Ảo Ảnh Chợt Lóe

Chương 188: Bồi thường

Nhất Trản Dạ Đăng

07/01/2023

"Vâng, đúng rồi, là phim của đạo diễn Trần......" Tiểu Viên thoáng dừng lại, không biết có phải lầm tưởng của cô hay không, luôn cảm thấy Vĩ Trang không hài lòng lắm khi nghe thấy tin tức này: "Em cũng chưa từng đóng phim thể loại đồng tính. So với đóng cùng người khác, còn không bằng đóng cùng người quen, như vậy có cảm giác an toàn hơn một chút."

Vĩ Trang đã yên lặng một hồi thật lâu.

Tiểu Viên kề sát vào người kia: "Làm sao á?"

"Không có," Vĩ Trang nói, giọng nhạt nhẽo: "...... Tôi cảm thấy lời em nói có lý lẽ."

Cô ấy nói xong câu này, rồi đứng dậy rời khỏi sofa. Tiểu Viên nhìn theo bóng dáng của người kia, cứ luôn cảm thấy lời này của người kia nói thật quá lấy lệ.

Cô nghiêng đầu suy tư, chẳng lẽ Vĩ Trang không thích cô nhận phim đồng tính?

Cô hơi thoáng dừng lại, đứng dậy đi tìm người kia.

Trong phòng ăn, Vĩ Trang đang dựa vào đảo bếp ở giữa kiểu Tây, uống nước.

Tiểu Viên đi vào đến: "...... chị không thích em nhận phim đồng tính sao?"

Vĩ Trang bưng giữ cái ly, lặng lẽ ngước mắt rồi nhìn cô một cái.

Quả nhiên là không vui, người phụ nữ này hễ không vui thì lời nói càng ít hơn, người này còn sẽ không nói rõ.

Tiểu Viên đã đi tới trước mặt người kia: "Đề tài này em vẫn chưa bao giờ diễn qua, cho nên là em muốn nhận, còn có, trước đây đạo diễn Trần cũng rất quan tâm em."

Hồi tốt nghiệp, khi đó cô đã quá kiêu ngạo, cứ luôn là chọn kịch bản bản thân thích, quên mất mình bất quá cũng là một cái người mới, diễn được một bộ điện ảnh. Lúc sau, nhiều lần thất bại, là đạo diễn Hạ đã đề cử cô cho đạo diễn Trần. Là đạo diễn Trần ra quyết định, đã để cô tham gia đóng nhân vật nữ hai trong 《 Lựa chọn 》. Quen biết được Trâu Nhất Nhụy, cũng đã quen biết Hà Thần Ảnh.

"Đạo diễn Trần nói ông ấy chuẩn bị bộ phim này thời gian rất lâu, suy nghĩ cả giới trừ em ra thì cũng hết ai có thể diễn rồi."

Cô kiên nhẫn giải thích.

Vĩ Trang hơi mím môi, vẫn chẳng nói chuyện.

Tiểu Viên đang soát hết lời vừa mới nói một lượt trong lòng mình, cảm thấy lời của mình cũng nói tới đây rồi, dường như Vĩ Trang cũng không thể nói gì nữa đi? Là công tác của mình, cho dù là người ấy có hơi không vui, thì cũng có thể hiểu nhỉ?

Cô đổi cái vị trí suy nghĩ, nếu là Vĩ Trang trong trường hợp công tác, nếu là không thể tránh né mà phải có một chút "xã giao", Tiểu Viên cũng rất khó thuyết phục bản thân không để ý đến.

Đặt mình trong hoàn cảnh người khác, cô cảm thấy mình phải ôn hòa, thẳng thắn thành khẩn trao đổi với người ấy một chút.

Cô nhẹ nhàng kéo kéo trang phục chỗ cánh tay của người ấy: "Nếu như chị 'có hứng thú', em cho chị xem thử kịch bản?"

Vĩ Trang vẫn chẳng nói gì, cũng không từ chối đề nghị của Tiểu Viên.

Tiểu Viên đúng là vẫn đã mang kịch bản qua tới. Cô quành về phòng, rồi cầm kịch bản lại đây, đã đưa cho người kia.

Vĩ Trang nhận lấy rồi, đã đi tới bên cạnh, ngồi xuống, lật rồi bắt đầu xem.

Cô ấy xem đến nghiêm túc, Tiểu Viên ở bên vẫn luôn nhìn người ấy, cảm giác trong lòng cô thật vi diệu. Cảm thấy người ấy để ý như vậy thật đáng yêu mà, chỉ là, nếu có thể nói rõ thì tốt rồi.

Vĩ Trang đã bỏ hai mươi phút xem xong hết, trong đó đã nhíu mày một lần, mức độ không cạn. Lúc sau, cô ấy đã buông kịch bản xuống, vẫn cứ im lìm không nói.

"Ôi, chị đừng không nói lời nào mà, trong lòng chị đang nghĩ cái gì, nói ra tới đi." Tiểu Viên kéo lấy tay của cô ấy.

"Em rất thích Hà Thần Ảnh nhỉ?" Người phụ nữ kia hỏi.

Tiểu Viên chẳng lường trước được là đề tài này, cô trả lời chậm nửa nhịp: "...... Vâng, rất thích đó, chỉ là loại yêu thích đối đãi thần tượng kia."

"...... ừm." Vĩ Trang hừm hết một tiếng, nhẹ mà ngắn ngủi.

"Em nhất định phải đóng cái phim này?" Người kia lại hỏi.

"...... đúng, đúng rồi, hợp đồng em cũng ký cả rồi." Tiểu Viên có hơi sững: "Tiền phạt vi phạm hợp đồng còn không ít đâu."

"Vấn đề này không lớn." Vĩ Trang nói, giọng nhàn nhạt.

Tiểu Viên đã phản ứng lại tới: "Là chị không muốn em nhận phim này?"

Vĩ Trang nghiêng mặt qua, rồi nhìn cô một cái thật sâu.

Trong ánh mắt của người kia, Tiểu Viên đã xác định sếp tổng lớn quả thật là có cái ý nghĩ này. Nhất thời cô không tài nào chấp nhận, buột miệng thốt ra: "...... chưa đến nỗi chứ?"



"...... đây là em đã nhận từ lâu nhỉ? Vì sao cái lúc này mới nói cho tôi?"

"A?" Tiểu Viên bị người kia hỏi đến sững sờ: "Em, em cũng không phải không nói với chị mà?"

Đây là công tác của cô, chẳng lẽ cô nhận phim gì cũng phải báo cáo sẵn trước với người ấy sao?

"Chị là đang trách em trước khi nhận phim chẳng thương lượng với chị, hay là sau khi nhận phim chẳng nói ngay với chị?" Tiểu Viên cảm thấy trong nháy mắt, Vĩ Trang đã từ "đáng yêu" biến thành "bất chấp lý lẽ" rồi.

"Hình như em cảm thấy chẳng cần phải nói với tôi?"

"Đây là phim của Đồng Hoa bên chị, em còn tưởng rằng chị biết đấy."

"Lúc trước tôi từng nói với em, đây là do người chuyên phụ trách trong công ty phim ảnh, không phải mỗi sự kiện thì tôi đều biết đến."

"Vậy em không phải bạn gái chị à, đối với chuyện của em thì chị cũng nên biết đi?"

"......"

Các cô bỗng nhiên đều ngây ngẩn cả người, lại đưa mắt nhìn nhau, tựa như cũng không dám tin vào đối thoại vừa rồi của các cô.

Vĩ Trang giơ tay thoáng vén tóc mình, hơi làm chậm hô hấp, thử mở miệng: "Tôi......"

Tiểu Viên nhìn cô ấy, hốc mắt đã chậm rãi đỏ dần. Cô thoáng bặm môi tủi hờn: "Em muốn ở một mình một lúc."

Cô xoay người liền đi.

Vĩ Trang hơi ngẩn người, mở miệng muốn gọi, nhưng Tiểu Viên đã chạy ra khỏi tầm mắt của cô ấy.

Tiểu Viên chẳng về phòng, cũng chả đi phòng của Vĩ Trang. Cô vòng đến phòng giặt ủi, rồi đóng cửa lại, càng nghĩ càng buồn bực, càng nghĩ càng tức giận, giơ tay đến lau đôi mắt rưng rưng.

Cũng không biết như thế nào, nhất thời cảm thấy hoàn toàn thất vọng, điều tuôn qua đến đều là suy nghĩ tiêu cực, từ "Vĩ Trang thật sự là bất chấp lý lẽ" đến "Có lẽ các cô cũng không thích hợp, không cách nào dài lâu. Về sau có thể sẽ thường xuyên cãi nhau, cuộc sống này chẳng cách nào qua được, sớm hay muộn phải chia tay."

Vốn vẫn chỉ là cảm thấy có chút ấm ức, hiện tại càng nghĩ còn càng đau lòng hơn, nước mắt càng lau càng nhiều.

Quả nhiên tình yêu chính là không đáng tin mà, chuyện chớp mắt thoáng qua sao? Hu hu hu!

Cô đã ngồi một hồi, cửa kính trong suốt của máy giặt phản chiếu ra gương mặt nước mắt lưng tròng của cô.

Cô chớp chớp mắt, nhìn hết chốc lát, bỗng nhiên lại cảm thấy mình thật ấu trĩ mà. Thật ra chỉ là một chuyện nhỏ, nói thoải mái đàng hoàng là được, cô còn trốn đến chỗ này, không ngừng nghĩ về hướng phần xấu nhất.

Đâu có nghiêm trọng như vậy đâu?

Vĩ Trang đều chưa tìm được Tiểu Viên ở hai căn phòng ngủ, phòng khách cùng phòng khách phụ đều không có. Cô ấy cau mày, đứng ở trong phòng khách, rồi chỉnh ra màn hình theo dõi của di động, xem hành lang.

Chờ sau khi phát hiện được Tiểu Viên chưa đi, cô ấy mới đã thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Cô ấy lại tìm hết một vòng, rồi thử đẩy cửa của phòng giặt ủi ra, thì đã thấy được bóng hình ngồi xổm phía trước máy giặt, một cục tròn nhìn trông đáng thương tồi tội.

Mà Tiểu Viên cũng đã nghe được âm thanh, bèn nghiêng đầu qua tới, đã lặng lẽ thoáng nhìn cô ấy.

Môi của Vĩ Trang thoáng mấp máy, giữa mày hơi hơi nhíu lại, trong mắt kiềm giữ cảm xúc: "...... Đừng cứ luôn một mình trốn đi mất."

Giọng điệu của người phụ nữ muốn yếu mềm đi không ít so với khi trước, cảm xúc trong mắt ép tới sâu, nhưng vẫn có thể phân biệt ra là lo lắng, cùng với đau lòng.

Tiểu Viên thoáng khẽ run trong lòng, chỉ là chút nhức nhối ngọt ngào ê ẩm này bị cô ép xuống. Cô nói, nhỏ giọng, hơi mang tí ấm ức: "Em rất không muốn cãi lộn với chị."

"...... tôi cũng không phải muốn cãi lộn với em, cũng không phải muốn can thiệp quyết định của em về mặt công tác." Vĩ Trang đã ngừng trong chốc lát, nhìn vào cô, rõ ràng chưa nói xong.

Tiểu Viên cũng nhìn cô ấy: "Em đã nhận phim này, sẽ không vi phạm hợp đồng đâu."

Cô nhìn chằm chằm vào người phụ nữ kia, khóe môi nhấp chặt có một vẻ quật cường cố ý khiêu khích: "Cho dù chị không vui, thì em vẫn sẽ nhận đấy, em sẽ không nghe theo chị." Cô thích diễn cái gì muốn diễn cái chi thì diễn cái đó, ai cũng không thể ngăn cản cô, điểm này cô rất kiên trì.

"Ừm." Vĩ Trang hơi gật đầu, nét mặt của cô ấy có tí bất đắc dĩ, chẳng qua cũng không cố chấp nữa.

Tiểu Viên thấy dáng vẻ nhún nhường thỏa hiệp này của cô ấy, ấm ức trong lòng cũng sớm không còn nữa. Giọng điệu của cô cũng mềm nhẹ xuống, đôi ngươi trong trẻo: "...... Kịch bản chị cũng xem rồi, thật ra đúng là chẳng có gì, chỉ là một cái hôn mà thôi."

Một cái hôn mà thôi?



Nghe được mấy chữ này, dáng vẻ của Vĩ Trang đã hơi cứng đờ rất rõ rệt.

Tiểu Viên vội vàng bổ sung: "Đạo diễn quay thế nào cũng không biết, nói không chừng là ăn gian góc quay đấy?"

Ánh mắt người phụ nữ kia lạnh lẽo, nói không chừng không phải đây? Biết đâu chừng không chỉ một cái đâu? Kịch bản này còn không phải cái bản cuối cùng sẽ áp dụng ở phim trường đâu.

Tiểu Viên cũng biết cái này lý do của cô không lập luận vững chắc mấy: "Hơn thế nữa, đóng phim cũng chỉ là đóng phim mà thôi, em và chị mới là thật sự nha!"

Hiệu quả của lời này nói ra không tồi, mặt mày Vĩ Trang khẽ nhúc nhích, tức khắc giống như đã tăng thêm bộ lọc ánh sáng êm dịu vậy, đường nét cũng đã nhẹ nhàng lên. Cô ấy đã đi qua tới, rồi kéo Tiểu Viên dậy.

"Về sau đừng một mình trốn đi mất, muốn nói cái gì thì nói cái đó." Vĩ Trang vừa đang kéo cô vừa nói.

"...... à." Tiểu Viên chậm rãi đáp lại một tiếng.

"Điểm này em phải đáp ứng tôi." Vĩ Trang lại nhấn mạnh hết một lần.

Giọng điệu nghiêm túc như thế của cô ấy, làm Tiểu Viên nhớ tới một câu cô ấy nói khi trước —— "Đừng khóc nữa, cảm thấy uất ức có thể mắng tôi."

Người ấy thật sự là không thích nhìn thấy cô trốn đi mà khóc chăng? Nếu có thể nói được vừa rõ ràng lại dịu dàng ấm áp, lại giống như lời âu yếm một chút thì tốt rồi.

Tiểu Viên kề sát vào người ấy một chút, hỏi: "Chị lo lắng là em trốn đi mà khóc sao?"

"Em khóc chị sẽ đau lòng sao?"

"Phải không phải không? Chị trả lời em, em liền đáp ứng chị!"

Từ phòng giặt ủi, thẳng tuốt đến ra tới sofa phòng khách, cô đều đeo theo Vĩ Trang hỏi. Cô ngồi xuống sát bên người ấy, câu lấy cổ người ấy, để người ấy trả lời mình.

"......" Rốt cuộc Vĩ Trang không kiên nhẫn nữa, duỗi tay ấn ở cái ót của cô, hướng cô vào trong vòng ôm của cô ấy: "Sẽ."

"Sẽ cái gì nha?" Tiểu Viên cố ý hỏi lại.

"Sẽ đau lòng."

"À......" Tiểu Viên khẽ cong mắt, rồi rúc vào trong lòng người ấy.

Vĩ Trang hơi hơi rũ mắt, thoáng nhìn nét mặt của cô, lại cúi thấp xuống, liền ngậm lấy môi cô rồi.

Tiểu Viên đã hoàn toàn quên một hồi ý nghĩ tiêu cực vô cùng vừa rồi kia, tình yêu không đáng tin cậy gì đó, chuyện tốt đẹp không dài lâu linh tinh, chỉ một lòng hướng về hôn môi với người kia, đắm chìm vào nơi đôi môi mềm ấm của người phụ nữ kia.

Chỉ là cô còn hơi bực ti tí, có lẽ càng muốn bướng bỉnh chút đỉnh, giữa chừng cô đến cắn môi dưới của người phụ nữ kia. Cắn một chút, lại mút một xíu, lại khêu một tẹo, tiếp đó cười lên.

Hôn môi không thể không bỏ dở rồi.

Bàn tay Vĩ Trang xoa ở sau lưng cô, trán tì vào trán của cô, bị cô đùa giỡn đến mức cũng nhẹ nhàng cười một chút.

Hai người đã cùng dựa vào nhau, bóng dáng dưới quầng đèn nhìn thấy vô cùng ấm áp.

Tiểu Viên thấp giọng, nói: "Em không nghĩ tới chị sẽ để ý như vậy......"

Mặt của Vĩ Trang đã chôn ở nơi cổ Tiểu Viên, làn da trắng lạnh của cô ấy hắt sáng lên mái tóc đen óng của Tiểu Viên, tiếng nói hơi hơi đè thấp: "Tôi không thích ai khác ngoài tôi ra hôn em......"

Dường như có một loạt luồng điện tê tê chạy xộc qua sống lưng của cô, Tiểu Viên bị lời này của cô ấy vờn ghẹo đến đầu gối nhũn ra, nhè nhẹ hít một hơi, tới gần người kia, nói nhỏ: "Vậy chúng ta đi phòng ngủ...... để em bồi thường chị có được không?"

Mí mắt người phụ nữ kia hơi vén, thoáng nhìn cô vẻ sâu thẳm.

Cảnh tượng thay đổi, Vĩ Trang dựa vào đầu giường, đường cong uốn lượn, đôi mắt tựa như có mang theo một tia hơi nước: "Em muốn bồi thường tôi như thế nào?"

Đầu gối Tiểu Viên đè lên khăn trải giường, vòng eo chợt dao động, cô trực tiếp ngồi cưỡi ở trên người người phụ nữ kia, mắt cười xinh đẹp: "Chị nằm đó đừng cử động là được rồi."

Vĩ Trang thoáng dừng lại, khóe môi hơi hơi chợt cong, cùng lúc khi Tiểu Viên cúi người tới thì đã hôn lấy cô, hai người cùng hôn quấn quýt nhau.

Nhiệt độ trong nhà mát mẻ, giữa giường chăn thấm ra một bầu hơi ẩm như có như không.

Tiểu Viên gần như không có cơ hội chiếm được ưu thế, vào trước khi cô đắm chìm còn đang cố sức mà duy trì tỉnh táo, kiến nghị với giọng yếu ớt, không nối liền: "Mấy ngày trước, em có tìm biết được...... tư thế...... có thể lẫn nhau...... ư......"

"Phải không?" Người phụ nữ giống như dòng chảy tuần hoàn, bao bọc lấy cô từ sau lưng, rì rầm nhỏ khàn: "Về sau đi, lần này em đã nói muốn bồi thường tôi......"

Mặt của Tiểu Viên kề vào mu bàn tay của mình, tiết tấu đều bị giữ điều khiển, chỉ có thể uốn eo lên, mặc người kia nhấm nháp....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ảo Ảnh Chợt Lóe

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook