Chương 13: Phù sư
lhunda
07/01/2014
"Hử!"
Cảm nhận được vật gì bay tới đằng sau, Trác lập tức quay người lại.
"Bốp"
- Á! Mắt tôi!
Viên đá đập thẳng vào mắt Trác, khá đau, phản xạ nhanh không phải lúc nào cũng tốt.
- Khục! Hà hà.
Buông tay, Trác nhìn về nơi phát ra tiếng cười, một ông già râu bạc mang trên mình một bộ quần áo sờn rách, trên tay ôm một cái gậy cười nhìn hắn. Bất ngờ nhất trên đầu ông lão là một hàng dấu chấm hỏi.
"NPC ẩn!" Trác bất ngờ, lúc tìm thì tìm không thấy còn lúc ngồi vật vờ lại phát hiện một gã.
- Nhóc!
Ông già vẫy tay.
Khóe miệng Trác hơi giựt giựt, từ lúc đăng nhập tới giờ các NPC chính mà hắn gặp hầu như đều thuộc loại ba trợn thì phải, gã nào gã nấy nói chuyện với hắn rất tự nhiên lại còn có chút hách.
Dù sao cũng là NPC cần tìm, Trác đi tới.
- Ông vừa chọi tôi?
Trác hỏi, hắn không có chút gì gọi là lễ phép cả.
Gật đầu, ông già nói:
- Lão đây chỉ muốn gọi nhóc quay lại.
- Ông gọi hay tính chọi chết thằng nhóc này đấy.
Trác hơi bực, dù đau ít thì cũng là đau, chẳng ai muốn mình bị đau cả.
- Hề hề, lão lỡ tay.
Nhìn mặt lão già này rõ ràng là cố ý chứ lỡ tay gì.
- Thế ông cần gì?
Trác vào đề, NPC tự động bắt chuyện là rất hiếm, nhất là một NPC ẩn, không cần biết ông già này làm nghề gì Trác quyết định học, còn điều kiện để kích phát, hắn đã có vài cách. Mà nếu trong tay hắn có thứ mà ông già này cần thì lại càng dễ.
- Lúc nãy lão thấy nhóc đưa cho gã ăn mày kia một miếng thịt yêu thú phải không?
Con mắt ông già sáng lên.
"Lại thịt, mấy miếng thịt này đáng giá như vậy?" Trác ngạc nhiên. Không cần biết ông già này cần gì, có là được rồi, bây giờ Trác cần làm ông già này kích phát nghề nghiệp.
- Đúng vậy.
Trác đáp.
- Cậu cho lão một miếng được không?
Ông già đổi cách hô Trác là nhóc thành cậu.
- Lý do.
Trác thản nhiên.
- Hà hà, lý do sao? Người khác thấy lão còn sợ không kịp tiếp đãi, vậy mà nhóc không có một tia giác ngộ nào.
Ông già đổi giọng, lắc đầu nói.
- Ông nhìn ông thế này có khiến cho tôi tin được không.
Trác nói có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra hắn đang mừng thầm, hắn đã đi đúng hướng.
- Hừ! Đó là do lão thích thế, nói cho nhóc biết lão đây là....
- Khoan!
Không để cho ông già nói hết, Trác cắt ngang.
- Ông là ai tôi không quan tâm, cho tôi lý do khiến tôi phải cho ông miếng thịt, chỉ thế thôi.
- Thằng nhóc....
Ông già đỏ mặt, đang định lên tiếng dạy dỗ thì Trác đã quay mặt đi, ngồi xuống, có vẻ như lơ đi ông già. Ông già không biết nói gì.
Đây là mục đích của Trác, phải khiến ông già muốn nói lên thân phận của mình rồi ngay lúc đó cắt ngang không để cho ông già nói ra, đó là bước một, mục đích rất đơn giản, cho ông già thấy dù ông là ai cũng kệ, hắn không quan tâm. Cách này làm ông già cảm thấy thân phận của ông không quá quan trọng, buộc ông già phải chú ý đến chính Trác hơn là miếng thịt trong tay hắn.
Bước hai mới quan trọng, bước này cần có chút may mắn, đó là hy vọng miếng thịt Trâu Điên trong tay Trác đủ sức hút với ông già mới thành công, nếu đủ thì việc tiếp theo là chờ ông già mở miệng bắt chuyện trước là được, còn nếu không đủ, vậy đành tạm biệt ông già này vậy.
Bây giờ Trác chỉ việc ngồi chờ.
Trong lúc chờ, Trác mở khung bạn thân ra, chọn tên Phá Hoại xin nói chuyện.
- Có chuyện gì không Trác?
Bên kia Phùng đã chọn xong chức nghiệp cho mình là Đao Cuồng, đang ở cùng một nhóm người, có vẻ là làm nhiệm vụ.
- Em có một món vũ khí cấp mười lăm, đẳng cấp bình thường, thuộc tính khá tốt định chuyển lại cho guild.
Trác nói, dĩ nhiên lúc này ông già NPC không thể nghe được.
- Cấp mười lăm! Tốt lắm, chú gửi qua luôn cho anh, để anh xem thuộc tính thế nào.
Phùng vui mừng, hiện tại đồ cấp mười lăm chưa có nhiều đa số đều là cấp mười, bởi đồ cấp này đánh quái cùng cấp bình thường sẽ không rơi ra, chỉ có một số ít quái tinh anh cùng boss cấp này mới có thể tìm được, ngoài ra chỉ có thể săn quái cấp cao một chút. Chưa nói về độ khó của việc giết quái cấp độ này, riêng việc mò tọa độ xuất hiện của chúng cũng là cả một vấn đề, vì vậy dù cho vũ khí Trác đưa nếu không quá tốt cũng đã rất tuyệt rồi.
"Tinh"
Tin nhắn gửi kèm đồ vật của Trác, mở ra, Phùng xem là một thanh kiếm.
Thở dài một hơi, nhóm này của Phùng không chọn chức nghiệp dùng kiếm nếu không có thể ưu tiên rồi, nhất là thuộc tính của thanh kiếm này gần như thuộc về đẳng cấp tốt, quá đáng giá.
- Được rồi, anh đã gửi tin nhắn cho Mai, buổi trưa chú gặp em nó lấy một khoản, hài, anh hâm mộ chú mày thật đấy, mới ngày đầu đã lĩnh một mớ rồi.
Phùng tấm tắc.
Nghe vậy, Trác cười cười không nói.
- Anh hỏi nhỏ chút, chú giết quái gì mà kiếm được vậy?
- Quái chữ đỏ cấp mười lăm.
Trác thành thật.
- Cái gì!
Phùng giật mình.
- Đã trả xong nhiệm vụ đội trưởng.
Một thành viên trong nhóm Phùng lên tiếng.
- Thôi, anh còn phải làm nhiệm vụ, gặp chú sau.
Trò chuyện chấm dứt, Trác vừa lòng, vậy là trưa nay hắn có thể rủng rỉnh rồi.
--------
Phùng đang rất đau đầu, với thực lực của Trác rõ ràng đủ để tiến vào nhóm thành viên tinh anh, nhưng nếu để Trác đi thì có vẻ tự đẩy nhóm Phùng mất đi một tay chủ lực. Chưa kể nhóm tinh anh đã bị hội trưởng khóa sổ, tạm thời không nhận thêm.
Hay đưa Trác vào nhóm chỉ đạo trực tiếp của hắn, cũng không được, Trác đã chọn chức nghiệp rồi, với lại Trác chưa hẳn thích hoạt động theo nhóm, đa số cao thủ đều như vậy. Nhưng nếu hoạt động bình thường thì lương lại thấp, mặc dù theo tiến độ hiện tại Trác dư khả năng săn trang bị nộp cho guild, thực lực đủ giết cả quái chữ đỏ - tinh anh cuồng cơ mà.
"Đành vậy, để sau thử nói với hội trưởng xem thế nào." Phùng lắc đầu, không nghĩ nữa.
--------
Quay lại với Trác, hắn vẫn đang chờ, gần mười phút qua rồi, ông già này vẫn không có động tĩnh gì. Chẳng lẽ hắn đã thất bại? Nếu vậy thật là xui xẻo, kiếm một NPC ẩn không dễ chút nào.
Đúng lúc Trác muốn rời đi, thì ông già lên tiếng:
- Được rồi, lão đây sẽ nói lý do cho cậu, chỉ là....
- Khoan!
Trác vui mừng quay lại cắt ngang lần hai, quá may mắn, miếng thịt đã đủ sức nặng.
- Bây giờ tôi không cần lý do, nếu cho ông miếng thịt thì tôi được gì?
Mắt Trác lóe lên, đây là trọng điểm, thử xem ông già này có đưa ra yêu cầu truyền nghề không, nếu không thì, hài~!
Bị cắt ngang lần nữa ông già mặt càng đỏ, nhưng nghe được câu tiếp theo của Trác, ông già cũng hiểu được. Bắt đầu đưa tay sờ người, có vẻ đang kiếm thứ gì đó trao đổi.
"Không phải chứ? Mình xui như vậy." Nhìn hành động của ông già, Trác thất vọng.
Rút tay ra khỏi người, ông già nhìn về phía Trác, thở dài nói:
- Lão chẳng có gì để đổi, chỉ có một thân nghề nghiệp gia truyền, nếu muốn lão sẽ truyền lại cho cậu.
"Đinh"
"Kích hoạt nghề nghiệp ẩn: Phù sư."
Cảm nhận được vật gì bay tới đằng sau, Trác lập tức quay người lại.
"Bốp"
- Á! Mắt tôi!
Viên đá đập thẳng vào mắt Trác, khá đau, phản xạ nhanh không phải lúc nào cũng tốt.
- Khục! Hà hà.
Buông tay, Trác nhìn về nơi phát ra tiếng cười, một ông già râu bạc mang trên mình một bộ quần áo sờn rách, trên tay ôm một cái gậy cười nhìn hắn. Bất ngờ nhất trên đầu ông lão là một hàng dấu chấm hỏi.
"NPC ẩn!" Trác bất ngờ, lúc tìm thì tìm không thấy còn lúc ngồi vật vờ lại phát hiện một gã.
- Nhóc!
Ông già vẫy tay.
Khóe miệng Trác hơi giựt giựt, từ lúc đăng nhập tới giờ các NPC chính mà hắn gặp hầu như đều thuộc loại ba trợn thì phải, gã nào gã nấy nói chuyện với hắn rất tự nhiên lại còn có chút hách.
Dù sao cũng là NPC cần tìm, Trác đi tới.
- Ông vừa chọi tôi?
Trác hỏi, hắn không có chút gì gọi là lễ phép cả.
Gật đầu, ông già nói:
- Lão đây chỉ muốn gọi nhóc quay lại.
- Ông gọi hay tính chọi chết thằng nhóc này đấy.
Trác hơi bực, dù đau ít thì cũng là đau, chẳng ai muốn mình bị đau cả.
- Hề hề, lão lỡ tay.
Nhìn mặt lão già này rõ ràng là cố ý chứ lỡ tay gì.
- Thế ông cần gì?
Trác vào đề, NPC tự động bắt chuyện là rất hiếm, nhất là một NPC ẩn, không cần biết ông già này làm nghề gì Trác quyết định học, còn điều kiện để kích phát, hắn đã có vài cách. Mà nếu trong tay hắn có thứ mà ông già này cần thì lại càng dễ.
- Lúc nãy lão thấy nhóc đưa cho gã ăn mày kia một miếng thịt yêu thú phải không?
Con mắt ông già sáng lên.
"Lại thịt, mấy miếng thịt này đáng giá như vậy?" Trác ngạc nhiên. Không cần biết ông già này cần gì, có là được rồi, bây giờ Trác cần làm ông già này kích phát nghề nghiệp.
- Đúng vậy.
Trác đáp.
- Cậu cho lão một miếng được không?
Ông già đổi cách hô Trác là nhóc thành cậu.
- Lý do.
Trác thản nhiên.
- Hà hà, lý do sao? Người khác thấy lão còn sợ không kịp tiếp đãi, vậy mà nhóc không có một tia giác ngộ nào.
Ông già đổi giọng, lắc đầu nói.
- Ông nhìn ông thế này có khiến cho tôi tin được không.
Trác nói có vẻ bình tĩnh nhưng thật ra hắn đang mừng thầm, hắn đã đi đúng hướng.
- Hừ! Đó là do lão thích thế, nói cho nhóc biết lão đây là....
- Khoan!
Không để cho ông già nói hết, Trác cắt ngang.
- Ông là ai tôi không quan tâm, cho tôi lý do khiến tôi phải cho ông miếng thịt, chỉ thế thôi.
- Thằng nhóc....
Ông già đỏ mặt, đang định lên tiếng dạy dỗ thì Trác đã quay mặt đi, ngồi xuống, có vẻ như lơ đi ông già. Ông già không biết nói gì.
Đây là mục đích của Trác, phải khiến ông già muốn nói lên thân phận của mình rồi ngay lúc đó cắt ngang không để cho ông già nói ra, đó là bước một, mục đích rất đơn giản, cho ông già thấy dù ông là ai cũng kệ, hắn không quan tâm. Cách này làm ông già cảm thấy thân phận của ông không quá quan trọng, buộc ông già phải chú ý đến chính Trác hơn là miếng thịt trong tay hắn.
Bước hai mới quan trọng, bước này cần có chút may mắn, đó là hy vọng miếng thịt Trâu Điên trong tay Trác đủ sức hút với ông già mới thành công, nếu đủ thì việc tiếp theo là chờ ông già mở miệng bắt chuyện trước là được, còn nếu không đủ, vậy đành tạm biệt ông già này vậy.
Bây giờ Trác chỉ việc ngồi chờ.
Trong lúc chờ, Trác mở khung bạn thân ra, chọn tên Phá Hoại xin nói chuyện.
- Có chuyện gì không Trác?
Bên kia Phùng đã chọn xong chức nghiệp cho mình là Đao Cuồng, đang ở cùng một nhóm người, có vẻ là làm nhiệm vụ.
- Em có một món vũ khí cấp mười lăm, đẳng cấp bình thường, thuộc tính khá tốt định chuyển lại cho guild.
Trác nói, dĩ nhiên lúc này ông già NPC không thể nghe được.
- Cấp mười lăm! Tốt lắm, chú gửi qua luôn cho anh, để anh xem thuộc tính thế nào.
Phùng vui mừng, hiện tại đồ cấp mười lăm chưa có nhiều đa số đều là cấp mười, bởi đồ cấp này đánh quái cùng cấp bình thường sẽ không rơi ra, chỉ có một số ít quái tinh anh cùng boss cấp này mới có thể tìm được, ngoài ra chỉ có thể săn quái cấp cao một chút. Chưa nói về độ khó của việc giết quái cấp độ này, riêng việc mò tọa độ xuất hiện của chúng cũng là cả một vấn đề, vì vậy dù cho vũ khí Trác đưa nếu không quá tốt cũng đã rất tuyệt rồi.
"Tinh"
Tin nhắn gửi kèm đồ vật của Trác, mở ra, Phùng xem là một thanh kiếm.
Thở dài một hơi, nhóm này của Phùng không chọn chức nghiệp dùng kiếm nếu không có thể ưu tiên rồi, nhất là thuộc tính của thanh kiếm này gần như thuộc về đẳng cấp tốt, quá đáng giá.
- Được rồi, anh đã gửi tin nhắn cho Mai, buổi trưa chú gặp em nó lấy một khoản, hài, anh hâm mộ chú mày thật đấy, mới ngày đầu đã lĩnh một mớ rồi.
Phùng tấm tắc.
Nghe vậy, Trác cười cười không nói.
- Anh hỏi nhỏ chút, chú giết quái gì mà kiếm được vậy?
- Quái chữ đỏ cấp mười lăm.
Trác thành thật.
- Cái gì!
Phùng giật mình.
- Đã trả xong nhiệm vụ đội trưởng.
Một thành viên trong nhóm Phùng lên tiếng.
- Thôi, anh còn phải làm nhiệm vụ, gặp chú sau.
Trò chuyện chấm dứt, Trác vừa lòng, vậy là trưa nay hắn có thể rủng rỉnh rồi.
--------
Phùng đang rất đau đầu, với thực lực của Trác rõ ràng đủ để tiến vào nhóm thành viên tinh anh, nhưng nếu để Trác đi thì có vẻ tự đẩy nhóm Phùng mất đi một tay chủ lực. Chưa kể nhóm tinh anh đã bị hội trưởng khóa sổ, tạm thời không nhận thêm.
Hay đưa Trác vào nhóm chỉ đạo trực tiếp của hắn, cũng không được, Trác đã chọn chức nghiệp rồi, với lại Trác chưa hẳn thích hoạt động theo nhóm, đa số cao thủ đều như vậy. Nhưng nếu hoạt động bình thường thì lương lại thấp, mặc dù theo tiến độ hiện tại Trác dư khả năng săn trang bị nộp cho guild, thực lực đủ giết cả quái chữ đỏ - tinh anh cuồng cơ mà.
"Đành vậy, để sau thử nói với hội trưởng xem thế nào." Phùng lắc đầu, không nghĩ nữa.
--------
Quay lại với Trác, hắn vẫn đang chờ, gần mười phút qua rồi, ông già này vẫn không có động tĩnh gì. Chẳng lẽ hắn đã thất bại? Nếu vậy thật là xui xẻo, kiếm một NPC ẩn không dễ chút nào.
Đúng lúc Trác muốn rời đi, thì ông già lên tiếng:
- Được rồi, lão đây sẽ nói lý do cho cậu, chỉ là....
- Khoan!
Trác vui mừng quay lại cắt ngang lần hai, quá may mắn, miếng thịt đã đủ sức nặng.
- Bây giờ tôi không cần lý do, nếu cho ông miếng thịt thì tôi được gì?
Mắt Trác lóe lên, đây là trọng điểm, thử xem ông già này có đưa ra yêu cầu truyền nghề không, nếu không thì, hài~!
Bị cắt ngang lần nữa ông già mặt càng đỏ, nhưng nghe được câu tiếp theo của Trác, ông già cũng hiểu được. Bắt đầu đưa tay sờ người, có vẻ đang kiếm thứ gì đó trao đổi.
"Không phải chứ? Mình xui như vậy." Nhìn hành động của ông già, Trác thất vọng.
Rút tay ra khỏi người, ông già nhìn về phía Trác, thở dài nói:
- Lão chẳng có gì để đổi, chỉ có một thân nghề nghiệp gia truyền, nếu muốn lão sẽ truyền lại cho cậu.
"Đinh"
"Kích hoạt nghề nghiệp ẩn: Phù sư."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.