Ba Bạn Cùng Phòng Của Tôi Đều Không Phải Người
Chương 62
Sài Vạn Dạ
25/11/2024
Edit: Mạn Già La
*
Tôi đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, mồ hôi lạnh chảy dọc lưng thấm đẫm áo sơ-mi tôi.
Trong phút chốc hô hấp rối loạn, tim đập như trống bỏi, tôi đứng đó, cả người chỉ có trái tim vẫn luôn điên cuồng đập loạn, tôi nghe thấy tiếng tim đập vang vọng của mình truyền đến tai.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy cái chết gần mình đến thế.
Cách đó không xa, ngay cả nhiệt độ cơ thể của Cung Đương vừa rồi vẫn còn lưu lại trên cánh tay tôi.
Mà sinh mệnh của cậu ấy, cũng đã cách xa tôi rồi.
Bị ô tô đâm xa như vậy, cơ hội sống sót gần như bằng không.
Tôi nghĩ đến đó, lại bắt đầu sợ hãi.
Không riêng chỉ là cảm giác sợ hãi không thể giải thích được bao trùm trái tim...... càng hơn là, đó là sau khi phân tích hợp lý rút ra được kết luận.
Chỉ cần nhớ lại tất cả những gì trong quá khứ, cũng nói ra, thậm chí không cần cố gắng thay đổi hiện trạng, chỉ cần tìm một người nói về nỗi sợ hãi của mình, thì sẽ ngay lập tức bị thế giới đàn áp tàn nhẫn —— trực tiếp phá hủy sự tồn tại của Cung Đương.
Vừa rồi nếu tôi đáp lại Cung Đương vài câu nữa thì có lẽ bây giờ đã có hai người nằm trên mặt đất rồi.
Ngay cả bây giờ, tôi thực sự không chắc liệu ngay khi tôi bước ra khỏi cánh cửa sắt này thì có chiếc xe ô tô trái phép thứ hai nào lao về phía tôi hay không.
Vì vậy, tôi đứng yên tại chỗ, chỉ có hai bàn tay bên hông run rẩy không ngừng.
Những bạn học khác cho rằng tôi sợ hết hồn, nên lúc chạy đến thì vỗ vỗ vai tôi, rồi tiếp tục tiến lên, chen vào giữa đám đông gần đó.
Tôi đứng đó, nhìn dòng người chạy qua chạy lại, nhìn những chiếc lá rơi xuống mặt đất, gió thổi một lúc lâu tôi mới từ từ thả lỏng đôi vai cứng đơ.
Xem ra, tính mạng của tôi tạm thời không gặp nguy hiểm.
Chỉ vì những gì tôi vừa nói để an ủi Cung Đương, không có động đến điểm mấu chốt của thế giới này.
4
*
Bính ca và Cung Đương đều được đưa vào bệnh viện, còn tôi, là nhân chứng của vụ tai nạn (có lẽ, còn là nghi phạm), bị đưa đến đồn cảnh sát tiến hành thẩm vấn. Trong lúc ấy, các vị cảnh sát đưa cho tôi nước ấm, khăn, tôi lau mồ hôi trên người, uống mấy ngụm nước ấm, cuối cùng cảm xúc cũng ổn định lại.
Đây thực sự là thế giới ban đầu của tôi, nhưng nó đã trải qua nhiều thay đổi khác nhau.
Khi ở trong thế giới biệt thự đó, Đặng Tề đã đưa ra hàng ngàn vạn ý tưởng, và một trong số đó, điều mà anh tin tưởng nhất, là —— ý chí của thế giới đã đưa tôi vào thế giới đó để tẩy não tôi, còn thế giới Đặng Tề vốn phải đi hẳn là Địa Ngục sẽ hủy diệt anh đến tận cùng.
Đặng Tề vô tình đi lạc vào thế giới biệt thự này với tôi, nên anh khẳng định rằng ở thế giới thực, chắc chắn sẽ có người đứng ra gánh tội thay cho anh.
Hiện tại xem ra, anh thật sự đoán đúng rồi.
Tiểu gầy, không hiểu sao biến mất khỏi thế giới này, mọi ký ức về cậu ấy đều bị điều chỉnh, ký túc xá chỉ còn ba người biến thành chuyện đương nhiên.
Đây là chuyện Đặng Tề vốn phải gặp.
Nhưng bây giờ, những gì anh phải chịu đã trở thành chuyện càng tàn nhẫn hơn —— không ai quên Đặng Tề, mọi người đều nhận ra sự tồn tại của Đặng Tề, mọi người ngưỡng mộ Đặng Tề, ngay cả đãi ngộ trong đội bóng rổ cũng không thay đổi.
Nhưng Đặng Tề kia, căn bản không phải Đặng Tề trước đây.
Ngẫm lại trước đây mình lại kề vai sát cánh với tên tên là “Bính ca” đó, tôi liền thấy buồn nôn —— một tên trộm thân phận Đặng Tề còn dám giả vờ quen tôi, dám đánh thức tôi dậy, còn dám đi học cùng với tôi, còn dám...... lừa gạt mắt tôi!!
Đây đều là thứ Đặng Tề đáng lẽ phải có!!!! Không phải của hắn!!!! Tên trộm này!!!!
Trong mắt tôi không kìm được lửa giận, nghiến răng ken két, trong chớp mắt tôi thật sự có ý muốn đến bệnh viện giết tên “Bính ca” đó.
Nhưng tôi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Tôi đã thấy kết cục của Cung Đương, tôi không biết nó là gì, đây xem như là thế giới này đang sửa chữa những gì nó cho là bất thường, hay càng đáng sợ hơn...... đang diễn trò giết gà doạ khỉ trước mặt tôi.
Vì đưa tôi ra ngoài, Đặng Tề phải trả giá đắt bằng mạng sống, và điều tôi phải làm là không uổng phí sự hy sinh của anh, trên xương máu của anh, tìm ra chân tướng và sơ hở của thế giới này.
Tay tôi ngừng run, tôi ngồi trên xe buýt trở lại trường, bắt đầu phân tích và lập kế hoạch.
*
Trước khi về trường học, tôi đến cửa hàng điện thoại di động bên ngoài mua một chiếc điện thoại cao cấp có đèn pin —— trước đây tôi thực sự bị thế giới tối thui đó dọa sợ.
Nhưng sau một hồi do dự, tôi vẫn không vứt bỏ chiếc điện thoại cực kỳ cũ nát, lỗi thời và ngoại trừ nhật ký bí mật ra thì không có điểm sáng nào khác trên tay mình.
Ở thời khắc mấu chốt, nó luôn phát huy tác dụng, lỡ như sau này nó vẫn hữu dụng thì sao?
Khoảnh khắc trước khi bước vào cổng trường, tôi do dự một chốc, đến khách sạn trước cổng trường thuê một phòng.
Nếu cái mặt thối đó từ bệnh viện về, thì tôi thật sự không biết phải cư xử với hắn như thế nào, cũng không biết bây giờ có thể trái lòng gọi ra tiếng “Đặng Tề” được hay không.
Với lại, hắn muốn tôi gọi hắn là “Đặng ca” cho thân mật hơn nữa.
Này lại làm tôi buồn nôn, tôi thậm chí chưa bao giờ gọi Đặng Tề thân mật như vậy!
Hơn nữa, ký túc xá chỉ có ba người, không lúc nào là không nói với tôi rằng có một người đang lặng lẽ bị nuốt chửng —— và tôi biết, tình hình thực tế sẽ càng tồi tệ hơn những gì tôi nhận thấy.
Có người lặng lẽ bị nuốt chửng, có người bị lặng lẽ đánh tráo, và càng nhiều người hơn đang bị âm thầm tẩy não.
1
Và không có ai nhận ra rằng thế giới này khác thường.
1
Lúc đối mặt với tất cả, tôi thậm chí không thể tỏ ra hoảng sợ, không thể nói cho người khác biết ký ức thực sự trong đầu mình.
1
Nếu không sẽ bị thế giới này trực tiếp xử lý giống như Cung Đương vậy.
Trong phòng khách sạn, tôi lấy cuốn sổ và bút bi vừa mua ở tầng dưới ra, bắt đầu ghi chép nguyên bản nhất.
Đầu tiên, tôi cần phải biết tình hình hiện tại.
Tôi trở về thế giới này, còn Đặng Tề thì không, điều này cho thấy ý chí của thế giới tuy độc ác nhưng không nói dối. Ra khỏi thế giới đó quả thật có thể trở về thế giới ban đầu, và giết chết Đặng Tề là có thể thực sự bước ra khỏi thế giới đó.
Viết xong câu này, tôi ném cây bút xuống bàn, tim đập như sấm đợi vài giây, nhưng không có gì xảy ra.
Tôi thở ra, xem ra thế giới sẽ giải quyết chính là người nói với người khác rằng “thế giới này không bình thường”, còn mình trốn trong một căn phòng nhỏ không người suy luận, cũng sẽ không chạm vào điểm giới hạn của nó.
1
Tôi bắt đầu yên tâm mạnh dạn suy luận.
Tình hình hiện tại là: Biến mất có hai người, gồm Tiểu gầy và Đặng Tề, mà Tiểu gầy lại trực tiếp biến mất khỏi trí nhớ của mọi người, giống như xóa đi một bức tranh trên tường, không để lại chút gì. Còn Đặng Tề bị thay thế lại càng kỳ lạ hơn, mọi thứ về anh đều vẫn còn đó, nhỏ đến đồ dùng sinh hoạt, lớn đến thái độ của mọi người đối với anh, đều vẫn như trước, nhưng chủ sở hữu đã trở thành một người khác.
Việc Tiểu gầy biến mất cho thấy thế giới này không phải là không thể trực tiếp xóa bỏ sự tồn tại của một người, nhưng nó lại dùng phương thức càng thêm tàn nhẫn và ghê tởm hơn để đối xử với Đặng Tề, điều này chứng minh suy luận của Đặng Tề trong thế giới kia là hoàn toàn chính xác —— ý chí của thế giới, rất căm ghét Đặng Tề.
6
Tiểu gầy vô tội biến mất chính là người chịu tội thay cho Đặng Tề, mà một tên mặt to đột ngột xuất hiện cướp đi tất cả những gì Đặng Tề có trên đời, tất cả đều bộc lộ ý đồ nhắm vào anh.
Nhưng vấn đề nằm ở đây.
Ý tưởng hoàn chỉnh của Đặng Tề lúc đó là ý chí của thế giới lôi tôi vào và tẩy não, xóa sạch sự tồn tại của Đặng Tề, để khi đưa tôi trở lại thực tại với ký ức “ba người trong ký túc xá là bạn trai của tôi”. Và khi tôi trở lại thực tại, ba người đó hẳn đang đợi tôi ở đây.
Nhưng không có, hôm nay tôi cũng không gặp ba người đó. Hơn nữa, cho dù tôi không nhớ mọi thứ về thế giới biệt thự, thời điểm hoàn toàn bị thế giới này tẩy não, bóng hình của ba người đó cũng không tồn tại trong ký ức của tôi.
Ký ức của tôi về bọn họ, cùng với ký ức về Đặng Tề, mờ dần trong đầu tôi.
Lúc ấy, ấn tượng về bọn họ trong đầu tôi cũng giống với Đặng Tề —— họ là những cái bóng mơ hồ, giống như những người nhìn thấy trong một giấc mơ vậy.
Tôi không kìm được đặt bút xuống, buồn rầu vò vò tóc. Trong thế giới biệt thự, trong đầu tôi có hai ký ức, một có liên quan đến Đặng Tề, một có liên quan đến ba người kia, tôi và Đặng Tề cãi nhau ỏm tỏi cũng là vì xem cái nào là thật.
1
Đặng Tề tin rằng chỉ cần tôi trở về hiện thực, là có thể biết được dòng nào là thật—— theo suy luận của anh, nếu ý chí của thế giới muốn tẩy não tôi, vậy thì những ký ức tôi có ở thế giới thực là đương nhiên sẽ bị “xoá” đi, và điều còn lại, theo phương pháp loại bỏ đơn giản, tự nhiên là ký ức thực sự mà tôi có lúc ban đầu.
…… Nhưng vấn đề ở đây.
Tôi hiện tại, con mẹ nó, không có một cái nào trong hai dòng ký ức này.
Ý chí của thế giới đã trực tiếp xóa sạch hai ký ức này —— khi tôi bị tẩy não, nhớ lại quá khứ, đều toàn là chơi với Đại béo và Mặt rỗ.
Theo logic của Đặng Tề, nếu ký ức về “Đại béo và Mặt rỗ” mà tôi đã phát hiện là sai, vậy không lẽ hai dòng ký ức ban đầu đều đúng?
Cả bốn người họ đều tồn tại, là người thật sao?
Tôi lắc đầu, thật sự là quá khó tin, tôi không dám phán đoán —— huống chi, một người làm sao có thể có hai dòng trí nhớ chính xác?
3
Cơ mà, nói tóm lại, có một chuyện vô cùng quan trọng, tôi rốt cuộc có thể xác nhận.
Tôi thở ra một hơi, khóe miệng bất giác nhếch lên, tôi nghĩ bây giờ mình nên vui vẻ, và tôi cũng thực sự rất vui, thậm chí tôi còn đang cười nữa.
Đặng Tề, anh thật sự sống, anh thực sự là người.
1
Tất cả những lo lắng anh làm trong thế giới đó đều không cần thiết.
Những cảm xúc anh sinh ra là những cảm xúc của con người, anh có tồn tại, cũng là con người.
Em đã giúp anh xác nhận rồi.
Cho đến khi chỗ đặt bút có chút hơi lạ, tôi mới nhận ra hóa ra tôi đã khóc tự lúc nào. Tôi vẫn luôn ép mình không được buồn, không được phân tâm, bây giờ phải dồn hết tâm sức để suy luận, không thể lãng phí cơ hội sống Đặng Tề cho tôi.
Nhưng hiển nhiên, cơ thể vẫn không lừa được chính mình.
Nghĩ đến Đặng Tề, nghĩ đến trái tim đỏ au kia, lòng tôi lại khổ sở.
2
*
Vấn đề khó giải quyết nhất, ký ức khiến tôi sợ nhất đã được giải quyết (chỉ vấn đề tôi không nghĩ ra đáp án thì sẽ đặt một dấu chấm hỏi), tiếp theo cần nghĩ đến là một ít vấn đề đơn giản dễ hiểu.
Ý chí của thế giới, sức mạnh của nó rốt cuộc lớn đến mức nào? Nó có thể tùy ý thao túng những thứ liên quan đến thế giới hiện thực không? Phạm vi sức mạnh của nó chỉ ở thế giới biệt thự, hay thế giới hiện thực cũng nằm trong tầm kiểm soát của nó?
Quả thật, khả năng của nó lớn đến mức có thể khiến biết bao người có ký ức sai lầm, cảm thấy cái tên Đặng Tề mập ù chỉ có 1m70 mới là Đặng Tề chính gốc, thậm chí còn có thể sắp đặt một sự cố không sao hiểu được, để người duy nhất nhớ rõ chuyện này biến mất —— nhưng chính điều này đã khiến tôi nhận ra rằng đối thủ không phải là một đối thủ hoàn hảo.
Nó rất mạnh mẽ, có thể là một thứ “không thể diễn tả được” đối với những con người nhỏ bé như chúng ta, nhưng, nó không phải là một vị thần toàn trí toàn năng.
Bởi vì nó bỏ sót Cung Đương.
*
Tôi đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, mồ hôi lạnh chảy dọc lưng thấm đẫm áo sơ-mi tôi.
Trong phút chốc hô hấp rối loạn, tim đập như trống bỏi, tôi đứng đó, cả người chỉ có trái tim vẫn luôn điên cuồng đập loạn, tôi nghe thấy tiếng tim đập vang vọng của mình truyền đến tai.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy cái chết gần mình đến thế.
Cách đó không xa, ngay cả nhiệt độ cơ thể của Cung Đương vừa rồi vẫn còn lưu lại trên cánh tay tôi.
Mà sinh mệnh của cậu ấy, cũng đã cách xa tôi rồi.
Bị ô tô đâm xa như vậy, cơ hội sống sót gần như bằng không.
Tôi nghĩ đến đó, lại bắt đầu sợ hãi.
Không riêng chỉ là cảm giác sợ hãi không thể giải thích được bao trùm trái tim...... càng hơn là, đó là sau khi phân tích hợp lý rút ra được kết luận.
Chỉ cần nhớ lại tất cả những gì trong quá khứ, cũng nói ra, thậm chí không cần cố gắng thay đổi hiện trạng, chỉ cần tìm một người nói về nỗi sợ hãi của mình, thì sẽ ngay lập tức bị thế giới đàn áp tàn nhẫn —— trực tiếp phá hủy sự tồn tại của Cung Đương.
Vừa rồi nếu tôi đáp lại Cung Đương vài câu nữa thì có lẽ bây giờ đã có hai người nằm trên mặt đất rồi.
Ngay cả bây giờ, tôi thực sự không chắc liệu ngay khi tôi bước ra khỏi cánh cửa sắt này thì có chiếc xe ô tô trái phép thứ hai nào lao về phía tôi hay không.
Vì vậy, tôi đứng yên tại chỗ, chỉ có hai bàn tay bên hông run rẩy không ngừng.
Những bạn học khác cho rằng tôi sợ hết hồn, nên lúc chạy đến thì vỗ vỗ vai tôi, rồi tiếp tục tiến lên, chen vào giữa đám đông gần đó.
Tôi đứng đó, nhìn dòng người chạy qua chạy lại, nhìn những chiếc lá rơi xuống mặt đất, gió thổi một lúc lâu tôi mới từ từ thả lỏng đôi vai cứng đơ.
Xem ra, tính mạng của tôi tạm thời không gặp nguy hiểm.
Chỉ vì những gì tôi vừa nói để an ủi Cung Đương, không có động đến điểm mấu chốt của thế giới này.
4
*
Bính ca và Cung Đương đều được đưa vào bệnh viện, còn tôi, là nhân chứng của vụ tai nạn (có lẽ, còn là nghi phạm), bị đưa đến đồn cảnh sát tiến hành thẩm vấn. Trong lúc ấy, các vị cảnh sát đưa cho tôi nước ấm, khăn, tôi lau mồ hôi trên người, uống mấy ngụm nước ấm, cuối cùng cảm xúc cũng ổn định lại.
Đây thực sự là thế giới ban đầu của tôi, nhưng nó đã trải qua nhiều thay đổi khác nhau.
Khi ở trong thế giới biệt thự đó, Đặng Tề đã đưa ra hàng ngàn vạn ý tưởng, và một trong số đó, điều mà anh tin tưởng nhất, là —— ý chí của thế giới đã đưa tôi vào thế giới đó để tẩy não tôi, còn thế giới Đặng Tề vốn phải đi hẳn là Địa Ngục sẽ hủy diệt anh đến tận cùng.
Đặng Tề vô tình đi lạc vào thế giới biệt thự này với tôi, nên anh khẳng định rằng ở thế giới thực, chắc chắn sẽ có người đứng ra gánh tội thay cho anh.
Hiện tại xem ra, anh thật sự đoán đúng rồi.
Tiểu gầy, không hiểu sao biến mất khỏi thế giới này, mọi ký ức về cậu ấy đều bị điều chỉnh, ký túc xá chỉ còn ba người biến thành chuyện đương nhiên.
Đây là chuyện Đặng Tề vốn phải gặp.
Nhưng bây giờ, những gì anh phải chịu đã trở thành chuyện càng tàn nhẫn hơn —— không ai quên Đặng Tề, mọi người đều nhận ra sự tồn tại của Đặng Tề, mọi người ngưỡng mộ Đặng Tề, ngay cả đãi ngộ trong đội bóng rổ cũng không thay đổi.
Nhưng Đặng Tề kia, căn bản không phải Đặng Tề trước đây.
Ngẫm lại trước đây mình lại kề vai sát cánh với tên tên là “Bính ca” đó, tôi liền thấy buồn nôn —— một tên trộm thân phận Đặng Tề còn dám giả vờ quen tôi, dám đánh thức tôi dậy, còn dám đi học cùng với tôi, còn dám...... lừa gạt mắt tôi!!
Đây đều là thứ Đặng Tề đáng lẽ phải có!!!! Không phải của hắn!!!! Tên trộm này!!!!
Trong mắt tôi không kìm được lửa giận, nghiến răng ken két, trong chớp mắt tôi thật sự có ý muốn đến bệnh viện giết tên “Bính ca” đó.
Nhưng tôi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Tôi đã thấy kết cục của Cung Đương, tôi không biết nó là gì, đây xem như là thế giới này đang sửa chữa những gì nó cho là bất thường, hay càng đáng sợ hơn...... đang diễn trò giết gà doạ khỉ trước mặt tôi.
Vì đưa tôi ra ngoài, Đặng Tề phải trả giá đắt bằng mạng sống, và điều tôi phải làm là không uổng phí sự hy sinh của anh, trên xương máu của anh, tìm ra chân tướng và sơ hở của thế giới này.
Tay tôi ngừng run, tôi ngồi trên xe buýt trở lại trường, bắt đầu phân tích và lập kế hoạch.
*
Trước khi về trường học, tôi đến cửa hàng điện thoại di động bên ngoài mua một chiếc điện thoại cao cấp có đèn pin —— trước đây tôi thực sự bị thế giới tối thui đó dọa sợ.
Nhưng sau một hồi do dự, tôi vẫn không vứt bỏ chiếc điện thoại cực kỳ cũ nát, lỗi thời và ngoại trừ nhật ký bí mật ra thì không có điểm sáng nào khác trên tay mình.
Ở thời khắc mấu chốt, nó luôn phát huy tác dụng, lỡ như sau này nó vẫn hữu dụng thì sao?
Khoảnh khắc trước khi bước vào cổng trường, tôi do dự một chốc, đến khách sạn trước cổng trường thuê một phòng.
Nếu cái mặt thối đó từ bệnh viện về, thì tôi thật sự không biết phải cư xử với hắn như thế nào, cũng không biết bây giờ có thể trái lòng gọi ra tiếng “Đặng Tề” được hay không.
Với lại, hắn muốn tôi gọi hắn là “Đặng ca” cho thân mật hơn nữa.
Này lại làm tôi buồn nôn, tôi thậm chí chưa bao giờ gọi Đặng Tề thân mật như vậy!
Hơn nữa, ký túc xá chỉ có ba người, không lúc nào là không nói với tôi rằng có một người đang lặng lẽ bị nuốt chửng —— và tôi biết, tình hình thực tế sẽ càng tồi tệ hơn những gì tôi nhận thấy.
Có người lặng lẽ bị nuốt chửng, có người bị lặng lẽ đánh tráo, và càng nhiều người hơn đang bị âm thầm tẩy não.
1
Và không có ai nhận ra rằng thế giới này khác thường.
1
Lúc đối mặt với tất cả, tôi thậm chí không thể tỏ ra hoảng sợ, không thể nói cho người khác biết ký ức thực sự trong đầu mình.
1
Nếu không sẽ bị thế giới này trực tiếp xử lý giống như Cung Đương vậy.
Trong phòng khách sạn, tôi lấy cuốn sổ và bút bi vừa mua ở tầng dưới ra, bắt đầu ghi chép nguyên bản nhất.
Đầu tiên, tôi cần phải biết tình hình hiện tại.
Tôi trở về thế giới này, còn Đặng Tề thì không, điều này cho thấy ý chí của thế giới tuy độc ác nhưng không nói dối. Ra khỏi thế giới đó quả thật có thể trở về thế giới ban đầu, và giết chết Đặng Tề là có thể thực sự bước ra khỏi thế giới đó.
Viết xong câu này, tôi ném cây bút xuống bàn, tim đập như sấm đợi vài giây, nhưng không có gì xảy ra.
Tôi thở ra, xem ra thế giới sẽ giải quyết chính là người nói với người khác rằng “thế giới này không bình thường”, còn mình trốn trong một căn phòng nhỏ không người suy luận, cũng sẽ không chạm vào điểm giới hạn của nó.
1
Tôi bắt đầu yên tâm mạnh dạn suy luận.
Tình hình hiện tại là: Biến mất có hai người, gồm Tiểu gầy và Đặng Tề, mà Tiểu gầy lại trực tiếp biến mất khỏi trí nhớ của mọi người, giống như xóa đi một bức tranh trên tường, không để lại chút gì. Còn Đặng Tề bị thay thế lại càng kỳ lạ hơn, mọi thứ về anh đều vẫn còn đó, nhỏ đến đồ dùng sinh hoạt, lớn đến thái độ của mọi người đối với anh, đều vẫn như trước, nhưng chủ sở hữu đã trở thành một người khác.
Việc Tiểu gầy biến mất cho thấy thế giới này không phải là không thể trực tiếp xóa bỏ sự tồn tại của một người, nhưng nó lại dùng phương thức càng thêm tàn nhẫn và ghê tởm hơn để đối xử với Đặng Tề, điều này chứng minh suy luận của Đặng Tề trong thế giới kia là hoàn toàn chính xác —— ý chí của thế giới, rất căm ghét Đặng Tề.
6
Tiểu gầy vô tội biến mất chính là người chịu tội thay cho Đặng Tề, mà một tên mặt to đột ngột xuất hiện cướp đi tất cả những gì Đặng Tề có trên đời, tất cả đều bộc lộ ý đồ nhắm vào anh.
Nhưng vấn đề nằm ở đây.
Ý tưởng hoàn chỉnh của Đặng Tề lúc đó là ý chí của thế giới lôi tôi vào và tẩy não, xóa sạch sự tồn tại của Đặng Tề, để khi đưa tôi trở lại thực tại với ký ức “ba người trong ký túc xá là bạn trai của tôi”. Và khi tôi trở lại thực tại, ba người đó hẳn đang đợi tôi ở đây.
Nhưng không có, hôm nay tôi cũng không gặp ba người đó. Hơn nữa, cho dù tôi không nhớ mọi thứ về thế giới biệt thự, thời điểm hoàn toàn bị thế giới này tẩy não, bóng hình của ba người đó cũng không tồn tại trong ký ức của tôi.
Ký ức của tôi về bọn họ, cùng với ký ức về Đặng Tề, mờ dần trong đầu tôi.
Lúc ấy, ấn tượng về bọn họ trong đầu tôi cũng giống với Đặng Tề —— họ là những cái bóng mơ hồ, giống như những người nhìn thấy trong một giấc mơ vậy.
Tôi không kìm được đặt bút xuống, buồn rầu vò vò tóc. Trong thế giới biệt thự, trong đầu tôi có hai ký ức, một có liên quan đến Đặng Tề, một có liên quan đến ba người kia, tôi và Đặng Tề cãi nhau ỏm tỏi cũng là vì xem cái nào là thật.
1
Đặng Tề tin rằng chỉ cần tôi trở về hiện thực, là có thể biết được dòng nào là thật—— theo suy luận của anh, nếu ý chí của thế giới muốn tẩy não tôi, vậy thì những ký ức tôi có ở thế giới thực là đương nhiên sẽ bị “xoá” đi, và điều còn lại, theo phương pháp loại bỏ đơn giản, tự nhiên là ký ức thực sự mà tôi có lúc ban đầu.
…… Nhưng vấn đề ở đây.
Tôi hiện tại, con mẹ nó, không có một cái nào trong hai dòng ký ức này.
Ý chí của thế giới đã trực tiếp xóa sạch hai ký ức này —— khi tôi bị tẩy não, nhớ lại quá khứ, đều toàn là chơi với Đại béo và Mặt rỗ.
Theo logic của Đặng Tề, nếu ký ức về “Đại béo và Mặt rỗ” mà tôi đã phát hiện là sai, vậy không lẽ hai dòng ký ức ban đầu đều đúng?
Cả bốn người họ đều tồn tại, là người thật sao?
Tôi lắc đầu, thật sự là quá khó tin, tôi không dám phán đoán —— huống chi, một người làm sao có thể có hai dòng trí nhớ chính xác?
3
Cơ mà, nói tóm lại, có một chuyện vô cùng quan trọng, tôi rốt cuộc có thể xác nhận.
Tôi thở ra một hơi, khóe miệng bất giác nhếch lên, tôi nghĩ bây giờ mình nên vui vẻ, và tôi cũng thực sự rất vui, thậm chí tôi còn đang cười nữa.
Đặng Tề, anh thật sự sống, anh thực sự là người.
1
Tất cả những lo lắng anh làm trong thế giới đó đều không cần thiết.
Những cảm xúc anh sinh ra là những cảm xúc của con người, anh có tồn tại, cũng là con người.
Em đã giúp anh xác nhận rồi.
Cho đến khi chỗ đặt bút có chút hơi lạ, tôi mới nhận ra hóa ra tôi đã khóc tự lúc nào. Tôi vẫn luôn ép mình không được buồn, không được phân tâm, bây giờ phải dồn hết tâm sức để suy luận, không thể lãng phí cơ hội sống Đặng Tề cho tôi.
Nhưng hiển nhiên, cơ thể vẫn không lừa được chính mình.
Nghĩ đến Đặng Tề, nghĩ đến trái tim đỏ au kia, lòng tôi lại khổ sở.
2
*
Vấn đề khó giải quyết nhất, ký ức khiến tôi sợ nhất đã được giải quyết (chỉ vấn đề tôi không nghĩ ra đáp án thì sẽ đặt một dấu chấm hỏi), tiếp theo cần nghĩ đến là một ít vấn đề đơn giản dễ hiểu.
Ý chí của thế giới, sức mạnh của nó rốt cuộc lớn đến mức nào? Nó có thể tùy ý thao túng những thứ liên quan đến thế giới hiện thực không? Phạm vi sức mạnh của nó chỉ ở thế giới biệt thự, hay thế giới hiện thực cũng nằm trong tầm kiểm soát của nó?
Quả thật, khả năng của nó lớn đến mức có thể khiến biết bao người có ký ức sai lầm, cảm thấy cái tên Đặng Tề mập ù chỉ có 1m70 mới là Đặng Tề chính gốc, thậm chí còn có thể sắp đặt một sự cố không sao hiểu được, để người duy nhất nhớ rõ chuyện này biến mất —— nhưng chính điều này đã khiến tôi nhận ra rằng đối thủ không phải là một đối thủ hoàn hảo.
Nó rất mạnh mẽ, có thể là một thứ “không thể diễn tả được” đối với những con người nhỏ bé như chúng ta, nhưng, nó không phải là một vị thần toàn trí toàn năng.
Bởi vì nó bỏ sót Cung Đương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.