Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Chương 128

Quản Hồng Y

29/03/2022

Từ trường học về nhà họ Lâm, chuyện đầu tiên sau khi vào cửa Diêm Hàn làm chính là thay bộ đồng phục áo tay ngắn cùng váy ngắn của mình ra, đổi thành một cái áo thun ngắn tay rộng thùng thình cùng quần thể thao.

Toàn thân trên dưới tính cả vớ cùng quần lót thì chỉ có bốn món, nếu theo phong cách thường ngày của đại ca thì có thể cởi chúng nó ra siêu nhanh.

Nhưng bây giờ đối mặt với Lâm Kiến Lộc đang tìm quần bơi cho mình, Diêm Hàn đứng đó, nhắm mắt đi theo đối phương, tay chân còn hơi luống cuống.

Lâm Kiến Lộc còn chưa cởi, cậu trực tiếp cởi thì hình như không hay lắm.

Diêm Hàn nghĩ.

Huống chi còn chưa tìm được quần bơi á á á! Chẳng lẽ bảo cậu trần như nhộng đứng đó chờ hay sao!

Vậy nên đại ca chọn cách chưa hành động vội.

Cách trang trí ở lầu hai cũng giống như lầu một, trong cổ xưa lộ ra một loại xa hoa, khắp phòng đều là ánh đèn vàng cam, điều hòa tự động bật khi có người đi vào, nhiệt độ trong nhà rất thích hợp, lại phối hợp với ánh đèn kia làm cho người ta cảm thấy ấm áp lại dịu dàng.

Mà gian phòng này trang trí rất đơn giản.

Đi cầu thang từ lầu một lên, nhìn sang phải chính là phòng nghỉ, không có cửa ngăn cách.

Diện tích trong phòng rất lớn, bên trong lại không có tường che, mọi vật dụng trong phòng vừa liếc mắt là thấy.

Tỷ như Diêm Hàn vừa lên cầu thang đã chú ý phòng bên trái có một cái giường lớn bằng gỗ khắc hoa tạo hình cổ xưa, mà bên cạnh giường lớn, bên góc phải của căn phòng, có một bồn tắm lớn lộ thiên đủ để hai người cùng ngâm...

Thật ra sau lưng bồn tắm có một phòng tắm đứng riêng, ván cửa làm bằng gỗ đặc khắc hoa, nhưng cũng nửa lộ thiên.

Nhưng giữa bồn tắm với giường... Hình như đến bình phong cũng không có?

Căn phòng lớn như vậy chỉ có một người ở thì hơi trống trải, đúng là lãng phí không gian.

Nhưng nếu để hai người cùng ở... Có phải hơi phóng khoáng rồi không?

Diêm Hàn vừa đánh giá căn phòng vừa nghỉ, lúc này Lâm Kiến Lộc đã tìm thấy được mấy cái quần bơi hoàn toàn mới, có đủ loại số đo ở ngăn tủ bên cạnh, còn tiện tay cầm mấy cái khăn tắm chưa xé bao bì.

"Số đo của cậu là...?" Lâm Kiến Lộc mở miệng hỏi, sau đó nhìn cậu một vòng, trực tiếp rút một cái quần ra đưa cho cậu "Mặc cái này thử xem."

"..."

Nhìn mấy cái quần bơi màu đen trong tay anh Đại Lâm, lại nhìn cái nằm trên cánh tay trắng nõn của đối phương, đầu tiên Diêm Hàn nuốt nước miếng một cái, nhận lấy cái quần bơi.

Không biết có phải nuốt nước miếng hơi nhiều hay không, tự nhiên cậu thấy hơi khô miệng, muốn uống nước.

Thật ra căn phòng này được thiết kế để có cảm giác tình thú, tuy rằng không biết vì sao chỗ ở cho khách lại thiết kế như vậy, nhưng Diêm Hàn dù là độc thân hai mươi mấy năm, không ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy, không có khả năng đến cái này cũng không biết.

Những lúc thế này nếu còn cố ý sang phòng bên cạnh thay quần áo... Hình như có chút thiếu tình thú.

Nghĩ nghĩ, trong lòng đại ca quyết định, người ta là bạn trai của cậu, có gì mà xấu hổ?!

Tay cậu hơi dụng sức, kéo lưng quần mình xuống.

Động tác dứt khoát lưu loát, không chút chần chờ...

Nhưng không ngờ anh Đại Lâm còn trực tiếp hơn cậu nhiều.

Lúc Diêm Hàn đang ngượng ngùng không biết phải làm sao, anh Đại Lâm người ta đã nhanh gọn lẹ lột sạch thân trên, lộ ra một thân dáng người không thể xưng là tinh tráng, nhưng có tám khối cơ bụng cùng tuyến nhân ngư hoàn mỹ như ẩn như hiện.

Diêm Hàn "..."

Được rồi, làm vậy cậu còn ngại cởi đồ hơn.

Mà cũng không phải là ngại.

Thật ra thì... Không có so sánh sẽ không có thương đau.

Đều là đàn ông con trai với nhau, trên bụng người ta có tám cục xếp ngăn nắp, trên bụng cậu thì chỉ có một cục...

Diêm Hàn cảm thấy thật uất ức.

Lại có chút phẫn nộ.

Cậu nói với Tiểu Ngũ "Các em chưa được anh cho phép đã tự tiện chỉnh sửa cơ thể anh, chuyện này có phải nên bồi thường chút tiền tổn thương tinh thần không."

Hồi trước cậu cũng có cơ bụng!

Tuy rằng không luyện được tám cục rõ ràng như vậy.

Nhưng cũng là có!

[Xía.] Đến hôm nay, Tiểu Ngũ đã hoàn toàn lợn chết không sợ nước sôi, không bị cậu dọa nữa.

[Nếu ký chủ khăng khăng yêu cầu, bên phía hệ thống có thể đưa ý thức của anh về thế giới cũ ngay bây giờ, nhưng cái cơ thể kia chưa được hệ thống chữa trị đâu đó nha.]

Diêm Hàn "..."



Là cái cơ thể óc vỡ tan tành ấy hả?

Thôi không cần, cảm ơn.

Ban nãy cậu nói như vậy.

Vốn là muốn giảm bớt bầu không khí hồi hộp.

Ai mà ngờ Tiểu Ngũ thờ ơ như vậy, không chịu phối hợp.

Xía.

Không cần biết dời sức chú ý như thế nào, cuối cùng dưới ánh mắt sáng ngời thần thái của anh Đại Lâm, Diêm Hàn vẫn phải cởi áo trên ra.

Khoảng thời gian này tiêu hao trí nhớ quá nhiều, lại xuống kí, chính Diêm Hàn còn không dám soi gương, cứ cảm thấy mình giống như con gà luộc.

Mà bữa tối còn ăn nhiều.

Bụng phình phình, lại thêm dáng người thon gầy, xương mảnh dài, lại khiến đống thịt duy nhất trên bụng cậu vô cùng nổi bật.

Theo bản năng, Diêm Hàn chỉ muốn lấy hai tay che ngực, không cho Lâm Kiến Lộc nhìn.

Mẹ nó, dù sao cũng là lần đầu tiên trần vai trước mặt người khác từ khi đến thế giới này, cảm thấy ngượng cũng bình thường thôi!

Huống chi nếu đối diện là một thằng trai thẳng, cậu cũng không sợ đối phương nhìn.

Nhưng đối phương lại là Lâm Kiến Lộc, là tên bạn trai cậu hận không thể bày hết mặt tốt ra cho hắn xem!

Đương nhiên anh Diêm có chút chịu không nổi.

Thế nhưng động tác che ngực này quá hèn, Diêm Hàn cậu là ai, dù có ngượng, thì cũng phải ngượng sao cho có tôn nghiêm —— Đôi tay rũ xuống của cậu cuối cùng cũng không có nâng lên.

Nội tâm lại đang điên cuồng rít gào, ra lệnh bản thân bình tĩnh lại.

Vì thế dừng trong mắt Lâm Kiến Lộc, đuôi mắt đào của ai kia hồng lên, bên trong chứa đầy xuân sắc; khuôn mặt cực độ xinh đẹp kia giờ phút này cũng nhiễm một tầng màu đào, Diêm Hàn hơi hơi rũ mắt, ánh mắt mơ hồ không có mục tiêu, liếc trái liếc phải, nhưng không chịu nhìn hắn.

Đủ loại biểu hiện kết hợp với tính cách của đối phương, đều rất phù hợp với một hành vi trong tâm lý học —— Bây giời ai kia đang thẹn thùng.

Lâm Kiến Lộc hơi hơi cong khóe môi, chân dài duỗi thẳng, bước về phía Diêm Hàn một bước.

Ánh đèn từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, khiến cái bóng của Lâm Kiến Lộc dần dần bao phủ Diêm Hàn.

Hắn bước tới gần cậu, không biết có phải căn phòng này phản âm hay không, Diêm Hàn cảm thấy giọng anh Đại Lâm hơi thay đổi.

Trở nên khàn khàn, bay một vòng trong căn phòng trống trải rồi cuối cùng rơi vào tai cậu, tản ra một loại hương vị mê người.

Lâm Kiến Lộc tới gần cậu nói "Sao cậu chưa cởi đồ? Chẳng lẽ muốn tôi giúp cậu sao?"

Vừa dứt lời, hắn đã đưa tay cầm lấy lưng quần mới cởi một nửa của Diêm Hàn.

Diêm Hàn:!!!

Động tác cầm lưng quần thì không có gì.

Nhưng ban nãy khoảng cách giữa tay anh Đại Lâm với cái đó đó của cậu hình như chỉ có... Chút xíu thôi?!

Diêm Hàn:...

Diêm Hàn nóng hết cả người.

Cuối cùng vẫn phải thay quần bơi trước mặt anh Đại Lâm.

Có đôi khi cậu thật sự hâm mộ Lâm Kiến Lộc khờ tình cảm, ví dụ như đối phương khoe chim trước mặt cậu cũng không có chút cảm giác quẫn bách nào chẳng hạn...

Má nó chứ, đúng là thần kỹ!

Tóm lại, thay quần áo xong trên trán đại ca đã nổi một tầng mồ hôi nóng.

Cậu nghĩ quả nhiên còn đang cuối hè, nếu không sao nóng như vậy được!

May mắn trước khi xuống ao phải xả nước, Diêm Hàn cố ý dùng nước lành lạnh, cuối cùng cũng mát được một lát, có thể thở dốc.

Chờ lần nữa xuống lầu, đi qua hành lang thật dài đến gần suối nước nóng, chỉ thấy nước bên trong thật trong, bên trên là một tầng sương mù mờ mịt, trông có vẻ nhiệt độ không thấp.

Lâm Kiến Lộc nói "Lúc nãy cậu ăn quá no không nên ngâm lâu, xuống thử xem sao đã."

"À, được."

Diêm Hàn được Lâm Kiến Lộc dẫn xuống ao, bởi vì xuống nước quá vội, cậu còn chưa kịp tắm nước ấm.

May mà nước tuy nóng, nhưng không đến mức không chịu được, chỉ cần thích ứng một chút là được.

Đi xuống lấy chân dẫm lên đáy ao bằng đá cuộc mượt mà, tìm bậc thang ngoan ngoãn ngồi xong, Diêm Hàn vừa quay đầu lại, vừa lúc thấy Lâm Kiến Lộc cũng bước chân dài vào trong ao, hơi nóng bốc lên hơi nhộn nhạo, mặt nước trước ngực Diêm Hàn lăn tăn lên xuống, nháy mắt đại ca cứng cả người.

Tuy rằng biết không hoàn toàn là vậy.



Nhưng nhưng nhưng mà... Bọn họ như này có tính là tắm chung không?!

Bởi vì cong bẩm sinh, từ nhỏ đã biết mình là gay, Diêm Hàn rất ít khi đến nhà tắm công cộng hay ngâm suối nước nóng.

Cậu không phải người tinh tế như vậy, cũng không hưởng thụ cuộc sống gì, vậy nên số lần "thẳng thắn gặp nhau" tính từ nhỏ đến lớn có thể đếm bằng một bàn tay, còn ngâm chung ao nước với người khác giống như bây giờ, lại còn là cô nam quả nam hơn nửa đêm...

Đúng là lần đầu tiên.

Lâm Kiến Lộc bước vào trong nước đi hai bước, rồi ngồi bên cạnh Diêm Hàn.

Hắn chỉ vào cái thứ trông giống ghế được dùng đá cuội xếp thành, nói "Đây là bậc thang cao, mực nước nông, cậu có thể ngồi đó nghỉ một chút."

Lúc này, thế mà anh Đại Lâm còn nhớ bọn họ tới đây để giải lao thư giãn...

Diêm Hàn nói "Được."

Rồi nâng mông dịch qua, ngửa ra sau nằm xuống, tuy rằng gáy với lưng ở trong nước, nhưng nửa người trên của cậu lại lộ ra bên ngoài, mặt nước nhợt nhạt vừa lúc đến ngang dạ dày của cậu, cho dù ăn nhiều, ngâm trong nước dạ dày cũng không cảm thấy bị nén.

Mà phía dưới, khe hở giữa hai cục đá có một miệng phun nước, dòng nước ấm áp không ngừng phun ra cọ rửa lưng cậu, cảm giác như tắm bồn tắm mát xa, ngâm mình trong nước ấm để thư giãn thả lỏng.

Diêm Hàn thoải mái than một tiếng, thấy Lâm Kiến lộc còn ngồi đó, liền nhịn không được muốn ghẹo hắn.

Nhưng đối phương mở miệng trước "Nếu mệt thì ngủ một lát đi, chờ một chút nữa tôi gọi cậu dậy."

"À." Mơ mơ hồ hồ mà đồng ý một tiếng, thật ra Diêm Hàn mệt mỏi cực kỳ.

Nhưng lại không muốn nhẫn tâm ngủ mất.

Cảnh đẹp ngày đẹp thế này, người thương lại ở bên cạnh, nếu cứ như vậy mà ngủ thì chán quá.

Vì thế cậu lắc lắc đầu, muốn làm mình tỉnh táo lại, nói "Không, tôi không mệt."

"Không, cậu nhất định rất mệt."

"Sao lại nói thế?"

"Cậu chạy trong đầu tôi cả một ngày rồi."

"..." Diêm Hàn "!!!"

Đợi đã, vậy là anh Đại Lâm đang nói... lời âu yếm với cậu sao?!

Bởi vì đại não của Lâm Kiến Lộc không giống người bình thường, vậy nên bất thình lình nói như vậy Diêm Hàn còn nghĩ sao mình chạy trong đầu hắn một ngày được.

Có thể là cậu mệt thật, cái này mà phải mất nửa ngày phản ứng, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra mình chạy trong đầu đối phương bằng cách nào, lúc này mới ý thức được đối phương là đang...

Ve vãn cậu!

Đậu xanh còn nói mấy câu thiệt là sến!

Không thể trách cậu trì độn được.

Thật ra là mấy câu âu yếm ngu ngốc được bay ra từ miệng anh Lâm không chỉ không hề sến, thậm chí còn khiến người ta theo bản năng suy nghĩ đến phương diện Vật Lý hay Sinh Học gì đấy, làm cậu tự hỏi cả buổi...

Xong rồi.

Nghĩ nghĩ Diêm Hàn bèn tuyệt vọng.

Cậu cũng không thể trách Lâm Kiến Lộc, mình chắc là bị học tập là choáng váng rồi.

Đúng là cần phải ngủ một giấc!

Vì thế đại ca dứt khoát nằm xải lai hình chữ X, không nhục nhích.

Còn Lâm Kiến Lộc nhìn xong thì cười một chút, bảo cậu đi ngủ, chỉ là hắn hơi hơi cúi người qua, lần nữa khiến mặt nước trong ao nhốn nháo, sau đó Diêm Hàn bị tầng tầng sóng nhiệt bao lấy cảm thấy bên tai mình như có lửa đốt.

Nơi đó, môi mỏng của Lâm Kiến Lộc kề sát vành tai cậu, vô cùng nghiêm túc mà nói "Mọi chuyện về cậu đều quay cuồng trong đầu tôi."

"..."

"Chưa từng dừng lại."

Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Kiến Lộc: Hỏi, khối lượng 100kg, vận tốc 5km/h, chạy trong lòng tôi một ngày, tổng cộng bao nhiêu động năng được sinh ra?

Diêm Hàn: 100kg??

Lâm Kiến Lộc: Phân lượng của cậu trong lòng tôi rất nặng:)

Editor có lời muốn nói:

Ông Lâm tỏ tình thành công bắt đầu đam mê mấy câu sến súa trong tiểu thuyết máu chó, tui thiệt muốn gục ngã.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook