Chương 12: Mượn nước đẩy thuyền
Tề Hiểu Linh
26/03/2022
Nằm trên giường Quách Nam Khiết lăn lộn qua lại, trằn trọc suy nghĩ." Mình có nên nhắn tin cho cậu ta không nhỉ ?
Nhắn làm gì người ta có thèm để ý đâu.
Vậy thì nhắn hỏi cậu ta chuyện tiền.
Đúng phải hỏi chứ."
Trong đầu cô cứ loạn cào cào lên cô thực sự để ý cậu ta, đây là lần đầu tiên cô thực để ý một người nhanh đến vậy.
Lấy điện thoại ra trầm mặc soạn tin nhắn.
" Tôi là Quách Nam Khiết, chi phí cậu nói đó hết bao nhiêu. "
Không được liệu có trực tiếp quá không nhỉ, Quách Nam Khiết cô lại xóa tin nhắn đi. Soạn lại một tin mới.
" Xin chào. Tôi là Quách Nam Khiết." - chắc là không vấn đề gì cô nhấn gửi đi.
30 phút sau, vẫn chưa thấy tin nhắn nào hồi đáp cả, cô bực mình quăng máy xuống lầu.
" Cô chủ người cần giúp gì không ạ ?" - nữ giúp việc thấy cô từ trên lầu xuống vội vàng lại đỡ cô.
" Không cần, tôi đi dạo, cô cứ bận đi."
" Cô chủ, chân của người vẫn nên hạn chế đi lại để nhanh lành ạ ."
" Được rồi, kệ tôi."
Cô cất bước chậm chạp ra vườn, lúc này đã ngả chiều mặt trời bắt đầu khuất núi. Quách Nam Khiết mặc một chiếc váy dài ngồi tựa mình trên xích đu nhìn về phía mặt trời.
Cô chợt nhớ tới lúc nhỏ cùng ba mẹ ngồi trên chiếc xích đu này một nhà ba người thật ấm áp, nhưng bây giờ cũng chỉ còn mình cô ngồi đây.
Mất mát càng nhiều trách nhiệm càng to lớn đây là những gì cô rút ra được sau bao khó khăn nguy hiểm.
------------------------------------------------
Sáng hôm sau cô đến trường như thường lệ. Từ xa đã thấy Quách Băng Băng cùng Trần Nhan đứng đợi.
" Chị, hôm qua xảy ra chuyện gì? Sao không đến trường ?"
Trong tà váy trắng Quách Băng Băng như một thiên sứ chạy về phía Quách Nam Khiết, khuôn mặt đỏ bừng ánh lên vẻ lo lắng.
Quách Nam Khiết đưa tay vuốt tóc Băng Băng mái tóc dài được gỡ rồi đã vào nếp.
" Không sao, hôm qua có chút chuyện thôi."
Cả ba sải bước về phía lớp học. Chuông vừa lúc điểm lên, dòng người vội vàng chen lấn tiến về lớp của mình, Quách Nam Khiết bị một người phía sau chạy chen lên trước đụng trúng chân đau không kịp chống khiến cô ngã nhào xuống.
Không có cảm giác đau, phần eo cô được một cánh tay vững chãi đỡ lấy, cô trụ chân dùng lực nắm lấy cánh tay ấy chống dậy. Ngước mặt lên nhìn người đỡ mình mắt cô tròn lên không giấu nổi ngạc nhiên: " Âu Viễn."
" Không sao chứ." - mái tóc của cậu rũ xuống vì cúi người che đi tầm mắt của cậu, cô không thể nhìn rõ.
" A, không sao, cảm ơn."
" Chị, chị không sao chứ, tại sao lại có người không có mắt thế chứ." - Băng Băng không kịp đỡ lấy chị mình sốt sắng không kìm được mắng.
Nhìn về phía người đỡ chị cô định nói cảm ơn thì thấy : " Anh Âu Viễn, Tử Hành sao lại là 2 người."
Người bạn Tử Hành của cậu mắt đang phát sáng nhìn về phía nữ thần Quách Nam Khiết nào có nghe được ai đang nói gì. Âu Viễn dùng cùi chỏ thúc thằng bạn đang ngơ ngẩn của mình. Tử Hành thu lại tầm mắt nhìn Âu Viễn chốc chốc vẫn nhìn về phía nữ thần.
" Tử Hành, tên xấu xa này." - Quách Băng Băng giận đến đỏ mặt lại dám nhìn chị mình đến ngoác cả miệng lại không nghe cô gọi.
Một cỗ đau nhói từ tai truyền đến Tử Hành không còn tâm tư về cái đẹp nữa.
" Á... Đau...Băng Băng nhẹ tay chút, nhẹ tay chút. " - dáng người cao ráo của Tử Hành bị một bàn tay nhỏ nhắn kéo xuống, khuôn mặt đau đến đỏ bừng, 2 người cứ thế đánh nhau qua lại.
" Cậu học lớp này luôn à? " - Quách Nam Khiết nhìn mũi giày rồi lại ngước lên nhìn Âu Viễn.
" Ukm, cùng vào không? "
Quách Nam Khiết không khỏi vui mừng ra mặt nhưng không dám quá trắng trợn. Mỉm cười nhẹ nhàng nhìn đến Âu Viễn :
" Được thôi, cậu đỡ tôi vào được không ?
Âu Viễn cậu từ lúc đi ngoài hành lang đã thấy bóng dáng của Quách Nam Khiết, tầm mắt cậu luôn nhìn về phía trước nhưng bóng dáng ấy vẫn luôn lúc ẩn lúc hiện trong mắt cậu, chớp mắt cậu và Tử Hành đã đi gần về phía cô. Lúc thấy cô bị người khác đụng suýt ngã tim cậu bỗng chốc nhảy dựng lên bước nhanh tới đỡ, không thể không nói rằng tay nhanh hơn não.
Sự tiếp xúc da thịt khiến cậu cảm thấy khô nóng trong người, cô thật mềm mại đi. Trời sinh cậu mặt không đổi sắc bên ngoài nào ai biết được cậu cảm thấy khó chịu thế nào, cậu hành động một cách máy móc trước yêu cầu của cô.
Bên ngoài Tử Hành cùng Băng Băng đang quấn lấy nhau, bên này Âu Viễn đã dìu Quách Nam Khiết vào lớp ổn định chỗ. Cả quá trình vậy mà lại thiếu mất một người Trần Nhan không ai biết cậu ta rời đi từ lúc nào.
Nhắn làm gì người ta có thèm để ý đâu.
Vậy thì nhắn hỏi cậu ta chuyện tiền.
Đúng phải hỏi chứ."
Trong đầu cô cứ loạn cào cào lên cô thực sự để ý cậu ta, đây là lần đầu tiên cô thực để ý một người nhanh đến vậy.
Lấy điện thoại ra trầm mặc soạn tin nhắn.
" Tôi là Quách Nam Khiết, chi phí cậu nói đó hết bao nhiêu. "
Không được liệu có trực tiếp quá không nhỉ, Quách Nam Khiết cô lại xóa tin nhắn đi. Soạn lại một tin mới.
" Xin chào. Tôi là Quách Nam Khiết." - chắc là không vấn đề gì cô nhấn gửi đi.
30 phút sau, vẫn chưa thấy tin nhắn nào hồi đáp cả, cô bực mình quăng máy xuống lầu.
" Cô chủ người cần giúp gì không ạ ?" - nữ giúp việc thấy cô từ trên lầu xuống vội vàng lại đỡ cô.
" Không cần, tôi đi dạo, cô cứ bận đi."
" Cô chủ, chân của người vẫn nên hạn chế đi lại để nhanh lành ạ ."
" Được rồi, kệ tôi."
Cô cất bước chậm chạp ra vườn, lúc này đã ngả chiều mặt trời bắt đầu khuất núi. Quách Nam Khiết mặc một chiếc váy dài ngồi tựa mình trên xích đu nhìn về phía mặt trời.
Cô chợt nhớ tới lúc nhỏ cùng ba mẹ ngồi trên chiếc xích đu này một nhà ba người thật ấm áp, nhưng bây giờ cũng chỉ còn mình cô ngồi đây.
Mất mát càng nhiều trách nhiệm càng to lớn đây là những gì cô rút ra được sau bao khó khăn nguy hiểm.
------------------------------------------------
Sáng hôm sau cô đến trường như thường lệ. Từ xa đã thấy Quách Băng Băng cùng Trần Nhan đứng đợi.
" Chị, hôm qua xảy ra chuyện gì? Sao không đến trường ?"
Trong tà váy trắng Quách Băng Băng như một thiên sứ chạy về phía Quách Nam Khiết, khuôn mặt đỏ bừng ánh lên vẻ lo lắng.
Quách Nam Khiết đưa tay vuốt tóc Băng Băng mái tóc dài được gỡ rồi đã vào nếp.
" Không sao, hôm qua có chút chuyện thôi."
Cả ba sải bước về phía lớp học. Chuông vừa lúc điểm lên, dòng người vội vàng chen lấn tiến về lớp của mình, Quách Nam Khiết bị một người phía sau chạy chen lên trước đụng trúng chân đau không kịp chống khiến cô ngã nhào xuống.
Không có cảm giác đau, phần eo cô được một cánh tay vững chãi đỡ lấy, cô trụ chân dùng lực nắm lấy cánh tay ấy chống dậy. Ngước mặt lên nhìn người đỡ mình mắt cô tròn lên không giấu nổi ngạc nhiên: " Âu Viễn."
" Không sao chứ." - mái tóc của cậu rũ xuống vì cúi người che đi tầm mắt của cậu, cô không thể nhìn rõ.
" A, không sao, cảm ơn."
" Chị, chị không sao chứ, tại sao lại có người không có mắt thế chứ." - Băng Băng không kịp đỡ lấy chị mình sốt sắng không kìm được mắng.
Nhìn về phía người đỡ chị cô định nói cảm ơn thì thấy : " Anh Âu Viễn, Tử Hành sao lại là 2 người."
Người bạn Tử Hành của cậu mắt đang phát sáng nhìn về phía nữ thần Quách Nam Khiết nào có nghe được ai đang nói gì. Âu Viễn dùng cùi chỏ thúc thằng bạn đang ngơ ngẩn của mình. Tử Hành thu lại tầm mắt nhìn Âu Viễn chốc chốc vẫn nhìn về phía nữ thần.
" Tử Hành, tên xấu xa này." - Quách Băng Băng giận đến đỏ mặt lại dám nhìn chị mình đến ngoác cả miệng lại không nghe cô gọi.
Một cỗ đau nhói từ tai truyền đến Tử Hành không còn tâm tư về cái đẹp nữa.
" Á... Đau...Băng Băng nhẹ tay chút, nhẹ tay chút. " - dáng người cao ráo của Tử Hành bị một bàn tay nhỏ nhắn kéo xuống, khuôn mặt đau đến đỏ bừng, 2 người cứ thế đánh nhau qua lại.
" Cậu học lớp này luôn à? " - Quách Nam Khiết nhìn mũi giày rồi lại ngước lên nhìn Âu Viễn.
" Ukm, cùng vào không? "
Quách Nam Khiết không khỏi vui mừng ra mặt nhưng không dám quá trắng trợn. Mỉm cười nhẹ nhàng nhìn đến Âu Viễn :
" Được thôi, cậu đỡ tôi vào được không ?
Âu Viễn cậu từ lúc đi ngoài hành lang đã thấy bóng dáng của Quách Nam Khiết, tầm mắt cậu luôn nhìn về phía trước nhưng bóng dáng ấy vẫn luôn lúc ẩn lúc hiện trong mắt cậu, chớp mắt cậu và Tử Hành đã đi gần về phía cô. Lúc thấy cô bị người khác đụng suýt ngã tim cậu bỗng chốc nhảy dựng lên bước nhanh tới đỡ, không thể không nói rằng tay nhanh hơn não.
Sự tiếp xúc da thịt khiến cậu cảm thấy khô nóng trong người, cô thật mềm mại đi. Trời sinh cậu mặt không đổi sắc bên ngoài nào ai biết được cậu cảm thấy khó chịu thế nào, cậu hành động một cách máy móc trước yêu cầu của cô.
Bên ngoài Tử Hành cùng Băng Băng đang quấn lấy nhau, bên này Âu Viễn đã dìu Quách Nam Khiết vào lớp ổn định chỗ. Cả quá trình vậy mà lại thiếu mất một người Trần Nhan không ai biết cậu ta rời đi từ lúc nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.