Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học
Chương 46
Quản Hồng Y
16/02/2022
"Không được, cứu mạng với, há há há há! Quai hàm đau quá!" Ở trong tiếng cười to không ngừng của Tô Lâm Bồi cùng một nam sinh khác, Lâm Kiến Lộc không thể không giã cho thầy Hách sắp thành gà ngu trên người mình một
cái mới có thể thoát thân.
Diêm Hàn lúc này cũng đóng camera rồi cười rộ lên.
Không thể trách cậu không đứng đắn, thật sự là Lâm Kiến Lộc mang váy... Cái tạo hình này thật sự con mẹ nó quá hài!
Lâm Kiến Lộc quá cao, bộ của Diêm Hàn đã là hàng đặc biệt rồi, càng khỏi nói đến hắn, muốn tìm một bộ đồng phục nữ cho hắn mang hầu như là không thực tế.
Bất quá cũng may áp đồng phục nam nữ không khác biệt lắm, đều là kiểu tây trang, không nhìn kỹ sẽ nhìn không ra chỗ khác.
Nói như vậy chỉ cần hắn mang váy vào, thoáng nhìn liền có thể đánh tráo.
Còn cái váy kia... Vẫn là nhờ Diêm Hàn hữu nghị cho hắn mượn.
Bởi vì chân đối phương thật sự quá dài, cho dù là váy của cậu, không kéo tới eo cũng không che được đầu gối, lúc ngồi xổm trong gian phòng vệ sinh còn không nhìn thấy, lúc này trông có vẻ...
Chỉ che được nửa đùi, phần chân còn lại hoàn toàn thừa ra bên ngoài, tuy rằng bên trong cũng mang quần màu đen, còn không phải quần leggings mà là quần thể thao rộng thùng thình, nhưng chân Lâm Kiến Lộc thon dài, hoàn toàn nhìn không ra khác biệt, cách xa xa nhìn chỉ giống hạc trắng cao quý, thế mà có vài phần gợi cảm.
Mà trong tiếng cười không dứt nổi của mọi người, Lâm Kiến Lộc vẻ mặt chán ghét mà cởi áo khoác trên người mình ra, trực tiếp ném xuống mặt đất.
Áo khoát vừa mới bị biến thái ôm, hắn đương nhiên là không muốn.
Mà phía sau hắn, thầy Hách bị một đấm dính tường hoàn toàn ngu người, dựa vào đó mãi không nhúc nhích. Không biết là do không phản ứng được người mình ôm tại sao lại biến thành nam sinh cao to, hay là do nhìn thấy vận mệnh tương lai của mình rồi.
"Lão đại! Ha ha ha ha từ nay về sau em kính anh một nam tử hán! Há há há!"
Ba con người ở ngoài WC cười đến người ngã ngựa đổ, Lâm Kiến Lộc cởi áo ra, vẻ mặt bình tĩnh như cũ bước ra khỏi WC nữ.
Trên mặt hắn cũng không có trang điểm, chỉ là mang bộ tóc giả nhìn giống giống Diêm Hàn.
Bởi vì kỹ năng vẻ đẹp tối thượng cũng không thay đổi ngũ quan vốn có của Diêm Hàn, mà nhìn nghiêng hình dáng hai người còn có chút tương tự, cùng một kiểu tóc thì đột nhiên, nhưng trông Lâm Kiến Lộc không hề có cảm giác lạ gì, hoàn toàn không cần hóa trang.
Theo cách nói của bọn Tô Lâm Bồi, cái này gọi là tướng phu thê đó.
Tóc của Diêm Hàn cũng không hề dài, Lâm Kiến Lộc dù có mang tóc giả cũng không hề đột ngột.
Thậm chí lúc hắn đi ra khỏi nhà vệ sinh, mặc dù còn mang váy, nhưng cái loại khí tràn từ bên trong tản mát ra tứ phía cũng khiến người ta tự động xem nhẹ trang phục cổ quái của hắn, Lâm Kiến Lộc vẫn là Lâm Kiến Lộc anh tuấn ưu nhã kia.
Cho nên lúc nhìn gần cũng không còn buồn cười như vậy nữa, Diêm Hàn miễn cưỡng nhịn được, không cười nữa, vỗ vỗ vai Lâm Kiến Lộc nói với hắn "Vất vả rồi."
Ngày đó trên hành lang Lâm Kiến Lộc nói hắn cũng là gần đây mới bắt đầu theo dõi họ Hách kia, nguyên nhân là do có người nặc danh báo cáo ông thầy Hách này lên nhà trường.
Bởi vì là báo cáo nặc danh, đã không tạo thành ảnh hưởng, còn không có bất luận chứng cứ nào, trường học cũng không có trực tiếp tìm thầy Hách để đối chất, thậm chí còn không mấy coi trọng, thư nặc danh vu hãm giáo viên như vậy cũng không phải chưa từng phát sinh.
Cuối cùng chủ nhiệm Cốc cũng chỉ nói với mấy ủy viên kỷ luật một chút, bảo bọn họ lưu ý.
Đáng tiếc vận khí của thầy Hách không được tốt lắm, chuyện này cố tình lại rơi phải Lâm Kiến Lộc.
Người một khi đã làm chuyện xấu liền khó tránh khỏi để lộ dấu vết, Lâm Kiến Lộc thông qua một ít chứng cứ suy đoán ra thầy Hách có lẽ đã hãm hại một vài nữ sinh, chỉ là không ai muốn bày chuyện này ra bên ngoài, sự tình lại qua một đoạn thời gian, liền không còn chứng cứ.
Bất quá có suy đoán này, vì phòng ngừa lại xuất hiện thêm người bị hại, Lâm Kiến Lộc vẫn luôn phái người nhìn chằm chằm thầy Hách kia.
Thẳng đến khi nhận được tin tức, gần đây thầy Hách giao lưu tương đối nhiều thế mà lại là Diêm Hàn...
Lúc ấy Lâm Kiến Lộc nói với cậu mấy cái đó chỉ là muốn cậu đề cao cảnh giác, cách xa ông thầy Hách này một chút.
Nhưng Diêm Hàn sao có thể từ bỏ cơ hội này, vô luận là xuất phát từ khát vọng với điểm, hay là đơn thuần muốn giáo huấn tên cặn bã này một trận... Đương nhiên, máu chốt nhất chính là Diêm hàn có tự tin rằng cậu tuyệt đối không bị tên biến thái này chiếm tiện nghi.
Dù sao cởi bộ quần áo này xuống cậu vẫn là một người đàn ông chính cống, thực sự xảy ra chuyện, ai đập ai nằm sấp còn chưa chắc đâu.
Cho nên Diêm Hàn cũng không từ bỏ, mà có đám người Lâm Kiến Lộc tham gia, mọi chuyện tựa hồ càng dễ dàng hơn.
Cậu chỉ cần đem "con mồi" dẫn tới một chỗ, chờ đợi đối phương cắn câu là được.
Dù sao từ đầu đến cuối cậu không có làm chuyện gì khác người, chỉ là đơn thuần đến sân vận động hoạt động một chút, nói chuyện phiếm với giáo viên thể dục, thậm chí nội dung trò chuyện cũng vô cùng bình thường, hoàn toàn không có hành động khác thường.
Nếu đối phương thật sự không có ý tưởng xấu xa, một màn hôm nay sẽ không tồn tại.
Đương nhiên, muốn Lâm Kiến Lộc đồng ý, hơn nữa còn phối hợp với kế hoạch của cậu không phải việc dễ dàng, ngay từ đầu Lâm Kiến Lộc cũng không tán đồng ý tưởng của cậu.
... Cơ hồ là một ngụm từ chối, hoàn toàn không còn đường thương lượng.
Diêm Hàn không phải là không thể làm một mình, chẳng qua chuyện này mà bị Lâm Kiến Lộc chú ý, tương lai cũng sẽ rất phiền toái.
Sau đó cậu vẫn luôn nói bóng nói gió, khuyên can mãi, mới biết được nguyên nhân từ chối chủ yếu là do quá nguy hiểm, đối với bất luận khả năng nào khiến cho bạn học vô tội bị thương hắn đều tuyệt đối không đồng ý.
Cho nên cuối cùng bàn tới bàn lui, liền lòi ra đối sách "treo đầu dê bán thịt chó" như vậy.
Kỳ thật chuyện giả gái này ban đầu vốn là để Tô Lâm Bồi làm.
Đầu tiên Tô Lâm Bồi thân là ủy viên kỷ luật, lại còn là nam sinh, dù sau này có lấy đoạn video hôm nay ra, người khác nghĩ đến đầu tiên cũng là tin rằng bọn họ đây là đang "câu cá", lại không tồn tại khả năng bị thầy Hách cắn ngược một cú kéo xuống nước.
Tiếp theo là Tô Lâm Bồi gầy, chiều cao lại xêm xêm Diêm Hàn, quả thật chính là người thích hợp nhất.
Nhưng do muốn thực hiện kế hoạch thì phải đến mai phục từ sớm, mà tiết cuối trước giờ cơm chiều là thời gian làm kiểm tra ngắn của chủ nhiệm lớp Tô Lâm Bồi, bất cứ ai cũng không được vắng.
Đừng nhìn Tô Lâm Bồi như vậy, thật ra thành tích của cậu ta rất không tồi, mỗi lần kiểm tra xếp lớp đều có thể duy trì làm thành viên đội sổ không hơn không kém trong lớp chín.
Thân là lớp giỏi nhất của ban khoa học tự nhiên, chủ nhiệm lớp chín từ trước đến nay đều vô cùng sắt đá.
Bà vốn không thích Tô Lâm Bồi đi làm ủy viên kỷ luật mà chậm trễ việc học, ngày thường cũng quản thúc cậu ta nhiều hơn, ít nhất trong tiết của bà, Tô Lâm Bồi không dám xin nghỉ để đi làm "nhiệm vụ".
Nếu không kiểm tra xong thì không có cửa ra ngoài.
Hôm nay vừa mới thiết kế xong kế hoạch, trước khi lấy được chứng cứ ai cũng không được để lộ chuyện này ra bên ngoài, Tô Lâm Bồi cũng không có lý do gì để xin nghỉ.
Còn đám đồng bọn cùng là ủy viên kỷ luật khác... Quá béo, tóm lại là nhìn dáng người không giống, cũng không mang được váy của Diêm Hàn.
Chuyện này một đám ngồi lại thương lượng tới thương lượng đi, cuối cùng chỉ có thể để lão đại của bọn họ tự mình ra ngựa.
"Đừng cười." Lâm Kiến Lộc nói với Tô Lâm Bồi "Hai người các cậu mời thầy Hách đến văn phòng của chủ nhiệm Cốc đi."
"Ấy! Video gửi rồi nè, thầy Hách, mời." Một ủy viên kỷ luật khác miễn cưỡng làm mình bình tĩnh lại.
Lúc này video đã gửi mail cho lãnh đạo trường học, nội dung quay chụp bao gồm cả lời nói của gã đều vô cùng rõ ràng mà nằm trong video, thầy Hách cũng chống chế không được, tâm như tro tàn.
Chẳng qua lúc đi ngang qua người Diêm Hàn gã vẫn ngẩng đầu nhìn cậu một cái.
Thu lại nụ cười, trên mặt Diêm Hàn không còn biểu tình gì, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng cao lãnh, nhưng vẫn xinh đẹp tới tột đỉnh, giống như đóa hoa cao lãnh cao cao tại thượng.
Thầy Hách cảm thấy, từ khi mình nhìn thấy con bé này cứ như dính phải ma chú, ngày ngày đêm đêm đều nhớ tới khuôn mặt ấy.
Người cao lãnh đến không dính bụi trần đột nhiên lộ ra nụ cười mỉm, cùng gã nói chuyện phiếm, cùng gã tham khảo đủ môn thể thao, thầy Hách cảm thấy mình cứ như lần nữa nghênh đón mối tình đầu.
Nóng rực, mãnh liệt, khiến người không màng tất cả.
Dù nội tâm ẩn ẩn cảm thấy mình không nên có xúc động như vậy, trong đầu còn có một giọng nói lý trí nói cho gã biết phải bàn bạc kỹ hơn, gã cũng không thể chịu đựng dày vò này nữa, gã muốn...
Giờ thì hay, hết thảy đều rách bươm, giấc mộng của gã cũng nên tỉnh lại.
Chẳng qua...
"Tao trêu chọc gì mày? Học sinh mà tâm cơ sâu như vậy, mày, mày là thứ..." Gã vẫn cảm thấy có chút không cam lòng, hận không thể dùng từ ngữ khó nghe nhất ngôn ngữ nhục nhã nhất để mắng cậu đĩ điếm. Ô nhục cậu, khiến đối phương hoa dung thất sắc, kéo đóa hoa cao lãnh xuống khỏi thần đàn...
"A!"
Nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng, bụng gã đã bị người hung hăn nện cho một đấm.
Mới vừa nãy, Tiểu Ngũ ở trong đầu nói cho Diêm Hàn, bởi vì phối hợp với ủy viên kỷ luật trường bắt được biến thái, không chỉ có phương pháp thích đáng, lại còn báo thù thay học sinh từng bị hãm hại, hệ thống quyết đinh tặng cho cột "Đức" đang dẫn đầu của cậu 30 điểm.
30 điểm!
Dù sao thì lần này mình từ đầu đến cuối đều chưa xuất tí lực, cũng chỉ có tốn chút thời gian mà thôi, Diêm Hàn cũng không ngờ lần này hệ thống sẽ khen thưởng cậu tận 30 điểm.
Đại ca lúc này tâm tình rất tốt, lười so đo với biến thái, cho nên một đấm ban nãy cũng không phải cậu đánh, mà là một ủy viên kỷ luật mập mạp.
—— Bớt giỡn, sao có thể để biến thái mở miệng mắng chị dâu được chứ?
"Bọn mày... Tao không xong bọn mày cũng đừng vội mừng, tao phải nói với trường học bọn mày đánh giáo viên!" Thầy Hách đau đến ngũ quan nhăn nhíu lần nữa khàn giọng hô lên.
"Ồ? Ông có chứng cứ không?" Tiểu Béo hỏi gã.
Phương pháp đối phó với vô lại là phải vô lại hơn nó.
Thầy Hách hiển nhiên là tức điên rồi, lúc này cũng không muốn nhiều lời với bọn họ, gã ý đồ tránh thoát gông cùm của Tô Lâm Bồi cùng Tiểu Béo, lại lần nữa lao về phía Diêm Hàn "Mày hay lắm! Mày cho rằng mày đẹp lắm à? Mẹ nó dám hạ bệ tao, mày cái thứ không biết xấu hổ..."
"Bồm bộp!" Lại một đấm, lần này lại là Tô Lâm Bồi xông lên đánh.
Bất quá thầy Hách nỗ lực cũng không uổng phí, gã vẫn thành công vọt tới trước mặt Diêm Hàn.
Diêm Hàn từ đầu đến cuối đều đứng đó không nhúc nhích, càng miễn bàn tới né tránh.
Kỳ thật cậu rất muốn đánh tên biến thái này một trận.
Nhưng cậu là trò ngoan mới chết chứ, thân là người kế thừa xã hội chủ nghĩa phát triển toàn diện đức trí thể mỹ lao, cậu sao có thể ra tay trong tình huống đối phương vẫn còn là giáo viên đây?
Những lúc như này Diêm hàn cũng muốn nói vài câu dạt dào năng lượng tích cực để kết thúc, ví dụ như "Những thứ ông phải nhận hôm nay đều là bồi thường cho những nữ sinh bị ông hãm hại phải nhận kết cục đáng thương" linh tinh vân vân, nhưng xin lỗi, hình như ngữ văn cậu không được tốt, nói không ra mấy từ kia được.
Cho nên Diêm Hàn đối mặt với khuôn mặt nứt nẻ ghê tởm kia của gã cũng chỉ hơi hơi động khóe môi mỉm cười, vân đạm phong khinh.
Nhưng ánh mắt lại lộ ra dữ tợn tàn nhẫn hoàn toàn không hợp với vẻ bề ngoài.
Cậu nói "Bớt nói nhiều đi! Liên quan mẹ gì đến ông đ... tôi? Ông cái này gọi là trừng phạt đúng tội! Nhanh cút!"
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm kiến Lộc: Vì trừ (hạnh) gian (phúc) diệt (vui) bạo (sướng), tôi đã hy sinh quá nhiều.
Diêm Hàn lúc này cũng đóng camera rồi cười rộ lên.
Không thể trách cậu không đứng đắn, thật sự là Lâm Kiến Lộc mang váy... Cái tạo hình này thật sự con mẹ nó quá hài!
Lâm Kiến Lộc quá cao, bộ của Diêm Hàn đã là hàng đặc biệt rồi, càng khỏi nói đến hắn, muốn tìm một bộ đồng phục nữ cho hắn mang hầu như là không thực tế.
Bất quá cũng may áp đồng phục nam nữ không khác biệt lắm, đều là kiểu tây trang, không nhìn kỹ sẽ nhìn không ra chỗ khác.
Nói như vậy chỉ cần hắn mang váy vào, thoáng nhìn liền có thể đánh tráo.
Còn cái váy kia... Vẫn là nhờ Diêm Hàn hữu nghị cho hắn mượn.
Bởi vì chân đối phương thật sự quá dài, cho dù là váy của cậu, không kéo tới eo cũng không che được đầu gối, lúc ngồi xổm trong gian phòng vệ sinh còn không nhìn thấy, lúc này trông có vẻ...
Chỉ che được nửa đùi, phần chân còn lại hoàn toàn thừa ra bên ngoài, tuy rằng bên trong cũng mang quần màu đen, còn không phải quần leggings mà là quần thể thao rộng thùng thình, nhưng chân Lâm Kiến Lộc thon dài, hoàn toàn nhìn không ra khác biệt, cách xa xa nhìn chỉ giống hạc trắng cao quý, thế mà có vài phần gợi cảm.
Mà trong tiếng cười không dứt nổi của mọi người, Lâm Kiến Lộc vẻ mặt chán ghét mà cởi áo khoác trên người mình ra, trực tiếp ném xuống mặt đất.
Áo khoát vừa mới bị biến thái ôm, hắn đương nhiên là không muốn.
Mà phía sau hắn, thầy Hách bị một đấm dính tường hoàn toàn ngu người, dựa vào đó mãi không nhúc nhích. Không biết là do không phản ứng được người mình ôm tại sao lại biến thành nam sinh cao to, hay là do nhìn thấy vận mệnh tương lai của mình rồi.
"Lão đại! Ha ha ha ha từ nay về sau em kính anh một nam tử hán! Há há há!"
Ba con người ở ngoài WC cười đến người ngã ngựa đổ, Lâm Kiến Lộc cởi áo ra, vẻ mặt bình tĩnh như cũ bước ra khỏi WC nữ.
Trên mặt hắn cũng không có trang điểm, chỉ là mang bộ tóc giả nhìn giống giống Diêm Hàn.
Bởi vì kỹ năng vẻ đẹp tối thượng cũng không thay đổi ngũ quan vốn có của Diêm Hàn, mà nhìn nghiêng hình dáng hai người còn có chút tương tự, cùng một kiểu tóc thì đột nhiên, nhưng trông Lâm Kiến Lộc không hề có cảm giác lạ gì, hoàn toàn không cần hóa trang.
Theo cách nói của bọn Tô Lâm Bồi, cái này gọi là tướng phu thê đó.
Tóc của Diêm Hàn cũng không hề dài, Lâm Kiến Lộc dù có mang tóc giả cũng không hề đột ngột.
Thậm chí lúc hắn đi ra khỏi nhà vệ sinh, mặc dù còn mang váy, nhưng cái loại khí tràn từ bên trong tản mát ra tứ phía cũng khiến người ta tự động xem nhẹ trang phục cổ quái của hắn, Lâm Kiến Lộc vẫn là Lâm Kiến Lộc anh tuấn ưu nhã kia.
Cho nên lúc nhìn gần cũng không còn buồn cười như vậy nữa, Diêm Hàn miễn cưỡng nhịn được, không cười nữa, vỗ vỗ vai Lâm Kiến Lộc nói với hắn "Vất vả rồi."
Ngày đó trên hành lang Lâm Kiến Lộc nói hắn cũng là gần đây mới bắt đầu theo dõi họ Hách kia, nguyên nhân là do có người nặc danh báo cáo ông thầy Hách này lên nhà trường.
Bởi vì là báo cáo nặc danh, đã không tạo thành ảnh hưởng, còn không có bất luận chứng cứ nào, trường học cũng không có trực tiếp tìm thầy Hách để đối chất, thậm chí còn không mấy coi trọng, thư nặc danh vu hãm giáo viên như vậy cũng không phải chưa từng phát sinh.
Cuối cùng chủ nhiệm Cốc cũng chỉ nói với mấy ủy viên kỷ luật một chút, bảo bọn họ lưu ý.
Đáng tiếc vận khí của thầy Hách không được tốt lắm, chuyện này cố tình lại rơi phải Lâm Kiến Lộc.
Người một khi đã làm chuyện xấu liền khó tránh khỏi để lộ dấu vết, Lâm Kiến Lộc thông qua một ít chứng cứ suy đoán ra thầy Hách có lẽ đã hãm hại một vài nữ sinh, chỉ là không ai muốn bày chuyện này ra bên ngoài, sự tình lại qua một đoạn thời gian, liền không còn chứng cứ.
Bất quá có suy đoán này, vì phòng ngừa lại xuất hiện thêm người bị hại, Lâm Kiến Lộc vẫn luôn phái người nhìn chằm chằm thầy Hách kia.
Thẳng đến khi nhận được tin tức, gần đây thầy Hách giao lưu tương đối nhiều thế mà lại là Diêm Hàn...
Lúc ấy Lâm Kiến Lộc nói với cậu mấy cái đó chỉ là muốn cậu đề cao cảnh giác, cách xa ông thầy Hách này một chút.
Nhưng Diêm Hàn sao có thể từ bỏ cơ hội này, vô luận là xuất phát từ khát vọng với điểm, hay là đơn thuần muốn giáo huấn tên cặn bã này một trận... Đương nhiên, máu chốt nhất chính là Diêm hàn có tự tin rằng cậu tuyệt đối không bị tên biến thái này chiếm tiện nghi.
Dù sao cởi bộ quần áo này xuống cậu vẫn là một người đàn ông chính cống, thực sự xảy ra chuyện, ai đập ai nằm sấp còn chưa chắc đâu.
Cho nên Diêm Hàn cũng không từ bỏ, mà có đám người Lâm Kiến Lộc tham gia, mọi chuyện tựa hồ càng dễ dàng hơn.
Cậu chỉ cần đem "con mồi" dẫn tới một chỗ, chờ đợi đối phương cắn câu là được.
Dù sao từ đầu đến cuối cậu không có làm chuyện gì khác người, chỉ là đơn thuần đến sân vận động hoạt động một chút, nói chuyện phiếm với giáo viên thể dục, thậm chí nội dung trò chuyện cũng vô cùng bình thường, hoàn toàn không có hành động khác thường.
Nếu đối phương thật sự không có ý tưởng xấu xa, một màn hôm nay sẽ không tồn tại.
Đương nhiên, muốn Lâm Kiến Lộc đồng ý, hơn nữa còn phối hợp với kế hoạch của cậu không phải việc dễ dàng, ngay từ đầu Lâm Kiến Lộc cũng không tán đồng ý tưởng của cậu.
... Cơ hồ là một ngụm từ chối, hoàn toàn không còn đường thương lượng.
Diêm Hàn không phải là không thể làm một mình, chẳng qua chuyện này mà bị Lâm Kiến Lộc chú ý, tương lai cũng sẽ rất phiền toái.
Sau đó cậu vẫn luôn nói bóng nói gió, khuyên can mãi, mới biết được nguyên nhân từ chối chủ yếu là do quá nguy hiểm, đối với bất luận khả năng nào khiến cho bạn học vô tội bị thương hắn đều tuyệt đối không đồng ý.
Cho nên cuối cùng bàn tới bàn lui, liền lòi ra đối sách "treo đầu dê bán thịt chó" như vậy.
Kỳ thật chuyện giả gái này ban đầu vốn là để Tô Lâm Bồi làm.
Đầu tiên Tô Lâm Bồi thân là ủy viên kỷ luật, lại còn là nam sinh, dù sau này có lấy đoạn video hôm nay ra, người khác nghĩ đến đầu tiên cũng là tin rằng bọn họ đây là đang "câu cá", lại không tồn tại khả năng bị thầy Hách cắn ngược một cú kéo xuống nước.
Tiếp theo là Tô Lâm Bồi gầy, chiều cao lại xêm xêm Diêm Hàn, quả thật chính là người thích hợp nhất.
Nhưng do muốn thực hiện kế hoạch thì phải đến mai phục từ sớm, mà tiết cuối trước giờ cơm chiều là thời gian làm kiểm tra ngắn của chủ nhiệm lớp Tô Lâm Bồi, bất cứ ai cũng không được vắng.
Đừng nhìn Tô Lâm Bồi như vậy, thật ra thành tích của cậu ta rất không tồi, mỗi lần kiểm tra xếp lớp đều có thể duy trì làm thành viên đội sổ không hơn không kém trong lớp chín.
Thân là lớp giỏi nhất của ban khoa học tự nhiên, chủ nhiệm lớp chín từ trước đến nay đều vô cùng sắt đá.
Bà vốn không thích Tô Lâm Bồi đi làm ủy viên kỷ luật mà chậm trễ việc học, ngày thường cũng quản thúc cậu ta nhiều hơn, ít nhất trong tiết của bà, Tô Lâm Bồi không dám xin nghỉ để đi làm "nhiệm vụ".
Nếu không kiểm tra xong thì không có cửa ra ngoài.
Hôm nay vừa mới thiết kế xong kế hoạch, trước khi lấy được chứng cứ ai cũng không được để lộ chuyện này ra bên ngoài, Tô Lâm Bồi cũng không có lý do gì để xin nghỉ.
Còn đám đồng bọn cùng là ủy viên kỷ luật khác... Quá béo, tóm lại là nhìn dáng người không giống, cũng không mang được váy của Diêm Hàn.
Chuyện này một đám ngồi lại thương lượng tới thương lượng đi, cuối cùng chỉ có thể để lão đại của bọn họ tự mình ra ngựa.
"Đừng cười." Lâm Kiến Lộc nói với Tô Lâm Bồi "Hai người các cậu mời thầy Hách đến văn phòng của chủ nhiệm Cốc đi."
"Ấy! Video gửi rồi nè, thầy Hách, mời." Một ủy viên kỷ luật khác miễn cưỡng làm mình bình tĩnh lại.
Lúc này video đã gửi mail cho lãnh đạo trường học, nội dung quay chụp bao gồm cả lời nói của gã đều vô cùng rõ ràng mà nằm trong video, thầy Hách cũng chống chế không được, tâm như tro tàn.
Chẳng qua lúc đi ngang qua người Diêm Hàn gã vẫn ngẩng đầu nhìn cậu một cái.
Thu lại nụ cười, trên mặt Diêm Hàn không còn biểu tình gì, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng cao lãnh, nhưng vẫn xinh đẹp tới tột đỉnh, giống như đóa hoa cao lãnh cao cao tại thượng.
Thầy Hách cảm thấy, từ khi mình nhìn thấy con bé này cứ như dính phải ma chú, ngày ngày đêm đêm đều nhớ tới khuôn mặt ấy.
Người cao lãnh đến không dính bụi trần đột nhiên lộ ra nụ cười mỉm, cùng gã nói chuyện phiếm, cùng gã tham khảo đủ môn thể thao, thầy Hách cảm thấy mình cứ như lần nữa nghênh đón mối tình đầu.
Nóng rực, mãnh liệt, khiến người không màng tất cả.
Dù nội tâm ẩn ẩn cảm thấy mình không nên có xúc động như vậy, trong đầu còn có một giọng nói lý trí nói cho gã biết phải bàn bạc kỹ hơn, gã cũng không thể chịu đựng dày vò này nữa, gã muốn...
Giờ thì hay, hết thảy đều rách bươm, giấc mộng của gã cũng nên tỉnh lại.
Chẳng qua...
"Tao trêu chọc gì mày? Học sinh mà tâm cơ sâu như vậy, mày, mày là thứ..." Gã vẫn cảm thấy có chút không cam lòng, hận không thể dùng từ ngữ khó nghe nhất ngôn ngữ nhục nhã nhất để mắng cậu đĩ điếm. Ô nhục cậu, khiến đối phương hoa dung thất sắc, kéo đóa hoa cao lãnh xuống khỏi thần đàn...
"A!"
Nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng, bụng gã đã bị người hung hăn nện cho một đấm.
Mới vừa nãy, Tiểu Ngũ ở trong đầu nói cho Diêm Hàn, bởi vì phối hợp với ủy viên kỷ luật trường bắt được biến thái, không chỉ có phương pháp thích đáng, lại còn báo thù thay học sinh từng bị hãm hại, hệ thống quyết đinh tặng cho cột "Đức" đang dẫn đầu của cậu 30 điểm.
30 điểm!
Dù sao thì lần này mình từ đầu đến cuối đều chưa xuất tí lực, cũng chỉ có tốn chút thời gian mà thôi, Diêm Hàn cũng không ngờ lần này hệ thống sẽ khen thưởng cậu tận 30 điểm.
Đại ca lúc này tâm tình rất tốt, lười so đo với biến thái, cho nên một đấm ban nãy cũng không phải cậu đánh, mà là một ủy viên kỷ luật mập mạp.
—— Bớt giỡn, sao có thể để biến thái mở miệng mắng chị dâu được chứ?
"Bọn mày... Tao không xong bọn mày cũng đừng vội mừng, tao phải nói với trường học bọn mày đánh giáo viên!" Thầy Hách đau đến ngũ quan nhăn nhíu lần nữa khàn giọng hô lên.
"Ồ? Ông có chứng cứ không?" Tiểu Béo hỏi gã.
Phương pháp đối phó với vô lại là phải vô lại hơn nó.
Thầy Hách hiển nhiên là tức điên rồi, lúc này cũng không muốn nhiều lời với bọn họ, gã ý đồ tránh thoát gông cùm của Tô Lâm Bồi cùng Tiểu Béo, lại lần nữa lao về phía Diêm Hàn "Mày hay lắm! Mày cho rằng mày đẹp lắm à? Mẹ nó dám hạ bệ tao, mày cái thứ không biết xấu hổ..."
"Bồm bộp!" Lại một đấm, lần này lại là Tô Lâm Bồi xông lên đánh.
Bất quá thầy Hách nỗ lực cũng không uổng phí, gã vẫn thành công vọt tới trước mặt Diêm Hàn.
Diêm Hàn từ đầu đến cuối đều đứng đó không nhúc nhích, càng miễn bàn tới né tránh.
Kỳ thật cậu rất muốn đánh tên biến thái này một trận.
Nhưng cậu là trò ngoan mới chết chứ, thân là người kế thừa xã hội chủ nghĩa phát triển toàn diện đức trí thể mỹ lao, cậu sao có thể ra tay trong tình huống đối phương vẫn còn là giáo viên đây?
Những lúc như này Diêm hàn cũng muốn nói vài câu dạt dào năng lượng tích cực để kết thúc, ví dụ như "Những thứ ông phải nhận hôm nay đều là bồi thường cho những nữ sinh bị ông hãm hại phải nhận kết cục đáng thương" linh tinh vân vân, nhưng xin lỗi, hình như ngữ văn cậu không được tốt, nói không ra mấy từ kia được.
Cho nên Diêm Hàn đối mặt với khuôn mặt nứt nẻ ghê tởm kia của gã cũng chỉ hơi hơi động khóe môi mỉm cười, vân đạm phong khinh.
Nhưng ánh mắt lại lộ ra dữ tợn tàn nhẫn hoàn toàn không hợp với vẻ bề ngoài.
Cậu nói "Bớt nói nhiều đi! Liên quan mẹ gì đến ông đ... tôi? Ông cái này gọi là trừng phạt đúng tội! Nhanh cút!"
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm kiến Lộc: Vì trừ (hạnh) gian (phúc) diệt (vui) bạo (sướng), tôi đã hy sinh quá nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.