Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất
Chương 170: Đứng Đầu Lớp Có Ý Nghĩa Gì?
Mianmian
27/07/2023
"Thứ nhất: Kỳ thi này dự kiến diễn ra vào thứ ba và thứ tư tuần sau, lớp chúng ta cùng lớp 12/1 sẽ trộn lẫn, ngẫu nhiên ngồi cùng nhau."
"Thứ hai: Sau khi có kết quả, mười học sinh đứng đầu mỗi khối sẽ có phần thưởng hậu hĩnh và học bổng."
"Thứ ba cũng là quan trọng nhất!"
Lý Nhiễm liếc mắt nhìn toàn bộ học sinh trong lớp, trầm giọng nói: "Lần này, ai xếp cuối bảng sẽ chép lại bài thi hai mươi lần!"
Nói xong những lời đó, trong lớp vang lên tiếng thở dài.
Chúa ơi, tổng cộng có sáu tờ, mỗi tờ phải chép 20 lần, vậy tức là phải chép 120 lần sao?
Chủ Nhiệm lần này thật quá tàn nhẫn!
Lý Nhiễm đưa ra lời giải thích cho những lời oán trách trên gương mặt của những học sinh, cô giơ tay chỉnh lại gọng kính, nghiêm túc nói: “Tôi biết bây giờ các em đều đang trách tôi, nhưng cô giáo làm như vậy là vì lợi ích của các em mà thôi!
"Tiềm năng của con người có thể kích thích, nếu các em không cố gắng hết sức thì không bao giờ biết rằng bản thân có thể xuất sắc đến mức nào!"
Các học sinh đều cảm thấy những lời giáo viên chủ nhiệm nói là hợp lý. Sau đó, có người háo hức hỏi.
"Vậy nếu tiến bộ thì có thưởng không ạ?"
"Đúng vậy chủ nhiệm. Chúng em chỉ được thúc đẩy bởi phần thưởng và hình phạt!"
Lý Nhiễm biết đám trẻ này sẽ mặc cả với mình, "Đương nhiên có phạt sẽ có thưởng, lần này ai phát triển vượt bậc tôi có thể miễn bài tập cho người đó một tuần!"
Nghe đến đây bầu không khí trong lớp lập tức sôi sục.
Mọi người đều reo mừng hân hoan, phần thưởng này rất quan trọng. Ngay cả Ôn Vãn vốn luôn lầm lì cũng không khỏi vui mừng.
Đinh Nhiên và Đinh Hạo quay đầu hỏi Lăng Việt "Lăng Việt, thế nào? Muốn xung phong một lần không?"
Lăng Việt vừa rồi bị Ôn Vãn cự tuyệt, bây giờ chuyện gì cũng không quan tâm, nằm bơ phờ trên bàn, "Không, không có hứng thú."
Đinh Hạo nhìn về phía Ôn Vãn: "Ôn Vãn, cậu thì sao?"
“Vì không cần làm bài, tôi nhất định sẽ tiến bộ vượt bậc.” Ôn Vãn mím môi, khuôn mặt thanh tú tràn đầy vẻ chắc chắn.
Lăng Việt nghe vậy, nhàn nhạt liếc cô một cái, "Cậu ngay cả đề luyện tập cũng không biết, còn muốn làm người tiến bộ vượt bậc?”
Ôn Vãn híp mắt nhìn hắn, "Sao, coi thường tôi?"
"Đây không phải vấn đề xem thường hay không xem thường, đơn giản là không có khả năng!"
Lăng Việt đang nằm sấp bỗng ngồi dậy, một tay đỡ đầu, khi hắn hơi nhếch môi, trong mắt tràn đầy trêu chọc, "cậu quên bài tập của mình đều đầy dấu chéo đỏ sao?"
Ngay cả kẻ chơi bời lêu lổng như mình, suốt ngày đi học đều ngủ vậy mà thỉnh thoảng vẫn có thể trả lời đúng một số câu hỏi, nhưng Ôn Vãn lại hoàn toàn sai từ đầu đến cuối!
Vì vậy, khi Ôn Vãn nói cô ấy muốn tiến bộ vượt bậc, Lăng Việt cảm thấy đó là điều không thực tế.
"Tôi trước kia lười dùng não suy nghĩ, viết lung tung lừa giáo viên."
Ôn Vãn nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú ngỗ nghịch của chàng trai, nhếch lên một nụ cười khiêu khích, “cậu tin hay không, cho dù có bị mù tôi cũng sẽ vượt qua 6 bài thi đó.”
Lăng Việt tin không?
Đương nhiên hắn không tin!
Chỉ còn bốn ngày ngắn ngủi là đến kỳ thi, Ôn Vãn có thức trắng đêm để nhồi nhét kiến thức cũng không thể qua hết sáu môn!
Trừ phi, cô ấy là thần!
Lăng Việt cố nén cười, rất nghiêm túc nói một câu trái với suy nghĩ của mình, "Được, tôi tin! Tôi luôn cảm thấy cậu là người có năng lực, làm sao có thể bỏ qua? Nếu không đứng hạng nhất, tôi cảm thấy tài năng của cậu sẽ bị chôn vùi!"
Ôn Vãn đương nhiên nghe ra lời châm chọc của cậu, ánh mắt ảm đạm, không thèm để ý nói: “Nhất lớp thì có ý nghĩa gì?”
Giải thưởng và học bổng không là gì so với phần thưởng không phải làm bài tập về nhà.
Lăng Việt cảm thấy cô thật kiêu ngạo.
Tuy nhiên hắn không cảm thấy chán ghét, ngược lại trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ khó hiểu.
Đinh Hạo thấy bầu không khí giữa hai người có chút căng thẳng không khỏi ủng hộ Ôn Vãn, "Lăng Việt đừng xem thường Ôn Vãn. Vừa rồi, trong cuộc thi triển lãm mỹ thuật, khi Ôn Vãn nói sẽ tham gia cuộc thi, học sinh trong lớp đều cảm thấy cậu ấy quá tự tin, nhưng kết quả là—"
Đinh Nhiên vội vàng nói tiếp: "Cậu ấy không chỉ đứng đầu toàn trường mà còn dễ dàng đánh bại Lâm Đông!"
Lăng Việt khẽ kinh ngạc, nhưng vì sĩ diện vẫn cười lạnh nói: "Vẽ được thì có lợi ích gì? Đây là bài kiểm tra!"
Hắn quay đầu nhìn Ôn Vãn, trong mắt lóe lên tia sáng nhỏ bé, “Hay là chúng ta đánh cược, nếu lần này cậu thật sự có thể thi đậu cả sáu môn, tôi sẽ làm chân chạy vặt cho cậu trong một tuần.”
Ôn Vãn nghe vậy, đắc ý cười nói: "Đó là lời cậu nói. Sau này đừng khóc!"
Lăng Việt không nhận ra sự xảo quyệt trong lời nói của Ôn Vãn.
Hắn hếch cằm về phía cô gái, "Vậy nếu cậu thất bại thì sao?"
"Vậy thì tôi sẽ làm chân sai vặt cho cậu trong một tuần."
Ôn Vãn cười nhạt một tiếng, "Nhưng cậu tốt nhất đừng kỳ vọng, cậu sẽ không đợi được ngày đó!"
Nói xong, cô cúi đầu đọc sách, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc khiến Lăng Việt không đành lòng quấy rầy cô.
Cậu thờ ơ lật sách, thỉnh thoảng lén nhìn Ôn Vãn. Khi gió xuân ấm áp thổi tung mái tóc cô gái, lòng cậu chợt cảm thấy ngứa ngáy.
Buổi trưa tại căng tin——
Ôn Vãn và Bạch Lộ lấy hai phần cơm thịt kho, chọn một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống.
“Lộ Lộ một thời gian nữa cậu sẽ đến Paris trình diễn thời trang đúng không?” Ôn Vãn trước tiên nhấp một ngụm trà sữa pha rượu hoa mộc thơm, sau đó lại húp một ngụm lớn thịt hầm.
Khoảnh khắc nước sốt trào ra trong miệng, cô nheo mắt hài lòng.
Nghe đến đó, Bạch Lộ phiền muộn cau mày, "Đúng vậy, nhưng tôi đang lo lắng không biết nên hợp tác với người mẫu nào. Mấy bộ quần áo tôi thiết kế lần này vô cùng thích hợp với dáng người mảnh khảnh, siêu mẫu bình thường căn bản ôm không nổi!"
Ôn Vãn nhướng mày, "Thật sao? Ra thành phẩm rồi à? Cho mình xem."
“Tôi vừa định cho cậu xem, này!” Bạch Lộ mở album ảnh trên điện thoại đưa cho Ôn Vãn xem.
Ôn Vãn nhìn vào điện thoại một lúc, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, " Thật sự khá kén chọn ... Nếu cậu không thể tìm thấy một người mẫu phù hợp, thể hiện toàn vẹn sự quyến rũ của bản thiết kế. Vậy thì bộ sưu tập này sẽ bị hủy hoại.”
Bạch Lộ cất điện thoại đi, nhìn chằm chằm Ôn Vãn buồn bực thở dài: "Ôi... Phiền quá!"
"Đừng lo, cứ từ từ tìm, chắc chắn sẽ tìm được người mẫu phù hợp!"
Ôn Vãn đang an ủi Bạch Lộ, đột nhiên mấy cô gái đi tới. Bọn họ đang nói chuyện phiếm, trong đó vang lên giọng nói mềm mại của một người rất quen thuộc.
"Ôn Cần, tôi đã hỏi cậu cả buổi sáng. Tại sao cậu không chịu nói ra lý do hai ngày trước xin nghỉ. Đã xảy ra chuyện gì, vì sao phải giấu diếm như vậy?"
"Đúng vậy, tôi gọi điện cho cậu, nhắn tin cho cậu cậu cũng không trả lời, giống như biến mất vậy!"
Đối mặt với sự nghi hoặc của các bạn học, Ôn Cần cắn môi khẽ thở dài: "Sở dĩ mình không nói là vì sợ các cậu lo lắng cho mình. Thực ra, việc mình không đến trường hai ngày nay là bởi vì mình bị bắt cóc!"
"Thứ hai: Sau khi có kết quả, mười học sinh đứng đầu mỗi khối sẽ có phần thưởng hậu hĩnh và học bổng."
"Thứ ba cũng là quan trọng nhất!"
Lý Nhiễm liếc mắt nhìn toàn bộ học sinh trong lớp, trầm giọng nói: "Lần này, ai xếp cuối bảng sẽ chép lại bài thi hai mươi lần!"
Nói xong những lời đó, trong lớp vang lên tiếng thở dài.
Chúa ơi, tổng cộng có sáu tờ, mỗi tờ phải chép 20 lần, vậy tức là phải chép 120 lần sao?
Chủ Nhiệm lần này thật quá tàn nhẫn!
Lý Nhiễm đưa ra lời giải thích cho những lời oán trách trên gương mặt của những học sinh, cô giơ tay chỉnh lại gọng kính, nghiêm túc nói: “Tôi biết bây giờ các em đều đang trách tôi, nhưng cô giáo làm như vậy là vì lợi ích của các em mà thôi!
"Tiềm năng của con người có thể kích thích, nếu các em không cố gắng hết sức thì không bao giờ biết rằng bản thân có thể xuất sắc đến mức nào!"
Các học sinh đều cảm thấy những lời giáo viên chủ nhiệm nói là hợp lý. Sau đó, có người háo hức hỏi.
"Vậy nếu tiến bộ thì có thưởng không ạ?"
"Đúng vậy chủ nhiệm. Chúng em chỉ được thúc đẩy bởi phần thưởng và hình phạt!"
Lý Nhiễm biết đám trẻ này sẽ mặc cả với mình, "Đương nhiên có phạt sẽ có thưởng, lần này ai phát triển vượt bậc tôi có thể miễn bài tập cho người đó một tuần!"
Nghe đến đây bầu không khí trong lớp lập tức sôi sục.
Mọi người đều reo mừng hân hoan, phần thưởng này rất quan trọng. Ngay cả Ôn Vãn vốn luôn lầm lì cũng không khỏi vui mừng.
Đinh Nhiên và Đinh Hạo quay đầu hỏi Lăng Việt "Lăng Việt, thế nào? Muốn xung phong một lần không?"
Lăng Việt vừa rồi bị Ôn Vãn cự tuyệt, bây giờ chuyện gì cũng không quan tâm, nằm bơ phờ trên bàn, "Không, không có hứng thú."
Đinh Hạo nhìn về phía Ôn Vãn: "Ôn Vãn, cậu thì sao?"
“Vì không cần làm bài, tôi nhất định sẽ tiến bộ vượt bậc.” Ôn Vãn mím môi, khuôn mặt thanh tú tràn đầy vẻ chắc chắn.
Lăng Việt nghe vậy, nhàn nhạt liếc cô một cái, "Cậu ngay cả đề luyện tập cũng không biết, còn muốn làm người tiến bộ vượt bậc?”
Ôn Vãn híp mắt nhìn hắn, "Sao, coi thường tôi?"
"Đây không phải vấn đề xem thường hay không xem thường, đơn giản là không có khả năng!"
Lăng Việt đang nằm sấp bỗng ngồi dậy, một tay đỡ đầu, khi hắn hơi nhếch môi, trong mắt tràn đầy trêu chọc, "cậu quên bài tập của mình đều đầy dấu chéo đỏ sao?"
Ngay cả kẻ chơi bời lêu lổng như mình, suốt ngày đi học đều ngủ vậy mà thỉnh thoảng vẫn có thể trả lời đúng một số câu hỏi, nhưng Ôn Vãn lại hoàn toàn sai từ đầu đến cuối!
Vì vậy, khi Ôn Vãn nói cô ấy muốn tiến bộ vượt bậc, Lăng Việt cảm thấy đó là điều không thực tế.
"Tôi trước kia lười dùng não suy nghĩ, viết lung tung lừa giáo viên."
Ôn Vãn nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú ngỗ nghịch của chàng trai, nhếch lên một nụ cười khiêu khích, “cậu tin hay không, cho dù có bị mù tôi cũng sẽ vượt qua 6 bài thi đó.”
Lăng Việt tin không?
Đương nhiên hắn không tin!
Chỉ còn bốn ngày ngắn ngủi là đến kỳ thi, Ôn Vãn có thức trắng đêm để nhồi nhét kiến thức cũng không thể qua hết sáu môn!
Trừ phi, cô ấy là thần!
Lăng Việt cố nén cười, rất nghiêm túc nói một câu trái với suy nghĩ của mình, "Được, tôi tin! Tôi luôn cảm thấy cậu là người có năng lực, làm sao có thể bỏ qua? Nếu không đứng hạng nhất, tôi cảm thấy tài năng của cậu sẽ bị chôn vùi!"
Ôn Vãn đương nhiên nghe ra lời châm chọc của cậu, ánh mắt ảm đạm, không thèm để ý nói: “Nhất lớp thì có ý nghĩa gì?”
Giải thưởng và học bổng không là gì so với phần thưởng không phải làm bài tập về nhà.
Lăng Việt cảm thấy cô thật kiêu ngạo.
Tuy nhiên hắn không cảm thấy chán ghét, ngược lại trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ khó hiểu.
Đinh Hạo thấy bầu không khí giữa hai người có chút căng thẳng không khỏi ủng hộ Ôn Vãn, "Lăng Việt đừng xem thường Ôn Vãn. Vừa rồi, trong cuộc thi triển lãm mỹ thuật, khi Ôn Vãn nói sẽ tham gia cuộc thi, học sinh trong lớp đều cảm thấy cậu ấy quá tự tin, nhưng kết quả là—"
Đinh Nhiên vội vàng nói tiếp: "Cậu ấy không chỉ đứng đầu toàn trường mà còn dễ dàng đánh bại Lâm Đông!"
Lăng Việt khẽ kinh ngạc, nhưng vì sĩ diện vẫn cười lạnh nói: "Vẽ được thì có lợi ích gì? Đây là bài kiểm tra!"
Hắn quay đầu nhìn Ôn Vãn, trong mắt lóe lên tia sáng nhỏ bé, “Hay là chúng ta đánh cược, nếu lần này cậu thật sự có thể thi đậu cả sáu môn, tôi sẽ làm chân chạy vặt cho cậu trong một tuần.”
Ôn Vãn nghe vậy, đắc ý cười nói: "Đó là lời cậu nói. Sau này đừng khóc!"
Lăng Việt không nhận ra sự xảo quyệt trong lời nói của Ôn Vãn.
Hắn hếch cằm về phía cô gái, "Vậy nếu cậu thất bại thì sao?"
"Vậy thì tôi sẽ làm chân sai vặt cho cậu trong một tuần."
Ôn Vãn cười nhạt một tiếng, "Nhưng cậu tốt nhất đừng kỳ vọng, cậu sẽ không đợi được ngày đó!"
Nói xong, cô cúi đầu đọc sách, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc khiến Lăng Việt không đành lòng quấy rầy cô.
Cậu thờ ơ lật sách, thỉnh thoảng lén nhìn Ôn Vãn. Khi gió xuân ấm áp thổi tung mái tóc cô gái, lòng cậu chợt cảm thấy ngứa ngáy.
Buổi trưa tại căng tin——
Ôn Vãn và Bạch Lộ lấy hai phần cơm thịt kho, chọn một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống.
“Lộ Lộ một thời gian nữa cậu sẽ đến Paris trình diễn thời trang đúng không?” Ôn Vãn trước tiên nhấp một ngụm trà sữa pha rượu hoa mộc thơm, sau đó lại húp một ngụm lớn thịt hầm.
Khoảnh khắc nước sốt trào ra trong miệng, cô nheo mắt hài lòng.
Nghe đến đó, Bạch Lộ phiền muộn cau mày, "Đúng vậy, nhưng tôi đang lo lắng không biết nên hợp tác với người mẫu nào. Mấy bộ quần áo tôi thiết kế lần này vô cùng thích hợp với dáng người mảnh khảnh, siêu mẫu bình thường căn bản ôm không nổi!"
Ôn Vãn nhướng mày, "Thật sao? Ra thành phẩm rồi à? Cho mình xem."
“Tôi vừa định cho cậu xem, này!” Bạch Lộ mở album ảnh trên điện thoại đưa cho Ôn Vãn xem.
Ôn Vãn nhìn vào điện thoại một lúc, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, " Thật sự khá kén chọn ... Nếu cậu không thể tìm thấy một người mẫu phù hợp, thể hiện toàn vẹn sự quyến rũ của bản thiết kế. Vậy thì bộ sưu tập này sẽ bị hủy hoại.”
Bạch Lộ cất điện thoại đi, nhìn chằm chằm Ôn Vãn buồn bực thở dài: "Ôi... Phiền quá!"
"Đừng lo, cứ từ từ tìm, chắc chắn sẽ tìm được người mẫu phù hợp!"
Ôn Vãn đang an ủi Bạch Lộ, đột nhiên mấy cô gái đi tới. Bọn họ đang nói chuyện phiếm, trong đó vang lên giọng nói mềm mại của một người rất quen thuộc.
"Ôn Cần, tôi đã hỏi cậu cả buổi sáng. Tại sao cậu không chịu nói ra lý do hai ngày trước xin nghỉ. Đã xảy ra chuyện gì, vì sao phải giấu diếm như vậy?"
"Đúng vậy, tôi gọi điện cho cậu, nhắn tin cho cậu cậu cũng không trả lời, giống như biến mất vậy!"
Đối mặt với sự nghi hoặc của các bạn học, Ôn Cần cắn môi khẽ thở dài: "Sở dĩ mình không nói là vì sợ các cậu lo lắng cho mình. Thực ra, việc mình không đến trường hai ngày nay là bởi vì mình bị bắt cóc!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.