Chương 11: Dưỡng thương
Tề Hiểu Linh
26/03/2022
Sau 2 tiếng, cửa phòng cô vang lên tiếng gõ cửa." Cô chủ bác sĩ Gwen đã tới."
Một lúc sau từ trong phòng mới có tiếng trả lời.
" Vào đi."
Tiếng bước chân lộn xộn vang lên cô ngồi tựa lưng về phía giường. Người vào là ông nội cô, quản gia và Gwen, quản gia lập tức tiến về phía trước kéo rèm cửa cả căn phòng bỗng chốc sáng bừng lên.
" Con về mà lão già ta muốn thăm cũng phải đợi." - Quách Nghiêm nhìn đứa cháu không kìm được lên tiếng trách móc.
" Con xin lỗi, chỉ là quá mệt mà thôi."
------------------------------------
" Tiểu Khiết, bị thương ở đâu? " - Gwen là bác sĩ chuyên phụ trách chữa trị cho gia đình cô, cũng đồng trang lứa với cô.
" Ở đùi , cánh tay còn bầm một số chỗ nữa. "
" Gwen con xử lí cho Tiểu Khiết, ta ra ngoài trước." - nói rồi Quách Nghiêm cùng quản gia rời phòng.
Cô đã thay một chiếc váy liền thân tiện cho việc xử lý vết thương. Cô kéo váy lên đùi lộ ra một vùng băng trắng.
Gwen đưa tay sờ nắn kiểm tra.
" Tay nghề cũng tốt đấy. Ai xử lí cho cậu đây?"
" Một người bình thường thôi."
" Được rồi tôi sẽ xử lí lại cho cậu, thực ra thì tôi cũng chẳng phải làm gì nhiều."
Gwen nhún vai gỡ băng ra vừa nói.
Nghe vậy cô không khỏi nghĩ đến Âu Viễn, cậu ta vậy mà lại xử lí tốt như vậy.
" À đúng rồi, Mạn Phong lo cho cậu lắm đấy, từ hôm qua khi trở về liền gọi điện bảo tôi phải luôn mở điện thoại đấy."
" Ukm."
" Gwen cậu gọi điện cho Mạn Phong bảo cậu ta đưa điện thoại đến cho tôi."
Nhắc đến Mạn Phong mắt cô sáng lên, lập tức bỏ dở việc đang làm quay người lấy điện thoại gọi đi.
" HỪ, chỉ được vậy là nhanh."
Sau khi nói điện thoại xong, Gwen quay lại thông báo.
" Mạn Phong nói 30 phút sau cậu ta mới đến."
" Tập trung xử lí vết thương đi."
Xử lí vết thương ở vai và chân xong cô nằm sấp vén váy lên cao đồng thời lấy chăn che đi phần mông.
" Tôi nói này Tiểu Khiết tôi xử lí vết thương cho cậu còn nóng mặt thế này, người xử lí vết thương cho cậu không biết là nam hay nữ nhỉ?"
Lại nựa lại khiến cô nghĩ đến cậu ta, không biết lúc cậu ta xử lí vết thương cho cô thì thế nào? Cô nghĩ đến mặt lúc nóng lúc lạnh luôn nổi nóng nói lớn.
" Tên háo sắc như cậu thì nói làm gì. "
Gwen giật mình, " Làm gì mà nói lớn thế, còn bảo tôi là háo sắc."
Nói rồi cô dùng lực xoa vết bầm trên lưng Quách Nam Khiết khiến cô đau mà rít lớn.
" Không nhẹ tay tôi liền phế nó."
" Không xoa mạnh sao vết bầm có thể tan nhanh."
Gwen mạnh miệng bĩu môi đáp trả.
" Lại sợ tôi không có cách đối phó cậu chắc."Cốc...cốc....cốc.
" Cô chủ, tôi là Mạn Phong."
" Vào đi."
Đẩy cửa bước vào, trong phòng Quách Nam Khiết và Gwen đang ngồi trò chuyện. Thấy Mạn Phong, Gwen cười tít mắt.
" Gwen, cô chủ thế nào rồi ?"
Gwen bĩu môi đáp: " Có chết được đâu, vẫn còn đủ sức xử tôi."
" Cậu ngồi đi." - Quách Nam Khiết ra hiệu cậu ngồi xuống.
" Thế nào, đã điều tra ra chưa? "
" Sắp tới họ có giao dịch với bên Đông Nam Á một lô vũ khí, ước chừng khoảng 3 ngày nữa sẽ đưa đến cảng vận chuyển sang Đông Nam Á."
" Lô vũ khí ấy đặt ở nhà kho nào? "
" Nhà kho số 3 ở ngoại ô Tây thành."
" Cho người dò thám khu vực và địa hình ở đó đi."
" Vâng."
" Tiện thể chúng ta cũng giao dịch với bên Italy bảo với họ trong 5 ngày tới chúng ta sẽ chuyển vũ khí qua cho họ."
" Bên chúng ta vẫn chưa sản xuất xong lô này mà."
" Chẳng phải còn của Kim gia đó sao ?"
" Woa, Tiểu Khiết cậu thật ghê gớm nha." - Gwen ngồi bên cạnh hết nhìn 2 người bọn họ nói chuyện công việc rồi lại uống trà ăn hoa quả hóng chuyện.
" Được rồi cũng xong việc rồi đấy, cậu đi xử lý đi."
" Vâng."
" Khoan đã, vừa đến lại đi sao."
Quách Nam Khiết cũng nhớ đến cô từng dùng số điện thoại Âu Viễn gọi cho Mạn Phong.
" A Mạn cậu ngồi chơi tí đi. Đưa điện thoại cậu cho tối mượn. À điện thoại của tôi nữa."
Mạn Phong lấy từ trong túi ra 2 chiếc điện thoại. Quách Nam Khiết nhận lấy tập trung xem điện thoại lấy số.
Bên này Gwen lại quấn lấy Mạn Phong ríu rít không buông.
" A Mạn mấy tuần rồi cậu không quan tâm đến tôi."
" Việc tôi làm nguy hiểm cô tốt nhất không nên dính lấy tôi."
Gwen ghé sát mặt mình vào mặt Mạn Phong nói.
" Làm việc với các cậu mấy năm rồi, cậu lại tưởng tôi ăn chay sao?"
Nói rồi cô chớp chớp đôi mắt, đưa tay lấy chiếc kính trên mặt Mạn Phong xuống.
" Hừm, tôi còn đang ngồi đây đấy."
Quách Nam Khiết xử lý xong số điện thoại ngước lên nhìn thì thấy một cảnh này.
Mạn Phong ngại ngùng đẩy Gwen ra.
" A Mạn cậu cũng có mặt đáng yêu vậy ư ?" - Quách Nam Khiết trông biểu tình không nén nổi thích thú.
Gwen không biểu cảm hờ hững thu tay.
" Tiểu Khiết cậu phá vỡ chuyện tốt của tôi đấy."
" Được rồi, 2 người về đi, đừng làm loạn trong phòng tôi."
Mạn Phong nhận lấy điện thoại từ tay Quách Nam Khiết rồi rời đi. Gwen trừng mắt với cô một cái rồ cũng vội vã đuổi theo.
Hai người này một người chạy một người đuổi không biết đến bao giờ.
Một lúc sau từ trong phòng mới có tiếng trả lời.
" Vào đi."
Tiếng bước chân lộn xộn vang lên cô ngồi tựa lưng về phía giường. Người vào là ông nội cô, quản gia và Gwen, quản gia lập tức tiến về phía trước kéo rèm cửa cả căn phòng bỗng chốc sáng bừng lên.
" Con về mà lão già ta muốn thăm cũng phải đợi." - Quách Nghiêm nhìn đứa cháu không kìm được lên tiếng trách móc.
" Con xin lỗi, chỉ là quá mệt mà thôi."
------------------------------------
" Tiểu Khiết, bị thương ở đâu? " - Gwen là bác sĩ chuyên phụ trách chữa trị cho gia đình cô, cũng đồng trang lứa với cô.
" Ở đùi , cánh tay còn bầm một số chỗ nữa. "
" Gwen con xử lí cho Tiểu Khiết, ta ra ngoài trước." - nói rồi Quách Nghiêm cùng quản gia rời phòng.
Cô đã thay một chiếc váy liền thân tiện cho việc xử lý vết thương. Cô kéo váy lên đùi lộ ra một vùng băng trắng.
Gwen đưa tay sờ nắn kiểm tra.
" Tay nghề cũng tốt đấy. Ai xử lí cho cậu đây?"
" Một người bình thường thôi."
" Được rồi tôi sẽ xử lí lại cho cậu, thực ra thì tôi cũng chẳng phải làm gì nhiều."
Gwen nhún vai gỡ băng ra vừa nói.
Nghe vậy cô không khỏi nghĩ đến Âu Viễn, cậu ta vậy mà lại xử lí tốt như vậy.
" À đúng rồi, Mạn Phong lo cho cậu lắm đấy, từ hôm qua khi trở về liền gọi điện bảo tôi phải luôn mở điện thoại đấy."
" Ukm."
" Gwen cậu gọi điện cho Mạn Phong bảo cậu ta đưa điện thoại đến cho tôi."
Nhắc đến Mạn Phong mắt cô sáng lên, lập tức bỏ dở việc đang làm quay người lấy điện thoại gọi đi.
" HỪ, chỉ được vậy là nhanh."
Sau khi nói điện thoại xong, Gwen quay lại thông báo.
" Mạn Phong nói 30 phút sau cậu ta mới đến."
" Tập trung xử lí vết thương đi."
Xử lí vết thương ở vai và chân xong cô nằm sấp vén váy lên cao đồng thời lấy chăn che đi phần mông.
" Tôi nói này Tiểu Khiết tôi xử lí vết thương cho cậu còn nóng mặt thế này, người xử lí vết thương cho cậu không biết là nam hay nữ nhỉ?"
Lại nựa lại khiến cô nghĩ đến cậu ta, không biết lúc cậu ta xử lí vết thương cho cô thì thế nào? Cô nghĩ đến mặt lúc nóng lúc lạnh luôn nổi nóng nói lớn.
" Tên háo sắc như cậu thì nói làm gì. "
Gwen giật mình, " Làm gì mà nói lớn thế, còn bảo tôi là háo sắc."
Nói rồi cô dùng lực xoa vết bầm trên lưng Quách Nam Khiết khiến cô đau mà rít lớn.
" Không nhẹ tay tôi liền phế nó."
" Không xoa mạnh sao vết bầm có thể tan nhanh."
Gwen mạnh miệng bĩu môi đáp trả.
" Lại sợ tôi không có cách đối phó cậu chắc."Cốc...cốc....cốc.
" Cô chủ, tôi là Mạn Phong."
" Vào đi."
Đẩy cửa bước vào, trong phòng Quách Nam Khiết và Gwen đang ngồi trò chuyện. Thấy Mạn Phong, Gwen cười tít mắt.
" Gwen, cô chủ thế nào rồi ?"
Gwen bĩu môi đáp: " Có chết được đâu, vẫn còn đủ sức xử tôi."
" Cậu ngồi đi." - Quách Nam Khiết ra hiệu cậu ngồi xuống.
" Thế nào, đã điều tra ra chưa? "
" Sắp tới họ có giao dịch với bên Đông Nam Á một lô vũ khí, ước chừng khoảng 3 ngày nữa sẽ đưa đến cảng vận chuyển sang Đông Nam Á."
" Lô vũ khí ấy đặt ở nhà kho nào? "
" Nhà kho số 3 ở ngoại ô Tây thành."
" Cho người dò thám khu vực và địa hình ở đó đi."
" Vâng."
" Tiện thể chúng ta cũng giao dịch với bên Italy bảo với họ trong 5 ngày tới chúng ta sẽ chuyển vũ khí qua cho họ."
" Bên chúng ta vẫn chưa sản xuất xong lô này mà."
" Chẳng phải còn của Kim gia đó sao ?"
" Woa, Tiểu Khiết cậu thật ghê gớm nha." - Gwen ngồi bên cạnh hết nhìn 2 người bọn họ nói chuyện công việc rồi lại uống trà ăn hoa quả hóng chuyện.
" Được rồi cũng xong việc rồi đấy, cậu đi xử lý đi."
" Vâng."
" Khoan đã, vừa đến lại đi sao."
Quách Nam Khiết cũng nhớ đến cô từng dùng số điện thoại Âu Viễn gọi cho Mạn Phong.
" A Mạn cậu ngồi chơi tí đi. Đưa điện thoại cậu cho tối mượn. À điện thoại của tôi nữa."
Mạn Phong lấy từ trong túi ra 2 chiếc điện thoại. Quách Nam Khiết nhận lấy tập trung xem điện thoại lấy số.
Bên này Gwen lại quấn lấy Mạn Phong ríu rít không buông.
" A Mạn mấy tuần rồi cậu không quan tâm đến tôi."
" Việc tôi làm nguy hiểm cô tốt nhất không nên dính lấy tôi."
Gwen ghé sát mặt mình vào mặt Mạn Phong nói.
" Làm việc với các cậu mấy năm rồi, cậu lại tưởng tôi ăn chay sao?"
Nói rồi cô chớp chớp đôi mắt, đưa tay lấy chiếc kính trên mặt Mạn Phong xuống.
" Hừm, tôi còn đang ngồi đây đấy."
Quách Nam Khiết xử lý xong số điện thoại ngước lên nhìn thì thấy một cảnh này.
Mạn Phong ngại ngùng đẩy Gwen ra.
" A Mạn cậu cũng có mặt đáng yêu vậy ư ?" - Quách Nam Khiết trông biểu tình không nén nổi thích thú.
Gwen không biểu cảm hờ hững thu tay.
" Tiểu Khiết cậu phá vỡ chuyện tốt của tôi đấy."
" Được rồi, 2 người về đi, đừng làm loạn trong phòng tôi."
Mạn Phong nhận lấy điện thoại từ tay Quách Nam Khiết rồi rời đi. Gwen trừng mắt với cô một cái rồ cũng vội vã đuổi theo.
Hai người này một người chạy một người đuổi không biết đến bao giờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.