Chương 45: Chó Corgi [4]
Giang Nam Hồng Đậu
28/07/2019
9 giờ 10 phút tối, Giản Diệc Thừa vội vã chạy về cục cảnh sát. Trong
phòng thẩm vấn, Lâm Lang đang mắt lớn trừng mắt nhỏ với Ngụy Thanh Thần, thi xem sức chịu đựng của ai mạnh hơn. Nhìn thấy Giản Diệc Thừa đi vào, trong phút chốc Lâm Lang thở phào nhẹ nhõm, tuy nhiên Ngụy Thanh Thần
đang ở đây, anh ta cũng không tiện hỏi gì, chỉ nói, "Ổn rồi à?"
Giản Diệc Thừa gật đầu, kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, "Cậu hỏi tiếp đi."
Lâm Lang lập tức tràn ngập sức mạnh, "Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, tự mình nhận tội hay để tôi nói thay anh?"
Mới bắt đầu Ngụy Thanh Thần còn khá căng thẳng, nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, nhìn thấy Lâm Lang chỉ đang phô trương tỏ ra có tài dọa mình thôi nên cũng hiểu, cảnh sát vẫn chưa có chứng cứ xác thực, nếu không còn có thể chịu đựng ngồi đây đấu mắt với hắn sao?
Hắn lại bất đắc dĩ nói một lần nữa, "Thật sự cái gì tôi cũng nói rồi, hôm đấy tôi say bất tỉnh nhân sự, bọn họ gọi xe đưa tôi về, đến nhà thì tôi ngủ một mạch đến bình minh, thật sự chẳng biết gì cả."
"Anh nói dối." Ánh mắt bình tĩnh của Giản Diệc Thừa nhìn thẳng vào hắn khiến Ngụy Thanh Thần bất giác hồi hộp.
"Thứ nhất, anh không say đến nỗi bất tỉnh nhân sự, ngược lại anh rất tỉnh táo, chỉ giả vờ say thôi. Thứ hai, tài xế taxi cũng không đưa anh về nhà, anh chỉ đi nửa đường đã xuống xe rồi."
Hai tay Ngụy Thanh Thần nắm chặt lại, giả vờ bình tĩnh cười, "Sao anh lại nói như vậy, có chứng cứ gì không?"
Giản Diệc Thừa nhìn hắn, im lặng một lúc lâu, ngay khi Ngụy Thanh Thần tưởng anh chỉ vu khống thì Giản Diệc Thừa mở miệng, "Đương nhiên có chứng cứ, thông qua camera giám sát của quán karaoke, chúng tôi đã tìm được tài xế taxi kia, cũng đã lấy lời khai của anh ta rồi. Rạng sáng ngày 8 tháng 2 quả thật anh ta đã chở anh, nhưng vừa đi qua được một con đường thì anh đã nói muốn xuống xe để nôn, sau đó cũng không quay lại nữa, nói rằng muốn đi bộ một đoạn cho tỉnh táo. Anh ta thấy bộ dạng của anh quả thật không giống say rượu nên lái xe rời đi."
"Những ngày cuối năm này, mỗi ngày người ngồi xe nhiều như vậy, có khi nào anh ta nhớ nhầm không?"
Giản Diệc Thừa nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh, "Hình như anh không biết, trong xe có camera giám sát." Anh giơ một tấm hình lên cho Ngụy Thanh Thần xem.
Nếu không phải Ngụy Thanh Thần lên xe rồi lại xuống xe thì anh cũng không nghi ngờ người này. Hơn nữa trong camera giám sát, ánh mắt hắn tỉnh táo, giọng nói rõ ràng, không hề có bộ dạng khi say rượu. Có thể thấy đúng là hắn có say nhưng không say đến mức bất tỉnh nhân sự, vậy thì hắn vẫn có khả năng gây án.
Ngụy Thanh Thần lập tức nhận ra đây là hình ảnh trên xe của mình, đầu hắn đổ mồ hôi lạnh, nhìn xuống tay, cố gắng chống chế bản thân, "Chuyện này... Thật ra tôi cũng quên rồi, ngày đó tôi uống say nên trí nhớ không tốt lắm. Chỉ nhớ ngủ dậy đã là sáng hôm sau rồi, ngay cả việc bản thân trở về như thế nào cũng không biết."
Lâm Lang không nhìn nổi nữa, vỗ bàn một cái, "Chứng cứ đều ở đây rồi, sao anh còn dám ngụy biện?"
Vẻ mặt Ngụy Thanh Thần tràn ngập sự vô tội, "Không phải, thì cứ theo lời anh nói đi, giữa đường tôi xuống xe, nhưng điều này nói lên được gì hả? Uống rượu nên muốn xuống xe hít thở không khí cũng không phạm pháp chứ? Điều đấy cũng không chứng minh được tôi mang tội giết người chẳng phải sao?"
"Anh!"
Lâm Lang tức đến nỗi muốn đấm hắn một cái, hiện tại anh ta đã có thể xác định hắn chính là hung thủ giết Đường Đường. Nhưng trong lòng thì biết nhưng không có chứng cứ, hắn lại không nhận tội.
Anh ta hướng ánh mắt hi vọng sang Giản Diệc Thừa, lão Giản nói sẽ tìm được chứng cứ, nên chắc là tìm được rồi... chứ nhỉ?
Lâm Lang không chắc chắn lắm.
"Trước khi cho anh thấy chứng cứ xác thực, chúng ta hãy nói đến ngọn nguồn sự việc một chút." Giọng nói lạnh lùng của Giản Diệc Thừa vang lên trong phòng thẩm vấn, Ngụy Thanh Thần thấy anh chắc chắn như vậy, trong lòng chùng xuống, hắn miễn cưỡng duy trì vẻ mặt không thèm để ý, ý cười không lan nổi đến đáy mắt, "Đồng chí cảnh sát, anh nói đi, tôi nghe đây."
Lâm Lang lập tức lườm hắn một cái, "Thành thật chút đi."
"Anh và nạn nhân là người yêu của nhau được ba năm, đã đến mức độ bàn chuyện cưới xin rồi. Nhưng bởi một số chuyện mà giữa hai người bắt đầu xảy ra cãi vã, thậm chí đã đến mức chia tay." Giản Diệc Thừa không nhanh không chậm mở miệng.
Khi anh nói đến việc Ngụy Thanh Thần và Đường Đường là một đôi, sắc mặt hắn cũng thay đổi, giống như khiếp sợ vì bí mật của mình bại lộ vậy.
"Nói đến chuyện anh yêu đương ba năm nhưng người khác không hề biết là vì anh rất cố gắng che giấu. Anh không muốn để người khác biết vì anh sợ thanh danh của mình sẽ bị tổn hại. Còn anh cũng dùng lí do giống thế để thuyết phục Đường Đường giấu giếm chuyện hai người yêu nhau và chuẩn bị cưới."
"Còn nguyên do thật sự thì bởi vì từ nhỏ anh đã có một mối quan hệ đính ước, có một cô vợ chưa cưới danh chính ngôn thuận. Chuyện này bạn bè anh đều biết, vì thế việc anh yêu Đường Đường chính là đang ngoại tình, hay nói cách khác là bắt cá hai tay."
"Đối với Đường Đường mà nói thì cô ấy là người thứ ba chen chân vào giữa hai người nên cũng sẽ có xu hướng che giấu chuyện này với bạn bè. Sở dĩ cô ấy yêu anh là vì anh đã hứa rằng mình không hề có tình cảm với người vợ chưa cưới kia, sẽ nói với người nhà từ chối cuộc hôn nhân này. Đường Đường tin, nhưng yêu nhau đến mức độ bàn chuyện cưới xin rồi mà anh vẫn chưa đoạn tuyệt quan hệ với vị hôn thê kia. Vì chuyện này nên giữa hai người xảy ra mâu thuẫn, những cuộc cãi vã ngày càng nhiều hơn. Cuối cùng Đường Đường không muốn chịu đựng cuộc tình suốt ngày cãi nhau và tương lai mù mịt như thế này nữa nên cô ấy nói lời chia tay."
"Cô ấy không chỉ chia tay với anh mà còn bắt đầu một cuộc tình mới rất nhanh, đồng ý sự theo đuổi của Chu Nhất, thậm chí còn kiêu căng tuyên bố trong lúc bạn bè đang tụ tập. Cô ấy làm như vậy là xuất phát từ mong muốn trả thù anh, hoặc cũng có thể bởi vì muốn đoạn tuyệt tất cả quan hệ với anh. Nhưng anh không thể chịu nổi khi nhìn Đường Đường ở bên người đàn ông khác, càng gai mắt mấy màn ân ái của bọn họ, có thể đúng là anh thích Đường Đường nhưng nhiều hơn chính là ham muốn chiếm hữu, anh cảm thấy bị phản bội. Thế nên trong lúc mọi người đang chơi đùa, anh cố tình giả vờ say, còn chuốc rượu những người khác để mong sớm kết thúc buổi tụ tập này."
"Sau khi buổi tụ tập kết thúc, anh giả vờ say rượu lên xe rồi lại xuống xe giữa chừng, định đi chất vấn Đường Đường. Nhưng anh lại nhìn thấy cô ấy bị bọn lưu manh cướp của, trên ngực còn cắm một con dao, cả người nằm trong vũng máu, nghĩ đến chuyện cô ấy phản bội mình, men rượu xông lên kích thích anh lựa chọn việc giết người."
Theo lời nói của Giản Diệc Thừa, đầu Ngụy Thanh Thần ngày càng đổ nhiều mồ hôi hơn, hô hấp dồn dập, lồng ngực phập phồng kịch liệt, "Tôi không giết người, không phải tôi, đúng là tôi chia tay với cô ta, nhưng việc này không thể chứng minh tôi giết cô ta. Tôi xuống xe để mùi rượu tản đi, đúng, tôi tỉnh rượu rồi mới về nhà, tôi không hề gặp cô ta, cũng không thấy cô ta bị người khác cướp."
Đến cuối cùng Ngụy Thanh Thần vẫn cố chối cãi, lại bị Lâm Lang vạch trần, "Ồ, bây giờ thì lại tỉnh rượu? Không phải mới vừa rồi anh nói mình uống say không nhớ gì hết sao? Còn nói ngủ đến tận sáng, ha ha, trở mặt nhanh quá nhỉ."
Giản Diệc Thừa bình tĩnh nói tiếp, "Anh dùng vạt áo bọc chuôi dao lại, rút ra rồi đâm vào tim người chết. Vì thế trên quần áo của anh có dính vết máu của nạn nhân. Anh phát hiện ra điều này nên sau khi trở về liền đốt sạch quần áo, đổ tro bụi vào đường nước ngầm."
"Thế nhưng cẩn thận đến mấy cũng có sơ sót, anh chỉ lo xử lý quần áo nhưng quên mất trên giày của anh cũng dính vết máu người bị hại."
Đang nói thì có người gõ cửa rồi đưa bản báo cáo tới, "Đã đối chiếu xong, vết máu trên giày Ngụy Thanh Thần trùng khớp với ADN của người chết."
Trong nháy mắt sắc mặt Ngụy Thanh Thần trở nên trắng bệch, tuyệt vọng cúi đầu xuống.
***********
Ra khỏi phòng thẩm vấn, Lâm Lang cảm thán, "Đã thời đại nào rồi mà còn hôn ước từ nhỏ? Nếu không phải vì tập tục phong kiến này hại người thì cũng không khiến hai người kia một mất một còn như bây giờ."
Giản Diệc Thừa lắc đầu nói, "Thứ hại người không phải tập tục phong kiến mà là lòng người. Chỉ cần lập trường của hắn kiên định hơn thì hoàn toàn có thể bỏ được hôn ước này. Chuyện này chắc cậu không biết, người vợ chưa cưới kia của hắn đã mang thai." Anh cũng vì tra chuyện này nên vừa nãy mới về muộn như vậy, không về đúng thời gian như đã hẹn.
"Thật hay giả vậy?" Lâm Lang kinh ngạc, "Vì thế hắn là một tên đàn ông cặn bã sao? Đã bắt cá hai tay rồi còn làm người ta mang thai?"
Giản Diệc Thừa gật đầu.
"Còn Quách Nhã Nam thì sao? Chuyện này không liên quan gì đến cô ta chứ?" Lâm Lang vẫn cảm thấy Quách Nhã Nam kia không bình thường.
"Không liên quan đến cô ta, lúc đó cô ta hoang mang là vì sợ bại lộ chuyện mình từng tranh cãi với Đường Đường, sợ cảnh sát sẽ để ý đến mình, coi cô ta là kẻ thế mạng. Cô ta thích Ngụy Thanh Thần nên tin tưởng lời hắn nói không nghi ngờ, hiểu lầm lực lượng cảnh sát. Đúng rồi, ngày mai để bên kỹ thuật điều tra máy tính của Ngụy Thanh Thần đi, xem có ghi chép chuyện hắn mua thủy quân trên mạng không."
"Cái gì mà ngày mai, là hôm nay mới đúng."
Giản Diệc Thừa hơi sửng sốt, liếc mắt nhìn thời gian, quả nhiên đã qua 12 giờ.
Không biết Lâm Lang lấy một túi đồ ăn vặt từ đâu ra, vừa ăn vừa nói, "Bận bịu đến tận bây giờ còn chưa kịp uống ngụm nước, có điều vụ án này coi như cũng đã kết thúc, ngày mai có thể đi hẹn hò với Loan Loan rồi. Vừa nãy tớ đã gửi bao lì xì cho Loan Loan, ngày mai cô ấy rời giường là sẽ nhận được sự bất ngờ từ người bạn trai này!"
Giản Diệc Thừa suy nghĩ một chút, không gửi tin nhắn nữa, sợ nửa đêm lại quấy rầy giấc ngủ của Sơ Ngữ.
Sau đó anh thông báo tình hình cho đội phó Giang, nói chuyện xin nghỉ ngày mai, thuận tiện bảo Lâm Lang, "Cuối năm bận bịu, sớm nghỉ ngơi thôi."
Giản Diệc Thừa gật đầu, kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, "Cậu hỏi tiếp đi."
Lâm Lang lập tức tràn ngập sức mạnh, "Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, tự mình nhận tội hay để tôi nói thay anh?"
Mới bắt đầu Ngụy Thanh Thần còn khá căng thẳng, nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, nhìn thấy Lâm Lang chỉ đang phô trương tỏ ra có tài dọa mình thôi nên cũng hiểu, cảnh sát vẫn chưa có chứng cứ xác thực, nếu không còn có thể chịu đựng ngồi đây đấu mắt với hắn sao?
Hắn lại bất đắc dĩ nói một lần nữa, "Thật sự cái gì tôi cũng nói rồi, hôm đấy tôi say bất tỉnh nhân sự, bọn họ gọi xe đưa tôi về, đến nhà thì tôi ngủ một mạch đến bình minh, thật sự chẳng biết gì cả."
"Anh nói dối." Ánh mắt bình tĩnh của Giản Diệc Thừa nhìn thẳng vào hắn khiến Ngụy Thanh Thần bất giác hồi hộp.
"Thứ nhất, anh không say đến nỗi bất tỉnh nhân sự, ngược lại anh rất tỉnh táo, chỉ giả vờ say thôi. Thứ hai, tài xế taxi cũng không đưa anh về nhà, anh chỉ đi nửa đường đã xuống xe rồi."
Hai tay Ngụy Thanh Thần nắm chặt lại, giả vờ bình tĩnh cười, "Sao anh lại nói như vậy, có chứng cứ gì không?"
Giản Diệc Thừa nhìn hắn, im lặng một lúc lâu, ngay khi Ngụy Thanh Thần tưởng anh chỉ vu khống thì Giản Diệc Thừa mở miệng, "Đương nhiên có chứng cứ, thông qua camera giám sát của quán karaoke, chúng tôi đã tìm được tài xế taxi kia, cũng đã lấy lời khai của anh ta rồi. Rạng sáng ngày 8 tháng 2 quả thật anh ta đã chở anh, nhưng vừa đi qua được một con đường thì anh đã nói muốn xuống xe để nôn, sau đó cũng không quay lại nữa, nói rằng muốn đi bộ một đoạn cho tỉnh táo. Anh ta thấy bộ dạng của anh quả thật không giống say rượu nên lái xe rời đi."
"Những ngày cuối năm này, mỗi ngày người ngồi xe nhiều như vậy, có khi nào anh ta nhớ nhầm không?"
Giản Diệc Thừa nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh, "Hình như anh không biết, trong xe có camera giám sát." Anh giơ một tấm hình lên cho Ngụy Thanh Thần xem.
Nếu không phải Ngụy Thanh Thần lên xe rồi lại xuống xe thì anh cũng không nghi ngờ người này. Hơn nữa trong camera giám sát, ánh mắt hắn tỉnh táo, giọng nói rõ ràng, không hề có bộ dạng khi say rượu. Có thể thấy đúng là hắn có say nhưng không say đến mức bất tỉnh nhân sự, vậy thì hắn vẫn có khả năng gây án.
Ngụy Thanh Thần lập tức nhận ra đây là hình ảnh trên xe của mình, đầu hắn đổ mồ hôi lạnh, nhìn xuống tay, cố gắng chống chế bản thân, "Chuyện này... Thật ra tôi cũng quên rồi, ngày đó tôi uống say nên trí nhớ không tốt lắm. Chỉ nhớ ngủ dậy đã là sáng hôm sau rồi, ngay cả việc bản thân trở về như thế nào cũng không biết."
Lâm Lang không nhìn nổi nữa, vỗ bàn một cái, "Chứng cứ đều ở đây rồi, sao anh còn dám ngụy biện?"
Vẻ mặt Ngụy Thanh Thần tràn ngập sự vô tội, "Không phải, thì cứ theo lời anh nói đi, giữa đường tôi xuống xe, nhưng điều này nói lên được gì hả? Uống rượu nên muốn xuống xe hít thở không khí cũng không phạm pháp chứ? Điều đấy cũng không chứng minh được tôi mang tội giết người chẳng phải sao?"
"Anh!"
Lâm Lang tức đến nỗi muốn đấm hắn một cái, hiện tại anh ta đã có thể xác định hắn chính là hung thủ giết Đường Đường. Nhưng trong lòng thì biết nhưng không có chứng cứ, hắn lại không nhận tội.
Anh ta hướng ánh mắt hi vọng sang Giản Diệc Thừa, lão Giản nói sẽ tìm được chứng cứ, nên chắc là tìm được rồi... chứ nhỉ?
Lâm Lang không chắc chắn lắm.
"Trước khi cho anh thấy chứng cứ xác thực, chúng ta hãy nói đến ngọn nguồn sự việc một chút." Giọng nói lạnh lùng của Giản Diệc Thừa vang lên trong phòng thẩm vấn, Ngụy Thanh Thần thấy anh chắc chắn như vậy, trong lòng chùng xuống, hắn miễn cưỡng duy trì vẻ mặt không thèm để ý, ý cười không lan nổi đến đáy mắt, "Đồng chí cảnh sát, anh nói đi, tôi nghe đây."
Lâm Lang lập tức lườm hắn một cái, "Thành thật chút đi."
"Anh và nạn nhân là người yêu của nhau được ba năm, đã đến mức độ bàn chuyện cưới xin rồi. Nhưng bởi một số chuyện mà giữa hai người bắt đầu xảy ra cãi vã, thậm chí đã đến mức chia tay." Giản Diệc Thừa không nhanh không chậm mở miệng.
Khi anh nói đến việc Ngụy Thanh Thần và Đường Đường là một đôi, sắc mặt hắn cũng thay đổi, giống như khiếp sợ vì bí mật của mình bại lộ vậy.
"Nói đến chuyện anh yêu đương ba năm nhưng người khác không hề biết là vì anh rất cố gắng che giấu. Anh không muốn để người khác biết vì anh sợ thanh danh của mình sẽ bị tổn hại. Còn anh cũng dùng lí do giống thế để thuyết phục Đường Đường giấu giếm chuyện hai người yêu nhau và chuẩn bị cưới."
"Còn nguyên do thật sự thì bởi vì từ nhỏ anh đã có một mối quan hệ đính ước, có một cô vợ chưa cưới danh chính ngôn thuận. Chuyện này bạn bè anh đều biết, vì thế việc anh yêu Đường Đường chính là đang ngoại tình, hay nói cách khác là bắt cá hai tay."
"Đối với Đường Đường mà nói thì cô ấy là người thứ ba chen chân vào giữa hai người nên cũng sẽ có xu hướng che giấu chuyện này với bạn bè. Sở dĩ cô ấy yêu anh là vì anh đã hứa rằng mình không hề có tình cảm với người vợ chưa cưới kia, sẽ nói với người nhà từ chối cuộc hôn nhân này. Đường Đường tin, nhưng yêu nhau đến mức độ bàn chuyện cưới xin rồi mà anh vẫn chưa đoạn tuyệt quan hệ với vị hôn thê kia. Vì chuyện này nên giữa hai người xảy ra mâu thuẫn, những cuộc cãi vã ngày càng nhiều hơn. Cuối cùng Đường Đường không muốn chịu đựng cuộc tình suốt ngày cãi nhau và tương lai mù mịt như thế này nữa nên cô ấy nói lời chia tay."
"Cô ấy không chỉ chia tay với anh mà còn bắt đầu một cuộc tình mới rất nhanh, đồng ý sự theo đuổi của Chu Nhất, thậm chí còn kiêu căng tuyên bố trong lúc bạn bè đang tụ tập. Cô ấy làm như vậy là xuất phát từ mong muốn trả thù anh, hoặc cũng có thể bởi vì muốn đoạn tuyệt tất cả quan hệ với anh. Nhưng anh không thể chịu nổi khi nhìn Đường Đường ở bên người đàn ông khác, càng gai mắt mấy màn ân ái của bọn họ, có thể đúng là anh thích Đường Đường nhưng nhiều hơn chính là ham muốn chiếm hữu, anh cảm thấy bị phản bội. Thế nên trong lúc mọi người đang chơi đùa, anh cố tình giả vờ say, còn chuốc rượu những người khác để mong sớm kết thúc buổi tụ tập này."
"Sau khi buổi tụ tập kết thúc, anh giả vờ say rượu lên xe rồi lại xuống xe giữa chừng, định đi chất vấn Đường Đường. Nhưng anh lại nhìn thấy cô ấy bị bọn lưu manh cướp của, trên ngực còn cắm một con dao, cả người nằm trong vũng máu, nghĩ đến chuyện cô ấy phản bội mình, men rượu xông lên kích thích anh lựa chọn việc giết người."
Theo lời nói của Giản Diệc Thừa, đầu Ngụy Thanh Thần ngày càng đổ nhiều mồ hôi hơn, hô hấp dồn dập, lồng ngực phập phồng kịch liệt, "Tôi không giết người, không phải tôi, đúng là tôi chia tay với cô ta, nhưng việc này không thể chứng minh tôi giết cô ta. Tôi xuống xe để mùi rượu tản đi, đúng, tôi tỉnh rượu rồi mới về nhà, tôi không hề gặp cô ta, cũng không thấy cô ta bị người khác cướp."
Đến cuối cùng Ngụy Thanh Thần vẫn cố chối cãi, lại bị Lâm Lang vạch trần, "Ồ, bây giờ thì lại tỉnh rượu? Không phải mới vừa rồi anh nói mình uống say không nhớ gì hết sao? Còn nói ngủ đến tận sáng, ha ha, trở mặt nhanh quá nhỉ."
Giản Diệc Thừa bình tĩnh nói tiếp, "Anh dùng vạt áo bọc chuôi dao lại, rút ra rồi đâm vào tim người chết. Vì thế trên quần áo của anh có dính vết máu của nạn nhân. Anh phát hiện ra điều này nên sau khi trở về liền đốt sạch quần áo, đổ tro bụi vào đường nước ngầm."
"Thế nhưng cẩn thận đến mấy cũng có sơ sót, anh chỉ lo xử lý quần áo nhưng quên mất trên giày của anh cũng dính vết máu người bị hại."
Đang nói thì có người gõ cửa rồi đưa bản báo cáo tới, "Đã đối chiếu xong, vết máu trên giày Ngụy Thanh Thần trùng khớp với ADN của người chết."
Trong nháy mắt sắc mặt Ngụy Thanh Thần trở nên trắng bệch, tuyệt vọng cúi đầu xuống.
***********
Ra khỏi phòng thẩm vấn, Lâm Lang cảm thán, "Đã thời đại nào rồi mà còn hôn ước từ nhỏ? Nếu không phải vì tập tục phong kiến này hại người thì cũng không khiến hai người kia một mất một còn như bây giờ."
Giản Diệc Thừa lắc đầu nói, "Thứ hại người không phải tập tục phong kiến mà là lòng người. Chỉ cần lập trường của hắn kiên định hơn thì hoàn toàn có thể bỏ được hôn ước này. Chuyện này chắc cậu không biết, người vợ chưa cưới kia của hắn đã mang thai." Anh cũng vì tra chuyện này nên vừa nãy mới về muộn như vậy, không về đúng thời gian như đã hẹn.
"Thật hay giả vậy?" Lâm Lang kinh ngạc, "Vì thế hắn là một tên đàn ông cặn bã sao? Đã bắt cá hai tay rồi còn làm người ta mang thai?"
Giản Diệc Thừa gật đầu.
"Còn Quách Nhã Nam thì sao? Chuyện này không liên quan gì đến cô ta chứ?" Lâm Lang vẫn cảm thấy Quách Nhã Nam kia không bình thường.
"Không liên quan đến cô ta, lúc đó cô ta hoang mang là vì sợ bại lộ chuyện mình từng tranh cãi với Đường Đường, sợ cảnh sát sẽ để ý đến mình, coi cô ta là kẻ thế mạng. Cô ta thích Ngụy Thanh Thần nên tin tưởng lời hắn nói không nghi ngờ, hiểu lầm lực lượng cảnh sát. Đúng rồi, ngày mai để bên kỹ thuật điều tra máy tính của Ngụy Thanh Thần đi, xem có ghi chép chuyện hắn mua thủy quân trên mạng không."
"Cái gì mà ngày mai, là hôm nay mới đúng."
Giản Diệc Thừa hơi sửng sốt, liếc mắt nhìn thời gian, quả nhiên đã qua 12 giờ.
Không biết Lâm Lang lấy một túi đồ ăn vặt từ đâu ra, vừa ăn vừa nói, "Bận bịu đến tận bây giờ còn chưa kịp uống ngụm nước, có điều vụ án này coi như cũng đã kết thúc, ngày mai có thể đi hẹn hò với Loan Loan rồi. Vừa nãy tớ đã gửi bao lì xì cho Loan Loan, ngày mai cô ấy rời giường là sẽ nhận được sự bất ngờ từ người bạn trai này!"
Giản Diệc Thừa suy nghĩ một chút, không gửi tin nhắn nữa, sợ nửa đêm lại quấy rầy giấc ngủ của Sơ Ngữ.
Sau đó anh thông báo tình hình cho đội phó Giang, nói chuyện xin nghỉ ngày mai, thuận tiện bảo Lâm Lang, "Cuối năm bận bịu, sớm nghỉ ngơi thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.