Chương 42: Chó Corgi [1]
Giang Nam Hồng Đậu
28/07/2019
"Đếm ngược ba ngày nữa thôi là được nghỉ rồi, cầu xin đừng vụ án nào xảy ra
nữa cả, để chúng ta ăn Tết thanh thản đi!" Lâm Lang ở trong phòng làm
việc kêu rên cầu xin trời phật phù hộ.
Tôn Toàn vừa rửa mấy quả táo bước ra, giơ tay ném cho anh ta một quả, "Nghỉ Tết cái là nào thì trộm cắp, rồi say rượu gây chuyện... Muốn ăn Tết yên ổn có vẻ hơi khó đấy."
"Đừng có gở mồm, những vụ án này không đến lượt chúng ta xử lý đâu, tôi chỉ mong đừng có người chết là được."
"Vụ án gì đều có khả năng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn mà, không phải hôm trước bên Hoa Khê còn xảy ra vụ lưu manh cướp của xong đâm chết người bị hại sao? Tin tức vừa đăng lên còn khiến dư luận xôn xao đấy. Bởi vì bố mẹ của một trong số mấy người bị tình nghi bảo rằng hắn chưa đủ 16 tuổi, một người thì gia đình nói có tiền sử bệnh thần kinh. Ôi, nực cười không? Thời đại này ai mà phạm tội lập tức chối mình bị thần kinh, bệnh tâm thần dễ truyền nhiễm quá nhỉ?"
"Lại chả thế. Theo tôi thấy, những người thần kinh thật sự còn đáng yêu hơn mấy tên tội phạm này nhiều, ít nhất bọn họ còn ở trong bệnh viện tâm thần, không gây phiền phức cho chúng ta."
"Ai nói cứ mắc bệnh tâm thần sẽ giết người chứ? Không thể vơ đũa cả nắm được."
.........
Lúc Giản Diệc Thừa đi vào, đám người trong phòng làm việc còn đang nói chuyện trên trời dưới biển. Tôn Toàn thấy anh đến thì đưa đĩa táo hỏi anh, "Ăn không? Đội phó Giang mời đấy."
Giản Diệc Thừa tiện tay cầm một quả, "Cảm ơn."
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, thậm chí bên môi còn thấp thoáng nụ cười, dù người nào nhìn vào đều có thể thấy lúc này tâm trạng anh đang khá vui vẻ. Lâm Lang và Tôn Toàn nhìn một lượt, trực giác phán đoán có chuyện gì đó xảy ra. Lâm Lang kéo ghế, ngồi cạnh bàn làm việc của Giản Diệc Thừa, hỏi, "Lão Giản, cậu yêu đương rồi hả?"
Giản Diệc Thừa sờ mặt, "Rõ ràng như thế sao?"
Không phủ nhận tức là đúng rồi, Lâm Lang lập tức hứng thú nói, "Rõ chứ, rất rõ là đằng khác! Mấy ngày nay cậu như tắm gió xuân ấy, cả người từ trên xuống dưới đều tỏa ra bong bóng màu hồng, ai lại không nhìn ra chứ?" Anh ta cắn mấy miếng đã hết quả táo, vứt hạt vào thùng rác, lau miệng, "Ơ mà cậu chia tay với Sơ Ngữ rồi à?"
Lúc trước cứu Loan Loan nhà mình, cả cục đều biết Giản Diệc Thừa là bạn trai Sơ Ngữ, bây giờ bất thình lình phát xuân lần hai, khó trách Lâm Lang nghĩ nhiều.
Giản Diệc Thừa không biết anh ta lại nghĩ xa như vậy, khẽ lắc đầu, "Lúc trước quan hệ chưa rõ ràng, bây giờ xác định rồi."
Rốt cuộc có thể quang minh chính đại nói cho người khác biết quan hệ của bọn họ, Giản Diệc Thừa không kìm lòng được nở nụ cười.
Nhìn bộ dạng xuân tình nhộn nhạo này, Lâm Lang bĩu môi, "Lâu thế rồi mà bây giờ mới xác định? Cứ tưởng các cậu đã sớm ở bên nhau rồi!"
"Có điều, thoát kiếp cô đơn không mời một chầu thì không được đâu đấy."
"Ai thoát kiếp cô đơn cơ?" Tôn Toàn hỏi lúc đi ngang qua.
"Lão Giản."
"Chuyện tốt, chuyện tốt, nhất định phải mời!"
Hai người vừa hô hào đều khiến cho cả phòng làm việc nghe được, lập tức ồn ào cả lên, muốn Giản Diệc Thừa mời khách.
Từ trước đến giờ anh chưa từng tham gia liên hoan với đồng nghiệp nhưng lần này lại hào phóng đồng ý.
Lâm Lang cười, "Vừa yêu vào cái quả nhiên khiến cậu thay đổi hẳn, tảng băng lạnh lẽo cuối cùng cũng có chút ấm áp rồi."
*****
Buổi sáng Sơ Ngữ đang ở cửa hàng đón tiếp một cô gái khóc sướt mướt, cô ấy ôm mèo của mình khóc rất khổ sở, nói là mẹ mình mang thai em bé, đột nhiên dị ứng lông mèo, vì thế trong nhà không nuôi mèo được nữa, muốn Sơ Ngữ tìm cho nó một nơi ở mới.
Trước đây cô ấy đã từng đến cửa hàng của Sơ Ngữ, thế nên biết chuyện cô tìm chủ nhân giúp những động vật lang thang, vì vậy mới nghĩ đến việc nhờ cô giúp.
Sơ Ngữ đã hỏi chú mèo, xác nhận chuyện cô ấy nói là thật nên đồng ý. Cô gái rất thích chú mèo này, nhưng bởi vì nguyên nhân bất khả kháng, cuối cùng không còn cách nào tiếp tục nuôi nó.
Sơ Ngữ cảm thấy cô ấy tuy không lớn tuổi lắm nhưng rất có trách nhiệm, sau khi biết mình không thể nuôi dưỡng nữa thì cũng không tùy tiện vứt bỏ mà muốn tìm cho nó một nơi ở mới thích hợp. Nếu như mọi người đều có thể như vậy thì trên đường cũng sẽ không có nhiều động vật lang thang đến thế.
Lí do lớn nhất dẫn đến việc chúng nó phải lang thang chính là mất đi người nuôi dưỡng.
Đây là một chú mèo mướp (1) tên Noãn Noãn, Sơ Ngữ không vội đăng thông tin nhận nuôi lên, cô cảm thấy cô gái kia thật sự rất thích nó, nhìn lúc đi cô ấy khóc đỏ cả hai mắt là biết rồi. Cô nghĩ không nên để chú mèo này tìm người nhận nuôi nhanh như vậy được, nói không chừng mấy ngày nữa cô gái kia tìm được giải pháp, sự việc có thể biến đổi theo chiều hướng tốt hơn thì sao, nên cô tạm nuôi Noãn Noãn mấy ngày.
(1) Mèo vằn hay còn gọi là mèo mướp hay mèo lông sọc là các giống mèo nhà có đặc trưng bởi bộ lông sọc vằn và có dấu chữ M đặc trưng trên trán dễ nhận biết.
Vào lúc Sơ Ngữ đang khuyên bảo Noãn Noãn hãy mở lòng, đừng đau buồn nữa thì có khách hàng đến cửa hàng.
Là một chú chó Corgi (2) lông vừa trắng vừa vàng, đôi chân ngắn cũn cỡn, khắp người bẩn thỉu đứng trong cửa hàng, trên cổ đeo một chiếc chuông nhỏ, nó vừa khẽ động đậy thì lập tức nghe thấy âm thanh lanh lảnh dễ nghe, hiển nhiên đã có chủ.
(2) Chó Corgi xứ Wales cổ là loại chó có xuất xứ từ Anh quốc ở xứ Wales, chúng thuộc giống chó chăn gia súc và chó săn đuổi, chúng đặc biệt thích chặn các con chuột xâm nhập lãnh địa để chơi trò đuổi bắt chuột.
Nó nhìn Sơ Ngữ, không đi vào.
"Làm sao thế? Tìm chị có chuyện gì à?"
Corgi cúi đầu, nghẹn ngào đáp, "Vâng."
"Vậy em vào đi."
Sơ Ngữ nghiêng người để nó vào, Corgi do dự một lúc mới chậm rì rì bước vào.
Cô rót nước cho nó, sau đó kiên nhẫn chờ nó mở miệng.
Corgi cũng không để cô chờ lâu, nhanh chóng nói với cô mục đích nó đến đây.
Nó nói hơi lộn xộn, thậm chí còn đứt quãng, sau khi Sơ Ngữ nhiều lần hỏi lại mới móc nối được toàn bộ sự việc.
Chú cho Corgi này tên Coco, chủ nhân Đường Đường của nó là một cô gái xinh đẹp. Ba ngày trước Đường Đường đi tụ tập với bạn bè nhưng sau đó không quay về nữa. Bởi vì trên đường về cô ấy đã bị bọn cướp giết chết rồi.
Sơ Ngữ vừa nghe xong chuyện này liền nhớ lại vụ án được đưa tin ba hôm trước, cũng là ba tên lưu manh cướp của rồi giết người bị hại. Bởi vì trong vụ án đó có một tên nói là bản thân chưa đủ 16 tuổi, một tên nhận mình bị bệnh tâm thần nên gây xôn xao rất lớn, để lại ấn tượng khá sâu sắc cho Sơ Ngữ. Tuy nhiên trên tin tức sử dụng tên viết tắt nên khi Coco nhắc tới tên Đường Đường cô vẫn chưa kịp phản ứng.
"... Đã muộn rồi mà Đường Đường vẫn chưa về nên em đi đón chị ấy, đúng lúc nhìn thấy ba tên kia đang rời đi sau khi cướp của chị ấy. Lúc em chạy tới nơi thì thấy trên ngực Đường Đường cắm một con dao, chị ấy chảy rất nhiều máu, em vô cùng sợ hãi."
"Thế nhưng khi ấy Đường Đường vẫn còn sống, chị ấy bảo em đi tìm người cứu chị ấy, em liền nghe lời chạy đi. Nhưng không ai phản ứng cả, căn bản chẳng ai hiểu em nói gì, có người còn đá em một cái để em lăn ra xa. Lúc em trở về thì thấy một người đàn ông rút dao từ ngực Đường Đường ra rồi lại đâm vào lần nữa, sau đó chị ấy không động đậy nữa."
Sơ Ngữ giật mình, không nghĩ tới vụ án này còn có ẩn tình như vậy.
"Em nhìn rõ mặt người kia không?"
"Ừm... Hôm đấy trời rất tối.... Ở chỗ đấy lại quá mù mịt, em không thấy rõ."
Coco vô cùng tự trách, Sơ Ngữ sờ đầu an ủi nó, "Không sao, em làm tốt lắm rồi, chuyện còn lại để cảnh sát điều tra đi."
Coco lại nghẹn ngào, tâm trạng rất tệ. Sơ Ngữ chỉ cho rằng nó đang đau lòng vì chủ nhân đã mất, cũng không suy nghĩ nhiều.
Cô lại hỏi một chút chi tiết nhỏ, xác định không để sót gì nữa, sau đó gọi điện thoại cho Giản Diệc Thừa.
Trong phòng làm việc, đám người đang thương lượng xem tiệc lớn tối nay nên ăn ở đâu, Lâm Lang cố tình gợi ý, "Nhất định phải ăn thịt, hiếm thấy có dịp lão Giản chịu mở hầu bao."
"Hay là ăn gì đấy bình thường thôi, có bạn gái thì cũng sắp bàn chuyện cưới xin luôn rồi, để chút vốn cho Tiểu Giản cưới vợ."
Giản Diệc Thừa bình tĩnh nhìn bọn họ, "Bữa tiệc lớn đành để sau thôi, có vụ án."
Lâm Lang kêu khổ một tiếng, "Tôn Toàn, đồ miệng quạ đen! Đã 26 tháng chạp rồi, không ăn Tết yên ổn được nữa mất!"
Giang Liên Thành đập một cái vào lưng anh ta, "Đừng ầm ĩ, làm việc đi."
Bởi vì nhận được báo án nên vụ án cô gái Đường Đường bị bọn cướp giết hại được lật lại, điều tra một lần nữa.
Có điều trước đó vì kẻ tình nghi của vụ án này tìm trăm phương nghìn kế thoát tội để truyền thông chú ý, thế nên bây giờ có tin sẽ điều tra lại càng khiến mọi người quan tâm, truyền ra một số tin tức như thật như giả. Mặc dù trong tin tức không nói rõ nhưng ý tứ là lai lịch kẻ tình nghi không nhỏ, sau khi dùng cớ bệnh tâm thần không có tác dụng nên tạo áp lực để cảnh sát điều tra lại, thậm chí đã chọn sẵn kẻ thế thân rồi.
Tin tức này cũng đã thuyết phục được không ít người dân, lúc Giang Liên Thành nhìn thấy tin này thì tức gần chết, "Những bài báo vớ vẩn này toàn xuyên tạc mà, bây giờ thì hay rồi, người nhà nạn nhân cũng cảm thấy chúng ta bao che cho hung thủ nên không đồng ý để pháp y khám nghiệm tử thi."
"Cũng chưa chắc, vụ án hình sự không phải vì bọn họ không đồng ý là có thể không giải phẫu. Quan trọng là nếu như chúng ta tìm ra được hung thủ thứ tư, chẳng phải tạo cơ hội cho truyền thông được đà nói rằng quả thật chúng ta đã tìm một kể thế mạng sao?"
"Bọn họ mặc kệ chân tướng như thế nào, chỉ cần lượng người đọc cao mà thôi."
"Bây giờ người dân cũng quá thiếu khả năng phân biệt rồi, bảo sao nghe vậy, dễ dàng bị người khác dắt mũi."
....
"Được rồi, đừng nói lung tung nữa, chúng ta nghiêm túc làm việc, không thẹn với lương tâm, quản nhiều như thế làm gì?" Giang Liên Thành nói.
"Đội phó Giang, tuy nói như thế nhưng không thể không coi trọng dư luận được, đây chính là bôi nhọ chúng ta còn gì, khổ sở phá án, cuối cùng lại còn bị mắng là bao che cho tội phạm, người thiệt thòi chẳng phải chúng ta thì là ai?"
"Cậu chỉ cần tập trung phá án, những người bịa đặt sinh sự sẽ có người khác xử lí, đừng tốn tâm tư nghĩ ngợi làm gì."
....
Đang nói thì Giản Diệc Thừa cầm báo cáo khám nghiệm tử thi bước vào, "Đội phó Giang, kết quả giám định của pháp y đã có rồi. Trên người nạn nhân Đường Đường có ba vết thương, trong đó vết thương trí mạng ở trái tim là do cùng một con dao đâm vào hai lần. Pháp y căn cứ vào vết thương hai bên sườn để suy đoán, khi người hành hung đâm dao lần một, con dao cắm ở hai xương sườn nên không tạo nên vết thương trí mạng. Sau khi hung thủ rút dao ra, đâm vào lần thứ hai mới xuyên qua xương sườn đâm thẳng vào tim, gây ra cái chết cho nạn nhân."
Giang Liên Thành nghiêm túc, "Nói cách khác, sau khi ba tên lưu manh cướp của xong, đúng là có tồn tại người thứ tư, mà người này mới là hung thủ thực sự giết chết nạn nhân Đường Đường."
Giản Diệc Thừa gật đầu, "Hơn nữa hung thủ hẳn là người quen của nạn nhân, thậm chí còn có mối hận thù gì đó với người chết."
Lúc đó Đường Đường đã bị cướp tài sản, lại còn thương nặng, chỉ có người hận cô ấy mới có thể ra tay lần hai hại chết cô ấy.
"Trước tiên điều tra từ những người bên cạnh nạn nhân, tra xem cô ấy có gây thù chuốc oán với ai không."
"Vâng."
"Đúng rồi Giản Diệc Thừa, cậu bảo người chứng kiến đến đây đi, xem có thể xác nhận hung thủ không."
Giản Diệc Thừa lắc đầu, "Sợ là không thể."
"Tại sao?"
"Người chứng kiến là một chú chó."
Tôn Toàn vừa rửa mấy quả táo bước ra, giơ tay ném cho anh ta một quả, "Nghỉ Tết cái là nào thì trộm cắp, rồi say rượu gây chuyện... Muốn ăn Tết yên ổn có vẻ hơi khó đấy."
"Đừng có gở mồm, những vụ án này không đến lượt chúng ta xử lý đâu, tôi chỉ mong đừng có người chết là được."
"Vụ án gì đều có khả năng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn mà, không phải hôm trước bên Hoa Khê còn xảy ra vụ lưu manh cướp của xong đâm chết người bị hại sao? Tin tức vừa đăng lên còn khiến dư luận xôn xao đấy. Bởi vì bố mẹ của một trong số mấy người bị tình nghi bảo rằng hắn chưa đủ 16 tuổi, một người thì gia đình nói có tiền sử bệnh thần kinh. Ôi, nực cười không? Thời đại này ai mà phạm tội lập tức chối mình bị thần kinh, bệnh tâm thần dễ truyền nhiễm quá nhỉ?"
"Lại chả thế. Theo tôi thấy, những người thần kinh thật sự còn đáng yêu hơn mấy tên tội phạm này nhiều, ít nhất bọn họ còn ở trong bệnh viện tâm thần, không gây phiền phức cho chúng ta."
"Ai nói cứ mắc bệnh tâm thần sẽ giết người chứ? Không thể vơ đũa cả nắm được."
.........
Lúc Giản Diệc Thừa đi vào, đám người trong phòng làm việc còn đang nói chuyện trên trời dưới biển. Tôn Toàn thấy anh đến thì đưa đĩa táo hỏi anh, "Ăn không? Đội phó Giang mời đấy."
Giản Diệc Thừa tiện tay cầm một quả, "Cảm ơn."
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, thậm chí bên môi còn thấp thoáng nụ cười, dù người nào nhìn vào đều có thể thấy lúc này tâm trạng anh đang khá vui vẻ. Lâm Lang và Tôn Toàn nhìn một lượt, trực giác phán đoán có chuyện gì đó xảy ra. Lâm Lang kéo ghế, ngồi cạnh bàn làm việc của Giản Diệc Thừa, hỏi, "Lão Giản, cậu yêu đương rồi hả?"
Giản Diệc Thừa sờ mặt, "Rõ ràng như thế sao?"
Không phủ nhận tức là đúng rồi, Lâm Lang lập tức hứng thú nói, "Rõ chứ, rất rõ là đằng khác! Mấy ngày nay cậu như tắm gió xuân ấy, cả người từ trên xuống dưới đều tỏa ra bong bóng màu hồng, ai lại không nhìn ra chứ?" Anh ta cắn mấy miếng đã hết quả táo, vứt hạt vào thùng rác, lau miệng, "Ơ mà cậu chia tay với Sơ Ngữ rồi à?"
Lúc trước cứu Loan Loan nhà mình, cả cục đều biết Giản Diệc Thừa là bạn trai Sơ Ngữ, bây giờ bất thình lình phát xuân lần hai, khó trách Lâm Lang nghĩ nhiều.
Giản Diệc Thừa không biết anh ta lại nghĩ xa như vậy, khẽ lắc đầu, "Lúc trước quan hệ chưa rõ ràng, bây giờ xác định rồi."
Rốt cuộc có thể quang minh chính đại nói cho người khác biết quan hệ của bọn họ, Giản Diệc Thừa không kìm lòng được nở nụ cười.
Nhìn bộ dạng xuân tình nhộn nhạo này, Lâm Lang bĩu môi, "Lâu thế rồi mà bây giờ mới xác định? Cứ tưởng các cậu đã sớm ở bên nhau rồi!"
"Có điều, thoát kiếp cô đơn không mời một chầu thì không được đâu đấy."
"Ai thoát kiếp cô đơn cơ?" Tôn Toàn hỏi lúc đi ngang qua.
"Lão Giản."
"Chuyện tốt, chuyện tốt, nhất định phải mời!"
Hai người vừa hô hào đều khiến cho cả phòng làm việc nghe được, lập tức ồn ào cả lên, muốn Giản Diệc Thừa mời khách.
Từ trước đến giờ anh chưa từng tham gia liên hoan với đồng nghiệp nhưng lần này lại hào phóng đồng ý.
Lâm Lang cười, "Vừa yêu vào cái quả nhiên khiến cậu thay đổi hẳn, tảng băng lạnh lẽo cuối cùng cũng có chút ấm áp rồi."
*****
Buổi sáng Sơ Ngữ đang ở cửa hàng đón tiếp một cô gái khóc sướt mướt, cô ấy ôm mèo của mình khóc rất khổ sở, nói là mẹ mình mang thai em bé, đột nhiên dị ứng lông mèo, vì thế trong nhà không nuôi mèo được nữa, muốn Sơ Ngữ tìm cho nó một nơi ở mới.
Trước đây cô ấy đã từng đến cửa hàng của Sơ Ngữ, thế nên biết chuyện cô tìm chủ nhân giúp những động vật lang thang, vì vậy mới nghĩ đến việc nhờ cô giúp.
Sơ Ngữ đã hỏi chú mèo, xác nhận chuyện cô ấy nói là thật nên đồng ý. Cô gái rất thích chú mèo này, nhưng bởi vì nguyên nhân bất khả kháng, cuối cùng không còn cách nào tiếp tục nuôi nó.
Sơ Ngữ cảm thấy cô ấy tuy không lớn tuổi lắm nhưng rất có trách nhiệm, sau khi biết mình không thể nuôi dưỡng nữa thì cũng không tùy tiện vứt bỏ mà muốn tìm cho nó một nơi ở mới thích hợp. Nếu như mọi người đều có thể như vậy thì trên đường cũng sẽ không có nhiều động vật lang thang đến thế.
Lí do lớn nhất dẫn đến việc chúng nó phải lang thang chính là mất đi người nuôi dưỡng.
Đây là một chú mèo mướp (1) tên Noãn Noãn, Sơ Ngữ không vội đăng thông tin nhận nuôi lên, cô cảm thấy cô gái kia thật sự rất thích nó, nhìn lúc đi cô ấy khóc đỏ cả hai mắt là biết rồi. Cô nghĩ không nên để chú mèo này tìm người nhận nuôi nhanh như vậy được, nói không chừng mấy ngày nữa cô gái kia tìm được giải pháp, sự việc có thể biến đổi theo chiều hướng tốt hơn thì sao, nên cô tạm nuôi Noãn Noãn mấy ngày.
(1) Mèo vằn hay còn gọi là mèo mướp hay mèo lông sọc là các giống mèo nhà có đặc trưng bởi bộ lông sọc vằn và có dấu chữ M đặc trưng trên trán dễ nhận biết.
Vào lúc Sơ Ngữ đang khuyên bảo Noãn Noãn hãy mở lòng, đừng đau buồn nữa thì có khách hàng đến cửa hàng.
Là một chú chó Corgi (2) lông vừa trắng vừa vàng, đôi chân ngắn cũn cỡn, khắp người bẩn thỉu đứng trong cửa hàng, trên cổ đeo một chiếc chuông nhỏ, nó vừa khẽ động đậy thì lập tức nghe thấy âm thanh lanh lảnh dễ nghe, hiển nhiên đã có chủ.
(2) Chó Corgi xứ Wales cổ là loại chó có xuất xứ từ Anh quốc ở xứ Wales, chúng thuộc giống chó chăn gia súc và chó săn đuổi, chúng đặc biệt thích chặn các con chuột xâm nhập lãnh địa để chơi trò đuổi bắt chuột.
Nó nhìn Sơ Ngữ, không đi vào.
"Làm sao thế? Tìm chị có chuyện gì à?"
Corgi cúi đầu, nghẹn ngào đáp, "Vâng."
"Vậy em vào đi."
Sơ Ngữ nghiêng người để nó vào, Corgi do dự một lúc mới chậm rì rì bước vào.
Cô rót nước cho nó, sau đó kiên nhẫn chờ nó mở miệng.
Corgi cũng không để cô chờ lâu, nhanh chóng nói với cô mục đích nó đến đây.
Nó nói hơi lộn xộn, thậm chí còn đứt quãng, sau khi Sơ Ngữ nhiều lần hỏi lại mới móc nối được toàn bộ sự việc.
Chú cho Corgi này tên Coco, chủ nhân Đường Đường của nó là một cô gái xinh đẹp. Ba ngày trước Đường Đường đi tụ tập với bạn bè nhưng sau đó không quay về nữa. Bởi vì trên đường về cô ấy đã bị bọn cướp giết chết rồi.
Sơ Ngữ vừa nghe xong chuyện này liền nhớ lại vụ án được đưa tin ba hôm trước, cũng là ba tên lưu manh cướp của rồi giết người bị hại. Bởi vì trong vụ án đó có một tên nói là bản thân chưa đủ 16 tuổi, một tên nhận mình bị bệnh tâm thần nên gây xôn xao rất lớn, để lại ấn tượng khá sâu sắc cho Sơ Ngữ. Tuy nhiên trên tin tức sử dụng tên viết tắt nên khi Coco nhắc tới tên Đường Đường cô vẫn chưa kịp phản ứng.
"... Đã muộn rồi mà Đường Đường vẫn chưa về nên em đi đón chị ấy, đúng lúc nhìn thấy ba tên kia đang rời đi sau khi cướp của chị ấy. Lúc em chạy tới nơi thì thấy trên ngực Đường Đường cắm một con dao, chị ấy chảy rất nhiều máu, em vô cùng sợ hãi."
"Thế nhưng khi ấy Đường Đường vẫn còn sống, chị ấy bảo em đi tìm người cứu chị ấy, em liền nghe lời chạy đi. Nhưng không ai phản ứng cả, căn bản chẳng ai hiểu em nói gì, có người còn đá em một cái để em lăn ra xa. Lúc em trở về thì thấy một người đàn ông rút dao từ ngực Đường Đường ra rồi lại đâm vào lần nữa, sau đó chị ấy không động đậy nữa."
Sơ Ngữ giật mình, không nghĩ tới vụ án này còn có ẩn tình như vậy.
"Em nhìn rõ mặt người kia không?"
"Ừm... Hôm đấy trời rất tối.... Ở chỗ đấy lại quá mù mịt, em không thấy rõ."
Coco vô cùng tự trách, Sơ Ngữ sờ đầu an ủi nó, "Không sao, em làm tốt lắm rồi, chuyện còn lại để cảnh sát điều tra đi."
Coco lại nghẹn ngào, tâm trạng rất tệ. Sơ Ngữ chỉ cho rằng nó đang đau lòng vì chủ nhân đã mất, cũng không suy nghĩ nhiều.
Cô lại hỏi một chút chi tiết nhỏ, xác định không để sót gì nữa, sau đó gọi điện thoại cho Giản Diệc Thừa.
Trong phòng làm việc, đám người đang thương lượng xem tiệc lớn tối nay nên ăn ở đâu, Lâm Lang cố tình gợi ý, "Nhất định phải ăn thịt, hiếm thấy có dịp lão Giản chịu mở hầu bao."
"Hay là ăn gì đấy bình thường thôi, có bạn gái thì cũng sắp bàn chuyện cưới xin luôn rồi, để chút vốn cho Tiểu Giản cưới vợ."
Giản Diệc Thừa bình tĩnh nhìn bọn họ, "Bữa tiệc lớn đành để sau thôi, có vụ án."
Lâm Lang kêu khổ một tiếng, "Tôn Toàn, đồ miệng quạ đen! Đã 26 tháng chạp rồi, không ăn Tết yên ổn được nữa mất!"
Giang Liên Thành đập một cái vào lưng anh ta, "Đừng ầm ĩ, làm việc đi."
Bởi vì nhận được báo án nên vụ án cô gái Đường Đường bị bọn cướp giết hại được lật lại, điều tra một lần nữa.
Có điều trước đó vì kẻ tình nghi của vụ án này tìm trăm phương nghìn kế thoát tội để truyền thông chú ý, thế nên bây giờ có tin sẽ điều tra lại càng khiến mọi người quan tâm, truyền ra một số tin tức như thật như giả. Mặc dù trong tin tức không nói rõ nhưng ý tứ là lai lịch kẻ tình nghi không nhỏ, sau khi dùng cớ bệnh tâm thần không có tác dụng nên tạo áp lực để cảnh sát điều tra lại, thậm chí đã chọn sẵn kẻ thế thân rồi.
Tin tức này cũng đã thuyết phục được không ít người dân, lúc Giang Liên Thành nhìn thấy tin này thì tức gần chết, "Những bài báo vớ vẩn này toàn xuyên tạc mà, bây giờ thì hay rồi, người nhà nạn nhân cũng cảm thấy chúng ta bao che cho hung thủ nên không đồng ý để pháp y khám nghiệm tử thi."
"Cũng chưa chắc, vụ án hình sự không phải vì bọn họ không đồng ý là có thể không giải phẫu. Quan trọng là nếu như chúng ta tìm ra được hung thủ thứ tư, chẳng phải tạo cơ hội cho truyền thông được đà nói rằng quả thật chúng ta đã tìm một kể thế mạng sao?"
"Bọn họ mặc kệ chân tướng như thế nào, chỉ cần lượng người đọc cao mà thôi."
"Bây giờ người dân cũng quá thiếu khả năng phân biệt rồi, bảo sao nghe vậy, dễ dàng bị người khác dắt mũi."
....
"Được rồi, đừng nói lung tung nữa, chúng ta nghiêm túc làm việc, không thẹn với lương tâm, quản nhiều như thế làm gì?" Giang Liên Thành nói.
"Đội phó Giang, tuy nói như thế nhưng không thể không coi trọng dư luận được, đây chính là bôi nhọ chúng ta còn gì, khổ sở phá án, cuối cùng lại còn bị mắng là bao che cho tội phạm, người thiệt thòi chẳng phải chúng ta thì là ai?"
"Cậu chỉ cần tập trung phá án, những người bịa đặt sinh sự sẽ có người khác xử lí, đừng tốn tâm tư nghĩ ngợi làm gì."
....
Đang nói thì Giản Diệc Thừa cầm báo cáo khám nghiệm tử thi bước vào, "Đội phó Giang, kết quả giám định của pháp y đã có rồi. Trên người nạn nhân Đường Đường có ba vết thương, trong đó vết thương trí mạng ở trái tim là do cùng một con dao đâm vào hai lần. Pháp y căn cứ vào vết thương hai bên sườn để suy đoán, khi người hành hung đâm dao lần một, con dao cắm ở hai xương sườn nên không tạo nên vết thương trí mạng. Sau khi hung thủ rút dao ra, đâm vào lần thứ hai mới xuyên qua xương sườn đâm thẳng vào tim, gây ra cái chết cho nạn nhân."
Giang Liên Thành nghiêm túc, "Nói cách khác, sau khi ba tên lưu manh cướp của xong, đúng là có tồn tại người thứ tư, mà người này mới là hung thủ thực sự giết chết nạn nhân Đường Đường."
Giản Diệc Thừa gật đầu, "Hơn nữa hung thủ hẳn là người quen của nạn nhân, thậm chí còn có mối hận thù gì đó với người chết."
Lúc đó Đường Đường đã bị cướp tài sản, lại còn thương nặng, chỉ có người hận cô ấy mới có thể ra tay lần hai hại chết cô ấy.
"Trước tiên điều tra từ những người bên cạnh nạn nhân, tra xem cô ấy có gây thù chuốc oán với ai không."
"Vâng."
"Đúng rồi Giản Diệc Thừa, cậu bảo người chứng kiến đến đây đi, xem có thể xác nhận hung thủ không."
Giản Diệc Thừa lắc đầu, "Sợ là không thể."
"Tại sao?"
"Người chứng kiến là một chú chó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.