Chương 24: Giá trị
lhunda
07/01/2014
Một quyển sách kỹ năng, một tấm bản đồ và một viên ngọc màu
lục.
Vừa lướt qua Ánh Dương cũng không có biểu hiện gì nhưng khi nhìn tên quyển sách kỹ năng, nàng lập tức bị hấp dẫn.
Tuy vậy vừa rồi Ánh Dương đã nói chắc chắn không cần bất cứ thứ gì, khuôn mặt hơi hồng, Ánh Dương cúi mặt xuống, môi mấp máy muốn nói cái gì đó.
Viên ngọc cùng tấm bản đồ biến mất, chỉ để lại quyển sách kỹ năng, Trác phe phẩy:
- May cô bảo không cần, thứ này vừa dễ bán lại vừa được giá.
Ánh Dương cũng có chút gấp rồi, việc tìm được một quyển sách kỹ năng không phải dễ dàng, bởi quái bình thường rất ít khi rơi đồ nên trừ phi may mắn còn không muốn có được kỹ năng chỉ có ba cách.
Cách một là đơn giản nhất, săn quái tinh anh trở lên, chưa nói đến việc tìm thấy tọa độ có quái tinh anh, để đánh chết chúng cũng tốn kha khá sức mà chưa chắc đã rơi được thứ mình cần.
Cách thứ hai thì cần điểm thành tựu, điểm thành tựu có được nhờ hoàn thành một số nhiệm vụ hoặc tham gia các sự kiện gì đó, sau khi đủ điểm thì đến chỗ npc chức nghiệp để đổi hoặc các npc có kỹ năng. Nhưng so sánh với việc đánh quái tinh anh thì vẫn dễ hơn là gom điểm thành tựu, bởi đa phần nhiệm vụ có điểm thành tựu đều rất khó, chỉ thế.
Cách cuối cùng thì hên xui, đó là nhận được nhiệm vụ có ban thưởng kỹ năng.
Đối với Ánh Dương bây giờ thì cách nào cũng khó cả, nhất là với chức nghiệp Diệu Tiên của nàng mà không có được một kỹ năng đáng giá thì thật sự bi ai, đánh quái thì đánh không nổi, xin pt thì chẳng ai thèm, trừ khi nàng gia nhập một cái guild nào đó thì may ra. Quan trọng nàng có muốn hay không.
Kiểm tra trong túi ngoài chiếc nhẫn đáng giá nhất, Ánh Dương chỉ có gần trăm xu, tiền vừa bán tài liệu. "Hay đem chiếc nhẫn đổi?" Ánh Dương suy nghĩ, nàng cũng rất băn khoăn.
Nhìn vẻ bối rối của cô nàng, Trác thấy hơi buồn cười, không biết đang nghĩ cái gì.
- Thôi được rồi, tôi đùa chút thôi, cô cầm lấy.
Trác đưa quyển sách kỹ năng cho Ánh Dương.
Ánh Dương bất ngờ, nàng cũng quyết định.
- Vậy...anh đổi với chiếc nhẫn này đi.
Ánh Dương cầm chiếc nhẫn Huy Hoàng nói.
Trác lắc đầu, giá trị của chiếc nhẫn hơn xa giá trị quyển sách kỹ năng, nhưng hắn đưa nàng không phải vì chiếc nhẫn.
- Cô cầm đi, dù sao chiếc bảo rương cũng là cô tìm ra, hơn nữa nhờ cô tôi mới mở được nó, chỉ đưa cô một thứ tôi cũng có lời rồi.
Biết Trác không muốn, cầm lấy quyển sách kỹ năng, Ánh Dương lí nhí nói:
- Cám ơn anh.
"Sách kỹ năng 'Sức sống' (Diệu Tiên)."
Ánh Dương chọn học tập ngay, quyển sách lóe sáng rồi biến mất.
"Sức sống (cấp 0): mỗi giây hồi phục 10 điểm hp, duy trì năm giây, làm lạnh bốn mươi giây, tiêu hao 15 điểm mp. Tác dụng lên đồng đội trong phạm vi ba mét. (HP hồi phục tỉ lệ với tinh thần)"
Nhìn chi tiết kỹ năng Ánh Dương vui vẻ, cuối cùng nàng cũng học được một kỹ năng hồi phục, chưa kể kỹ năng này còn tác dụng cho đồng đội trên diện rộng, tuy khoảng cách cùng điểm hồi phục hơi ít nhưng tổng thể tốt hơn rất nhiều so với kỹ năng chỉ hồi phục một người một lần.
Nghe Ánh Dương miêu tả kỹ năng, Trác cũng thầm gật đầu, xét theo thuộc tính thì càng lên cao kỹ năng này sẽ càng có giá trị.
Trác xem lại tấm bản đồ cùng viên ngọc.
"Bản đồ 'Lòng đất' (cấp mười lăm): một nơi chưa từng có dấu chân người, rất nhiều quái vật đang cư trú, có dấu hiệu của một con yêu thú sinh sống. (Cần dùng la bàn để đi tới)"
"Ngọc Tinh: một viên ngọc cực kỳ có giá trị."
Ngoài viên ngọc không có hiệu dụng gì, chỉ riêng tấm bản đồ Trác thấy công sức của hắn không hề lãng phí.
Nếu cống hiến tấm bản đồ cho guild Trác tin chắc hắn sẽ có một khoản thưởng rất lớn, bởi khác với quái ở bản đồ bình thường, quái ở những bản đồ ẩn có kinh nghiệm cao hơn ít nhất gấp rưỡi, trong khi thuộc tính của chúng không chênh lệch gì nhiều. Giá trị của nó không cần phải bàn nhiều.
Nhưng Trác không làm vậy, hắn không ngu tới mức cho đi một nơi luyện cấp tuyệt đến thế, bởi một tấm bản đồ chỉ có thể đưa nhiều nhất một đội ngũ tức sáu người vào mà thôi, cấp hắn còn chưa luyện nữa là cho người khác.
Nhìn qua Ánh Dương, nàng vừa học được kỹ năng sức sống nên một chỗ cho nàng, một chỗ cho Bắc vì đã hứa, nếu Phùng đi được thì để một chỗ, còn hai chỗ Trác định cấp bán lại trong guild, cái này có gì làm xong tất cả nhiệm vụ rồi tính sau.
Còn Ánh Dương được Trác đề nghị tất nhiên không từ chối, một cơ hội thăng cấp mười mươi.
Sau đó Trác giải tán tổ đội, hắn còn nhiệm vụ, Ánh Dương cũng có, tạm thời chia tay tại đây, đến khi Trác nhắn thì Ánh Dương sẽ qua.
Xoay xoay viên ngọc, Trác nhìn đi nhìn lại nhiều lần vẫn không thấy có gì đặc biệt. Nếu vậy tại sao có thể ở trong bảo rương được chứ.
Đi tới tiệm tạm hóa, để tránh quên như lúc nãy, Trác tới mua ngay vài quyển trục về thôn. Chỉ năm xu một quyển, không quá đắt, tiện tay hắn mua luôn một quyển trục nhớ cũng năm xu.
Tiền không còn bao nhiêu, cứ thế này không ổn.
Bước ra khỏi tiệm tạp hóa, Trác hơi vuốt đầu, tốc độ tiêu tiền của hắn quá nhanh, trong khi đầu vào lại không có. Nếu học được mấy nghề phụ bình thường thì vừa giết quái vừa thu thập tài liệu ít nhất Trác cũng vớt vát lại một chút, hay như học thợ rèn, thợ may,... còn có thể tạo sản phẩm bán, may mắn được một món tốt là dư ăn. Còn mấy nghề của hắn thì chẳng được gì cả, ăn mày thu khá đấy nhưng tốn thời gian, chế phù bán? hắn xài còn chưa đủ nữa là bán.
Vừa đi vừa nghĩ, Trác bỗng nhìn thấy một tiệm trang sức.
"Đúng rồi, viên ngọc!" Trác thầm hô. Nếu như không có tác dụng sao hắn không thử bán cho tiệm trang sức cơ chứ. Tạm thời khoan nghĩ cách kiếm tiền, Trác tiến vào tiệm.
Đây cũng là một điểm đặc sắc của game, chỉ cần có đồ, không kể có tác dụng hay không, miễn phù hợp yêu cầu, cái gì cũng bán được cho NPC.
Giá cả cũng không hề lỗ, xem như một cách mà nhà phát triển bù đắp việc quái bình thường rất ít rơi đồ, tạo điều kiện giúp người chơi có vốn.
Nắn nắn viên ngọc, Trác hi vọng được giá.
Vừa lướt qua Ánh Dương cũng không có biểu hiện gì nhưng khi nhìn tên quyển sách kỹ năng, nàng lập tức bị hấp dẫn.
Tuy vậy vừa rồi Ánh Dương đã nói chắc chắn không cần bất cứ thứ gì, khuôn mặt hơi hồng, Ánh Dương cúi mặt xuống, môi mấp máy muốn nói cái gì đó.
Viên ngọc cùng tấm bản đồ biến mất, chỉ để lại quyển sách kỹ năng, Trác phe phẩy:
- May cô bảo không cần, thứ này vừa dễ bán lại vừa được giá.
Ánh Dương cũng có chút gấp rồi, việc tìm được một quyển sách kỹ năng không phải dễ dàng, bởi quái bình thường rất ít khi rơi đồ nên trừ phi may mắn còn không muốn có được kỹ năng chỉ có ba cách.
Cách một là đơn giản nhất, săn quái tinh anh trở lên, chưa nói đến việc tìm thấy tọa độ có quái tinh anh, để đánh chết chúng cũng tốn kha khá sức mà chưa chắc đã rơi được thứ mình cần.
Cách thứ hai thì cần điểm thành tựu, điểm thành tựu có được nhờ hoàn thành một số nhiệm vụ hoặc tham gia các sự kiện gì đó, sau khi đủ điểm thì đến chỗ npc chức nghiệp để đổi hoặc các npc có kỹ năng. Nhưng so sánh với việc đánh quái tinh anh thì vẫn dễ hơn là gom điểm thành tựu, bởi đa phần nhiệm vụ có điểm thành tựu đều rất khó, chỉ thế.
Cách cuối cùng thì hên xui, đó là nhận được nhiệm vụ có ban thưởng kỹ năng.
Đối với Ánh Dương bây giờ thì cách nào cũng khó cả, nhất là với chức nghiệp Diệu Tiên của nàng mà không có được một kỹ năng đáng giá thì thật sự bi ai, đánh quái thì đánh không nổi, xin pt thì chẳng ai thèm, trừ khi nàng gia nhập một cái guild nào đó thì may ra. Quan trọng nàng có muốn hay không.
Kiểm tra trong túi ngoài chiếc nhẫn đáng giá nhất, Ánh Dương chỉ có gần trăm xu, tiền vừa bán tài liệu. "Hay đem chiếc nhẫn đổi?" Ánh Dương suy nghĩ, nàng cũng rất băn khoăn.
Nhìn vẻ bối rối của cô nàng, Trác thấy hơi buồn cười, không biết đang nghĩ cái gì.
- Thôi được rồi, tôi đùa chút thôi, cô cầm lấy.
Trác đưa quyển sách kỹ năng cho Ánh Dương.
Ánh Dương bất ngờ, nàng cũng quyết định.
- Vậy...anh đổi với chiếc nhẫn này đi.
Ánh Dương cầm chiếc nhẫn Huy Hoàng nói.
Trác lắc đầu, giá trị của chiếc nhẫn hơn xa giá trị quyển sách kỹ năng, nhưng hắn đưa nàng không phải vì chiếc nhẫn.
- Cô cầm đi, dù sao chiếc bảo rương cũng là cô tìm ra, hơn nữa nhờ cô tôi mới mở được nó, chỉ đưa cô một thứ tôi cũng có lời rồi.
Biết Trác không muốn, cầm lấy quyển sách kỹ năng, Ánh Dương lí nhí nói:
- Cám ơn anh.
"Sách kỹ năng 'Sức sống' (Diệu Tiên)."
Ánh Dương chọn học tập ngay, quyển sách lóe sáng rồi biến mất.
"Sức sống (cấp 0): mỗi giây hồi phục 10 điểm hp, duy trì năm giây, làm lạnh bốn mươi giây, tiêu hao 15 điểm mp. Tác dụng lên đồng đội trong phạm vi ba mét. (HP hồi phục tỉ lệ với tinh thần)"
Nhìn chi tiết kỹ năng Ánh Dương vui vẻ, cuối cùng nàng cũng học được một kỹ năng hồi phục, chưa kể kỹ năng này còn tác dụng cho đồng đội trên diện rộng, tuy khoảng cách cùng điểm hồi phục hơi ít nhưng tổng thể tốt hơn rất nhiều so với kỹ năng chỉ hồi phục một người một lần.
Nghe Ánh Dương miêu tả kỹ năng, Trác cũng thầm gật đầu, xét theo thuộc tính thì càng lên cao kỹ năng này sẽ càng có giá trị.
Trác xem lại tấm bản đồ cùng viên ngọc.
"Bản đồ 'Lòng đất' (cấp mười lăm): một nơi chưa từng có dấu chân người, rất nhiều quái vật đang cư trú, có dấu hiệu của một con yêu thú sinh sống. (Cần dùng la bàn để đi tới)"
"Ngọc Tinh: một viên ngọc cực kỳ có giá trị."
Ngoài viên ngọc không có hiệu dụng gì, chỉ riêng tấm bản đồ Trác thấy công sức của hắn không hề lãng phí.
Nếu cống hiến tấm bản đồ cho guild Trác tin chắc hắn sẽ có một khoản thưởng rất lớn, bởi khác với quái ở bản đồ bình thường, quái ở những bản đồ ẩn có kinh nghiệm cao hơn ít nhất gấp rưỡi, trong khi thuộc tính của chúng không chênh lệch gì nhiều. Giá trị của nó không cần phải bàn nhiều.
Nhưng Trác không làm vậy, hắn không ngu tới mức cho đi một nơi luyện cấp tuyệt đến thế, bởi một tấm bản đồ chỉ có thể đưa nhiều nhất một đội ngũ tức sáu người vào mà thôi, cấp hắn còn chưa luyện nữa là cho người khác.
Nhìn qua Ánh Dương, nàng vừa học được kỹ năng sức sống nên một chỗ cho nàng, một chỗ cho Bắc vì đã hứa, nếu Phùng đi được thì để một chỗ, còn hai chỗ Trác định cấp bán lại trong guild, cái này có gì làm xong tất cả nhiệm vụ rồi tính sau.
Còn Ánh Dương được Trác đề nghị tất nhiên không từ chối, một cơ hội thăng cấp mười mươi.
Sau đó Trác giải tán tổ đội, hắn còn nhiệm vụ, Ánh Dương cũng có, tạm thời chia tay tại đây, đến khi Trác nhắn thì Ánh Dương sẽ qua.
Xoay xoay viên ngọc, Trác nhìn đi nhìn lại nhiều lần vẫn không thấy có gì đặc biệt. Nếu vậy tại sao có thể ở trong bảo rương được chứ.
Đi tới tiệm tạm hóa, để tránh quên như lúc nãy, Trác tới mua ngay vài quyển trục về thôn. Chỉ năm xu một quyển, không quá đắt, tiện tay hắn mua luôn một quyển trục nhớ cũng năm xu.
Tiền không còn bao nhiêu, cứ thế này không ổn.
Bước ra khỏi tiệm tạp hóa, Trác hơi vuốt đầu, tốc độ tiêu tiền của hắn quá nhanh, trong khi đầu vào lại không có. Nếu học được mấy nghề phụ bình thường thì vừa giết quái vừa thu thập tài liệu ít nhất Trác cũng vớt vát lại một chút, hay như học thợ rèn, thợ may,... còn có thể tạo sản phẩm bán, may mắn được một món tốt là dư ăn. Còn mấy nghề của hắn thì chẳng được gì cả, ăn mày thu khá đấy nhưng tốn thời gian, chế phù bán? hắn xài còn chưa đủ nữa là bán.
Vừa đi vừa nghĩ, Trác bỗng nhìn thấy một tiệm trang sức.
"Đúng rồi, viên ngọc!" Trác thầm hô. Nếu như không có tác dụng sao hắn không thử bán cho tiệm trang sức cơ chứ. Tạm thời khoan nghĩ cách kiếm tiền, Trác tiến vào tiệm.
Đây cũng là một điểm đặc sắc của game, chỉ cần có đồ, không kể có tác dụng hay không, miễn phù hợp yêu cầu, cái gì cũng bán được cho NPC.
Giá cả cũng không hề lỗ, xem như một cách mà nhà phát triển bù đắp việc quái bình thường rất ít rơi đồ, tạo điều kiện giúp người chơi có vốn.
Nắn nắn viên ngọc, Trác hi vọng được giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.