Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Chương 61

Sài Vạn Dạ

25/11/2024

Edit: Mạn Già La

*

Chuông tan học vang lên, cùng với vô số học sinh ùa ra, tôi và Bính ca bị ép ra khỏi lớp.

Tôi đang định vươn vai cho đỡ mệt vì ngủ say tận bốn tiết học thì nghe Bính ca bên người bắt đầu huyên thuyên bằng giọng vịt đực của hắn.

“Tui nói nè Hạ Trạch, sao cậu không gọi tui là Đặng ca?” Bính ca nhăn mặt, khó hiểu nhìn tôi, “Vậy mà gọi thẳng tui là Đặng Tề...... kỳ quá đi.”

Hở? Tôi sẽ gọi Bính ca là Đặng ca à?

Không phải vẫn luôn gọi thẳng là Đặng Tề……

Cơn gió dịu nhẹ thổi qua, tựa như có một bàn tay to rộng ôn nhu lướt qua đầu tôi, ấm áp, dịu dàng...... cứng rắn, tôi ngây người một giây, sau đó liền tỉnh lại.

8

Trong nháy mắt, tất thảy đều trở về.

“Đúng nhỉ, Đặng ca Đặng ca!” Tôi đột nhiên nhớ tới, mình thật sự nên gọi hắn như vậy, vẫn luôn gọi hắn như vậy, vì thế cười nói: “Hôm nay Đặng ca có đi đánh bóng rổ không?”

2

Dáng người Bính ca thiên béo, cùng lắm chỉ có miễn cưỡng đủ 1m70, thật sự không biết sao mà vào đội bóng rổ được.

Có lẽ, là ông trời mở cửa sau cho hắn đi.

“Ừm.” Bính ca từ trong cặp sách lấy ra một quả bóng rổ, ôm vào trong ngực, giống như hai quả bóng đồng thời dựa vào nhau vậy, “Cậu trở về tìm Đại béo đi, chắc cậu ta đang ở ký túc xá chờ cậu đi ăn cơm cùng á.”

“Được, được,” tôi vừa điều chỉnh độ sáng của màn hình điện thoại vừa bâng quơ trả lời hắn, “Mà này, Đại béo đang đợi mình ở ký túc xá, vậy còn Tiểu gầy đâu rồi?”

Bính ca dừng lại bên đường, hắn ngạc nhiên nhìn tôi, dù mặt là gương mặt đầy mỡ, nhưng từ nét mặt hắn lộ rõ ​​sự ngạc nhiên.

Bính ca mở to đôi mắt ti hí: “Tiểu gầy nào, cậu ngủ mơ xong hồ đồ luôn rồi à?”

Chợt hắn tiến lại gần tôi, đặt tay lên trán tôi rồi lẩm bẩm một mình: “Cũng không có sốt mà, chỉ do nằm mơ nên choáng váng sao?”

Hành động này lập tức rút ngắn khoảng cách giữa hai chúng tôi, đôi mắt ngơ ngác của Bính ca cứ vậy xuất hiện trước mặt tôi.

Đôi mắt ti hí của hắn rất đen, đen đến mức sâu không thấy đáy, tôi gần như bị hút vào trong hố màu đen đó.

“Ký túc xá của chúng ta vẫn luôn chỉ có ba người à?”

Tôi nghe tiếng Bính ca văng vẳng bên tai, nhưng trong mắt tôi vẫn chỉ thấy một màu đen.

Màu đen, xoáy nước đen, đá cẩm thạch đen, tất cả đều đen, bao trùm lấy tôi —— tôi rất nhanh tỉnh táo lại.

Thứ quái gì vậy, đôi mắt của Bính ca rõ ràng là màu nâu nhạt phổ biến, tôi lấy đâu ra ảo giác rằng chúng có màu đen sẫm vậy?

Tôi sững người một lúc, gãi gãi đầu, phát hiện mình thật sự đã nhầm mơ với thực.

Quả thật trong ký túc xá của chúng tôi chỉ có ba người, tôi, Đại béo và Bính ca. Một người khác vốn ở đó, nhưng nói là không chịu nổi Đại béo buổi tối ngủ ngáy, ở mấy ngày thì xin người phụ trách cho nghỉ, chạy đến ký túc xá kế bên ở —— mà chiếc giường trống trong ký túc xá chúng tôi vẫn luôn không có ai lấp.

Sao tôi lại nghĩ ra được tên Tiểu gầy thế nhỉ? Là vì đối ứng với Đại béo sao?

Hôm nay quả thật ngủ đến váng đầu rồi.

“Ngại quá, có lẽ mình vẫn chưa tỉnh ngủ.” Tôi cười ngượng nghịu, chào tạm biệt Bính ca.

Tôi và Bính ca tới sân bóng rổ thì tách ra, tôi xoa xoa thái dương đau nhức, không khỏi nhớ lại giấc mơ đêm qua.

Giấc mơ đó, giấc mơ rất dài...... là mơ gì vậy ta? Mơ thấy ký túc xá? Hình như không đúng lắm, mơ thấy...... một căn biệt thự?

Hình như là vậy.

Nhưng hình như cũng không đúng lắm.

Tóm lại là, hình như đều dính mỗi nơi một chút thì phải?

Đúng rồi.

Sau đó, có một con quái vật rất đáng sợ?

3

Hắn còn muốn tôi…… hừm? Giết hắn hay là cứu hắn ta.

Lúc này, tôi nhận được những ánh mắt kỳ lạ từ những người qua đường, mới nhận ra trong quá trình mình suy nghĩ, đã vô tình nhăn mặt.

Tôi nhanh chóng thả lỏng khuôn mặt, tiếp tục đi về phía căn tin như không có chuyện gì.

Thôi thôi, cảnh trong mơ vốn rất phản khoa học mà, căn bản không cần lo lắng làm gì —— tôi nghĩ, trong mơ, rất có thể quái vật kia muốn tôi vừa giết hắn vừa cứu hắn!

Không suy nghĩ về giấc mơ khiến tôi rối rắm kia nữa, tôi chạy như bay đến nhà ăn, hoàn toàn không để ý đến lời Bính ca nói: “Đại béo vẫn đang đợi tôi trong ký túc xá”.

Tóm lại, cứ ăn một bữa ngon trước đã!

*



Sau khi cơm nước xong, tôi đang đi trên đường để tiêu thực thì đột nhiên nhận thấy có tiếng ồn ào trên sân bóng rổ cạnh căng tin.

Tôi theo bản năng muốn tránh chỗ náo nhiệt, nhưng sân bóng rổ nằm trên đường đến ký túc xá, cuối cùng, tôi phải bước lên con đường dẫn đến sân bóng rổ.

Khoảnh khắc nhìn thấy cảnh tượng trong sân bóng rổ qua lưới sắt, tôi đã hối hận vì mình không đến sớm hơn chút —— trong góc nhìn hạn hẹp, tên khốn Cung Đương kia đang đè lên Bính ca vung nắm đấm, còn những người xung quanh thì đang “cố gắng” khuyên cậu ta.

Nói là đang khuyên, nhưng vì bọn họ đều có chút quen biết Cung Đương, hơn nữa Cung Đương đánh đủ tàn nhẫn, bọn họ căn bản chỉ đang lôi lôi kéo kéo, giả vờ làm dáng mà thôi.

Lửa giận phừng phừng bốc lên.

Tôi có thể nghĩ ra vì lý do gì mà cậu ta đánh Bính ca, tuần trước khi chúng tôi đi ra ngoài ăn thịt nướng, tôi có kể với bọn Bính ca là Cung Đương tỏ tình tôi sến như thế nào. Phỏng chừng Bính ca vô tư lỡ miệng nói ra trước mặt Cung Đương, nên mới bị đánh bầm dập.

Nhưng dù thế nào cũng không được đánh chết người ta mới yên chứ!

Tôi tức giận kéo cửa sắt ra, bước chân nhanh chóng chạy về phía nhóm người.

“Mày lặp lại lần nữa ——!!” Tôi thấy trong mắt Cung Đương chứa đựng sự tàn bạo, từng nắm đấm nện xuống, từng quyền đến thịt, từng quyền thấy máu.

Bính ca bên dưới đã rụng mất một cái răng, nhưng vẫn hếch cao cái cằm đầy máu: “Mày có khùng không!!! Tao con mẹ nó là Đặng Tề chứ ai!!!!”

Trong mắt Cung Đương lóe lên một tia tàn nhẫn, lại đấm xuống.

Tôi vội vàng lách người đến bên cạnh hai người họ, nhanh chóng đưa tay đỡ lấy quả đấm —— nhưng Cung Đương dùng lực quá mạnh, một đấm này vẫn xuyên qua da thịt tôi, trúng mặt Bính ca.

Tôi không khỏi “ai da” một tiếng, tên điên này ra tay mạnh thật đấy, lúc này tôi cảm thấy tay mình đều tê rần cả rồi.

Còn may là tay trái, nếu không ngày mai cũng không viết chữ được.

Một đấm này của hắn đánh tận hai người.

Tôi tức giận ngẩng đầu lên nhìn Cung Đương đang điên cuồng. Những tưởng sau khi cậu ta nhìn thấy tôi sẽ cảm thấy áy náy cùng chột dạ, nhưng không ngờ khi ngẩng đầu nhìn lên, tôi lại thấy một đôi...... tràn đầy khao khát, phấn khích và ánh mắt phức tạp tuyệt vọng.

Cậu ta nhìn tôi, trong mắt gần như đỏ rực.

“Hạ Trạch, Hạ Trạch cậu đã đến rồi, cậu đã đến rồi,” cậu như tìm được chỗ dựa, từ từ đứng dậy khỏi người Bính ca, khát vọng nhìn tôi, “Hạ Trạch, mau giúp tôi với, giúp tôi với.”

Giọng điệu cậu cực kỳ tuyệt vọng, không giống như kẻ vừa đánh người ta dã man kia.

“Tôi sắp điên rồi, cậu có biết không? Bọn họ đều nói người này là Đặng Tề ——” Cung Đương duỗi tay, chỉ về phía Bính ca đang lau vết máu trên mặt mình, “Đặng Tề sao có thể là cái dạng này chứ?! Đặng Tề còn cao hơn cả tôi, sao lại thành một tên mập chỉ có 1m70, đội bóng rổ sao có thể cần tên mập 1m70 chứ?!”

15

Các đồng đội ở một bên bắt đầu nhảy ra bên vực kẻ yếu.

Bọn họ dùng ngữ khí ai cũng nghe thấy được xì xào bàn tán về Cung Đương, vừa phỉ nhổ vừa bước tới đỡ Bính ca.

“Vô nghĩa…… Đặng ca là vì đánh rất khá nên được tuyển vào, cần gì phải kỳ thị người mập chứ……”

“Đúng vậy, tuần trước bị Đặng Tề đánh bại, giờ lại trút giận.”

“Cung Đương thật là vô trách nhiệm……”

Những lời này truyền vào tai Cung Đương, cậu không hề tức giận chút nào, ngược lại nhìn tôi càng thêm tuyệt vọng, trong ánh mắt như có thủy tinh vỡ vụn.

“Cậu nghe thấy không, Hạ Trạch, bọn họ đều cảm thấy đánh bại tôi tuần trước chính là tên Đặng Tề này, bọn họ đều không hề để ý một Đặng Tề bị trắng trợn đánh tráo.”

6

Nói nói, cậu hít hít mũi, gần như khóc nấc.

“Thật đáng sợ, thật đáng sợ, cái thứ không biết là người hay quỷ này ở bên cạnh chúng ta, mọi người vậy mà còn cho rằng hắn là Đặng Tề,” Cơ thể Cung Đương không tự chủ run rẩy, cậu ta khát cầu nhìn tôi, “Hạ Trạch, Hạ Trạch. Chắc cậu vẫn nhớ rõ đúng không? Cậu chắc chắn không giống với bọn họ đâu phải không?”

“Cậu có cảm nhận được, Đặng Tề kia, không phải Đặng Tề đúng chứ?”

Tôi không khỏi lùi lại hai bước.

Cung Đương trước mặt này, có vẻ như tinh thần đã không bình thường, mồ hôi thấm ướt tóc cậu, ánh mắt lộ ra sự cố chấp kỳ lạ, ánh mắt cậu ta dán chặt vào tôi, chờ tôi trả lời cậu ta.

Không lẽ nào sau khi bị Đặng Tề hạ gục thì phát điên luôn? Cứ ở đây nói Đặng Tề không phải là Đặng Tề, đưa vào bệnh viện kiểm tra bệnh tâm thần đi......

Hở?!

Tôi chợt nhận ra, nếu cậu ta thực sự không bình thường...... vậy thì, cậu ta giết người cũng sẽ không phạm pháp.

1

Tôi nuốt nước bọt.

Thấy tôi hồi lâu không trả lời mình, Cung Đương như càng thêm suy sụp, cậu quay đầu về phía Đặng Tề, như muốn bù thêm mấy đấm —— này không được đâu!

Tôi lập tức xông lên, nắm lấy cổ tay cậu ta.

“Cung Đương, cậu chờ chút, chúng ta không thể nói ở đây được, chúng ta ra cửa rồi nói.”

Nói xong, tôi lập tức nháy mắt với đám người Bính ca phía sau cậu ta, ra hiệu cho họ nhanh chóng đưa Bính ca đi. Mọi người nhanh chóng hiểu ý tôi, bắt đầu di chuyển về phía một cánh cửa khác.

Còn tôi thì bắt đầu từ từ dẫn phần tử nguy hiểm này ra ngoài.



Cổng chỉ cách đây vài bước chân, nhưng cậu chàng này rất không có cảm giác an toàn, đi thì chậm rì rì, vừa đi còn vừa không ngừng kiểm tra tôi.

“Cậu còn nhớ rõ phải không?” Cung Đương lúc này giống như một bé cún sợ hãi, nếu không phải vết máu còn dính trên tay, tôi cũng không dám tin được vừa rồi cậu ta lại làm ra chuyện như vậy.

Tôi chỉ biết gật đầu có lệ.

“Hạ Trạch, tôi thực sự sợ chết khiếp,” sau khi xác nhận xong, cậu ta vội vàng nói, “Lúc trước tôi bị tai nạn xe, tôi nghi là do Đặng Tề chỉ đạo phía sau.”

Tôi nhíu mày, Bính ca trung thực sẽ làm việc này?

“Không, không phải Đặng Tề này, mà là Đặng Tề trước,” cậu chợt rùng mình, “Tôi không biết trong hai Đặng Tề này, tôi sợ ai hơn, nhưng tóm lại, Đặng Tề trước rất cao, rất đẹp trai, rất được hoan nghênh, nhưng hắn rất đáng sợ.”

Tôi: ……

Tôi đã hiểu, cái tên này chính là chỉ cây dâu mắng cây hòe, đúng không?

Dù sao, Bính ca thấp bé, xấu, không được hoan nghênh, nhưng là một người rất tốt.

“Cuối cùng tôi cũng khỏi hẳn, xuất viện xong tôi muốn đến gặp cậu ta tính sổ, nhưng, nhưng, hôm nay họ đều nói với tôi, Đặng Tề chính là cái tên mập kia,” Mắt cậu ta cứ đảo trong hốc mắt, trông như thực sự bị đả kích, “Tôi, tôi, tôi không thể tin được, tôi đã hỏi rất nhiều người, tất cả họ đều nói rằng đó là Đặng Tề, thật đáng sợ, thật đáng sợ, giúp tôi với......”

Cậu ta nói ngày càng trở nên không có logic, sau này chỉ toàn là câu “giúp tôi”, trông dáng vẻ thực sự gần điên rồi, những lời này đều là lời nói của một kẻ điên thôi.

Tôi kiên nhẫn kéo cậu ta ra ngoài, đồng thời cũng không quên đáp lời cậu ta.

“Ừm ừm, vậy tại sao tên Đặng Tề đó lại hại cậu?” Nói đến đây, tôi mới thở phào, hiện tại Cung Đương đã bị tôi kéo đến cửa, sau đó, tôi chỉ cần đóng cánh cửa sắt này lại là xong.

Đôi mắt cậu ta còn đang đảo quanh, nghe thấy câu hỏi này, đột nhiên dừng lại, cậu chần chờ một chút, tựa hồ chợt nhớ tới, giống như chợt hiểu ra, nói với tôi.

“À! Tôi nhớ, nhớ rồi.”

“Bởi vì, cậu ta yêu cậu ——”

Chữ “cậu” kéo dài vô tận trong không trung, Cung Đương vừa rồi còn đứng vững vàng trên mặt đất đã bị một chiếc ô tô nhỏ xâm nhập trái phép tông trúng bay thật xa, tôi nhìn thấy bóng dáng cậu ấy vẻ ra một vòng cung trên bầu trời trong xanh, tôi nghe thấy những người xung quanh la hét, hình như tôi còn nghe thấy có người bước ra khỏi xe, có người gọi cảnh sát, có người......

14

Tôi dần không nghe được gì nữa, tôi ý thức được có người bị giết chết trước mặt tôi.

Bị giết chết?

Tôi trái tim đột nhiên nhảy dựng.

Giết chết, giết chết, bị giết chết…… màu đỏ, máu, trái tim……

Tay

Nắm lấy

Bóp nát

Giết chết

Ý thức của tôi dần chìm xuống.

……

……

“Cạch ——” vô số ánh đèn bật sáng.

Một giọng nói vang lên trong đầu tôi, địa điểm độc lập, biểu diễn độc lập.

Tôi nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai tóc đen mắt đen, đứng ở trung tâm, ánh đèn chiếu vào anh.

Anh ngồi đó, đôi mắt chứa ý cười, nhìn tôi chằm chằm, nhưng tôi có thể cảm nhận được tình yêu lạ thường từ đôi mắt ấy.

Anh hình như đang độc thoại điều gì đó, tôi vểnh tai lên nghe kỹ.

“Em sẽ nhớ đến cảm giác trái tim của hắn từ từ bị tay em nghiền nát thành bùn, em nhớ đến vẻ mặt của hắn trước khi chết, em sẽ nhớ đến thời khắc giết chết hắn, sau đó”

4

“Em sẽ nhớ lại hết những chuyện đã xảy ra ở thế giới này.”

Một giây, hai giây, ba giây.

Tôi trợn to mắt.

Tôi đứng tại chỗ, bất động, vô số đám đông ào ạt lướt qua tôi, não tôi cũng bị dòng ký ức cuồn cuộn đánh tới, đại não trống rỗng tràn ngập màu sắc sặc sỡ, ký ức chân thực dần nổi lên, che lấp đi phần giả dối.

…… Đặng Tề!!!!!

Tôi con mẹ nó, nhớ lại hết rồi.

Nhưng tôi không thể động.

Kết cục của Cung Đương khi nói ra hết thảy, tôi đều thấy được.

Tôi không thể động.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook