Bá Chủ

Chương 25: Thợ săn

lhunda

07/01/2014

Chưa đầy hai phút Trác đi ra từ tiệm trang sức, cặp chân mày hơi cong, cả người tràn đầy vui vẻ.

Viên ngọc quả thật rất đáng giá, hắn vừa cầm viên ngọc tới chưa kịp lên tiếng gã chủ tiệm trông thấy lao tới giựt ngay, quăng cho hắn một túi tiền rồi đuổi ra, cả quá trình hắn không kịp làm gì, Trác thậm chí còn nghĩ có phải hắn đi nhầm vào ổ thổ phỉ, may mắn túi tiền không phải là giả.

Hơn thế, sau khi biết số tiền trong túi Trác phải cố gắng lắm mới không hô lên, mười vàng, viên ngọc bán được mười vàng.

Vừa mới lo nghĩ cách kiếm tiền, quay qua quay lại có mười vàng, chậc, nếu có thể kiếm vài chục viên như vầy thì dư xài, Trác xoa cằm.

Rút ngay năm trăm xu gửi lại Phùng, rồi đi về phía tiệm thuốc, Trác mua tài liệu chế hai mươi tấm phù lửa, hai mươi bảy tấm phù tránh lửa, mặc dù bước kế tiếp của nhiệm vụ là hái thực vật, nhưng cẩn thận vẫn hơn.

Số phù hiện tại của Trác là ba mươi chín tấm phù lửa, ba mươi chín tấm phù tránh lửa, chín tấm phù nén.

Xem cẩn thận nhiệm vụ, Trác trước tiên đi đến nơi tập trung của thợ săn trong thôn. Một lúc sau, tay cầm một mảnh giấy, Trác ra khỏi đó.

Đi ra khỏi thôn một hướng khác, Trác rất nhanh đến bản đồ khác. Chạy mười phút, Trác tiến nhập Rừng Âm, một bản đồ quái cấp mười lăm.

Nhìn trước mặt phiêu phiêu từng tầng sương mù xám mỏng, lượng cây cối cao vút rậm rạp che hết ánh mặt trời khiến khu rừng càng thêm âm u thiếu sinh khí, có lẽ vì vậy mà nó được gọi là Rừng Âm.

Cũng vì đặc điểm này mà quái ở đây đa phần là bò sát.

Trác nhìn quanh thấy vài đội ngũ đang luyện cấp, tuy không đông, chừng bảy tám đội nhưng phân bố rất đều, đa số chức nghiệp đủ cả, trang bị trên người tương đối, hiệu suất giết quái rất nhanh, hơn nữa thành viên của mỗi đội ngũ đều khá gần nhau, đôi lúc còn qua lại hỗ trợ, nếu Trác không nhầm đây hẳn là một guild.

Thấy Trác xuất hiện, có vài người chú ý nhưng rất nhanh liền bỏ qua, bản đồ quái người đến là bình thường, tuy Trác chỉ đi một mình nhưng không phải họ chưa từng gặp người chơi lẻ, nếu nghĩ đủ sức thì đi mấy mình chả được.

Nhưng không phải tất cả đều bỏ qua Trác, một gã mặt mũi khôi ngô, chân mày hơi dày có vẻ như là đội trưởng của mấy đội ngũ này vẫn chú ý đến hắn, tên nhân vật của gã là Đoạt Mệnh.

- Biết hắn là chức nghiệp gì không?

Đoạt Mệnh hỏi một người bên cạnh.

- Không nhận ra.

Giơ bàn tay được bọc bởi một chiếc găng kim loại, không khó nhận ra chức nghiệp của Đoạt Mệnh là Bạo Quyền, chỉ vào một người chơi Thích Khách bên cạnh, Đoạt Mệnh nói:

- Cậu đi theo hắn, cẩn thận đừng để hắn nhận ra.

- Rõ rồi hội trưởng.

Gã thích khách đáp, bắt đầu chạy về hướng Trác vừa đi.

- Có chuyện gì sao anh?

Lost, người Đoạt Mệnh vừa hỏi, nói.

Đoạt Mệnh nói:

- Em có nghĩ có khi người này là chức nghiệp ẩn không?

Lost gật đầu.

- Một người chơi chức nghiệp ẩn đi một mình vào đây theo em thì làm gì?

Đoạt Mệnh hỏi như không hỏi.

- Luyện cấp!



Lost trả lời.

- Anh cũng nghĩ vậy, nhưng nếu không luyện cấp thì còn làm gì?

Lost suy nghĩ một hồi, đáp:

- Làm nhiệm vụ.

Đoạt Mệnh gật đầu.

Lost khó hiểu.

- Vậy anh cử Ka đi làm gì? Nếu hắn làm nhiệm vụ thì đâu liên quan tới chúng ta.

- Anh chỉ tò mò muốn biết hắn làm nhiệm vụ gì, dù sao cũng là chức nghiệp ẩn.

Đoạt Mệnh cười cười.

Lost gật đầu ý đã hiểu, hắn không hỏi nữa quay sang tiếp tục giết quái.

Đó cũng chưa hẳn là toàn bộ suy nghĩ của Đoạt Mệnh, một gã chơi chức nghiệp ẩn đi một mình, không nghi ngờ gì có rất lớn khả năng người này chưa vào guild, nếu thật như vậy đây là cơ hội cho Đoạt Mệnh.

Chức nghiệp ẩn, biết bao nhiêu người muốn, rất tiếc thứ này quá cần may mắn.

Đến cấp ba mươi người chơi mới được phép tạo guild, nên hiện tại chưa có guild nào chính thức được lập, nhưng đến khi guild mở ra trận chiến giữa các guild cũng sẽ bắt đầu, không bởi vì tranh giành thứ hạng mà còn vì tài nguyên.

Có chức nghiệp ẩn lúc đó như có thêm một tay cường lực vậy, dù chưa chắc người chơi có chức nghiệp ẩn đều là cao thủ. Nhưng để đóng vai trò quyết định vẫn làm tốt. Ngay cả giới thiệu trên trang chủ game còn nói rõ tính đột biến của chức nghiệp ẩn nữa là.

Vậy nên suy nghĩ của Đoạt Mệnh là điều dễ hiểu.

Trác không biết hắn đã được một gã hội trưởng chú ý, hắn tiếp tục đi tới.

Vị trí cỏ Mặn Tiêu được ông già nhắc đến là ở bìa Rừng Âm, có nghĩa là ngay mé ngoài, rất mơ hồ.

Với khu rừng rộng thế này nếu chỉ ngơ ngác làm theo lời nhiệm vụ không biết đến bao giờ mới tìm đến bìa rừng có cỏ Mặn Tiêu. Chính vì nhận ra điểm này mà Trác đến chỗ đám thợ săn.

Muốn tìm gì trong rừng tất nhiên hỏi thợ săn là chắc chắn nhất. Rút ra tờ giấy Trác lấy chỗ đám thợ săn, trên đó là địa chỉ của một gã thợ săn vẫn còn ở Rừng Âm chưa về thôn, Trác mất mười xu mới có được.

Chọn sử dụng, tờ giấy biến mất, một đạo ánh sáng xuất hiện dẫn đường cho Trác, hắn ngay lập tức đi theo.

Chừng ba phút, Trác đi đến một gò đất cao, tia nắng ít ỏi miễn cưỡng chiếu xuống được chỗ này.

Ngay tia nắng, một căn nhà tranh với bốn bức tường đất hiện ra càng thêm rõ ràng, Trác đã đến nơi cần đến.

"Vút"

Một mũi tên từ đằng sau Trác bay tới cắm thẳng lên bức tường.

Giật mình, Trác quay lại, hai tấm phù lập tức hiện ra trên tay.

- Ủa? Là người à!

Trên thân khoác tấm da thú, tay cầm cung, bên hông dắt hai con dao, khuôn mặt đầy râu, rõ ràng đây là người vừa bắn mũi tên.

Nhìn rõ người xuất hiện Trác cũng thở nhẹ, bởi trên đầu người này có tên "Thợ săn A Tứ", chính là NPC hắn cần gặp.



- Anh làm tôi giật mình.

Cất phù, Trác rất tự nhiên nói.

A Tứ tiến lại gần, cười nói:

- Hà hà, xin lỗi, mắt mũi tôi kèm nhèm quá, bình thường tôi bắn là phải trúng.

Trác chảy mồ hôi, vậy hóa ra vừa rồi gã nhắm hắn bắn thật đấy hả. May mắn may mắn, xém chết.

Rút mũi tên cắm trên cửa, A Tứ hỏi:

- Cậu đến đây có việc gì?

- Tôi từ thôn Cây Liễu tới.

Chưa vội nói rõ mục đích, Trác giới thiệu trước, hắn muốn đắp lên quan hệ với gã thợ săn cái đã.

Quả nhiên, vừa nghe Trác đến từ thôn Cây Liễu, khuôn mặt A Tứ dãn ra, lại gần Trác vỗ vai hắn, cười nói:

- Nói sớm chứ!

Sớm? Vừa tới nói ngay rồi còn đòi sớm đến khi nào nữa, Trác cười khổ, đầu óc gã thợ săn này cũng không nhanh cho lắm nhỉ.

Nói nhảm một chút cho quen thuộc, sau đó Trác mới vào đề:

- Có chuyện tôi muốn nhờ anh.

- Cần gì cứ nói.

A Tứ rất sảng khoái.

- Anh có thể dẫn tôi đến chỗ có cỏ Mặn Tiêu không?

- Cỏ Mặn Tiêu? Nghe quen quen.

A Tứ gãi cằm.

- Nhớ rồi, nó ở gần đầm lầy ngoài bìa rừng!

A Tứ đánh tay một cái.

Trác lau mồ hôi, sốt vó với anh chàng này, tưởng phải một phen đi mò rồi chứ.

Chợt A Tứ như nhớ ra thêm cái gì, quay sang nói:

- Nếu cậu muốn đến đó phải chuẩn bị tinh thần.

- Có cái gì hả anh?

Trác hỏi.

A Tứ gật đầu đáp:

- Đầm lầy trước đám cỏ đó là nơi ở của một con trăn khá lớn, nên muốn đi qua cần phải giết con trăn đó mới được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bá Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook