Chương 35: Nói chuyện
lhunda
07/01/2014
- Con về rồi!
Quyên lên tiếng.
Giờ là mười chín giờ hơn, có thể đoán được cô nàng phải chơi hết khoảng thời gian hạn định của game rồi mới về.
Trác cùng bà Loan và Ly đang ngồi trong phòng khách, vừa xem ti vi vừa nói chuyện, thấy Quyên đã về, bà Loan đứng dậy lại gần nàng, nói:
- Con lên thay đồ rồi xuống ăn cơm, Trác có để phần cho con trong bếp đó.
Nhận ra con gái có chút ý kiến với Trác, tuy không biết là vì việc gì nên bà Loan tranh thủ đề cập đến Trác trong vài việc dù không lớn, cố gắng giúp con gái tăng lên chút hảo cảm.
Không có vẻ gì để ý, Quyên đáp:
- Dạ!
- Hôm nay chị về muộn quá!
Bên cạnh, Ly cũng chạy tới, nắm lấy tay Quyên hơi dỗi nói.
Quyên mỉm cười nói:
- Chỉ bữa nay thôi, lần sau chị sẽ về sớm hơn.
Vừa nói, Quyên vừa liếc Trác, đôi mắt xinh đẹp mà trong trẻo tiếc rằng Trác không thấy được chút cảm tình nào của nàng đối với mình, cả lúc nói chuyện cũng vậy, chậc, cô nàng vẫn chưa bỏ qua cho hắn vụ vô tình ôm, thù dai quá.
Vào phòng thay đồ, tắm rửa qua, Quyên mặc lên mình bộ đồ bộ màu lam nhạt đi vào bếp.
Trong bếp, Trác đang hâm lại thức ăn, nghe tiếng bước chân biết là Quyên, nói:
- Cô vào bàn đi, tôi làm lại đồ ăn cho cô rồi đây.
Hơi bất ngờ, nhưng Quyên cũng không nói gì, chỉ lẵng lặng ngồi xuống.
Bưng vài món thức ăn đặt xuống bàn, lén nhìn Quyên lúc này, mái tóc vừa gội xong được hong sơ qua vẫn còn hơi ướt, bộ đồ bộ tuy không có gì đặc biệt nhưng càng nhấn mạnh vẻ đẹp của nàng, trong không khí còn có một mùi thơm nhàn nhạt hẳn là từ nàng tỏa ra, lúc này, Trác thấy Quyên vô cùng quyến rũ.
Đưa qua cho Quyên một chén cơm, Trác tính đi ra ngoài thì Quyên lên tiếng gọi:
- Anh ngồi bên ngoài chờ một lát, tôi có chuyện muốn nói với anh.
“Có chuyện muốn nói? Không phải là tỏ tình đấy chứ?” Trác suy nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp nhất, nhưng điều này không thể nào xảy ra, hắn chỉ yy tự sướng một chút thôi đó mà. Nếu Quyên muốn nói chuyện với hắn, tám chín phần mười là về game, Trác lên tiếng đáp:
- Được rồi.
Quyên ăn rất nhanh, chưa tới mười phút nàng đã ăn xong.
Ngồi xuống đối diện Trác ở chiếc bàn bên ngoài, Quyên hỏi:
- Anh rất có kinh nghiệm chơi game?
Quả không chệch đi đâu được, đúng là hỏi về game, Trác thành thật trả lời:
- Có mà không!
Nghe Trác nói, Quyên có chút tức giận, hắn giỡn với nàng phải không? Trừng mắt với Trác, Quyên nói:
- Tôi không đùa với anh, anh trả lời nghiêm túc cho tôi.
Biết ngay nói ra kiểu gì cô nàng cũng tức giận, nhưng nói về kinh nghiệm, hắn chỉ có kinh nghiệm chơi game ở thế giới cũ, còn game ở đây thì không, ai, người xuyên qua đúng là khổ thật, nói rất ít khi được tin tưởng.
Trác nói rõ hơn:
- Tôi nói thật, game ở đây tôi chưa chơi bao giờ.
- Anh tính chọc tức tôi hay sao! Vậy anh giải thích việc anh lên cấp nhanh nhất sever, rồi tốc độ kiếm tiền quá nhanh, rồi cả thanh kiếm cấp mười lăm kia nữa, nếu không phải người chơi có kinh nghiệm thì không thể nào làm được, anh giải thích thế nào?
Quyên một hơi nói toàn bộ “chiến tích” hôm nay của Trác.
Vô cùng nghiêm trang, Trác giải thích:
- Tất cả chỉ là may mắn…
Còn câu “đi kèm chút thực lực” Trác chưa kịp nói ra thì Quyên đã chặn lại:
- Anh nghĩ tôi ngốc lắm sao?
Hài, Trác thở dài, cô nàng này thật là, nếu nói thật nàng không tin thì hắn đành chém gió cho hợp ý nàng vậy, hắn bắt đầu chém:
- Thôi được rồi, nói thật, mọi thứ tôi làm không phải may mắn, tất cả đã được tôi tính toán một cách chi li hoàn hảo, tôi biết làm cách nào cày tiền nhanh nhất, cách nào lên cấp nhanh nhất, đánh quái ở đâu rớt đồ tốt nhất, mà bây giờ tôi đang cố gắng tìm cách khai thác các lỗ hổng của game để lấy lợi, nói thêm cho biết tôi còn là một người chuyên hack, còn nữa, không sợ cô biết chứ tôi có bạn làm trong công ty game Bá Chủ nên tôi không lo lắng việc mình làm bị phát hiện…
Càng lúc, Trác chém càng hăng say, đặc biệt cách nói của hắn khiến người khác dễ tin đó là sự thật bởi kết cấu khá logic.
Mới đầu Quyên còn tin tưởng lắng nghe, nhưng qua một lúc, nàng bắt đầu nghi ngờ, không kiên nhẫn nghe thêm, Quyên chặn không cho Trác nói tiếp, nàng hỏi:
- Anh bảo anh có bạn trong công ty game Bá Chủ, vậy công ty này tên gì?
“Chết, hớ mồm!”
Trác cứng họng, hắn quên mất một điều rằng hắn chưa biết nhiều về thế giới này, đưa tay vuốt đầu, hắn làm ra vẻ biết rõ, cười mỉm nói:
- Tôi không biết!
- Anh…
Quyên đứng dậy, khuôn mặt nàng hơi hồng, hoá ra từ đầu tới cuối hắn chả có chút nghiêm túc nào, hắn đang đùa với nàng.
Không nói thêm một câu, Quyên đứng dậy bỏ đi, nàng quyết định từ nay về sau không nói chuyện với tên này thêm lần nào nữa.
“Rồi xong, lại chọc giận cô nàng, chỉ tiếc chưa kịp nhìn kỹ cô nàng lúc tức giận, chậc.” Trác hoàn toàn không để tâm, đó cũng là một phần tính cách của hắn, hành động luôn thoải mái, tuỳ ý, tất nhiên trong những việc quan trọng thì không thể tuỳ ý được.
Trác đi ra phòng khách, hắn đã hứa với Ly là sẽ chơi cùng cô bé một lúc đến khi đi ngủ.
*********
- Anh!
Trong một căn phòng nhỏ, hai anh em mà Trác gặp trên tàu buổi trưa là Tú và Ngân hô lên một tiếng chạy tới ôm chầm một chàng trai.
Với cái đầu trọc và khuôn mặt lưu manh, chàng trai này chính là Dang.
Ôm lấy hai đứa, Dang xoa đầu chúng nói:
- Sao hai đứa lại trốn tới chỗ anh thế này, ông nội mà biết là chỉ có tét đít.
“Hì hì”
Tú và Ngân cười vui vẻ, Tú đáp:
- Không sao đâu anh, lúc tụi em đi thì ông nội ra ngoài rồi.
Để Tú và Ngân ngồi xuống, tuy biết để hai đứa trốn tới đây là không tốt nhưng Dang cũng không nỡ mắng chúng, từ nhỏ, cha mẹ ba anh em đã mất vì một vụ tai nạn khi Tú mới có bốn tuổi, còn Ngân chỉ được ba tuổi. Gia đình Dang sống ở một vùng quê, gia đình hắn cũng không giàu, không muốn nói là thiếu ăn, trong nhà lúc đó chỉ còn ông nội và ba anh em, không muốn để ông phải ra ngoài làm việc, Dang bỏ học, ra ngoài kiếm sống khi đó hắn mới mười bốn tuổi.
Khác với người bình thường, từ nhỏ Dang đã có sức lực rất lớn, hắn có thể dễ dàng làm những công việc nặng nhọc, tuy với công nghệ bây giờ thì công việc liên quan đến tay chân hầu như không còn nhưng cũng không phải là không có, với thân hình cao to, bằng cách giả tuổi, Dang có thể xin vào làm một vài chỗ.
Với số tiền hắn kiếm được khi đó cũng đủ trang trải qua cuộc sống hàng ngày, ít nhất ông nội hắn không phải ra ngoài làm nữa. Cho đến khi hai đứa em Dang đến tuổi đi học, số tiền hắn kiếm được không đủ vừa nuôi sống gia đình vừa cho hai đứa đến trường, dù nhà nước có chính sách hỗ trợ không cần đóng học phí nhưng chi phí phát sinh khi đi học lại phải tự lo liệu. Chưa kể hắn lúc đó cũng vừa nghỉ việc, hắn vô cùng chán nản.
Nhưng rồi hắn đã gặp một người khiến hắn nhìn thấy hi vọng. Trong một lần tìm việc, hắn bắt gặp một người đàn ông trung niên bị thương ở ngực bị năm sáu người cầm vũ khí vây quanh, lúc đó hắn không cần suy nghĩ lao thẳng vào giúp đỡ người đàn ông. Tiếc rằng hắn có sức nhưng kỹ thuật không đủ, nếu không phải thân thủ người đàn ông vô cùng cao thâm, đoán chừng hắn phải nằm lại đó không bao giờ đứng dậy nữa.
Nhưng cũng nhờ hắn tiến đến kịp thời, chặn được vài người tạo cơ hội cho người đàn ông xoay chuyển cục diện.
Có chút cảm kích thêm phần yêu tài cũng không có con, người đàn ông đã nhận Dang làm con nuôi, dạy võ cho hắn, cũng từ đó hắn chính thức tiếp xúc một mặt khác của thế giới.
Hắn có tiền để lo ông và hai em, gia đình hắn chuyển lên thành phố và giàu có hơn, nhưng hắn không dám nói thật với ông nội và hai em, sợ họ buồn. Dang phải lừa dối họ nói rằng hắn may mắn được một ông chủ lớn coi trọng và trở thành cánh tay đắc lực của ông ta, đến bây giờ thì giữ chức vụ chủ chốt trong một công ty nên không thường xuyên về nhà được.
Cha nuôi của Dang là chủ một băng nhóm, quản lý cả một khu vực thành phố, thế lực rất mạnh, tiếc rằng ông đã qua đời mấy năm trước vì bệnh tật, hơn nữa ông cũng không muốn Dang cùng anh em của ông tiếp tục sống trong thế giới này, trước khi qua đời ông muốn Dang thay ông đưa tất cả anh em trở lại làm người bình thường.
Đến bây giờ hắn đã sắp hoàn thành ước nguyện của ông.
Ngồi trong lòng anh trai, Tú và Ngân cảm thấy vô cùng ấm áp, chợt Tú nói:
- Đúng rồi, hôm nay em gặp một anh trai cũng hơi giống anh, cũng rất giỏi võ đấy.
Nghe Tú nói, Dang cũng không quá để ý, hỏi:
- Em có quen được người đó không?
- Có chứ, em hỏi được tên anh ấy là Trần Quý Trác.
“Trác?” Dang bất ngờ, không phải là người hắn vừa quen chiều nay đấy chứ.
Dang hỏi Tú:
- Có phải người đó cũng trọc đầu giống anh không?
Tú và Ngân gật đầu.
“Vậy đúng rồi!” Dang cũng ngạc nhiên, Trái Đất thật tròn.
- Thế làm sao em quen cậu ấy?
Dang buột miệng hỏi tiếp.
Tú thành thật đáp:
- Lúc em móc túi thì bị anh ấy bắt…
- Anh Tú!
Nghe Tú khai thật, Ngân bên cạnh hô lên nhắc, nhưng rất tiếc đã muộn, hai tay nhấc bổng hai đứa, Dang nghiêm giọng:
- Em nói cái gì, dám đi móc túi? Anh dạy võ cho hai đứa không phải để hai đứa đi móc túi nghe chưa.
- Em biết lỗi rồi, em biết lỗi rồi, anh tha cho em, tại hôm bữa em thấy anh Lì ở trên tàu làm nên bắt chước, em hữa lần sau không làm thế nữa!
Tú rối rít xin lỗi, cậu bé biết nếu anh trai mình thật sự nổi giận lúc đó còn hơn ông nội nổi giận gấp mấy lần, đó là điều cậu không muốn thấy nhất.
Đúng lúc này, một chàng thanh niên bước vào phòng, hai tay đút túi quần đi tới.
Nhìn chàng thanh niên, Dang gằn giọng:
- Thằng Lì!!!!!!!
Lì nghe Dang kêu, sảng khoái đáp lại:
- Vâng, anh Dang.
Thấy không khí không đúng, Lì theo bản năng lùi ra sau.
- Mày lại đi móc túi nữa phải không!
Thả Tú và Ngân xuống, Dang lao tới phía Lì.
“A A A A A A A A A”
Tiếp theo là một tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi.
Quyên lên tiếng.
Giờ là mười chín giờ hơn, có thể đoán được cô nàng phải chơi hết khoảng thời gian hạn định của game rồi mới về.
Trác cùng bà Loan và Ly đang ngồi trong phòng khách, vừa xem ti vi vừa nói chuyện, thấy Quyên đã về, bà Loan đứng dậy lại gần nàng, nói:
- Con lên thay đồ rồi xuống ăn cơm, Trác có để phần cho con trong bếp đó.
Nhận ra con gái có chút ý kiến với Trác, tuy không biết là vì việc gì nên bà Loan tranh thủ đề cập đến Trác trong vài việc dù không lớn, cố gắng giúp con gái tăng lên chút hảo cảm.
Không có vẻ gì để ý, Quyên đáp:
- Dạ!
- Hôm nay chị về muộn quá!
Bên cạnh, Ly cũng chạy tới, nắm lấy tay Quyên hơi dỗi nói.
Quyên mỉm cười nói:
- Chỉ bữa nay thôi, lần sau chị sẽ về sớm hơn.
Vừa nói, Quyên vừa liếc Trác, đôi mắt xinh đẹp mà trong trẻo tiếc rằng Trác không thấy được chút cảm tình nào của nàng đối với mình, cả lúc nói chuyện cũng vậy, chậc, cô nàng vẫn chưa bỏ qua cho hắn vụ vô tình ôm, thù dai quá.
Vào phòng thay đồ, tắm rửa qua, Quyên mặc lên mình bộ đồ bộ màu lam nhạt đi vào bếp.
Trong bếp, Trác đang hâm lại thức ăn, nghe tiếng bước chân biết là Quyên, nói:
- Cô vào bàn đi, tôi làm lại đồ ăn cho cô rồi đây.
Hơi bất ngờ, nhưng Quyên cũng không nói gì, chỉ lẵng lặng ngồi xuống.
Bưng vài món thức ăn đặt xuống bàn, lén nhìn Quyên lúc này, mái tóc vừa gội xong được hong sơ qua vẫn còn hơi ướt, bộ đồ bộ tuy không có gì đặc biệt nhưng càng nhấn mạnh vẻ đẹp của nàng, trong không khí còn có một mùi thơm nhàn nhạt hẳn là từ nàng tỏa ra, lúc này, Trác thấy Quyên vô cùng quyến rũ.
Đưa qua cho Quyên một chén cơm, Trác tính đi ra ngoài thì Quyên lên tiếng gọi:
- Anh ngồi bên ngoài chờ một lát, tôi có chuyện muốn nói với anh.
“Có chuyện muốn nói? Không phải là tỏ tình đấy chứ?” Trác suy nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp nhất, nhưng điều này không thể nào xảy ra, hắn chỉ yy tự sướng một chút thôi đó mà. Nếu Quyên muốn nói chuyện với hắn, tám chín phần mười là về game, Trác lên tiếng đáp:
- Được rồi.
Quyên ăn rất nhanh, chưa tới mười phút nàng đã ăn xong.
Ngồi xuống đối diện Trác ở chiếc bàn bên ngoài, Quyên hỏi:
- Anh rất có kinh nghiệm chơi game?
Quả không chệch đi đâu được, đúng là hỏi về game, Trác thành thật trả lời:
- Có mà không!
Nghe Trác nói, Quyên có chút tức giận, hắn giỡn với nàng phải không? Trừng mắt với Trác, Quyên nói:
- Tôi không đùa với anh, anh trả lời nghiêm túc cho tôi.
Biết ngay nói ra kiểu gì cô nàng cũng tức giận, nhưng nói về kinh nghiệm, hắn chỉ có kinh nghiệm chơi game ở thế giới cũ, còn game ở đây thì không, ai, người xuyên qua đúng là khổ thật, nói rất ít khi được tin tưởng.
Trác nói rõ hơn:
- Tôi nói thật, game ở đây tôi chưa chơi bao giờ.
- Anh tính chọc tức tôi hay sao! Vậy anh giải thích việc anh lên cấp nhanh nhất sever, rồi tốc độ kiếm tiền quá nhanh, rồi cả thanh kiếm cấp mười lăm kia nữa, nếu không phải người chơi có kinh nghiệm thì không thể nào làm được, anh giải thích thế nào?
Quyên một hơi nói toàn bộ “chiến tích” hôm nay của Trác.
Vô cùng nghiêm trang, Trác giải thích:
- Tất cả chỉ là may mắn…
Còn câu “đi kèm chút thực lực” Trác chưa kịp nói ra thì Quyên đã chặn lại:
- Anh nghĩ tôi ngốc lắm sao?
Hài, Trác thở dài, cô nàng này thật là, nếu nói thật nàng không tin thì hắn đành chém gió cho hợp ý nàng vậy, hắn bắt đầu chém:
- Thôi được rồi, nói thật, mọi thứ tôi làm không phải may mắn, tất cả đã được tôi tính toán một cách chi li hoàn hảo, tôi biết làm cách nào cày tiền nhanh nhất, cách nào lên cấp nhanh nhất, đánh quái ở đâu rớt đồ tốt nhất, mà bây giờ tôi đang cố gắng tìm cách khai thác các lỗ hổng của game để lấy lợi, nói thêm cho biết tôi còn là một người chuyên hack, còn nữa, không sợ cô biết chứ tôi có bạn làm trong công ty game Bá Chủ nên tôi không lo lắng việc mình làm bị phát hiện…
Càng lúc, Trác chém càng hăng say, đặc biệt cách nói của hắn khiến người khác dễ tin đó là sự thật bởi kết cấu khá logic.
Mới đầu Quyên còn tin tưởng lắng nghe, nhưng qua một lúc, nàng bắt đầu nghi ngờ, không kiên nhẫn nghe thêm, Quyên chặn không cho Trác nói tiếp, nàng hỏi:
- Anh bảo anh có bạn trong công ty game Bá Chủ, vậy công ty này tên gì?
“Chết, hớ mồm!”
Trác cứng họng, hắn quên mất một điều rằng hắn chưa biết nhiều về thế giới này, đưa tay vuốt đầu, hắn làm ra vẻ biết rõ, cười mỉm nói:
- Tôi không biết!
- Anh…
Quyên đứng dậy, khuôn mặt nàng hơi hồng, hoá ra từ đầu tới cuối hắn chả có chút nghiêm túc nào, hắn đang đùa với nàng.
Không nói thêm một câu, Quyên đứng dậy bỏ đi, nàng quyết định từ nay về sau không nói chuyện với tên này thêm lần nào nữa.
“Rồi xong, lại chọc giận cô nàng, chỉ tiếc chưa kịp nhìn kỹ cô nàng lúc tức giận, chậc.” Trác hoàn toàn không để tâm, đó cũng là một phần tính cách của hắn, hành động luôn thoải mái, tuỳ ý, tất nhiên trong những việc quan trọng thì không thể tuỳ ý được.
Trác đi ra phòng khách, hắn đã hứa với Ly là sẽ chơi cùng cô bé một lúc đến khi đi ngủ.
*********
- Anh!
Trong một căn phòng nhỏ, hai anh em mà Trác gặp trên tàu buổi trưa là Tú và Ngân hô lên một tiếng chạy tới ôm chầm một chàng trai.
Với cái đầu trọc và khuôn mặt lưu manh, chàng trai này chính là Dang.
Ôm lấy hai đứa, Dang xoa đầu chúng nói:
- Sao hai đứa lại trốn tới chỗ anh thế này, ông nội mà biết là chỉ có tét đít.
“Hì hì”
Tú và Ngân cười vui vẻ, Tú đáp:
- Không sao đâu anh, lúc tụi em đi thì ông nội ra ngoài rồi.
Để Tú và Ngân ngồi xuống, tuy biết để hai đứa trốn tới đây là không tốt nhưng Dang cũng không nỡ mắng chúng, từ nhỏ, cha mẹ ba anh em đã mất vì một vụ tai nạn khi Tú mới có bốn tuổi, còn Ngân chỉ được ba tuổi. Gia đình Dang sống ở một vùng quê, gia đình hắn cũng không giàu, không muốn nói là thiếu ăn, trong nhà lúc đó chỉ còn ông nội và ba anh em, không muốn để ông phải ra ngoài làm việc, Dang bỏ học, ra ngoài kiếm sống khi đó hắn mới mười bốn tuổi.
Khác với người bình thường, từ nhỏ Dang đã có sức lực rất lớn, hắn có thể dễ dàng làm những công việc nặng nhọc, tuy với công nghệ bây giờ thì công việc liên quan đến tay chân hầu như không còn nhưng cũng không phải là không có, với thân hình cao to, bằng cách giả tuổi, Dang có thể xin vào làm một vài chỗ.
Với số tiền hắn kiếm được khi đó cũng đủ trang trải qua cuộc sống hàng ngày, ít nhất ông nội hắn không phải ra ngoài làm nữa. Cho đến khi hai đứa em Dang đến tuổi đi học, số tiền hắn kiếm được không đủ vừa nuôi sống gia đình vừa cho hai đứa đến trường, dù nhà nước có chính sách hỗ trợ không cần đóng học phí nhưng chi phí phát sinh khi đi học lại phải tự lo liệu. Chưa kể hắn lúc đó cũng vừa nghỉ việc, hắn vô cùng chán nản.
Nhưng rồi hắn đã gặp một người khiến hắn nhìn thấy hi vọng. Trong một lần tìm việc, hắn bắt gặp một người đàn ông trung niên bị thương ở ngực bị năm sáu người cầm vũ khí vây quanh, lúc đó hắn không cần suy nghĩ lao thẳng vào giúp đỡ người đàn ông. Tiếc rằng hắn có sức nhưng kỹ thuật không đủ, nếu không phải thân thủ người đàn ông vô cùng cao thâm, đoán chừng hắn phải nằm lại đó không bao giờ đứng dậy nữa.
Nhưng cũng nhờ hắn tiến đến kịp thời, chặn được vài người tạo cơ hội cho người đàn ông xoay chuyển cục diện.
Có chút cảm kích thêm phần yêu tài cũng không có con, người đàn ông đã nhận Dang làm con nuôi, dạy võ cho hắn, cũng từ đó hắn chính thức tiếp xúc một mặt khác của thế giới.
Hắn có tiền để lo ông và hai em, gia đình hắn chuyển lên thành phố và giàu có hơn, nhưng hắn không dám nói thật với ông nội và hai em, sợ họ buồn. Dang phải lừa dối họ nói rằng hắn may mắn được một ông chủ lớn coi trọng và trở thành cánh tay đắc lực của ông ta, đến bây giờ thì giữ chức vụ chủ chốt trong một công ty nên không thường xuyên về nhà được.
Cha nuôi của Dang là chủ một băng nhóm, quản lý cả một khu vực thành phố, thế lực rất mạnh, tiếc rằng ông đã qua đời mấy năm trước vì bệnh tật, hơn nữa ông cũng không muốn Dang cùng anh em của ông tiếp tục sống trong thế giới này, trước khi qua đời ông muốn Dang thay ông đưa tất cả anh em trở lại làm người bình thường.
Đến bây giờ hắn đã sắp hoàn thành ước nguyện của ông.
Ngồi trong lòng anh trai, Tú và Ngân cảm thấy vô cùng ấm áp, chợt Tú nói:
- Đúng rồi, hôm nay em gặp một anh trai cũng hơi giống anh, cũng rất giỏi võ đấy.
Nghe Tú nói, Dang cũng không quá để ý, hỏi:
- Em có quen được người đó không?
- Có chứ, em hỏi được tên anh ấy là Trần Quý Trác.
“Trác?” Dang bất ngờ, không phải là người hắn vừa quen chiều nay đấy chứ.
Dang hỏi Tú:
- Có phải người đó cũng trọc đầu giống anh không?
Tú và Ngân gật đầu.
“Vậy đúng rồi!” Dang cũng ngạc nhiên, Trái Đất thật tròn.
- Thế làm sao em quen cậu ấy?
Dang buột miệng hỏi tiếp.
Tú thành thật đáp:
- Lúc em móc túi thì bị anh ấy bắt…
- Anh Tú!
Nghe Tú khai thật, Ngân bên cạnh hô lên nhắc, nhưng rất tiếc đã muộn, hai tay nhấc bổng hai đứa, Dang nghiêm giọng:
- Em nói cái gì, dám đi móc túi? Anh dạy võ cho hai đứa không phải để hai đứa đi móc túi nghe chưa.
- Em biết lỗi rồi, em biết lỗi rồi, anh tha cho em, tại hôm bữa em thấy anh Lì ở trên tàu làm nên bắt chước, em hữa lần sau không làm thế nữa!
Tú rối rít xin lỗi, cậu bé biết nếu anh trai mình thật sự nổi giận lúc đó còn hơn ông nội nổi giận gấp mấy lần, đó là điều cậu không muốn thấy nhất.
Đúng lúc này, một chàng thanh niên bước vào phòng, hai tay đút túi quần đi tới.
Nhìn chàng thanh niên, Dang gằn giọng:
- Thằng Lì!!!!!!!
Lì nghe Dang kêu, sảng khoái đáp lại:
- Vâng, anh Dang.
Thấy không khí không đúng, Lì theo bản năng lùi ra sau.
- Mày lại đi móc túi nữa phải không!
Thả Tú và Ngân xuống, Dang lao tới phía Lì.
“A A A A A A A A A”
Tiếp theo là một tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.