Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất
Chương 171: Lão Già Này Không Chỉ Gian Xảo Mà Còn Mê Gái
Mianmian
27/07/2023
Khi các cô gái nghe điều này, họ há hốc mồm vì sợ hãi.
Trương Tiểu Vũ kinh ngạc che miệng, "Trời ạ, chuyện quái gì đã xảy ra? !"
Ôn Cần tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống. Một lúc sau, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, chậm rãi nói: "Tối thứ ba, trên đường đi học về, mình đột nhiên bị đánh lén từ phía sau, khi tỉnh lại đã bị nhốt trong căn nhà kho dột nát."
“Sau này nghe bọn côn đồ giam giữ tôi nói chúng là những kẻ cho vay nặng lãi. Bởi vì gia đình tôi có người nợ chúng một số tiền rất lớn nhưng lại lẩn trốn, không chịu trả lại số tiền nợ nên chúng bắt tôi và đe dọa cha mẹ tôi phải trả lại tiền…”
Dứt lời, đám nữ sinh hai mặt nhìn nhau, một lát sau đồng loạt đoán ra.
"Người nợ bọn cho vay nặng lãi... chẳng lẽ là Ôn Vãn-em gái cậu?”
Ôn Cần không cam lòng mím chặt môi, xấu hổ nói: "Mặc kệ là ai, chuyện này đã giải quyết xong, không cần hỏi thêm nữa!"
"Cuối cùng chỉ còn lại Ôn Vãn. Nghe nói nó ở nước ngoài nghỉ hai ngày để xem thi đấu thể thao điện tử, thứ ba vừa tan học liền tới sân bay, sau đó cậu liền bị người ta bắt cóc..."
"Vậy chẳng lẽ Ôn Vãn chính là người bắt cóc cậu?
Trương Tiểu Vũ đưa ra kết luận, những người khác cũng nhao nhao đồng ý.
Đột nhiên, có người ánh mắt sắc bén chú ý đến Ôn Vãn, "Mọi người xem, Ôn Vãn đến rồi kìa!"
Vài cô gái quay đầu, nhìn vào chỗ ngồi bên cửa sổ——
Quả nhiên, Ôn Vãn đang ăn cơm với Bạch Lộ!
Bọn họ có lẽ cũng chú ý tới bên này nên đưa mắt nhìn qua. Đặc biệt là Ôn Vãn, ánh mắt lạnh lùng hờ hững, không có chút áy náy nào.
Vì nợ tiền đám cho vay nặng lãi nên chị gái bị bắt cóc, cô ta không thấy áy náy sao?
" Ôn Vãn tôi nói này, cậu hại chị mình thảm như vậy, còn ngồi đó ra vẻ ta đây lạnh nhạt!"
Trương Tiểu Vũ quyết định đòi công đạo cho Ôn Cần. Khi cô định đứng lên nói lý với Ôn Vãn, Ôn Cần đã vội vàng nắm lấy tay cô.
"Tiểu Vũ kệ đi. Chuyện này xem như đã qua. Mình không muốn dây dưa, nhắc lại nữa. Chúng ta nói chuyện tiếp đi. . . "
Cô quay đầu nhìn Ôn Vãn, đôi mắt hơi híp lại, nhàn nhạt thở dài một tiếng, "Ôn Vãn cũng không phải cố ý trốn để khiến mình bị bắt đi!"
Vừa dứt lời, đã có người hùa theo mà ác ý suy đoán: "Biết đâu nó cố ý? Biết đâu nó cố ý xin phép, núp dưới vỏ bọc ra nước ngoài xem thi đấu, buộc cha mẹ cậu phải cứu cậu, trả tiền nợ cho nó!"
Cô gái khác vặn lại, "Nó ra nước ngoài để xem trò chơi. Tôi nghe các bạn nam trong lớp nói rằng Lâm Đông lần này cũng đi và cũng gặp nó!"
"Chà chà . . hèn gì nó nợ tiền cho vay nặng lãi, đúng là tiêu tiền như cỏ rác.”
Ôn Cần tùy ý chọc đũa vào sủi cảo, nhướng mày hỏi: “Lâm Đông cũng đi?”
Trương Tiểu Vũ ừ một tiếng: "Cậu không biết sao? Bọn họ ai cũng đi xem vì muốn gặp được siêu cấp Đại Thần rong game!"
"Tôi không ngạc nhiên khi Ôn Vãn đi đến đó, nhưng Lâm Đông tại sao cũng đến? Thật khó hiểu!"
Ôn Cần trầm giọng hỏi. Sau đó không nói nữa, mọi người vội vàng chuyển sang đề tài khác.
Đuổi Ôn Vãn ra khỏi nhà là chưa đủ, phải tìm cách đuổi học cô ta!
Chỉ cần Ôn Vãn còn ở đây một ngày cô sẽ phải nơm nớp lo sợ người mình quan tâm có bị cướp đi hay không!
Buổi tối, Lan Phong Gia Viên——
Trong phòng khách rộng lớn, bầu không khí nặng nề, vài người quyền quý ngồi trên sô pha, sắc mặt ai nấy đều rất trang trọng.
“Khi chúng tôi tìm thấy vợ của Vân Chiêu Lâm, bà ấy đã bị bệnh nan y, đang cắm máy thở và nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.”
Diệp Tư trầm giọng, nghe ra rất phiền muộn, "Khi hỏi bà ấy ngoài tôi ra còn ai biết về loại thuốc mới này không, bà ấy không thể nói nên đã vẽ một chữ cái vào lòng bàn tay tôi——H!"
H!
Vài người đàn ông giật mình.
Họ đã ngầm xác định bức thư này là một mật danh, và mật danh này chính là con cáo già mà họ đang tìm kiếm!
Căn cứ vào đây, tên trộm thuốc có khả năng là người của con cáo già đó!
Chu Dĩ Thâm bực bội vỗ đùi, "Mẹ kiếp! Tôi cứ thắc mắc tên trộm kia sao lại có bản lĩnh như vậy, thì ra là lão già khốn kiếp đó!"
Diệp Tu Viễn liếc hắn một cái, bình tĩnh nói: "Đừng nóng giận, manh mối này vẫn chưa đủ để chứng minh lão già đó đứng sau. Chúng ta phải tìm thêm chứng cứ."
Đúng vậy, chỉ một chữ thôi.
Trừ khi Vân phu nhân có thể diễn đạt chính xác ý nghĩa của bức thư. Nếu không, cuộc sống của bà đang dần kết thúc, ngay cả hơi thở- thứ cơ bản nhất cũng phải dựa vào máy thở.
Cố Trình Phong nhìn người đàn ông trầm mặc hồi lâu, hỏi: "Lão Hạc, cậu cảm thấy thế nào?"
Với câu hỏi này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào người đàn ông.
Tư Cảnh Hạc tựa vào ghế sô pha, ngón tay gõ gõ trên đùi, ánh mắt thâm thúy như màn đêm ngoài cửa sổ, “Nếu Vân phu nhân đã đưa ra manh mối thì mặc kệ hắn có làm hay không chúng ta đều phải nghi ngờ hắn trước.”
Anh nhìn về phía Cố Trình Liễm và Chu Dĩ Thâm, “Chuyện tôi nhờ các cậu điều tra có manh mối gì không?”
Cố Trình Liễm từ lúc đến nhà Tư Cảnh Hạc đều cúi đầu làm việc trên laptop, lúc này nghe thấy có người gọi mình, liền ngừng gõ bàn phím.
Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt mệt mỏi nhắm nghiền. Phải một lúc sau hắn mới định thần, cảm thấy thần kinh căng thẳng đã thả lỏng hơn rất nhiều.
"Tôi đã tìm thấy rất nhiều thông tin bán trước về các loại thuốc mới để điều trị các bệnh về hệ thống miễn dịch thông qua web đen. Sau nhiều lớp sàng lọc, cuối cùng tôi đã chốt được một người dùng ở Châu Âu và Hoa Kỳ. Đoán xem hắn ta là ai?"
“Đã lúc nào rồi còn giở trò ấp a ấp úng?!” Chu Dĩ Thâm không nhịn được sự nóng nảy của mình mà oán trách.
Cố Trình Liễm xoay máy tính qua trước mặt họ.
Ngay lập tức, trên màn hình xuất hiện một bức ảnh, trong ảnh là một người đàn ông Ả Rập khoảng năm mươi tuổi đội khăn trùm đầu.
Hắn có khuôn mặt sâu hoắm, dáng người to béo, trên mắt trái có vết sẹo gớm ghiếc, trông vô cùng dữ tợn và đáng sợ.
Chu Dĩ Thâm cảm thấy người này nhìn rất quen, nhưng nhất thời không phân biệt được là ai, chỉ có thể lo lắng vò đầu bứt tóc.
“Người đàn ông này là Kumir, người thứ hai phụ trách thị trường chợ đen Châu Âu và Châu Mỹ.” Diệp Tư nhìn thoáng qua đã nhận ra người đàn ông này.
Một lời đánh thức người trong mộng, Chu Dĩ Thâm vỗ vỗ đầu của hắn, "Đúng, chính là Kumir!"
"Tôi từng gặp qua hắn một lần, lão già này vừa gian xảo vừa mê gái."
Hắn nghi ngờ nhìn Diệp Tư, "Tiểu Tư, sao em lại biết ông ta?"
Trương Tiểu Vũ kinh ngạc che miệng, "Trời ạ, chuyện quái gì đã xảy ra? !"
Ôn Cần tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống. Một lúc sau, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, chậm rãi nói: "Tối thứ ba, trên đường đi học về, mình đột nhiên bị đánh lén từ phía sau, khi tỉnh lại đã bị nhốt trong căn nhà kho dột nát."
“Sau này nghe bọn côn đồ giam giữ tôi nói chúng là những kẻ cho vay nặng lãi. Bởi vì gia đình tôi có người nợ chúng một số tiền rất lớn nhưng lại lẩn trốn, không chịu trả lại số tiền nợ nên chúng bắt tôi và đe dọa cha mẹ tôi phải trả lại tiền…”
Dứt lời, đám nữ sinh hai mặt nhìn nhau, một lát sau đồng loạt đoán ra.
"Người nợ bọn cho vay nặng lãi... chẳng lẽ là Ôn Vãn-em gái cậu?”
Ôn Cần không cam lòng mím chặt môi, xấu hổ nói: "Mặc kệ là ai, chuyện này đã giải quyết xong, không cần hỏi thêm nữa!"
"Cuối cùng chỉ còn lại Ôn Vãn. Nghe nói nó ở nước ngoài nghỉ hai ngày để xem thi đấu thể thao điện tử, thứ ba vừa tan học liền tới sân bay, sau đó cậu liền bị người ta bắt cóc..."
"Vậy chẳng lẽ Ôn Vãn chính là người bắt cóc cậu?
Trương Tiểu Vũ đưa ra kết luận, những người khác cũng nhao nhao đồng ý.
Đột nhiên, có người ánh mắt sắc bén chú ý đến Ôn Vãn, "Mọi người xem, Ôn Vãn đến rồi kìa!"
Vài cô gái quay đầu, nhìn vào chỗ ngồi bên cửa sổ——
Quả nhiên, Ôn Vãn đang ăn cơm với Bạch Lộ!
Bọn họ có lẽ cũng chú ý tới bên này nên đưa mắt nhìn qua. Đặc biệt là Ôn Vãn, ánh mắt lạnh lùng hờ hững, không có chút áy náy nào.
Vì nợ tiền đám cho vay nặng lãi nên chị gái bị bắt cóc, cô ta không thấy áy náy sao?
" Ôn Vãn tôi nói này, cậu hại chị mình thảm như vậy, còn ngồi đó ra vẻ ta đây lạnh nhạt!"
Trương Tiểu Vũ quyết định đòi công đạo cho Ôn Cần. Khi cô định đứng lên nói lý với Ôn Vãn, Ôn Cần đã vội vàng nắm lấy tay cô.
"Tiểu Vũ kệ đi. Chuyện này xem như đã qua. Mình không muốn dây dưa, nhắc lại nữa. Chúng ta nói chuyện tiếp đi. . . "
Cô quay đầu nhìn Ôn Vãn, đôi mắt hơi híp lại, nhàn nhạt thở dài một tiếng, "Ôn Vãn cũng không phải cố ý trốn để khiến mình bị bắt đi!"
Vừa dứt lời, đã có người hùa theo mà ác ý suy đoán: "Biết đâu nó cố ý? Biết đâu nó cố ý xin phép, núp dưới vỏ bọc ra nước ngoài xem thi đấu, buộc cha mẹ cậu phải cứu cậu, trả tiền nợ cho nó!"
Cô gái khác vặn lại, "Nó ra nước ngoài để xem trò chơi. Tôi nghe các bạn nam trong lớp nói rằng Lâm Đông lần này cũng đi và cũng gặp nó!"
"Chà chà . . hèn gì nó nợ tiền cho vay nặng lãi, đúng là tiêu tiền như cỏ rác.”
Ôn Cần tùy ý chọc đũa vào sủi cảo, nhướng mày hỏi: “Lâm Đông cũng đi?”
Trương Tiểu Vũ ừ một tiếng: "Cậu không biết sao? Bọn họ ai cũng đi xem vì muốn gặp được siêu cấp Đại Thần rong game!"
"Tôi không ngạc nhiên khi Ôn Vãn đi đến đó, nhưng Lâm Đông tại sao cũng đến? Thật khó hiểu!"
Ôn Cần trầm giọng hỏi. Sau đó không nói nữa, mọi người vội vàng chuyển sang đề tài khác.
Đuổi Ôn Vãn ra khỏi nhà là chưa đủ, phải tìm cách đuổi học cô ta!
Chỉ cần Ôn Vãn còn ở đây một ngày cô sẽ phải nơm nớp lo sợ người mình quan tâm có bị cướp đi hay không!
Buổi tối, Lan Phong Gia Viên——
Trong phòng khách rộng lớn, bầu không khí nặng nề, vài người quyền quý ngồi trên sô pha, sắc mặt ai nấy đều rất trang trọng.
“Khi chúng tôi tìm thấy vợ của Vân Chiêu Lâm, bà ấy đã bị bệnh nan y, đang cắm máy thở và nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.”
Diệp Tư trầm giọng, nghe ra rất phiền muộn, "Khi hỏi bà ấy ngoài tôi ra còn ai biết về loại thuốc mới này không, bà ấy không thể nói nên đã vẽ một chữ cái vào lòng bàn tay tôi——H!"
H!
Vài người đàn ông giật mình.
Họ đã ngầm xác định bức thư này là một mật danh, và mật danh này chính là con cáo già mà họ đang tìm kiếm!
Căn cứ vào đây, tên trộm thuốc có khả năng là người của con cáo già đó!
Chu Dĩ Thâm bực bội vỗ đùi, "Mẹ kiếp! Tôi cứ thắc mắc tên trộm kia sao lại có bản lĩnh như vậy, thì ra là lão già khốn kiếp đó!"
Diệp Tu Viễn liếc hắn một cái, bình tĩnh nói: "Đừng nóng giận, manh mối này vẫn chưa đủ để chứng minh lão già đó đứng sau. Chúng ta phải tìm thêm chứng cứ."
Đúng vậy, chỉ một chữ thôi.
Trừ khi Vân phu nhân có thể diễn đạt chính xác ý nghĩa của bức thư. Nếu không, cuộc sống của bà đang dần kết thúc, ngay cả hơi thở- thứ cơ bản nhất cũng phải dựa vào máy thở.
Cố Trình Phong nhìn người đàn ông trầm mặc hồi lâu, hỏi: "Lão Hạc, cậu cảm thấy thế nào?"
Với câu hỏi này, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào người đàn ông.
Tư Cảnh Hạc tựa vào ghế sô pha, ngón tay gõ gõ trên đùi, ánh mắt thâm thúy như màn đêm ngoài cửa sổ, “Nếu Vân phu nhân đã đưa ra manh mối thì mặc kệ hắn có làm hay không chúng ta đều phải nghi ngờ hắn trước.”
Anh nhìn về phía Cố Trình Liễm và Chu Dĩ Thâm, “Chuyện tôi nhờ các cậu điều tra có manh mối gì không?”
Cố Trình Liễm từ lúc đến nhà Tư Cảnh Hạc đều cúi đầu làm việc trên laptop, lúc này nghe thấy có người gọi mình, liền ngừng gõ bàn phím.
Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt mệt mỏi nhắm nghiền. Phải một lúc sau hắn mới định thần, cảm thấy thần kinh căng thẳng đã thả lỏng hơn rất nhiều.
"Tôi đã tìm thấy rất nhiều thông tin bán trước về các loại thuốc mới để điều trị các bệnh về hệ thống miễn dịch thông qua web đen. Sau nhiều lớp sàng lọc, cuối cùng tôi đã chốt được một người dùng ở Châu Âu và Hoa Kỳ. Đoán xem hắn ta là ai?"
“Đã lúc nào rồi còn giở trò ấp a ấp úng?!” Chu Dĩ Thâm không nhịn được sự nóng nảy của mình mà oán trách.
Cố Trình Liễm xoay máy tính qua trước mặt họ.
Ngay lập tức, trên màn hình xuất hiện một bức ảnh, trong ảnh là một người đàn ông Ả Rập khoảng năm mươi tuổi đội khăn trùm đầu.
Hắn có khuôn mặt sâu hoắm, dáng người to béo, trên mắt trái có vết sẹo gớm ghiếc, trông vô cùng dữ tợn và đáng sợ.
Chu Dĩ Thâm cảm thấy người này nhìn rất quen, nhưng nhất thời không phân biệt được là ai, chỉ có thể lo lắng vò đầu bứt tóc.
“Người đàn ông này là Kumir, người thứ hai phụ trách thị trường chợ đen Châu Âu và Châu Mỹ.” Diệp Tư nhìn thoáng qua đã nhận ra người đàn ông này.
Một lời đánh thức người trong mộng, Chu Dĩ Thâm vỗ vỗ đầu của hắn, "Đúng, chính là Kumir!"
"Tôi từng gặp qua hắn một lần, lão già này vừa gian xảo vừa mê gái."
Hắn nghi ngờ nhìn Diệp Tư, "Tiểu Tư, sao em lại biết ông ta?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.