Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học
Chương 145: Phiên ngoại 1-1
Quản Hồng Y
07/04/2022
Vốn là thế giới Chủ Thần sáng tạo, tất cả mọi thứ cũng chỉ là một trình
tự, cho nên một khi trình tự bị bóp méo, ấn tượng về Diêm Hàn trong đầu
mọi người đều thay đổi.
Hiện tại trong trí nhớ của mọi người cậu là một thằng con trai, mà theo như lời của Lâm Kiến Lộc, tuy rằng trong trường Diêm Hàn rất nổi tiếng, lại có mặc trên toàn bộ diễn đàn nặc danh, nhưng bởi vì tính cách cao lãnh, cộng thêm ngày thường chỉ vùi đầu học tập, hiếm khi giao lưu với người khác, cho nên chuyện sửa đối giả thiết này đơn giản hơn Diêm Hàn tưởng tượng, cũng dễ dàng hơn nhiều.
Đương nhiên, thao tác nghịch thiên này vẫn có một ít tác dụng phụ.
Ví dụ tuy tất cả mọi người đều biết cậu là con trai, nhưng ảnh chụp của cậu bị đăng trên diễn đàn nặc danh là hình mang đồ nữ!
Mang đồng phục nữ còn được, không bị hệ thống tự động xử lý, thì cũng bị đổi thành đồng phục nam.
Nhưng những lúc khác cậu mang đồ nữ, bị người chụp ảnh đăng lên mạng lại không được sửa chữa, cứ như vậy treo trên cho người người nhìn!
Dấu vết cậu để lại cũng không bị hủy hoàn toàn.
Cho nên tuy anh Nhan ngày xưa biến thành anh Diêm, nhưng tên tuổi giáo hoa hãy còn đó.
Hơn nữa bởi vì những bức ảnh đó, cậu không chỉ là giáo hoa của cao trung Lộc Trạch, mà trong mắt mọi người cậu còn là nữ trang đại lão phong tao tuyệt đỉnh...
Diễn đàn nặc danh, trang riêng của Diêm Hàn ——
Tầng 2890: 'Á á á ngày nào cũng phải ngắm hình giáo hoa mang váy nhảy.'
Bên dưới đính kèm ảnh lần thi đấu bóng rổ, Diêm Hàn mang váy ngắn nhảy cổ động.
Tầng 3420: 'Ha ha ha xem mấy tầng trước tui phát hiện anh Diêm thích mang đồ nữ lắm nha, bộ đồ lần trước mang thi đấu tuy trông cực trung tính, nhưng đúng là mẫu đồ nữ mới nhất hãng XX đẩy ra năm ngoài á há há há há ựa ——!'
Dĩ nhiên tầng này là hình chụp lén Diêm Hàn tham gia Kinh of Street Dance ở ngoài trường, đăng lên trên mạng.
Diêm Hàn:...
Từ khi Lâm Kiến Lộc phát động kỹ năng, để cậu trở lại làm con trai, trong trang riêng của cậu nội dung này cứ ùn ùn không dứt.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng vẽ một dấu chấm hỏi —— Tại sao lúc trước bọn họ không phát hiện nam thần nhà mình là nữ trang đại lão nhỉ?
Thật là kỳ quái, Diêm Hàn là giáo hoa trường họ, nhưng tại sao là giáo hoa mà không phải là giáo thảo, tất cả mọi người đều không trả lời được. (Edit: Giáo hoa là hotgirl trường thì giáo thảo là hotboy trường á.)
Trong khoảng thời gian này rất nhiều tầng lầu ở trang chính, trang riêng đều bị chặn, thế cho nên nghi vấn này không được giải đáp.
Như thể... Có một người kêu, sau đó mọi người kêu theo thì phải?
Dù sao nhìn nhan sắc mà nói, kêu giáo hoa cũng xứng lắm, cho nên cứ kêu vậy thôi.
Sau khi phát động kỹ năng ngoài trang riêng của Diêm Hàn, trang nổi tiếng nhất ở diễn đàn nặc danh hẳn phải là trang CP của Diêm Hàn với Lâm Kiến Lộc.
Lúc khôi phục thân phận Lâm Kiến Lộc thay đổi cả khả năng phát sinh tranh cãi, khiến người ta khó hiểu hoài nghi, không thay đổi được thì hủy diệt, trang CP của bọn họ cũng nằm trong danh sách bị hủy diệt.
Nhưng không ngờ mới kết thúc Trại Đông không lâu, kỳ nghỉ đông vừa mới bắt đầu, trang CP của hai người bọn họ lại thành lập lần nữa.
Bởi vì chuyện liên quan đến cậu cùng Lâm Kiến Lộc, Diêm Hàn còn đến trang CP "Giáo bá" kia xem thử.
Trong đó nhiều người sôi nổi bày tỏ tại sao lúc trước mình không phát hiện CP tuyệt mỹ này.
Ảnh chụp nội dung bên trong chủ yếu là mấy hành động của cậu với Lâm Kiến Lộc ở Trại Đông, còn có một ít bị người khác chụp lén, chẳng qua trên ảnh đồng phục của cậu biến thành đồng phục nam mà thôi...
Xem một hồi, nhìn chung người khác cũng không nhận thấy có gì không đúng.
Nhưng làm đương sự đã trải qua đủ kiểu biến hóa, Diêm Hàn lại cảm thấy thật là vi diệu.
Nói cách khác, sau khi khai giảng về lớp, cậu thấy trên tường lớp mười còn treo ảnh chụp biểu diễn văn nghệ hồi đại hội thể thao, trên đó cậu mang đồ nữ.
Diêm Hàn chỉ vào mình đứng chính giữa tấm hình, kéo lớp phó học tập đi ngang qua người cậu hỏi "Cậu không thấy tôi mang đồ nữ trông kỳ lắm sao?"
"Có gì kỳ đâu? Anh Diêm không phải là nữ trang đại lão à?"
Diêm Hàn "..."
Lại túm lớp trưởng cũng đi ngang qua lại, hỏi một câu tương tự, lớp trưởng trực tiếp trả lời cậu "Không có kỳ, nếu không nhờ anh Diêm thay người mang đồ nữ nhảy sexy dance, chúng ta lấy được giải nhất văn nghệ chắc?"
Diêm Hàn "..."
Lớp trưởng khóc hự hự "Tiếc quá, sắp tách lớp rồi, tôi còn muốn xem cậu mang váy nhảy thêm lần nữa mà!"
Diêm Hàn mặt lạnh "... Biến."
Sau đó cậu lại dạo một vòng trước cửa lớp mười bốn, ngoài ấn tượng về giới tính của cậu bị thay đổi, thì không còn gì khác.
Vừa thấy cậu xuất hiện, Ôn Giác Vinh liền ân cần nhào lại đây, lớp trưởng cũ còn kêu đám Nhan bang tới, ngồi một vòng nói chuyện.
À Nhan bang vẫn là Nhan bang, bởi vì cái tên này không ảnh hưởng gì, mọi người cũng không để bụng, còn nếu hỏi vì sao lại gọi như vậy, thì có lẽ là do anh Diêm nhà bọn họ quá đẹp, nhan sắc quá hung mãnh, kéo nhan sắc trung bình của "bang phái" lên cực cao, cho nên mới kêu là Nhan bang.
Diêm Hàn "..."
Giải thích thế này cậu cũng phục.
Nhưng thật ra sau khi gặp đám Ôn Giác Vinh Diêm Hàn vẫn vui trong bụng.
Trước kia cậu thỉnh thoảng cũng nghĩ nếu trực tiếp sửa đổi ký ức trong đầu người khác như vậy có phải hơi tàn nhẫn hay không, tuy rằng cả thế giới chỉ là một chuỗi mã số, nhưng bóp méo suy nghĩ của người khác thì...
Đương nhiên, Lâm Kiến Lộc làm như vậy đều vì tốt cho cậu.
Vì không muốn cậu phải ngụy trang trước mặt bạn bè cả đời, vì không muốn cậu tiếp tục lừa gạt bọn họ.
Nhưng đối với thao tác này Diêm Hàn vẫn cảm thấy bất an.
Thẳng đến khi chơi với đám Ôn Giác Vinh, hi hi ha ha cãi nhau ầm ĩ, Diêm Hàn mới hiểu được vì sao Lâm Kiến Lộc muốn dùng con đường này để giải quyết vấn đề của cậu ——
Không cần biết đối với Ôn Giác Vinh, Tần Tư Du, lớp trưởng cũ hay những người từng có giao tình với cậu, tình cảm giữa bọn họ từ trước đến nay chưa từng liên quan đến giới tính.
Là tình cảm giữa những người bạn chân thành.
Nếu không liên quan đến giới tính, như vậy chẳng qua chỉ là bóp méo ấn tượng của người khác về giới tính của cậu mà thôi, những thứ khác không hề thay đổi, tình cảm sớm chiều ở chung đó đều là thật, những ngày tháng cùng chung hoạn nạn đó cũng đều là thật...
Cũng có nghĩa sau này không cần phải lừa gạt, cậu cũng không cần phải sợ bại lộ thân phận mà trốn đông trốn tây, xa cách người khác.
Tóm lại, tình huống bây giờ không thể nghi ngờ chính là kết quả hoàn mỹ nhất sau khi Lâm Kiến Lộc tính toán tinh vi.
Cho nên cảm ơn nhất vẫn là anh Đại Lâm của cậu.
Vừa nghĩ đến Lâm Kiến Lộc là gặp người thật ngay, lúc này vừa mới tan tiết, cậu tới lớp mười bốn tìm nhóm Ôn Giác Vinh nói chuyện, không biết thế nào mà anh Đại Lâm cũng tới.
Cả kỳ nghỉ đông hầu như đều dính lấy nhau, nhưng ngày đầu đi học lại thấy Lâm Kiến Lộc dáng người đĩnh bạt mặc một thân đồng phục, Diêm Hàn vẫn sáng cả mắt.
Cậu nhịn không được đi tới, hỏi hắn "Sao xuống rồi?"
Qua một kỳ nghỉ, Lâm Kiến Lộc vẫn là ủy viên kỷ luật nổi tiếng cả trường kia.
Hắn đi đến đâu người ta sợ đến đấy, sợ hắn lại nhịn không được dõi theo hắn, nhịn không được nhìn hắn nhiều nhiều.
Cho nên chỗ nào Lâm Kiến Lộc đi qua nhất định phải có sóng to gió lớn, đặc biệt là hắn đột nhiên tới lầu ba, rất nhiều bạn học ngồi trong phòng nghe tin đều không kiềm được lòng chạy ra, vươn đầu hóng chuyện.
Mà không cần biết thay đổi thế nào, Diêm Hàn vẫn có kỹ năng thịnh thế mỹ nhan, khuôn mặt của giáo hoa không thể phớt lờ.
Hình ảnh hai người đứng cùng nhau không phải khủng khiếp bình thường, chụp hình mà như quay phim thần tượng, đẹp đến thiếu thực tế.
"Không có gì, không thấy em ở lớp nên tới tìm xem." Lâm Kiến Lộc mặt không biểu tình mà nói.
Nhưng Diêm Hàn vẫn cảm thấy hắn nhìn thấy mình ở đây, còn thở phào một hơi?
Không hiểu.
Lâm Kiến Lộc tới, Ôn Giác Vinh càng vui, ngọt ngào kêu anh Lâm ơi anh Lâm à, còn hỏi muốn ăn trưa chung không.
"Chao ôi cả kỳ nghỉ không thấy hai người đâu, cũng không đi ra chơi chung, nói chuyện trong group cũng không thấy hai anh trả lời, không biết là bận cái gì nữa." Cậu mập tay hoa lan chỉ không vui vặn vẹo thân mình, trông có chút uất ức.
"Được rồi." Lâm Kiến Lộc trực tiếp xem nhẹ oán giận của cậu ta, đồng ý ăn cơm chung, lại dùng đôi mắt nhìn một vòng "Buổi trưa gặp nhau đi, đến lầu ba, tôi mời."
"Được ạ!"
Vừa nghe nói anh Lâm muốn mời cơm, cả Nhan bang sôi trào, mọi người đều nói đây là hưởng ké anh Diêm.
"Mong sau này anh Diêm thường xuống lầu chơi, như vậy đám đàn em chúng mình mới có thịt mà ăn."
"Đúng thế đúng thế!"
Diêm Hàn "..."
Vậy tại sao cậu đã khôi phục thân phận nam sinh, mà khả năng tiếp thu cậu với Lâm Kiến Lộc là một đôi của đám Ôn Giác Vinh vẫn cao tới như vậy?
Nhìn tư thế của bọn họ, cứ như mình là thổ phỉ, còn anh Đại Lâm là cậu ấm nhà giàu đến làm rể vậy...
Này đại ca cũng ngớ người, đúng là hòa thượng không sờ được tóc.
Mắt nhìn chuông vào học sắp reo, hẹn trưa gặp nhau ở lầu ba, Diêm Hàn liền theo Lâm Kiến Lộc về lớp.
Cậu hỏi Lâm Kiến Lộc "Nói đi, anh xuống tìm em có chuyện gì à?"
Lâm Kiến Lộc thành thật trả lời "Không có gì, chỉ là không thấy cậu đâu, nên mới xuống tìm."
Diêm Hàn "Ồ."
Nhưng sao vẫn thấy lạ lạ?!
Thật ra Diêm Hàn xuống lầu chuyến này chỉ đơn thuần là mới khai giảng, muốn ôn chuyện với bọn Ôn Giác Vinh thôi.
Tuy rằng không còn hệ thống thúc giục, nhưng kỳ nghỉ này Diêm Hàn không chút lơi lỏng, vẫn học xong nội dung cậu lên kế hoạch trước khi nghỉ.
Lâm Kiến Lộc cho cậu tự do, nhưng cậu cũng không muốn cô phụ kỳ vọng của Chủ Thần đương nhiệm.
Nói đến cùng mạng vẫn là mạng của cậu, không có uy hiếp sự sống đương nhiên không còn gì tốt hơn, nhưng dù không có uy hiếp này cậu cũng phải nỗ lực, phải đấu tranh, vì bản thân, cũng là vì người cậu quan tâm...
Cho nên về sau đại ca vẫn học tập đàng hoàng như trước.
Đang định đi về lớp, nhưng trước khi lên cầu thang đi lên lầu bốn, lướt ngang qua nhà vệ sinh người qua kẻ lại, Diêm Hàn thoáng dừng bước chân.
Cậu hỏi "Cậu nói xem tôi có nên vào nhà vệ sinh, trải nghiệm chút không?"
Cậu bỗng nhiên nhớ ra, ban nãy lúc ra khỏi lớp cậu vốn định đi vệ sinh!
Sau khi khôi phục thân phận cậu vẫn có thể sử dụng phòng hóa trang xách tay, công năng không thay đổi, thậm chí hệ thống còn không ngừng biến hóa các kiểu đồ nữ sang quý cho cậu.
Nhiều lúc Diêm Hàn ngại phiền, muốn đi vệ sinh liền vào phòng hóa trang đi, nhưng bây giờ đã khai giảng, cũng muốn đến WC nam cậu từng mơ ước bước vào...
Diêm Hàn vừa dứt lời, mặt Lâm Kiến Lộc đen thui.
Nhìn người đi xung quanh, hắn nói "Bên trong không có vách ngăn."
"Em biết mà." Diêm Hàn trợn mắt "Cũng đâu phải chưa đi WC nam bao giờ, chỉ là..."
Câu tiếp theo chưa nói hết, bởi vì áp suất xung quanh anh Đại Lâm đang tuột xuống với tốc độ có thể nhìn bằng mắt thường!
Diêm Hàn:...
"... À thì, anh vội tới tìm em như vậy, chẳng lẽ là sợ em đi nhà vệ sinh nam à?"
"Ừm."
Lâm Kiến Lộc áp suất thấp vẫn thành thật mà nói.
Diêm Hàn hít một hơi thật sâu, nghĩ anh Đại Lâm đến giấm kiểu này cũng ăn à!
Cậu không khỏi khiếp sợ hỏi "... Vậy anh sợ em nhìn người khác... Hay là sợ em bị người khác nhìn?"
Lâm Kiến Lộc nghiêm túc nghĩ nghĩ, rồi sau đó một năm một mười đáp "Đều có cả."
Diêm Hàn "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày x tháng x năm x, nguyện vọng hàng đầu lúc sinh thời của anh Diêm: Muốn vào WC nam đi vệ sinh.
[Vách ngăn ở WC nam.jpg]
Hiện tại trong trí nhớ của mọi người cậu là một thằng con trai, mà theo như lời của Lâm Kiến Lộc, tuy rằng trong trường Diêm Hàn rất nổi tiếng, lại có mặc trên toàn bộ diễn đàn nặc danh, nhưng bởi vì tính cách cao lãnh, cộng thêm ngày thường chỉ vùi đầu học tập, hiếm khi giao lưu với người khác, cho nên chuyện sửa đối giả thiết này đơn giản hơn Diêm Hàn tưởng tượng, cũng dễ dàng hơn nhiều.
Đương nhiên, thao tác nghịch thiên này vẫn có một ít tác dụng phụ.
Ví dụ tuy tất cả mọi người đều biết cậu là con trai, nhưng ảnh chụp của cậu bị đăng trên diễn đàn nặc danh là hình mang đồ nữ!
Mang đồng phục nữ còn được, không bị hệ thống tự động xử lý, thì cũng bị đổi thành đồng phục nam.
Nhưng những lúc khác cậu mang đồ nữ, bị người chụp ảnh đăng lên mạng lại không được sửa chữa, cứ như vậy treo trên cho người người nhìn!
Dấu vết cậu để lại cũng không bị hủy hoàn toàn.
Cho nên tuy anh Nhan ngày xưa biến thành anh Diêm, nhưng tên tuổi giáo hoa hãy còn đó.
Hơn nữa bởi vì những bức ảnh đó, cậu không chỉ là giáo hoa của cao trung Lộc Trạch, mà trong mắt mọi người cậu còn là nữ trang đại lão phong tao tuyệt đỉnh...
Diễn đàn nặc danh, trang riêng của Diêm Hàn ——
Tầng 2890: 'Á á á ngày nào cũng phải ngắm hình giáo hoa mang váy nhảy.'
Bên dưới đính kèm ảnh lần thi đấu bóng rổ, Diêm Hàn mang váy ngắn nhảy cổ động.
Tầng 3420: 'Ha ha ha xem mấy tầng trước tui phát hiện anh Diêm thích mang đồ nữ lắm nha, bộ đồ lần trước mang thi đấu tuy trông cực trung tính, nhưng đúng là mẫu đồ nữ mới nhất hãng XX đẩy ra năm ngoài á há há há há ựa ——!'
Dĩ nhiên tầng này là hình chụp lén Diêm Hàn tham gia Kinh of Street Dance ở ngoài trường, đăng lên trên mạng.
Diêm Hàn:...
Từ khi Lâm Kiến Lộc phát động kỹ năng, để cậu trở lại làm con trai, trong trang riêng của cậu nội dung này cứ ùn ùn không dứt.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng vẽ một dấu chấm hỏi —— Tại sao lúc trước bọn họ không phát hiện nam thần nhà mình là nữ trang đại lão nhỉ?
Thật là kỳ quái, Diêm Hàn là giáo hoa trường họ, nhưng tại sao là giáo hoa mà không phải là giáo thảo, tất cả mọi người đều không trả lời được. (Edit: Giáo hoa là hotgirl trường thì giáo thảo là hotboy trường á.)
Trong khoảng thời gian này rất nhiều tầng lầu ở trang chính, trang riêng đều bị chặn, thế cho nên nghi vấn này không được giải đáp.
Như thể... Có một người kêu, sau đó mọi người kêu theo thì phải?
Dù sao nhìn nhan sắc mà nói, kêu giáo hoa cũng xứng lắm, cho nên cứ kêu vậy thôi.
Sau khi phát động kỹ năng ngoài trang riêng của Diêm Hàn, trang nổi tiếng nhất ở diễn đàn nặc danh hẳn phải là trang CP của Diêm Hàn với Lâm Kiến Lộc.
Lúc khôi phục thân phận Lâm Kiến Lộc thay đổi cả khả năng phát sinh tranh cãi, khiến người ta khó hiểu hoài nghi, không thay đổi được thì hủy diệt, trang CP của bọn họ cũng nằm trong danh sách bị hủy diệt.
Nhưng không ngờ mới kết thúc Trại Đông không lâu, kỳ nghỉ đông vừa mới bắt đầu, trang CP của hai người bọn họ lại thành lập lần nữa.
Bởi vì chuyện liên quan đến cậu cùng Lâm Kiến Lộc, Diêm Hàn còn đến trang CP "Giáo bá" kia xem thử.
Trong đó nhiều người sôi nổi bày tỏ tại sao lúc trước mình không phát hiện CP tuyệt mỹ này.
Ảnh chụp nội dung bên trong chủ yếu là mấy hành động của cậu với Lâm Kiến Lộc ở Trại Đông, còn có một ít bị người khác chụp lén, chẳng qua trên ảnh đồng phục của cậu biến thành đồng phục nam mà thôi...
Xem một hồi, nhìn chung người khác cũng không nhận thấy có gì không đúng.
Nhưng làm đương sự đã trải qua đủ kiểu biến hóa, Diêm Hàn lại cảm thấy thật là vi diệu.
Nói cách khác, sau khi khai giảng về lớp, cậu thấy trên tường lớp mười còn treo ảnh chụp biểu diễn văn nghệ hồi đại hội thể thao, trên đó cậu mang đồ nữ.
Diêm Hàn chỉ vào mình đứng chính giữa tấm hình, kéo lớp phó học tập đi ngang qua người cậu hỏi "Cậu không thấy tôi mang đồ nữ trông kỳ lắm sao?"
"Có gì kỳ đâu? Anh Diêm không phải là nữ trang đại lão à?"
Diêm Hàn "..."
Lại túm lớp trưởng cũng đi ngang qua lại, hỏi một câu tương tự, lớp trưởng trực tiếp trả lời cậu "Không có kỳ, nếu không nhờ anh Diêm thay người mang đồ nữ nhảy sexy dance, chúng ta lấy được giải nhất văn nghệ chắc?"
Diêm Hàn "..."
Lớp trưởng khóc hự hự "Tiếc quá, sắp tách lớp rồi, tôi còn muốn xem cậu mang váy nhảy thêm lần nữa mà!"
Diêm Hàn mặt lạnh "... Biến."
Sau đó cậu lại dạo một vòng trước cửa lớp mười bốn, ngoài ấn tượng về giới tính của cậu bị thay đổi, thì không còn gì khác.
Vừa thấy cậu xuất hiện, Ôn Giác Vinh liền ân cần nhào lại đây, lớp trưởng cũ còn kêu đám Nhan bang tới, ngồi một vòng nói chuyện.
À Nhan bang vẫn là Nhan bang, bởi vì cái tên này không ảnh hưởng gì, mọi người cũng không để bụng, còn nếu hỏi vì sao lại gọi như vậy, thì có lẽ là do anh Diêm nhà bọn họ quá đẹp, nhan sắc quá hung mãnh, kéo nhan sắc trung bình của "bang phái" lên cực cao, cho nên mới kêu là Nhan bang.
Diêm Hàn "..."
Giải thích thế này cậu cũng phục.
Nhưng thật ra sau khi gặp đám Ôn Giác Vinh Diêm Hàn vẫn vui trong bụng.
Trước kia cậu thỉnh thoảng cũng nghĩ nếu trực tiếp sửa đổi ký ức trong đầu người khác như vậy có phải hơi tàn nhẫn hay không, tuy rằng cả thế giới chỉ là một chuỗi mã số, nhưng bóp méo suy nghĩ của người khác thì...
Đương nhiên, Lâm Kiến Lộc làm như vậy đều vì tốt cho cậu.
Vì không muốn cậu phải ngụy trang trước mặt bạn bè cả đời, vì không muốn cậu tiếp tục lừa gạt bọn họ.
Nhưng đối với thao tác này Diêm Hàn vẫn cảm thấy bất an.
Thẳng đến khi chơi với đám Ôn Giác Vinh, hi hi ha ha cãi nhau ầm ĩ, Diêm Hàn mới hiểu được vì sao Lâm Kiến Lộc muốn dùng con đường này để giải quyết vấn đề của cậu ——
Không cần biết đối với Ôn Giác Vinh, Tần Tư Du, lớp trưởng cũ hay những người từng có giao tình với cậu, tình cảm giữa bọn họ từ trước đến nay chưa từng liên quan đến giới tính.
Là tình cảm giữa những người bạn chân thành.
Nếu không liên quan đến giới tính, như vậy chẳng qua chỉ là bóp méo ấn tượng của người khác về giới tính của cậu mà thôi, những thứ khác không hề thay đổi, tình cảm sớm chiều ở chung đó đều là thật, những ngày tháng cùng chung hoạn nạn đó cũng đều là thật...
Cũng có nghĩa sau này không cần phải lừa gạt, cậu cũng không cần phải sợ bại lộ thân phận mà trốn đông trốn tây, xa cách người khác.
Tóm lại, tình huống bây giờ không thể nghi ngờ chính là kết quả hoàn mỹ nhất sau khi Lâm Kiến Lộc tính toán tinh vi.
Cho nên cảm ơn nhất vẫn là anh Đại Lâm của cậu.
Vừa nghĩ đến Lâm Kiến Lộc là gặp người thật ngay, lúc này vừa mới tan tiết, cậu tới lớp mười bốn tìm nhóm Ôn Giác Vinh nói chuyện, không biết thế nào mà anh Đại Lâm cũng tới.
Cả kỳ nghỉ đông hầu như đều dính lấy nhau, nhưng ngày đầu đi học lại thấy Lâm Kiến Lộc dáng người đĩnh bạt mặc một thân đồng phục, Diêm Hàn vẫn sáng cả mắt.
Cậu nhịn không được đi tới, hỏi hắn "Sao xuống rồi?"
Qua một kỳ nghỉ, Lâm Kiến Lộc vẫn là ủy viên kỷ luật nổi tiếng cả trường kia.
Hắn đi đến đâu người ta sợ đến đấy, sợ hắn lại nhịn không được dõi theo hắn, nhịn không được nhìn hắn nhiều nhiều.
Cho nên chỗ nào Lâm Kiến Lộc đi qua nhất định phải có sóng to gió lớn, đặc biệt là hắn đột nhiên tới lầu ba, rất nhiều bạn học ngồi trong phòng nghe tin đều không kiềm được lòng chạy ra, vươn đầu hóng chuyện.
Mà không cần biết thay đổi thế nào, Diêm Hàn vẫn có kỹ năng thịnh thế mỹ nhan, khuôn mặt của giáo hoa không thể phớt lờ.
Hình ảnh hai người đứng cùng nhau không phải khủng khiếp bình thường, chụp hình mà như quay phim thần tượng, đẹp đến thiếu thực tế.
"Không có gì, không thấy em ở lớp nên tới tìm xem." Lâm Kiến Lộc mặt không biểu tình mà nói.
Nhưng Diêm Hàn vẫn cảm thấy hắn nhìn thấy mình ở đây, còn thở phào một hơi?
Không hiểu.
Lâm Kiến Lộc tới, Ôn Giác Vinh càng vui, ngọt ngào kêu anh Lâm ơi anh Lâm à, còn hỏi muốn ăn trưa chung không.
"Chao ôi cả kỳ nghỉ không thấy hai người đâu, cũng không đi ra chơi chung, nói chuyện trong group cũng không thấy hai anh trả lời, không biết là bận cái gì nữa." Cậu mập tay hoa lan chỉ không vui vặn vẹo thân mình, trông có chút uất ức.
"Được rồi." Lâm Kiến Lộc trực tiếp xem nhẹ oán giận của cậu ta, đồng ý ăn cơm chung, lại dùng đôi mắt nhìn một vòng "Buổi trưa gặp nhau đi, đến lầu ba, tôi mời."
"Được ạ!"
Vừa nghe nói anh Lâm muốn mời cơm, cả Nhan bang sôi trào, mọi người đều nói đây là hưởng ké anh Diêm.
"Mong sau này anh Diêm thường xuống lầu chơi, như vậy đám đàn em chúng mình mới có thịt mà ăn."
"Đúng thế đúng thế!"
Diêm Hàn "..."
Vậy tại sao cậu đã khôi phục thân phận nam sinh, mà khả năng tiếp thu cậu với Lâm Kiến Lộc là một đôi của đám Ôn Giác Vinh vẫn cao tới như vậy?
Nhìn tư thế của bọn họ, cứ như mình là thổ phỉ, còn anh Đại Lâm là cậu ấm nhà giàu đến làm rể vậy...
Này đại ca cũng ngớ người, đúng là hòa thượng không sờ được tóc.
Mắt nhìn chuông vào học sắp reo, hẹn trưa gặp nhau ở lầu ba, Diêm Hàn liền theo Lâm Kiến Lộc về lớp.
Cậu hỏi Lâm Kiến Lộc "Nói đi, anh xuống tìm em có chuyện gì à?"
Lâm Kiến Lộc thành thật trả lời "Không có gì, chỉ là không thấy cậu đâu, nên mới xuống tìm."
Diêm Hàn "Ồ."
Nhưng sao vẫn thấy lạ lạ?!
Thật ra Diêm Hàn xuống lầu chuyến này chỉ đơn thuần là mới khai giảng, muốn ôn chuyện với bọn Ôn Giác Vinh thôi.
Tuy rằng không còn hệ thống thúc giục, nhưng kỳ nghỉ này Diêm Hàn không chút lơi lỏng, vẫn học xong nội dung cậu lên kế hoạch trước khi nghỉ.
Lâm Kiến Lộc cho cậu tự do, nhưng cậu cũng không muốn cô phụ kỳ vọng của Chủ Thần đương nhiệm.
Nói đến cùng mạng vẫn là mạng của cậu, không có uy hiếp sự sống đương nhiên không còn gì tốt hơn, nhưng dù không có uy hiếp này cậu cũng phải nỗ lực, phải đấu tranh, vì bản thân, cũng là vì người cậu quan tâm...
Cho nên về sau đại ca vẫn học tập đàng hoàng như trước.
Đang định đi về lớp, nhưng trước khi lên cầu thang đi lên lầu bốn, lướt ngang qua nhà vệ sinh người qua kẻ lại, Diêm Hàn thoáng dừng bước chân.
Cậu hỏi "Cậu nói xem tôi có nên vào nhà vệ sinh, trải nghiệm chút không?"
Cậu bỗng nhiên nhớ ra, ban nãy lúc ra khỏi lớp cậu vốn định đi vệ sinh!
Sau khi khôi phục thân phận cậu vẫn có thể sử dụng phòng hóa trang xách tay, công năng không thay đổi, thậm chí hệ thống còn không ngừng biến hóa các kiểu đồ nữ sang quý cho cậu.
Nhiều lúc Diêm Hàn ngại phiền, muốn đi vệ sinh liền vào phòng hóa trang đi, nhưng bây giờ đã khai giảng, cũng muốn đến WC nam cậu từng mơ ước bước vào...
Diêm Hàn vừa dứt lời, mặt Lâm Kiến Lộc đen thui.
Nhìn người đi xung quanh, hắn nói "Bên trong không có vách ngăn."
"Em biết mà." Diêm Hàn trợn mắt "Cũng đâu phải chưa đi WC nam bao giờ, chỉ là..."
Câu tiếp theo chưa nói hết, bởi vì áp suất xung quanh anh Đại Lâm đang tuột xuống với tốc độ có thể nhìn bằng mắt thường!
Diêm Hàn:...
"... À thì, anh vội tới tìm em như vậy, chẳng lẽ là sợ em đi nhà vệ sinh nam à?"
"Ừm."
Lâm Kiến Lộc áp suất thấp vẫn thành thật mà nói.
Diêm Hàn hít một hơi thật sâu, nghĩ anh Đại Lâm đến giấm kiểu này cũng ăn à!
Cậu không khỏi khiếp sợ hỏi "... Vậy anh sợ em nhìn người khác... Hay là sợ em bị người khác nhìn?"
Lâm Kiến Lộc nghiêm túc nghĩ nghĩ, rồi sau đó một năm một mười đáp "Đều có cả."
Diêm Hàn "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày x tháng x năm x, nguyện vọng hàng đầu lúc sinh thời của anh Diêm: Muốn vào WC nam đi vệ sinh.
[Vách ngăn ở WC nam.jpg]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.