Chương 17: Hắn Đúng Là Người Trịnh Gia
Mưa Mùa Hạ
16/07/2024
Cố Hiên đi nhanh về phía đằng sau tòa nhà dạy học, khu vực này sau giờ tan tầm rất ít người đi lại.
Cô cầm di động lên, vừa định gọi điện, lại nhận được một tin nhắn zalo.
Cô liếc nhìn qua mục thông báo.
“Cố Hiên, ba đang chờ con ở ngoài cổng trường nhé. Tan học nhớ ra luôn.”
Tay cô run lên, quét qua màn hình, di chuyển đến phần danh bạ, mau chóng lục tìm số điện thoại của mẹ cô, bấm gọi.
Sau một hồi chuông vang lên, Diệp Hà nhấc máy, “A lô, Cố Hiên, mẹ đây, con có việc gì sao?”
“Mẹ!” Cố Hiên nghe tiếng mẹ cô truyền đến trong di động, không nhịn được khẩn trương lên, cô cố đè ép xúc động trong lòng xuống, nói tiếp:
“Cũng không có việc gì, mẹ vẫn khỏe chứ ạ?”
Tiếng thở dài mệt mỏi của Diệp Hà truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: “Không ổn lắm!”
Trái tim Cố Hiên thót lên, bàn tay cầm điện thoại không nhịn được run run một chút.
Lại nghe Diệp Hà nói tiếp: “Dạo này tên sếp khốn kiếp của mẹ bắt mẹ làm nhiều việc hơn, mệt không thở nổi!”
Cố Hiên nghe vậy nhẹ nhàng thở ra một hơi, mẹ cô không có việc gì! Sau đó có chút dò hỏi: “Sếp của mẹ? Là…ai?”
Diệp Hà: “Là tổng giám đốc Hoàng, con chưa gặp mặt bao giờ đâu.”
Không phải Trịnh Trí sao? Cố Hiên cảm thấy hơi vui vẻ trong lòng, trái tim đập bịch bịch dồn dập lên, có lẽ…hắn thật sự lừa cô. Là cô lo bóng lo gió một ngày?
“Vậy…Trịnh…ba dượng là gì ở tập đoàn Trịnh Gia, không phải mẹ quen ba dượng ở cùng công ty sao?”
“Ba dượng? A, con đang nói đến Trịnh Trí sao? Cậu ta là con trai duy nhất của Trịnh Viễn, chủ tịch tập đoàn, có khả năng năm nay cậu ta sẽ chính thức gia nhập vào điều hành tập đoàn. Giai đoạn trước cậu ta rèn luyện ở một số công ty con của công ty, trong đó có công ty của mẹ. Năm nay sẽ trở về tổng bộ…”
“Diệp Hà!” Tiếng gọi của một người đàn ông ở cách đó không xa vang lên.
Diệp Hà ngoái đầu lại trả lời tổng giám đốc Hoàng: “Tôi đây!”, Sau đó lại quay đầu nói với Cố Hiên trong điện thoại:
“Cố Hiên, còn chuyện gì nữa không? Nếu không còn chuyện gì thì mẹ cúp máy nhé, lão Hoàng đáng ghét đang gọi mẹ đi làm việc.”
“Dạ….”
Cố Hiên ngơ ngẩn cúp máy, vui mừng vừa thoáng dâng lên trong lòng lại vụt tắt. Hóa ra tên Trịnh Trí kia thực sự là người Trịnh Gia, thậm chí thân phận còn cao hơn cô suy đoán, không phải một cổ đông, một thành viên cấp cao nào, mà hắn lại trực tiếp là người thừa kế đời tiếp theo của Trịnh Gia.
Cố Hiên cảm thấy toàn thân như mất hết sức lực, đại não trống rỗng. Cô cứ đứng ngơ ngác ở dưới gốc cây sau toà nhà trường học hồi lâu.
Cô cầm di động lên, vừa định gọi điện, lại nhận được một tin nhắn zalo.
Cô liếc nhìn qua mục thông báo.
“Cố Hiên, ba đang chờ con ở ngoài cổng trường nhé. Tan học nhớ ra luôn.”
Tay cô run lên, quét qua màn hình, di chuyển đến phần danh bạ, mau chóng lục tìm số điện thoại của mẹ cô, bấm gọi.
Sau một hồi chuông vang lên, Diệp Hà nhấc máy, “A lô, Cố Hiên, mẹ đây, con có việc gì sao?”
“Mẹ!” Cố Hiên nghe tiếng mẹ cô truyền đến trong di động, không nhịn được khẩn trương lên, cô cố đè ép xúc động trong lòng xuống, nói tiếp:
“Cũng không có việc gì, mẹ vẫn khỏe chứ ạ?”
Tiếng thở dài mệt mỏi của Diệp Hà truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: “Không ổn lắm!”
Trái tim Cố Hiên thót lên, bàn tay cầm điện thoại không nhịn được run run một chút.
Lại nghe Diệp Hà nói tiếp: “Dạo này tên sếp khốn kiếp của mẹ bắt mẹ làm nhiều việc hơn, mệt không thở nổi!”
Cố Hiên nghe vậy nhẹ nhàng thở ra một hơi, mẹ cô không có việc gì! Sau đó có chút dò hỏi: “Sếp của mẹ? Là…ai?”
Diệp Hà: “Là tổng giám đốc Hoàng, con chưa gặp mặt bao giờ đâu.”
Không phải Trịnh Trí sao? Cố Hiên cảm thấy hơi vui vẻ trong lòng, trái tim đập bịch bịch dồn dập lên, có lẽ…hắn thật sự lừa cô. Là cô lo bóng lo gió một ngày?
“Vậy…Trịnh…ba dượng là gì ở tập đoàn Trịnh Gia, không phải mẹ quen ba dượng ở cùng công ty sao?”
“Ba dượng? A, con đang nói đến Trịnh Trí sao? Cậu ta là con trai duy nhất của Trịnh Viễn, chủ tịch tập đoàn, có khả năng năm nay cậu ta sẽ chính thức gia nhập vào điều hành tập đoàn. Giai đoạn trước cậu ta rèn luyện ở một số công ty con của công ty, trong đó có công ty của mẹ. Năm nay sẽ trở về tổng bộ…”
“Diệp Hà!” Tiếng gọi của một người đàn ông ở cách đó không xa vang lên.
Diệp Hà ngoái đầu lại trả lời tổng giám đốc Hoàng: “Tôi đây!”, Sau đó lại quay đầu nói với Cố Hiên trong điện thoại:
“Cố Hiên, còn chuyện gì nữa không? Nếu không còn chuyện gì thì mẹ cúp máy nhé, lão Hoàng đáng ghét đang gọi mẹ đi làm việc.”
“Dạ….”
Cố Hiên ngơ ngẩn cúp máy, vui mừng vừa thoáng dâng lên trong lòng lại vụt tắt. Hóa ra tên Trịnh Trí kia thực sự là người Trịnh Gia, thậm chí thân phận còn cao hơn cô suy đoán, không phải một cổ đông, một thành viên cấp cao nào, mà hắn lại trực tiếp là người thừa kế đời tiếp theo của Trịnh Gia.
Cố Hiên cảm thấy toàn thân như mất hết sức lực, đại não trống rỗng. Cô cứ đứng ngơ ngác ở dưới gốc cây sau toà nhà trường học hồi lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.