Chương 41: Ăn Tết [3]
Giang Nam Hồng Đậu
28/07/2019
Sơ Ngữ nghe thấy tiếng gõ cửa còn tưởng Giản Diệc Thừa tới sớm, ngẩng đầu nhìn hóa ra là chàng trai giao thức ăn Thiệu Bảo Toàn.
Hôm nay cậu không mặc đồng phục giao hàng, hiển nhiên là không đi làm, Sơ Ngữ gọi cậu, "Mau vào đây ngồi đi em." Sau đó lại rót cho cậu một cốc nước nóng, "Hôm nay em nghỉ à?"
Thiệu Bảo Toàn cầm cốc nước ngồi trên ghế sofa, khá thận trọng, nụ cười vô cùng ngại ngùng, "Không đi ạ, à không, thật ra em xin nghỉ việc rồi."
"Ơ sao vậy? Xảy ra chuyện gì rắc rối à?" Sơ Ngữ quan tâm hỏi.
"Không phải không phải." Thiệu Bảo Toàn vội vàng lắc đầu, "Không có chuyện gì rắc rối, là vì em muốn về nhà học lại."
Thiệu Bảo Toàn nói là bởi vì gia đình khó khăn nên cậu mới thôi học giữa chừng, ra ngoài làm việc. Nghỉ hè năm lớp 11 cậu đã đến Giang Thành giao thức ăn, tích góp được 1 vạn, đủ để cậu đóng tiền sinh hoạt một năm, cho nên mới quyết định nghỉ việc vì học.
"Thế thì tốt quá, trước đây chị đã nói em còn nhỏ như thế, phải chăm chỉ học hành, đi ra ngoài làm việc dù sao cũng không phải kế hoạch lâu dài." Tuy trễ mất một thời gian nhưng vẫn chưa quá muộn, Sơ Ngữ thật lòng vui vẻ cho cậu.
Thiệu Bảo Toàn cũng cười, để lộ hàm răng trắng, "Ban ngày em đi giao thức ăn, tối về vẫn tự học, cũng không mất gốc nhiều lắm, chờ sang năm em thi lên đại học rồi sẽ quay lại đây làm việc kiếm học phí. Hôm nay em tới vì muốn tạm biệt chị, cảm ơn chị trong khoảng thời gian này đã quan tâm em, có thể quen biết chị em rất vui."
Sơ Ngữ cười, "Đâu có, chị cũng có giúp em được gì đâu, đều là em tự nỗ lực mà. À đúng rồi, lưu số điện thoại của chị vào đi, có việc gì thì gọi cho chị. Nếu như cuộc sống có khó khăn gì thì cứ tìm chị, em còn là học sinh, tập trung học hành là được rồi, nếu thiếu tiền chị cho em vay, sau này đi làm rồi trả chị dần là được. Đừng để lí do không đáng này mà chậm trễ chuyện học tập."
Sơ Ngữ biết đứa trẻ này có chí tự lập, có thể nhìn thấy qua việc cậu tự mình đi làm thêm kiếm tiền sinh hoạt. Thế nên cô cũng không nói sẽ cho tiền mà chỉ nói là cho cậu vay thôi.
Thiệu Bảo Toàn ngại ngùng cười, gật đầu đáp lại, "Được ạ, có việc gì em nhất định sẽ gọi cho chị."
Sau khi tiễn Thiệu Bảo Toàn đi rồi, Sơ Ngữ không khỏi cảm thán, "Đứa trẻ này không tệ." Chịu đựng cực khổ từ nhỏ mà vẫn hiếu học, lại có thể tự lập từ sớm. Người biết cố gắng thì vận may sau này sẽ không kém, hi vọng cậu ấy sẽ có một tương lai tốt đẹp.
Đúng 6 giờ Giản Diệc Thừa đến trước cửa hàng của Sơ Ngữ. Anh xuống xe, do dự một lúc, nhưng Sơ Ngữ đã thấy anh, cô khẽ gọi, "Chờ tớ một phút, tớ khóa cửa đã."
Giản Diệc Thừa để mất cơ hội nên hơi chán nản, mím môi suy nghĩ xem lát nữa nên nói gì.
Sơ Ngữ lên xe, cô ngửi thấy hương thơm thoang thoảng, "Thơm quá, cậu đổi túi thơm trong xe hả?"
Giản Diệc Thừa chưa bao giờ dùng nước hoa nên Sơ Ngữ nghĩ anh đã đổi túi thơm trong xe.
Anh vẫn chưa trả lời, Đại Miêu ngồi phía sau khoe với cô phát hiện của mình, "Ngôn Ngôn, cốp xe anh ấy có một bó hoa hồng lớn, không phải hôm nay định tỏ tình với chị chứ!?"
"Em nói anh ấy thích chị mà chị còn không tin."
"Em cũng cảm thấy anh ấy thích Ngôn Ngôn." Nhị Lang Thần nói.
"Anh ấy thích thì có ích gì, quan trọng Ngôn Ngôn cũng phải thích anh ấy mới được!" Đây là tiếng của A Bố.
"Nếu Ngôn Ngôn không thích anh ấy thì còn đi gặp anh ấy mỗi ngày sao? Cậu xem chị ấy có bao giờ đối xử với người đàn ông khác thế chưa?"
....
Sơ Ngữ hơi khựng lại, ánh mắt lóe sáng, không phải chứ? Khúc gỗ vạn năm cuối cùng cũng thông suốt rồi sao? Một lát nữa cô nên đồng ý hay lạt mềm buộc chặt từ chối trước nhỉ?
Cô ho khan một cái, nghĩ xa quá rồi, sắc mặt Sơ Ngữ hơi ửng đỏ, cô đổi chủ đề, "Hôm nay đi đâu ăn vậy?"
"Cậu muốn ăn gì?" Về mặt này xưa nay Giản Diệc Thừa đều chiều theo khẩu vị của cô.
Bình thường Sơ Ngữ đều chọn đồ Trung, nhưng hôm nay cô lại bất giác thốt lên, "Đi ăn bò bít tết được không?"
Nhà hàng kiểu Tây có không khí rất tốt.
Cô che mặt, ôi, mình đang nghĩ gì thế không biết!
Ánh mắt Giản Diệc Thừa sáng lên, anh cũng cảm thấy nhà hàng Tây rất thích hợp đi với người yêu.
Sau đó hai người liền đến nhà hàng kiểu Tây gần đó.
Nhà hàng này trang hoàng rất đẹp, Sơ Ngữ khá thích phong cách đơn giản này. Cô cực kỳ vui vẻ, càng thêm mong đợi những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Bọn họ tới sớm nên cũng không đông khách lắm, Sơ Ngữ chọn một góc yên tĩnh, sau lưng là tường, bên phải là cửa sổ sát đất, phía trước là một khu vườn xanh biếc, biến góc này thành một góc kín rất tự nhiên.
Ừ, rất thích hợp để tỏ tình.
Sơ Ngữ nghĩ như vậy, lại cảm thấy bản thân quá bạo gan, nhưng mà hoa hồng trong cốp xe khiến cô nảy sinh những ý nghĩ kỳ quái. Hiện tại ngoài cô, Giản Diệc Thừa cũng không có người bạn là con gái nào khác, hoa này không phải tặng cô thì còn tặng ai đây? Tuy nhiên biểu hiện của Giản Diệc Thừa lại hết sức bình tĩnh, làm cô không kìm được phải nghi ngờ, có khi nào mình lại ảo tưởng rồi không?
Giản Diệc Thừa rất nỗ lực duy trì sự thản nhiên nhưng trong lòng thấp thỏm bất an, cuối cùng cũng phải tỏ tình, sống hay chết đều phụ thuộc vào đêm nay. Nhưng nhỡ Sơ Ngữ không thích anh thì làm sao bây giờ? Nếu Sơ Ngữ chỉ coi anh là bạn, còn anh lại có ý đồ với cô, có khi nào cô sẽ tức giận không? Sau đó không làm bạn bè được nữa...
Mỗi người một tâm trạng, tinh thần đã sớm không đặt vào bữa cơm này, đến tận lúc hai người cầm nhầm đồ ăn cũng chẳng phát hiện ra.
Đợi đến tận khi ăn uống xong, Giản Diệc Thừa vẫn chưa thổ lộ khiến Sơ Ngữ rất thất vọng, ôi! Cô còn tưởng khúc gỗ vạn năm cuối cùng cũng thông suốt rồi đấy! Sơ Ngữ cảm thấy nếu Giản Diệc Thừa còn không có hành động thì sự kiên trì của cô sẽ mất hết. Sau đó... Cô chủ động mạnh bạo cũng được, nếu như Giản Diệc Thừa thích cô, hai người vừa vặn có thể bắt đầu mối quan hệ, còn nếu không thích cũng không sao cả, dù sao cũng chưa ngủ với nhau mà...
Cô ho khan, dừng, mau dừng lại, Sơ Ngữ bị suy nghĩ táo bạo của mình dọa, mặt cô không ngừng đỏ lên, cô không muốn thừa nhận mình lại bạo dạn như vậy.
Giản Diệc Thừa không phát hiện ra sự khác thường của Sơ Ngữ, anh đi ra sau xe, hít một hơi thật sâu, mở cốp, lấy một bó hoa từ trong đó ra.
Hoa hồng đỏ kiều diễm đầy khát vọng, bó hoa to tròn đầy đủ đúng 99 bông, Giản Diệc Thừa trịnh trọng ôm nó, nhìn Sơ Ngữ, đâu ra đấy nói, "Tặng em."
Một cảm giác không tên bắt đầu nảy sinh.
Mong muốn đã được toại nguyện nhưng tâm trạng Sơ Ngữ rất phức tạp, cô không đưa tay nhận bó hoa, biểu hiện đầy thản nhiên, cười như không cười, "Tặng tớ? Vì sao?"
Trái tim Giản Diệc Thừa lập tức nhảy lên, những lời giải thích đã tập sẵn trong đầu chợt quên sạch không còn dấu vết, im lặng một lúc, rốt cuộc anh mới tìm lại được giọng nói của mình, "Anh thích em."
Anh nghe được giọng nói của bản thân. Giọng nói vô cùng kiên định ấy theo gió truyền vào tai Sơ Ngữ cực kỳ rõ ràng.
Thấp tha thấp thỏm nói câu kia ra khỏi miệng, Giản Diệc Thừa cũng không do dự nữa, đè nén sự lo lắng trong lòng, nghiêm túc nói, "Anh thích em, thật sự, thật sự rất thích."
Từ lần đầu tiên gặp cô vào 8 năm trước đã thích, đến tận bây giờ tình cảm này ngày càng sâu nặng, sâu đến mức anh không thể nào giữ nó trong lòng nữa.
Anh muốn nói cho cô biết anh thích cô từ khi nào, muốn nói lúc anh thầm thích cô thì trong lòng đã chua xót xen lẫn ngọt ngào biết bao nhiêu, muốn nói cho cô biết khoảng thời gian anh nghĩ cô thích người đàn ông khác thì khổ sở đến mức nào... Nhưng mà anh phát hiện bản thân không thể nói ra được, hơn nữa anh cũng không muốn dùng những điều này khiến cô cảm động. Anh hi vọng cô sẽ đáp lại mình bởi vì đơn thuần là cô thích anh, chứ không phải là cảm kích hay đồng tình với 8 năm anh thầm thích cô kia, anh không muốn sự thương hại mà cần sự đáp lại thật lòng từ cô.
Sơ Ngữ đợi một lúc lâu nhưng phát hiện đối phương không nói tiếp, kinh ngạc hỏi, "Không còn gì nữa à? Chỉ thế thôi?"
Giản Diệc Thừa sững sờ, "Gì cơ?"
"Nói thích em là xong rồi à? Không hỏi em có muốn làm bạn gái anh không? Vậy anh muốn em trả lời như nào, chẳng lẽ nói ừ, em biết rồi?" Sơ Ngữ rất tức giận, muốn để khúc gỗ ngàn năm thông suốt khó đến vậy sao?
Ánh mắt Giản Diệc Thừa sáng lên, trong lòng hơi khó tin, nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được cong lên, đứng thẳng người, lớn tiếng nói với cô, "Sơ Ngữ, anh thích em, em hãy làm bạn gái anh đi!"
Lúc này trên đường không có nhiều người, sao anh lại lớn tiếng như vậy, mọi người nhìn hết sang đây rồi kìa?
Sơ Ngữ không nói được cũng không nói không được, khóe miệng khẽ cong lên, nhẹ nhàng nói, "Đi thôi." Sau đó mở cửa xe ngồi vào.
Giản Diệc Thừa lại bắt đầu thấp thỏm, không biết cô đồng ý hay chưa.
Đương nhiên Sơ Ngữ không muốn để anh toại nguyện sớm như vậy, dù sao anh để cô đợi lâu như thế, cô cũng phải khiến anh đứng ngồi không yên một lúc mới phải đạo chứ.
Giản Diệc Thừa lên xe, do dự muốn hỏi mà lại không dám, Sơ Ngữ nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì hơi mềm lòng. Cô nghĩ một chút rồi hỏi, "Anh thích em từ lúc nào?"
Giản Diệc Thừa trả lời không chút nghĩ ngợi, "Ngày 17 tháng 11 năm 2009." Ngày đầu tiên gặp cô.
"Ơ? Sớm vậy sao?" Sơ Ngữ kinh ngạc, khi đó bọn họ còn chưa lên cấp ba mà? Sao cô nhớ lần đầu tiên mình thấy Giản Diệc Thừa là hôm khai giảng lớp 10 nhỉ?
"Thế nên, anh thích em lâu như vậy rồi sao không nói ra?" Cô đợi từ cấp ba đến đại học, từ đại học đến tận bây giờ, rốt cuộc mới đợi được một câu “Anh thích em” này. Hại cô từng nghĩ bản thân tưởng bở.
Giản Diệc Thừa mím môi, một lúc sau mới nói, "Anh sợ em không thích anh, sau đó chúng ta không làm bạn được nữa."
Tâm tình Sơ Ngữ bỗng nhiên vui mừng nhảy nhót như chim sẻ.
Tốt rồi, không phải lí do quái quỷ gì đấy. Cô không kìm được nhếch miệng, nhẹ nhàng nói, "Được rồi, em chấp nhận lời tỏ tình của anh."
Giản Diệc Thừa bị niềm vui to lớn đập trúng người, mãi vẫn chưa kịp phản ứng, lại nghe cô nói, "Có điều việc bạn trai này em còn phải xem xét đã. Bây giờ anh đang trong giai đoạn làm bạn trai dự bị, xin hãy cố gắng lên chính thức nhé!"
Giản Diệc Thừa vội vã gật đầu, "Được, anh nhất định sẽ cố gắng, chắc chắn không để em thất vọng đâu!" Anh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, tuy rằng Sơ Ngữ nói chỉ làm bạn trai dự bị nhưng như thế đã đủ rồi. Cô cho anh cơ hội, còn lại anh phải cố gắng tranh thủ thôi.
Sơ Ngữ chỉ hơi lạt mềm buộc chặt như vậy, ai ngờ Giản Diệc Thừa lại tin lời cô, còn bảo đảm sẽ nỗ lực phấn đấu lên bạn trai chính thức, khiến cô không biết nên nói gì cho phải. Quên đi, những người EQ thấp thường không nghĩ đến mấy chuyện như vậy, yêu đương nghiêm túc cũng rất tốt.
"Giản Diệc Thừa?"
"Ơi?"
Trong nháy mắt anh quay đầu, Sơ Ngữ nhanh chóng hôn lên má anh, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ra vẻ tự nhiên nói, "Trước tiên đánh dấu cái đã, xác nhận anh là của em."
Đại Miêu ngồi sau bày ra vẻ mặt đầy ghét bỏ, "Mùi gì đây?"
A Bố trả lời nó, "Mùi yêu đương chua loét đấy!"
Hôm nay cậu không mặc đồng phục giao hàng, hiển nhiên là không đi làm, Sơ Ngữ gọi cậu, "Mau vào đây ngồi đi em." Sau đó lại rót cho cậu một cốc nước nóng, "Hôm nay em nghỉ à?"
Thiệu Bảo Toàn cầm cốc nước ngồi trên ghế sofa, khá thận trọng, nụ cười vô cùng ngại ngùng, "Không đi ạ, à không, thật ra em xin nghỉ việc rồi."
"Ơ sao vậy? Xảy ra chuyện gì rắc rối à?" Sơ Ngữ quan tâm hỏi.
"Không phải không phải." Thiệu Bảo Toàn vội vàng lắc đầu, "Không có chuyện gì rắc rối, là vì em muốn về nhà học lại."
Thiệu Bảo Toàn nói là bởi vì gia đình khó khăn nên cậu mới thôi học giữa chừng, ra ngoài làm việc. Nghỉ hè năm lớp 11 cậu đã đến Giang Thành giao thức ăn, tích góp được 1 vạn, đủ để cậu đóng tiền sinh hoạt một năm, cho nên mới quyết định nghỉ việc vì học.
"Thế thì tốt quá, trước đây chị đã nói em còn nhỏ như thế, phải chăm chỉ học hành, đi ra ngoài làm việc dù sao cũng không phải kế hoạch lâu dài." Tuy trễ mất một thời gian nhưng vẫn chưa quá muộn, Sơ Ngữ thật lòng vui vẻ cho cậu.
Thiệu Bảo Toàn cũng cười, để lộ hàm răng trắng, "Ban ngày em đi giao thức ăn, tối về vẫn tự học, cũng không mất gốc nhiều lắm, chờ sang năm em thi lên đại học rồi sẽ quay lại đây làm việc kiếm học phí. Hôm nay em tới vì muốn tạm biệt chị, cảm ơn chị trong khoảng thời gian này đã quan tâm em, có thể quen biết chị em rất vui."
Sơ Ngữ cười, "Đâu có, chị cũng có giúp em được gì đâu, đều là em tự nỗ lực mà. À đúng rồi, lưu số điện thoại của chị vào đi, có việc gì thì gọi cho chị. Nếu như cuộc sống có khó khăn gì thì cứ tìm chị, em còn là học sinh, tập trung học hành là được rồi, nếu thiếu tiền chị cho em vay, sau này đi làm rồi trả chị dần là được. Đừng để lí do không đáng này mà chậm trễ chuyện học tập."
Sơ Ngữ biết đứa trẻ này có chí tự lập, có thể nhìn thấy qua việc cậu tự mình đi làm thêm kiếm tiền sinh hoạt. Thế nên cô cũng không nói sẽ cho tiền mà chỉ nói là cho cậu vay thôi.
Thiệu Bảo Toàn ngại ngùng cười, gật đầu đáp lại, "Được ạ, có việc gì em nhất định sẽ gọi cho chị."
Sau khi tiễn Thiệu Bảo Toàn đi rồi, Sơ Ngữ không khỏi cảm thán, "Đứa trẻ này không tệ." Chịu đựng cực khổ từ nhỏ mà vẫn hiếu học, lại có thể tự lập từ sớm. Người biết cố gắng thì vận may sau này sẽ không kém, hi vọng cậu ấy sẽ có một tương lai tốt đẹp.
Đúng 6 giờ Giản Diệc Thừa đến trước cửa hàng của Sơ Ngữ. Anh xuống xe, do dự một lúc, nhưng Sơ Ngữ đã thấy anh, cô khẽ gọi, "Chờ tớ một phút, tớ khóa cửa đã."
Giản Diệc Thừa để mất cơ hội nên hơi chán nản, mím môi suy nghĩ xem lát nữa nên nói gì.
Sơ Ngữ lên xe, cô ngửi thấy hương thơm thoang thoảng, "Thơm quá, cậu đổi túi thơm trong xe hả?"
Giản Diệc Thừa chưa bao giờ dùng nước hoa nên Sơ Ngữ nghĩ anh đã đổi túi thơm trong xe.
Anh vẫn chưa trả lời, Đại Miêu ngồi phía sau khoe với cô phát hiện của mình, "Ngôn Ngôn, cốp xe anh ấy có một bó hoa hồng lớn, không phải hôm nay định tỏ tình với chị chứ!?"
"Em nói anh ấy thích chị mà chị còn không tin."
"Em cũng cảm thấy anh ấy thích Ngôn Ngôn." Nhị Lang Thần nói.
"Anh ấy thích thì có ích gì, quan trọng Ngôn Ngôn cũng phải thích anh ấy mới được!" Đây là tiếng của A Bố.
"Nếu Ngôn Ngôn không thích anh ấy thì còn đi gặp anh ấy mỗi ngày sao? Cậu xem chị ấy có bao giờ đối xử với người đàn ông khác thế chưa?"
....
Sơ Ngữ hơi khựng lại, ánh mắt lóe sáng, không phải chứ? Khúc gỗ vạn năm cuối cùng cũng thông suốt rồi sao? Một lát nữa cô nên đồng ý hay lạt mềm buộc chặt từ chối trước nhỉ?
Cô ho khan một cái, nghĩ xa quá rồi, sắc mặt Sơ Ngữ hơi ửng đỏ, cô đổi chủ đề, "Hôm nay đi đâu ăn vậy?"
"Cậu muốn ăn gì?" Về mặt này xưa nay Giản Diệc Thừa đều chiều theo khẩu vị của cô.
Bình thường Sơ Ngữ đều chọn đồ Trung, nhưng hôm nay cô lại bất giác thốt lên, "Đi ăn bò bít tết được không?"
Nhà hàng kiểu Tây có không khí rất tốt.
Cô che mặt, ôi, mình đang nghĩ gì thế không biết!
Ánh mắt Giản Diệc Thừa sáng lên, anh cũng cảm thấy nhà hàng Tây rất thích hợp đi với người yêu.
Sau đó hai người liền đến nhà hàng kiểu Tây gần đó.
Nhà hàng này trang hoàng rất đẹp, Sơ Ngữ khá thích phong cách đơn giản này. Cô cực kỳ vui vẻ, càng thêm mong đợi những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Bọn họ tới sớm nên cũng không đông khách lắm, Sơ Ngữ chọn một góc yên tĩnh, sau lưng là tường, bên phải là cửa sổ sát đất, phía trước là một khu vườn xanh biếc, biến góc này thành một góc kín rất tự nhiên.
Ừ, rất thích hợp để tỏ tình.
Sơ Ngữ nghĩ như vậy, lại cảm thấy bản thân quá bạo gan, nhưng mà hoa hồng trong cốp xe khiến cô nảy sinh những ý nghĩ kỳ quái. Hiện tại ngoài cô, Giản Diệc Thừa cũng không có người bạn là con gái nào khác, hoa này không phải tặng cô thì còn tặng ai đây? Tuy nhiên biểu hiện của Giản Diệc Thừa lại hết sức bình tĩnh, làm cô không kìm được phải nghi ngờ, có khi nào mình lại ảo tưởng rồi không?
Giản Diệc Thừa rất nỗ lực duy trì sự thản nhiên nhưng trong lòng thấp thỏm bất an, cuối cùng cũng phải tỏ tình, sống hay chết đều phụ thuộc vào đêm nay. Nhưng nhỡ Sơ Ngữ không thích anh thì làm sao bây giờ? Nếu Sơ Ngữ chỉ coi anh là bạn, còn anh lại có ý đồ với cô, có khi nào cô sẽ tức giận không? Sau đó không làm bạn bè được nữa...
Mỗi người một tâm trạng, tinh thần đã sớm không đặt vào bữa cơm này, đến tận lúc hai người cầm nhầm đồ ăn cũng chẳng phát hiện ra.
Đợi đến tận khi ăn uống xong, Giản Diệc Thừa vẫn chưa thổ lộ khiến Sơ Ngữ rất thất vọng, ôi! Cô còn tưởng khúc gỗ vạn năm cuối cùng cũng thông suốt rồi đấy! Sơ Ngữ cảm thấy nếu Giản Diệc Thừa còn không có hành động thì sự kiên trì của cô sẽ mất hết. Sau đó... Cô chủ động mạnh bạo cũng được, nếu như Giản Diệc Thừa thích cô, hai người vừa vặn có thể bắt đầu mối quan hệ, còn nếu không thích cũng không sao cả, dù sao cũng chưa ngủ với nhau mà...
Cô ho khan, dừng, mau dừng lại, Sơ Ngữ bị suy nghĩ táo bạo của mình dọa, mặt cô không ngừng đỏ lên, cô không muốn thừa nhận mình lại bạo dạn như vậy.
Giản Diệc Thừa không phát hiện ra sự khác thường của Sơ Ngữ, anh đi ra sau xe, hít một hơi thật sâu, mở cốp, lấy một bó hoa từ trong đó ra.
Hoa hồng đỏ kiều diễm đầy khát vọng, bó hoa to tròn đầy đủ đúng 99 bông, Giản Diệc Thừa trịnh trọng ôm nó, nhìn Sơ Ngữ, đâu ra đấy nói, "Tặng em."
Một cảm giác không tên bắt đầu nảy sinh.
Mong muốn đã được toại nguyện nhưng tâm trạng Sơ Ngữ rất phức tạp, cô không đưa tay nhận bó hoa, biểu hiện đầy thản nhiên, cười như không cười, "Tặng tớ? Vì sao?"
Trái tim Giản Diệc Thừa lập tức nhảy lên, những lời giải thích đã tập sẵn trong đầu chợt quên sạch không còn dấu vết, im lặng một lúc, rốt cuộc anh mới tìm lại được giọng nói của mình, "Anh thích em."
Anh nghe được giọng nói của bản thân. Giọng nói vô cùng kiên định ấy theo gió truyền vào tai Sơ Ngữ cực kỳ rõ ràng.
Thấp tha thấp thỏm nói câu kia ra khỏi miệng, Giản Diệc Thừa cũng không do dự nữa, đè nén sự lo lắng trong lòng, nghiêm túc nói, "Anh thích em, thật sự, thật sự rất thích."
Từ lần đầu tiên gặp cô vào 8 năm trước đã thích, đến tận bây giờ tình cảm này ngày càng sâu nặng, sâu đến mức anh không thể nào giữ nó trong lòng nữa.
Anh muốn nói cho cô biết anh thích cô từ khi nào, muốn nói lúc anh thầm thích cô thì trong lòng đã chua xót xen lẫn ngọt ngào biết bao nhiêu, muốn nói cho cô biết khoảng thời gian anh nghĩ cô thích người đàn ông khác thì khổ sở đến mức nào... Nhưng mà anh phát hiện bản thân không thể nói ra được, hơn nữa anh cũng không muốn dùng những điều này khiến cô cảm động. Anh hi vọng cô sẽ đáp lại mình bởi vì đơn thuần là cô thích anh, chứ không phải là cảm kích hay đồng tình với 8 năm anh thầm thích cô kia, anh không muốn sự thương hại mà cần sự đáp lại thật lòng từ cô.
Sơ Ngữ đợi một lúc lâu nhưng phát hiện đối phương không nói tiếp, kinh ngạc hỏi, "Không còn gì nữa à? Chỉ thế thôi?"
Giản Diệc Thừa sững sờ, "Gì cơ?"
"Nói thích em là xong rồi à? Không hỏi em có muốn làm bạn gái anh không? Vậy anh muốn em trả lời như nào, chẳng lẽ nói ừ, em biết rồi?" Sơ Ngữ rất tức giận, muốn để khúc gỗ ngàn năm thông suốt khó đến vậy sao?
Ánh mắt Giản Diệc Thừa sáng lên, trong lòng hơi khó tin, nhưng khóe miệng vẫn không nhịn được cong lên, đứng thẳng người, lớn tiếng nói với cô, "Sơ Ngữ, anh thích em, em hãy làm bạn gái anh đi!"
Lúc này trên đường không có nhiều người, sao anh lại lớn tiếng như vậy, mọi người nhìn hết sang đây rồi kìa?
Sơ Ngữ không nói được cũng không nói không được, khóe miệng khẽ cong lên, nhẹ nhàng nói, "Đi thôi." Sau đó mở cửa xe ngồi vào.
Giản Diệc Thừa lại bắt đầu thấp thỏm, không biết cô đồng ý hay chưa.
Đương nhiên Sơ Ngữ không muốn để anh toại nguyện sớm như vậy, dù sao anh để cô đợi lâu như thế, cô cũng phải khiến anh đứng ngồi không yên một lúc mới phải đạo chứ.
Giản Diệc Thừa lên xe, do dự muốn hỏi mà lại không dám, Sơ Ngữ nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì hơi mềm lòng. Cô nghĩ một chút rồi hỏi, "Anh thích em từ lúc nào?"
Giản Diệc Thừa trả lời không chút nghĩ ngợi, "Ngày 17 tháng 11 năm 2009." Ngày đầu tiên gặp cô.
"Ơ? Sớm vậy sao?" Sơ Ngữ kinh ngạc, khi đó bọn họ còn chưa lên cấp ba mà? Sao cô nhớ lần đầu tiên mình thấy Giản Diệc Thừa là hôm khai giảng lớp 10 nhỉ?
"Thế nên, anh thích em lâu như vậy rồi sao không nói ra?" Cô đợi từ cấp ba đến đại học, từ đại học đến tận bây giờ, rốt cuộc mới đợi được một câu “Anh thích em” này. Hại cô từng nghĩ bản thân tưởng bở.
Giản Diệc Thừa mím môi, một lúc sau mới nói, "Anh sợ em không thích anh, sau đó chúng ta không làm bạn được nữa."
Tâm tình Sơ Ngữ bỗng nhiên vui mừng nhảy nhót như chim sẻ.
Tốt rồi, không phải lí do quái quỷ gì đấy. Cô không kìm được nhếch miệng, nhẹ nhàng nói, "Được rồi, em chấp nhận lời tỏ tình của anh."
Giản Diệc Thừa bị niềm vui to lớn đập trúng người, mãi vẫn chưa kịp phản ứng, lại nghe cô nói, "Có điều việc bạn trai này em còn phải xem xét đã. Bây giờ anh đang trong giai đoạn làm bạn trai dự bị, xin hãy cố gắng lên chính thức nhé!"
Giản Diệc Thừa vội vã gật đầu, "Được, anh nhất định sẽ cố gắng, chắc chắn không để em thất vọng đâu!" Anh vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, tuy rằng Sơ Ngữ nói chỉ làm bạn trai dự bị nhưng như thế đã đủ rồi. Cô cho anh cơ hội, còn lại anh phải cố gắng tranh thủ thôi.
Sơ Ngữ chỉ hơi lạt mềm buộc chặt như vậy, ai ngờ Giản Diệc Thừa lại tin lời cô, còn bảo đảm sẽ nỗ lực phấn đấu lên bạn trai chính thức, khiến cô không biết nên nói gì cho phải. Quên đi, những người EQ thấp thường không nghĩ đến mấy chuyện như vậy, yêu đương nghiêm túc cũng rất tốt.
"Giản Diệc Thừa?"
"Ơi?"
Trong nháy mắt anh quay đầu, Sơ Ngữ nhanh chóng hôn lên má anh, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ra vẻ tự nhiên nói, "Trước tiên đánh dấu cái đã, xác nhận anh là của em."
Đại Miêu ngồi sau bày ra vẻ mặt đầy ghét bỏ, "Mùi gì đây?"
A Bố trả lời nó, "Mùi yêu đương chua loét đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.