Áo Cưới Giấy: Chồng Yêu Điên Cuồng Rất Quấn Người!
Chương 5:
Tứ Nguyệt Bán
13/07/2024
Chính là cô gái ở trên xe buýt kia.
Trong lòng tôi chợt động.
Tôi nhanh chóng vọt tới nhưng khi vừa đuổi tới cửa thì đã không thấy bóng dáng cô gái đâu nữa, chỉ còn lại tóc mai của tôi bị gió đêm thổi vào sáng sớm.
Tôi bối rối vô cùng bèn xoay người chuẩn bị vào sân, đột nhiên bả vai tôi bị vỗ mạnh một cái, tôi quay đầu thì nhìn thấy một đống gì đó màu trắng, gió vén mái tóc của thứ đó lên để lộ một cái cổ trắng bệch.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên cổ không hề có đầu, chỉ có một mái tóc dài.
Tôi hốt hoảng.
Tôi muốn hét lên nhưng dường như có cục đá mắc kẹt trong cổ họng, chân muốn chạy nhưng lại nhũn ra như hai sợi mì, mềm nhũn không có chút sức lực.
Cuối cùng thì trong cơn hoảng loạn xen lẫn bi thương tột độ, tôi trợn tròn hai mắt, hôn mê bất tỉnh.
Bên tai là tiếng cãi nhau, loáng thoáng còn có tiếng khóc hỗn loạn, chỉ thấy một bàn tay tái nhợt thối rữa đang vươn về phía tôi.
Tôi hét to một tiếng sau đó bật dậy, bên tai vẫn ồn ào như trước.
Tôi nhìn thấy ánh mặt trời xuyên qua tấm màn chiếu tới rồi thở dài một hơi nhẹ nhõm, rõ ràng trời đang độ đông chí khắc nghiệt nhưng cả người tôi lại ướt đẫm mồ hôi.
Khóe mắt tôi nhìn thấy bên giường lại xuất hiện một đống màu trắng, trái tim lập tức nhảy lên thình thịch, hình ảnh tối hôm qua vẫn khắc sâu trong trí não tôi không thể mờ phai.
Không biết có phải do tôi mệt nhọc quá độ nên xuất hiện ảo giác hay là tôi đang nằm mơ mà chỉ nhớ rõ người đó, không, con quỷ đó trông vô cùng đáng sợ.
Tôi từ từ quay đầu nhìn cái đống trắng kia, lập tức thở dài một hơi, chỉ là một cái váy trắng dài mà thôi.
“Tỉnh rồi à? Em cũng thật là, ngồi xe một ngày một đêm, đến tối còn chạy ra ngoài ngất xỉu… Nếu không phải có dân làng đến phúng viếng bà phát hiện ra thì em đã ngủ một đêm ở ngoài sân rồi.”
Chị họ bưng một bát mì sợi đến, trên mặt của chị họ không thể nhìn rõ nét buồn vui. Bà nội tôi chưa bao giờ thích chị họ nên tình cảm của hai người này cũng không quá sâu đậm…
Thì ra đêm qua tôi đã ngất xỉu, bảo sao cứ thấy sau gáy đau đâu, sờ thử một cái mới thấy chỗ đó đã sưng lên rồi.
“Này, em mặc cái váy này vào đi… Coi như dùng màu trắng tiễn bà nội đoạn đường cuối cùng.”
Sau khi chị họ rời đi, tôi và vội vài miếng mì trộn mỡ hành rồi đứng dậy rửa mặt, thay quần áo.
Theo Hoàng lịch thì tối mai là thích hợp để chôn cất nhất vậy nên gia đình tôi đã nhất trí quyết định tranh thủ ngày này cho bà nội xuống đất an nghỉ.
Một chút máu dính trên viền váy đã thu hút sự chú ý của tôi, cái váy này còn chưa tháo mác, sao đã bẩn rồi.
Mặc dù một số nơi đã bắt đầu thực hiện hỏa táng nhưng nhiều người ở nông thôn vẫn chọn chôn cất, đặc biệt là thế hệ cũ. Họ luôn có suy nghĩ rằng thể xác chết đi sẽ hòa vào trong đất, còn hỏa táng là đang làm hư hại đến thể xác đó, phạm vào đại kỵ.
Bà nội tôi cũng không ngoại lệ, vậy nên gia đình tôi đã nghe theo mong muốn cuối cùng của bà, dùng cách chôn cất trông không hề thân thiện với môi trường chút nào để đưa bà về với cát bụi.
Trong lòng tôi chợt động.
Tôi nhanh chóng vọt tới nhưng khi vừa đuổi tới cửa thì đã không thấy bóng dáng cô gái đâu nữa, chỉ còn lại tóc mai của tôi bị gió đêm thổi vào sáng sớm.
Tôi bối rối vô cùng bèn xoay người chuẩn bị vào sân, đột nhiên bả vai tôi bị vỗ mạnh một cái, tôi quay đầu thì nhìn thấy một đống gì đó màu trắng, gió vén mái tóc của thứ đó lên để lộ một cái cổ trắng bệch.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên cổ không hề có đầu, chỉ có một mái tóc dài.
Tôi hốt hoảng.
Tôi muốn hét lên nhưng dường như có cục đá mắc kẹt trong cổ họng, chân muốn chạy nhưng lại nhũn ra như hai sợi mì, mềm nhũn không có chút sức lực.
Cuối cùng thì trong cơn hoảng loạn xen lẫn bi thương tột độ, tôi trợn tròn hai mắt, hôn mê bất tỉnh.
Bên tai là tiếng cãi nhau, loáng thoáng còn có tiếng khóc hỗn loạn, chỉ thấy một bàn tay tái nhợt thối rữa đang vươn về phía tôi.
Tôi hét to một tiếng sau đó bật dậy, bên tai vẫn ồn ào như trước.
Tôi nhìn thấy ánh mặt trời xuyên qua tấm màn chiếu tới rồi thở dài một hơi nhẹ nhõm, rõ ràng trời đang độ đông chí khắc nghiệt nhưng cả người tôi lại ướt đẫm mồ hôi.
Khóe mắt tôi nhìn thấy bên giường lại xuất hiện một đống màu trắng, trái tim lập tức nhảy lên thình thịch, hình ảnh tối hôm qua vẫn khắc sâu trong trí não tôi không thể mờ phai.
Không biết có phải do tôi mệt nhọc quá độ nên xuất hiện ảo giác hay là tôi đang nằm mơ mà chỉ nhớ rõ người đó, không, con quỷ đó trông vô cùng đáng sợ.
Tôi từ từ quay đầu nhìn cái đống trắng kia, lập tức thở dài một hơi, chỉ là một cái váy trắng dài mà thôi.
“Tỉnh rồi à? Em cũng thật là, ngồi xe một ngày một đêm, đến tối còn chạy ra ngoài ngất xỉu… Nếu không phải có dân làng đến phúng viếng bà phát hiện ra thì em đã ngủ một đêm ở ngoài sân rồi.”
Chị họ bưng một bát mì sợi đến, trên mặt của chị họ không thể nhìn rõ nét buồn vui. Bà nội tôi chưa bao giờ thích chị họ nên tình cảm của hai người này cũng không quá sâu đậm…
Thì ra đêm qua tôi đã ngất xỉu, bảo sao cứ thấy sau gáy đau đâu, sờ thử một cái mới thấy chỗ đó đã sưng lên rồi.
“Này, em mặc cái váy này vào đi… Coi như dùng màu trắng tiễn bà nội đoạn đường cuối cùng.”
Sau khi chị họ rời đi, tôi và vội vài miếng mì trộn mỡ hành rồi đứng dậy rửa mặt, thay quần áo.
Theo Hoàng lịch thì tối mai là thích hợp để chôn cất nhất vậy nên gia đình tôi đã nhất trí quyết định tranh thủ ngày này cho bà nội xuống đất an nghỉ.
Một chút máu dính trên viền váy đã thu hút sự chú ý của tôi, cái váy này còn chưa tháo mác, sao đã bẩn rồi.
Mặc dù một số nơi đã bắt đầu thực hiện hỏa táng nhưng nhiều người ở nông thôn vẫn chọn chôn cất, đặc biệt là thế hệ cũ. Họ luôn có suy nghĩ rằng thể xác chết đi sẽ hòa vào trong đất, còn hỏa táng là đang làm hư hại đến thể xác đó, phạm vào đại kỵ.
Bà nội tôi cũng không ngoại lệ, vậy nên gia đình tôi đã nghe theo mong muốn cuối cùng của bà, dùng cách chôn cất trông không hề thân thiện với môi trường chút nào để đưa bà về với cát bụi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.