Chương 46: Lễ tình nhân
Giang Nam Hồng Đậu
28/07/2019
Buổi sáng Sơ Ngữ tỉnh lại, theo thói quen mở điện thoại di động ra, nhìn
thấy các ứng dụng trên điện thoại đều treo biểu tượng ngày Valentine, cô mới ý thức được hôm nay là ngày lễ tình nhân. Độc thân suốt 24 năm, xưa nay ngày Valentine này đều không liên quan đến cô, vì thế cô cũng nhất
thời quên mất mình đã có một người bạn trai rồi.
Đang nghĩ ngợi hôm nay mình nên chuẩn bị quà gì cho anh thì cô nhận được bao lì xì đỏ của Giản Diệc Thừa. Hơn nữa còn không phải một cái, mà là một chuỗi dài bao lì xì đỏ, kín cả màn hình luôn.
Không nghĩ tới khúc gỗ ngàn năm cuối cùng đầu óc cũng không còn chậm chạp nữa rồi!
Sơ Ngữ vui vẻ mở từng bao lì xì Giản Diệc Thừa gửi cho mình, mỗi cái đều có 520 tệ, tổng cộng gồm 10 cái. Sơ Ngữ lập tức chuyển khoản cho anh 520520 tệ, có qua có lại mới là tình yêu mà!
Tuy nhiên Giản Diệc Thừa không nhận mà hỏi hôm nay cô muốn đi đâu.
"Hôm nay anh không đi làm sao?"
"Ừ, xin nghỉ rồi."
Sơ Ngữ không kìm lòng được khẽ nhếch miệng, sự vui sướng trong lòng càng nhiều hơn. Kẻ cuồng công việc này thế mà cũng biết xin nghỉ ngày lễ tình nhân, có thể thấy trong mắt anh địa vị của cô còn cao hơn công việc!
"Em cũng không biết nên đi đâu, anh xem rồi chọn đi." Những lúc như này đương nhiên cô phải rụt rè một chút, nghe theo sự sắp xếp của bạn trai rồi. Cũng là một thử thách xem anh có biết làm bạn gái vui lòng không mà!
Sơ Ngữ nhắn tin xong thì vui vẻ lăn lộn trên giường, ôm chăn cuộn tròn, nụ cười trên môi không thể ngừng được. Cô cũng không biết tại sao, chỉ cảm thấy giờ phút này vô cùng tốt đẹp, trong lòng mang theo chút chờ mong mơ hồ như một chú chim nhỏ vui vẻ nhảy nhót.
Lúc này Hà Thu Nguyệt gõ cửa phòng cô, "Ngôn Ngôn, mẹ với bố con ra ngoài đây, hôm nay con ở nhà với đám Nhị Lang Thần nhé."
Tiếng nói xa dần, Sơ Ngữ còn nghe thấy bà nói một câu, "Đều là chó độc thân, ở nhà cũng đừng ghét nhau nhé."
Sơ Ngữ: "..."
Cô quay đầu lại nhìn tổ hợp chó mèo đang cười lăn lộn trên đất, trịnh trọng hỏi, "Cười cái gì? Chị đã ra khỏi chiến tuyến của chó độc thân rồi, không giống các em nữa đâu."
Đại Miêu khinh bỉ, "Cô gái lớn tuổi như chị 24 năm rồi mới thoát kiếp độc thân, có tư cách gì chê em hả? Thời gian độc thân dài nhất của em cũng chỉ mới 3 năm thôi nhé."
Sơ Ngữ chán nản nói, "Em bây giờ mới 3 tuổi thôi đấy nhé? Đều là chó độc thân từ trong bụng mẹ, cớ gì phải chê bai lẫn nhau? Hôm nay chị đi hẹn hò đây, thật xin lỗi hí hí, chị sẽ chuẩn bị thức ăn đầy đủ, các em ở nhà làm bạn với nhau nhé."
Đại Miêu kiêu ngạo hất đầu, "Ai muốn ăn thức ăn cho chó chứ? Em cũng có tiêu chuẩn đấy nhé, chị có biết ở bên ngoài em được hoan nghênh nhiều như thế nào không? Một đống yêu tinh đều muốn quyến rũ em đấy!"
Sơ Ngữ bật cười trước bộ dạng kiêu ngạo của nó, vừa cười vừa vào phòng vệ sinh rửa mặt, Đại Miêu chưa từ bỏ ý định, theo cô nhảy lên bồn rửa tay, "Ngôn Ngôn, chị cười cái gì? Chị không tin tưởng em hả?"
"Tin tin tin, Đại Miêu nhà chúng ta là lão đại giới mèo mà, ai dám làm mất mặt em chứ?" Sơ Ngữ nói qua loa, tuy nhiên Đại Miêu không nghe ra ý miễn cưỡng trong đó, nhận được câu trả lời chắc chắn, nó hài lòng nhảy xuống khoe khoang với đám Nhị Lang Thần và A Bố.
Sau khi Sơ Ngữ rửa mặt xong thì đắp mặt nạ, rồi trang điểm thật xinh đẹp. Tuy nhiên trang điểm xong cô lại cảm thấy hơi phô trương, bình thường cũng không trang điểm, tự dưng hôm nay lại lồng lộn như vậy làm gì. Cô lau hết lớp trang điểm đi, nhưng rửa mặt xong cô lại cảm thấy như vậy có vẻ xuềnh xoàng quá... Bối rối hồi lâu, rốt cuộc cô vẫn trang điểm nhẹ và tô thêm son thôi. Sau đó việc lựa chọn quần áo tiếp tục là một vấn đề nan giải, quần áo của cô đều để ở nhà trọ, ở chỗ bố mẹ không có nhiều đồ, hơn nữa lại phần lớn đồ mùa hè, mặc vào lúc này hơi...
Sơ Ngữ chọn đi chọn lại, chờ lúc cô xuống tầng thì đã là 11 giờ rưỡi rồi. Còn Giản Diệc Thừa thì không biết đã chờ ở dưới bao lâu, anh đang cầm một bó hoa, đứng giữa gió đông, thân thể thẳng tắp.
Sơ Ngữ thấy mặt mình nóng lên, ngượng ngùng hỏi, "Anh đến lúc nào vậy? Sao không gọi điện báo cho em?"
"Anh vừa tới thôi." Giản Diệc Thừa cười nói.
Sơ Ngữ sờ quần áo lạnh lẽo của anh, tay cầm hoa hồng cũng đông cứng đến nỗi trắng bệch, rõ ràng là đã đến lâu rồi, hơn nữa còn luôn đứng ngoài xe chờ cô.
Ngốc quá!
Sơ Ngữ kìm lòng không đặng ôm anh một cái, Giản Diệc Thừa bất động một lúc mới giơ tay ôm cô vào trong lòng, khóe miệng khẽ cong lên. Anh vẫn nhớ mình còn đang trong đợt khảo sát của Sơ Ngữ, vì thế ngày đó sau khi Sơ Ngữ hôn anh một cái thì giữa bọn họ không có thêm động tác thân mật gì hết, chỉ lo Sơ Ngữ nghĩ anh có ý đồ xấu.
Người đàn ông này quá đứng đắn, đứng đắn đến mức có lúc Sơ Ngữ cảm thấy anh không hiểu lãng mạn, cô nói đang trong kỳ khảo sát thì anh quả thật không vượt ranh giới nửa bước, cũng không mượn cơ hội mà táy máy tay chân, vô cùng quy củ. Tuy nhiên ở bên anh, Sơ Ngữ hết sức an tâm, nhân phẩm Giản Diệc Thừa rất đáng để tin tưởng, không cần lo lắng bản thân sẽ bị tổn thương
Hai người ôm nhau một lúc mới buông ra, một người mặt hồng hồng, một người lỗ tai đỏ rực, hiển nhiên hai con người mới yêu này vẫn chưa thích ứng được hành động thân mật như vậy.
Vốn kế hoạch của Giản Diệc Thừa là đi ăn cơm trước, sau đó đi xem phim, hoặc là dạo phố với Sơ Ngữ, cô thích gì sẽ mua cho cô.
Thế nhưng cuối cùng tất cả kế hoạch đều không thực hiện được. Đầu tiên là ăn cơm, đi tới mấy nhà hàng thì đều đã chật ních, thậm chí còn không tìm nổi chỗ đỗ xe. Hôm nay Sơ Ngữ còn đi giày cao gót, chỉ tìm chỗ ăn thôi cũng khiến cô mệt chết đi được. Giản Diệc Thừa phát hiện bước chân cô khác thường thì lập tức biết cô đau chân, anh vô cùng đau lòng, liền đề nghị đi về nhà, anh làm cơm cho cô ăn.
Sơ Ngữ vui vẻ đồng ý, so với việc hai người đi ăn bên ngoài, cô càng thích Giản Diệc Thừa làm cơm cho mình hơn. Chỉ nghĩ đến cảnh này thôi cũng đã thấy ấm lòng rồi.
Mà điều khiến Sơ Ngữ càng vui vẻ đó chính là tay nghề của Giản Diệc Thừa rất tốt, không hề kém đầu bếp nổi tiếng chút nào, món ăn làm ra sắc hương đầy đủ, trang trí cũng rất đẹp mắt, Sơ Ngữ vô cùng hài lòng.
"Sao anh lại học nấu ăn? Lại còn nấu ngon như vậy nữa chứ!"
Giản Diệc Thừa nhìn cô ăn rất ngon lành, trong lòng vô cùng thỏa mãn, "Bởi vì ở một mình nên cũng phải học một chút." Thật ra anh không nói đến nguyên nhân mình học nấu ăn là bởi vì hồi còn học cấp 3, có một lần Sơ Ngữ đã nói cô sẽ không nấu cơm, cho nên sau này nhất định phải tìm một người chồng biết nấu cơm rửa bát cho cô...
Khi ấy anh đã rất thích cô rồi, có ấn tượng sâu sắc về cảnh tượng cô nói đến trong tương lai nên anh bắt đầu học nấu ăn, chính là mong sẽ có một ngày mình có thể trở thành người ấy trong miệng cô, sau đó nấu cơm cho cô ăn. Mà bây giờ, rốt cuộc nguyện vọng này cũng thực hiện được một nửa rồi.
Giản Diệc Thừa nhìn cô, sự dịu dàng trong ánh mắt anh như mời gọi cô chìm đắm vào vậy. Cô né tránh, vội cúi đầu, tập trung hưởng thụ đồ ăn ngon, "Em cũng ở một mình nhưng lại không biết nấu ăn, mẹ nói em là sát thủ phòng bếp, còn bố thì nói rằng em chỉ làm được những đĩa thức ăn đen thui mà thôi."
Cô oán giận nhưng trong mắt lại mang theo ý cười, khiến tâm trạng Giản Diệc Thừa cũng vui vẻ theo.
Sau khi cơm nước xong, hai người cùng nhau rửa bát. Vốn dĩ Giản Diệc Thừa không muốn để Sơ Ngữ động tay, bảo cô ngồi trong phòng khách ăn hoa quả nhưng Sơ Ngữ nói mình ăn không ngồi rồi thì không được, nhất quyết đòi rửa bát, vì thế kết quả là hai người cùng đứng rửa bát.
Dự định đi xem phim cũng không thực hiện được. Ăn cơm còn không tìm được nhà hàng, rạp chiếu phim càng khỏi nói đi. Không đặt kịp vé qua mạng, Sơ Ngữ cũng không muốn đứng xếp hàng để đợi mua vé. Hai người đành ngồi nhà xem TV, vừa yên tĩnh vừa không bị người khác quấy rối. Dù sao xem phim gì cũng chẳng quan trọng, quan trọng là người bên cạnh mình thôi.
Lễ tình nhân đầu tiên trải qua cùng nhau, tuy rằng lúc mới đầu do chưa có sự chuẩn bị nên hơi vất vả nhưng cũng không tệ lắm, tóm lại vẫn là một kí ức tươi đẹp và ấm áp.
Nếu như lúc đi về mà không gặp bố mẹ cô thì càng tốt hơn.
Giản Diệc Thừa đưa cô đến trước cửa tiểu khu, sau đó hai người nắm tay đi vào trong, đây là lần đầu tiên hai người nắm tay nhau đi trước mặt người khác. Sơ Ngữ còn hơi ngại ngùng, nhưng Giản Diệc Thừa cầm tay cô rất chặt, lòng bàn tay anh khá nóng, như một đốm lửa vậy, xua tan mọi giá lạnh ngày đông.
Đến dưới tầng, hai người không cam lòng buông tay ra, Sơ Ngữ muốn nói chuyện với anh thêm một lúc nữa, "Ngày mai anh không đi làm đúng không?" Vừa nói xong lại muốn đấm mình một cái, mới vừa rồi anh còn nói sáng sớm mai sẽ lên máy bay, bây giờ hỏi vậy không phải quá ngốc sao?
Tuy nhiên sau khi yêu đương, chỉ số thông minh đều sẽ giảm xuống không phanh, Giản Diệc Thừa cũng không phát hiện có gì không thích hợp, anh gật đầu ừ một tiếng, "7 giờ sáng mai anh bay, lúc đấy vẫn còn sớm quá, em cứ nghỉ ngơi đi, không cần tiễn anh, anh xuống máy bay sẽ gọi điện thoại cho em."
Sơ Ngữ đang muốn nói gì đó, vừa ngẩng đầu thì đã gặp bố mẹ cô đang nắm tay đi tới. Trong nháy mắt Sơ Ngữ cảm thấy mình như đứa trẻ phạm lỗi, hoảng loạn không biết như nào mới tốt. Tuy nhiên bố mẹ cô lại rất bình tĩnh.
Hà Thu Nguyệt: "Bạn trai nó hả?"
Sơ Hướng Đông: "Đúng vậy, trông khá nhanh nhẹn."
Hà Thu Nguyệt: "Hôm nào có dịp phải cùng nhau ăn bữa cơm mới được."
Sơ Hướng Đông: "Cũng phải gặp mặt nói chuyện một chút."
Hà Thu Nguyệt: "Bố mẹ lên trước đây, không quấy rầy các con."
Sơ Ngữ trợn mắt há mồm nhìn bọn họ đi xa, hoàn toàn không kịp phản ứng, Giản Diệc Thừa càng khỏi nói, đầu óc mơ hồ: "Đây là..."
Sơ Ngữ che mặt: "Bố mẹ em."
Lỗ tai Giản Diệc Thừa đỏ ửng trong nháy mắt, "Xin lỗi em, vừa nãy anh không biết, có khi nào bác trai bác gái sẽ cảm thấy anh không lễ phép không?"
Anh vô cùng chán nản, lần đầu tiên ra mắt người lớn thế mà lại ngơ ngác không tới bắt chuyện.
Sơ Ngữ thấy anh lo lắng thì vội an ủi, "Không sao, không sao đâu, bố mẹ em không giống những người khác." Nhìn phản ứng bình tĩnh của họ khi thấy bạn trai con mình lúc nãy là biết, "Với cả em không giới thiệu mọi người với nhau, anh cũng không biết bọn họ, không sao đâu."
Tuy nói như vậy nhưng Giản Diệc Thừa vẫn rất buồn bực, cảm thấy biểu hiện vừa nãy của mình quá kém, bố mẹ Sơ Ngữ sẽ có ấn tượng không tốt không nhỉ...
Giản Diệc Thừa vô cùng chán chường trở về, Sơ Ngữ về nhà, không có gì bất ngờ khi bố mẹ hỏi thăm Giản Diệc Thừa. Ấn tượng của họ với anh rất tốt, chỉ hơi để ý về công việc của anh, người làm bố mẹ đương nhiên sẽ mong muốn con gái được gả cho người đàn ông có công việc ổn định, nghề cảnh sát hình sự dù sao cũng khá nguy hiểm, nói không may một chút, nhỡ như vì nước hy sinh thân mình, vậy con gái họ phải làm sao đây?
Tuy nhiên bọn họ vẫn là những người bố người mẹ tiến bộ, rất tôn trọng nguyện vọng của Sơ Ngữ, chỉ cần cô đồng ý, bọn họ cũng không phản đối.
Đang nghĩ ngợi hôm nay mình nên chuẩn bị quà gì cho anh thì cô nhận được bao lì xì đỏ của Giản Diệc Thừa. Hơn nữa còn không phải một cái, mà là một chuỗi dài bao lì xì đỏ, kín cả màn hình luôn.
Không nghĩ tới khúc gỗ ngàn năm cuối cùng đầu óc cũng không còn chậm chạp nữa rồi!
Sơ Ngữ vui vẻ mở từng bao lì xì Giản Diệc Thừa gửi cho mình, mỗi cái đều có 520 tệ, tổng cộng gồm 10 cái. Sơ Ngữ lập tức chuyển khoản cho anh 520520 tệ, có qua có lại mới là tình yêu mà!
Tuy nhiên Giản Diệc Thừa không nhận mà hỏi hôm nay cô muốn đi đâu.
"Hôm nay anh không đi làm sao?"
"Ừ, xin nghỉ rồi."
Sơ Ngữ không kìm lòng được khẽ nhếch miệng, sự vui sướng trong lòng càng nhiều hơn. Kẻ cuồng công việc này thế mà cũng biết xin nghỉ ngày lễ tình nhân, có thể thấy trong mắt anh địa vị của cô còn cao hơn công việc!
"Em cũng không biết nên đi đâu, anh xem rồi chọn đi." Những lúc như này đương nhiên cô phải rụt rè một chút, nghe theo sự sắp xếp của bạn trai rồi. Cũng là một thử thách xem anh có biết làm bạn gái vui lòng không mà!
Sơ Ngữ nhắn tin xong thì vui vẻ lăn lộn trên giường, ôm chăn cuộn tròn, nụ cười trên môi không thể ngừng được. Cô cũng không biết tại sao, chỉ cảm thấy giờ phút này vô cùng tốt đẹp, trong lòng mang theo chút chờ mong mơ hồ như một chú chim nhỏ vui vẻ nhảy nhót.
Lúc này Hà Thu Nguyệt gõ cửa phòng cô, "Ngôn Ngôn, mẹ với bố con ra ngoài đây, hôm nay con ở nhà với đám Nhị Lang Thần nhé."
Tiếng nói xa dần, Sơ Ngữ còn nghe thấy bà nói một câu, "Đều là chó độc thân, ở nhà cũng đừng ghét nhau nhé."
Sơ Ngữ: "..."
Cô quay đầu lại nhìn tổ hợp chó mèo đang cười lăn lộn trên đất, trịnh trọng hỏi, "Cười cái gì? Chị đã ra khỏi chiến tuyến của chó độc thân rồi, không giống các em nữa đâu."
Đại Miêu khinh bỉ, "Cô gái lớn tuổi như chị 24 năm rồi mới thoát kiếp độc thân, có tư cách gì chê em hả? Thời gian độc thân dài nhất của em cũng chỉ mới 3 năm thôi nhé."
Sơ Ngữ chán nản nói, "Em bây giờ mới 3 tuổi thôi đấy nhé? Đều là chó độc thân từ trong bụng mẹ, cớ gì phải chê bai lẫn nhau? Hôm nay chị đi hẹn hò đây, thật xin lỗi hí hí, chị sẽ chuẩn bị thức ăn đầy đủ, các em ở nhà làm bạn với nhau nhé."
Đại Miêu kiêu ngạo hất đầu, "Ai muốn ăn thức ăn cho chó chứ? Em cũng có tiêu chuẩn đấy nhé, chị có biết ở bên ngoài em được hoan nghênh nhiều như thế nào không? Một đống yêu tinh đều muốn quyến rũ em đấy!"
Sơ Ngữ bật cười trước bộ dạng kiêu ngạo của nó, vừa cười vừa vào phòng vệ sinh rửa mặt, Đại Miêu chưa từ bỏ ý định, theo cô nhảy lên bồn rửa tay, "Ngôn Ngôn, chị cười cái gì? Chị không tin tưởng em hả?"
"Tin tin tin, Đại Miêu nhà chúng ta là lão đại giới mèo mà, ai dám làm mất mặt em chứ?" Sơ Ngữ nói qua loa, tuy nhiên Đại Miêu không nghe ra ý miễn cưỡng trong đó, nhận được câu trả lời chắc chắn, nó hài lòng nhảy xuống khoe khoang với đám Nhị Lang Thần và A Bố.
Sau khi Sơ Ngữ rửa mặt xong thì đắp mặt nạ, rồi trang điểm thật xinh đẹp. Tuy nhiên trang điểm xong cô lại cảm thấy hơi phô trương, bình thường cũng không trang điểm, tự dưng hôm nay lại lồng lộn như vậy làm gì. Cô lau hết lớp trang điểm đi, nhưng rửa mặt xong cô lại cảm thấy như vậy có vẻ xuềnh xoàng quá... Bối rối hồi lâu, rốt cuộc cô vẫn trang điểm nhẹ và tô thêm son thôi. Sau đó việc lựa chọn quần áo tiếp tục là một vấn đề nan giải, quần áo của cô đều để ở nhà trọ, ở chỗ bố mẹ không có nhiều đồ, hơn nữa lại phần lớn đồ mùa hè, mặc vào lúc này hơi...
Sơ Ngữ chọn đi chọn lại, chờ lúc cô xuống tầng thì đã là 11 giờ rưỡi rồi. Còn Giản Diệc Thừa thì không biết đã chờ ở dưới bao lâu, anh đang cầm một bó hoa, đứng giữa gió đông, thân thể thẳng tắp.
Sơ Ngữ thấy mặt mình nóng lên, ngượng ngùng hỏi, "Anh đến lúc nào vậy? Sao không gọi điện báo cho em?"
"Anh vừa tới thôi." Giản Diệc Thừa cười nói.
Sơ Ngữ sờ quần áo lạnh lẽo của anh, tay cầm hoa hồng cũng đông cứng đến nỗi trắng bệch, rõ ràng là đã đến lâu rồi, hơn nữa còn luôn đứng ngoài xe chờ cô.
Ngốc quá!
Sơ Ngữ kìm lòng không đặng ôm anh một cái, Giản Diệc Thừa bất động một lúc mới giơ tay ôm cô vào trong lòng, khóe miệng khẽ cong lên. Anh vẫn nhớ mình còn đang trong đợt khảo sát của Sơ Ngữ, vì thế ngày đó sau khi Sơ Ngữ hôn anh một cái thì giữa bọn họ không có thêm động tác thân mật gì hết, chỉ lo Sơ Ngữ nghĩ anh có ý đồ xấu.
Người đàn ông này quá đứng đắn, đứng đắn đến mức có lúc Sơ Ngữ cảm thấy anh không hiểu lãng mạn, cô nói đang trong kỳ khảo sát thì anh quả thật không vượt ranh giới nửa bước, cũng không mượn cơ hội mà táy máy tay chân, vô cùng quy củ. Tuy nhiên ở bên anh, Sơ Ngữ hết sức an tâm, nhân phẩm Giản Diệc Thừa rất đáng để tin tưởng, không cần lo lắng bản thân sẽ bị tổn thương
Hai người ôm nhau một lúc mới buông ra, một người mặt hồng hồng, một người lỗ tai đỏ rực, hiển nhiên hai con người mới yêu này vẫn chưa thích ứng được hành động thân mật như vậy.
Vốn kế hoạch của Giản Diệc Thừa là đi ăn cơm trước, sau đó đi xem phim, hoặc là dạo phố với Sơ Ngữ, cô thích gì sẽ mua cho cô.
Thế nhưng cuối cùng tất cả kế hoạch đều không thực hiện được. Đầu tiên là ăn cơm, đi tới mấy nhà hàng thì đều đã chật ních, thậm chí còn không tìm nổi chỗ đỗ xe. Hôm nay Sơ Ngữ còn đi giày cao gót, chỉ tìm chỗ ăn thôi cũng khiến cô mệt chết đi được. Giản Diệc Thừa phát hiện bước chân cô khác thường thì lập tức biết cô đau chân, anh vô cùng đau lòng, liền đề nghị đi về nhà, anh làm cơm cho cô ăn.
Sơ Ngữ vui vẻ đồng ý, so với việc hai người đi ăn bên ngoài, cô càng thích Giản Diệc Thừa làm cơm cho mình hơn. Chỉ nghĩ đến cảnh này thôi cũng đã thấy ấm lòng rồi.
Mà điều khiến Sơ Ngữ càng vui vẻ đó chính là tay nghề của Giản Diệc Thừa rất tốt, không hề kém đầu bếp nổi tiếng chút nào, món ăn làm ra sắc hương đầy đủ, trang trí cũng rất đẹp mắt, Sơ Ngữ vô cùng hài lòng.
"Sao anh lại học nấu ăn? Lại còn nấu ngon như vậy nữa chứ!"
Giản Diệc Thừa nhìn cô ăn rất ngon lành, trong lòng vô cùng thỏa mãn, "Bởi vì ở một mình nên cũng phải học một chút." Thật ra anh không nói đến nguyên nhân mình học nấu ăn là bởi vì hồi còn học cấp 3, có một lần Sơ Ngữ đã nói cô sẽ không nấu cơm, cho nên sau này nhất định phải tìm một người chồng biết nấu cơm rửa bát cho cô...
Khi ấy anh đã rất thích cô rồi, có ấn tượng sâu sắc về cảnh tượng cô nói đến trong tương lai nên anh bắt đầu học nấu ăn, chính là mong sẽ có một ngày mình có thể trở thành người ấy trong miệng cô, sau đó nấu cơm cho cô ăn. Mà bây giờ, rốt cuộc nguyện vọng này cũng thực hiện được một nửa rồi.
Giản Diệc Thừa nhìn cô, sự dịu dàng trong ánh mắt anh như mời gọi cô chìm đắm vào vậy. Cô né tránh, vội cúi đầu, tập trung hưởng thụ đồ ăn ngon, "Em cũng ở một mình nhưng lại không biết nấu ăn, mẹ nói em là sát thủ phòng bếp, còn bố thì nói rằng em chỉ làm được những đĩa thức ăn đen thui mà thôi."
Cô oán giận nhưng trong mắt lại mang theo ý cười, khiến tâm trạng Giản Diệc Thừa cũng vui vẻ theo.
Sau khi cơm nước xong, hai người cùng nhau rửa bát. Vốn dĩ Giản Diệc Thừa không muốn để Sơ Ngữ động tay, bảo cô ngồi trong phòng khách ăn hoa quả nhưng Sơ Ngữ nói mình ăn không ngồi rồi thì không được, nhất quyết đòi rửa bát, vì thế kết quả là hai người cùng đứng rửa bát.
Dự định đi xem phim cũng không thực hiện được. Ăn cơm còn không tìm được nhà hàng, rạp chiếu phim càng khỏi nói đi. Không đặt kịp vé qua mạng, Sơ Ngữ cũng không muốn đứng xếp hàng để đợi mua vé. Hai người đành ngồi nhà xem TV, vừa yên tĩnh vừa không bị người khác quấy rối. Dù sao xem phim gì cũng chẳng quan trọng, quan trọng là người bên cạnh mình thôi.
Lễ tình nhân đầu tiên trải qua cùng nhau, tuy rằng lúc mới đầu do chưa có sự chuẩn bị nên hơi vất vả nhưng cũng không tệ lắm, tóm lại vẫn là một kí ức tươi đẹp và ấm áp.
Nếu như lúc đi về mà không gặp bố mẹ cô thì càng tốt hơn.
Giản Diệc Thừa đưa cô đến trước cửa tiểu khu, sau đó hai người nắm tay đi vào trong, đây là lần đầu tiên hai người nắm tay nhau đi trước mặt người khác. Sơ Ngữ còn hơi ngại ngùng, nhưng Giản Diệc Thừa cầm tay cô rất chặt, lòng bàn tay anh khá nóng, như một đốm lửa vậy, xua tan mọi giá lạnh ngày đông.
Đến dưới tầng, hai người không cam lòng buông tay ra, Sơ Ngữ muốn nói chuyện với anh thêm một lúc nữa, "Ngày mai anh không đi làm đúng không?" Vừa nói xong lại muốn đấm mình một cái, mới vừa rồi anh còn nói sáng sớm mai sẽ lên máy bay, bây giờ hỏi vậy không phải quá ngốc sao?
Tuy nhiên sau khi yêu đương, chỉ số thông minh đều sẽ giảm xuống không phanh, Giản Diệc Thừa cũng không phát hiện có gì không thích hợp, anh gật đầu ừ một tiếng, "7 giờ sáng mai anh bay, lúc đấy vẫn còn sớm quá, em cứ nghỉ ngơi đi, không cần tiễn anh, anh xuống máy bay sẽ gọi điện thoại cho em."
Sơ Ngữ đang muốn nói gì đó, vừa ngẩng đầu thì đã gặp bố mẹ cô đang nắm tay đi tới. Trong nháy mắt Sơ Ngữ cảm thấy mình như đứa trẻ phạm lỗi, hoảng loạn không biết như nào mới tốt. Tuy nhiên bố mẹ cô lại rất bình tĩnh.
Hà Thu Nguyệt: "Bạn trai nó hả?"
Sơ Hướng Đông: "Đúng vậy, trông khá nhanh nhẹn."
Hà Thu Nguyệt: "Hôm nào có dịp phải cùng nhau ăn bữa cơm mới được."
Sơ Hướng Đông: "Cũng phải gặp mặt nói chuyện một chút."
Hà Thu Nguyệt: "Bố mẹ lên trước đây, không quấy rầy các con."
Sơ Ngữ trợn mắt há mồm nhìn bọn họ đi xa, hoàn toàn không kịp phản ứng, Giản Diệc Thừa càng khỏi nói, đầu óc mơ hồ: "Đây là..."
Sơ Ngữ che mặt: "Bố mẹ em."
Lỗ tai Giản Diệc Thừa đỏ ửng trong nháy mắt, "Xin lỗi em, vừa nãy anh không biết, có khi nào bác trai bác gái sẽ cảm thấy anh không lễ phép không?"
Anh vô cùng chán nản, lần đầu tiên ra mắt người lớn thế mà lại ngơ ngác không tới bắt chuyện.
Sơ Ngữ thấy anh lo lắng thì vội an ủi, "Không sao, không sao đâu, bố mẹ em không giống những người khác." Nhìn phản ứng bình tĩnh của họ khi thấy bạn trai con mình lúc nãy là biết, "Với cả em không giới thiệu mọi người với nhau, anh cũng không biết bọn họ, không sao đâu."
Tuy nói như vậy nhưng Giản Diệc Thừa vẫn rất buồn bực, cảm thấy biểu hiện vừa nãy của mình quá kém, bố mẹ Sơ Ngữ sẽ có ấn tượng không tốt không nhỉ...
Giản Diệc Thừa vô cùng chán chường trở về, Sơ Ngữ về nhà, không có gì bất ngờ khi bố mẹ hỏi thăm Giản Diệc Thừa. Ấn tượng của họ với anh rất tốt, chỉ hơi để ý về công việc của anh, người làm bố mẹ đương nhiên sẽ mong muốn con gái được gả cho người đàn ông có công việc ổn định, nghề cảnh sát hình sự dù sao cũng khá nguy hiểm, nói không may một chút, nhỡ như vì nước hy sinh thân mình, vậy con gái họ phải làm sao đây?
Tuy nhiên bọn họ vẫn là những người bố người mẹ tiến bộ, rất tôn trọng nguyện vọng của Sơ Ngữ, chỉ cần cô đồng ý, bọn họ cũng không phản đối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.