Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học
Chương 45
Quản Hồng Y
16/02/2022
Sân vận động trong nhà lầu hai có một sân cầu lông lớn.
Sân vận động trong nhà ngoại trừ hồ bơi ra thì lúc nào cũng mở cho học sinh vào, nhưng tới nơi này chơi bóng rổ chiếm đa số, đánh cầu lông thì ít hơn một tí.
Lại bởi vì sân cầu lông lầu hai thật sự rất là rộng, cho nên trong giờ cơm chiều nơi này cơ bản là trống trơn, chỉ có thể thấy linh tinh vài người, hơn nữa xung quanh ánh đèn u ám.
Diêm Hàn chính là một thân một mình đi vào sân cầu lông, tìm thấy thầy Hách đứng trong một góc tương đối đặc biệt.
Bởi vì thiết kế của sân vận động rất là nghệ thuật, hình dạng bên trong sân cũng hoàn toàn bất quy tắc, cho nên vị trí này thật sự rất lạ, đừng nói bây giờ toàn bộ lầu hai không có ai, mà dù có người thật sự chạy lên đánh cầu, cũng chưa chắc sẽ đi sang hướng bên này.
Diêm Hàn "Sao lại chọn chỗ hẻo lánh như vậy ạ?"
Thầy Hách nói "Chỗ này tương đối yên lặng, không có ai quấy rầy. Làm sao vậy?"
"Không có gì ạ." Diêm Hàn thoáng mỉm cười "Chỉ là yên tĩnh quá, nên có chút quái quái."
Không biết có phải do ngày thường cậu không hay cười hay không, mà khi cười rộ lên sẽ cho người ta cảm giác đột nhiên gần gũi.
Nụ cười của cậu ấm áp như hồ nước xuân, lại như một nụ hoa e dè—— rõ ràng đã vô cùng kiều diễm, lại khiến người chờ mong khung cảnh khi nó hoàn toàn nở rộ ra.
Thầy Hách cũng cười, từ trong túi đựng vợt chuyên nghiệp trên mặt đất lấy ra một cây vợt cho đóa kiều hoa, hỏi "Em mang đồ như vậy đánh cầu à? Sao không đổi đồ thể dục?"
Đóa kiều hoa nhẹ nhàng mà kéo kéo váy, trong lúc vô tình lộ ra một đoạn đùi thon dài bị quần leggings bó sát "Em ra chậm, sợ thầy chờ sốt ruột nên không thay."
"Vậy em cứ như vậy đánh cầu với thầy, không sợ lộ à?"
Đóa kiều hoa "..."
Tôi có mang quần leggings đó đại ca! —— nội tâm Diêm Hàn rít gào.
Bất quá đóa kiều hoa vẫn là đóa kiều hoa.
Ưu nhã thanh lệ, như hoa như nguyệt.
Trực tiếp làm cho người đối diện sửng sốt.
"Thầy, chúng ta không phải đánh cầu sao ạ?" Đóa kiều hoa có chút ngượng ngùng hỏi.
"Đánh, đánh đánh. Để thầy xem kỹ thuật của em như thế nào."
Hai ngày nay Diêm Hàn tới sân vận động đều là đánh cầu lông.
Cậu không chỉ có thân pháp linh hoạt, thân thể còn mềm mại, rất hiển nhiên là loại vận động như cầu lông với cậu mà nói cũng không phải việc gì khó khăn.
Nhưng chung quy không am hiểu bằng bóng rổ, lại lâu rồi không đánh, thình lình ra tay vẫn là có chút không quen.
Cậu cũng là trong lúc đánh cầu bị thầy Hách nhìn thấy, không ngờ thầy Hách còn rất tâm đắc với bộ môn cầu lông, không chỉ một lần chỉ dẫn cho Diêm Hàn, thường xuyên qua lại nên hai người trao đổi số điện thoại, nhưng rất ăn ý mà không có ai chủ động thêm WeChat, chỉ là lâu lâu sẽ gửi một hai tin nhắn.
Nhưng như trước đó đã nói, có lẽ ngày thường Diêm Hàn cho người ta cảm giác quá lạnh lẽo, cho nên lúc cậu cười nói cảm ơn giáo viên đã chỉ dẫn, sẽ dễ dàng khiến người ta sinh ra một loại ảo giác.
Không biết có phải do ảo giác này ảnh hưởng hay không, mà trong vòng hai ngày hôm nay tin nhắc thầy Hách gửi cho cậu càng lúc càng thường xuyên.
Cuối cùng liền nói đến đây, hẹn tối hôm nay cùng đánh cầu.
Diêm Hàn phát cầu đầu tiên.
Đem chiếc vợt mới tinh thuần trắng vung lên, "Bộp" một cái, cầu lông như mũi tên thoát khỏi dây cung, lao về phía đối diện, thầy Hách nghe thấy bạn học Nhan Hàm hỏi gã "Thầy ơi, bây giờ tan tầm rồi đúng không? Thầy không về nhà cũng không sao ạ?"
"Không sao, về nhà cũng không có gì để làm, thầy ở đấy đánh cầu với em cũng được." Khi nói chuyện, cầu lông lại bị "bộp" một tiếng, đánh trở về.
Thiếu nữ như hoa như ngọc vung tay lên, giày thể thao màu trắng nhẹ nhàng chạm xuống đất liền nhảy lên, góc váy cũng bị xốc lên một chút.
Cầu lông lần nữa bay về phía mình, thầy Hách chỉ cảm thấy một trận cảnh đẹp ý vui, liền nghe thấy người đối diện nói "Thật vậy ạ, em vui lắm! Thầy cũng biết cầu lông phải chơi hai người, nhưng ngày thường cũng không có bạn học nào đánh với em."
"Nếu em muốn, thầy có thể gặp em ở đây mỗi ngày." Vận tốc quả cầu lần này có chút nhanh, thầy Hách đột nhiên không kịp phòng ngừa, theo bản năng mà dùng sức, cầu lông lần nữa bị đánh trở về lại càng nhanh hơn, thiếu nữ tuy đưa vợt kịp thời, nhưng cùng không có đánh tới, "lạch cạch" một tiếng, quả cầu thuần trắng rơi xuống mặt đất.
"Thầy thật lợi hại."
Không đỡ được cầu thiếu nữ cũng không có thẹn quá hóa giận, ngược lại nở nụ cười ngọt ngào, sau đó muốn đi nhặt cầu.
Thầy Hách rốt cuộc nhịn không được, trong tay còn cầm vợt, người đã đuổi tới lưới giữa sân, duỗi tay muốn chạm vào thiếu nữ đang nhặt cầu phía trước.
Trên thực tế nếu không phải thiếu nữ đang nhặt đầu đột nhiên rụt lại, thầy Hách lúc này có khi đã sờ đến...
"Thầy?" Thiếu nữ trừng lớn đôi mắt tràn đầy khó hiểu.
Thầy Hách trực tiếp ném vợt đi, đánh về phía thiếu nữ.
"Á!" Âm thanh thiếu nữ quanh quẩn lầu hai có chút khàn khàn, nhưng cũng không hề trầm thấp, thầy Hách dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, duỗi tay muốn xé cổ áo của thiếu nữ.
Không ngờ phản ứng của thiếu nữ còn nhanh hơn gã tưởng tượng, cô bé cơ hồ lắc mình liền thoát khỏi người gã, ngay sau đó cất bước bỏ chạy!
Nhưng tựa hồ cô bé đã bị dọa sợ, trong cơn kinh hoảng thất thố thế mà lại chạy vào WC cuối hành lang.
Ánh đèn bốn phía cũng không rõ ràng lắm, ánh sáng trên hành lang chiếu đến mặt đất trước nhà vệ sinh.
Người đang bị kinh hách quả thật sẽ theo bản năng chạy về hướng có ánh sáng, nhưng cô bạn nhỏ này... hiển nhiên là đưa bản thân vào ngõ cụt.
Nơi này thật sự là quá yên lặng, nhà vệ sinh kia ngày thường ngoại trừ lao công đến quét tước thì không có ai đến.
Mà thầy Hách chờ ở đây lâu ngày, gã biết phụ cận không có người.
Mà WC này cũng không có người.
Chỉ thiếu một bước nữa thôi...
Khuôn mặt tuyệt mỹ kinh hoảng thất thố của thiếu nữ còn rõ ràng trước mắt gã.
Chỉ thiếu một bước! Vừa rồi gã sắp kéo được quần áo của nó rồi!
Thiếu nữ điên cuồng chạy trốn làm gã mất lý trí, thầy Hách vứt đi bộ dáng hiền từ ban nãy, bên miệng treo lên nụ cười như thực hiện được điều gì, dứt khoát đuổi tới cửa nhà vệ sinh.
Vừa rồi do góc nhìn nên gã không thấy rõ đối phương chạy vào WC nam hay WC nữ, nhưng nhất định là WC nữ rồi...
Nào có nữ sinh kinh hoảng lại chạy vào WC nam bao giờ? Kia không phải chui đầu vào lưới à.
Càng không nói đến lúc gã đi đến cửa, gã nghe thấy trong phòng WC nữ vang lên âm thanh va chạm.
"Đừng giả vờ! Mấy ngày nay không phải mày cứ lắc lư trước mặt tao à, bây giờ còn không phải như mày mong muốn?"
Nói, gã đã cất bước vào WC nữ.
Nhà vệ sinh được xây trong góc sân vận động cũng không lớn, bên trong chỉ có bồn vệ sinh xổm.
Mà nhà vệ sinh sân vận động cũng giống nhà vệ sinh ở khu giáo vụ, đều có vách ngăn, hiện giờ mỗi cánh cửa đều bị đóng, đứng ở ngoài còn có thể nghe vài âm thanh sột sột soạt soạt bên trong, chứng minh người chỉ trốn ở một trong bốn gian phòng này.
Đột nhiên, thầy Hách cảm thấy càng hưng phấn.
Gã thử đẩy cánh cửa đầu tiên ra... Không ngoài dự đoán, bên trong trống rỗng.
Gã tiếp tục nói "Không cần tìm cách liên lạc với bên ngoài, tin tao đi, mày không có đủ thời gian. Cũng không cần ý đồ ghi âm giữ chứng cứ, mày biết tao sẽ tịch thu mọi thiết bị của mày mà."
Cánh cửa thứ hai bị đẩy ra, bên trong vẫn không có người.
Nhưng thầy Hách cũng không nhụt trí, gã ngược lại càng tràn ngập hứng thú mà tiếp tục nói "Nếu tao là mày, tao chắc chắn sẽ không nói chuyện này ra, trễ thế này mày còn đi đến đây với giáo viên nam, truyền ra bên ngoài rồi mày còn dám ở lại ngôi trường này không?"
Đi đến cánh cửa thứ ba, thầy Hách không có lập tức đẩy cửa, ngược lại gã ngồi xổm xuống, nhìn xuống dưới kẹt cửa.
Không ngoài dự đoán, bên trong gian phòng thứ ba nhìn thấy một đôi giày màu trắng.
Gã nói "Tao biết mày ở trong, xuất hiện đi, chờ tao đi vào thì không dễ dàng như vậy đâu."
Bên trong truyền đến động tĩnh, là vải vóc cọ xát vào nhau, bởi vì bốn phía cực kỳ an tĩnh, cho nên rất dễ dàng nghe thấy.
"Mày đơn độc chạy tới đây đánh cầu với tao cũng nên nghĩ tới kết quả này chứ." Thầy Hách tiếp tục dụ dỗ "Ngoan ngoãn ra đây, thầy sẽ nhẹ nhàng với em."
Lúc này, người bên trong cánh cửa tựa hồ đã từ bỏ giãy giụa, gã nghe thấy tiếng then cửa bị người kéo ra.
Khuôn mặt hiện lên nụ cười đáng khinh, thầy Hách đã không chờ nổi nữa, dứt khoát một tay đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là bóng hình thiếu nữ mang váy đồng phục, tóc ngắn màu đen.
Thiếu nữ hơi cong người, đem đầu cúi thật sâu, hiển nhiên đã chịu không ít kinh hách.
... Hoặc là ẩn ẩn có chút ngượng ngùng.
Giá trị nhan sắc kinh thiên cùng dáng người mềm mại của thiếu nữ lại lần nữa trợ giúp người ta rơi vào liên tưởng, cơ hồ là gấp không chờ nổi, thầy Hách xông lên phía trước giang hai tay ra, một tay ôm thiếu nữ ra bên ngoài.
... Ôm được một nửa.
Ấy, sao khung xương thiếu nữ so với trong tưởng tượng của gã lại còn... cường tráng hơn?
Mà hình như cao hơn ban nãy rất nhiều?!
Nháy mắt phát hiện có điểm không đúng, một màn khó tin nổi đã xảy ra!
"Thầy Hách? Thầy đang làm gì vậy?"
—— Giọng nói khàn khàn quen thuộc mang theo nét lười biếng, giọng của thiếu nữ thế mà truyền từ cửa nhà vệ sinh truyền tới!
Thầy Hách quay đầu lại, không chỉ thấy thiếu nữ giơ cái điện thoại đang quay hình trong tay lên, mà bên người nó còn có hai nam sinh mang đồng phục!
Hai nam sinh trước ngực đều mang một cái huy cài, xem hình thức là biết trên đó viết hai chữ "kỷ luật", bởi vì hai nam sinh này gã biết, là ủy viên kỷ luật do khu giáo vụ cố ý đề bạt...
Ý thức được mình đã trúng bẫy, thầy Hách vội vàng quay đầu nhìn về phía thiếu nữ bị mình nửa ôm...
... Này mà là thiếu nữ gì!
Không biết từ khi nào, "thiếu nữ" trong ôm ấp của gã đã duỗi thẳng cặp chân dài, dựng thẳng eo lưng, thoáng đứng yên, còn cao hơn gã không chỉ một cái đầu!
Đúng lúc này ——
"Há há há!" Ngoài nhà vệ sinh, Tô Lâm Bồi cuối cùng nhịn không nổi nữa, cười đến không thể không ôm bụng, chỉ kém nằm xuống đất lăn qua lộn lại.
Đừng nói cậu ta, Diêm Hàn cũng có chút nhịn không được, cái tay giơ điện thoại cũng run nhè nhẹ, lúc này nghẹn không cười ra tiếng hoàn toàn là vì hiệu quả quay hình.
Mà trong nhà vệ sinh, "thiếu nữ" Lâm Kiến Lộc mặc váy, chiều cao ít nhất 1m85 hung hăng nhíu mày lại, một đôi mắt phượng tràn ngập lãnh đạm, từ trên cao nhìn xuống thầy Hách đã hoàn toàn sửng sốt, sát khí tứ phía hỏi "Thưa thầy, thầy đã ôm đủ chưa?"
Tác giả có lời muốn nói:
Diêm Hàn: Tưởng tượng đến tương lai không chỉ phải mang đồ bơi còn phải mang đủ kiểu đồ nữ là thấy cáu.
Lâm Kiến Lộc (yên lặng kéo váy lên): Không sao, tôi làm chung với cậu.
Sân vận động trong nhà ngoại trừ hồ bơi ra thì lúc nào cũng mở cho học sinh vào, nhưng tới nơi này chơi bóng rổ chiếm đa số, đánh cầu lông thì ít hơn một tí.
Lại bởi vì sân cầu lông lầu hai thật sự rất là rộng, cho nên trong giờ cơm chiều nơi này cơ bản là trống trơn, chỉ có thể thấy linh tinh vài người, hơn nữa xung quanh ánh đèn u ám.
Diêm Hàn chính là một thân một mình đi vào sân cầu lông, tìm thấy thầy Hách đứng trong một góc tương đối đặc biệt.
Bởi vì thiết kế của sân vận động rất là nghệ thuật, hình dạng bên trong sân cũng hoàn toàn bất quy tắc, cho nên vị trí này thật sự rất lạ, đừng nói bây giờ toàn bộ lầu hai không có ai, mà dù có người thật sự chạy lên đánh cầu, cũng chưa chắc sẽ đi sang hướng bên này.
Diêm Hàn "Sao lại chọn chỗ hẻo lánh như vậy ạ?"
Thầy Hách nói "Chỗ này tương đối yên lặng, không có ai quấy rầy. Làm sao vậy?"
"Không có gì ạ." Diêm Hàn thoáng mỉm cười "Chỉ là yên tĩnh quá, nên có chút quái quái."
Không biết có phải do ngày thường cậu không hay cười hay không, mà khi cười rộ lên sẽ cho người ta cảm giác đột nhiên gần gũi.
Nụ cười của cậu ấm áp như hồ nước xuân, lại như một nụ hoa e dè—— rõ ràng đã vô cùng kiều diễm, lại khiến người chờ mong khung cảnh khi nó hoàn toàn nở rộ ra.
Thầy Hách cũng cười, từ trong túi đựng vợt chuyên nghiệp trên mặt đất lấy ra một cây vợt cho đóa kiều hoa, hỏi "Em mang đồ như vậy đánh cầu à? Sao không đổi đồ thể dục?"
Đóa kiều hoa nhẹ nhàng mà kéo kéo váy, trong lúc vô tình lộ ra một đoạn đùi thon dài bị quần leggings bó sát "Em ra chậm, sợ thầy chờ sốt ruột nên không thay."
"Vậy em cứ như vậy đánh cầu với thầy, không sợ lộ à?"
Đóa kiều hoa "..."
Tôi có mang quần leggings đó đại ca! —— nội tâm Diêm Hàn rít gào.
Bất quá đóa kiều hoa vẫn là đóa kiều hoa.
Ưu nhã thanh lệ, như hoa như nguyệt.
Trực tiếp làm cho người đối diện sửng sốt.
"Thầy, chúng ta không phải đánh cầu sao ạ?" Đóa kiều hoa có chút ngượng ngùng hỏi.
"Đánh, đánh đánh. Để thầy xem kỹ thuật của em như thế nào."
Hai ngày nay Diêm Hàn tới sân vận động đều là đánh cầu lông.
Cậu không chỉ có thân pháp linh hoạt, thân thể còn mềm mại, rất hiển nhiên là loại vận động như cầu lông với cậu mà nói cũng không phải việc gì khó khăn.
Nhưng chung quy không am hiểu bằng bóng rổ, lại lâu rồi không đánh, thình lình ra tay vẫn là có chút không quen.
Cậu cũng là trong lúc đánh cầu bị thầy Hách nhìn thấy, không ngờ thầy Hách còn rất tâm đắc với bộ môn cầu lông, không chỉ một lần chỉ dẫn cho Diêm Hàn, thường xuyên qua lại nên hai người trao đổi số điện thoại, nhưng rất ăn ý mà không có ai chủ động thêm WeChat, chỉ là lâu lâu sẽ gửi một hai tin nhắn.
Nhưng như trước đó đã nói, có lẽ ngày thường Diêm Hàn cho người ta cảm giác quá lạnh lẽo, cho nên lúc cậu cười nói cảm ơn giáo viên đã chỉ dẫn, sẽ dễ dàng khiến người ta sinh ra một loại ảo giác.
Không biết có phải do ảo giác này ảnh hưởng hay không, mà trong vòng hai ngày hôm nay tin nhắc thầy Hách gửi cho cậu càng lúc càng thường xuyên.
Cuối cùng liền nói đến đây, hẹn tối hôm nay cùng đánh cầu.
Diêm Hàn phát cầu đầu tiên.
Đem chiếc vợt mới tinh thuần trắng vung lên, "Bộp" một cái, cầu lông như mũi tên thoát khỏi dây cung, lao về phía đối diện, thầy Hách nghe thấy bạn học Nhan Hàm hỏi gã "Thầy ơi, bây giờ tan tầm rồi đúng không? Thầy không về nhà cũng không sao ạ?"
"Không sao, về nhà cũng không có gì để làm, thầy ở đấy đánh cầu với em cũng được." Khi nói chuyện, cầu lông lại bị "bộp" một tiếng, đánh trở về.
Thiếu nữ như hoa như ngọc vung tay lên, giày thể thao màu trắng nhẹ nhàng chạm xuống đất liền nhảy lên, góc váy cũng bị xốc lên một chút.
Cầu lông lần nữa bay về phía mình, thầy Hách chỉ cảm thấy một trận cảnh đẹp ý vui, liền nghe thấy người đối diện nói "Thật vậy ạ, em vui lắm! Thầy cũng biết cầu lông phải chơi hai người, nhưng ngày thường cũng không có bạn học nào đánh với em."
"Nếu em muốn, thầy có thể gặp em ở đây mỗi ngày." Vận tốc quả cầu lần này có chút nhanh, thầy Hách đột nhiên không kịp phòng ngừa, theo bản năng mà dùng sức, cầu lông lần nữa bị đánh trở về lại càng nhanh hơn, thiếu nữ tuy đưa vợt kịp thời, nhưng cùng không có đánh tới, "lạch cạch" một tiếng, quả cầu thuần trắng rơi xuống mặt đất.
"Thầy thật lợi hại."
Không đỡ được cầu thiếu nữ cũng không có thẹn quá hóa giận, ngược lại nở nụ cười ngọt ngào, sau đó muốn đi nhặt cầu.
Thầy Hách rốt cuộc nhịn không được, trong tay còn cầm vợt, người đã đuổi tới lưới giữa sân, duỗi tay muốn chạm vào thiếu nữ đang nhặt cầu phía trước.
Trên thực tế nếu không phải thiếu nữ đang nhặt đầu đột nhiên rụt lại, thầy Hách lúc này có khi đã sờ đến...
"Thầy?" Thiếu nữ trừng lớn đôi mắt tràn đầy khó hiểu.
Thầy Hách trực tiếp ném vợt đi, đánh về phía thiếu nữ.
"Á!" Âm thanh thiếu nữ quanh quẩn lầu hai có chút khàn khàn, nhưng cũng không hề trầm thấp, thầy Hách dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, duỗi tay muốn xé cổ áo của thiếu nữ.
Không ngờ phản ứng của thiếu nữ còn nhanh hơn gã tưởng tượng, cô bé cơ hồ lắc mình liền thoát khỏi người gã, ngay sau đó cất bước bỏ chạy!
Nhưng tựa hồ cô bé đã bị dọa sợ, trong cơn kinh hoảng thất thố thế mà lại chạy vào WC cuối hành lang.
Ánh đèn bốn phía cũng không rõ ràng lắm, ánh sáng trên hành lang chiếu đến mặt đất trước nhà vệ sinh.
Người đang bị kinh hách quả thật sẽ theo bản năng chạy về hướng có ánh sáng, nhưng cô bạn nhỏ này... hiển nhiên là đưa bản thân vào ngõ cụt.
Nơi này thật sự là quá yên lặng, nhà vệ sinh kia ngày thường ngoại trừ lao công đến quét tước thì không có ai đến.
Mà thầy Hách chờ ở đây lâu ngày, gã biết phụ cận không có người.
Mà WC này cũng không có người.
Chỉ thiếu một bước nữa thôi...
Khuôn mặt tuyệt mỹ kinh hoảng thất thố của thiếu nữ còn rõ ràng trước mắt gã.
Chỉ thiếu một bước! Vừa rồi gã sắp kéo được quần áo của nó rồi!
Thiếu nữ điên cuồng chạy trốn làm gã mất lý trí, thầy Hách vứt đi bộ dáng hiền từ ban nãy, bên miệng treo lên nụ cười như thực hiện được điều gì, dứt khoát đuổi tới cửa nhà vệ sinh.
Vừa rồi do góc nhìn nên gã không thấy rõ đối phương chạy vào WC nam hay WC nữ, nhưng nhất định là WC nữ rồi...
Nào có nữ sinh kinh hoảng lại chạy vào WC nam bao giờ? Kia không phải chui đầu vào lưới à.
Càng không nói đến lúc gã đi đến cửa, gã nghe thấy trong phòng WC nữ vang lên âm thanh va chạm.
"Đừng giả vờ! Mấy ngày nay không phải mày cứ lắc lư trước mặt tao à, bây giờ còn không phải như mày mong muốn?"
Nói, gã đã cất bước vào WC nữ.
Nhà vệ sinh được xây trong góc sân vận động cũng không lớn, bên trong chỉ có bồn vệ sinh xổm.
Mà nhà vệ sinh sân vận động cũng giống nhà vệ sinh ở khu giáo vụ, đều có vách ngăn, hiện giờ mỗi cánh cửa đều bị đóng, đứng ở ngoài còn có thể nghe vài âm thanh sột sột soạt soạt bên trong, chứng minh người chỉ trốn ở một trong bốn gian phòng này.
Đột nhiên, thầy Hách cảm thấy càng hưng phấn.
Gã thử đẩy cánh cửa đầu tiên ra... Không ngoài dự đoán, bên trong trống rỗng.
Gã tiếp tục nói "Không cần tìm cách liên lạc với bên ngoài, tin tao đi, mày không có đủ thời gian. Cũng không cần ý đồ ghi âm giữ chứng cứ, mày biết tao sẽ tịch thu mọi thiết bị của mày mà."
Cánh cửa thứ hai bị đẩy ra, bên trong vẫn không có người.
Nhưng thầy Hách cũng không nhụt trí, gã ngược lại càng tràn ngập hứng thú mà tiếp tục nói "Nếu tao là mày, tao chắc chắn sẽ không nói chuyện này ra, trễ thế này mày còn đi đến đây với giáo viên nam, truyền ra bên ngoài rồi mày còn dám ở lại ngôi trường này không?"
Đi đến cánh cửa thứ ba, thầy Hách không có lập tức đẩy cửa, ngược lại gã ngồi xổm xuống, nhìn xuống dưới kẹt cửa.
Không ngoài dự đoán, bên trong gian phòng thứ ba nhìn thấy một đôi giày màu trắng.
Gã nói "Tao biết mày ở trong, xuất hiện đi, chờ tao đi vào thì không dễ dàng như vậy đâu."
Bên trong truyền đến động tĩnh, là vải vóc cọ xát vào nhau, bởi vì bốn phía cực kỳ an tĩnh, cho nên rất dễ dàng nghe thấy.
"Mày đơn độc chạy tới đây đánh cầu với tao cũng nên nghĩ tới kết quả này chứ." Thầy Hách tiếp tục dụ dỗ "Ngoan ngoãn ra đây, thầy sẽ nhẹ nhàng với em."
Lúc này, người bên trong cánh cửa tựa hồ đã từ bỏ giãy giụa, gã nghe thấy tiếng then cửa bị người kéo ra.
Khuôn mặt hiện lên nụ cười đáng khinh, thầy Hách đã không chờ nổi nữa, dứt khoát một tay đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là bóng hình thiếu nữ mang váy đồng phục, tóc ngắn màu đen.
Thiếu nữ hơi cong người, đem đầu cúi thật sâu, hiển nhiên đã chịu không ít kinh hách.
... Hoặc là ẩn ẩn có chút ngượng ngùng.
Giá trị nhan sắc kinh thiên cùng dáng người mềm mại của thiếu nữ lại lần nữa trợ giúp người ta rơi vào liên tưởng, cơ hồ là gấp không chờ nổi, thầy Hách xông lên phía trước giang hai tay ra, một tay ôm thiếu nữ ra bên ngoài.
... Ôm được một nửa.
Ấy, sao khung xương thiếu nữ so với trong tưởng tượng của gã lại còn... cường tráng hơn?
Mà hình như cao hơn ban nãy rất nhiều?!
Nháy mắt phát hiện có điểm không đúng, một màn khó tin nổi đã xảy ra!
"Thầy Hách? Thầy đang làm gì vậy?"
—— Giọng nói khàn khàn quen thuộc mang theo nét lười biếng, giọng của thiếu nữ thế mà truyền từ cửa nhà vệ sinh truyền tới!
Thầy Hách quay đầu lại, không chỉ thấy thiếu nữ giơ cái điện thoại đang quay hình trong tay lên, mà bên người nó còn có hai nam sinh mang đồng phục!
Hai nam sinh trước ngực đều mang một cái huy cài, xem hình thức là biết trên đó viết hai chữ "kỷ luật", bởi vì hai nam sinh này gã biết, là ủy viên kỷ luật do khu giáo vụ cố ý đề bạt...
Ý thức được mình đã trúng bẫy, thầy Hách vội vàng quay đầu nhìn về phía thiếu nữ bị mình nửa ôm...
... Này mà là thiếu nữ gì!
Không biết từ khi nào, "thiếu nữ" trong ôm ấp của gã đã duỗi thẳng cặp chân dài, dựng thẳng eo lưng, thoáng đứng yên, còn cao hơn gã không chỉ một cái đầu!
Đúng lúc này ——
"Há há há!" Ngoài nhà vệ sinh, Tô Lâm Bồi cuối cùng nhịn không nổi nữa, cười đến không thể không ôm bụng, chỉ kém nằm xuống đất lăn qua lộn lại.
Đừng nói cậu ta, Diêm Hàn cũng có chút nhịn không được, cái tay giơ điện thoại cũng run nhè nhẹ, lúc này nghẹn không cười ra tiếng hoàn toàn là vì hiệu quả quay hình.
Mà trong nhà vệ sinh, "thiếu nữ" Lâm Kiến Lộc mặc váy, chiều cao ít nhất 1m85 hung hăng nhíu mày lại, một đôi mắt phượng tràn ngập lãnh đạm, từ trên cao nhìn xuống thầy Hách đã hoàn toàn sửng sốt, sát khí tứ phía hỏi "Thưa thầy, thầy đã ôm đủ chưa?"
Tác giả có lời muốn nói:
Diêm Hàn: Tưởng tượng đến tương lai không chỉ phải mang đồ bơi còn phải mang đủ kiểu đồ nữ là thấy cáu.
Lâm Kiến Lộc (yên lặng kéo váy lên): Không sao, tôi làm chung với cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.