Áo Cưới Giấy: Chồng Yêu Điên Cuồng Rất Quấn Người!
Chương 4:
Tứ Nguyệt Bán
13/07/2024
Mà nói đến cũng kì quái, ngay lúc chúng tôi rời khỏi chiếc cầu Diêu Câu kia thì tín hiệu điện thoại đột nhiên hồi phục.
“Sao lạnh vậy nhỉ?”
Bác tài lẩm bẩm, mà bản thân tôi cũng cảm thấy hơi lạnh tận xương.
Từ lúc chúng tôi bước đến cầu Diêu Câu thì thời tiết đột nhiên lạnh lạ thường.
Cảm giác lạnh này dường như phát ra từ trong xương, cho dù bạn có mặc bao nhiêu lớp áo đi chăng nữa cũng vô dụng.
Sau khi xe buýt dừng lại, tôi và cô gái mặc váy trắng cùng nhau xuống xe. Ngay sau đó, cô ấy đi về phía cầu Diêu Câu, chỉ trong nháy mắt đã biến mất trong màn đêm.
Tôi còn đang nghĩ không ngờ cô gái ấy lại đi nhanh như vậy, nếu lắp thêm một đôi cánh biết đâu sẽ bay lên trời không chừng.
Cha tôi cố gắng hết sức khuyên can bác tài đến nhà tôi nghỉ tạm một đêm, sáng hôm sau gà vừa gáy sớm rồi lại đi nhưng cuối cùng chú ấy lại khoát tay nói không cần, cha tôi thấy thế cũng không khuyên nữa.
“Cha ơi, cha có biết cô gái mặc váy trắng xuống xe với con lúc nãy không, con thấy cô ấy đi về phía cầu Diêu Câu rồi.” Một câu nói lơ đãng của tôi lại khiến cha nhíu mày, ông tôi nói không hề nhìn thấy cô gái mặc váy trắng nào cả.
Mặc dù tôi có chút hoài nghi về câu trả lời của cha nhưng tôi cũng không suy nghĩ nhiều, một cô gái xinh đẹp sống sờ sờ như vậy sao cha lại không nhìn thấy được chứ, chắc là do ông không để ý mà thôi.
Lúc chúng tôi về đến nhà đã hơn hai giờ sáng, dù tôi rất mệt nhọc vì tàu xe nhưng lại không có chút cảm giác buồn ngủ nào.
Bà nội đã được đặt ở giữa nhà chính, ở thôn tôi có một tập tục, người sắp chết không thể nằm ở trong phòng mà phải được đưa đến nằm ở nhà chính.
Trước đây, cha mẹ tôi thường xuyên ra ngoài làm việc nên không ở nhà nên bà nội chính là người gần gũi nhất với tôi, hiện giờ tôi thấy bà hấp hối nằm trên giường được kê bằng hai cái ghế, trong lòng không nói rõ là có cảm giác gì.
“Tiểu Tô à, con mau tới cho bà nội nhìn một cái nếu không bà không nỡ đi đâu…”
Mẹ tôi ôm mặt khóc nghẹn ngào, nước mắt không nghe lời tràn ra khỏi kẽ tay.
Hai chân tôi như bị đổ chỉ, dù cố thế nào cũng không nhấc lên được.
Tôi cố gắng lê bước, quỳ gối xuống bên cạnh bà nội. Hai mắt bà nội tôi trống rỗng nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong miệng bà vẫn đang thì thào gì đó, bà đã không còn nhận ra đứa cháu gái mà bà yêu thương nhất nữa rồi.
“23 tuổi, gả cô dâu… Nếu không Tiểu Tô sẽ chết, con phải nhớ kỹ…”
Đây là lời trăn trối cuối cùng của bà nội, bà vừa dứt lợi thì vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.
Tôi vốn tưởng mình sẽ khóc đến nát hết ruột gan, ai ngờ cuối cùng lại như chết lặng, cứ như đã quên mất phải khóc như thế nào.
Cũng vì bà nội tôi là bà đồng nổi tiếng nhất trong vòng 18 dặm gần xa nên tất nhiên có rất nhiều đến nhờ bà bói cho một quẻ, bình thường bà cũng giúp đỡ mọi người vài việc tốt nên hiện giờ bà mất, gần như tất cả mọi người trong thôn đều đến phúng viếng.
Thôn dân nức nở, tôi lại cứ như đã bị ai kéo hồn đi mất, chợt tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng màu trắng.
“Sao lạnh vậy nhỉ?”
Bác tài lẩm bẩm, mà bản thân tôi cũng cảm thấy hơi lạnh tận xương.
Từ lúc chúng tôi bước đến cầu Diêu Câu thì thời tiết đột nhiên lạnh lạ thường.
Cảm giác lạnh này dường như phát ra từ trong xương, cho dù bạn có mặc bao nhiêu lớp áo đi chăng nữa cũng vô dụng.
Sau khi xe buýt dừng lại, tôi và cô gái mặc váy trắng cùng nhau xuống xe. Ngay sau đó, cô ấy đi về phía cầu Diêu Câu, chỉ trong nháy mắt đã biến mất trong màn đêm.
Tôi còn đang nghĩ không ngờ cô gái ấy lại đi nhanh như vậy, nếu lắp thêm một đôi cánh biết đâu sẽ bay lên trời không chừng.
Cha tôi cố gắng hết sức khuyên can bác tài đến nhà tôi nghỉ tạm một đêm, sáng hôm sau gà vừa gáy sớm rồi lại đi nhưng cuối cùng chú ấy lại khoát tay nói không cần, cha tôi thấy thế cũng không khuyên nữa.
“Cha ơi, cha có biết cô gái mặc váy trắng xuống xe với con lúc nãy không, con thấy cô ấy đi về phía cầu Diêu Câu rồi.” Một câu nói lơ đãng của tôi lại khiến cha nhíu mày, ông tôi nói không hề nhìn thấy cô gái mặc váy trắng nào cả.
Mặc dù tôi có chút hoài nghi về câu trả lời của cha nhưng tôi cũng không suy nghĩ nhiều, một cô gái xinh đẹp sống sờ sờ như vậy sao cha lại không nhìn thấy được chứ, chắc là do ông không để ý mà thôi.
Lúc chúng tôi về đến nhà đã hơn hai giờ sáng, dù tôi rất mệt nhọc vì tàu xe nhưng lại không có chút cảm giác buồn ngủ nào.
Bà nội đã được đặt ở giữa nhà chính, ở thôn tôi có một tập tục, người sắp chết không thể nằm ở trong phòng mà phải được đưa đến nằm ở nhà chính.
Trước đây, cha mẹ tôi thường xuyên ra ngoài làm việc nên không ở nhà nên bà nội chính là người gần gũi nhất với tôi, hiện giờ tôi thấy bà hấp hối nằm trên giường được kê bằng hai cái ghế, trong lòng không nói rõ là có cảm giác gì.
“Tiểu Tô à, con mau tới cho bà nội nhìn một cái nếu không bà không nỡ đi đâu…”
Mẹ tôi ôm mặt khóc nghẹn ngào, nước mắt không nghe lời tràn ra khỏi kẽ tay.
Hai chân tôi như bị đổ chỉ, dù cố thế nào cũng không nhấc lên được.
Tôi cố gắng lê bước, quỳ gối xuống bên cạnh bà nội. Hai mắt bà nội tôi trống rỗng nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong miệng bà vẫn đang thì thào gì đó, bà đã không còn nhận ra đứa cháu gái mà bà yêu thương nhất nữa rồi.
“23 tuổi, gả cô dâu… Nếu không Tiểu Tô sẽ chết, con phải nhớ kỹ…”
Đây là lời trăn trối cuối cùng của bà nội, bà vừa dứt lợi thì vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.
Tôi vốn tưởng mình sẽ khóc đến nát hết ruột gan, ai ngờ cuối cùng lại như chết lặng, cứ như đã quên mất phải khóc như thế nào.
Cũng vì bà nội tôi là bà đồng nổi tiếng nhất trong vòng 18 dặm gần xa nên tất nhiên có rất nhiều đến nhờ bà bói cho một quẻ, bình thường bà cũng giúp đỡ mọi người vài việc tốt nên hiện giờ bà mất, gần như tất cả mọi người trong thôn đều đến phúng viếng.
Thôn dân nức nở, tôi lại cứ như đã bị ai kéo hồn đi mất, chợt tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy bóng dáng màu trắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.