nhàn nhạt, mông lung, thoảng hoặc có mấy bóng đen đơn độc lướt qua, vụt trôi rồi biến mất. Chốc chốc, đoàn tàu cao tốc đang lao về phía trước lại hú một hồi còi quen thuộc. Trong toa, hành khách uể oải đợi trời sáng, nhẫn nại thầm đếm một...hai...ba, theo tiết tấu tiếng còi...họ cũng chẳng biết làm gì hơn.
Giang Tử Khâm không nhìn ra ngoài nữa, trong toa nóng nực, người chen chúc, ai nấy đều mệt mỏi. Cô rất ít đi xa, mấy lần gần đây đều có Kha Ngạn Tịch đi cùng. Anh sẽ đeo kính cho cô, dắt tay cô, nhẹ nhàng nhắc cô điều này điều nọ, đến nơi thì gọi cô dậy. Lúc máy bay cất cánh, cô rất khó chịu, anh sẽ nắm tay cô, để cô yên tâm, không sợ hãi.
Còn bây giờ cô chỉ có một mình, bên cạnh từ lâu dã không có Kha Ngạn Tịch nữa. Không có thẻ tín dụng, không thể mua vé hạng nhất, không thể ma được đồ xa xỉ, song chưa bao giờ cô thấy yên tâm như bây giờ. Tuy không có tình yêu nhưng ít nhất vẫn còn có tự trọng. Có hối hận? Có đau khổ không? Nếu được hỏi vậy, cô sẽ cười lắc đầu
Cô gái có khuôn mặt tròn ngồi ghế đối diện gọi điện thoại rất lâu, lúc này vươn vai, vẫn có vẻ còn luyến tiếc, nói: “Thôi nhé, em mệt rồi, muốn ngủ một lát.” Nói xong liền tắt máy. Sau đó, để di động trên bàn, cười cười với Giang Tử Khâm: “Chị trông hành lý giúp nhé, em phải đi vệ sinh, sắp không nhịn được rồi.”
Giang Tử Khâm gật đầu, “Ừ, đi đi.”
Cô gái vừa đi khỏi, chuông điện thoại lại reo, nhạc chuông là bài “Bàn tay nhỏ nắm bàn tay lớn” của Lương Tĩnh Như. Âm thanh trong trẻo vang trong toa tàu hỗn tạp.
Có còn nhớ ánh lửa trong đêm trại
Có còn nhớ mùa thu man mác ấy
Có còn nhớ dòng người xô đẩy,
Xô em rời tay anh
Khu vui chơi hôm đó người đông
Anh to cao bao dung che chắn
Em bé nhỏ âm thầm trao tặng,
Cảm ơn hai ta sánh bước bên nhau,
Lâu như vậy, quãng đường dài như vậy
Lại trở về man mác thùa thu.
Cô gái mặt tròn mới đi được nửa đường, nghe thấy nhạc chuông lại vội quay về, nhấc máy, sốt ruột phàn nàn, “Lắm chuyện quá, sáng sớm là tới, anh làm gì mà cuống lên thế, không để em nghỉ chút nào! Được rồi, được rồi, bây giờ em phải đi vệ sinh, mang cả điện thoại đi được chưa?”
Giang Tử Khâm quay mặt ra cửa sổ kính, màn đêm khiến nó trở thành chiếc gương tốt nhất. Trong khoảng sáng nhập nhoạng đó, cô nhìn thấy hai vật long lanh từ mắt mình rơi xuống.
Thì ra, cô vẫn nhớ anh.
Cô luôn có một cảm giác lạ lùng, không phải cô ở trong căn nhà này, mà căn nhà này ở trong trái tim cô. Kha Ngạn Tịch đã từng sống ở đây, dù cửa mở hay đóng, dù gặp hay không, anh vẫn luôn ở đấy.
Ngôi nhà không bao giờ bán, lại luôn có người đến lau dọn, nên nhiều năm dù không có người ở, vẫn sạch sẽ gọn gàng, bài trí bên trong vẫn được giữ nguyên,chỉ có điều, trong không khí không còn vương mùi của anh nữa.
Kéo rèm cửa sổ, nắng ùa vào, ấm áp quá. Chính chỗ này anh thường ngồi trên sofa lơ đãng nhìn cô chơi đàn. Cô từng cười, từng khóc, từng gục trên đùi anh. Trên mặt sofa vẫn còn những vết lờ mờ, đó là kiệt tác của cô vô tình để lại.
Trong phòng, còn có chiếc giường nhỏ, phủ ga màu phấn hồng. Trên tường vẫn còn mấy chữ to to anh viết: Chăm chỉ học tập, ngày ngày vươn lên. Những con chữ trên giấy dán tường đã mờ, loang thành những vòng tròn nhập nhòe, giống như những kí ức về anh ngày càng xa.
Giang Tử Khâm mua vé tàu hỏa khởi hành vào ngày mai, nhét vào ngăn ngoài cùng túi xách. Lúc đó cô đã nghĩ, chẳng may nếu bị mất trộm thì không đi nữa. Song cô không được như ý. Cũng phải thôi, thời buổi này, mấy ai chịu ngồi chiếc xe sơn xanh cũ rích, xóc lộn người mấy ngày đến một nơi hẻo lánh, xa lắc.
Cô để tất cả hành lý ở sau cánh cửa, đợi trời sáng sẽ lập tức ra đi, không ngoảnh lại. lúc đến, cô mang theo một gói mì ăn liền, dụng cụ nhà bếp vẫn còn đầy đủ, cô đun nước, nấu mì, đổ ra bát, thực ra cô cũng có thể làm một người vợ đảm, biết nấu ăn, biết tiếp khách.
Có tiếng bước chân phía sau lưng.
Giang Tử Khâm quay phắt lại, Kha Ngạn Tịch mặt tái nhợt đã đứng sững trước mặt cô. Người cô run bắn, tay bê bát mì cũng run, chiếc bát cơ hồ sắp rơi. Kha Ngạn Tịch sải mấy bước đến, giơ tay đỡ chiếc bát. Hai bàn tay chạm nhau, cảm giác đầu tiên là lạnh, lạnh như băng.
Trong mắt anh chứa nỗi ưu tư không thể nào nhìn thấu, đôi mi dài cụp xuống, mí mắt hơi sưng. Đột nhiên cô cảm giác anh thật xa cách, lạ lẫm, thật...già nua.
Cô sợ nhất chữ “già”.
Thời gian trôi, chậm đến lạ lùng. Hai người ngồi quanh bàn ăn, một người ăn mì, một người nhìn. Cô học cách ăn của anh, không gây tiếng động, chỉ có tiếng bát đũa va vào bát. Cô ăn được nửa bát mì thì buông đũa. Cô vốn ăn ít, lại chẳng muốn ăn, trước đây anh thường nói cô ăn như mèo, ý bảo dạ dày cô nhỏ.
Giang Tử Khâm không ngờ, anh bỗng bê bát mì cô bỏ dở để trước mặt, dùng đôi đũa của cô, ăn ngấu nghiến, ngon lành. Sống mũi cay xè, cô không nói gì, chạy ra ngoài. Lát sau quay lại, đưa cho anh một túi dưa muối nhỏ.
Anh biết cô vừa khóc, mắt đỏ hoe, mấy giọt nước mắt còn vương trên mi. Anh vờ không để ý, tiếp tục ăn mì. Có thể do đói, có thể vì cái gì khác, anh cảm thấy bát mì hôm nay đặc biệt ngon, cô đi lấy đũa gắp dưa cho anh, anh cảm thấy chưa bao giờ ăn món dưa giòn ngon như vậy.
Từ đầu đến cuối hai người không nói với nhau câu nào.
Đêm đến, Giang Tử Khâm trải giường cho mình, anh nghiêng người đứng tựa khung cửa nhìn cô. Cô mặc chiếc váy liền trắng muốt, tóc cắt ngắn khiến gương mặt trông càng nhỏ. Anh đã nhìn rất lâu, cô cũng thu xếp rất lâu, cuối cung không chịu nổi, anh hỏi: “Em quay về đây để làm gì?”
Cô ngây người, ngẩng đầu nhìn anh rồi lại lảng sang chỗ khác, “Muốn nhìn lại lần nữa.” Để từ biệt lần cuối.
Kha Ngạn Tịch cười nhạt, “Em định đi đâu?” Cô bỗng đứng thẳng người, băn khoăn nhìn anh.
Anh hiểu ý, trả lời: “”Thầy giáo của em nói.”
Cô cắn môi, “Thật lắm lời!”
“Định đi đâu, làm gì, đi bao lâu?” Anh bước vào phòng, hơi cao giọng: “Em định bướng bỉnh đến khi nào? Anh đã nói rồi, anh không thể bỏ mặc em, em muốn gì, anh đều có thể cho em.”
“Em muốn anh, anh có cho không?” Nước mắt đột nhiên ứa đầy tròng, cô nhìn anh trân trối.
Nhưng Kha Ngạn Tịch im lặng.
Anh không trả lời, cô cũng không ép, căng thẳng quanh cô quá lâu, cô đã mệt mỏi. Khẽ thở dài, cô lạnh nhạt nói: “Em muốn nghỉ ở đây một đêm, nếu không có việc gì, anh về đi.”
Kha Ngạn Tịch biết đó là lệnh đuổi khách, dù lòng đau, có ngàn vạn điều muốn nói, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, đành nuốt quả đắng, tức giận bước ra.
Nửa đêm, bỗng có tiếng cốc thủy tinh vỡ loảng xoảng bên ngoài, ngay sau đó là tiếng một vật nặng rơi xuống. Đem tĩnh mịch, tiếng động nghe càng chói tai. Giang Tử Khâm lúc đó vẫn chưa ngủ, vội bật dậy, không kịp sỏ dép, lao vụt ra ngoài.
Mở cửa phòng, dưới ánh đèn đêm mờ mờ, một bóng người cao lớn đang từ sàn nhà cố tự đứng dậy. Dưới ống quần dài, bên chân phải trống không.
Anh vịn vào giàn hoa bên cạnh, khó nhọc đứng lên. Cô cảm giác nhìn thấy mồ hôi túa trên trán anh, chảy xuống mắt anh.
Cô lập tức chạy lại đỡ, nhưng bị anh gạt ra. Giọng nam trung vốn rất dễ nghe, lúc này vang lên chói tai: “Đừng động vào tôi, em quay vào ngủ đi!”
Nhưng sao cô có thể, vẫn đỡ anh, anh liên tục gạt ra, cô vẫn sán lại. giây phú đó cô chỉ cảm thấy mình như một hình nhân bằng giấy mỏng manh, mặc cho bàn tay khổng lồ của thời gian vô tình xô đẩy, xô mãi, xô mãi.
Kha Ngạn Tịch cuối cùng lại ngã, cô nức nở đi đến kéo anh lên. Anh phẫn nộ hét: “Em vào đi, tôi tự đứng lên được.”
Cô òa khóc, hai tay đấm thùm thụp vào ngực anh, “Em không vào, em không vào! Kha Ngạn Tịch, tại sao hết lần này đến lần khác anh từ chối em? Anh nói đi, rốt cục thể diện của anh quan trọng hay là em quan trọng?”
Kha Ngạn Tịch lập tức mềm lòng.
Cuối cùng cô cũng dìu được anh vào nhà. Chiếc chân giả của anh đặt ở đầu giường, cô chỉ liếc về phía đó, anh đã hốt hoảng, vội cởi áo khoác ngoài vứt lên, che kín nó.
Cô lại chực khóc, “Em đi rót nước cho anh.” Nói xong vội chạy ra ngoài.
Mấy phút sau quay lại, mi mắt đã sưng mọng, đưa cốc nước cho anh, hai tay cô run bần bật.
Kha Ngạn Tịch đón lấy cốc nước, nhưng không uống nổi. Vừa rồi cô hỏi anh: thể diện anh quan trọng hay con người cô quan trọng – một câu hỏi thật ngốc,bản thân cô hiểu rõ hơn ai hết. Trước đây cũng thế, bản thân cô hiểu rõ, nhưng cách nửa tiếng lại gọi điện thoại hỏi rất ngọt ngào, chỉ một câu: “Anh nhớ em không?”
Giang Tử Khâm đứng lên định đi, anh nắm tay cô. Ai biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì. Anh vốn dĩ có thể buông tay để cô đi, cô vốn dĩ có thể vùng ra, trở về phòng mình, nhưng thực sự đến lúc lựa chọn, hai người đều không nỡ.
Tuy nhiên, đàn ông luôn là người dễ tỉnh ngộ, khi anh quyết định buông tay, thì cô chúi người vào ngực anh, áp đôi môi mềm, ướt át lên môi anh.
Ham muốn của hai kẻ yêu đương bùng cháy, thiêu đốt họ. Chút lý trí nhỏ nhoi lập tức bị nghiền nát.
Anh kéo tuột dây váy trên vai cô, miệng mút từng chút vào cổ cô, hôn thật sâu. Cô run dữ dội, bàn tay lạnh giá phủ lên cái cương cứng nóng giãy của anh.
Cô oằn mình khao khát dưới cơ thể anh, hơi thở anh phả lên mặt cô. Hai tấm thân quấn chặt, không gì có thể ngăn cản cuộc giao hoan.
Mồ hôi trên trán anh nhỏ vào mắt cô, lý trí trở lại, cô rụt rè hỏi nhỏ: “Có cần em giúp không?”
Trả lời cô là những đợt công thúc điên cuồng, cái cảm giác căng đầy nóng bỏng như vậy, cơ hồ lập tức khiến cô say lịm.
Sáng sớm hôm sau, Giang Tử Khâm tỉnh dậy trong vòng tay anh. Anh thở đều, ngực phập phồng, nếu chăm chú có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập mạnh mẽ.
Đêm hôm đó, Giang Tử Khâm hầu như không ngủ, cô luôn nhắc mình phải thức đến sáng, bởi vì cơ hội gặp nhau không dễ, phải trân trọng từng phút. Cô để ngón tay dưới mũi anh, điều chỉnh hơi thở cho cùng nhịp với anh. Với cô, nhịp thở của anh là bản nhạc hay nhất trên đời.
Nhưng cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn. Cô biết mình phải ra đi, phải chạy trốn nhân lúc anh chưa dậy, nếu không cô sẽ không thể dằn lòng ra đi.
Mấy giây trước cơn cực khoái, anh bỗng ghì chặt vai cô, thì thào: “Em định đi đâu, em định đi đâu?” Thực tế anh muốn nói, đừng đi, em đừng đi.
Nếu anh dám vứt bỏ tất cả nói với cô như vậy thì có lẽ cô sẽ không đi....cũng may cuối cùng anh không nói. Sau Đạo Y Minh, cô thề không qua lại với đàn ông đã có vợ, cô đã trịnh trọng hứa với Chung Dịch tuyệt đối không làm người đàn bà xấu phá hoại gia đình người khác.
Trên đời này, người thực lòng yêu cô không nhiều, những người có thể nói lời thẳng thắn, chân tình càng nên trân trọng.
Kha Ngạn Tịch sắp là chồng cảu người khác, có một cô vợ dịu dàng xinh đẹp, có một đứa con kháu khỉnh đáng yêu. Tương lai họ sẽ vô cùng hạnh phúc, sâu thẳm trong lòng, cô ao ước được như họ, thậm chí còn ngưỡng mộ đứa trẻ còn chưa ra đời của họ. Một đêm như thế này cũng đã là tội lỗi.
Sẽ là lần buông thả cuối cùng, nếu thật sự đáng trách thì phải trách cô, trách cô đã quyến rũ anh. Từ trước đến nay, cơ hồ đều là cô quyến rũ anh.
Lần đầu tiên của họ xảy ra vào cái đêm anh say rượu, khi cô khóc tấm tức nói, chính cô đã quyến rũ anh, người đàn ông luôn trốn tránh cô lại một lần nữa lựa chọn bỏ đi. Cô hiểu sự giằng xé trong anh, cũng hiểu anh bất lưc thế nào, anh có địa vị, có sự nghiệp, có tương lai sáng lạn...chỉ có cô là ngoại lệ, giữa bọn họ có
Nhưng khi cô cúi đầu thở dài, Kha Ngạn Tịch bỗng dừng bước, quay phắt trở lại. Cô còn chưa kịp ngẩng lên, đã bị anh ôm gọn vào lòng, lúc ấy cô nghe thấy tiếng tim anh.
“Tiểu Man, anh biết em thích anh, nhưng giữa chúng ta...” Anh không nói được nữa, thở dài, chưa bao giờ đau khổ đến thế, “...Anh cần chút thời gian để suy nghĩ về chuyện giữa chúng ta. Thôi được rồi, đừng khóc nữa.”
Sau phút kinh ngạc trước thay đổi của anh, là cảm giác an nhiên, trái tim tức thì mềm mại lại. Cô thầm phân biệt mùi của mình trên cơ thể anh.
Nếu anh cần thời gian, vậy thì tốt, cô đã quen chờ đợi.
Nhưng một tuần trôi qua, Kha Ngạn Tịch vẫn chưa suy nghĩ xong. Anh sợ về nhà, sợ đối diện với cô.
Có phải những năm tháng anh và Giang Tử Khâm bên nhau đã đến hồi kết thúc? Vì anh đã xa rời cái quỹ đạo ban đầu, nên chỉ có thể thất thểu lê bước trên con đường quanh co.
Rất nhiều lúc, cô ngồi một mình trên bậc thềm lạnh lẽo lặng lẽ hút thuốc. Trong làn khói mỏng, cô tự nói chuyện với mình, lúc vui, lúc buồn, làn khói trắng lươn lờ giữa các ngón tay. Cô không hề biết, những lúc đó, anh đứng cách cửa sổ không xa, nhìn vào nhà, ngắm trộm một vẻ đẹp hoàn toàn không thuốc về anh. Lúc lúc lại nghẹt thở vì bóng hình cô đơn, u sầu đó.
Anh biết cô đang nghĩ gì, đang đợi gì, nhưng không thể bước lên một bước. Ấn huyệt thái dương nhức buốt, biết lòng mình đang rối, song lại lập tức quy cho vấn đề sức khỏe, chứ không phải là tình yêu gì hết, anh thì thầm, anh đối với
Trong cuộc họp thường lệ buổi chiều, Kha Ngạn Tịch bị phân tán tư tưởng. trợ lý ngồi bên cạnh lặng lẽ quan sát, thỉnh thoảng lại khẽ nhắc anh, để vị chủ tịch hội đồng quản trị khỏi bị mất mặt trước mọi người.
Khi điện thoại trong túi rung, Kha Ngạn Tịch vẫn hơi giật mình, nhìn thấy hai chữ “Tiểu Man”, vội vàng tắt máy. Nhìn cử tọa xung quanh, anh luôn cảm giác họ nhìn thấu lòng anh.
Điện thoại lại rung, lại tắt, lại rung, Kha Ngạn Tịch cuối cùng lưỡng lự. Anh biết, mặc dù ương bướng, nhưng chưa bao giờ Giang Tử Khâm cố gọi vào di động của anh. Vì biết anh rất bận, nên dù xảy ra chuyện cô cũng cố kiềm chế, không dám làm phiền.
Khi di động rung lần thứ năm, Kha Ngạn Tịch đành cắt ngang cuộc thảo luận đang sôi nổi, tỏ ý muốn ra ngoài nghe điện thoại.
Vừa bấm nút, đã nghe thấy một giọng nói oang oang đến chói tai:
“A lô, Kha tiên sinh phải không? Liệu có nhầm không nhỉ, sao bây giờ ông mới nghe máy!”
Phản ứng đầu tiên của anh là nhìn lại màn hình, sau khi xác nhận đúng là hai chữ “Tiểu Man” mới dịch máy ra xa tai một chút.
“Là tôi đây, xin hỏi ông là...”
“Tôi là cảnh sát!” Người bên kia ho mấy tiếng, giọng địa phương Hàn Phủ rất nặng, “Ở đây có một cô gái họ Giang bị tai nạn xe hơi, ông mau đến đây ngay!”
Vừa nghe thấy mấy chữ “tai nạn xe hơi”, Kha Ngạn Tịch đã giật mình. Tay nắm chặt điện thoại, bước vội về phía thang máy, vừa lo lắng hỏi:
“Cô ấy hiện ở đâu, bị thương có nặng không, đã đưa vào viện chưa?”
“Vết thương không nặng lắm, chỉ bị ngã ra đất, mãi không đứng lên được, không chảy nhiều máu, nhưng xem chừng hình như sắp ngất!” Giọng của người ở đầu bên kia thoảng qua, lộ vẻ sốt ruột, “Không phải đưa đến bệnh viện, anh đến đón cô ấy về là được.”
Sắc mặt trắng bệch, anh hỏi: “Ở đâu?”
“Ở khu vui chơi Hàn Phủ, ở ngay cửa chính, anh cứ đến là thấy, chỗ mọi người đang xúm vào ấy.” Người đàn ông nói xong cúp máy.
Kha Ngạn Tịch vội bước vào thang máy, nhanh chóng xuống tầng một. Anh nới lỏng cà vạt, dựa vào bức tường kim loại thở dốc, vết thương có vẻ không nặng, không mất nhiều máu, nhưng lại không đứng lên được và sắp ngất, tình hình có vẻ nguy kịch, không thể xem thường! Ước gì có đôi cách để bay đến với cô.
Không phải giờ cao điểm, nên đường khá vắng. Kha Ngạn Tịch đến thẳng cửa chính khu vui chơi, xuống xe, nhưng không tìm thấy Giang Tử Khâm.
Có người vỗ vai anh, người đằng sau bịt mũi giọng là lạ: “Kha tiên sinh, đang tìm gì vậy?”
“Đừng làm phiền tôi, tránh ra!” Vừa dứt lời, liền cảm giác có gì không ổn, giọng nói ấy nghe quen quen. Anh quay phắt lại, thấy Giang Tử Khâm đang nhìn anh, the lưỡi, chun mũi làm xấu.
Tảng đá đè lên người lập tức rơi xuống, toàn thân nhẹ nhõm, thở phào một hơi, anh giang hai tay, ôm choàng, xiết cô vào lòng.
“Tiểu Man, em không sao là tốt rồi, em không sao là tốt rồi!”
Giang Tử Khâm cười khúc khích trong vòng tay anh, cởi chiếc cúc trên cổ áo anh, phấn khởi nói: “Ngạn Tịch, anh đến anh thật đấy!”
Lúc này, Kha Ngạn Tịch mới định thần lại, nhận ra đây là trò đùa do cô bày đặt. Từ lo lắng chuyển thành tức giận, vội buông cô ra, quay người định bỏ đi, nhưng bị cô túm lấy cổ tay.
“Anh đừng đi, em xin anh, đừng để em lại một mình!”
Kha Ngạn Tịch trở lại vẻ nghiêm khắc trong công việc, chau mày lạnh lùng, “Tiểu Man, trò đùa của em rất quá đáng. Có biết anh bận thế nào không, vừa rồi anh còn đang chủ trì cuộc họp, có mấy dự án quan trọng cần bàn, một cú điện thoại của em, làm anh tức tốc lao tới đây, lỡ bao nhiêu việc biết không?”
Anh nói một hơi cho hả giận. Giang Tử Khâm không dám hé răng, đầu cúi gằm, cằm gần chạm ngực.
Mặt anh dịu lại, thở dài, giọng đã nhẹ hơn, “Thôi, đi, anh đưa em về.”
Cô cười “khạch” một tiếng, tay cầm hai cái vé khua trước mặt anh, hân hoan ,nói to: “Ngạn Tịch, em đã mua hai vé, tuân thủ nguyên tắc chống lãng phí, mình vẫn nên vào đảo một vòng, được không?”
Kha Ngạn Tịch nghiêm mặt, hóa ra cô lừa anh đến đây là để vào khu vui chơi? Anh lanh lùng, hừ một tiếng, định mắng mấy câu, nhưng cô đã chìa ngón trỏ, dứ dứ trước mặt anh lẩm bẩm, “Đừng mắng, đừng mắng, em bị xe quệt thật mà, chiếc xe máy đó phóng quá nhanh, em ngã xuống đất, mãi không đứng lên được! Anh xem, đầu ngón tay em rách đây này.”
Quả thật, đầu ngón tay cô bị bong da, máu đã khô đen, móng tay cũng có mấy vết bầm đen thẫm như vậy. Anh giơ tay, định chạm vào, nhưng rụt lại, “vậy càng nên quay về.”
Giang Tử Khâm cau mày, đưa ngón tay lên miệng thổi, lại nhét hai chiếc vé vào tay anh, một mực lắc đầu. Sau đó, cô khoác tay anh, nhảy chân sáo đi vào khu vui chơi.
Kha Ngạn Tịch đúng là trẻ con, hết ngồi tàu lượn, lại nhảy lên thuyền chơi trò cướp biển, chơi xong sợ đến chảy nước mắt, thề không bao giờ đến nơi chết tiệt này để “hoài phí tuổi xuân” nữa, nhưng khi nhìn thấy đu quay, lại nhảy vào xếp hàng cùng bọn trẻ con chưa mọc đủ răng.
Kha Ngạn Tịch đành nhẫn nại đứng một bên đợi. trò chơi bắt đầu, vòng quay chuyển động nhanh dần, bọn trẻ ngồi trên lưng ngựa cười, hò hét inh ỏi. Riêng Giang Tử Khâm mặt mũi thiểu não, nhăn nhó, lúc kết thúc, loạng choạng bước xuống. Anh vội chạy lại đỡ. Cô nép vào anh, kêu đau đầu.
“Em không thể ngồi đu quay, biết không hả, hồi nhỏ mới ngồi nửa vòng đã đau đầu, làm anh phát hoảng, phải yêu cầu người ta dừng lại. Vừa xuống, em liền khóc toáng lên, bắt anh đập vỡ ngựa.”
Cô ngẩng nhìn anh, “Chuyện đó xảy ra khi nào, sao em chẳng nhớ gì?”
“Ngốc như em thì nhớ được gì!” Anh xoa đầu cô, vẻ lo lắng, “Còn đau đầu nữa không? Sang bên kia ngồi nghỉ một lát.”
Giang Tử Khâm tủi thân nói: “Em nhớ anh thôi, biết không...” Cô thì thầm, “Một tuần rồi, không được gặp anh, Ngạn Tịch, anh đừng tránh em mãi thế, em sẽ rất nhớ anh, rất nhớ, biết không?”
Trong đáy lòng anh có một con thỏ mềm mại, bộ lông tơ mềm trắng muốt chạm vào anh, dựa vào anh, giống như mấy sợi tóc của cô mà anh ngẫu nhiên phát hiện trên giường mình, chúng dịu dàng ve vuốt những góc nhọn anh dựng lên, trong lòng mơ hồ có tiếng nói: cứ để thế đi, cứ sống cùng cô ấy đi.
Chập tối, hai người cùng đến phố ẩm thực ăn sủi cảo. Giang Tử Khâm vẫn chỉ ăn hết nửa bát, còn lại đổ vào bát anh, năm, sáu cái bánh. Nước trong bát bắn cả vào bộ comple hàng hiệu của anh, Kha Ngạn Tịch cũng không bực, anh đã quen tính cẩu thả của cô.
Bàn bên cạnh có người hát bài đoạn kịch nào đó của địa phương, Giang Tử Khâm vừa nghe, đầu vừa lắc lư đánh nhịp, khiến anh phá lên cười. Lúc đó anh nghĩ, nếu thiếu cô, cuộc đời sẽ vô vị, buồn tẻ biết bao!
Cuộc sống của hai người cứ thế bình lặng trôi. Trong nắng triều hoe hoe ấm áp, cô ngồi trước dương cầm, vừa chơi đàn vừa chống lại cơn buồn ngủ.
Kha Ngạn Tịch ngồi bên, uống cafe, xem báo. Thấy hai mắt cô sắp díp lại, bèn giục cô đi ngủ. Ai ngờ cô lại giở thói bướng bỉnh, nhất định không chịu về phong, một mực đòi cùng anh sưởi nắng để bổ sung canxi.
Kết quả cô gục trên nắp dương cầm ngủ khò khò. Anh đành bế cô vào phòng. Đối với anh, phòng ngủ của cô như một lời nguyền, cứ bước vào là lòng rối loạn, đêm nào bước nhầm, là đêm đó lạc lối, là đêm đó buông thả...đúng hay sai là sự đã rồi. Dù cả hai không bao giờ nhắc lại, nhưng dấu vết anh để lại trên người cô sẽ không bao giờ mất đi. Khi vào đến phòng thì Giang Tử Khâm đột nhiên tỉnh dậy, liền ôm chặt cổ anh, miệng lẩm bẩm, rằng anh không được bán cô. Cô cứ mơ mãi một giấc mơ, trong đó thấy anh định bán cô. Anh hứa sẽ không bán cô, nói thêm: “Em tham ăn, tính lại ương bướng như vậy, chi phí cho một mình em cũng đủ nuôi cả trung đội, ai mua nổi?”
Thế là cô òa khóc: “Em chẳng ra gì, nhưng vẫn coi anh là thần tượng, còn anh lại coi em như bùn, có thể xéo đạp thoải mái. Ngạn Tịch, em đau ở chỗ này, đau lắm.”
Giang Tử Khâm cầm tay anh đặt lên ngực mình. Vậy là đầu óc anh lại lập tức quay cuồng, hàng tỷ dây thần kinh từ lòng bàn tay kích thích đại não, vô số âm thanh văng vẳng qua tai, cuối cùng biến thành thôi thúc, cuống vội – cả người anh đổ xuống, đè lên cô.
Lần thứ hai xảy ra tự nhiên như vậy. Khi nắng chiều tãi trên bờ vai trắng sữa đó, anh lại bàng hoàng, sao lại từng bước dẫn tới hôm nay? Cô bé nhút nhát tự ti ngày nào đã dần dần trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, thảm cỏ hoàng trong lòng anh cuối cùng đã nở đầy hoa tươi rực rỡ.
Nụ hôn nhẹ đậu trên môi, khiến cô bừng tỉnh. Nhìn thấy anh kề sát mặt mình, cô cười bẽn lẽn: “Lần này không phải say rượu chứ?”
Kha Ngạn Tịch thoáng ngây người, mặt tức thì đỏ ửng, sau vài giây do dự, anh vẫn nghiêng người kéo cô vào lòng. Nghe thấy hơi thở của cô thoáng ngừng, như nín lại đợi chờ, anh nói: “Không, hãy để anh tiếp tục chăm sóc em, Tiểu Man.”
“xình xịch, xình xịch”.
Đêm khuya dần, một đầu khác của ngày, màn đêm nhàn nhạt, mông lung, thoảng hoặc có mấy bóng đen đơn độc lướt qua, vụt trôi rồi biến mất. Chốc chốc, đoàn tàu cao tốc đang lao về phía trước lại hú một hồi còi quen thuộc. Trong toa, hành khách uể oải đợi trời sáng, nhẫn nại thầm đếm một...hai...ba, theo tiết tấu tiếng còi...họ cũng chẳng biết làm gì hơn.
Giang Tử Khâm không nhìn ra ngoài nữa, trong toa nóng nực, người chen chúc, ai nấy đều mệt mỏi. Cô rất ít đi xa, mấy lần gần đây đều có Kha Ngạn Tịch đi cùng. Anh sẽ đeo kính cho cô, dắt tay cô, nhẹ nhàng nhắc cô điều này điều nọ, đến nơi thì gọi cô dậy. Lúc máy bay cất cánh, cô rất khó chịu, anh sẽ nắm tay cô, để cô yên tâm, không sợ hãi.
Còn bây giờ cô chỉ có một mình, bên cạnh từ lâu dã không có Kha Ngạn Tịch nữa. Không có thẻ tín dụng, không thể mua vé hạng nhất, không thể ma được đồ xa xỉ, song chưa bao giờ cô thấy yên tâm như bây giờ. Tuy không có tình yêu nhưng ít nhất vẫn còn có tự trọng. Có hối hận? Có đau khổ không? Nếu được hỏi vậy, cô sẽ cười lắc đầu
Cô gái có khuôn mặt tròn ngồi ghế đối diện gọi điện thoại rất lâu, lúc này vươn vai, vẫn có vẻ còn luyến tiếc, nói: “Thôi nhé, em mệt rồi, muốn ngủ một lát.” Nói xong liền tắt máy. Sau đó, để di động trên bàn, cười cười với Giang Tử Khâm: “Chị trông hành lý giúp nhé, em phải đi vệ sinh, sắp không nhịn được rồi.”
Giang Tử Khâm gật đầu, “Ừ, đi đi.”
Cô gái vừa đi khỏi, chuông điện thoại lại reo, nhạc chuông là bài “Bàn tay nhỏ nắm bàn tay lớn” của Lương Tĩnh Như. Âm thanh trong trẻo vang trong toa tàu hỗn tạp.
Có còn nhớ ánh lửa trong đêm trại
Có còn nhớ mùa thu man mác ấy
Có còn nhớ dòng người xô đẩy,
Xô em rời tay anh
Khu vui chơi hôm đó người đông
Anh to cao bao dung che chắn
Em bé nhỏ âm thầm trao tặng,
Cảm ơn hai ta sánh bước bên nhau,
Lâu như vậy, quãng đường dài như vậy
Lại trở về man mác thùa thu.
Cô gái mặt tròn mới đi được nửa đường, nghe thấy nhạc chuông lại vội quay về, nhấc máy, sốt ruột phàn nàn, “Lắm chuyện quá, sáng sớm là tới, anh làm gì mà cuống lên thế, không để em nghỉ chút nào! Được rồi, được rồi, bây giờ em phải đi vệ sinh, mang cả điện thoại đi được chưa?”
Giang Tử Khâm quay mặt ra cửa sổ kính, màn đêm khiến nó trở thành chiếc gương tốt nhất. Trong khoảng sáng nhập nhoạng đó, cô nhìn thấy hai vật long lanh từ mắt mình rơi xuống.
Thì ra, cô vẫn nhớ anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.