Chương 33: Hoàn thành nhiệm vụ
lhunda
07/01/2014
Khoảng nửa tiếng sau, Trác cầm trong tay mười xu đi về phía
nhà Thầy Bói. Biết chỉ cần lấy từ đối tượng một xu là thành công, không cần phải
thế này thế nọ cho đúng với những gì xem được nên công việc của Trác trở nên dễ
dàng hơn nhiều.
Đầu tiên hắn dùng xem tướng lên đối tượng, mặc kệ khí đen hay là khí đỏ, hắn tiến đến ca tụng đối tượng vài câu, nào là đẹp trai vô đối hay xinh gái vô biên, phong độ xuất trần hay tinh thần sáng suốt,... may mắn vốn từ của hắn khá phong phú nên không đến nỗi gặp khó khăn. Tiếp theo thì đơn giản, được nghe người khác tâng bốc lên cao như thế ai mà chả khoái, Trác xin một xu người nào cũng vui vẻ cho, thậm chí có người cho cả vài chục đến trăm xu, tiếc rằng xu này bị khoá không thì hắn cũng thụt hết cho bõ.
Về đến trước nhà Thầy Bói, cửa không đóng mà đã mở ra, giống như lão thầy bói biết khi nào hắn về để đón sẵn vậy.
Đang nhâm nhi một ly nước chè, nhìn thấy Trác bước vào Thầy Bói làm bộ vô cùng ngạc nhiên hỏi:
- Ô, sao chú mày lại về đây?
Nghe lão hỏi mà cứ như trêu tức nhau ấy, bây giờ Trác đã xác định rõ ban đầu lão này đóng của đi mất là có tính toán cả, nhìn vẻ đắc ý trong mắt lão thì biết.
Không rảnh so đo, Trác báo cáo kết quả:
- Con hoàn thành nhiêm vụ rồi thầy.
Nhận mấy túi tiền Trác đưa, không có chút nào ngạc nhiên Thầy Bói vui vẻ đổ tiền ra đếm, vừa đếm vừa vui vẻ nói:
- Khá lắm, chú mày làm rất tốt, không khổ công ta dạy bảo.
Trác thầm khinh bỉ, lão mất có mười phút giới thiệu nghề nghiệp thì khổ công cái giề, chưa kể cho cái kỹ năng làm nhiệm vụ tổ hại người, may mắn hắn không mù quáng tuân theo.
“Đinh”
“Hoàn thành nhiệm vụ, học được nghề Thầy Bói.”
“Học đủ ba nghề nghiệp ẩn, không thể học thêm.”
Xong, rốt cuộc cũng học đủ ba nghề ẩn, nhiệm vụ khảo nghiệm của Thầy Đồ có thể hoàn thành rồi, Trác vui vẻ.
Đếm xong, cất túi tiền vào túi, Thầy Bói nói:
- Bây giờ chú mày sẽ chính thức học được các kỹ năng của ta, cố gắng rèn luyện, mỗi một cấp độ chú mày có thể lĩnh ngộ đến một kỹ năng mới, rồi đi đi!
Lão thầy bói nói rất nhanh, cứ như sợ Trác mở miệng hỏi xin cái gì, một cước vung lên, lần thứ hai Trác được đá bay ra khỏi nhà.
“Rầm!”
Bức xúc định quay lại mắng to vài câu thì cửa nhà Thầy Bói đóng sầm lại. Bao uất ức Trác đành phải nhịn xuống, chờ có cơ hội hắn phải trả đũa lão này vài chiêu.
Trác bật khung nghề nghiệp xem lại ba nghề của mình.
“Nghề nghiệp: Ăn mày
Đẳng cấp: Ăn mày - Độ thuần thục: 0/5000
Kỹ năng: Ăn xin.”
“Nghề nghiệp: Phù Sư
Đẳng cấp: Nhập môn - Độ thuần thục: 20/1000
Phù học được: Phù lửa, phù tránh lửa, phù nén, phù nguyên.”
“Nghề nghiệp: Thầy Bói
Đẳng cấp: Học đồ - Lĩnh ngộ: 1
Kỹ năng: Xem hướng.”
“Xem hướng: sử dụng có ngẫu nhiên tỉ lệ phát hiện trên bản đồ hiện tại một toạ độ có gì đấy.”
Độ thuần thục của Phù Sư tăng được hai mươi điểm, cái này là do chế tạo mười tấm phù nguyên mà tăng lên, chủ yếu Trác hơi bất ngờ chỗ nghề Thầy Bói, không có độ thuần thục như hai nghề trước, thay vào đó nghề này yêu cầu lĩnh ngộ, còn cái kỹ năng cũng khá lạ. Chậc, tìm hiểu sau vậy, việc quan trọng bây giờ là đến chỗ Thầy Đồ trả nhiệm vụ, một kỹ năng mới đang chờ hắn đây này. Với lại nhìn bầu trời trong game cũng chuyển sang chiều tối, hắn sắp phải về. Cũng may trong game có hạn định thời gian chơi tránh việc người chơi nghiện ngập đắm chìm trong thế giới ảo mà quên mất thế giới thật, nên Trác cũng không lo lắng bị bỏ quá xa. Theo qui định, mỗi người chỉ được chơi nhiều nhất mười tiếng nhưng không được liên tục, phải có thời gian nghỉ từ một đến hai tiếng sau năm tiếng chơi liên tục, còn nếu đến thời gian nghỉ mà người chơi dính phải nhiệm vụ hay gì đó liên quan đến thời gian có thể chọn treo nhân vật tạm thời, hệ thống sẽ bảo lưu kết quả tại chỗ, đến khi người chơi đăng nhập lại còn được cho thêm vài phút xem lại nhiệm vụ. Người chơi nào không theo qui định thì quá thời gian nhân vật sẽ rơi vào trạng thái “dạo” không thể làm bất cứ điều gì, tất cả đều muốn tốt cho người chơi mà thôi.
Đối với các trường hợp đi phó bản nhóm hay tham gia một sự kiện nào đó, hệ thống cũng biết châm chước cho người chơi qua xong cửa hện tại hoặc mở thời gian chơi, rất rõ ràng.
Đã đến nhà Thầy Đồ, cửa đóng, Trác khẽ gõ, giọng Thầy Đồ từ trong truyền ra:
- Ai đấy?
Trác đáp:
- Con Du Ảnh đây lão đồ!
- Vào đi.
Cửa bật mở, Trác tiến vào, Thầy Đồ lúc này đang ngồi trên giường xem một quyển sách. Gấp sách lại, Thầy Đồ hỏi:
- Đã học được gì chưa?
Trác gật đầu.
- Lại đây cho ta xem xem.
Thầy Đồ ngoắc tay.
Cho Trác tiến lại gần, Thầy Đồ quan sát một lượt nói:
- Không tệ, có thể học được những nghề này, thằng trọc ngươi không làm ta thất vọng.
“Đinh”
“Hoàn thành nhiệm vụ khảo nghiệm, nhận được đánh giá hoàn hảo.”
Trên người loé sáng, Trác tăng lên một cấp đạt cấp mười hai bốn mươi tám phẩy ba phần trăm, kinh nghiệm cấp này cần hai mươi lăm ngàn. Một điểm kỹ năng được thêm vào bên ngoài chờ Trác tự cộng vào kỹ năng hắn muốn.
Thầy Đồ vung tay nói tiếp:
- Dạy thêm cho trọc người một kỹ năng mới.
“Học được kỹ năng ‘Vung roi’.”
“Vung roi (cấp 0): trong phạm vi năm mét tạo thành một luồng khí tấn công, sát thương 35~45, tiêu hao 10 điểm mp, làm lạnh năm giây.”
Một kỹ năng tấn công tầm xa, Trác vô cùng thoả mãn.
Nhớ đến một vấn đề, Trác hỏi ngay:
- Lão đồ, cho con hỏi chút.
- Nói đi.
- Tại sao trong các kỹ năng hiện tại chỉ có kỹ năng ‘thầy dạy’ của con không tăng được cấp độ vậy lão đồ?
Thầy Đồ hơi ngạc nhiên.
- Ta chưa nói với ngươi điều này hả?
Trác lắc đầu.
- Chắc chắn?
- Chắc chắn!
- Kỳ lạ, ta nhớ mình đã nói với ngươi rồi mà?
Thầy Đồ vuốt cằm, tự hỏi.
Trác thở dài, lão đồ không ngờ cũng có tính tự kỷ.
- Thôi được rồi, miễn cưỡng giải thích cho trọc ngươi vậy. Khác với kỹ năng tấn công, hỗ trợ hồi phục, cùng một số kỹ năng gia trì, các kỹ năng phụ trợ không thể dựa vào kinh nghiệm thăng cấp, chúng chỉ có thể dựa vào lĩnh ngộ kỹ năng để thăng cấp, chỉ thế thôi.
Rốt cuộc cũng hiểu tại sao đánh quái mãi không thấy thầy dạy tăng phần trăm, cái câu lĩnh ngộ kỹ năng của Thầy Đồ ý nói đến điểm kỹ năng nhận được mới có thể giúp kỹ năng thăng cấp, nói như thế cái mục lĩnh ngộ của nghề Thầy Bói hẳn cũng tương tự, cần có điểm kỹ năng nghề mới thăng cấp được. Trác hoàn toàn hiểu ra.
- Không còn gì để nói với tên trọc ngươi nữa, quãng đường tiếp theo là của ngươi, thời điểm cần thiết ta sẽ gọi, giờ thì đi đi.
Thầy Đồ phất tay bảo Trác đi, cúi đầu chào Thầy Đồ, hắn không rườm rà, lập tức rời đi, ít ra lần này không bị sút ra khỏi cửa.
Cấp mười hai, vậy Trác có thể mang đôi giày mới rồi, hắn liền thay ngay. Còn năm điểm thuộc tính, Trác chia hai điểm sức mạnh, hai điểm tinh thần, một điểm trí lực. Thuộc tính hiện tại của hắn đã thay đổi.
“Nhân vật: Du Ảnh - Chức nghiệp: Thầy Đồ
Đẳng cấp: 12 (48.3%)
Sức mạnh: 57
Nhanh nhẹn: 48
Tinh thần: 56
Trí lực: 46
Thể chất: 55
Lực lượng: 25”
Cộng thêm thuộc tính trang bị thêm vào mà thuộc tính nhân vật của Trác lúc này xem như khá. Cho thanh hp cùng mp hiện lên, giá trị hp lúc này là ba trăm năm mươi, mp là hai trăm.
Cũng phải nhắn hẹn với Bắc cùng Phùng sáng mai đi luyện cấp. Chuyện cũng dễ dàng, nghe được Trác muốn dẫn mình đi, cả Bắc cùng Phùng đều rất vui mừng nhận lời, họ đều xem Trác là cao thủ, mà đã là cao thủ thì nơi luyện cấp không phải bình thường, có điên mới không nhận lời. Bắc thì tốt rồi, muốn làm gì cũng được, còn Phùng có chút khó khăn, đội trưởng cả một nhóm người cơ mà, nhưng không phải là không thể được.
Hẹn nhau xong, Trác nhìn giờ, thời gian vừa đúng, mười bảy giờ rưỡi, đến lúc thoát ra rồi, mặc dù thời gian chơi của hắn vẫn chưa dùng hết nhưng không thể tiếp tục. Nghĩ vậy, Trác bắt đầu logout, buổi chiều đi làm của hắn đã kết thúc.
Mất mười giây, Trác thoát ra. Gỡ mũ xuống, nhìn mọi người trong phòng vẫn đang còn chơi, không làm kinh động ai, Trác rút thẻ tên mình đi ra khỏi phòng. Nếu có riêng một cái mũ thì tốt biết mấy, Trác thầm nghĩ, chân bước ra khỏi công ty.
Đầu tiên hắn dùng xem tướng lên đối tượng, mặc kệ khí đen hay là khí đỏ, hắn tiến đến ca tụng đối tượng vài câu, nào là đẹp trai vô đối hay xinh gái vô biên, phong độ xuất trần hay tinh thần sáng suốt,... may mắn vốn từ của hắn khá phong phú nên không đến nỗi gặp khó khăn. Tiếp theo thì đơn giản, được nghe người khác tâng bốc lên cao như thế ai mà chả khoái, Trác xin một xu người nào cũng vui vẻ cho, thậm chí có người cho cả vài chục đến trăm xu, tiếc rằng xu này bị khoá không thì hắn cũng thụt hết cho bõ.
Về đến trước nhà Thầy Bói, cửa không đóng mà đã mở ra, giống như lão thầy bói biết khi nào hắn về để đón sẵn vậy.
Đang nhâm nhi một ly nước chè, nhìn thấy Trác bước vào Thầy Bói làm bộ vô cùng ngạc nhiên hỏi:
- Ô, sao chú mày lại về đây?
Nghe lão hỏi mà cứ như trêu tức nhau ấy, bây giờ Trác đã xác định rõ ban đầu lão này đóng của đi mất là có tính toán cả, nhìn vẻ đắc ý trong mắt lão thì biết.
Không rảnh so đo, Trác báo cáo kết quả:
- Con hoàn thành nhiêm vụ rồi thầy.
Nhận mấy túi tiền Trác đưa, không có chút nào ngạc nhiên Thầy Bói vui vẻ đổ tiền ra đếm, vừa đếm vừa vui vẻ nói:
- Khá lắm, chú mày làm rất tốt, không khổ công ta dạy bảo.
Trác thầm khinh bỉ, lão mất có mười phút giới thiệu nghề nghiệp thì khổ công cái giề, chưa kể cho cái kỹ năng làm nhiệm vụ tổ hại người, may mắn hắn không mù quáng tuân theo.
“Đinh”
“Hoàn thành nhiệm vụ, học được nghề Thầy Bói.”
“Học đủ ba nghề nghiệp ẩn, không thể học thêm.”
Xong, rốt cuộc cũng học đủ ba nghề ẩn, nhiệm vụ khảo nghiệm của Thầy Đồ có thể hoàn thành rồi, Trác vui vẻ.
Đếm xong, cất túi tiền vào túi, Thầy Bói nói:
- Bây giờ chú mày sẽ chính thức học được các kỹ năng của ta, cố gắng rèn luyện, mỗi một cấp độ chú mày có thể lĩnh ngộ đến một kỹ năng mới, rồi đi đi!
Lão thầy bói nói rất nhanh, cứ như sợ Trác mở miệng hỏi xin cái gì, một cước vung lên, lần thứ hai Trác được đá bay ra khỏi nhà.
“Rầm!”
Bức xúc định quay lại mắng to vài câu thì cửa nhà Thầy Bói đóng sầm lại. Bao uất ức Trác đành phải nhịn xuống, chờ có cơ hội hắn phải trả đũa lão này vài chiêu.
Trác bật khung nghề nghiệp xem lại ba nghề của mình.
“Nghề nghiệp: Ăn mày
Đẳng cấp: Ăn mày - Độ thuần thục: 0/5000
Kỹ năng: Ăn xin.”
“Nghề nghiệp: Phù Sư
Đẳng cấp: Nhập môn - Độ thuần thục: 20/1000
Phù học được: Phù lửa, phù tránh lửa, phù nén, phù nguyên.”
“Nghề nghiệp: Thầy Bói
Đẳng cấp: Học đồ - Lĩnh ngộ: 1
Kỹ năng: Xem hướng.”
“Xem hướng: sử dụng có ngẫu nhiên tỉ lệ phát hiện trên bản đồ hiện tại một toạ độ có gì đấy.”
Độ thuần thục của Phù Sư tăng được hai mươi điểm, cái này là do chế tạo mười tấm phù nguyên mà tăng lên, chủ yếu Trác hơi bất ngờ chỗ nghề Thầy Bói, không có độ thuần thục như hai nghề trước, thay vào đó nghề này yêu cầu lĩnh ngộ, còn cái kỹ năng cũng khá lạ. Chậc, tìm hiểu sau vậy, việc quan trọng bây giờ là đến chỗ Thầy Đồ trả nhiệm vụ, một kỹ năng mới đang chờ hắn đây này. Với lại nhìn bầu trời trong game cũng chuyển sang chiều tối, hắn sắp phải về. Cũng may trong game có hạn định thời gian chơi tránh việc người chơi nghiện ngập đắm chìm trong thế giới ảo mà quên mất thế giới thật, nên Trác cũng không lo lắng bị bỏ quá xa. Theo qui định, mỗi người chỉ được chơi nhiều nhất mười tiếng nhưng không được liên tục, phải có thời gian nghỉ từ một đến hai tiếng sau năm tiếng chơi liên tục, còn nếu đến thời gian nghỉ mà người chơi dính phải nhiệm vụ hay gì đó liên quan đến thời gian có thể chọn treo nhân vật tạm thời, hệ thống sẽ bảo lưu kết quả tại chỗ, đến khi người chơi đăng nhập lại còn được cho thêm vài phút xem lại nhiệm vụ. Người chơi nào không theo qui định thì quá thời gian nhân vật sẽ rơi vào trạng thái “dạo” không thể làm bất cứ điều gì, tất cả đều muốn tốt cho người chơi mà thôi.
Đối với các trường hợp đi phó bản nhóm hay tham gia một sự kiện nào đó, hệ thống cũng biết châm chước cho người chơi qua xong cửa hện tại hoặc mở thời gian chơi, rất rõ ràng.
Đã đến nhà Thầy Đồ, cửa đóng, Trác khẽ gõ, giọng Thầy Đồ từ trong truyền ra:
- Ai đấy?
Trác đáp:
- Con Du Ảnh đây lão đồ!
- Vào đi.
Cửa bật mở, Trác tiến vào, Thầy Đồ lúc này đang ngồi trên giường xem một quyển sách. Gấp sách lại, Thầy Đồ hỏi:
- Đã học được gì chưa?
Trác gật đầu.
- Lại đây cho ta xem xem.
Thầy Đồ ngoắc tay.
Cho Trác tiến lại gần, Thầy Đồ quan sát một lượt nói:
- Không tệ, có thể học được những nghề này, thằng trọc ngươi không làm ta thất vọng.
“Đinh”
“Hoàn thành nhiệm vụ khảo nghiệm, nhận được đánh giá hoàn hảo.”
Trên người loé sáng, Trác tăng lên một cấp đạt cấp mười hai bốn mươi tám phẩy ba phần trăm, kinh nghiệm cấp này cần hai mươi lăm ngàn. Một điểm kỹ năng được thêm vào bên ngoài chờ Trác tự cộng vào kỹ năng hắn muốn.
Thầy Đồ vung tay nói tiếp:
- Dạy thêm cho trọc người một kỹ năng mới.
“Học được kỹ năng ‘Vung roi’.”
“Vung roi (cấp 0): trong phạm vi năm mét tạo thành một luồng khí tấn công, sát thương 35~45, tiêu hao 10 điểm mp, làm lạnh năm giây.”
Một kỹ năng tấn công tầm xa, Trác vô cùng thoả mãn.
Nhớ đến một vấn đề, Trác hỏi ngay:
- Lão đồ, cho con hỏi chút.
- Nói đi.
- Tại sao trong các kỹ năng hiện tại chỉ có kỹ năng ‘thầy dạy’ của con không tăng được cấp độ vậy lão đồ?
Thầy Đồ hơi ngạc nhiên.
- Ta chưa nói với ngươi điều này hả?
Trác lắc đầu.
- Chắc chắn?
- Chắc chắn!
- Kỳ lạ, ta nhớ mình đã nói với ngươi rồi mà?
Thầy Đồ vuốt cằm, tự hỏi.
Trác thở dài, lão đồ không ngờ cũng có tính tự kỷ.
- Thôi được rồi, miễn cưỡng giải thích cho trọc ngươi vậy. Khác với kỹ năng tấn công, hỗ trợ hồi phục, cùng một số kỹ năng gia trì, các kỹ năng phụ trợ không thể dựa vào kinh nghiệm thăng cấp, chúng chỉ có thể dựa vào lĩnh ngộ kỹ năng để thăng cấp, chỉ thế thôi.
Rốt cuộc cũng hiểu tại sao đánh quái mãi không thấy thầy dạy tăng phần trăm, cái câu lĩnh ngộ kỹ năng của Thầy Đồ ý nói đến điểm kỹ năng nhận được mới có thể giúp kỹ năng thăng cấp, nói như thế cái mục lĩnh ngộ của nghề Thầy Bói hẳn cũng tương tự, cần có điểm kỹ năng nghề mới thăng cấp được. Trác hoàn toàn hiểu ra.
- Không còn gì để nói với tên trọc ngươi nữa, quãng đường tiếp theo là của ngươi, thời điểm cần thiết ta sẽ gọi, giờ thì đi đi.
Thầy Đồ phất tay bảo Trác đi, cúi đầu chào Thầy Đồ, hắn không rườm rà, lập tức rời đi, ít ra lần này không bị sút ra khỏi cửa.
Cấp mười hai, vậy Trác có thể mang đôi giày mới rồi, hắn liền thay ngay. Còn năm điểm thuộc tính, Trác chia hai điểm sức mạnh, hai điểm tinh thần, một điểm trí lực. Thuộc tính hiện tại của hắn đã thay đổi.
“Nhân vật: Du Ảnh - Chức nghiệp: Thầy Đồ
Đẳng cấp: 12 (48.3%)
Sức mạnh: 57
Nhanh nhẹn: 48
Tinh thần: 56
Trí lực: 46
Thể chất: 55
Lực lượng: 25”
Cộng thêm thuộc tính trang bị thêm vào mà thuộc tính nhân vật của Trác lúc này xem như khá. Cho thanh hp cùng mp hiện lên, giá trị hp lúc này là ba trăm năm mươi, mp là hai trăm.
Cũng phải nhắn hẹn với Bắc cùng Phùng sáng mai đi luyện cấp. Chuyện cũng dễ dàng, nghe được Trác muốn dẫn mình đi, cả Bắc cùng Phùng đều rất vui mừng nhận lời, họ đều xem Trác là cao thủ, mà đã là cao thủ thì nơi luyện cấp không phải bình thường, có điên mới không nhận lời. Bắc thì tốt rồi, muốn làm gì cũng được, còn Phùng có chút khó khăn, đội trưởng cả một nhóm người cơ mà, nhưng không phải là không thể được.
Hẹn nhau xong, Trác nhìn giờ, thời gian vừa đúng, mười bảy giờ rưỡi, đến lúc thoát ra rồi, mặc dù thời gian chơi của hắn vẫn chưa dùng hết nhưng không thể tiếp tục. Nghĩ vậy, Trác bắt đầu logout, buổi chiều đi làm của hắn đã kết thúc.
Mất mười giây, Trác thoát ra. Gỡ mũ xuống, nhìn mọi người trong phòng vẫn đang còn chơi, không làm kinh động ai, Trác rút thẻ tên mình đi ra khỏi phòng. Nếu có riêng một cái mũ thì tốt biết mấy, Trác thầm nghĩ, chân bước ra khỏi công ty.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.