Chương 23:
Mưa Mùa Hạ
17/07/2024
Cô nghĩ đến bây giờ đang ở bên ngoài, dù hắn có giận, hẳn là cũng chẳng thể làm gì được cô, vì vậy thu hết can đảm nhìn thẳng vào mắt hắn, gằn từng chữ nói: “Không giận! Mà là ghét cay ghét đắng!”
Thế nhưng, ngoài dự đoán của Cố Hiên, Trịnh Trí lại không hề nổi giận, hắn ôm cô vào lòng, kéo đầu cô lại in xuống một nụ hôn:
“Đừng ghét! Ba hứa tối nay sẽ đền bù lại cho Cố Hiên mà!” Cực kỳ dịu dàng, cực kỳ ôn nhu, như đang dỗ cô người yêu bé nhỏ giận dỗi!
Cực kỳ vô sỉ!
Cố Hiên thấy buồn nôn trong lòng, muốn đẩy hắn ra. Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ, sau đó là tiếng của nhân viên phục vụ vang lên ngoài cửa:
“Thưa quý khách, đồ ăn đã đến.”
Trịnh Trị buông Cố Hiên ra, ngữ khí lãnh đạm: “Vào đi.”
Sau đó, nữ nhân viên phục vụ liền bê khay đồ ăn vào, đặt từng đĩa lên bàn, “Chúc quý khách ngon miệng!”
Nói xong, cô rút lui ra ngoài, đóng cửa lại.
“Cố Hiên, ăn đi, đây là món ếch sốt thần tiên mà ba thích ăn nhất ở quán này, con nếm thử xem.” Trịnh Trí gắp một cái đùi ếch đặt vào bát Cố Hiên.
Cố Hiên nhìn đùi ếch trong bát, thực ra cô rất thích ăn các món làm từ ếch, nhưng nghe nói món này là Trịnh Trí thích ăn, tự dưng cô lại thấy phản cảm.
Nhưng cũng không nên lãng phí đồ ăn! Cố Hiên nghĩ vậy, cầm đùa gắp lên ăn.
Trịnh Trí ở bên cạnh săn sóc gắp đồ ăn, rót nước, đưa giấy ăn cho cô, để ý đến từng biểu cảm của cô khi ăn. Hắn thấy cô hơi hơi nhăn mày khi ăn món cá cay, thầm đoán cô không ăn được cay, liền đưa nước lọc qua cho cô uống.
Cố Hiên không thích Trịnh Trí quan tâm, chăm sóc cô, nhưng cố tình người đàn ông này cứ nhất định phải quan tâm chăm sóc cô như vậy. Cô cũng chỉ có thể chịu đựng.
Ăn cơm xong, Cố Hiên không muốn về nhà, cô không muốn lại ở riêng với hắn trong căn phòng kia, vì vậy, cô liếc mắt nhìn Trịnh Trí đang đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên tính tiền, mím môi một cái, khẽ nói:
“Ba!”
Trịnh Trí đang thanh toán với nhân viên phục vụ, nghe vậy quay đầu lại, ôn nhu, sủng nịnh nói, “Sao thế?”
Nhân viên phục vụ cầm thẻ ngân hàng của Trịnh Trí, đi ra ngoài quẹt thẻ.
Cố Hiên hít một hơi thật sâu, nói: “Con chưa muốn về nhà, đi ra ngoài hóng gió một chút được không?”
Trịnh Trí kéo cô lại, hôn lên tóc cô, ôn tồn nói: “Không được, Cố Hiên, để mai nhé, hôm nay không được.” Vừa nói hắn vừa dùng một bàn tay khác cầm lấy tay Cố Hiên, kéo đến đặt ở giữa hai chân hắn, “Nơi này của ba đang rất nhớ Cố Hiên. Chỉ muốn về nhà ngay lập tức.”
----
Trịnh Trí một đường lái xe cấp tốc đưa Cố Hiên về nhà. Vừa mở cửa bước vào nhà, việc đầu tiên của hắn làm là cởi quần áo trên người chính mình, sau đó kéo Cố Hiên vẫn còn đang đứng chết lặng ở cửa vào phòng ngủ.
Cố Hiên bị đẩy xuống giường liền tỉnh lại một chút, cô vội vàng trượt người xuống giường, “Ba, hôm nay đã…đã…làm…một lần rồi. Như vậy là đủ rồi.”
Thế nhưng, ngoài dự đoán của Cố Hiên, Trịnh Trí lại không hề nổi giận, hắn ôm cô vào lòng, kéo đầu cô lại in xuống một nụ hôn:
“Đừng ghét! Ba hứa tối nay sẽ đền bù lại cho Cố Hiên mà!” Cực kỳ dịu dàng, cực kỳ ôn nhu, như đang dỗ cô người yêu bé nhỏ giận dỗi!
Cực kỳ vô sỉ!
Cố Hiên thấy buồn nôn trong lòng, muốn đẩy hắn ra. Đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ, sau đó là tiếng của nhân viên phục vụ vang lên ngoài cửa:
“Thưa quý khách, đồ ăn đã đến.”
Trịnh Trị buông Cố Hiên ra, ngữ khí lãnh đạm: “Vào đi.”
Sau đó, nữ nhân viên phục vụ liền bê khay đồ ăn vào, đặt từng đĩa lên bàn, “Chúc quý khách ngon miệng!”
Nói xong, cô rút lui ra ngoài, đóng cửa lại.
“Cố Hiên, ăn đi, đây là món ếch sốt thần tiên mà ba thích ăn nhất ở quán này, con nếm thử xem.” Trịnh Trí gắp một cái đùi ếch đặt vào bát Cố Hiên.
Cố Hiên nhìn đùi ếch trong bát, thực ra cô rất thích ăn các món làm từ ếch, nhưng nghe nói món này là Trịnh Trí thích ăn, tự dưng cô lại thấy phản cảm.
Nhưng cũng không nên lãng phí đồ ăn! Cố Hiên nghĩ vậy, cầm đùa gắp lên ăn.
Trịnh Trí ở bên cạnh săn sóc gắp đồ ăn, rót nước, đưa giấy ăn cho cô, để ý đến từng biểu cảm của cô khi ăn. Hắn thấy cô hơi hơi nhăn mày khi ăn món cá cay, thầm đoán cô không ăn được cay, liền đưa nước lọc qua cho cô uống.
Cố Hiên không thích Trịnh Trí quan tâm, chăm sóc cô, nhưng cố tình người đàn ông này cứ nhất định phải quan tâm chăm sóc cô như vậy. Cô cũng chỉ có thể chịu đựng.
Ăn cơm xong, Cố Hiên không muốn về nhà, cô không muốn lại ở riêng với hắn trong căn phòng kia, vì vậy, cô liếc mắt nhìn Trịnh Trí đang đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên tính tiền, mím môi một cái, khẽ nói:
“Ba!”
Trịnh Trí đang thanh toán với nhân viên phục vụ, nghe vậy quay đầu lại, ôn nhu, sủng nịnh nói, “Sao thế?”
Nhân viên phục vụ cầm thẻ ngân hàng của Trịnh Trí, đi ra ngoài quẹt thẻ.
Cố Hiên hít một hơi thật sâu, nói: “Con chưa muốn về nhà, đi ra ngoài hóng gió một chút được không?”
Trịnh Trí kéo cô lại, hôn lên tóc cô, ôn tồn nói: “Không được, Cố Hiên, để mai nhé, hôm nay không được.” Vừa nói hắn vừa dùng một bàn tay khác cầm lấy tay Cố Hiên, kéo đến đặt ở giữa hai chân hắn, “Nơi này của ba đang rất nhớ Cố Hiên. Chỉ muốn về nhà ngay lập tức.”
----
Trịnh Trí một đường lái xe cấp tốc đưa Cố Hiên về nhà. Vừa mở cửa bước vào nhà, việc đầu tiên của hắn làm là cởi quần áo trên người chính mình, sau đó kéo Cố Hiên vẫn còn đang đứng chết lặng ở cửa vào phòng ngủ.
Cố Hiên bị đẩy xuống giường liền tỉnh lại một chút, cô vội vàng trượt người xuống giường, “Ba, hôm nay đã…đã…làm…một lần rồi. Như vậy là đủ rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.