Áo Lót Tiểu Tổ Tông Của Tư Gia Lại Rơi Mất
Chương 134: Ôm Chặt, Đừng Làm Rơi Tôi
Mianmian
08/07/2023
Thấy mẹ bất tỉnh, Ôn Cần lập tức gọi đến số điện thoại khẩn cấp, nóng lòng mong xe cấp cứu nhanh chóng chạy tới.
Thấy có chuyện không ổn, ông lão chống nạng đứng dậy, kiếm cớ rời đi: "Thư Dân, xe cấp cứu đang trên đường tới, vậy ta về trước đi, chuyện này giày vò lâu như vậy, bộ xương già này cũng mệt mỏi rồi!"
Ôn Thư Dân gật đầu, lúng túng nói: “Chú hai, nhìn Tần Nguyệt ngất đi, Tiểu Cần bị bong gân mắt cá chân không thể động đậy, cháu thực sự hết cách rồi, chỉ sợ không thể đưa chú về nhà được..."
Ôn Thư Kỳ lập tức nói: "Không sao, em lo việc của em, anh đưa chú hai về nhà!"
"Được, vậy thì phiền anh một chuyến!"
"Chuyện nên làm!"
Ôn Thư Kỳ dìu ông lão rời đi, lúc đi ngang qua Ôn Vãn, hai người mới thở dài.
Nhà họ Ôn có một đứa cháu độc ác và tàn nhẫn như Ôn Vãn, thật là không được tổ tiên phù hộ!
Sau khi bọn họ rời đi, Ôn Vãn buồn ngủ ngáp một cái, uể oải nói: “Mọi người đã đi hết rồi, chúng ta cũng đi thôi!”
Ôn Cần nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Vãn Vãn, mẹ ngất rồi, em không cùng mọi người đi bệnh viện sao?”
"Chị ở bên mẹ là đủ rồi, nếu không mẹ tỉnh lại nhìn thấy tôi, chỉ càng thêm tức giận."
Ôn Vãn cong môi cười tà mị, "À, đúng rồi, đồ trong phòng tôi sẽ không lấy đi, tùy các người muốn làm gì thì làm."
"Đi thôi, về nhà!"
Cô quay người, Tư Cảnh Hạc lưu loát tiếp bước theo sau.
Ôn Thư Dân nhìn bóng dáng hai người dần khuất trong bóng đêm, mím môi, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp...
Tháng ba ở Vân Thành, đêm còn rất lạnh, một chiếc Bentley màu đen lướt êm trên đường, gió lạnh từ cửa sổ ùa vào.
Lúc lướt qua mặt Ôn Vãn, cực kỳ thanh tỉnh.
Sau bao nhiêu năm quấn quýt, cuối cùng cô cũng thoát khỏi gia đình đó, đồng thời cô cũng nhìn rõ bộ mặt thật của những người thân này.
Không có cảm xúc buồn bã, chỉ có sự bình tĩnh lạnh lùng và tĩnh lặng.
Rất ổn.
Trên đường đi, Tư Cảnh Hạc không phát ra tiếng động quấy rầy Ôn Vãn.
Mặc dù bề ngoài cô gái này có vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng dù sao cô cũng chỉ là một đứa trẻ mười bảy tuổi, và cô cũng cần tình yêu và sự ấm áp.
Nếu gia đình cô không thể cho cô những thứ này, hãy để anh chữa lành phần thiếu sót về tình cảm của cô!
Ba giờ, xe lái vào trong khu dân cư.
Sau khi Tư Cảnh Hạc đỗ xe, anh quay đầu nhìn Ôn Vãn, lúc này cô đang nhắm mắt, hô hấp đều đặn, tựa hồ đang ngủ say.
Anh không nỡ đánh thức cô dậy.
Hôm nay nhiều chuyện quá, chắc cô gái này mệt lắm rồi.
Anh tháo dây an toàn, xuống xe, đi vòng sang bên kia, mở cửa, cẩn thận tháo dây an toàn trên người cô gái, vòng tay qua người cô, ôm Ôn Vãn vào lòng.
Khẽ cúi người, sau khi dùng thân mình đóng cửa xe lại, anh chống đôi chân dài đi về phía trước trong gió lạnh.
Chợt, Ôn Vãn chui vào trong ngực anh.
Trong màn đêm sâu thẳm tĩnh lặng, giọng nói mềm mại ôn nhu mơ hồ của một cô gái vang lên từ trong ngực, “Ôm chặt, đừng làm rơi tôi.”
Đây là lần đầu tiên Tư Cảnh Hạc nghe thấy giọng nói ngái ngủ và quyến rũ của Ôn Vãn.
Anh cúi đầu nhìn gương mặt thanh tú đang ngủ của cô, không khỏi nhếch khóe môi, nói “được” một tiếng.
Một lúc sau, hai người vào thang máy.
Trong không gian kín, người đàn ông đột nhiên cao giọng nói: “Vãn Vãn, em có biết thế giới này nặng bao nhiêu không?”
Ôn Vãn gần như mở mắt ngay lập tức, ậm ừ một cách khó hiểu?
Sau đó, cô nghe thấy giọng nói trầm và tươi cười của người đàn ông——
"Có lẽ là, chính là trọng lượng trong ngực anh lúc này."
Thấy có chuyện không ổn, ông lão chống nạng đứng dậy, kiếm cớ rời đi: "Thư Dân, xe cấp cứu đang trên đường tới, vậy ta về trước đi, chuyện này giày vò lâu như vậy, bộ xương già này cũng mệt mỏi rồi!"
Ôn Thư Dân gật đầu, lúng túng nói: “Chú hai, nhìn Tần Nguyệt ngất đi, Tiểu Cần bị bong gân mắt cá chân không thể động đậy, cháu thực sự hết cách rồi, chỉ sợ không thể đưa chú về nhà được..."
Ôn Thư Kỳ lập tức nói: "Không sao, em lo việc của em, anh đưa chú hai về nhà!"
"Được, vậy thì phiền anh một chuyến!"
"Chuyện nên làm!"
Ôn Thư Kỳ dìu ông lão rời đi, lúc đi ngang qua Ôn Vãn, hai người mới thở dài.
Nhà họ Ôn có một đứa cháu độc ác và tàn nhẫn như Ôn Vãn, thật là không được tổ tiên phù hộ!
Sau khi bọn họ rời đi, Ôn Vãn buồn ngủ ngáp một cái, uể oải nói: “Mọi người đã đi hết rồi, chúng ta cũng đi thôi!”
Ôn Cần nhíu mày, nhẹ giọng hỏi: “Vãn Vãn, mẹ ngất rồi, em không cùng mọi người đi bệnh viện sao?”
"Chị ở bên mẹ là đủ rồi, nếu không mẹ tỉnh lại nhìn thấy tôi, chỉ càng thêm tức giận."
Ôn Vãn cong môi cười tà mị, "À, đúng rồi, đồ trong phòng tôi sẽ không lấy đi, tùy các người muốn làm gì thì làm."
"Đi thôi, về nhà!"
Cô quay người, Tư Cảnh Hạc lưu loát tiếp bước theo sau.
Ôn Thư Dân nhìn bóng dáng hai người dần khuất trong bóng đêm, mím môi, trong mắt hiện lên cảm xúc phức tạp...
Tháng ba ở Vân Thành, đêm còn rất lạnh, một chiếc Bentley màu đen lướt êm trên đường, gió lạnh từ cửa sổ ùa vào.
Lúc lướt qua mặt Ôn Vãn, cực kỳ thanh tỉnh.
Sau bao nhiêu năm quấn quýt, cuối cùng cô cũng thoát khỏi gia đình đó, đồng thời cô cũng nhìn rõ bộ mặt thật của những người thân này.
Không có cảm xúc buồn bã, chỉ có sự bình tĩnh lạnh lùng và tĩnh lặng.
Rất ổn.
Trên đường đi, Tư Cảnh Hạc không phát ra tiếng động quấy rầy Ôn Vãn.
Mặc dù bề ngoài cô gái này có vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo, nhưng dù sao cô cũng chỉ là một đứa trẻ mười bảy tuổi, và cô cũng cần tình yêu và sự ấm áp.
Nếu gia đình cô không thể cho cô những thứ này, hãy để anh chữa lành phần thiếu sót về tình cảm của cô!
Ba giờ, xe lái vào trong khu dân cư.
Sau khi Tư Cảnh Hạc đỗ xe, anh quay đầu nhìn Ôn Vãn, lúc này cô đang nhắm mắt, hô hấp đều đặn, tựa hồ đang ngủ say.
Anh không nỡ đánh thức cô dậy.
Hôm nay nhiều chuyện quá, chắc cô gái này mệt lắm rồi.
Anh tháo dây an toàn, xuống xe, đi vòng sang bên kia, mở cửa, cẩn thận tháo dây an toàn trên người cô gái, vòng tay qua người cô, ôm Ôn Vãn vào lòng.
Khẽ cúi người, sau khi dùng thân mình đóng cửa xe lại, anh chống đôi chân dài đi về phía trước trong gió lạnh.
Chợt, Ôn Vãn chui vào trong ngực anh.
Trong màn đêm sâu thẳm tĩnh lặng, giọng nói mềm mại ôn nhu mơ hồ của một cô gái vang lên từ trong ngực, “Ôm chặt, đừng làm rơi tôi.”
Đây là lần đầu tiên Tư Cảnh Hạc nghe thấy giọng nói ngái ngủ và quyến rũ của Ôn Vãn.
Anh cúi đầu nhìn gương mặt thanh tú đang ngủ của cô, không khỏi nhếch khóe môi, nói “được” một tiếng.
Một lúc sau, hai người vào thang máy.
Trong không gian kín, người đàn ông đột nhiên cao giọng nói: “Vãn Vãn, em có biết thế giới này nặng bao nhiêu không?”
Ôn Vãn gần như mở mắt ngay lập tức, ậm ừ một cách khó hiểu?
Sau đó, cô nghe thấy giọng nói trầm và tươi cười của người đàn ông——
"Có lẽ là, chính là trọng lượng trong ngực anh lúc này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.