Chương 21: Giải Quyết Dứt Khoát
Hoa Vô Bách Nhật Hồng
13/07/2024
Ôn Lương tiếp tục nói: “Tống Phong luôn thích đi khắp nơi lắc lư, chính là hắn cũng thường tới lui chung quanh tam thành, hắn tương đối thích phái người tới chỗ đám đông hơn.”
Đang nói, Trọng Tôn Cô Lâm đột nhiên cắt ngang, nói: “Bất quá Tống Phong có khả năng tìm hiểu tin tức cũng rất tốt, thật đúng là không có gì hắn không thể tìm hiểu được.”
Ôn Lương hơi cau mày, nghe Trọng Tôn Cô Lâm nói chuyện, hắn liền cũng không lên tiếng.
Mục Sở Bạch nghe xong còn xem ra cũng hiểu khá rõ, y liền gật gật đầu, không hề hỏi nhiều.
Bên kia Thường Hán đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: “Như vậy lão đại, chúng ta rốt cuộc có đi cướp lô hàng kia của Tiêu Đại Tráng không a?”
Chu Vượng Mộc quả thực đã suy nghĩ chuyện này cả buổi chiều, tới lúc này vẫn chưa có chủ ý gì. Cướp, nhưng thật ra thiên kinh địa nghĩa*, Tống Phong phóng đưa ra tin tức, lô hàng này nhất định có sự nhúng tay của đám tham quan. Nếu là không cướp, cũng không phải không thể, lúc trước hắn liền cùng Tiêu Đại Tráng nói qua sẽ không động vào chỗ tiền giấy này. Tuy nhiên, nếu làm vậy thực có lỗi với lời thề mà hắn đã lập với huynh đệ năm đó, hắn từng nói, bản thân tuyệt đối không bao giờ để lại bất kì lợi ích nào cho đám quan tham nhũng đó, nhưng để hắn biết được có lô hàng liền tuyệt không thể buông tha.
( Thiên kinh địa nghĩa: chuyện không tốt)
Lúc này làm hắn khó xử không ít, tới nửa đêm, Chu Vượng Mộc còn chưa thể đưa ra quyết định được.
Hắn ngồi ở ngoài đại sảnh nhà ờ, trong tay cầm cái chén trà nghĩ đến thất thần.
Bởi vì Mục Sở Bạch ở bên ngoài là áp trại phu nhân của Chu Vượng Mộc, cho nên diễn kịch phải diễn toàn bộ, Mục Sở Bạch buổi tối không thể không ngủ ở trong phòng Chu Vượng Mộc. Bất quá Chu Vượng Mộc cũng là một hán tử, khi Mục Sở Bạch ngủ trên giường của hắn, hắn liền mỗi ngày ngủ dưới đất, nói như vậy khiến Mục Sở Bạch ngủ ở trên giường một mình có thể thoải mái lên một chút.
Mà Mục Sở Bạch thấy Chu Vượng Mộc tới nửa đêm rồi mà còn ở bên ngoài ngồi, chính y cũng ngủ không được. Y ngồi dậy ở mép giường, nhìn tấm đệm phô trên mặt đất trống không, y liền khoác áo đi ra.
Chu Vượng Mộc vừa thấy Mục Sở Bạch không ngủ, liền nói: “Xin lỗi a, có phải ánh nến bên ngoài quá sáng hay không nên ngươi không ngủ được?”
Mục Sở Bạch đôi tay chỉnh lại quần áo lắc lắc đầu, “Sao ngươi còn không đi ngủ a?”
“Này không phải đưa ra quyết định nên cần suy nghĩ thật kĩ hay sao?”
“Trước kia chưa phát sinh loại tình huống này ư?”
“Ha ha......” Chu Vượng Mộc cười nói, “Thật đúng là chưa có, Tiêu Đại Tráng chưa bao giờ có khí thế kiêu ngạo chạy tới trước cổng sơn trại ta kêu gào giống lần này.”
Mục Sở Bạch nghĩ nghĩ, hỏi: “Bỏ qua những vấn đề khác qua một bên, ngươi đương nhiên biết lô hàng này đều không sạch sẽ, điều đầu tiên ngươi nghĩ tới chính là cướp, vẫn là không cướp hả?”
Chu Vượng Mộc quay đầu nhìn Mục Sở Bạch, hắn trong lòng suy nghĩ một chút, đột nhiên đầu óc thông suốt, hắn buông chén trà, đạp bàn một cái, nói: “Cướp!”
Chu Vượng Mộc đã quyết định muốn cướp, sáng sớm hôm sau hắn liền nói cho Ôn Lương, nhưng chỉ qua nửa ngày, Ôn Lương liền suy nghĩ một kế sách để ứng phó với bọn hộ tống cướp. Buổi chiều, mọi người trong sơn trại ngồi ở đại sảnh vây xung quanh chậu than nghe Chu Vượng Mộc mở họp, chỉ là chậu than này so Chu Vượng Mộc còn hấp dẫn hơn, vì thế những người ngồi ở phía trước chỉ có thể nghiêng người tựa vào ghế dựa, nửa đối mặt Chu Vượng Mộc, nửa mặt dựa gần chậu than.
Nghe nói lần này mọi người đều đi hộ tống cướp, Chu Vượng Mộc không muốn Mục Sở Bạch liên lụy vào đó, nhưng không ngăn cản được lòng hiếu kì của Mục Sở Bạch, liền để y ngồi trong đại sảnh nghe hắn kế hoạch phân phối phương án. Mục Sở Bạch cùng Ôn Lương ngồi gần nhau ở phía đầu bên kia, Chu Vượng Mộc mỗi khi nhìn trong lòng liền run lên, cuộc họp liền không thể diễn ra suôn sẻ.
“Khụ khụ, dựa theo ý của A Lương, lần này chúng ta...... Chúng ta phân thành hai đội. Một đội là đội chính, lần này trực tiếp đi cướp ở Hồng Môn tiêu cục; đội còn lại sẽ là phó đội, phụ trách tấn công đám người Tiêu Đại Tráng.” Chu Vượng Mộc đôi mắt nhịn không được muốn đi ngó Mục Sở Bạch, nhưng người sau lại chỉ bất động bưng chén trà ngồi đó uống trà.
Chu Vượng Mộc lại tiếp tục nói: “Cái này, ta cùng những người ta chỉ định một chút nữa sẽ xuống núi, những người còn lại trong sơn trại sẽ tiếp ứng.”
Hắn từ trên chỗ ngồi đứng lên, đi đến giữa đại sảnh, chỉ điểm từng người, nói: “Thường Hán, Nhậm Thất, Khổng Bành Phi, Điền Bẩm, Uất Trì Kim, năm người các người các ngươi sẽ là đội chính, trực tiếp đi hộ tống cướp. Ta biết Hồng môn tiêu cục sẽ thuê đám người bảo tiêu lợi hại nhất nhưng bọn họ vẫn là coi trọng tính mạng của mình, các ngươi nhất định phải cướp đồ đạc của đám quan tham nhũng đó!”
“Tuân lệnh!” Năm người đồng thanh nói.
Đang nói, Trọng Tôn Cô Lâm đột nhiên cắt ngang, nói: “Bất quá Tống Phong có khả năng tìm hiểu tin tức cũng rất tốt, thật đúng là không có gì hắn không thể tìm hiểu được.”
Ôn Lương hơi cau mày, nghe Trọng Tôn Cô Lâm nói chuyện, hắn liền cũng không lên tiếng.
Mục Sở Bạch nghe xong còn xem ra cũng hiểu khá rõ, y liền gật gật đầu, không hề hỏi nhiều.
Bên kia Thường Hán đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: “Như vậy lão đại, chúng ta rốt cuộc có đi cướp lô hàng kia của Tiêu Đại Tráng không a?”
Chu Vượng Mộc quả thực đã suy nghĩ chuyện này cả buổi chiều, tới lúc này vẫn chưa có chủ ý gì. Cướp, nhưng thật ra thiên kinh địa nghĩa*, Tống Phong phóng đưa ra tin tức, lô hàng này nhất định có sự nhúng tay của đám tham quan. Nếu là không cướp, cũng không phải không thể, lúc trước hắn liền cùng Tiêu Đại Tráng nói qua sẽ không động vào chỗ tiền giấy này. Tuy nhiên, nếu làm vậy thực có lỗi với lời thề mà hắn đã lập với huynh đệ năm đó, hắn từng nói, bản thân tuyệt đối không bao giờ để lại bất kì lợi ích nào cho đám quan tham nhũng đó, nhưng để hắn biết được có lô hàng liền tuyệt không thể buông tha.
( Thiên kinh địa nghĩa: chuyện không tốt)
Lúc này làm hắn khó xử không ít, tới nửa đêm, Chu Vượng Mộc còn chưa thể đưa ra quyết định được.
Hắn ngồi ở ngoài đại sảnh nhà ờ, trong tay cầm cái chén trà nghĩ đến thất thần.
Bởi vì Mục Sở Bạch ở bên ngoài là áp trại phu nhân của Chu Vượng Mộc, cho nên diễn kịch phải diễn toàn bộ, Mục Sở Bạch buổi tối không thể không ngủ ở trong phòng Chu Vượng Mộc. Bất quá Chu Vượng Mộc cũng là một hán tử, khi Mục Sở Bạch ngủ trên giường của hắn, hắn liền mỗi ngày ngủ dưới đất, nói như vậy khiến Mục Sở Bạch ngủ ở trên giường một mình có thể thoải mái lên một chút.
Mà Mục Sở Bạch thấy Chu Vượng Mộc tới nửa đêm rồi mà còn ở bên ngoài ngồi, chính y cũng ngủ không được. Y ngồi dậy ở mép giường, nhìn tấm đệm phô trên mặt đất trống không, y liền khoác áo đi ra.
Chu Vượng Mộc vừa thấy Mục Sở Bạch không ngủ, liền nói: “Xin lỗi a, có phải ánh nến bên ngoài quá sáng hay không nên ngươi không ngủ được?”
Mục Sở Bạch đôi tay chỉnh lại quần áo lắc lắc đầu, “Sao ngươi còn không đi ngủ a?”
“Này không phải đưa ra quyết định nên cần suy nghĩ thật kĩ hay sao?”
“Trước kia chưa phát sinh loại tình huống này ư?”
“Ha ha......” Chu Vượng Mộc cười nói, “Thật đúng là chưa có, Tiêu Đại Tráng chưa bao giờ có khí thế kiêu ngạo chạy tới trước cổng sơn trại ta kêu gào giống lần này.”
Mục Sở Bạch nghĩ nghĩ, hỏi: “Bỏ qua những vấn đề khác qua một bên, ngươi đương nhiên biết lô hàng này đều không sạch sẽ, điều đầu tiên ngươi nghĩ tới chính là cướp, vẫn là không cướp hả?”
Chu Vượng Mộc quay đầu nhìn Mục Sở Bạch, hắn trong lòng suy nghĩ một chút, đột nhiên đầu óc thông suốt, hắn buông chén trà, đạp bàn một cái, nói: “Cướp!”
Chu Vượng Mộc đã quyết định muốn cướp, sáng sớm hôm sau hắn liền nói cho Ôn Lương, nhưng chỉ qua nửa ngày, Ôn Lương liền suy nghĩ một kế sách để ứng phó với bọn hộ tống cướp. Buổi chiều, mọi người trong sơn trại ngồi ở đại sảnh vây xung quanh chậu than nghe Chu Vượng Mộc mở họp, chỉ là chậu than này so Chu Vượng Mộc còn hấp dẫn hơn, vì thế những người ngồi ở phía trước chỉ có thể nghiêng người tựa vào ghế dựa, nửa đối mặt Chu Vượng Mộc, nửa mặt dựa gần chậu than.
Nghe nói lần này mọi người đều đi hộ tống cướp, Chu Vượng Mộc không muốn Mục Sở Bạch liên lụy vào đó, nhưng không ngăn cản được lòng hiếu kì của Mục Sở Bạch, liền để y ngồi trong đại sảnh nghe hắn kế hoạch phân phối phương án. Mục Sở Bạch cùng Ôn Lương ngồi gần nhau ở phía đầu bên kia, Chu Vượng Mộc mỗi khi nhìn trong lòng liền run lên, cuộc họp liền không thể diễn ra suôn sẻ.
“Khụ khụ, dựa theo ý của A Lương, lần này chúng ta...... Chúng ta phân thành hai đội. Một đội là đội chính, lần này trực tiếp đi cướp ở Hồng Môn tiêu cục; đội còn lại sẽ là phó đội, phụ trách tấn công đám người Tiêu Đại Tráng.” Chu Vượng Mộc đôi mắt nhịn không được muốn đi ngó Mục Sở Bạch, nhưng người sau lại chỉ bất động bưng chén trà ngồi đó uống trà.
Chu Vượng Mộc lại tiếp tục nói: “Cái này, ta cùng những người ta chỉ định một chút nữa sẽ xuống núi, những người còn lại trong sơn trại sẽ tiếp ứng.”
Hắn từ trên chỗ ngồi đứng lên, đi đến giữa đại sảnh, chỉ điểm từng người, nói: “Thường Hán, Nhậm Thất, Khổng Bành Phi, Điền Bẩm, Uất Trì Kim, năm người các người các ngươi sẽ là đội chính, trực tiếp đi hộ tống cướp. Ta biết Hồng môn tiêu cục sẽ thuê đám người bảo tiêu lợi hại nhất nhưng bọn họ vẫn là coi trọng tính mạng của mình, các ngươi nhất định phải cướp đồ đạc của đám quan tham nhũng đó!”
“Tuân lệnh!” Năm người đồng thanh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.