Chương 189: Hẳn là không vấn đề gì nhỉ?
Nhất Trản Dạ Đăng
07/01/2023
Mấy ngày kỳ nghỉ Quốc khánh, Tiểu Viên đều ở tại Quân Duyệt uyển, sớm
chiều cùng chung sống với Vĩ Trang. Tiểu Viên cũng càng ngày càng hiểu
rõ người ấy, biết càng nhiều chuyện của người ấy.
Ví dụ như người ấy biết nấu ăn, chủ yếu làm món Tây, rất biết rán bò bít-tết. Lần đầu tiên khi người ấy làm bữa tối cho cô, Tiểu Viên cũng ngây ngẩn cả.
Mà Vĩ Trang chỉ là nói lờ mờ: "Trước kia khi học tập ở nước ngoài, thường xuyên tự mình nấu ăn."
"Chị không phải dòng họ giàu sang quyền thế ngậm giữ chìa khóa vàng sinh ra sao? Không có quản gia theo chân chị học tập, chăm lo đời sống sinh hoạt hàng ngày của chị à?"
Vĩ Trang thoáng cười nhàn nhạt.
Tiểu Viên a một tiếng: "Chẳng lẽ bố chị không tốt đối với chị, không xếp đặt quản gia cho chị à?"
Vĩ Trang nói, có hơi bất đắc dĩ: "...... Là tôi không thích người của ông ấy ở bên cạnh tôi."
"À......" Tiểu Viên cười, thịt bò vừa vào miệng, lập tức kinh ngạc sùng bái đến ánh mắt tỏa sáng, một tiếng ưm: "Ăn ngon!"
Người phụ nữ kia lộ ra chút nét cười, vẫn luôn đang nhìn cô ăn.
"Thật ra em cũng vẫn luôn không quen đồ Tây, có điều đây thật là bò bít-tết ăn ngon nhất mà em từng ăn!" Tiểu Viên cười híp cả đôi mắt, sau đó thấy Vĩ Trang nhìn cô chăm chú, đôi mắt hơi hơi nheo lại, chống má, rồi cười.
Tiểu Viên biết người ấy có thói quen tập thể dục, có điều không biết người ấy thích nhất là bơi lội, cũng sở trường bơi lội, còn biết kiếm phương Tây, còn biết một chút cầm nã cận chiến.
Một đêm trước khi kỳ nghỉ kết thúc, các cô ngồi ở trên sofa nói chuyện phiếm, Tiểu Viên giật mình hỏi: "Cho nên chị thật sự là biết kungfu sao?"
"...... Không phải kungfu, chỉ là thuật phòng thân." Vĩ Trang trả lời cô.
Tiểu Viên rũ mắt nhìn nhìn cổ tay trắng mịn của người kia, ngón cái phủ lên đến, nhẹ nhàng xoa xoa, lại giương mắt hơi nhìn người kia: "Cho nên đây chính là chị........."
Vĩ Trang chưa nghe rõ: "Hửm?"
Tiểu Viên khẽ cắn môi, rồi ngồi trên đầu gối của người kia, kề sát vào bên tai người kia, nói: "Cho nên...... đây chính là...... nguyên nhân ở trên giường...... em thường xuyên bị chị đè sao?"
Vĩ Trang im hết một giây, hàng mi dài động đậy, đôi mắt cũng đã nhìn phía cô. Người kia không có trả lời lập tức, chỉ là đã ôm chầm cô qua đến: "Em nghĩ là như vậy?"
"Đúng vậy!" Tiểu Viên bị ánh mắt của người kia nhìn đến tim đập gia tốc, cô đã quá rõ ràng loại ánh mắt này của người phụ nữ kia được có nghĩa là gì: "...... có bản lĩnh thì chị đừng nhúc nhích."
"...... Ửm?"
"Là thật sự không được cử động, mỗi lần chị đều 'động' hết!" Lời này vốn là đang lên án người kia, Tiểu Viên nói tiếp đến vô cùng chột dạ. Có điều cô bĩu môi lên với vẻ vẫn còn tức bốc khói, dùng giọng điệu ấm ức mà nói: "Chị toàn không nhường để em!"
Không thể làm tới rõ ràng, phải dùng "mưu kế" mới được, có thể chắc phải vận dụng vào "kỹ thuật diễn xuất", lại còn phải da mặt dày.
Vĩ Trang hơi giật mình: "...... Hả?"
Cô ấy biết Tiểu Viên nhỏ tuổi rất nhiều so với cô ấy, muốn nhường cô một tí. Khi trước cô ấy cũng có chút áy náy rằng chưa làm tốt, có điều, ở trên giường, cũng phải nhường đấy sao?
Sếp tổng lớn thật sự bị cô nói làm sửng sốt, theo bản năng mà tự xét lại bản thân hết một chớp mắt.
Tiểu Viên thích nhìn dáng vẻ ngơ ngốc hiếm thấy như vậy của người ấy, đôi tay duỗi qua đến nâng lấy mặt của người ấy, rồi hôn lên tới, hai người đã quấn vào nhau thật mau.
Cô thích mùi hương sau tắm gội của người phụ nữ kia, thích cảm giác hôn môi người ấy. Cảm giác ở cùng một chỗ với người ấy thật quá tốt rồi, đến nỗi đối với thời gian vụt qua nhanh, ngay cả kích động đóng phim của cô cũng chẳng mãnh liệt như vậy nữa.
Chẳng qua lúc này, hẳn là còn có thể dùng đóng phim làm "lý do" để đạt được mục đích của cô.
Tiểu Viên khẽ thở gấp ở bên tai người ấy: "Frances, ngày mai em liền phải đi thành phố Giang rồi, chúng ta không thể gặp mặt ba tháng......"
"...... được không, được không......" Cô vừa làm nũng vừa cọ vào người phụ nữ kia, dùng hết thảy bản thân đi dụ dỗ người ấy: "Có được không nào ~"
Nơi chiếc cổ thon dài Vĩ Trang giật giật, ánh mắt đã hơi tối sầm xuống, ấn giữ cô ở trong ngực. Tiểu Viên lập tức đã liền làm ra phản ứng, né tránh đi cánh tay của người kia, gần như nói thủ thỉ: "...... không, được, nhúc, nhích!"
Người phụ nữ kia cúi người xuống hôn cô, chậm rãi vuốt ve gương mặt, cổ, cùng với xương quai xanh của cô, lại bị Tiểu Viên tránh thoát, cắn mu bàn tay của người kia, hô hấp đã hơi vội vã: "Đã nói không được nhúc nhích!"
Vĩ Trang nhấp nhấp cánh môi hơi khô, bị động tác của cô dồn ép đến không thể không lui về phía sau, dựa vào đằng sau lưng sofa......
Giữa chừng, có rất nhiều lần cô ấy không nhịn được đến sờ Tiểu Viên trong lòng, chỉ là mỗi lần đụng chạm đến cô, cô liền hơi hơi xù lông. Rõ ràng mặt đỏ căng rỗng, còn đang hung dữ làm bộ uy thế: "...... chị, chị ngoan một chút cho em......"
"Đêm nay em nhất định phải...... nhất định...... đè chị ở dưới......" Cô đã vượt lên tới, cúi người xuống cắn môi người kia, bỗng nhiên lại ngây ra một cái: "A, em nói như vậy liệu có quá thô tục rồi hay không? Có thể gây mất hứng quá rồi hay không?"
Vĩ Trang dựa vào lưng ghế sofa, hơi ngưỡng mặt nhìn vào cô, ánh ngươi như nước. Đôi tay cô ấy đã nâng lên, dùng cái động tác này biểu lộ rõ ràng đang cho cô cơ hội. Tiếp theo, một bàn tay đã dừng ở bên eo mảnh mai săn chắc của Tiểu Viên, một bàn tay xoa xoa đỉnh đầu của Tiểu Viên, giọng nói có một tí khàn đục: "Em không nắm chắc thời gian nữa, tôi muốn đổi ý đấy!"
Da mặt Tiểu Viên chợt nóng, đâu chịu được trêu chọc như vậy của người kia nữa, đã nhanh chóng túm lấy cơ hội lần này, cúi lên phía trước, rồi hôn lấy môi người phụ nữ kia.
Mới bắt đầu thì cũng không thuận lợi, có điều Tiểu Viên phát hiện mình đã tích cóp đủ kinh nghiệm mà Vĩ Trang "dạy" cho cô rồi, dần dần chìm ngập vào cảnh đẹp.
Vĩ Trang chỉ cảm thấy thân thể của mình giống như cánh hoa bị thấm nước, tràn ngập qua từng li từng tí. Tinh thần và tâm trí cũng dần dần trôi nổi lơ lửng giữa không trung, hơi thở cùng với hô hấp của cô ấy bay biến mà không hay không biết, tan vào trong tóc đen của Tiểu Viên......
-
Hôm sau, Tiểu Viên ngồi trên xe đi thành phố Giang, môi vẫn còn vểnh mãi. Cô đã hạ cửa sổ xe xuống, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ xe dừng ở quầng sáng giữa nơi lá cây, những sợi tóc bị gió thổi lung tung, cô giơ tay gài tóc về sau tai.
Trái tai dường như còn có nhiệt độ Vĩ Trang đã để lại. Đêm qua khi người phụ nữ kia thỏa tình, khẽ run rồi cắn nơi này, giống như là đã đóng con dấu cho cô.
Tiểu Viên thở dài ra hết một hơi, lần đầu tiên phát hiện nhiệt tình vào đoàn của mình không cao.
Cô có nỗi dự cảm không tốt, cảm giác lần này đóng phim hình như sẽ không thuận lợi lắm......
Buổi chiều lúc ba giờ, trong khách sạn đoàn phim sắp xếp ở lại, cô cũng thu xếp ổn thoả rồi, liền đã nhận được điện thoại của Hà Thần Ảnh, hẹn cô buổi tối cùng Trần Vân Tú, ba người cùng nhau ăn uống.
Tiểu Viên không có sắp xếp nào khác, vì thế đã đồng ý nhận lời, rồi gửi cái WeChat nói với Vĩ Trang rằng mình đã dọn ở xong. Rửa mặt một phen xong, nhắm mắt ngủ hết một giấc, sau khi tỉnh lại thì đã thay bộ quần áo, trang điểm nhẹ qua, nhắn nhủ một tiếng cùng Thái Quyển với Điền Điền, rồi liền đi đến bữa hẹn.
Chỗ ăn là nhà hàng cửa hiệu lâu đời rất nổi danh của thành phố Giang —— Cẩm Xuân Viên. Nghe nói là của vua Càn Long đích thân chính tay đề chữ khi tuần tra thị sát phía Nam. Tiểu Viên do theo gặp phải người ta, dẫn đường, tiến vào được phòng riêng, đã nhìn thấy Hà Thần Ảnh cùng Trần Vân Tú.
Ba người đã hàn huyên vài câu, Tiểu Viên ngồi xuống bên cạnh Hà Thần Ảnh.
"Còn chưa gọi món ăn đâu, cô thích ăn cái gì, để cô gọi đi?" Trần Vân Tú cười, nói với cô.
"A, tôi đều được, vẫn là đạo diễn Trần cùng chị Thần Ảnh gọi đi." Tiểu Viên xua tay cười.
"Anh xem mà gọi đi, có cái nào Tiểu Viên thích thì lại bổ sung." Hà Thần Ảnh nói.
Trần Vân Tú đã lật thực đơn ra, đã gọi trước một cái bánh bao canh xúp gạch cua, cười rồi nói với Hà Thần Ảnh: "Em thích ăn cái này, kêu một cái thịt viên nữa, em cũng thích ăn. Thịt viên nhà này có chỗ đặc sắc, mùi vị nhân đôi, em phải thử một chút. Với lại bánh ngọt rán dầu nhà họ cũng không tồi......"
Tiểu Viên đã thoáng ngó Trần Vân Tú, âm thầm bật cười. Trong lời ngoài ý đều là "cái mà chị Thần Ảnh thích ăn", này cũng quá rõ ràng rồi.
Ánh mắt Hà Thần Ảnh hơi tránh: "Lại tới thành phố Giang, sao có thể không ăn cơm rang đây? Tiểu Viên, ý em thế nào?"
Tiểu Viên uống miếng nước, gật đầu: "Được."
"À, phải, Tiểu Viên, cô xem thử thực đơn, cô cũng tới gọi đi." Trần Vân Tú hơi đằng hắng, lúc này mới đã chuyển hướng nói chuyện với Tiểu Viên.
Đồ ăn Hoài Dương, thật hoài niệm!
Trong đầu Tiểu Viên lóe qua một ít đoạn ngắn hồi ức, rồi hé nở nụ cười: "Vậy em gọi một cái canh đậu phụ cấu tứ đi."
"Được, ôi, món ăn này cũng không tồi!"
Trần Vân Tú đã lại gọi thêm hai ba món ăn, vẫn là Hà Thần Ảnh nhắc nhở ông ta đừng gọi nhiều quá ăn không hết, ông ta mới dừng tay.
Lúc chờ đồ ăn lên, ba người uống trà trò chuyện, chủ yếu là thảo luận phim lặt vặt.
Trần Vân Tú đã nói một ít khó khăn trong chuẩn bị điều kiện trước của phim này, nói cảm khái: "Này nếu đổi qua công ty khác, thì không thể có mức độ tự do lớn như vậy. Có điều, cho dù là như thế, tôi vẫn có tí lo lắng vấn đề giấy phép chiếu."
Hà Thần Ảnh hiểu ý của ông ta: "Là vấn đề chừng mực?"
"Quay thì trái lại có thể quay, người xem cũng sẽ rõ ràng chúng ta đang quay cái gì, vấn đề chính là không thể có cảnh quá thân mật."
Tiểu Viên hỏi: "Cảnh quá thân mật?"
Hà Thần Ảnh than khẽ: "Đến cái hôn môi cũng không được sao?"
Trần Vân Tú suy tính: "Không thể có cảnh phim 'xác định rõ' quan hệ, bằng không nhất định không qua được xét thẩm."
Một bộ phim, đã tập hợp vô số tâm huyết của người trước đài sau màn, không thể công chiếu thì quá đáng tiếc rồi.
Hà Thần Ảnh đã quá hiểu rõ Trần Vân Tú: "Nhưng anh lại không nghĩ thỏa hiệp đúng không?"
"Đúng vậy!" Trần Vân Tú nhìn cô ấy: "Bởi vì kịch bản Trình Diệc viết đến quá đẹp rồi, anh không cam lòng lắm."
"Ừm. Kịch bản quả thật là hay."
"...... Yên tâm đi, đến lúc đó anh lại xem thử, anh sẽ nghĩ đến biện pháp thôi." Ánh mắt của ông ta nhìn Hà Thần Ảnh hơi sáng, dáng vẻ tựa như đã nhận được khích lệ.
Tiểu Viên lặng lẽ uống trà, cảm thấy mình giờ phút này cũng quá giống bóng đèn rồi.
Dường như Hà Thần Ảnh có hơi lúng túng, bèn dời đề tài đi: "Đúng rồi, nghề nghiệp của Thẩm Chuế là bác sĩ khoa xương, tháng trước em đã tìm bạn, đi bệnh viện thực tập hết hai tuần."
"Quả nhiên em có làm tập luyện, thực tập thế nào?" Trần Vân Tú hỏi cô ấy.
"Cũng không tính là thực tập, em chỉ là đang quan sát bác sĩ mà thôi. Đến bệnh viện vài tiếng, thấy được công tác ở bệnh viện là như thế nào, rồi nhìn cô ấy ngồi khám bệnh, tuần tra phòng, còn có, làm sao nói chuyện với bác sĩ thực tập, làm thế nào nói chuyện với người bệnh, cùng với tư thế đi đứng của cô ấy, linh tinh."
Trần Vân Tú liên tục gật đầu: "Tốt quá rồi."
"Khụ, chung quy thì phải diễn bác sĩ, ít nhất ngoài mặt vẫn phải giống ra dáng ra trò như vậy, em còn thuộc được một ít thuật ngữ chuyên nghiệp."
Trần Vân Tú vô cùng dễ chịu, lại hỏi Tiểu Viên: "Vậy còn Tiểu Viên?"
Tiểu Viên xấu hổ, cô thì hoàn toàn chả làm gì để chuẩn bị đến diễn Lâm Lật, cô bận với việc yêu đương......
"Ừm......" Cô có hơi chần chờ, khi đang suy nghĩ trả lời thế nào, thì Hà Thần Ảnh đã cười rồi nói: "Tiểu Viên đâu cần phải làm chuẩn bị. Lâm Lật là sinh viên đại học, em ấy cũng chưa tốt nghiệp mấy năm, không cần cố tình diễn thì có nét học sinh rồi."
Tiểu Viên hơi gãi mặt: "...... trước đây khi em đi học cũng từng đi làm thêm ở quán cà phê. Chẳng qua, có thể em làm cà phê thì vẽ bông (hoa văn) không được.
"Hầy, này không sao." Trần Vân Tú an ủi cô: "Cô có chuẩn bị thì tốt rồi. Ngày mai chúng ta lướt xuôi kịch bản một chút."
"Ừm, kịch bản không phải sửa đổi?"
"Không đổi nữa, trước hết quay như vậy đi. Đến lúc đó, cái hôn kia, chúng ta lại bàn bạc quay thế nào," Trần Vân Tú đã nhìn lướt qua các cô một chút: "Mấu chốt ở chỗ hai người các em, hai người không có vấn đề nhỉ? Có vấn đề phải nói ra tới."
Hà Thần Ảnh nghiêng mặt qua đây, đối diện với Tiểu Viên. Cô ấy cười thoang thoảng: "Em thì lại không có vấn đề. Còn Tiểu Viên?"
Tiểu Viên nhìn cô ấy, chợt khựng lại gần như không thể thấy rõ, chỉ có thể nói: "Em cũng không có."
Hẳn, hẳn là không có vấn đề nhỉ?
Thật ra cô cũng không dám xác định.
Ví dụ như người ấy biết nấu ăn, chủ yếu làm món Tây, rất biết rán bò bít-tết. Lần đầu tiên khi người ấy làm bữa tối cho cô, Tiểu Viên cũng ngây ngẩn cả.
Mà Vĩ Trang chỉ là nói lờ mờ: "Trước kia khi học tập ở nước ngoài, thường xuyên tự mình nấu ăn."
"Chị không phải dòng họ giàu sang quyền thế ngậm giữ chìa khóa vàng sinh ra sao? Không có quản gia theo chân chị học tập, chăm lo đời sống sinh hoạt hàng ngày của chị à?"
Vĩ Trang thoáng cười nhàn nhạt.
Tiểu Viên a một tiếng: "Chẳng lẽ bố chị không tốt đối với chị, không xếp đặt quản gia cho chị à?"
Vĩ Trang nói, có hơi bất đắc dĩ: "...... Là tôi không thích người của ông ấy ở bên cạnh tôi."
"À......" Tiểu Viên cười, thịt bò vừa vào miệng, lập tức kinh ngạc sùng bái đến ánh mắt tỏa sáng, một tiếng ưm: "Ăn ngon!"
Người phụ nữ kia lộ ra chút nét cười, vẫn luôn đang nhìn cô ăn.
"Thật ra em cũng vẫn luôn không quen đồ Tây, có điều đây thật là bò bít-tết ăn ngon nhất mà em từng ăn!" Tiểu Viên cười híp cả đôi mắt, sau đó thấy Vĩ Trang nhìn cô chăm chú, đôi mắt hơi hơi nheo lại, chống má, rồi cười.
Tiểu Viên biết người ấy có thói quen tập thể dục, có điều không biết người ấy thích nhất là bơi lội, cũng sở trường bơi lội, còn biết kiếm phương Tây, còn biết một chút cầm nã cận chiến.
Một đêm trước khi kỳ nghỉ kết thúc, các cô ngồi ở trên sofa nói chuyện phiếm, Tiểu Viên giật mình hỏi: "Cho nên chị thật sự là biết kungfu sao?"
"...... Không phải kungfu, chỉ là thuật phòng thân." Vĩ Trang trả lời cô.
Tiểu Viên rũ mắt nhìn nhìn cổ tay trắng mịn của người kia, ngón cái phủ lên đến, nhẹ nhàng xoa xoa, lại giương mắt hơi nhìn người kia: "Cho nên đây chính là chị........."
Vĩ Trang chưa nghe rõ: "Hửm?"
Tiểu Viên khẽ cắn môi, rồi ngồi trên đầu gối của người kia, kề sát vào bên tai người kia, nói: "Cho nên...... đây chính là...... nguyên nhân ở trên giường...... em thường xuyên bị chị đè sao?"
Vĩ Trang im hết một giây, hàng mi dài động đậy, đôi mắt cũng đã nhìn phía cô. Người kia không có trả lời lập tức, chỉ là đã ôm chầm cô qua đến: "Em nghĩ là như vậy?"
"Đúng vậy!" Tiểu Viên bị ánh mắt của người kia nhìn đến tim đập gia tốc, cô đã quá rõ ràng loại ánh mắt này của người phụ nữ kia được có nghĩa là gì: "...... có bản lĩnh thì chị đừng nhúc nhích."
"...... Ửm?"
"Là thật sự không được cử động, mỗi lần chị đều 'động' hết!" Lời này vốn là đang lên án người kia, Tiểu Viên nói tiếp đến vô cùng chột dạ. Có điều cô bĩu môi lên với vẻ vẫn còn tức bốc khói, dùng giọng điệu ấm ức mà nói: "Chị toàn không nhường để em!"
Không thể làm tới rõ ràng, phải dùng "mưu kế" mới được, có thể chắc phải vận dụng vào "kỹ thuật diễn xuất", lại còn phải da mặt dày.
Vĩ Trang hơi giật mình: "...... Hả?"
Cô ấy biết Tiểu Viên nhỏ tuổi rất nhiều so với cô ấy, muốn nhường cô một tí. Khi trước cô ấy cũng có chút áy náy rằng chưa làm tốt, có điều, ở trên giường, cũng phải nhường đấy sao?
Sếp tổng lớn thật sự bị cô nói làm sửng sốt, theo bản năng mà tự xét lại bản thân hết một chớp mắt.
Tiểu Viên thích nhìn dáng vẻ ngơ ngốc hiếm thấy như vậy của người ấy, đôi tay duỗi qua đến nâng lấy mặt của người ấy, rồi hôn lên tới, hai người đã quấn vào nhau thật mau.
Cô thích mùi hương sau tắm gội của người phụ nữ kia, thích cảm giác hôn môi người ấy. Cảm giác ở cùng một chỗ với người ấy thật quá tốt rồi, đến nỗi đối với thời gian vụt qua nhanh, ngay cả kích động đóng phim của cô cũng chẳng mãnh liệt như vậy nữa.
Chẳng qua lúc này, hẳn là còn có thể dùng đóng phim làm "lý do" để đạt được mục đích của cô.
Tiểu Viên khẽ thở gấp ở bên tai người ấy: "Frances, ngày mai em liền phải đi thành phố Giang rồi, chúng ta không thể gặp mặt ba tháng......"
"...... được không, được không......" Cô vừa làm nũng vừa cọ vào người phụ nữ kia, dùng hết thảy bản thân đi dụ dỗ người ấy: "Có được không nào ~"
Nơi chiếc cổ thon dài Vĩ Trang giật giật, ánh mắt đã hơi tối sầm xuống, ấn giữ cô ở trong ngực. Tiểu Viên lập tức đã liền làm ra phản ứng, né tránh đi cánh tay của người kia, gần như nói thủ thỉ: "...... không, được, nhúc, nhích!"
Người phụ nữ kia cúi người xuống hôn cô, chậm rãi vuốt ve gương mặt, cổ, cùng với xương quai xanh của cô, lại bị Tiểu Viên tránh thoát, cắn mu bàn tay của người kia, hô hấp đã hơi vội vã: "Đã nói không được nhúc nhích!"
Vĩ Trang nhấp nhấp cánh môi hơi khô, bị động tác của cô dồn ép đến không thể không lui về phía sau, dựa vào đằng sau lưng sofa......
Giữa chừng, có rất nhiều lần cô ấy không nhịn được đến sờ Tiểu Viên trong lòng, chỉ là mỗi lần đụng chạm đến cô, cô liền hơi hơi xù lông. Rõ ràng mặt đỏ căng rỗng, còn đang hung dữ làm bộ uy thế: "...... chị, chị ngoan một chút cho em......"
"Đêm nay em nhất định phải...... nhất định...... đè chị ở dưới......" Cô đã vượt lên tới, cúi người xuống cắn môi người kia, bỗng nhiên lại ngây ra một cái: "A, em nói như vậy liệu có quá thô tục rồi hay không? Có thể gây mất hứng quá rồi hay không?"
Vĩ Trang dựa vào lưng ghế sofa, hơi ngưỡng mặt nhìn vào cô, ánh ngươi như nước. Đôi tay cô ấy đã nâng lên, dùng cái động tác này biểu lộ rõ ràng đang cho cô cơ hội. Tiếp theo, một bàn tay đã dừng ở bên eo mảnh mai săn chắc của Tiểu Viên, một bàn tay xoa xoa đỉnh đầu của Tiểu Viên, giọng nói có một tí khàn đục: "Em không nắm chắc thời gian nữa, tôi muốn đổi ý đấy!"
Da mặt Tiểu Viên chợt nóng, đâu chịu được trêu chọc như vậy của người kia nữa, đã nhanh chóng túm lấy cơ hội lần này, cúi lên phía trước, rồi hôn lấy môi người phụ nữ kia.
Mới bắt đầu thì cũng không thuận lợi, có điều Tiểu Viên phát hiện mình đã tích cóp đủ kinh nghiệm mà Vĩ Trang "dạy" cho cô rồi, dần dần chìm ngập vào cảnh đẹp.
Vĩ Trang chỉ cảm thấy thân thể của mình giống như cánh hoa bị thấm nước, tràn ngập qua từng li từng tí. Tinh thần và tâm trí cũng dần dần trôi nổi lơ lửng giữa không trung, hơi thở cùng với hô hấp của cô ấy bay biến mà không hay không biết, tan vào trong tóc đen của Tiểu Viên......
-
Hôm sau, Tiểu Viên ngồi trên xe đi thành phố Giang, môi vẫn còn vểnh mãi. Cô đã hạ cửa sổ xe xuống, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ xe dừng ở quầng sáng giữa nơi lá cây, những sợi tóc bị gió thổi lung tung, cô giơ tay gài tóc về sau tai.
Trái tai dường như còn có nhiệt độ Vĩ Trang đã để lại. Đêm qua khi người phụ nữ kia thỏa tình, khẽ run rồi cắn nơi này, giống như là đã đóng con dấu cho cô.
Tiểu Viên thở dài ra hết một hơi, lần đầu tiên phát hiện nhiệt tình vào đoàn của mình không cao.
Cô có nỗi dự cảm không tốt, cảm giác lần này đóng phim hình như sẽ không thuận lợi lắm......
Buổi chiều lúc ba giờ, trong khách sạn đoàn phim sắp xếp ở lại, cô cũng thu xếp ổn thoả rồi, liền đã nhận được điện thoại của Hà Thần Ảnh, hẹn cô buổi tối cùng Trần Vân Tú, ba người cùng nhau ăn uống.
Tiểu Viên không có sắp xếp nào khác, vì thế đã đồng ý nhận lời, rồi gửi cái WeChat nói với Vĩ Trang rằng mình đã dọn ở xong. Rửa mặt một phen xong, nhắm mắt ngủ hết một giấc, sau khi tỉnh lại thì đã thay bộ quần áo, trang điểm nhẹ qua, nhắn nhủ một tiếng cùng Thái Quyển với Điền Điền, rồi liền đi đến bữa hẹn.
Chỗ ăn là nhà hàng cửa hiệu lâu đời rất nổi danh của thành phố Giang —— Cẩm Xuân Viên. Nghe nói là của vua Càn Long đích thân chính tay đề chữ khi tuần tra thị sát phía Nam. Tiểu Viên do theo gặp phải người ta, dẫn đường, tiến vào được phòng riêng, đã nhìn thấy Hà Thần Ảnh cùng Trần Vân Tú.
Ba người đã hàn huyên vài câu, Tiểu Viên ngồi xuống bên cạnh Hà Thần Ảnh.
"Còn chưa gọi món ăn đâu, cô thích ăn cái gì, để cô gọi đi?" Trần Vân Tú cười, nói với cô.
"A, tôi đều được, vẫn là đạo diễn Trần cùng chị Thần Ảnh gọi đi." Tiểu Viên xua tay cười.
"Anh xem mà gọi đi, có cái nào Tiểu Viên thích thì lại bổ sung." Hà Thần Ảnh nói.
Trần Vân Tú đã lật thực đơn ra, đã gọi trước một cái bánh bao canh xúp gạch cua, cười rồi nói với Hà Thần Ảnh: "Em thích ăn cái này, kêu một cái thịt viên nữa, em cũng thích ăn. Thịt viên nhà này có chỗ đặc sắc, mùi vị nhân đôi, em phải thử một chút. Với lại bánh ngọt rán dầu nhà họ cũng không tồi......"
Tiểu Viên đã thoáng ngó Trần Vân Tú, âm thầm bật cười. Trong lời ngoài ý đều là "cái mà chị Thần Ảnh thích ăn", này cũng quá rõ ràng rồi.
Ánh mắt Hà Thần Ảnh hơi tránh: "Lại tới thành phố Giang, sao có thể không ăn cơm rang đây? Tiểu Viên, ý em thế nào?"
Tiểu Viên uống miếng nước, gật đầu: "Được."
"À, phải, Tiểu Viên, cô xem thử thực đơn, cô cũng tới gọi đi." Trần Vân Tú hơi đằng hắng, lúc này mới đã chuyển hướng nói chuyện với Tiểu Viên.
Đồ ăn Hoài Dương, thật hoài niệm!
Trong đầu Tiểu Viên lóe qua một ít đoạn ngắn hồi ức, rồi hé nở nụ cười: "Vậy em gọi một cái canh đậu phụ cấu tứ đi."
"Được, ôi, món ăn này cũng không tồi!"
Trần Vân Tú đã lại gọi thêm hai ba món ăn, vẫn là Hà Thần Ảnh nhắc nhở ông ta đừng gọi nhiều quá ăn không hết, ông ta mới dừng tay.
Lúc chờ đồ ăn lên, ba người uống trà trò chuyện, chủ yếu là thảo luận phim lặt vặt.
Trần Vân Tú đã nói một ít khó khăn trong chuẩn bị điều kiện trước của phim này, nói cảm khái: "Này nếu đổi qua công ty khác, thì không thể có mức độ tự do lớn như vậy. Có điều, cho dù là như thế, tôi vẫn có tí lo lắng vấn đề giấy phép chiếu."
Hà Thần Ảnh hiểu ý của ông ta: "Là vấn đề chừng mực?"
"Quay thì trái lại có thể quay, người xem cũng sẽ rõ ràng chúng ta đang quay cái gì, vấn đề chính là không thể có cảnh quá thân mật."
Tiểu Viên hỏi: "Cảnh quá thân mật?"
Hà Thần Ảnh than khẽ: "Đến cái hôn môi cũng không được sao?"
Trần Vân Tú suy tính: "Không thể có cảnh phim 'xác định rõ' quan hệ, bằng không nhất định không qua được xét thẩm."
Một bộ phim, đã tập hợp vô số tâm huyết của người trước đài sau màn, không thể công chiếu thì quá đáng tiếc rồi.
Hà Thần Ảnh đã quá hiểu rõ Trần Vân Tú: "Nhưng anh lại không nghĩ thỏa hiệp đúng không?"
"Đúng vậy!" Trần Vân Tú nhìn cô ấy: "Bởi vì kịch bản Trình Diệc viết đến quá đẹp rồi, anh không cam lòng lắm."
"Ừm. Kịch bản quả thật là hay."
"...... Yên tâm đi, đến lúc đó anh lại xem thử, anh sẽ nghĩ đến biện pháp thôi." Ánh mắt của ông ta nhìn Hà Thần Ảnh hơi sáng, dáng vẻ tựa như đã nhận được khích lệ.
Tiểu Viên lặng lẽ uống trà, cảm thấy mình giờ phút này cũng quá giống bóng đèn rồi.
Dường như Hà Thần Ảnh có hơi lúng túng, bèn dời đề tài đi: "Đúng rồi, nghề nghiệp của Thẩm Chuế là bác sĩ khoa xương, tháng trước em đã tìm bạn, đi bệnh viện thực tập hết hai tuần."
"Quả nhiên em có làm tập luyện, thực tập thế nào?" Trần Vân Tú hỏi cô ấy.
"Cũng không tính là thực tập, em chỉ là đang quan sát bác sĩ mà thôi. Đến bệnh viện vài tiếng, thấy được công tác ở bệnh viện là như thế nào, rồi nhìn cô ấy ngồi khám bệnh, tuần tra phòng, còn có, làm sao nói chuyện với bác sĩ thực tập, làm thế nào nói chuyện với người bệnh, cùng với tư thế đi đứng của cô ấy, linh tinh."
Trần Vân Tú liên tục gật đầu: "Tốt quá rồi."
"Khụ, chung quy thì phải diễn bác sĩ, ít nhất ngoài mặt vẫn phải giống ra dáng ra trò như vậy, em còn thuộc được một ít thuật ngữ chuyên nghiệp."
Trần Vân Tú vô cùng dễ chịu, lại hỏi Tiểu Viên: "Vậy còn Tiểu Viên?"
Tiểu Viên xấu hổ, cô thì hoàn toàn chả làm gì để chuẩn bị đến diễn Lâm Lật, cô bận với việc yêu đương......
"Ừm......" Cô có hơi chần chờ, khi đang suy nghĩ trả lời thế nào, thì Hà Thần Ảnh đã cười rồi nói: "Tiểu Viên đâu cần phải làm chuẩn bị. Lâm Lật là sinh viên đại học, em ấy cũng chưa tốt nghiệp mấy năm, không cần cố tình diễn thì có nét học sinh rồi."
Tiểu Viên hơi gãi mặt: "...... trước đây khi em đi học cũng từng đi làm thêm ở quán cà phê. Chẳng qua, có thể em làm cà phê thì vẽ bông (hoa văn) không được.
"Hầy, này không sao." Trần Vân Tú an ủi cô: "Cô có chuẩn bị thì tốt rồi. Ngày mai chúng ta lướt xuôi kịch bản một chút."
"Ừm, kịch bản không phải sửa đổi?"
"Không đổi nữa, trước hết quay như vậy đi. Đến lúc đó, cái hôn kia, chúng ta lại bàn bạc quay thế nào," Trần Vân Tú đã nhìn lướt qua các cô một chút: "Mấu chốt ở chỗ hai người các em, hai người không có vấn đề nhỉ? Có vấn đề phải nói ra tới."
Hà Thần Ảnh nghiêng mặt qua đây, đối diện với Tiểu Viên. Cô ấy cười thoang thoảng: "Em thì lại không có vấn đề. Còn Tiểu Viên?"
Tiểu Viên nhìn cô ấy, chợt khựng lại gần như không thể thấy rõ, chỉ có thể nói: "Em cũng không có."
Hẳn, hẳn là không có vấn đề nhỉ?
Thật ra cô cũng không dám xác định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.