Chương 24:
Mưa Mùa Hạ
17/07/2024
Trịnh Trí từ trên giường nhìn xuống Cố Hiên, có chút không vui, giọng nói trở nên lạnh hơn: “Cố Hiên!”
Cố Hiên nhạy cảm nhận ra giọng nói của hắn đã biến đổi, trở nên lạnh hơn, không khỏi run người suy nghĩ, tại sao mới hơn một tiếng trước khi ở nhà hàng kia, hắn vẫn còn dịu dàng, chiều chuộng cô như vậy, vừa về đến nhà đã giống như biến thành một người khác?
Cô nép vào góc tường, không muốn lên giường, cô sợ cảm giác vật kia của hắn cọ xát trên người cô, sợ cảm giác bàn tay hắn trượt qua lại trên thân thể cô.
“Cố Hiên!” Giọng nói của Trịnh Trí đã dần dần mất đi kiên nhẫn, “Ngoan nào!”
Chữ “ngoan” như có ma chú tác động thật sâu vào Cố Hiên, khiến cô nhớ lại hậu quả của việc không nghe lời mà hắn đã từng nói với cô.
Cô chậm chạp đứng lên, ngồi xuống bên giường, Trịnh Trí như một con sói đói chồm lên người cô, đè cô xuống. Một đêm này Cố Hiên không biết Trịnh Trí đã xuất ra bao nhiêu lần, cô chỉ cảm thấy may mắn vì hắn vẫn giữ lời, không cắm vào trong cô, lại cũng cảm thấy thân thể mệt mỏi đến rã rời.
Đến nửa đêm, khi đã thỏa mãn, Trịnh Trí lại giống như hôm qua, ôn nhu chăm sóc, lau chùi cho cô.
Cố Hiên nằm yên mặc kệ hắn xử lý cho cô. Trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ, làm cách nào để thoát ra khỏi tình cảnh này.
Nhìn thấy bóng lưng Trịnh Trí bê chậu nước đi đổ, trong đầu cô bỗng nhiên chợt lóe.
Cô nhớ lại hành động và thói quen của Trịnh Trí, mỗi lần trước khi hắn cưỡng bức cô, đều rất lạnh lùng, bá đạo, không dung cự tuyệt. Nhưng sau khi thỏa mãn xong, hắn lại như biến thành một người khác, dịu dàng, săn sóc, thậm chí có chút chiều chuộng cô, cô hơi tỏ thái độ hắn cũng không hề tức giận như trước đó.
Trong lòng cô ẩn ẩn có một suy đoán, nếu điều này đúng, có lẽ, cô có thể lợi dụng nó.
Vừa lúc Trịnh Trí đã đổ nước xong, đi vào, lên giường nằm xuống bên cạnh Cố Hiên.
Cô muốn xác định lại phát hiện vừa rồi, liền khẽ ưm một tiếng, sau đó nói: “Ba, con khát nước.”
Trịnh Trí nghe vậy, vừa nằm xuống giường lập tức liền ngồi dậy, quan tâm nói: “Để ba đi rót nước cho con.”
Một lát sau, hắn cầm ly nước trên tay, đi vào trong phòng.
Cố Hiên nhìn thấy nhăn mày lại, không vui nói: Không uống nước thường, con muốn uống nước ấm.
Trịnh Trí hơi ngạc nhiên, Cố Hiên tối nay biểu hiện hơi khác, nhưng hắn cũng vui vẻ chiều chuộng cô gái nhỏ của hắn.
“Được vậy để ba đi đun một chút nước ấm.”
Lát sau, một ly nước ấm lại được bưng vào.
Cố Hiên từ trên giường ngồi dậy, cầm ly nước, lại thấy không muốn uống nước: “Ba, con không thích nước trắng, ba đun cho con ly sữa đi.”
Trịnh Trí thấy Cố Hiên mè nheo như vậy, không nhịn được bật cười, lại yêu chiều nói: “Vậy con chịu khó chờ ba chút nhé.” Nói xong, hắn lại cầm ly nước đi ra ngoài.
Lúc này, Cố Hiên gần như đã xác nhận được suy đoán của mình, cô nằm xuống giường, nghĩ nghĩ, cơ thể mệt mỏi khiến cô ngủ mất lúc nào không hay.
Khi Trịnh Trí cầm ly sữa nóng đi vào, thấy cô gái nhỏ của hắn đã ngủ tự bao giờ.
Hắn mỉm cười nhìn cô. Đêm nay cô gái nhỏ lại biết làm nũng!
Cố Hiên nhạy cảm nhận ra giọng nói của hắn đã biến đổi, trở nên lạnh hơn, không khỏi run người suy nghĩ, tại sao mới hơn một tiếng trước khi ở nhà hàng kia, hắn vẫn còn dịu dàng, chiều chuộng cô như vậy, vừa về đến nhà đã giống như biến thành một người khác?
Cô nép vào góc tường, không muốn lên giường, cô sợ cảm giác vật kia của hắn cọ xát trên người cô, sợ cảm giác bàn tay hắn trượt qua lại trên thân thể cô.
“Cố Hiên!” Giọng nói của Trịnh Trí đã dần dần mất đi kiên nhẫn, “Ngoan nào!”
Chữ “ngoan” như có ma chú tác động thật sâu vào Cố Hiên, khiến cô nhớ lại hậu quả của việc không nghe lời mà hắn đã từng nói với cô.
Cô chậm chạp đứng lên, ngồi xuống bên giường, Trịnh Trí như một con sói đói chồm lên người cô, đè cô xuống. Một đêm này Cố Hiên không biết Trịnh Trí đã xuất ra bao nhiêu lần, cô chỉ cảm thấy may mắn vì hắn vẫn giữ lời, không cắm vào trong cô, lại cũng cảm thấy thân thể mệt mỏi đến rã rời.
Đến nửa đêm, khi đã thỏa mãn, Trịnh Trí lại giống như hôm qua, ôn nhu chăm sóc, lau chùi cho cô.
Cố Hiên nằm yên mặc kệ hắn xử lý cho cô. Trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ, làm cách nào để thoát ra khỏi tình cảnh này.
Nhìn thấy bóng lưng Trịnh Trí bê chậu nước đi đổ, trong đầu cô bỗng nhiên chợt lóe.
Cô nhớ lại hành động và thói quen của Trịnh Trí, mỗi lần trước khi hắn cưỡng bức cô, đều rất lạnh lùng, bá đạo, không dung cự tuyệt. Nhưng sau khi thỏa mãn xong, hắn lại như biến thành một người khác, dịu dàng, săn sóc, thậm chí có chút chiều chuộng cô, cô hơi tỏ thái độ hắn cũng không hề tức giận như trước đó.
Trong lòng cô ẩn ẩn có một suy đoán, nếu điều này đúng, có lẽ, cô có thể lợi dụng nó.
Vừa lúc Trịnh Trí đã đổ nước xong, đi vào, lên giường nằm xuống bên cạnh Cố Hiên.
Cô muốn xác định lại phát hiện vừa rồi, liền khẽ ưm một tiếng, sau đó nói: “Ba, con khát nước.”
Trịnh Trí nghe vậy, vừa nằm xuống giường lập tức liền ngồi dậy, quan tâm nói: “Để ba đi rót nước cho con.”
Một lát sau, hắn cầm ly nước trên tay, đi vào trong phòng.
Cố Hiên nhìn thấy nhăn mày lại, không vui nói: Không uống nước thường, con muốn uống nước ấm.
Trịnh Trí hơi ngạc nhiên, Cố Hiên tối nay biểu hiện hơi khác, nhưng hắn cũng vui vẻ chiều chuộng cô gái nhỏ của hắn.
“Được vậy để ba đi đun một chút nước ấm.”
Lát sau, một ly nước ấm lại được bưng vào.
Cố Hiên từ trên giường ngồi dậy, cầm ly nước, lại thấy không muốn uống nước: “Ba, con không thích nước trắng, ba đun cho con ly sữa đi.”
Trịnh Trí thấy Cố Hiên mè nheo như vậy, không nhịn được bật cười, lại yêu chiều nói: “Vậy con chịu khó chờ ba chút nhé.” Nói xong, hắn lại cầm ly nước đi ra ngoài.
Lúc này, Cố Hiên gần như đã xác nhận được suy đoán của mình, cô nằm xuống giường, nghĩ nghĩ, cơ thể mệt mỏi khiến cô ngủ mất lúc nào không hay.
Khi Trịnh Trí cầm ly sữa nóng đi vào, thấy cô gái nhỏ của hắn đã ngủ tự bao giờ.
Hắn mỉm cười nhìn cô. Đêm nay cô gái nhỏ lại biết làm nũng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.