Chương 16: Mỹ Nhân Băng Giá
Mưa Mùa Hạ
16/07/2024
Công bằng mà nói, người theo đuổi Cố Hiên rất nhiều, không phải hot boy thì cũng là học bá, hoặc không thì cũng được liệt kê vào danh sách trai đẹp cần được bảo tồn. Vậy mà, Cố Hiên không để ý một ai. Dần dần, những người theo đuổi cô cũng tự động hiểu ý rời đi, chỉ duy độc Cảnh Nhân vẫn kiên trì được 3 năm.
Haizzz, tội nghiệp cho dàn trai đẹp theo đuổi Cố Hiên, phải chăng chuyển sang theo đổi cô, đã không bị lâm vào tình cảnh “hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình” như vậy. Đúng là mỹ nhân băng giá mà!
Mộng Điệp ở trong lòng cảm thấy đáng tiếc cho dàn trai đẹp, lại cũng cảm thán cô bạn thân quả thật là làm bằng băng.
Đột nhiên, cô nhớ ra một chuyện: “Ê, Cố Hiên, Cảnh Nhân, sắp đến hạn nộp bài tập thực hành nhóm rồi. Cuối tuần này chúng ta cùng tụ tập lại làm bài tập đi.”
Nghe Mộng Điệp nhắc đến, Cố Hiên cũng nhớ ra, tuần trước cô giáo giao bài tập nhóm. Cô, Mộng Điệp, Cảnh Nhân và hai người nữa ghép thành một nhóm.
“Được! Để chút nữa tớ nhắn tin thông báo cho Mai Như và Ái Quốc. Hai người đó đang đi mua tài liệu làm bài tập. Chúng ta tập trung ở đâu đây?”
Mộng Điệp: “Café Phù Vân đi, ở đó không gian vừa rộng rãi, vừa thoáng đãng, view đẹp, lại khá riêng tư. Làm xong chúng ta còn có thể ra hồ nhân tạo gần đó chơi đạp vịt, hóng gió.”
Cảnh Nhân trong lòng vừa động, lén lút liếc nhìn Cố Hiên một cái, hắn cũng muốn ngồi đạp vịt chung với Cố Hiên, giống như hẹn hò.
Cố Hiên lại không nghĩ nhiều đến thế, mà lúc này cô cũng không có tâm trí để nghĩ, gật đầu đáp ứng luôn, sau đó lại lâm vào trầm tư.
Đến bốn giờ chiều, khi Cố Hiên đang ngồi trong lớp học tiết cuối cùng, bỗng nhiên di động rung lên. Cô mở ra nhìn, là một tin nhắn zalo của người lạ chưa được lưu vào danh bạ.
“Cố Hiên, con đã sắp học xong chưa?”
Tin nhắn của Trịnh Trí! Tay cô run lên một chút, điện thoại suýt chút nữa rơi xuống bàn. Cô cất di động đi không trả lời.
Năm phút sau, di động lại rung lên. Cố Hiên cường trấn định, không muốn mở ra xem, nhưng lại sợ người đàn ông kia sẽ làm cái gì, cuối cùng vẫn lôi ra đọc.
“Có nhớ ba không?”
Cô nhíu mày, hắn muốn làm cái gì? Sao lại nhắn tin cho cô theo kiểu như thế này? Giữa cô và hắn, là quan hệ gì? Là kẻ cưỡng hiếp và nạn nhân. Nạn nhân như cô sao có thể nhớ thương hắn?
Mà nạn nhân như cô lại bị hắn chặn mọi đường sống, không thể tố giác mà cũng không thể trốn chạy.
Cố Hiên lựa chọn trực tiếp mặc kệ tin nhắn của hắn.
Cả ngày hôm nay, cô đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng không có biện pháp nào ổn thỏa. Cô muốn tố cáo hắn nhưng thế lực nhà hắn quá mạnh, cô nghĩ đến việc chạy trốn, nhưng mẹ cô lại đang nằm trong vòng kiểm soát của hắn.
Trong lòng cô vẫn còn ôm một tâm lý may mắn, có lẽ hắn chỉ là đang dọa cô, hắn không phải là người Trịnh Gia. Nhưng cả ngày hôm nay cô xây dựng tâm lý mãi vẫn chưa có đủ can đảm để gọi cho mẹ cô xác nhận lại thông tin này. Nhỡ đâu…những điều hắn nói là thật, vậy cô phải làm sao?
Suy nghĩ đến tận khi tiếng chuông tan học vang lên, Cố Hiên mới quyết định gọi điện cho mẹ. Dù sự thật thế nào, cô cũng phải đối diện.
Cô cầm di động lên, đeo ba lô, chào tạm biệt Mộng Điệp sau đó nhanh chóng rời đi trước.
Mộng Điệp nhìn theo bóng dáng cô nhanh chóng biến mất ở sau cửa lớp, cảm thấy hôm nay sao Cố Hiên cứ kỳ kỳ quái quái?
Haizzz, tội nghiệp cho dàn trai đẹp theo đuổi Cố Hiên, phải chăng chuyển sang theo đổi cô, đã không bị lâm vào tình cảnh “hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình” như vậy. Đúng là mỹ nhân băng giá mà!
Mộng Điệp ở trong lòng cảm thấy đáng tiếc cho dàn trai đẹp, lại cũng cảm thán cô bạn thân quả thật là làm bằng băng.
Đột nhiên, cô nhớ ra một chuyện: “Ê, Cố Hiên, Cảnh Nhân, sắp đến hạn nộp bài tập thực hành nhóm rồi. Cuối tuần này chúng ta cùng tụ tập lại làm bài tập đi.”
Nghe Mộng Điệp nhắc đến, Cố Hiên cũng nhớ ra, tuần trước cô giáo giao bài tập nhóm. Cô, Mộng Điệp, Cảnh Nhân và hai người nữa ghép thành một nhóm.
“Được! Để chút nữa tớ nhắn tin thông báo cho Mai Như và Ái Quốc. Hai người đó đang đi mua tài liệu làm bài tập. Chúng ta tập trung ở đâu đây?”
Mộng Điệp: “Café Phù Vân đi, ở đó không gian vừa rộng rãi, vừa thoáng đãng, view đẹp, lại khá riêng tư. Làm xong chúng ta còn có thể ra hồ nhân tạo gần đó chơi đạp vịt, hóng gió.”
Cảnh Nhân trong lòng vừa động, lén lút liếc nhìn Cố Hiên một cái, hắn cũng muốn ngồi đạp vịt chung với Cố Hiên, giống như hẹn hò.
Cố Hiên lại không nghĩ nhiều đến thế, mà lúc này cô cũng không có tâm trí để nghĩ, gật đầu đáp ứng luôn, sau đó lại lâm vào trầm tư.
Đến bốn giờ chiều, khi Cố Hiên đang ngồi trong lớp học tiết cuối cùng, bỗng nhiên di động rung lên. Cô mở ra nhìn, là một tin nhắn zalo của người lạ chưa được lưu vào danh bạ.
“Cố Hiên, con đã sắp học xong chưa?”
Tin nhắn của Trịnh Trí! Tay cô run lên một chút, điện thoại suýt chút nữa rơi xuống bàn. Cô cất di động đi không trả lời.
Năm phút sau, di động lại rung lên. Cố Hiên cường trấn định, không muốn mở ra xem, nhưng lại sợ người đàn ông kia sẽ làm cái gì, cuối cùng vẫn lôi ra đọc.
“Có nhớ ba không?”
Cô nhíu mày, hắn muốn làm cái gì? Sao lại nhắn tin cho cô theo kiểu như thế này? Giữa cô và hắn, là quan hệ gì? Là kẻ cưỡng hiếp và nạn nhân. Nạn nhân như cô sao có thể nhớ thương hắn?
Mà nạn nhân như cô lại bị hắn chặn mọi đường sống, không thể tố giác mà cũng không thể trốn chạy.
Cố Hiên lựa chọn trực tiếp mặc kệ tin nhắn của hắn.
Cả ngày hôm nay, cô đã suy nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng không có biện pháp nào ổn thỏa. Cô muốn tố cáo hắn nhưng thế lực nhà hắn quá mạnh, cô nghĩ đến việc chạy trốn, nhưng mẹ cô lại đang nằm trong vòng kiểm soát của hắn.
Trong lòng cô vẫn còn ôm một tâm lý may mắn, có lẽ hắn chỉ là đang dọa cô, hắn không phải là người Trịnh Gia. Nhưng cả ngày hôm nay cô xây dựng tâm lý mãi vẫn chưa có đủ can đảm để gọi cho mẹ cô xác nhận lại thông tin này. Nhỡ đâu…những điều hắn nói là thật, vậy cô phải làm sao?
Suy nghĩ đến tận khi tiếng chuông tan học vang lên, Cố Hiên mới quyết định gọi điện cho mẹ. Dù sự thật thế nào, cô cũng phải đối diện.
Cô cầm di động lên, đeo ba lô, chào tạm biệt Mộng Điệp sau đó nhanh chóng rời đi trước.
Mộng Điệp nhìn theo bóng dáng cô nhanh chóng biến mất ở sau cửa lớp, cảm thấy hôm nay sao Cố Hiên cứ kỳ kỳ quái quái?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.