Chương 11: Trúng quả. Nhiệm vụ thất bại?
lhunda
07/01/2014
"Trí mạng"
"Cường kích"
-1885
Hai dòng chữ một xanh một vàng bay lên, ngay sau đó là một số thương tổn cực lớn.
Bụi lắng xuống, thân ảnh của Trác và con Trâu Điên hiện ra, cả hai đều dính sát vào tường.
Nhìn cặp sừng đâm sát bên hông, Trác chảy cả mồ hôi. Hắn mà chậm một giây thôi là toi rồi.
Lại nhìn sang con trâu, trên trán nó lúc này có thêm một cái cán dao màu lam, phần lưỡi dao không nghi ngờ gì đang nằm trong đầu nó.
Trác thở nhẹ một hơi, hắn đã thành công. Ban nãy sau khi suýt chết dưới chiêu gai đất của con trâu, Trác rất nhanh cầm con dao gắn vào bức tường, tất nhiên chỗ gắn chính là cái lỗ mà sừng con trâu tạo nên chứ hắn cũng chẳng có thời gian đâu mà khoét một cái lỗ, lợi dụng đặc tính chỉ húc thẳng của con trâu, Trác tiến lên dụ nó, ngay khi nó lao tới Trác chỉ việc chạy thẳng tới vị trí con dao sao cho đầu con trâu đối diện đúng với lưỡi dao là được. Trác tính toán, một chiêu này phải khiến máu con trâu giảm còn ít hơn một phần ba, nhưng không ngờ tốc độ cùng sức mạnh của con trâu tăng lên quá cao, nên khi đâm vào tường thay vì chỉ đâm nửa sừng nó lại đâm lún cả sừng, dẫn đến ăn nguyên cả con dao chỉ để mỗi cán.
"Xoẹt"
1000 exp
Hai chân sau con Trâu Điên khụy xuống, Trác nhận được một ngàn điểm kinh nghiệm, từ phía con trâu bắn ra vài món đồ. Thoáng cái Trác lên thêm mười phần trăm, hắn bây giờ đạt cấp 10 - 45%.
Kinh nghiệm không quá quan trọng, quan trọng là giết con Trâu Điên này thì lượm được cái gì.
Ngồi xuống, thứ đầu tiên Trác cầm lên là một miếng thịt.
"Thịt Trâu Điên (2)
Trâu điên nhưng thịt bình thường, mang trong người huyết thống yêu thú, là mỹ vị."
Vứt miếng thịt vào túi, Trác cầm lên một thanh kiếm.
"Gió Thu
Đẳng cấp: Bình thường
Sát thương vật lý: +105
Nhanh nhẹn: +10
Tốc độ xuất chiêu: +5%
Tăng 2% tỉ lệ đánh ra bạo kích.
Yêu cầu: Cấp 15
Đẳng cấp đáng lẽ phải cao hơn nhưng do sơ suất khi rèn khiến thanh kiếm chỉ đạt bình thường."
Nha, nha, nha, trúng mánh, nhìn thuộc tính của thanh kiếm cũng đủ nhận ra nó là cực phẩm, trong giai đoạn đầu của trò chơi thì món vũ khí này là cả một gia tài. Công sức của Trác đã được đền đáp xứng đáng, hắn định bán nó sao? Tất nhiên là không rồi, hắn sẽ đem thanh kiếm này nộp lại cho guild để nhận nóng một khoản đã, có tiền trong túi mới dám ra ngoài chứ.
Nhìn món cuối cùng, Trác thật sự muốn cười to lên, đây là đồ dành cho hắn.
"Sách kỹ năng 'Quất roi' (Thầy Đồ)."
Không thấy yêu cầu cụ thể, là kỹ năng giai đoạn đầu của Thầy Đồ, Trác ấn vào học tập.
Quyển sách lóe sáng rồi biến mất. Trác bật khung kỹ năng.
"Kỹ năng 'Quất roi' (cấp 0): Sát thương 30~45, đánh ra ba roi liên tiếp, làm lạnh năm giây, tiêu hao 10 điểm mp.
Cuối cùng Trác cũng học được một chiêu tấn công.
Trác thật sự thỏa mãn, lúc này cánh cửa đen cũng mở ra, tên Ất ló đầu vào.
- Giết có con trâu sao lâu thế.
Ất khinh thường nói.
Móa, tâm trạng vừa thoải mái được một chút, nghe giọng thằng này Trác lập tức thấy bực bội. Lần này không chơi nó một bả là không chịu được, chính tại thằng này mà hắn suýt chết, mặc dù lợi ích cũng khá lớn nhưng có điên mới vượt cấp giết quái mà toàn thân trống trơn thế này.
- Có chuyện gì vậy?
Có lẽ động tĩnh chiến đấu khá lớn nên thu hút một số người khác tới, nghe cái giọng hách dịch này không nghi ngờ gì là bá hộ Ngáo rồi.
Đúng như vậy, một gã NPC với khuôn mặt nhọn, dưới cằm có chùm râu dê, quần áo là lượt xuất hiện, trên đầu là dòng chữ 'Bá hộ Ngáo'.
- Dạ thưa ông, chỉ giết một con trâu thôi ạ.
Thấy chủ, Ất khom mình rất ư là lễ phép nói.
- Giết trâu?
Đưa mắt nhìn về phía con trâu chết, bá hộ Ngáo lập tức há hốc mồm hét lớn:
- Cục cưng, cục cưng!
Chạy thẳng tới xác con Trâu Điên, bá hộ Ngáo rống lên:
- Là thằng nào đã giết cục cưng của tao, cục cưng của tao mới được sinh ra còn chưa phát triển mà thằng nào đã giết nó.
Trác chảy mồ hôi, thằng bá hộ Ngáo này có sở thích thật quái dị, mà lão nói con Trâu Điên này chưa phát triển? Trác cảm thấy mình thật may mắn, lại nhìn thằng Ất há mồm muốn nói gì đó, Trác chụp ngay:
- Bá hộ ơi bá hộ, là thằng Ất giết cục cưng của ngài đấy, tôi vừa thấy rõ ràng.
- Thằng Ất!
Bá hộ Ngáo bạo rống.
- Không phải đâu ông, là thằng ăn mày kia giết đấy.
Ất hoảng hồn, thì ra hắn lấy nhầm trâu rồi.
- Bá hộ xem, tôi một thân nghèo đói tật nguyền thế này thì sức đâu mà giết cho nổi, nếu quả thật giết được nó tôi đã chẳng phải ăn mày.
Thân phận ăn mày lập tức hiện rõ tác dụng, Trác còn co quắp cánh tay lại cho thêm phần chân thật.
- Bay đâu, lôi thằng Ất ra thiến d... nó.
- A a a a a a a a.
Một hồi rống lên thảm thiết.
Tuy là trò chơi nhưng nghe tên Ất kêu Trác cũng thấy thốn, coi như trút được nỗi bực đi.
- Thế mày đến đây làm gì?
Bá hộ Ngáo quay sang Trác hỏi.
Cầm chiếc vòng ra, Trác nói rõ mục đích.
Một lát sau, bên ngoài cửa nhà bá hộ Ngáo, Trác cầm trong tay một cái túi.
"Túi tiền: hai vàng (đã khóa)."
Coi bộ giá trị của cái vòng đó rất lớn à, chỉ đem trả lại mà Trác được trả tới hai vàng.
Chết, nãy giờ hắn quên nhìn thời gian, hiện chỉ còn mười bảy phút. Còn phải kiếm tới sáu vàng, không ổn.
Vội vàng chạy đi, nếu không nhanh lên Trác sẽ thất bại.
Mười lăm phút sau.
- Ồ! Tên ăn mày này trông tội nghiệp quá.
- Đúng vậy, tôi thấy hắn vừa co người vừa lẩm bẩm rất đáng thương.
- Hắn lẩm bẩm cái gì?
- Cái gì mà không đủ, hai phút, năm giây, rồi ồ lên như quyết định cái gì đó, xong lại xụ xuống.
- Tội quá, là NPC ăn mày lại còn bị điên.
Vài người, cả NPC lẫn người chơi đi ngang qua đều quăng lại cho vài xu. Còn tên ăn mày này đương nhiên là Trác rồi, hắn bị điên sao? Không phải, Trác chỉ đang ngồi kiểm kê thành quả, lúc buột miệng nói lại bị người nghe thấy nên mới vậy. Hiện tại thời gian sắp hết hắn chỉ xin được hơn sáu vàng, có vẻ không thể hoàn thành nhiệm vụ học nghề rồi. Trác tính bán thanh kiếm đi nhưng ngẫm lại thấy không đáng, vậy mới có vụ hắn ồ lên. Bây giờ mà bán cũng chẳng kịp, đành thôi buông tay vậy, tiếc nhất là bị mất bộ đồ ăn mày.
Lượm nốt những đồng xu dưới đất, tiền thì kiểu nào cũng là tiền, đằng nào cũng thất bại chẳng biết số tiền đã khóa có được mở không hay là bị tước luôn. Còn ba mươi giây, Trác nhìn đường đi về phía tên trùm ăn mày.
"Cường kích"
-1885
Hai dòng chữ một xanh một vàng bay lên, ngay sau đó là một số thương tổn cực lớn.
Bụi lắng xuống, thân ảnh của Trác và con Trâu Điên hiện ra, cả hai đều dính sát vào tường.
Nhìn cặp sừng đâm sát bên hông, Trác chảy cả mồ hôi. Hắn mà chậm một giây thôi là toi rồi.
Lại nhìn sang con trâu, trên trán nó lúc này có thêm một cái cán dao màu lam, phần lưỡi dao không nghi ngờ gì đang nằm trong đầu nó.
Trác thở nhẹ một hơi, hắn đã thành công. Ban nãy sau khi suýt chết dưới chiêu gai đất của con trâu, Trác rất nhanh cầm con dao gắn vào bức tường, tất nhiên chỗ gắn chính là cái lỗ mà sừng con trâu tạo nên chứ hắn cũng chẳng có thời gian đâu mà khoét một cái lỗ, lợi dụng đặc tính chỉ húc thẳng của con trâu, Trác tiến lên dụ nó, ngay khi nó lao tới Trác chỉ việc chạy thẳng tới vị trí con dao sao cho đầu con trâu đối diện đúng với lưỡi dao là được. Trác tính toán, một chiêu này phải khiến máu con trâu giảm còn ít hơn một phần ba, nhưng không ngờ tốc độ cùng sức mạnh của con trâu tăng lên quá cao, nên khi đâm vào tường thay vì chỉ đâm nửa sừng nó lại đâm lún cả sừng, dẫn đến ăn nguyên cả con dao chỉ để mỗi cán.
"Xoẹt"
1000 exp
Hai chân sau con Trâu Điên khụy xuống, Trác nhận được một ngàn điểm kinh nghiệm, từ phía con trâu bắn ra vài món đồ. Thoáng cái Trác lên thêm mười phần trăm, hắn bây giờ đạt cấp 10 - 45%.
Kinh nghiệm không quá quan trọng, quan trọng là giết con Trâu Điên này thì lượm được cái gì.
Ngồi xuống, thứ đầu tiên Trác cầm lên là một miếng thịt.
"Thịt Trâu Điên (2)
Trâu điên nhưng thịt bình thường, mang trong người huyết thống yêu thú, là mỹ vị."
Vứt miếng thịt vào túi, Trác cầm lên một thanh kiếm.
"Gió Thu
Đẳng cấp: Bình thường
Sát thương vật lý: +105
Nhanh nhẹn: +10
Tốc độ xuất chiêu: +5%
Tăng 2% tỉ lệ đánh ra bạo kích.
Yêu cầu: Cấp 15
Đẳng cấp đáng lẽ phải cao hơn nhưng do sơ suất khi rèn khiến thanh kiếm chỉ đạt bình thường."
Nha, nha, nha, trúng mánh, nhìn thuộc tính của thanh kiếm cũng đủ nhận ra nó là cực phẩm, trong giai đoạn đầu của trò chơi thì món vũ khí này là cả một gia tài. Công sức của Trác đã được đền đáp xứng đáng, hắn định bán nó sao? Tất nhiên là không rồi, hắn sẽ đem thanh kiếm này nộp lại cho guild để nhận nóng một khoản đã, có tiền trong túi mới dám ra ngoài chứ.
Nhìn món cuối cùng, Trác thật sự muốn cười to lên, đây là đồ dành cho hắn.
"Sách kỹ năng 'Quất roi' (Thầy Đồ)."
Không thấy yêu cầu cụ thể, là kỹ năng giai đoạn đầu của Thầy Đồ, Trác ấn vào học tập.
Quyển sách lóe sáng rồi biến mất. Trác bật khung kỹ năng.
"Kỹ năng 'Quất roi' (cấp 0): Sát thương 30~45, đánh ra ba roi liên tiếp, làm lạnh năm giây, tiêu hao 10 điểm mp.
Cuối cùng Trác cũng học được một chiêu tấn công.
Trác thật sự thỏa mãn, lúc này cánh cửa đen cũng mở ra, tên Ất ló đầu vào.
- Giết có con trâu sao lâu thế.
Ất khinh thường nói.
Móa, tâm trạng vừa thoải mái được một chút, nghe giọng thằng này Trác lập tức thấy bực bội. Lần này không chơi nó một bả là không chịu được, chính tại thằng này mà hắn suýt chết, mặc dù lợi ích cũng khá lớn nhưng có điên mới vượt cấp giết quái mà toàn thân trống trơn thế này.
- Có chuyện gì vậy?
Có lẽ động tĩnh chiến đấu khá lớn nên thu hút một số người khác tới, nghe cái giọng hách dịch này không nghi ngờ gì là bá hộ Ngáo rồi.
Đúng như vậy, một gã NPC với khuôn mặt nhọn, dưới cằm có chùm râu dê, quần áo là lượt xuất hiện, trên đầu là dòng chữ 'Bá hộ Ngáo'.
- Dạ thưa ông, chỉ giết một con trâu thôi ạ.
Thấy chủ, Ất khom mình rất ư là lễ phép nói.
- Giết trâu?
Đưa mắt nhìn về phía con trâu chết, bá hộ Ngáo lập tức há hốc mồm hét lớn:
- Cục cưng, cục cưng!
Chạy thẳng tới xác con Trâu Điên, bá hộ Ngáo rống lên:
- Là thằng nào đã giết cục cưng của tao, cục cưng của tao mới được sinh ra còn chưa phát triển mà thằng nào đã giết nó.
Trác chảy mồ hôi, thằng bá hộ Ngáo này có sở thích thật quái dị, mà lão nói con Trâu Điên này chưa phát triển? Trác cảm thấy mình thật may mắn, lại nhìn thằng Ất há mồm muốn nói gì đó, Trác chụp ngay:
- Bá hộ ơi bá hộ, là thằng Ất giết cục cưng của ngài đấy, tôi vừa thấy rõ ràng.
- Thằng Ất!
Bá hộ Ngáo bạo rống.
- Không phải đâu ông, là thằng ăn mày kia giết đấy.
Ất hoảng hồn, thì ra hắn lấy nhầm trâu rồi.
- Bá hộ xem, tôi một thân nghèo đói tật nguyền thế này thì sức đâu mà giết cho nổi, nếu quả thật giết được nó tôi đã chẳng phải ăn mày.
Thân phận ăn mày lập tức hiện rõ tác dụng, Trác còn co quắp cánh tay lại cho thêm phần chân thật.
- Bay đâu, lôi thằng Ất ra thiến d... nó.
- A a a a a a a a.
Một hồi rống lên thảm thiết.
Tuy là trò chơi nhưng nghe tên Ất kêu Trác cũng thấy thốn, coi như trút được nỗi bực đi.
- Thế mày đến đây làm gì?
Bá hộ Ngáo quay sang Trác hỏi.
Cầm chiếc vòng ra, Trác nói rõ mục đích.
Một lát sau, bên ngoài cửa nhà bá hộ Ngáo, Trác cầm trong tay một cái túi.
"Túi tiền: hai vàng (đã khóa)."
Coi bộ giá trị của cái vòng đó rất lớn à, chỉ đem trả lại mà Trác được trả tới hai vàng.
Chết, nãy giờ hắn quên nhìn thời gian, hiện chỉ còn mười bảy phút. Còn phải kiếm tới sáu vàng, không ổn.
Vội vàng chạy đi, nếu không nhanh lên Trác sẽ thất bại.
Mười lăm phút sau.
- Ồ! Tên ăn mày này trông tội nghiệp quá.
- Đúng vậy, tôi thấy hắn vừa co người vừa lẩm bẩm rất đáng thương.
- Hắn lẩm bẩm cái gì?
- Cái gì mà không đủ, hai phút, năm giây, rồi ồ lên như quyết định cái gì đó, xong lại xụ xuống.
- Tội quá, là NPC ăn mày lại còn bị điên.
Vài người, cả NPC lẫn người chơi đi ngang qua đều quăng lại cho vài xu. Còn tên ăn mày này đương nhiên là Trác rồi, hắn bị điên sao? Không phải, Trác chỉ đang ngồi kiểm kê thành quả, lúc buột miệng nói lại bị người nghe thấy nên mới vậy. Hiện tại thời gian sắp hết hắn chỉ xin được hơn sáu vàng, có vẻ không thể hoàn thành nhiệm vụ học nghề rồi. Trác tính bán thanh kiếm đi nhưng ngẫm lại thấy không đáng, vậy mới có vụ hắn ồ lên. Bây giờ mà bán cũng chẳng kịp, đành thôi buông tay vậy, tiếc nhất là bị mất bộ đồ ăn mày.
Lượm nốt những đồng xu dưới đất, tiền thì kiểu nào cũng là tiền, đằng nào cũng thất bại chẳng biết số tiền đã khóa có được mở không hay là bị tước luôn. Còn ba mươi giây, Trác nhìn đường đi về phía tên trùm ăn mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.