Ba Kiếp Không May Đổi Lấy Một Kiếp Bạc Đầu
Chương 56: Vân Phong Phái đích thị là cái chợ hỗn tạp
Thẩm Hạ
23/07/2024
Triều chính đã ổn định, nhiệm của đã hoàn thành nên Tửu Hy đã xin rời đi. Hoàng đế không chuẩn, y nói:"Ốn định chỉ ổn định bên trong chứ không ổn định bên ngoài, hơn nữa gần đây suốt ngày có người phao tin nhảm mắng chửi trẫm, sư bá đây là muốn để sư chất người bị mắng té tát sao?"
Y dùng ánh mắt đáng thương nhìn nàng, Tửu Hy thở dài bảo:"Yên tâm chuyện này ta sẽ xử lí"
Lúc này y mới đồng ý chuyện nàng rời đi. Tửu Hy quay về dọn đồ cùng với phu quân và chuyển thế của tiểu
Nguyệt rời đi. Về đến Vân Phong Phái nàng quay lại Bán Nguyệt Viện lập ra một kết giới to lớn mạnh mẽ bao bọc lấy Hoa Quốc, gieo thêm hai lời nguyền, mời lời dành cho những kẻ mắng chửi hoàng đế:"Kẻ nào mắng chửi mạo phạm hoàng đế Hoa Quốc Mộ Chu chết không toàn thây" và một lời nguyền: "những kẻ cả gan dám đến phá kết giới bao bọc Hoa Quốc nhằm mục đích xâm lược dù trong hay ngoài sẽ đón nhận cái kết không mấy tốt đẹp, cái chết"
Ngoài trừ nàng ra dù có là huynh trưởng nàng đến phá cũng sẽ dính lời nguyền. Bán Nguyệt Viện kết giới bao bọc linh khí lại dồi dào là nơi thích hợp để tu dưỡng.
Mà hoàng hậu cũng chán cảnh triều chính, hắn không muốn làm nữa, làm Quốc Sư nhiều năm mới được nghỉ do huynh trưởng quay lại chuyện gì cũng không cho động, nghỉ ngơi nhiều vậy giờ hắn đâm ra lười không muốn chạm vào mấy thứ này.
Uyển Nghi đi hôm trước, ba ngày sau hoàng hậu trèo tường cùng cung nữ bỏ trốn rời kinh đến Vân Phong Phái rồi. Chưởng môn vui vẻ niềm nở đón tiếp hắn, vỗ vỗ vai hắn nói:"Nghe bảo đồ đệ này rất có khí phách, đánh rất giỏi, tỉ thí cùng vi sư một trận"
Hắn tức thì cung kính đáp:"Vâng sư tôn"
Ở trong kinh, y đã biết tin hoàng hậu bỏ trốn, bách tính đều biết cả rồi, vừa mắng chửi hắn liền có người chết. Bọn họ lòng đầy khó hiểu nghi hoặc nhìn nhau rồi im lặng từ đó.
Hoàng hậu ở Vân Phong Phái bắt đầu bị sư tỷ mình Cố Tửu Hy tha hóá. Nàng vận y phục không nên hồn, váy xẻ một đường để lộ đôi chân trắng thon nhỏ. Trên thì xẻ một đường ngay vai để lộ làn da trắng cùng xương quai xanh kèm theo đó là bộ ngực to.
Sư thúc Hàn Quân quay lại dáng vẻ thường thấy, lạnh lùng.
Đám môn đồ của người chỉ người cau mày hỏi nhau:
"Như này là sao?"
"Chắc là sư tỷ không cho chạm vào"
"Không đâu, mấy người nhìn sư tỷ đi, y phục như vậy thì nghĩ sao sư tôn như thế"
"Chứ không phải sư bá cũng mê đắm sư tỷ muốn chạm mà không chạm được còn sư tôn nhà mình thì sư tỷ còn sấn đến đập cả hai cái đó vào mặt à?"
Nguyên đám nhìn nhau rồi bật cười, Hàn Quân hét lên:"Cười cái gì? Còn không lo học à?"
Đám đồ đệ liền đáp:"Sư tôn, bọn con sớm đã được người dạy xong hết rồi bây giờ chỉ cần nhiệm vụ là rời đi thôi"
Tửu Hy từ xa chạy đến ôm chầm lấy đối phương rồi bảo:"Không được nổi giận"
Hàn Quân ôm chặt lấy, phía sau như có chiếc đuôi nhỏ, bắt đầu ngoe ngoẩy vui sướng. Đám đồ đệ đều nhìn thấy, bọn họ đều cười nhưng sau đó liền không cười nối, sư đệ cũng đi tới với y phục xộc xệch tuỳ hứng với cái tẩu thuốc trên tay, Hàn Quân nhìn thấy liền hét lên:"Nàng dạy gì Chu nhi rồi? Thằng bé sao lại như thế này?"
Đối phương tiến tới chỉnh lại y phục đành hoàng cho hắn sẵn tịch thu tẩu thuốc, Tửu Hy tức giận đưa chân lên đạp một cái, Hàn Quân ngã sấp mặt, hắn lấy lại tẩu thuốc rồi tiến tới ngay cạnh nàng. Đám đồ đệ ánh mắt ngập tràn lo lắng:"Sư đệ ngoan ngoãn bị dạy hỏng rồi"
Chưởng môn tiến tới nhìn thấy cảnh tượng này liền nhảy dựng lên:"Vân Phong Phái giao Chu nhi cho con là sai lầm không thể sửa, con vậy mà dạy hỏng nó rồi"
Các trưởng lão hay tin chỉ biết bất lực, họ tuỳ hứng họ quậy banh môn phái cũng không ai dám động đến bởi vì một người tuy tu luyện trễ nhưng lại là thiên tài hiện tại là người có tu vi cao nhất trong môn phái người kia lại là thần từng huyết tẩy cả địa bàn của Quỷ Vương, huyết tẩy luôn Thiên Đình giành lại đế vị cho huynh trưởng.
Hai kẻ khó chọc nhất lại ở chung với nhau. Chưởng môn bất lực gửi thư cầu cứu đến hoàng đế Mộ Cảnh, y nhận tin mà lòng hoang mang vội vã giao triều đường cho thừa tướng chạy đến Vân Phong Phái đón người.
Chưởng môn đứng đợi dắt y lên núi, bậc thang dài ba nghìn bậc, bên trên cũng ba ngàn viện riêng biệt, mỗi người chỉ nhận ít nhất là mười đồ đệ thân truyền không hơn không kém còn lại vào nội môn chỉ được dạy chung không được dạy riêng càng không thể nhận là đồ đệ của ai. Ngoại viện do Tửu Hy quản, nội viện nàng dạy đao pháp và vài thứ khác.
Chưởng môn dắt y lên đỉnh núi, từ phía xa đã nhìn thấy một đám môn đồ bay qua bay lại bằng kiếm, cầm kiếm chém gãy cột gỗ từ xa, hay một tay đấm đã khiến cột gỗ bể nát. Chưởng môn giơ tay lên gọi:"Chu nhi"
Nam tử vận lam y xộc xệch đứng phía xa, tay cầm tẩu thuốc tức thì quay lại rồi đi đến. Mộ Chu nhìn thấy hắn thế này liền hỏi:"Ngươi...ngươi cmn lại để hở như này á?"
Thanh Chu hút chút thuốc rồi bảo:"Nóng lắm mặc thế này rất mát còn gì"
Nghe hắn nói y không khỏi nghi hoặc, với y nơi này rất lạnh, cực kì lạnh, may mà y đã mang theo áo choàng trước, cả người lạnh cóng. Thanh Chu nhìn mà không khỏi bật cười, tẩu thuốc trong tay biến mất, hắn bế y nhấc bổng lên đặt lên vai. Mộ Chu "oa" một tiếng rồi nói:"Mau thả xuống, ta nặng"
Thanh Chu cười bảo:"Vân Phong Phái ngày ngày luyện lực tay, một khúc gỗ đấm bể được, một cái cây cũng nhổ được, những thứ đó nhổ được mà thê tử không nâng bằng một tay được thì không phải đồ đệ Vân Phong Phái"
Đám môn đồ nhìn thấy liền giật mình kinh hãi, có người đang ngự kiếm còn kinh hãi đến mức rớt từ trên cao xuống, cả đám bu lại hóng chuyện hỏi hắn:
"Sư huynh đây là ai?"
"Sư đệ đây là ai?"
Hắn mỉm cười bảo:"Là nương tử của ta"
Tin tức lan rất nhanh, ai cũng biết đồ đệ cuối cùng của chưởng môn, đệ nhất mỹ nam của Vân Phong Phái tu vi cao nhất Vân Phong Phái đã có thê tử.
Nhớ năm xưa hắn đến bái sư đã đạp sư thúc mình Hàn Quân từ đệ nhất mỹ nam Vân Phong Phái xuống đáy xã hội, hai mỹ nam của Vân Phong Phái đều có thê tử hết rồi, duy có mỹ nam thứ ba thì vẫn.....
Họ đang nghĩ Vân Phong Phái còn mỹ nam thứ ba thì có tiếng hét:"Bớ người ta, mấy người biết tin gì chưa? Mỹ nam xếp thứ ba Vân Phong Phái đêm qua thất thân rồi"
Tức thì tiếng rút vũ khí vang lên, cùng giọng hét:"Là tên nào chén vào tiểu sư đệ ngây thơ của bọn ta"
Y dùng ánh mắt đáng thương nhìn nàng, Tửu Hy thở dài bảo:"Yên tâm chuyện này ta sẽ xử lí"
Lúc này y mới đồng ý chuyện nàng rời đi. Tửu Hy quay về dọn đồ cùng với phu quân và chuyển thế của tiểu
Nguyệt rời đi. Về đến Vân Phong Phái nàng quay lại Bán Nguyệt Viện lập ra một kết giới to lớn mạnh mẽ bao bọc lấy Hoa Quốc, gieo thêm hai lời nguyền, mời lời dành cho những kẻ mắng chửi hoàng đế:"Kẻ nào mắng chửi mạo phạm hoàng đế Hoa Quốc Mộ Chu chết không toàn thây" và một lời nguyền: "những kẻ cả gan dám đến phá kết giới bao bọc Hoa Quốc nhằm mục đích xâm lược dù trong hay ngoài sẽ đón nhận cái kết không mấy tốt đẹp, cái chết"
Ngoài trừ nàng ra dù có là huynh trưởng nàng đến phá cũng sẽ dính lời nguyền. Bán Nguyệt Viện kết giới bao bọc linh khí lại dồi dào là nơi thích hợp để tu dưỡng.
Mà hoàng hậu cũng chán cảnh triều chính, hắn không muốn làm nữa, làm Quốc Sư nhiều năm mới được nghỉ do huynh trưởng quay lại chuyện gì cũng không cho động, nghỉ ngơi nhiều vậy giờ hắn đâm ra lười không muốn chạm vào mấy thứ này.
Uyển Nghi đi hôm trước, ba ngày sau hoàng hậu trèo tường cùng cung nữ bỏ trốn rời kinh đến Vân Phong Phái rồi. Chưởng môn vui vẻ niềm nở đón tiếp hắn, vỗ vỗ vai hắn nói:"Nghe bảo đồ đệ này rất có khí phách, đánh rất giỏi, tỉ thí cùng vi sư một trận"
Hắn tức thì cung kính đáp:"Vâng sư tôn"
Ở trong kinh, y đã biết tin hoàng hậu bỏ trốn, bách tính đều biết cả rồi, vừa mắng chửi hắn liền có người chết. Bọn họ lòng đầy khó hiểu nghi hoặc nhìn nhau rồi im lặng từ đó.
Hoàng hậu ở Vân Phong Phái bắt đầu bị sư tỷ mình Cố Tửu Hy tha hóá. Nàng vận y phục không nên hồn, váy xẻ một đường để lộ đôi chân trắng thon nhỏ. Trên thì xẻ một đường ngay vai để lộ làn da trắng cùng xương quai xanh kèm theo đó là bộ ngực to.
Sư thúc Hàn Quân quay lại dáng vẻ thường thấy, lạnh lùng.
Đám môn đồ của người chỉ người cau mày hỏi nhau:
"Như này là sao?"
"Chắc là sư tỷ không cho chạm vào"
"Không đâu, mấy người nhìn sư tỷ đi, y phục như vậy thì nghĩ sao sư tôn như thế"
"Chứ không phải sư bá cũng mê đắm sư tỷ muốn chạm mà không chạm được còn sư tôn nhà mình thì sư tỷ còn sấn đến đập cả hai cái đó vào mặt à?"
Nguyên đám nhìn nhau rồi bật cười, Hàn Quân hét lên:"Cười cái gì? Còn không lo học à?"
Đám đồ đệ liền đáp:"Sư tôn, bọn con sớm đã được người dạy xong hết rồi bây giờ chỉ cần nhiệm vụ là rời đi thôi"
Tửu Hy từ xa chạy đến ôm chầm lấy đối phương rồi bảo:"Không được nổi giận"
Hàn Quân ôm chặt lấy, phía sau như có chiếc đuôi nhỏ, bắt đầu ngoe ngoẩy vui sướng. Đám đồ đệ đều nhìn thấy, bọn họ đều cười nhưng sau đó liền không cười nối, sư đệ cũng đi tới với y phục xộc xệch tuỳ hứng với cái tẩu thuốc trên tay, Hàn Quân nhìn thấy liền hét lên:"Nàng dạy gì Chu nhi rồi? Thằng bé sao lại như thế này?"
Đối phương tiến tới chỉnh lại y phục đành hoàng cho hắn sẵn tịch thu tẩu thuốc, Tửu Hy tức giận đưa chân lên đạp một cái, Hàn Quân ngã sấp mặt, hắn lấy lại tẩu thuốc rồi tiến tới ngay cạnh nàng. Đám đồ đệ ánh mắt ngập tràn lo lắng:"Sư đệ ngoan ngoãn bị dạy hỏng rồi"
Chưởng môn tiến tới nhìn thấy cảnh tượng này liền nhảy dựng lên:"Vân Phong Phái giao Chu nhi cho con là sai lầm không thể sửa, con vậy mà dạy hỏng nó rồi"
Các trưởng lão hay tin chỉ biết bất lực, họ tuỳ hứng họ quậy banh môn phái cũng không ai dám động đến bởi vì một người tuy tu luyện trễ nhưng lại là thiên tài hiện tại là người có tu vi cao nhất trong môn phái người kia lại là thần từng huyết tẩy cả địa bàn của Quỷ Vương, huyết tẩy luôn Thiên Đình giành lại đế vị cho huynh trưởng.
Hai kẻ khó chọc nhất lại ở chung với nhau. Chưởng môn bất lực gửi thư cầu cứu đến hoàng đế Mộ Cảnh, y nhận tin mà lòng hoang mang vội vã giao triều đường cho thừa tướng chạy đến Vân Phong Phái đón người.
Chưởng môn đứng đợi dắt y lên núi, bậc thang dài ba nghìn bậc, bên trên cũng ba ngàn viện riêng biệt, mỗi người chỉ nhận ít nhất là mười đồ đệ thân truyền không hơn không kém còn lại vào nội môn chỉ được dạy chung không được dạy riêng càng không thể nhận là đồ đệ của ai. Ngoại viện do Tửu Hy quản, nội viện nàng dạy đao pháp và vài thứ khác.
Chưởng môn dắt y lên đỉnh núi, từ phía xa đã nhìn thấy một đám môn đồ bay qua bay lại bằng kiếm, cầm kiếm chém gãy cột gỗ từ xa, hay một tay đấm đã khiến cột gỗ bể nát. Chưởng môn giơ tay lên gọi:"Chu nhi"
Nam tử vận lam y xộc xệch đứng phía xa, tay cầm tẩu thuốc tức thì quay lại rồi đi đến. Mộ Chu nhìn thấy hắn thế này liền hỏi:"Ngươi...ngươi cmn lại để hở như này á?"
Thanh Chu hút chút thuốc rồi bảo:"Nóng lắm mặc thế này rất mát còn gì"
Nghe hắn nói y không khỏi nghi hoặc, với y nơi này rất lạnh, cực kì lạnh, may mà y đã mang theo áo choàng trước, cả người lạnh cóng. Thanh Chu nhìn mà không khỏi bật cười, tẩu thuốc trong tay biến mất, hắn bế y nhấc bổng lên đặt lên vai. Mộ Chu "oa" một tiếng rồi nói:"Mau thả xuống, ta nặng"
Thanh Chu cười bảo:"Vân Phong Phái ngày ngày luyện lực tay, một khúc gỗ đấm bể được, một cái cây cũng nhổ được, những thứ đó nhổ được mà thê tử không nâng bằng một tay được thì không phải đồ đệ Vân Phong Phái"
Đám môn đồ nhìn thấy liền giật mình kinh hãi, có người đang ngự kiếm còn kinh hãi đến mức rớt từ trên cao xuống, cả đám bu lại hóng chuyện hỏi hắn:
"Sư huynh đây là ai?"
"Sư đệ đây là ai?"
Hắn mỉm cười bảo:"Là nương tử của ta"
Tin tức lan rất nhanh, ai cũng biết đồ đệ cuối cùng của chưởng môn, đệ nhất mỹ nam của Vân Phong Phái tu vi cao nhất Vân Phong Phái đã có thê tử.
Nhớ năm xưa hắn đến bái sư đã đạp sư thúc mình Hàn Quân từ đệ nhất mỹ nam Vân Phong Phái xuống đáy xã hội, hai mỹ nam của Vân Phong Phái đều có thê tử hết rồi, duy có mỹ nam thứ ba thì vẫn.....
Họ đang nghĩ Vân Phong Phái còn mỹ nam thứ ba thì có tiếng hét:"Bớ người ta, mấy người biết tin gì chưa? Mỹ nam xếp thứ ba Vân Phong Phái đêm qua thất thân rồi"
Tức thì tiếng rút vũ khí vang lên, cùng giọng hét:"Là tên nào chén vào tiểu sư đệ ngây thơ của bọn ta"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.