Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất
Chương 135: Không Thích Nữ Nhân Khác Nhìn Chằm Chằm Anh Như Vậy
Mianmian
08/07/2023
Bởi vì lo lắng cho Ôn Vãn, Bạch Lộ luôn trằn trọc trên giường không ngủ được, cô dứt khoát ra phòng khách xem TV.
Rốt cuộc, sau khi kết thúc một vài tập của chương trình tống nghệ, cánh cửa được mở ra——
“Vãn Vãn, cậu về rồi!” Cô suýt chút nữa từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, chạy ra cửa.
Nhưng khi nhìn thấy Ôn Vãn rúc vào lòng Tư Cảnh Hạc ngủ ngon lành, trên mặt cô dần dần hiện lên một thần sắc quỷ dị.
Cô không nhìn nhầm đúng không?
Vãn Vãn luôn là người ngổ ngáo, vậy mà cũng có một mặt đáng yêu như vậy? !
Bạch Lộ đột nhiên cảm thấy cả thế giới thật kỳ dị.
Tư Cảnh Hạc đi qua Bạch Lộ đang bị sốc, đi thẳng đến phòng ngủ chính ở tầng hai, cẩn thận đặt Ôn Vãn lên giường, cẩn thận đắp chăn cho cô.
Cuối cùng, anh cúi đầu thì thầm vào tai cô gái, “Ngủ ngon, Vãn Vãn.”
Ôn Vãn trở mình, buồn ngủ mơ hồ ừ một tiếng: "Ngủ ngon."
Tư Cảnh Hạc vui vẻ câu môi, treo áo khoác của Ôn Vãn lên rồi ra khỏi phòng ngủ.
Lúc đi xuống lầu, anh nhìn Bạch Lộ, bình tĩnh nói: “Tôi biết em còn nhiều điều thắc mắc, nhưng hôm nay Vãn Vãn quá mệt mỏi, đợi ngày mai khi tỉnh dậy em có thể hỏi em ấy.”
Ngừng một chút, anh dặn dò: “Em nhớ tắt đồng hồ báo thức, để em ấy ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh lại.
Chi tiết đến vậy sao?
Bạch Lộ không khỏi nhìn Tư Cảnh Hạc thêm vài lần, càng nhìn anh, cô càng cảm thấy người đàn ông này và Vãn Vãn quả thực...
Là một đôi!
Tư Cảnh Hạc khẽ cau mày, anh không thích những người phụ nữ khác nhìn mình chằm chằm như vậy, sau đó anh dạng đôi chân dài ra, đẩy cửa rời đi.
Bạch Lộ thức cả đêm, sau khi tắt TV, liền lập tức trở về phòng đi ngủ.
Cứu mạng, ngày mai cô còn phải dậy sớm thiết kế bản thảo!
...
Tần Nguyệt được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện, sau khi hội chẩn, bác sĩ chẩn đoán bà bất tỉnh chỉ do kích thích quá mạnh, sau khi điều trị bằng phương pháp thở oxy, cơ bản bà đã ổn.
Về phần Ôn Cần, đó chỉ là một vết căng cơ nhẹ ở mắt cá chân, cô tĩnh dưỡng hai ngày là có thể hồi phục.
Bong gân, căn bản không tồn tại!
Khi sắc trời dần sáng, Ôn Thư Dân đưa hai mẹ con về nhà, bởi vì trong lòng không vui mà mặt dài ra.
Ông còn nghĩ Tần Nguyệt mắc một số bệnh nghiêm trọng, nhưng hóa ra chỉ đơn giản là bất tỉnh!
Theo ông thấy, người phụ nữ này chỉ giả vờ thôi!
Có thể là cố ý bày trò để giữ ông ở nhà, cố ý dùng thủ đoạn!
Tần Nguyệt và Ôn Cần ngồi ở ghế sau, cả hai đều không dám nói gì, sợ Ôn Thư Dân sẽ trút giận lên mình.
Sau nửa tiếng, cuối cùng cũng về đến nhà.
Sau khi xuống xe, Tần Nguyệt nhìn thấy Ôn Thư Dân vẫn ngồi ở ghế lái, không có ý định xuống xe, không khỏi hỏi: "Thư Dân, ông không vào cùng chúng tôi sao?"
Ôn Thư Dân không kiên nhẫn xua tay, "Tôi còn có việc ở công ty, phải về gấp, hơn nữa anh và chị dâu của bà, tôi phải hỏi người khắp nơi xem có thể bảo lãnh họ ra ngoài trước được không!"
Nghe vậy, Tần Nguyệt cũng không thể giữ ông lại được nữa.
Mặc dù bà biết đây chỉ là cái cớ của Ôn Thư Dân, ông chắc chắn sẽ lại đi theo con hồ ly tinh kia!
Thấy cha sắp rời đi, Ôn Cần vội vàng hỏi: "Cha, vậy con phải làm sao bây giờ?"
Ôn Thư Dân đau đầu bóp chặt giữa lông mày, "Đừng hoảng, cha đã nhờ người mua thủy quân rồi, cư dân mạng tốt hơn nên làm bậy, chuyện này sẽ sớm kết thúc thôi!"
Ông liếc mắt cá chân của con gái, cảnh cáo: “Mấy ngày này không được đi học, ở nhà dưỡng thương đi!”
Ôn Cần gật đầu, "Dạ, con hiểu rồi!"
Vừa dứt lời, một chiếc Land Rover màu đen từ đằng xa chạy nhanh tới, vừa vặn đụng phải xe của Ôn Thư Dân...
Rốt cuộc, sau khi kết thúc một vài tập của chương trình tống nghệ, cánh cửa được mở ra——
“Vãn Vãn, cậu về rồi!” Cô suýt chút nữa từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, chạy ra cửa.
Nhưng khi nhìn thấy Ôn Vãn rúc vào lòng Tư Cảnh Hạc ngủ ngon lành, trên mặt cô dần dần hiện lên một thần sắc quỷ dị.
Cô không nhìn nhầm đúng không?
Vãn Vãn luôn là người ngổ ngáo, vậy mà cũng có một mặt đáng yêu như vậy? !
Bạch Lộ đột nhiên cảm thấy cả thế giới thật kỳ dị.
Tư Cảnh Hạc đi qua Bạch Lộ đang bị sốc, đi thẳng đến phòng ngủ chính ở tầng hai, cẩn thận đặt Ôn Vãn lên giường, cẩn thận đắp chăn cho cô.
Cuối cùng, anh cúi đầu thì thầm vào tai cô gái, “Ngủ ngon, Vãn Vãn.”
Ôn Vãn trở mình, buồn ngủ mơ hồ ừ một tiếng: "Ngủ ngon."
Tư Cảnh Hạc vui vẻ câu môi, treo áo khoác của Ôn Vãn lên rồi ra khỏi phòng ngủ.
Lúc đi xuống lầu, anh nhìn Bạch Lộ, bình tĩnh nói: “Tôi biết em còn nhiều điều thắc mắc, nhưng hôm nay Vãn Vãn quá mệt mỏi, đợi ngày mai khi tỉnh dậy em có thể hỏi em ấy.”
Ngừng một chút, anh dặn dò: “Em nhớ tắt đồng hồ báo thức, để em ấy ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh lại.
Chi tiết đến vậy sao?
Bạch Lộ không khỏi nhìn Tư Cảnh Hạc thêm vài lần, càng nhìn anh, cô càng cảm thấy người đàn ông này và Vãn Vãn quả thực...
Là một đôi!
Tư Cảnh Hạc khẽ cau mày, anh không thích những người phụ nữ khác nhìn mình chằm chằm như vậy, sau đó anh dạng đôi chân dài ra, đẩy cửa rời đi.
Bạch Lộ thức cả đêm, sau khi tắt TV, liền lập tức trở về phòng đi ngủ.
Cứu mạng, ngày mai cô còn phải dậy sớm thiết kế bản thảo!
...
Tần Nguyệt được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện, sau khi hội chẩn, bác sĩ chẩn đoán bà bất tỉnh chỉ do kích thích quá mạnh, sau khi điều trị bằng phương pháp thở oxy, cơ bản bà đã ổn.
Về phần Ôn Cần, đó chỉ là một vết căng cơ nhẹ ở mắt cá chân, cô tĩnh dưỡng hai ngày là có thể hồi phục.
Bong gân, căn bản không tồn tại!
Khi sắc trời dần sáng, Ôn Thư Dân đưa hai mẹ con về nhà, bởi vì trong lòng không vui mà mặt dài ra.
Ông còn nghĩ Tần Nguyệt mắc một số bệnh nghiêm trọng, nhưng hóa ra chỉ đơn giản là bất tỉnh!
Theo ông thấy, người phụ nữ này chỉ giả vờ thôi!
Có thể là cố ý bày trò để giữ ông ở nhà, cố ý dùng thủ đoạn!
Tần Nguyệt và Ôn Cần ngồi ở ghế sau, cả hai đều không dám nói gì, sợ Ôn Thư Dân sẽ trút giận lên mình.
Sau nửa tiếng, cuối cùng cũng về đến nhà.
Sau khi xuống xe, Tần Nguyệt nhìn thấy Ôn Thư Dân vẫn ngồi ở ghế lái, không có ý định xuống xe, không khỏi hỏi: "Thư Dân, ông không vào cùng chúng tôi sao?"
Ôn Thư Dân không kiên nhẫn xua tay, "Tôi còn có việc ở công ty, phải về gấp, hơn nữa anh và chị dâu của bà, tôi phải hỏi người khắp nơi xem có thể bảo lãnh họ ra ngoài trước được không!"
Nghe vậy, Tần Nguyệt cũng không thể giữ ông lại được nữa.
Mặc dù bà biết đây chỉ là cái cớ của Ôn Thư Dân, ông chắc chắn sẽ lại đi theo con hồ ly tinh kia!
Thấy cha sắp rời đi, Ôn Cần vội vàng hỏi: "Cha, vậy con phải làm sao bây giờ?"
Ôn Thư Dân đau đầu bóp chặt giữa lông mày, "Đừng hoảng, cha đã nhờ người mua thủy quân rồi, cư dân mạng tốt hơn nên làm bậy, chuyện này sẽ sớm kết thúc thôi!"
Ông liếc mắt cá chân của con gái, cảnh cáo: “Mấy ngày này không được đi học, ở nhà dưỡng thương đi!”
Ôn Cần gật đầu, "Dạ, con hiểu rồi!"
Vừa dứt lời, một chiếc Land Rover màu đen từ đằng xa chạy nhanh tới, vừa vặn đụng phải xe của Ôn Thư Dân...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.