Chương 20: Giao Dịch Chí Mạng
Hoa Vô Bách Nhật Hồng
13/07/2024
Chu Vượng Mộc tựa lưng vào ghế ngồi, hai tay gối lên sau đầu, thoáng cúi đầu nhìn Mục Sở Bạch, nói: “Cả đời làm sơn tặc đương nhiên không có khả năng làm được, già thì làm sao còn có thể chém được a.”
Mục Sở Bạch cười cười, “Ta không phải ý tứ này.”
“Ta biết ngươi ý gì.” Chu Vượng Mộc khẩu khí mềm xuống dưới, “Kỳ thật ta đang đợi cơ hội.”
Lúc này đến phiên Ôn Lương nở nụ cười, hắn dùng chủy thủ của Chu Vượng Mộc cạo từng lớp vỏ ngoài khoai lang, đưa đến bên miệng cắn một ngụm, rũ mắt nói: “Nếu là có thể có địa phương khởi nghĩa thì cũng là một cơ hội không tồi, mấy năm nay bọn ta vẫn luôn chứng kiến, vương triều đương kim nếu bất diệt chỉ sợ cũng khó khăn, kỳ thật bọn ta chính là không nghĩ vì cái này mà phục vụ triều đình hiệu lực, cho nên mới tự khởi bếp lò.”
Mục Sở Bạch gật gật đầu, “Thì ra là thế, nói như vậy, có đôi khi làm quan chưa chắc liền sẽ vì dân làm chủ, mà đương tặc chưa chắc liền vi phạm pháp lệnh, này cũng coi như là lẽ thường.”
Ôn Lương nghiêng về phía Mục Sở Bạch, người nhích lại gần, “Sao thế? Ngươi đã thay đổi quan điểm về bọn ta rồi?”
Mục Sở Bạch sửng sốt, “Ờ...... đổi...... đổi góc nhìn mới đi.”
Lời này liền khơi dậy lòng hiếu kì của Chu Vượng Mộc “Ồ? Vậy trước đây ngươi thấy bọn ta như thế nào?”
Mục Sở Bạch một tay quyền, che miệng ho khan vài tiếng, y rũ mắt xuống, lông mi cong dài có thể nhìn thấy rõ, ánh lửa chiếu vào mặt y, hết sức loá mắt, y nói: “Lúc trước ta coi như các ngươi giống như các sơn tặc khác...... Nghĩ đến sơn tặc sẽ làm chút chuyện gì? Tự nhiên cũng chính là...... gi·ết người phóng hỏa linh tinh.”
“Hắc hắc, những cái đó bọn ta không làm, trừ phi là chọc tới bọn ta.” Chu Vượng Mộc nở nụ cười, “Cho nên nói chưa hiểu việc đời, rốt cuộc vẫn là tầm nhìn của ngươi có chút hạn hẹp.”
Ôn Lương liếc mắt nhìn Chu Vượng Mộc một cái, “Đại ca lúc này ngươi nói chuyện cũng khá tốt.”
“Chỗ nào chỗ nào.” Chu Vượng Mộc cười ha ha, hắn gãi gãi tóc, “Kỳ thật ta làm sơn tặc, làm vẫn khá tốt.”
Nói xong, ba người ngồi vây quanh chậu than cùng nhau cười ha ha lên. Lúc này đây, cũng là Mục Sở Bạch lần đầu tiên lên núi tới nay có thể thoải mái cười to như thế. Sự nhiệt tình, vui vẻ của y khi còn ở Mục gia dường như đã tập hợp tại đây, đặt ở lúc này đây một hơi tất cả đều phóng thích ra tới. Mục Sở Bạch xoa xoa nước mắt, ngồi thẳng thân mình, một bên Ôn Lương còn cười cái không ngừng, một lúc lâu sau, hắn mới cùng Chu Vượng Mộc phục hồi tinh thần lại.
Bầu trời càng lúc càng tối, như vậy cười, ba người liền bất giác cảm thấy chính mình đã đói bụng, rõ ràng lúc trước vừa mới ăn khoai lang cùng một chút mứt hoa quả. Trùng hợp Uất Trì Kim chạy tới nói với bọn hắn nói, cơm chiều đã chuẩn bị xong, bằng không Chu Vượng Mộc lại duỗi tay đi lấy một củ khoai lang tới ăn để cho no bụng.
Rượu đủ cơm no qua đi, trời cũng hoàn toàn tối hẳn. Mặt khác mấy huynh đệ ngồi ở bàn dài bên cạnh nói chuyện phiếm, nói về Tiêu Đại Tráng giữ được lô hàng hóa kia, liền có người nhắc tới Tống Phong.
Nói Tống Phong là người ai, hắn cũng coi như là nguyên lão của Thiên Vương sơn trại, chẳng qua hắn ngày thường “Hoạt bát hiếu động”, không muốn lưu tại sơn trại trên núi làm theo hành động Chu Vượng Mộc, này đây Chu Vượng Mộc cũng coi như là “Nuôi thả” hắn, để hắn ở phụ cận ba tòa trong thành lắc lư, với một điều kiện, thăm dò sự tình các sơn trại khác rồi về nói cho Chu Vượng Mộc, mà Tống Phong không chỉ có nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc, còn thích thú, bất kì tin tức hắn đều có thể tìm hiểu ra được, mà trong ba thành nếu có nhãn tuyến thì cũng coi như là một loại năng lực.
Mục Sở Bạch mới vừa lên sơn trại, y có thể am hiểu, nhận biết tất cả mọi người trong sơn trại, cũng coi như là không tồi, này đây y không khỏi tới hỏi, Tống Phong này rốt cuộc là cái dạng gì. Vấn đề này vừa mới tung ra tới, lập tức liền có người nói, “Hỏi Tống Phong a? Kia Mâu Nguyên huynh là hắn quen nhất!”
Mâu Nguyên vừa cầm chén rượu tới, nghe xong lời này, lập tức một tiếng “Bang” vang lên, chén rượu rơi xuống, tựa hồ có chút không vui.
Một bên Mục Sở Bạch nhìn có chút không rõ ràng, nhưng sau khi nghe Ôn Lương giải thích, mới biết được Mâu Nguyên này đích xác có quan hệ tốt nhất với Tống Phong. Nhưng mỗi lần nhắc tới Tống Phong, Mâu Nguyên phản ứng đều quá mức.
Mục Sở Bạch không khỏi cảm thán, “Hai người này có quan hệ cũng thật tốt.”
Nghe Ôn Lương nói, TốngPhong tự xưng là tiền triều hậu duệ, Tống gia chín đại đơn truyền con cháu, hắnnói triều đình không thể lợi dụng họ, liền không cho dùng bọn họ. Hơn nữa hắncó thể văn có thể võ, trên thông thiên văn dưới tường địa lý.
Mục Sở Bạch cười cười, “Ta không phải ý tứ này.”
“Ta biết ngươi ý gì.” Chu Vượng Mộc khẩu khí mềm xuống dưới, “Kỳ thật ta đang đợi cơ hội.”
Lúc này đến phiên Ôn Lương nở nụ cười, hắn dùng chủy thủ của Chu Vượng Mộc cạo từng lớp vỏ ngoài khoai lang, đưa đến bên miệng cắn một ngụm, rũ mắt nói: “Nếu là có thể có địa phương khởi nghĩa thì cũng là một cơ hội không tồi, mấy năm nay bọn ta vẫn luôn chứng kiến, vương triều đương kim nếu bất diệt chỉ sợ cũng khó khăn, kỳ thật bọn ta chính là không nghĩ vì cái này mà phục vụ triều đình hiệu lực, cho nên mới tự khởi bếp lò.”
Mục Sở Bạch gật gật đầu, “Thì ra là thế, nói như vậy, có đôi khi làm quan chưa chắc liền sẽ vì dân làm chủ, mà đương tặc chưa chắc liền vi phạm pháp lệnh, này cũng coi như là lẽ thường.”
Ôn Lương nghiêng về phía Mục Sở Bạch, người nhích lại gần, “Sao thế? Ngươi đã thay đổi quan điểm về bọn ta rồi?”
Mục Sở Bạch sửng sốt, “Ờ...... đổi...... đổi góc nhìn mới đi.”
Lời này liền khơi dậy lòng hiếu kì của Chu Vượng Mộc “Ồ? Vậy trước đây ngươi thấy bọn ta như thế nào?”
Mục Sở Bạch một tay quyền, che miệng ho khan vài tiếng, y rũ mắt xuống, lông mi cong dài có thể nhìn thấy rõ, ánh lửa chiếu vào mặt y, hết sức loá mắt, y nói: “Lúc trước ta coi như các ngươi giống như các sơn tặc khác...... Nghĩ đến sơn tặc sẽ làm chút chuyện gì? Tự nhiên cũng chính là...... gi·ết người phóng hỏa linh tinh.”
“Hắc hắc, những cái đó bọn ta không làm, trừ phi là chọc tới bọn ta.” Chu Vượng Mộc nở nụ cười, “Cho nên nói chưa hiểu việc đời, rốt cuộc vẫn là tầm nhìn của ngươi có chút hạn hẹp.”
Ôn Lương liếc mắt nhìn Chu Vượng Mộc một cái, “Đại ca lúc này ngươi nói chuyện cũng khá tốt.”
“Chỗ nào chỗ nào.” Chu Vượng Mộc cười ha ha, hắn gãi gãi tóc, “Kỳ thật ta làm sơn tặc, làm vẫn khá tốt.”
Nói xong, ba người ngồi vây quanh chậu than cùng nhau cười ha ha lên. Lúc này đây, cũng là Mục Sở Bạch lần đầu tiên lên núi tới nay có thể thoải mái cười to như thế. Sự nhiệt tình, vui vẻ của y khi còn ở Mục gia dường như đã tập hợp tại đây, đặt ở lúc này đây một hơi tất cả đều phóng thích ra tới. Mục Sở Bạch xoa xoa nước mắt, ngồi thẳng thân mình, một bên Ôn Lương còn cười cái không ngừng, một lúc lâu sau, hắn mới cùng Chu Vượng Mộc phục hồi tinh thần lại.
Bầu trời càng lúc càng tối, như vậy cười, ba người liền bất giác cảm thấy chính mình đã đói bụng, rõ ràng lúc trước vừa mới ăn khoai lang cùng một chút mứt hoa quả. Trùng hợp Uất Trì Kim chạy tới nói với bọn hắn nói, cơm chiều đã chuẩn bị xong, bằng không Chu Vượng Mộc lại duỗi tay đi lấy một củ khoai lang tới ăn để cho no bụng.
Rượu đủ cơm no qua đi, trời cũng hoàn toàn tối hẳn. Mặt khác mấy huynh đệ ngồi ở bàn dài bên cạnh nói chuyện phiếm, nói về Tiêu Đại Tráng giữ được lô hàng hóa kia, liền có người nhắc tới Tống Phong.
Nói Tống Phong là người ai, hắn cũng coi như là nguyên lão của Thiên Vương sơn trại, chẳng qua hắn ngày thường “Hoạt bát hiếu động”, không muốn lưu tại sơn trại trên núi làm theo hành động Chu Vượng Mộc, này đây Chu Vượng Mộc cũng coi như là “Nuôi thả” hắn, để hắn ở phụ cận ba tòa trong thành lắc lư, với một điều kiện, thăm dò sự tình các sơn trại khác rồi về nói cho Chu Vượng Mộc, mà Tống Phong không chỉ có nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc, còn thích thú, bất kì tin tức hắn đều có thể tìm hiểu ra được, mà trong ba thành nếu có nhãn tuyến thì cũng coi như là một loại năng lực.
Mục Sở Bạch mới vừa lên sơn trại, y có thể am hiểu, nhận biết tất cả mọi người trong sơn trại, cũng coi như là không tồi, này đây y không khỏi tới hỏi, Tống Phong này rốt cuộc là cái dạng gì. Vấn đề này vừa mới tung ra tới, lập tức liền có người nói, “Hỏi Tống Phong a? Kia Mâu Nguyên huynh là hắn quen nhất!”
Mâu Nguyên vừa cầm chén rượu tới, nghe xong lời này, lập tức một tiếng “Bang” vang lên, chén rượu rơi xuống, tựa hồ có chút không vui.
Một bên Mục Sở Bạch nhìn có chút không rõ ràng, nhưng sau khi nghe Ôn Lương giải thích, mới biết được Mâu Nguyên này đích xác có quan hệ tốt nhất với Tống Phong. Nhưng mỗi lần nhắc tới Tống Phong, Mâu Nguyên phản ứng đều quá mức.
Mục Sở Bạch không khỏi cảm thán, “Hai người này có quan hệ cũng thật tốt.”
Nghe Ôn Lương nói, TốngPhong tự xưng là tiền triều hậu duệ, Tống gia chín đại đơn truyền con cháu, hắnnói triều đình không thể lợi dụng họ, liền không cho dùng bọn họ. Hơn nữa hắncó thể văn có thể võ, trên thông thiên văn dưới tường địa lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.