Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Chương 129

Quản Hồng Y

30/03/2022

Cuối cùng Diêm hàn vẫn ngủ một giấc trong cái ao ấm áp kia.

Cậu mệt quá, không cần biết hoàn cảnh gì, có tâm trạng thế nào, chỉ cần cho cậu một chút thời gian là có thể ngủ đến trời u đất ám, vậy nên dù anh Đại Lâm vừa mới nói lời âu yếm, giây trước đại ca còn bị kích thích đến xuân tâm nhộn nhạo, giây tiếp theo cậu nói ngủ là ngủ luôn.

Nhìn chung có vẻ hơi không tim không phổi.

Sau lại sợ cậu ngâm nước quá lâu, lại không đành lòng gọi cậu dậy, Lâm Kiến Lộc bèn duỗi tay ôm thiếu niên đang ngủ say sưa kia lên.

Khung xương thiếu niên cân xứng, tuy rằng cơ thể con trai, xương nặng, nhưng số thịt trên người không được bao nhiêu, chỉ cần hai tay hơi dùng chút lực là có thể nhẹ nhàng làm phát ôm công chúa.

Chẳng qua hắn vừa mới bế lên, đôi mắt Diêm Hàn lại hơi mở, ánh mắt không thuộc về tuổi thiếu niên nháy mắt có chút sắc bén, lại mang theo tàn nhẫn mà ngày thường bị cậu cố gắng giấu đi.

Lúc phát hiện người ôm mình là Lâm Kiến Lộc, hai con mắt kia khôi phục bình thường ngay.

Giây tiếp theo, Diêm Hàn cảm thấy mình như con tôm mới gắp ra khỏi nồi nước sôi, cả người đỏ bừng.

"Đậu má, cậu bế tôi làm gì?"

"Cậu ngủ say, tôi không nỡ gọi dậy."

Lâm Kiến Lộc vừa nói, vừa nhấc chân vững vàng bước ra khỏi suối nước nóng.

Hoàn toàn không có ý buông người ta ra.

Không chỉ thế, hắn còn không màng một thân nước, trực tiếp bế Diêm Hàn đi xuyên qua hành lang, đi vào nhà, rồi đi thẳng lên lầu hai.

Để lại một hàng nước dài, ám chỉ hướng chủ nhân nó rời đi.

Diêm Hàn "..."

Giờ phút này trên người cậu chỉ có một cái quần ngắn, còn những chỗ khác thì không.

Bị bế đi một đường như vậy, không chỉ có trần trụi hiện ra trước mặt Lâm Kiến Lộc, mà còn có mảng lớn da thịt dán vào nhau...

Càng quá đáng hơn là, Lâm Kiến Lộc thế mà ôm cậu kiểu công chúa?!

Ôm như vậy đúng là tốn ít sức hơn. Cảm giác cũng rất mới lạ, nhưng vẫn là câu nói kia...

Đại ca có còn mặt mũi nữa không!

Diêm Hàn ho khan hai tiếng "Ừm thì, để tôi xuống đi, tôi tự đi được mà."

Thế nhưng cậu nói như vậy, Lâm Kiến Lộc cũng nghe như vậy, chứ không có làm theo.

Theo lời anh Đại Lâm thì, ôm cũng ôm rồi, đi thêm một đoạn cũng không sao.

Này...

Diêm Hàn không còn gì để nói.

Đương nhiên, cuối cùng Lâm Kiến Lộc vẫn thả cậu xuống.

Chẳng qua là thả trước cái bồn tắm chỗ hai người thay quần áo lúc nãy.

Diêm Hàn:...

Tự động tưởng tượng hình ảnh cậu tắm trong bồn, sau đó Lâm Kiến Lộc nằm trên giường nhìn cậu tắm, nếu nói lúc trước giống con tôm luộc, thì bây giờ cậu đã biến thành tôm hùm đất.

Còn là kiểu chưa lột vỏ, dùng ớt cay chà chà chà, đỏ hồng bóng lưỡng.

Tuy rằng lúc sau chứng minh là cậu nghĩ nhiều.

Lâm Kiến Lộc thả cậu xuống rồi nói "Cậu tắm ở đây đi, tôi đi vào bên trong."

Diêm Hàn "..."

Còn may, cuối cùng cũng không phải tắm chung.

Trước khi xuống ao đã xả nước, lại ngâm nước nóng hơn nửa ngày, lúc này chỉ cần xuống nước một chút là được.

Thành thạo tắm rửa bản thân thật sạch, lúc bọn họ ngâm ao đã có người tới, đem quần áo cho bọn họ.

Mà Diêm Hàn còn phát hiện hình như vỏ chăn trên giường không giống lúc cậu mới vào lắm, trông như thể có người cố ý đổi...

Lâm Kiến Lộc là chủ nhà, còn có thói ở sạch, chăn ga của hắn tự nhiên không giống với đồ chuẩn bị sẵn trong phòng cho khách.

"Vậy đêm nay chúng ta ngủ ở đây sao?"

Lúc Lâm Kiến Lộc đẩy cửa phòng tắm đứng ra, Diêm Hàn đang mặc quần áo vào.

Cậu nghe thấy tiếng bèn vừa mặc vừa hỏi.

"Ừm." Lâm Kiến Lộc "Đêm nay ngủ ở đây, có vấn đề gì sao?"

Diêm Hàn nhìn cái giường đôi to to kia, trong lòng nghĩ chẳng lẽ hai đứa mình ngủ chung giường?!

Tuy rằng cũng không làm cái gì, dù sao anh Đại Lâm cũng chưa thành niên, không được chơi lố.

Nhưng mà... Cậu còn chưa ngủ chung giường với ai bao giờ đâu!

Trước kia ở thế giới cũ cậu có anh em chung bang, đôi khi cũng sẽ có lúc chơi đến tận khuya, cần phải ngủ cùng nhau.

Thế nhưng đều dùng giường tập thể rất lớn, vài người nằm chung một cái, có đôi khi nằm nói chuyện cho tới khi trời sáng, căn bản không khiến người ta nghĩ linh tinh.



Mà bây giờ thì...

Đêm dài lắm.

Diêm Hàn cảm khái trong lòng, đột nhiên lại cảm thấy chắc là mình nghĩ nhiều, bọn họ tuy rằng quen nhau nhưng tiến độ trước mắt mới chỉ tới nắm tay thôi, có lẽ anh Đại Lâm không định ngủ chung với mình đâu.

Vì thế cậu rất thức thời mà nói "Cách vách còn một phòng đúng không? Tôi qua đó ngủ?"

"?"

Động tác lau tóc của Lâm Kiến Lộc thoáng dừng, Diêm Hàn trơ mắt nhìn bọt nước chảy từ thân trên của Lâm Kiến Lộc chảy xuống, cuối cùng biến mất trong khăn tắm buộc quanh eo đối phương, không khỏi nuốt nước miếng "Tôi ngủ phòng này, cậu ngủ cách vách?"

Biểu tình Lâm Kiến Lộc trở nên nghiêm túc "Cậu không muốn ở cùng phòng với tôi sao?"

"Không phải..."

Nghe ý của Lâm Kiến Lộc, có vẻ đã ngầm đồng ý hai người bọn họ nên ngủ một phòng.

Tuy rằng không biết anh Đại Lâm nghĩ như thế nào, dựa theo sự hiểu biết của Diêm Hàn mấy năm nay, cũng không nghe nói "quy tắc ngầm" yêu đương phải ngủ chung phòng, nhưng rất nhanh cậu đã điều chỉnh, theo kịp mạch não của Lâm Kiến Lộc, nhây theo "Chẳng qua tôi nghĩ dù ngủ chung phòng cũng không làm được gì, còn dễ làm người ta nghĩ vớ vẫn, không bằng tách ra ngủ riêng."

"Ai nói không làm được gì?"

"??!"

Sau khi hỏi lại một câu, Lâm Kiến Lộc lại thần sắc bình tĩnh đi đến bồn rửa tay bên cạnh bồn tắm sấy tóc, từ góc độ của Diêm Hàn có thể nhìn thấy cơ bắp thường xuyên rèn luyện, cũng không to lắm, nhưng sắp xếp rất chỉnh tề, phối hợp với tư thế nâng tay sấy tóc, trông rất đẹp...

Vậy mới nói, cố ý mang cậu đến đây ngâm suối nước nóng, lại cố ý nói muốn ngủ chung một phòng...

Anh Đại Lâm đã sớm lên kế hoạch rồi?!

Cơ thể dâng lên một ngọn lửa, đốt Diêm Hàn đến mức miệng khô lưỡi khô.

Làm một bé gay độc thân hai mươi năm, còn có gì có thể làm người ta hưng phấn hơn sự nhiệt tình của bạn trai!

Trong lòng Diêm Hàn chờ mong xoa xoa tay, đi về phía giường, chờ anh Đại Lâm qua.

Nhưng lúc này Tiểu Ngũ vĩnh viễn không chịu quan sát tình huống đột nhiên lên tiếng [Rửa mặt xong phải dùng mỹ phẩm dưỡng da, đã nói anh bao nhiêu lần...]

Tiểu Ngũ còn chưa nói hết, Diêm Hàn đã lắc mình vào phòng hóa trang bôi mỹ phẩm dưỡng da.

Tốc chiến tốc thắng!

Nhưng mà vào phòng hóa trang xách tay, cậu lại đột nhiên nghĩ ra mình hoàn toàn có thể về đây để tắm rửa.

Vậy mới nói... Ban nãy quẫn bách trước phòng tắm cả buổi chẳng có tác dụng gì!

Cậu chắc chắn là bị cái tên Lâm Kiến Lộc hở giơ cái tay nhấc cái chân là toát ra hormone làm cho mất trí, mới có thể lầm đường lạc lối như vậy!

Nhưng mà mấy cái đó không quan trọng.

Vỗ mặt bạch bạch, lần lượt bôi kem dưỡng ẩm lên, may mắn mùa hè trời nóng, số mỹ phẩm cần dùng không bao gồm mặt nạ, những lúc thế này bớt một trình tự đúng là làm người ta bớt một phần dày vò!

Bôi xong Diêm Hàn định đi ra, lại bị Tiểu Ngũ cản lại, đại ca tức giận hỏi "Lại làm sao?"

[Dù sao cũng hẹn hò đêm khuya, anh phải sửa soạn chút đi chứ! Ít ra cũng phải sấy tóc đã!]

"Ừ nhỉ."

Ngạc nhiên liếc mắt nhìn Tiểu Ngũ một cái, không ngờ nó thông minh như vậy!

Diêm Hàn không khỏi khen một câu "Lúc trước bên hệ thống các em đưa em qua bảo để giúp anh, anh còn nghĩ thằng nhóc này thì giúp được cái gì."

[...]

"Bây giờ xem ra, đồng chí Tiểu Ngũ, em đúng là đồng chí của nhân dân đấy."

[......]

Khích lệ xong, Diêm Hàn liền cầm máy sấy làm cho mình một kiểu tóc.

Cái này là nghề của cậu, không có gì là khó.

Trong khoảng thời gian này tích cực bảo dưỡng, làn da của cậu có vẻ đẹp hơn trước kia nhiều, tóc cũng dài hơn một chút, một đầu tóc đen nhánh phụ trợ cho khuôn mặt hoàn mỹ, lại thêm biểu tình ngầu ngầu đặc trưng, đúng là đẹp trai ngất ngây.

Làm xong hết thảy, Diêm Hàn lần nữa về phòng, Lâm Kiến Lộc cũng đã sấy tóc xong, đang thay quần áo.

"..."

Ngại quá quên mất lúc ra không chỉnh lại thời gian, bây giờ có hơi xảo diệu, vừa hay kịp lúc anh Đại Lâm tháo khăn tắm xuống...

Vội liếc mắt sang chỗ khác, giọng Diêm Hàn run rẩy nói "Tôi, tôi lên giường chờ cậu nha."

"Ừ."

Phản ứng của Lâm Kiến Lộc vĩnh viễn đều rất bình tĩnh.

Cái này làm cho Diêm Hàn hoài nghi, anh Đại Lâm ngoài chuyện đụng chạm với người khác ra thì không có gì kiêng kị, có phải hoàn toàn không ngại cởi sạch quần áo trước mặt người khác hay không.

Nếu không sao cậu làm không được.

Tuy rằng nghĩ lại cũng rất bình thường, ví dụ như mỗi tiết bơi lội mọi người đều đi tắm chung với nhau, phòng tắm trong sân vận động vốn chính là phòng công cộng.



Cậu là không được, chưa đi bao giờ, cho nên mới thấy không quen.

Nếu có thể cậu cũng muốn vào tắm chung với mọi người!

Lúc Diêm Hàn miên man suy nghĩ thì cảm thấy bên giường hơi lún xuống.

—— Lâm Kiến Lộc thay áo ngủ xong cũng lên giường.

Bị dáng người đẹp đẽ của đối phương cưa cẩm cả tối, lúc này lại bị hơi thở giống đựa của anh Đại Lâm bọc lấy, Diêm Hàn không khỏi ngồi nghiêm chỉnh lại, khó nén nhộn nhạo trong lòng hỏi "Vậy tiếp theo chúng ta làm sao?"

Chỉ thấy Lâm Kiến Lộc hơi mỉm cười với cậu, rồi sau đó cánh tay đưa xuống cuối giường, Diêm Hàn đưa mắt nhìn theo, chỉ thấy trong tay Lâm Kiến Lộc nhiều thêm một thứ...

.

Diêm Hàn "???"

"Ban nãy có người tới đưa quần áo tiện tay tặng thêm cái này à?"

"Đúng vậy." Lâm Kiến Lộc nói "Tôi nghĩ một chút, vẫn nên để cậu xem bài tập trước. Theo phương pháp học tập của cậu từ trước đến nay, trực tiếp làm bài tập nhập môn có lẽ sẽ nhanh hơn."

Diêm Hàn "... À."

Biết ngay mà!

Vốn dĩ đã không nên ảo tưởng gì hết, cậu biết ngay là mình suy nghĩ nhiều!

Một khi đã vậy... Dù sao cũng không thay đổi được, Diêm Hàn ngoan ngoãn giữ tư thế ngồi nghiêm chỉnh, xem đề Olympic Toán với Lâm Kiến Lộc.

Lúc trước cậu hỏi thăm, nghe nói những cuộc thi như Olympic Toán phải từ cấp quốc gia trở lên, phải lấy được thứ hạng cao mới được cộng điểm thi đại học, mà cộng cùng lắm là 20 điểm.

Này đối với rất nhiều người mà nói là không có lời, bởi vì số sức lực cùng thời gian cần dùng để tham gia những cuộc thi đó đã vượt quá học bình thường, 20 điểm có chút mất nhiều hơn được, huống chi chưa chắc là có giải.

Cũng vì thế tuy nhà trường tuyên bố báo danh tham gia thi Olympic Toán quốc tế nhưng số người báo danh lại không nhiều lắm.

Có thời gian không bằng làm nhiều đề thi đại học một chút, hoặc là nghỉ ngơi cho khỏe.

Nhưng với Diêm Hàn, cậu cảm thấy không cần biết như thế nào đều phải thử một lần.

Ít nhiều cũng có thể cộng điểm mà, cũng cao như là làm thêm chút bảo đảm cho tương lai.

Dù sao nguyên tắc là không được ảnh hưởng tiến độ học tâp hằng ngày, chỉ cần kiên trì nguyên tắc này sẽ không có tổn thất gì.

Chỉ là hơi mệt một chút.

Mà có kinh nghiệm học tập từ trước, muốn làm chuyện này cũng không phải khó lắm.

Nhưng nói thì thế, cường độ học cậu phải đối mặt thật sự rất lớn, như vậy nghĩ cũng đúng, quả thật cậu không có nhiều thời gian để lãng phí.

Cứ như vậy, tối đó Diêm Hàn cùng anh Đại Lâm ngồi giải đề gần nửa buổi tối.

Trực tiếp ngủ luôn trong biển đề rồi, căn bản không có cái gì mà đêm thật dài.

Nhưng ngâm suối nước nóng có thể thư giãn thật, sáng hôm sau cậu chạy bộ buổi sáng với Lâm Kiến Lộc, dắt chó đi dạo, không chỉ có bữa sáng phong phú để ăn, mà còn được lái mô tô thiệt sảng khoái, làm cho Diêm Hàn cảm thấy cuộc sống như vậy đúng thật là thiên đường.

"Chờ thi đại học xong là tôi tự do, đến lúc đó tôi đi làm bảo tiêu cho anh Đại Lâm nhỉ." Lúc ăn sáng, Diêm Hàn vui vẻ nghĩ về tương lai.

Nhưng cậu đột nhiên nói như vậy, Lâm Kiến Lộc lại sửng sốt "Bảo tiêu gì cơ?"

"Ồ."

Về chuyện sau khi được tự do phải làm cái gì Diêm Hàn còn chưa nghĩ tới, ban nãy chỉ thuận miệng nói thôi.

Cậu nghĩ mình cũng không có sở trường đặc biệt gì, chỉ là đánh nhau rất giỏi, làm bảo tiêu tuyệt đối rất phù hợp.

Nhưng bây giờ cẩn thận tự hỏi lại, cậu được một đám học bá lớp mười kêu là học bá, cũng đâu thể nói là không có sở trường gì được.

Nếu cậu thật sự thi đậu Đại học X—— Để cậu một lần được mơ đẹp đi —— Nếu cậu thật sự thi đậu ngôi trường tối cao trong truyền thuyết này, vậy đương nhiên cậu sẽ học tiếp, dù sao cũng vất vả quá trời mới đậu mà.

Vậy nên sử dụng phương thức tự hỏi thương hiệu anh Đại Lâm, thi đậu Đại học X thì tự nhiên phải học tiếp, mà thi không đậu Đại học X thì ngỏm củ tỏi game over... Cũng có nghĩa tương lai chỉ có một con đường là học tiếp này thôi, cậu căn bản không cần phải nghĩ xem sau này mình phải làm nghề gì.

... Đều là do bóng ma tâm lý bỏ học cao trung trước kia quá nghiêm trọng, không cần biết đi đến đâu, đạt được thành tựu gì, cậu vẫn cứ theo bản năng mà tự hỏi mình phải làm gì để mưu sinh.

Chao ôi.

Diêm Hàn yên lặng mà thở dài, định giải thích cho Lâm Kiến Lộc nghe diễn biến tâm lý không có tiền đồ của mình, cũng chỉ nghe anh Đại Lâm nghiêm trang mà nói "Bảo tiêu khá tốt, bây giờ làm việc luôn đi, mỗi tháng trả cho cậu mười vạn, bao 5 hiểm 1 kim*, cậu thấy được không?" (Edit: 5 hiểm 1 kim là 5 bảo hiểm: y tế, tai nạn, thất nghiệp,... và 1 quỹ nhà ở.)

"Đồng ý."

Diêm Hàn tưởng hắn nói giỡn, liền cười hì hì đáp ứng, lại hỏi "Bảo tiêu bây giờ lương cao vậy sao?"

"Ừ."

Lâm Kiến Lộc nhìn cậu một cái, đôi mắt tràn đầy ý cười "Nhưng mà không có kỳ nghỉ, không có lương hưu, còn phải luôn luôn ở bên cạnh tôi."

Diêm Hàn "..."

Cái người nói lời âu yếm cũng vô cùng nghiêm trang bây giờ thế mà mang theo một chút ngả ngớn, không biết có phải ảo giác hay không, lúc đối phương nói mấy từ "bên cạnh tôi", hình như ngữ khí vô cùng nặng.

Tác giả có lời muốn nói:

Diêm Hàn: Sau chuyện tối hôm qua cậu tưởng tôi còn tin cậu hay sao, ha hả, ngây thơ.

Lâm Kiến Lộc: Lần này là thật mà. Thân... QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook