Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học
Chương 146: Phiên ngoại 1-2
Quản Hồng Y
07/04/2022
Đối với chuyện mình "biến" về con trai, những người khác không có phản ứng gì, ngược lại chỉ có Diêm Hàn không thích ứng được.
Đương nhiên về mặt nào đó Lâm Kiến Lộc cũng không tốt hơn.
Ví dụ như tiết bơi chẳng hạn.
Học kỳ hai năm hai vẫn có tiết bơi lội, cũng không có gì lạ.
Sau khi khôi phục thân phận Diêm Hàn còn xoa tay hầm hè, cuối cùng cũng không cần phải mang đồ bơi nữ, không cần dán ngực giả, cũng không cần chú ý mọi lúc mọi nơi sợ động tác quá cuồng dã, biên độ hoạt động quá lớn mà bại lộ!
Bây giờ cậu là một thằng đàn ông hàng thật giá thật!
... Tuy lúc trước cũng vậy.
Nhưng ít ra cậu có thể đứng đắn mang quần bơi nam!
Học kỳ một với kỳ nghỉ đông cậu thường xuyên đi bơi với Lâm Kiến Lộc... À không đúng, phải nói là nghịch nước.
Vốn thần kinh vận động đã phát triển mạnh, lại có anh Đại Lâm dốc lòng chỉ đạo, đại ca đúng là biến thành con cá lao dưới nước rồi —— Kỹ thuật bơi tiêu chuẩn không nói, lúc cậu bơi cũng tràn trề năng lượng cực kỳ mạnh mẽ.
Lúc này không phải lo gì nữa, chỉ cần bơi là được, Diêm Hàn bắt đầu chan chứa tình cảm với tiết bơi lội.
Đến học kỳ hai, thời gian vận động ở trường đã không còn nhiều lắm, cậu cũng không thể dùng hết thời gian ăn cơm trưa cơm tối để chơi được, tiết thể dục đương nhiên phải lợi dụng sao cho triệt để, thả lỏng thể xác và thần kinh.
Nhưng Diêm Hàn thì vui vẻ, vừa nghe đến tiết bơi lội, Lâm Kiến Lộc không hề vui.
... So với đồ bơi nữ, nhìn kiểu nào cũng thấy quần bơi nam lộ nhiều thịt hơn.
Tuy cũng không thích Diêm Hàn mang đồ nữ, nhưng đã quen nhìn vợ đi học chỉ lộ chân, bây giờ tự nhiên phải đối mặt với chuyện Diêm Hàn đi học không chỉ lộ chân, mà còn lộ hết thân trên...
Nghĩ tới hình ảnh đó là Lâm Kiến Lộc muốn lên cơn điên.
Càng giận hơn chính là, cái tên không tim không phổi đó còn muốn vào phòng tắm chung thay đồ bơi!
Còn may hắn đã đoán trước tình huống này, chặn đường từ sớm, nếu không... Hậu quả không dám tưởng tượng.
Đối diện với vẻ mặt âm trầm của anh Đại Lâm, Diêm Hàn bị chắn đường chớp chớp mắt "Nhưng em khôi phục thân phận rồi, không đi phòng tắm chung thay quần áo có phải hơi kỳ không?"
"Lúc trước em không đến phòng tắm chung cũng không ai thấy kỳ cả."
"Vậy không công bằng." Diêm Hàn nói "Anh vào phòng tắm nam cũng bị người ta nhìn, tại sao em thì không được?"
Lâm Kiến Lộc nhìn cậu bằng đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng, nhưng thái độ đã rất rõ ràng, tóm gọn lại là: Em cứ thử xem.
Bình thường có chuyện gì hơn phân nữa anh Đại Lâm sẽ nghe theo cậu, nhưng chuyện này thái độ của hắn cường ngạnh cực kỳ.
—— Từ sau khi nuốt Diêm Hàn vào bụng, thói ở sạch của Lâm Kiến Lộc dần dần bị lệch hướng.
Đại não con người là một điều bí ẩn, vì sao lại xảy ra tình huống này Lâm Kiến Lộc có thể dùng tâm lý học để tìm ra nguyên nhân đại khái, nhưng phương pháp trị liệu như thế nào thì đành bó tay.
Mặc dù là hắn, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tình cảnh của mình càng ngày càng không xong.
Trước kia chỉ là không thích Diêm Hàn bị người khác đụng vào, sau đó lại biến thành dù mình bị người khác đụng chạm, cũng không muốn để người ta chạm vào Diêm Hàn.
Nhưng cái rào giả gái vừa biến mất, anh Đại Lâm sắp bị ép điên rồi.
—— Lúc trước tốt xấu gì Diêm Hàn cũng biết giữ khoảng cách với người khác để che giấu thân phận.
Bây giờ không cần nữa, đại ca như con ngựa hoang chạy như bay trên thảo nguyên, bản tính bị đè nén lập tức bại lộ.
Ở thế giới kia Diêm Hàn còn có anh em chung bang, con người cậu trời sinh đã hấp dẫn người khác đến chơi cùng.
Bây giờ không còn cản trở, chỉ cần cậu không làm mặt lạnh, không cố tình giữ khoảng cách với người khác, đàn em tự nguyện đi bên cạnh cậu cứ thế tăng lên.
Thường hay vỗ vỗ đánh đánh choàng vai bá cổ với những người thân thiết, thật ra cũng không có ý gì khác, chỉ đơn thuần là vì tay chân cậu không có lúc nào là thành thật cả.
Mà những thứ đó, đều là nguyên nhân khiến Lâm Kiến Lộc lên cơn.
Thật ra Diêm Hàn đã chú ý.
Lúc nghỉ đông chỉ có hai người bọn họ chơi với nhau, không hay có người ngoài, cho nên không rõ ràng.
Nhưng từ khi Lâm Kiến Lộc không muốn cho cậu đi WC nam cậu đã phát hiện.
Bây giờ lại còn xác định hơn...
Tâm độc chiếm phải mạnh đến bao nhiêu mới ăn cả loại giấm xàm xí này đây!
Khô khan chớp chớp mắt, cậu biết bản thân Lâm Kiến Lộc cũng không muốn như vậy, nhưng dù sao hắn đã đến mức thế này rồi, cậu cũng không thể không tiếp xúc với người khác mãi được.
Vì thế đại ca nhún nhún vai, thỏa hiệp, nói "Vậy được rồi, em vào phòng hóa trang."
"Ừ." Lâm Kiến Lộc nghe vậy mới thả lỏng người, nhưng đôi mắt nhìn thấy cái quần bơi được Diêm Hàn ôm trong ngực, đột nhiên nhíu mày lại.
Cái quần kia... Sao mà trông... Như mảnh vải vậy?!
Chuông cảnh báo trong lòng vang lên, nhưng nháy mắt đó, Diêm Hàn đã biến mất tại chỗ, đi thay đồ bơi.
Để lại một Lâm Kiến Lộc đôi mắt đen như mực, như thể ấp ủ gió lốc gì đấy, sắc mặt của hắn lại âm trầm đến đáng sợ. ngôn tình hoàn
Thẳng đến hai giây sau, Diêm Hàn lần nữa ra khỏi phòng hóa trang, biểu tình của Lâm Kiến Lộc mới có chuyển biến tốt đẹp, toàn thân thả lỏng.
Lúc trước hắn nhìn kỹ, chỉ thấy được quần bơi Diêm Hàn ôm trông rất ít vải, trong đầu nháy mắt hiện ra hình ảnh lần trước hai người bọn họ đi bơi riêng với nhau, Diêm Hàn chỉ mang một cái quần bơi hình tam giác.
Đại não gặp một lần là không thể quên khiến Lâm Kiến Lộc chứa đựng mọi hình ảnh hắn từng gặp qua, nhưng về Diêm Hàn, hắn luôn phân loại chúng nó ra, đặt ở bộ phận trân quý nhất trong đầu, thường thường lấy ra sửa sang, ngắm nghía.
Cho nên hình ảnh Diêm Hàn mang quần bơi tam giác cũng rất là rõ ràng.
Trong đầu không khỏi liên tưởng, nếu lát nữa Diêm Hàn xuất hiện trước mặt người khác như vậy...
Cũng may trước khi Lâm Kiến Lộc phát khùng, Diêm Hàn đi ra.
Cậu không chỉ không mặc quần tam giác mà Lâm Kiến Lộc nghĩ, mà đến quần bơi góc bẹt cũng không mang, mà chọn kiểu quần bơi dài, hầu như che hết đùi cậu.
Diêm Hàn đi đến trước mặt Lâm Kiến Lộc, dưới ánh mắt của đối phương, có hơi mất tự nhiên kéo kéo quần mình, nói "Sao, quần bơi kiểu này không phải thích hợp bơi nhanh hơn à, ừ thì... Lát nữa thử xem nhé?"
"Được."
Khói mù đọng lại dưới đáy mắt Lâm Kiến Lộc trở thành hư không, bên môi hắn thậm chí nở nụ cười, gật đầu nói thêm một câu "Được chứ."
Diêm Hàn liếm liếm miệng mình "Đi lên thôi, sắp vào học rồi, anh còn phải thay quần áo."
"Ừ."
Sau đó một góc không người, một cái chớp mắt ngắn ngủi, Lâm Kiến Lộc khó kiềm lòng cầm tay cậu, nói "Cảm ơn."
"Hửm?" Thình lình bị người yêu cảm ơn, đại ca không hiểu sao "Cảm ơn gì cơ?"
Lâm Kiến Lộc đã nắm tay cậu đi lên cầu thang, nghiêm túc nói "Cảm ơn em chịu nhường anh."
"... Há! Chuyện bao lớn đâu..."
Anh Đại Lâm quá trình trọng, làm cho Diêm Hàn có chút thiếu tự nhiên.
Cậu cứ mất tự nhiên như vậy mà gãi đầu, nghĩ, cũng không có gì mà, nếu cậu không nghĩ sai, ở bên cạnh người mình thích không phải là hai bên bù đắp nhau, mỗi người nhường một chút hay sao, có gì đâu.
Bình thường cả thôi.
Đi lên cầu thang đến hồ bơi trên tầng cao nhất, hai người tự nhiên tách ra, Lâm Kiến Lộc đi thay quần áo, Diêm Hàn ở bên ngoài đứng chung với bạn học, nghe người ta câu được câu không tán thưởng nhan sắc với ngoại hình của mình.
"Đừng nhìn anh Diêm bọn này trông gầy, lột đồ có thịt đấy!"
"Đúng vậy, đậu má, sao lúc trước không phát hiện anh Diêm có cơ bụng nhỉ!"
Diêm Hàn khiêm tốn mà cười "Luyện lúc nghỉ đông."
Thật ra bây giờ cơ bụng của cậu cũng không rõ ràng lắm, nhưng lúc nghỉ đông có luyện cùng Lâm Kiến Lộc thật.
Nguyên nhân gây ra là hôm sinh nhật của cậu, đại ca bị thể lực của anh Đại Lâm làm cho hú hồn.
Má nó chứ, hai ngày hai đêm không ngủ còn có thể lăn lộn hai giờ... Làm cậu mệt cả người... Cái này làm cho Diêm Hàn ý thức được chỉ có kỹ năng võ công cái thế là không đủ, không khỏi tỉnh khỏi giấc mộng "Có kỹ năng hệ thống cường hóa cơ thể có khác gì cá mặn ăn no chờ chết?!". Vì thế cậu bắt đầu đi lên con đường tập thể hình với Lâm Kiến Lộc.
Còn cách luyện... Ồ, phần lớn thời gian đều rất đứng đắn, chỉ có vài lúc đặc biệt thì có chút bậy.
Ngẫm lại kỳ nghỉ đông này, hai người bọn họ quả thật làm không ít chuyện hoang đường...
Trong óc vừa tưởng tượng đến một mặt hung mãnh không bao giờ lộ ra cho người ngoài nhìn của ai kia, rất nhanh, Lâm Kiến Lộc đã bị bạn học bên cạnh nhắc tới.
"Ngoài anh Lâm tôi chưa thấy ai có cơ bụng hết á, anh Diêm luyện với anh Lâm sao? Luyện thế nào vậy, cho tôi ké với?!"
"Phụt." Diêm Hàn nhanh chóng xua xua tay, vẻ mặt cao thâm khó dò nói "Cái này không ké được, phải tự thân vận động, luyện tập mỗi ngày, chú ý thực đơn..."
Nói chuyện phiếm một hồi, Lâm Kiến Lộc đã thay xong quần áo ra khỏi phòng tắm.
Hắn quá cao, trông lại nổi bật, đi qua đâu chỗ đó thành cảnh đẹp, mà cảnh đẹp biết đi này dừng chân trước mặt Diêm Hàn.
Hắn hỏi "Đang nói gì vậy?"
Không chờ Diêm Hàn mở miệng đã có người đáp "À, bọn tôi đang nói chuyện cơ bụng của anh Diêm."
Diêm Hàn "..."
Lúc trong mắt Lâm Kiến Lộc lại bắn ra tia sáng muốn giết người cậu đã khoanh tay trước ngực, lại trốn ra đằng sau Lâm Kiến Lộc.
Không biết có phải do hình tượng kiều mị từng luyện gây sóng gió hay không, lúc này câu động tác khép nép thẹn thùng, trong có vẻ vô cùng mềm mại, không giống sát khí bàn bạc ngày thường chút nào.
Đặc biệt là lúc đứng bên cạnh Lâm Kiến Lộc, phối hợp với vẻ ngoài tuấn mỹ của hắn, thế mà có cảm giác quen thuộc như mỹ nhân bên cạnh đế vương thời cổ đại...
Rồi sau đó tuyệt thế mỹ nhân nói "Các cậu đừng nhìn tôi, nhìn nữa anh Đại Lâm sẽ dỗi."
Diêm Hàn nói rất nghiêm túc, nhưng chỉ là mọi người đều biết quan hệ của cậu với Lâm Kiến Lộc tốt đến đâu, mà cũng chỉ có cậu là dám đùa với Lâm Kiến Lộc.
Cộng thêm động tác phù hoa của cậu, mọi người đều theo bản năng cho rằng cậu nói chơi, sau đó cợt nhả mà cười ha ha ha.
Diêm Hàn "..."
Xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức.
Mà Lâm Kiến Lộc cũng không đi tay không ra khỏi phòng tắm.
Trước mắt bao người, lúc mọi người lần nữa không nhịn được "Ôi đúng là, đẹp trai dáng người cũng đẹp.", trong tiếng cảm khái, Lâm Kiến Lộc đưa cho Diêm Hàn một cái thảm, bản thân hắn cũng khoác một cái trên người, che khuất dáng người tinh tráng.
Hắn nhìn cậu, trong mắt có bất đắc dĩ cũng có ý cười, dõng dạc đặt mỹ danh "Trời còn lạnh, coi chừng bị cảm."
Đương nhiên về mặt nào đó Lâm Kiến Lộc cũng không tốt hơn.
Ví dụ như tiết bơi chẳng hạn.
Học kỳ hai năm hai vẫn có tiết bơi lội, cũng không có gì lạ.
Sau khi khôi phục thân phận Diêm Hàn còn xoa tay hầm hè, cuối cùng cũng không cần phải mang đồ bơi nữ, không cần dán ngực giả, cũng không cần chú ý mọi lúc mọi nơi sợ động tác quá cuồng dã, biên độ hoạt động quá lớn mà bại lộ!
Bây giờ cậu là một thằng đàn ông hàng thật giá thật!
... Tuy lúc trước cũng vậy.
Nhưng ít ra cậu có thể đứng đắn mang quần bơi nam!
Học kỳ một với kỳ nghỉ đông cậu thường xuyên đi bơi với Lâm Kiến Lộc... À không đúng, phải nói là nghịch nước.
Vốn thần kinh vận động đã phát triển mạnh, lại có anh Đại Lâm dốc lòng chỉ đạo, đại ca đúng là biến thành con cá lao dưới nước rồi —— Kỹ thuật bơi tiêu chuẩn không nói, lúc cậu bơi cũng tràn trề năng lượng cực kỳ mạnh mẽ.
Lúc này không phải lo gì nữa, chỉ cần bơi là được, Diêm Hàn bắt đầu chan chứa tình cảm với tiết bơi lội.
Đến học kỳ hai, thời gian vận động ở trường đã không còn nhiều lắm, cậu cũng không thể dùng hết thời gian ăn cơm trưa cơm tối để chơi được, tiết thể dục đương nhiên phải lợi dụng sao cho triệt để, thả lỏng thể xác và thần kinh.
Nhưng Diêm Hàn thì vui vẻ, vừa nghe đến tiết bơi lội, Lâm Kiến Lộc không hề vui.
... So với đồ bơi nữ, nhìn kiểu nào cũng thấy quần bơi nam lộ nhiều thịt hơn.
Tuy cũng không thích Diêm Hàn mang đồ nữ, nhưng đã quen nhìn vợ đi học chỉ lộ chân, bây giờ tự nhiên phải đối mặt với chuyện Diêm Hàn đi học không chỉ lộ chân, mà còn lộ hết thân trên...
Nghĩ tới hình ảnh đó là Lâm Kiến Lộc muốn lên cơn điên.
Càng giận hơn chính là, cái tên không tim không phổi đó còn muốn vào phòng tắm chung thay đồ bơi!
Còn may hắn đã đoán trước tình huống này, chặn đường từ sớm, nếu không... Hậu quả không dám tưởng tượng.
Đối diện với vẻ mặt âm trầm của anh Đại Lâm, Diêm Hàn bị chắn đường chớp chớp mắt "Nhưng em khôi phục thân phận rồi, không đi phòng tắm chung thay quần áo có phải hơi kỳ không?"
"Lúc trước em không đến phòng tắm chung cũng không ai thấy kỳ cả."
"Vậy không công bằng." Diêm Hàn nói "Anh vào phòng tắm nam cũng bị người ta nhìn, tại sao em thì không được?"
Lâm Kiến Lộc nhìn cậu bằng đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng, nhưng thái độ đã rất rõ ràng, tóm gọn lại là: Em cứ thử xem.
Bình thường có chuyện gì hơn phân nữa anh Đại Lâm sẽ nghe theo cậu, nhưng chuyện này thái độ của hắn cường ngạnh cực kỳ.
—— Từ sau khi nuốt Diêm Hàn vào bụng, thói ở sạch của Lâm Kiến Lộc dần dần bị lệch hướng.
Đại não con người là một điều bí ẩn, vì sao lại xảy ra tình huống này Lâm Kiến Lộc có thể dùng tâm lý học để tìm ra nguyên nhân đại khái, nhưng phương pháp trị liệu như thế nào thì đành bó tay.
Mặc dù là hắn, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tình cảnh của mình càng ngày càng không xong.
Trước kia chỉ là không thích Diêm Hàn bị người khác đụng vào, sau đó lại biến thành dù mình bị người khác đụng chạm, cũng không muốn để người ta chạm vào Diêm Hàn.
Nhưng cái rào giả gái vừa biến mất, anh Đại Lâm sắp bị ép điên rồi.
—— Lúc trước tốt xấu gì Diêm Hàn cũng biết giữ khoảng cách với người khác để che giấu thân phận.
Bây giờ không cần nữa, đại ca như con ngựa hoang chạy như bay trên thảo nguyên, bản tính bị đè nén lập tức bại lộ.
Ở thế giới kia Diêm Hàn còn có anh em chung bang, con người cậu trời sinh đã hấp dẫn người khác đến chơi cùng.
Bây giờ không còn cản trở, chỉ cần cậu không làm mặt lạnh, không cố tình giữ khoảng cách với người khác, đàn em tự nguyện đi bên cạnh cậu cứ thế tăng lên.
Thường hay vỗ vỗ đánh đánh choàng vai bá cổ với những người thân thiết, thật ra cũng không có ý gì khác, chỉ đơn thuần là vì tay chân cậu không có lúc nào là thành thật cả.
Mà những thứ đó, đều là nguyên nhân khiến Lâm Kiến Lộc lên cơn.
Thật ra Diêm Hàn đã chú ý.
Lúc nghỉ đông chỉ có hai người bọn họ chơi với nhau, không hay có người ngoài, cho nên không rõ ràng.
Nhưng từ khi Lâm Kiến Lộc không muốn cho cậu đi WC nam cậu đã phát hiện.
Bây giờ lại còn xác định hơn...
Tâm độc chiếm phải mạnh đến bao nhiêu mới ăn cả loại giấm xàm xí này đây!
Khô khan chớp chớp mắt, cậu biết bản thân Lâm Kiến Lộc cũng không muốn như vậy, nhưng dù sao hắn đã đến mức thế này rồi, cậu cũng không thể không tiếp xúc với người khác mãi được.
Vì thế đại ca nhún nhún vai, thỏa hiệp, nói "Vậy được rồi, em vào phòng hóa trang."
"Ừ." Lâm Kiến Lộc nghe vậy mới thả lỏng người, nhưng đôi mắt nhìn thấy cái quần bơi được Diêm Hàn ôm trong ngực, đột nhiên nhíu mày lại.
Cái quần kia... Sao mà trông... Như mảnh vải vậy?!
Chuông cảnh báo trong lòng vang lên, nhưng nháy mắt đó, Diêm Hàn đã biến mất tại chỗ, đi thay đồ bơi.
Để lại một Lâm Kiến Lộc đôi mắt đen như mực, như thể ấp ủ gió lốc gì đấy, sắc mặt của hắn lại âm trầm đến đáng sợ. ngôn tình hoàn
Thẳng đến hai giây sau, Diêm Hàn lần nữa ra khỏi phòng hóa trang, biểu tình của Lâm Kiến Lộc mới có chuyển biến tốt đẹp, toàn thân thả lỏng.
Lúc trước hắn nhìn kỹ, chỉ thấy được quần bơi Diêm Hàn ôm trông rất ít vải, trong đầu nháy mắt hiện ra hình ảnh lần trước hai người bọn họ đi bơi riêng với nhau, Diêm Hàn chỉ mang một cái quần bơi hình tam giác.
Đại não gặp một lần là không thể quên khiến Lâm Kiến Lộc chứa đựng mọi hình ảnh hắn từng gặp qua, nhưng về Diêm Hàn, hắn luôn phân loại chúng nó ra, đặt ở bộ phận trân quý nhất trong đầu, thường thường lấy ra sửa sang, ngắm nghía.
Cho nên hình ảnh Diêm Hàn mang quần bơi tam giác cũng rất là rõ ràng.
Trong đầu không khỏi liên tưởng, nếu lát nữa Diêm Hàn xuất hiện trước mặt người khác như vậy...
Cũng may trước khi Lâm Kiến Lộc phát khùng, Diêm Hàn đi ra.
Cậu không chỉ không mặc quần tam giác mà Lâm Kiến Lộc nghĩ, mà đến quần bơi góc bẹt cũng không mang, mà chọn kiểu quần bơi dài, hầu như che hết đùi cậu.
Diêm Hàn đi đến trước mặt Lâm Kiến Lộc, dưới ánh mắt của đối phương, có hơi mất tự nhiên kéo kéo quần mình, nói "Sao, quần bơi kiểu này không phải thích hợp bơi nhanh hơn à, ừ thì... Lát nữa thử xem nhé?"
"Được."
Khói mù đọng lại dưới đáy mắt Lâm Kiến Lộc trở thành hư không, bên môi hắn thậm chí nở nụ cười, gật đầu nói thêm một câu "Được chứ."
Diêm Hàn liếm liếm miệng mình "Đi lên thôi, sắp vào học rồi, anh còn phải thay quần áo."
"Ừ."
Sau đó một góc không người, một cái chớp mắt ngắn ngủi, Lâm Kiến Lộc khó kiềm lòng cầm tay cậu, nói "Cảm ơn."
"Hửm?" Thình lình bị người yêu cảm ơn, đại ca không hiểu sao "Cảm ơn gì cơ?"
Lâm Kiến Lộc đã nắm tay cậu đi lên cầu thang, nghiêm túc nói "Cảm ơn em chịu nhường anh."
"... Há! Chuyện bao lớn đâu..."
Anh Đại Lâm quá trình trọng, làm cho Diêm Hàn có chút thiếu tự nhiên.
Cậu cứ mất tự nhiên như vậy mà gãi đầu, nghĩ, cũng không có gì mà, nếu cậu không nghĩ sai, ở bên cạnh người mình thích không phải là hai bên bù đắp nhau, mỗi người nhường một chút hay sao, có gì đâu.
Bình thường cả thôi.
Đi lên cầu thang đến hồ bơi trên tầng cao nhất, hai người tự nhiên tách ra, Lâm Kiến Lộc đi thay quần áo, Diêm Hàn ở bên ngoài đứng chung với bạn học, nghe người ta câu được câu không tán thưởng nhan sắc với ngoại hình của mình.
"Đừng nhìn anh Diêm bọn này trông gầy, lột đồ có thịt đấy!"
"Đúng vậy, đậu má, sao lúc trước không phát hiện anh Diêm có cơ bụng nhỉ!"
Diêm Hàn khiêm tốn mà cười "Luyện lúc nghỉ đông."
Thật ra bây giờ cơ bụng của cậu cũng không rõ ràng lắm, nhưng lúc nghỉ đông có luyện cùng Lâm Kiến Lộc thật.
Nguyên nhân gây ra là hôm sinh nhật của cậu, đại ca bị thể lực của anh Đại Lâm làm cho hú hồn.
Má nó chứ, hai ngày hai đêm không ngủ còn có thể lăn lộn hai giờ... Làm cậu mệt cả người... Cái này làm cho Diêm Hàn ý thức được chỉ có kỹ năng võ công cái thế là không đủ, không khỏi tỉnh khỏi giấc mộng "Có kỹ năng hệ thống cường hóa cơ thể có khác gì cá mặn ăn no chờ chết?!". Vì thế cậu bắt đầu đi lên con đường tập thể hình với Lâm Kiến Lộc.
Còn cách luyện... Ồ, phần lớn thời gian đều rất đứng đắn, chỉ có vài lúc đặc biệt thì có chút bậy.
Ngẫm lại kỳ nghỉ đông này, hai người bọn họ quả thật làm không ít chuyện hoang đường...
Trong óc vừa tưởng tượng đến một mặt hung mãnh không bao giờ lộ ra cho người ngoài nhìn của ai kia, rất nhanh, Lâm Kiến Lộc đã bị bạn học bên cạnh nhắc tới.
"Ngoài anh Lâm tôi chưa thấy ai có cơ bụng hết á, anh Diêm luyện với anh Lâm sao? Luyện thế nào vậy, cho tôi ké với?!"
"Phụt." Diêm Hàn nhanh chóng xua xua tay, vẻ mặt cao thâm khó dò nói "Cái này không ké được, phải tự thân vận động, luyện tập mỗi ngày, chú ý thực đơn..."
Nói chuyện phiếm một hồi, Lâm Kiến Lộc đã thay xong quần áo ra khỏi phòng tắm.
Hắn quá cao, trông lại nổi bật, đi qua đâu chỗ đó thành cảnh đẹp, mà cảnh đẹp biết đi này dừng chân trước mặt Diêm Hàn.
Hắn hỏi "Đang nói gì vậy?"
Không chờ Diêm Hàn mở miệng đã có người đáp "À, bọn tôi đang nói chuyện cơ bụng của anh Diêm."
Diêm Hàn "..."
Lúc trong mắt Lâm Kiến Lộc lại bắn ra tia sáng muốn giết người cậu đã khoanh tay trước ngực, lại trốn ra đằng sau Lâm Kiến Lộc.
Không biết có phải do hình tượng kiều mị từng luyện gây sóng gió hay không, lúc này câu động tác khép nép thẹn thùng, trong có vẻ vô cùng mềm mại, không giống sát khí bàn bạc ngày thường chút nào.
Đặc biệt là lúc đứng bên cạnh Lâm Kiến Lộc, phối hợp với vẻ ngoài tuấn mỹ của hắn, thế mà có cảm giác quen thuộc như mỹ nhân bên cạnh đế vương thời cổ đại...
Rồi sau đó tuyệt thế mỹ nhân nói "Các cậu đừng nhìn tôi, nhìn nữa anh Đại Lâm sẽ dỗi."
Diêm Hàn nói rất nghiêm túc, nhưng chỉ là mọi người đều biết quan hệ của cậu với Lâm Kiến Lộc tốt đến đâu, mà cũng chỉ có cậu là dám đùa với Lâm Kiến Lộc.
Cộng thêm động tác phù hoa của cậu, mọi người đều theo bản năng cho rằng cậu nói chơi, sau đó cợt nhả mà cười ha ha ha.
Diêm Hàn "..."
Xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức.
Mà Lâm Kiến Lộc cũng không đi tay không ra khỏi phòng tắm.
Trước mắt bao người, lúc mọi người lần nữa không nhịn được "Ôi đúng là, đẹp trai dáng người cũng đẹp.", trong tiếng cảm khái, Lâm Kiến Lộc đưa cho Diêm Hàn một cái thảm, bản thân hắn cũng khoác một cái trên người, che khuất dáng người tinh tráng.
Hắn nhìn cậu, trong mắt có bất đắc dĩ cũng có ý cười, dõng dạc đặt mỹ danh "Trời còn lạnh, coi chừng bị cảm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.