Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học
Chương 147: Phiên ngoại 1-3
Quản Hồng Y
08/04/2022
Bể bơi ồn ào.
Ngoài lý do tiết bơi lội vừa không cần phải học vừa có thể nói chuyện phiếm, bầu không khí tương đối tự do ra, còn là vì hôm nay là ngày CP "Giáo bá" năm hai học bơi.
Diêm Hàn nói muốn đua thử với Lâm Kiến Lộc, mà cũng đua một vòng thật.
Lần đầu tiên cậu mang đồ nam học bơi, khó tránh hơi hưng phấn.
Xuống hồ mực nước tầm trung, nước lướt qua da thịt, Diêm Hàn lắc lư hai tay tạo từng đợt bọt sóng.
Lần đầu tiên cậu bơi tự do tự tại đến như vậy, quay lại tập trung với Lâm Kiến Lộc, hai người đi qua khu nước sâu, bơi tới một nửa rồi vòng đầu lại, có thể sử dụng bất cứ kiểu bơi nào, ai về bờ trước thì thắng.
"Sẵn sàng chưa?" Hai người chuẩn bị ổn thỏa, Diêm Hàn trôi nổi trên mặt nước hỏi.
"Ừ." Lâm Kiến Lộc lên tiếng.
Diêm Hàn buông hai cánh tay xuống "Cũng chẳng có trọng tài... Em đếm một hai ba, đếm đến ba chúng ta cùng xuất phát được không?"
Lâm Kiến Lộc không có dị nghị gì "Được.".
Vì thế cứ quyết định như vậy, Diêm Hàn bắt đầu đếm ngược, đếm đến "ba" cơ thể nghiêng về trước tạo thành thế mũi tên, cậu sớm có chuẩn bị, lúc phóng người đi một chân cậu đạp thành hồ, lúc chân dẫm hai tay phía trước duỗi thẳng giảm bớt lực cản, rồi lao ra ngoài như mũi tên.
Sở dĩ không đến khu nước cạn, là bởi vì bên kia nhiều người, mà Diêm Hàn đã quen không bơi nơi nhiều người.
Lúc trước là sợ tiếp xúc gần với người khác không cẩn thận sẽ lật thuyền, còn bây giờ là vì suy nghĩ đến cảm giác của anh Đại Lâm.
Đương nhiên, nhiều người bơi không thoáng cũng là nguyên nhân quan trọng, sẽ ảnh hưởng đến cảm giác khi bơi.
Trên thực tế cũng là vậy thật, tuy rằng có một số người không thích xuống nước, nhưng vẫn có phần lớn sẽ xuống bể bơi vài vòng, chẳng qua ít ai đến khu nước sâu, nhưng cũng không phải không có.
Thế nhưng không biết có phải vì bọn họ muốn thi bơi hay không, trên bờ đã có vài bạn học chủ động dọn đường bơi cho hai người, cho nên nửa đường bơi này cực kỳ thuận lợi.
Lúc bắt đầu Diêm Hàn có lợi thế hơn, dù sao mượn lực như vậy cậu có thể lao ra rất xa, tiết kiệm thể lực.
Nhưng bàn về tốc độ thì Lâm Kiến Lộc trên cơ cậu, tuy rằng mở đầu cậu chiếm lợi, nhưng đại ca vẫn không dám mất cảnh giác, sau khi phóng khỏi bờ liền dồn sức quạt tay bơi đi.
Quả thực khởi đầu Lâm Kiến Lộc rơi vào thế bất lợi, Diêm Hàn lại toàn lực bơi về phía trước, hắn muốn đuổi theo cũng khá khó khăn.
Nhưng vẫn còn có cơ hội nghịch chuyển, chính là lúc bơi đến giữa hồ, mỗi lần đổi hướng Diêm Hàn đều phải bơi đến cuối hồ, dùng lực đạp thành tường để chuyển hướng, cậu không thích đổi hướng tại chỗ.
Lâm Kiến Lộc biết rõ thói quen của cậu, nắm chắc cơ hội, tranh thủ lúc này nhanh chóng rút ngắn khoảng cách.
Nửa vòng cuối cùng hai người cậu đuổi tôi chạy, hai người vẫn duy trì thế cân bằng, giống như buổi biểu diễn của hai con cá heo vậy, bị bọt nước bao lấy toàn thân, dường như là đến bờ cùng một lúc.
Mà cả quá trình này trên bờ lúc nào cũng có người chạy qua chạy lại theo bọn họ, hò hét cổ vũ.
Không cần biết là học sinh lớp mười hay các bạn học cùng tiết bơi khác, nghe nói bên này có hai nhân vật nổi tiếng đang thi bơi, đều nhịn không được, háo hức chạy sang hóng chuyện.
Lúc xuất phát không thấy gì, chờ Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc về đích, chỉ thấy xung quanh hồ bơi đã đầy người đứng ngồi, mọi người bàn tán sôi nổi.
Một người cảm khái nói "... Tốc độ gì vậy, cá heo à?"
Một người khác nói "... Lúc sau tôi còn định bấm giờ xem bơi nhanh chừng nào cơ."
Những người xung quanh tưng bừng hỏi "Rồi sao? Nhanh bao nhiêu?"
Người nọ tay chân luống cuống nhìn đồng hồ của mình "... Tôi còn chưa kịp bấm nữa."
Mọi người "..."
Nhưng so với số ít người chú ý tốc độ bơi, Diêm Hàn bọn họ vừa đến đích, cũng chính là lúc đến ven bờ hồ thì càng thêm thu hút người đến xem.
Hai tay đồng thời chống vách tường, tiêu chí hoàn thành thi đấu, Diêm Hàn nâng nửa người trên ra khỏi mặt nước, như đã thành thói quen, vừa ra khỏi nước liền tháo kính bơi xuống, lộ ra một khuôn mặt đẹp.
Làn da không biết là bị dính nước, hay là bị đông lạnh, lúc này có hơi nhợt nhạt, càng làm nổi bật khuôn mặt tinh xảo không tỳ vết.
Khuôn mặt thuần mộc, môi đỏ tươi ướt át, đôi mắt đào phiếm một tầng nước, tuấn mi tu nhãn, cố phán thần phi. (Edit: Người mi thanh mục tú, nhìn quanh thần thái phấn chấn.)
Mỹ nhân xuất dục đồ cũng đến thế là cùng.
Những người trên bờ, đặc biệt là vòng người đối diện với Diêm Hàn đều không muốn biểu hiện vẻ mặt si hán hay mê mụi của mình quá khoa trương, cố gắng nhịn xuống không hít hà, không cho mình trông mất giá như vậy.
Nhưng đám bên ngoài thì không quan tâm, nên kinh ngạc cảm thán thì kinh ngạc cảm thán, nên la hét thì la hét...
Diêm Hàn cũng không ngờ mình chỉ lau nước trên mặt, chẳng làm gì, sao mọi người lại phản ứng mạnh như vậy nhỉ. (Edit: Tui mà có được nhan sắc như này, tui nguyện dùng cả đời để quỳ liếm bản thân -_-)
Nhưng cậu vẫn lễ phép mà vẫy vẫy tay với mọi người, cũng lộ ra nụ cười tự cho là khiêm tốn, thật ra là vì diện mạo quá mức đẹp khiến cho nụ cười trở nên sáng sủa quá đáng.
......
Được của nó, ngay cả các bạn học đứng ngay hàng trước cũng không nhịn ra cảm khái "Quá đẹp trai!"
"Dễ thương quá!"
Diêm Hàn "..."
Cậu bên này khiến cho người ta phản ứng bất bình thường liên tục, Lâm Kiến Lộc bên kia cũng không nhường một phân.
Trong tiếng nghị luận của mọi người Diêm Hàn lại lau mặt, nghiêm trang mà về chủ đề chính, hỏi Lâm Kiến Lộc "Thế ai tới trước vậy?"
Xung quanh quá nhiều người, lúc này sắc mặt anh Đại Lâm hơi khó coi, hắn lắc lắc đầu nói "Không biết."
Ban nãy hai người dường như là tới cùng một lúc, chỉ cần ai chạm tay lên tường trước thì thắng.
Nhưng bể bơi trường học hiển nhiên không có máy cảm ứng, các bạn học đứng trên bờ hóng chuyện cũng không chú ý hai người bọn họ ai thắng ai thua, cho nên trừ khi có một người chạm sau một cách rõ ràng, thì không thế biết ai thắng ai.
Thế nhưng Diêm Hàn so bì với ai cũng không so bì với Lâm Kiến Lộc, cậu chỉ thấy trận đấu này hấp dẫn quá nhiều người, không chừng lát nữa anh Đại Lâm lại thấy khó chịu, bèn vội vàng ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác "Chúng ta qua bên kia đi. Anh xem xem tư thế bơi bướm của em chuẩn chưa."
"Được."
Lâm Kiến Lộc vui vẻ đồng ý, lúc này mọi người tập trung ở khu nước sâu, khu vực nước cạn cùng nước tầm trung lại vắng bớt, hai người chuẩn bị sang những chỗ ít người bơi.
Những người khác thấy bọn họ không lên bờ cũng thoáng tản ra, chỉ là fanboy fangirl rất nhiều, cũng có một không hứng thú gì với Diêm Hàn hay là Lâm Kiến Lộc, bộ phận này đa số là nam sinh, còn là nam sinh lớp khác.
Bởi vì không hiểu vì sao hai người nổi tiếng như vậy, thi bơi nửa vòng hồ cũng có thể thu hút từng ấy người đến xem, còn bừng bừng cổ vũ khí thế... Cho nên lúc này có một nam sinh lớp khác tranh thủ bọn họ chưa bơi đi đứng dậy, nói "Đàn anh, tôi có thể đấu với hai anh một vòng không?"
Người nói chuyện là học sinh năm nhất, vóc người cao lớn, trên người tuy không có cơ bụng rõ ràng nhưng cũng rất được, xem kiểu tóc chắc là kiểu phản nghịch.
Hỏi xong, không chờ Diêm Hàn hay Lâm Kiến Lộc trả lời, cậu ta đã nhảy vào trong nước cái bùm.
... Không cần biết là lớp học sinh mới nào, từ ngày bước vào cổng trường, hoạt động bình chọn top 10 nhân vật có sức ảnh hưởng nhất trường đã bắt đầu triển khai trên người bọn họ.
Trò này vốn là đua tư lịch với nhau, bởi vì sau khi lên đến năm ba các đàn anh đàn chị sẽ tự động rời khỏi bảng xếp hạng, tân sinh năm nhất thường không đủ tư lịch, cho nên theo lý mà nói những cái tên này đều tập trung ở năm hai.
Nhưng cũng từng có tân sinh cực kỳ tài năng.
Như lần Lâm Kiến Lộc vào trường chẳng hạn, vừa vào học kỳ một năm nhất Lâm Kiến Lộc nháy mắt hạ gục toàn bộ học sinh cao trung của tỉnh, lấy giải Olympic Toán nổi tiếng cả trường, lại vì diện mạo, hành vi cử chỉ, gia thế bối cảnh xuất sắc mọi mặt, trực tiếp được đứng đầu bảng xếp hạng.
Còn có Ngụy Ninh Hâm cùng khối, bởi vì phương diện thể thao nổi bật nên cũng có đãi ngộ này.
Có lẽ bởi vì các đàn anh năm ngoái đều quá xuất sắc, thế cho nên rất nhiều tân sinh năm nhất vừa mới nhập học, nhưng đã gấp không chờ được muốn thành danh.
Nhóc to con này là một trong số đó.
Cậu ta cũng là học sinh thể dục được cao trung Lộc Trạch dùng giá cao mời đến, sơ trung đã cầm không ít giải thưởng, vốn tâm cao khí ngạo.
Sớm nghe nói đến diễn đàn nặc danh, mỗi năm đều sẽ bình chọn mười nhân vật nổi tiếng nhất thành phố, vốn đã xoa tay hầm hè, cho rằng mình nhập học là sẽ trúng cử, nhưng không ngờ các đàn anh năm ngoái quá lóa mắt, thế cho nên toàn bộ diễn đàn nặc danh không mấy ham thích đi bình chọn cho người mới.
Nửa học kỳ trôi qua, tuy rằng cậu ta cũng được bầu thành nhân vật có tiếng, nhưng nhân khí thì đều đều không cao.
—— Nếu so với hai đàn anh trước mắt, đúng là có thể xem nhẹ.
Trong lòng nhóc to con không phục lắm, bàn về diện mạo cậu ta trông cũng không tồi, bàn về sở trường tuy rằng cậu ta học tập bình thường, nhưng thể thao tuyệt đối không dưới cơ, nhưng lại không được chú ý...
Rõ ràng đàn anh am hiểu thể thao trước kia đã chuyển trường, xưng bá những môn này ở cao trung Lộc Trạch cũng chỉ có một mình anh ta, nhưng tất cả mọi người đều dồn mắt lên hai đàn anh học giỏi này, căn bản không có ai ngó ngàn gì đến cậu ta cả!
Vì thế, trong lòng nhóc to con cực kỳ uất ức, nhưng bất hạnh đối phương là đàn anh, ngày thường cũng không có cơ hội để tiếp xúc, cho nên chỉ có thể nhịn.
Không ngờ học kỳ hai khai giảng cậu ta đã có cơ hội học chung tiết bơi với hai đàn anh tiếng tăm lừng lẫy này...
Thế thì phải gặp cho cẩn thận.
Nhóc to con nhảy xuống nước, bể bơi lại nổi lên sóng nước mãnh liệt.
Rất rõ ràng người tới không có ý tốt, nhưng Diêm Hàn hiểu cách đối phó với trường hợp này nhất.
Thậm chí ngày tháng hòa bình quá dài, cậu còn chờ mong kiểu khiêu khích thế này.
Dẫn đầu trở về bể bơi, cậu mỉm cười hỏi "Thi gì vậy? Tại sao bọn anh phải thi với cậu?"
Nhìn gần cậu càng như một đóa bỉ ngạn nở ở bờ bên kia.
Tạ Hướng cũng không biết vì sao, nháy mắt nhìn thấy đàn anh này xoay đầu cậu ta liền có ý nghĩ như vậy.
Ánh mắt nhịn không được dừng trên đôi môi tinh tế, bởi vì mặt quá trắng mà có vẻ đỏ hơn bình thường, Tạ Hướng cảm thấy yết hầu mình khô ran, thế mà ẩn ẩn không nói nên lời!
Mà lúc này, Lâm Kiến Lộc cũng xoay người kéo Diêm Hàn ra đằng sau.
Trên mặt hắn không có biểu tình gì, thậm chí bình tĩnh đến mức người ta không nhìn ra thần sắc hắn có gì thay đổi.
Quanh thân tự mang một loại khí chất yên lặng, như thể chỉ cần đi vào phạm vi nào đó xung quanh hắn, âm thanh ồn ào bên ngoài sẽ biến mất...
Đàn anh này không có... Quyến rũ mê người như người trước, là kiểu đẹp trai cực kỳ đoan chính, đáng tiếc trông quá lạnh lùng.
Cũng không biết có phải do nước quá lạnh, mà cậu ta chưa kịp thích ứng hay không, lúc này bị đôi mắt vô hỉ vô bi của đàn anh này nhìn, thế mà Tạ Hưởng có cảm giác lạnh đến mức run cầm cập!
"Không có gì." Nhưng Tạ Hướng cũng tự nhận mình không phải kiểu chưa hiểu sự đời, cậu ta mạnh mẽ ép mình bình tĩnh lại, cố gắng dùng giọng tùy ý mà nói "Chỉ là thấy các anh bơi khác tốt, muốn chơi chơi với các anh một chút thôi."
"Chơi chơi? Được thôi." Đối phương đã khiêu khích rõ ràng như vậy, Diêm Hàn cũng hăng lên, đang muốn ứng chiến, kết quả nghe Lâm Kiến Lộc nói "Vậy để anh."
"Anh chơi chơi với cậu ta."
Diêm Hàn "..."
Vốn Lâm Kiến Lộc không có tính tranh cường háo thắng, nếu chỉ đơn thuần là có người tìm hắn kêu gào, phản ứng của anh Đại Lâm hẳn là —— Không có phản ứng gì.
Bây giờ tự nhiên lại muốn "chơi chơi với cậu ta"... Diêm Hàn khiếp sợ, chẳng lẽ là vì mình mang đồ bơi, nửa trên trần trụi hay sao?
... Nhưng rõ ràng cậu đã ở dưới nước rồi kia mà!
Đã ở dưới nước rồi, ai còn thấy gì được nữa! Mà lúc thi đấu ai rảnh nhìn ngó người khác, cũng chẳng phải ai cũng là gay...
Dưới anh mắt cạn lời cùng khiếp sợ của Diêm Hàn, Lâm Kiến Lộc đã nói với cậu "Em chờ ở đây, hay là lên bờ làm trọng tài?"
"Em lên bờ đi thôi." Ở dưới hồ tầm nhìn không tốt, xem không rõ.
"Ừm, nhớ đắp thêm thảm."
"..."
Sau khi lên bờ Diêm Hàn ngoan ngoãn đắp thêm cái thảm Lâm Kiến Lộc đưa cho cậu, khỏi phải nói, ở trong nước quen, lên bờ vẫn có hơi lạnh, thảm của anh Đại Lâm thật đúng lúc.
Lau nước trên tóc, bọt nước nhỏ giọt, trong đám người Diêm Hàn nói "Sẵn sàng chưa?"
"Ừ." Hai người dưới nước gật đầu, Lâm Kiến Lộc lại hỏi Tạ Hướng "Cậu có muốn làm nóng không."
Tạ Hướng ban nãy nhảy xuống tóc còn chưa ướt, rõ ràng là chưa xuống ngâm nước, sợ đối phương không kịp thích ứng lát nữa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn hỏi như vậy là biểu hiện đàn anh quan tâm đàn em, Lâm Kiến Lộc làm thế cũng rất bình thường.
Hắn từ trước đến nay vẫn rất chu đáo.
Nhưng này cũng không ảnh hưởng những học sinh trên bờ bắn thêm một mũi tên cho đàn anh săn sóc này.
Bao gồm cả Diêm Hàn cũng cảm thấy anh Đại Lâm thiệt đẹp trai, đẹp trai ngất ngây!
Nhưng dưới sự quan tâm đó Tạ Hướng ngây ra một lúc, rồi sau đó như thể không sao cả, cậu ta cứng cổ tỏ vẻ "Không cần, không việc gì."
Chờ hai người đều mang xong mũ kính bơi, xác định đã chuẩn bị xong Diêm Hàn mới tiếp tục nói "Tôi đếm một hai ba, đếm đến ba bắt đầu tính giờ."
Cậu ra lệnh một tiếng, hai thân ảnh cao gầy nhảy về phía trước.
Bởi vì có vòng thi đấu lúc nãy, có bạn học dọn sạch đường bơi cho bọn họ từ trước, cho nên lần này thi hẳn một vòng hồ.
Thi bơi chính là so kỹ xảo cùng sức mạnh, ai kỹ xảo cao siêu hơn thì giảm được nhiều lực cản, hoặc là ai nhiều sức hơn, có thể giữ vững tốc độ đến cuối cùng, đều là điểm mấu chốt quyết định thắng bại.
Nhóc to con cơ thể tương đối rắn chắc, trông đúng kiểu thường vận động, nhưng xem chiều cao của cậu ta hẳn là chuyên các môn tấn công như bóng rổ, mảng bơi lội này chưa chắc đã lành nghề.
—— Diêm Hàn luyện cả kỳ nghỉ đông vẫn không vượt được anh Đại Lâm, thật ra đã sớm đoán được kết quả trận đấu này.
Thế nhưng này hoàn toàn không ảnh hưởng những bạn học khác xem đến nóng người.
Nghe nói Tạ Hướng thi bơi với đàn anh năm hai, rất nhiều học sinh năm nhất ban nãy không sang bây giờ cũng đến xem.
Đối với bọn họ mà nói, các đàn anh năm hai truyền thuyết như Diêm Hàn với Lâm Kiến Lộc đều xa xôi mà thần bí, mong mà không thành, đều là đóa hoa cao lãnh.
Bây giờ thình lình thi đấu với một bạn học năm nhất bình thường của bọn họ, không nhanh đến xem mới là lạ.
Xung quanh bể bơi lại vây đầy người xem chuyện vui, còn có các kiểu bạn học đến cổ vũ, mà vị trí xung quanh Diêm Hàn là nhiều người nhất.
"Tôi đặt 100 đồng cược Lâm Kiến Lộc thắng." Diêm Hàn nói.
"Tôi cũng cược 100 đồng."
"Mình cũng đặt!"
"Tôi cũng..."
Mở sòng đặt cược một hồi, kết quả xung quanh đều theo Diêm Hàn cược anh Đại Lâm có thể thắng, sau đó có người ngớ người hỏi "Vậy ai đặt cậu năm nhất kia đây? Nếu không chúng ta lấy tiền kiểu gì?"
Xung quanh cười vang, chủ yếu là do biểu tình của bạn học này mê man cực kỳ, giống như bọn họ thật sự mở đại lý giao dịch vậy.
Diêm Hàn cũng cười theo, cậu cười khiến người khác cảm thấy thêm thân thiết, mọi người càng thêm hăng hái, xuất phát từ bản năng, đều thích đến bên cạnh cậu.
Không giống bầu không khí náo nhiệt bên năm hai, bởi vì nhóc to con bơi nửa vòng đã bị Lâm Kiến Lộc bỏ lại khoảng cách nửa thân người, đám học sinh năm nhất không lạc quan rằng cậu ta có thể thắng đàn anh năm trên.
"Sao Tạ Hướng lại muốn tự rước nhục vậy? Tưởng mình giỏi bóng rổ là giỏi bơi luôn à? Cậu ta chưa thấy dáng người của đàn anh người ta đã đòi thi rồi hay sao?"
"Chỉ chơi vui thôi mà, thua thì thua thôi."
"Chủ yếu là do cậu ta là học sinh thể dục, đi thi bơi với đại học bá người ta, còn thua... Mất mặt chứ!"
Thua một vòng Tạ Hướng còn có chút không dám tin, tuy rằng cậu ta không được huấn luyện bơi chuyên nghiệp, nhưng cũng bơi từ nhỏ đến lớn, rớt xuống biển cũng tự tin rằng mình có thể bơi trở về, không ngờ thế mà lại thua...
Không biết làm sao, nhưng thua chính la thua, bị một học bá thắng môn thể thao, Tạ Hướng đúng là phục thật.
Quả nhiên muốn nổi tiếng vẫn phải có chút tài năng... Nghe nói đàn anh còn lại học tập với thể thao đều cực kỳ ưu tú...
Cho nên người ta thành danh cũng không phải chỉ có cái mã.
Có thể thấy muốn được như bọn họ, chỉ học giỏi thôi là không đủ, mà chỉ giỏi thể thao cũng không được...
Ngoài lý do tiết bơi lội vừa không cần phải học vừa có thể nói chuyện phiếm, bầu không khí tương đối tự do ra, còn là vì hôm nay là ngày CP "Giáo bá" năm hai học bơi.
Diêm Hàn nói muốn đua thử với Lâm Kiến Lộc, mà cũng đua một vòng thật.
Lần đầu tiên cậu mang đồ nam học bơi, khó tránh hơi hưng phấn.
Xuống hồ mực nước tầm trung, nước lướt qua da thịt, Diêm Hàn lắc lư hai tay tạo từng đợt bọt sóng.
Lần đầu tiên cậu bơi tự do tự tại đến như vậy, quay lại tập trung với Lâm Kiến Lộc, hai người đi qua khu nước sâu, bơi tới một nửa rồi vòng đầu lại, có thể sử dụng bất cứ kiểu bơi nào, ai về bờ trước thì thắng.
"Sẵn sàng chưa?" Hai người chuẩn bị ổn thỏa, Diêm Hàn trôi nổi trên mặt nước hỏi.
"Ừ." Lâm Kiến Lộc lên tiếng.
Diêm Hàn buông hai cánh tay xuống "Cũng chẳng có trọng tài... Em đếm một hai ba, đếm đến ba chúng ta cùng xuất phát được không?"
Lâm Kiến Lộc không có dị nghị gì "Được.".
Vì thế cứ quyết định như vậy, Diêm Hàn bắt đầu đếm ngược, đếm đến "ba" cơ thể nghiêng về trước tạo thành thế mũi tên, cậu sớm có chuẩn bị, lúc phóng người đi một chân cậu đạp thành hồ, lúc chân dẫm hai tay phía trước duỗi thẳng giảm bớt lực cản, rồi lao ra ngoài như mũi tên.
Sở dĩ không đến khu nước cạn, là bởi vì bên kia nhiều người, mà Diêm Hàn đã quen không bơi nơi nhiều người.
Lúc trước là sợ tiếp xúc gần với người khác không cẩn thận sẽ lật thuyền, còn bây giờ là vì suy nghĩ đến cảm giác của anh Đại Lâm.
Đương nhiên, nhiều người bơi không thoáng cũng là nguyên nhân quan trọng, sẽ ảnh hưởng đến cảm giác khi bơi.
Trên thực tế cũng là vậy thật, tuy rằng có một số người không thích xuống nước, nhưng vẫn có phần lớn sẽ xuống bể bơi vài vòng, chẳng qua ít ai đến khu nước sâu, nhưng cũng không phải không có.
Thế nhưng không biết có phải vì bọn họ muốn thi bơi hay không, trên bờ đã có vài bạn học chủ động dọn đường bơi cho hai người, cho nên nửa đường bơi này cực kỳ thuận lợi.
Lúc bắt đầu Diêm Hàn có lợi thế hơn, dù sao mượn lực như vậy cậu có thể lao ra rất xa, tiết kiệm thể lực.
Nhưng bàn về tốc độ thì Lâm Kiến Lộc trên cơ cậu, tuy rằng mở đầu cậu chiếm lợi, nhưng đại ca vẫn không dám mất cảnh giác, sau khi phóng khỏi bờ liền dồn sức quạt tay bơi đi.
Quả thực khởi đầu Lâm Kiến Lộc rơi vào thế bất lợi, Diêm Hàn lại toàn lực bơi về phía trước, hắn muốn đuổi theo cũng khá khó khăn.
Nhưng vẫn còn có cơ hội nghịch chuyển, chính là lúc bơi đến giữa hồ, mỗi lần đổi hướng Diêm Hàn đều phải bơi đến cuối hồ, dùng lực đạp thành tường để chuyển hướng, cậu không thích đổi hướng tại chỗ.
Lâm Kiến Lộc biết rõ thói quen của cậu, nắm chắc cơ hội, tranh thủ lúc này nhanh chóng rút ngắn khoảng cách.
Nửa vòng cuối cùng hai người cậu đuổi tôi chạy, hai người vẫn duy trì thế cân bằng, giống như buổi biểu diễn của hai con cá heo vậy, bị bọt nước bao lấy toàn thân, dường như là đến bờ cùng một lúc.
Mà cả quá trình này trên bờ lúc nào cũng có người chạy qua chạy lại theo bọn họ, hò hét cổ vũ.
Không cần biết là học sinh lớp mười hay các bạn học cùng tiết bơi khác, nghe nói bên này có hai nhân vật nổi tiếng đang thi bơi, đều nhịn không được, háo hức chạy sang hóng chuyện.
Lúc xuất phát không thấy gì, chờ Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc về đích, chỉ thấy xung quanh hồ bơi đã đầy người đứng ngồi, mọi người bàn tán sôi nổi.
Một người cảm khái nói "... Tốc độ gì vậy, cá heo à?"
Một người khác nói "... Lúc sau tôi còn định bấm giờ xem bơi nhanh chừng nào cơ."
Những người xung quanh tưng bừng hỏi "Rồi sao? Nhanh bao nhiêu?"
Người nọ tay chân luống cuống nhìn đồng hồ của mình "... Tôi còn chưa kịp bấm nữa."
Mọi người "..."
Nhưng so với số ít người chú ý tốc độ bơi, Diêm Hàn bọn họ vừa đến đích, cũng chính là lúc đến ven bờ hồ thì càng thêm thu hút người đến xem.
Hai tay đồng thời chống vách tường, tiêu chí hoàn thành thi đấu, Diêm Hàn nâng nửa người trên ra khỏi mặt nước, như đã thành thói quen, vừa ra khỏi nước liền tháo kính bơi xuống, lộ ra một khuôn mặt đẹp.
Làn da không biết là bị dính nước, hay là bị đông lạnh, lúc này có hơi nhợt nhạt, càng làm nổi bật khuôn mặt tinh xảo không tỳ vết.
Khuôn mặt thuần mộc, môi đỏ tươi ướt át, đôi mắt đào phiếm một tầng nước, tuấn mi tu nhãn, cố phán thần phi. (Edit: Người mi thanh mục tú, nhìn quanh thần thái phấn chấn.)
Mỹ nhân xuất dục đồ cũng đến thế là cùng.
Những người trên bờ, đặc biệt là vòng người đối diện với Diêm Hàn đều không muốn biểu hiện vẻ mặt si hán hay mê mụi của mình quá khoa trương, cố gắng nhịn xuống không hít hà, không cho mình trông mất giá như vậy.
Nhưng đám bên ngoài thì không quan tâm, nên kinh ngạc cảm thán thì kinh ngạc cảm thán, nên la hét thì la hét...
Diêm Hàn cũng không ngờ mình chỉ lau nước trên mặt, chẳng làm gì, sao mọi người lại phản ứng mạnh như vậy nhỉ. (Edit: Tui mà có được nhan sắc như này, tui nguyện dùng cả đời để quỳ liếm bản thân -_-)
Nhưng cậu vẫn lễ phép mà vẫy vẫy tay với mọi người, cũng lộ ra nụ cười tự cho là khiêm tốn, thật ra là vì diện mạo quá mức đẹp khiến cho nụ cười trở nên sáng sủa quá đáng.
......
Được của nó, ngay cả các bạn học đứng ngay hàng trước cũng không nhịn ra cảm khái "Quá đẹp trai!"
"Dễ thương quá!"
Diêm Hàn "..."
Cậu bên này khiến cho người ta phản ứng bất bình thường liên tục, Lâm Kiến Lộc bên kia cũng không nhường một phân.
Trong tiếng nghị luận của mọi người Diêm Hàn lại lau mặt, nghiêm trang mà về chủ đề chính, hỏi Lâm Kiến Lộc "Thế ai tới trước vậy?"
Xung quanh quá nhiều người, lúc này sắc mặt anh Đại Lâm hơi khó coi, hắn lắc lắc đầu nói "Không biết."
Ban nãy hai người dường như là tới cùng một lúc, chỉ cần ai chạm tay lên tường trước thì thắng.
Nhưng bể bơi trường học hiển nhiên không có máy cảm ứng, các bạn học đứng trên bờ hóng chuyện cũng không chú ý hai người bọn họ ai thắng ai thua, cho nên trừ khi có một người chạm sau một cách rõ ràng, thì không thế biết ai thắng ai.
Thế nhưng Diêm Hàn so bì với ai cũng không so bì với Lâm Kiến Lộc, cậu chỉ thấy trận đấu này hấp dẫn quá nhiều người, không chừng lát nữa anh Đại Lâm lại thấy khó chịu, bèn vội vàng ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác "Chúng ta qua bên kia đi. Anh xem xem tư thế bơi bướm của em chuẩn chưa."
"Được."
Lâm Kiến Lộc vui vẻ đồng ý, lúc này mọi người tập trung ở khu nước sâu, khu vực nước cạn cùng nước tầm trung lại vắng bớt, hai người chuẩn bị sang những chỗ ít người bơi.
Những người khác thấy bọn họ không lên bờ cũng thoáng tản ra, chỉ là fanboy fangirl rất nhiều, cũng có một không hứng thú gì với Diêm Hàn hay là Lâm Kiến Lộc, bộ phận này đa số là nam sinh, còn là nam sinh lớp khác.
Bởi vì không hiểu vì sao hai người nổi tiếng như vậy, thi bơi nửa vòng hồ cũng có thể thu hút từng ấy người đến xem, còn bừng bừng cổ vũ khí thế... Cho nên lúc này có một nam sinh lớp khác tranh thủ bọn họ chưa bơi đi đứng dậy, nói "Đàn anh, tôi có thể đấu với hai anh một vòng không?"
Người nói chuyện là học sinh năm nhất, vóc người cao lớn, trên người tuy không có cơ bụng rõ ràng nhưng cũng rất được, xem kiểu tóc chắc là kiểu phản nghịch.
Hỏi xong, không chờ Diêm Hàn hay Lâm Kiến Lộc trả lời, cậu ta đã nhảy vào trong nước cái bùm.
... Không cần biết là lớp học sinh mới nào, từ ngày bước vào cổng trường, hoạt động bình chọn top 10 nhân vật có sức ảnh hưởng nhất trường đã bắt đầu triển khai trên người bọn họ.
Trò này vốn là đua tư lịch với nhau, bởi vì sau khi lên đến năm ba các đàn anh đàn chị sẽ tự động rời khỏi bảng xếp hạng, tân sinh năm nhất thường không đủ tư lịch, cho nên theo lý mà nói những cái tên này đều tập trung ở năm hai.
Nhưng cũng từng có tân sinh cực kỳ tài năng.
Như lần Lâm Kiến Lộc vào trường chẳng hạn, vừa vào học kỳ một năm nhất Lâm Kiến Lộc nháy mắt hạ gục toàn bộ học sinh cao trung của tỉnh, lấy giải Olympic Toán nổi tiếng cả trường, lại vì diện mạo, hành vi cử chỉ, gia thế bối cảnh xuất sắc mọi mặt, trực tiếp được đứng đầu bảng xếp hạng.
Còn có Ngụy Ninh Hâm cùng khối, bởi vì phương diện thể thao nổi bật nên cũng có đãi ngộ này.
Có lẽ bởi vì các đàn anh năm ngoái đều quá xuất sắc, thế cho nên rất nhiều tân sinh năm nhất vừa mới nhập học, nhưng đã gấp không chờ được muốn thành danh.
Nhóc to con này là một trong số đó.
Cậu ta cũng là học sinh thể dục được cao trung Lộc Trạch dùng giá cao mời đến, sơ trung đã cầm không ít giải thưởng, vốn tâm cao khí ngạo.
Sớm nghe nói đến diễn đàn nặc danh, mỗi năm đều sẽ bình chọn mười nhân vật nổi tiếng nhất thành phố, vốn đã xoa tay hầm hè, cho rằng mình nhập học là sẽ trúng cử, nhưng không ngờ các đàn anh năm ngoái quá lóa mắt, thế cho nên toàn bộ diễn đàn nặc danh không mấy ham thích đi bình chọn cho người mới.
Nửa học kỳ trôi qua, tuy rằng cậu ta cũng được bầu thành nhân vật có tiếng, nhưng nhân khí thì đều đều không cao.
—— Nếu so với hai đàn anh trước mắt, đúng là có thể xem nhẹ.
Trong lòng nhóc to con không phục lắm, bàn về diện mạo cậu ta trông cũng không tồi, bàn về sở trường tuy rằng cậu ta học tập bình thường, nhưng thể thao tuyệt đối không dưới cơ, nhưng lại không được chú ý...
Rõ ràng đàn anh am hiểu thể thao trước kia đã chuyển trường, xưng bá những môn này ở cao trung Lộc Trạch cũng chỉ có một mình anh ta, nhưng tất cả mọi người đều dồn mắt lên hai đàn anh học giỏi này, căn bản không có ai ngó ngàn gì đến cậu ta cả!
Vì thế, trong lòng nhóc to con cực kỳ uất ức, nhưng bất hạnh đối phương là đàn anh, ngày thường cũng không có cơ hội để tiếp xúc, cho nên chỉ có thể nhịn.
Không ngờ học kỳ hai khai giảng cậu ta đã có cơ hội học chung tiết bơi với hai đàn anh tiếng tăm lừng lẫy này...
Thế thì phải gặp cho cẩn thận.
Nhóc to con nhảy xuống nước, bể bơi lại nổi lên sóng nước mãnh liệt.
Rất rõ ràng người tới không có ý tốt, nhưng Diêm Hàn hiểu cách đối phó với trường hợp này nhất.
Thậm chí ngày tháng hòa bình quá dài, cậu còn chờ mong kiểu khiêu khích thế này.
Dẫn đầu trở về bể bơi, cậu mỉm cười hỏi "Thi gì vậy? Tại sao bọn anh phải thi với cậu?"
Nhìn gần cậu càng như một đóa bỉ ngạn nở ở bờ bên kia.
Tạ Hướng cũng không biết vì sao, nháy mắt nhìn thấy đàn anh này xoay đầu cậu ta liền có ý nghĩ như vậy.
Ánh mắt nhịn không được dừng trên đôi môi tinh tế, bởi vì mặt quá trắng mà có vẻ đỏ hơn bình thường, Tạ Hướng cảm thấy yết hầu mình khô ran, thế mà ẩn ẩn không nói nên lời!
Mà lúc này, Lâm Kiến Lộc cũng xoay người kéo Diêm Hàn ra đằng sau.
Trên mặt hắn không có biểu tình gì, thậm chí bình tĩnh đến mức người ta không nhìn ra thần sắc hắn có gì thay đổi.
Quanh thân tự mang một loại khí chất yên lặng, như thể chỉ cần đi vào phạm vi nào đó xung quanh hắn, âm thanh ồn ào bên ngoài sẽ biến mất...
Đàn anh này không có... Quyến rũ mê người như người trước, là kiểu đẹp trai cực kỳ đoan chính, đáng tiếc trông quá lạnh lùng.
Cũng không biết có phải do nước quá lạnh, mà cậu ta chưa kịp thích ứng hay không, lúc này bị đôi mắt vô hỉ vô bi của đàn anh này nhìn, thế mà Tạ Hưởng có cảm giác lạnh đến mức run cầm cập!
"Không có gì." Nhưng Tạ Hướng cũng tự nhận mình không phải kiểu chưa hiểu sự đời, cậu ta mạnh mẽ ép mình bình tĩnh lại, cố gắng dùng giọng tùy ý mà nói "Chỉ là thấy các anh bơi khác tốt, muốn chơi chơi với các anh một chút thôi."
"Chơi chơi? Được thôi." Đối phương đã khiêu khích rõ ràng như vậy, Diêm Hàn cũng hăng lên, đang muốn ứng chiến, kết quả nghe Lâm Kiến Lộc nói "Vậy để anh."
"Anh chơi chơi với cậu ta."
Diêm Hàn "..."
Vốn Lâm Kiến Lộc không có tính tranh cường háo thắng, nếu chỉ đơn thuần là có người tìm hắn kêu gào, phản ứng của anh Đại Lâm hẳn là —— Không có phản ứng gì.
Bây giờ tự nhiên lại muốn "chơi chơi với cậu ta"... Diêm Hàn khiếp sợ, chẳng lẽ là vì mình mang đồ bơi, nửa trên trần trụi hay sao?
... Nhưng rõ ràng cậu đã ở dưới nước rồi kia mà!
Đã ở dưới nước rồi, ai còn thấy gì được nữa! Mà lúc thi đấu ai rảnh nhìn ngó người khác, cũng chẳng phải ai cũng là gay...
Dưới anh mắt cạn lời cùng khiếp sợ của Diêm Hàn, Lâm Kiến Lộc đã nói với cậu "Em chờ ở đây, hay là lên bờ làm trọng tài?"
"Em lên bờ đi thôi." Ở dưới hồ tầm nhìn không tốt, xem không rõ.
"Ừm, nhớ đắp thêm thảm."
"..."
Sau khi lên bờ Diêm Hàn ngoan ngoãn đắp thêm cái thảm Lâm Kiến Lộc đưa cho cậu, khỏi phải nói, ở trong nước quen, lên bờ vẫn có hơi lạnh, thảm của anh Đại Lâm thật đúng lúc.
Lau nước trên tóc, bọt nước nhỏ giọt, trong đám người Diêm Hàn nói "Sẵn sàng chưa?"
"Ừ." Hai người dưới nước gật đầu, Lâm Kiến Lộc lại hỏi Tạ Hướng "Cậu có muốn làm nóng không."
Tạ Hướng ban nãy nhảy xuống tóc còn chưa ướt, rõ ràng là chưa xuống ngâm nước, sợ đối phương không kịp thích ứng lát nữa xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn hỏi như vậy là biểu hiện đàn anh quan tâm đàn em, Lâm Kiến Lộc làm thế cũng rất bình thường.
Hắn từ trước đến nay vẫn rất chu đáo.
Nhưng này cũng không ảnh hưởng những học sinh trên bờ bắn thêm một mũi tên cho đàn anh săn sóc này.
Bao gồm cả Diêm Hàn cũng cảm thấy anh Đại Lâm thiệt đẹp trai, đẹp trai ngất ngây!
Nhưng dưới sự quan tâm đó Tạ Hướng ngây ra một lúc, rồi sau đó như thể không sao cả, cậu ta cứng cổ tỏ vẻ "Không cần, không việc gì."
Chờ hai người đều mang xong mũ kính bơi, xác định đã chuẩn bị xong Diêm Hàn mới tiếp tục nói "Tôi đếm một hai ba, đếm đến ba bắt đầu tính giờ."
Cậu ra lệnh một tiếng, hai thân ảnh cao gầy nhảy về phía trước.
Bởi vì có vòng thi đấu lúc nãy, có bạn học dọn sạch đường bơi cho bọn họ từ trước, cho nên lần này thi hẳn một vòng hồ.
Thi bơi chính là so kỹ xảo cùng sức mạnh, ai kỹ xảo cao siêu hơn thì giảm được nhiều lực cản, hoặc là ai nhiều sức hơn, có thể giữ vững tốc độ đến cuối cùng, đều là điểm mấu chốt quyết định thắng bại.
Nhóc to con cơ thể tương đối rắn chắc, trông đúng kiểu thường vận động, nhưng xem chiều cao của cậu ta hẳn là chuyên các môn tấn công như bóng rổ, mảng bơi lội này chưa chắc đã lành nghề.
—— Diêm Hàn luyện cả kỳ nghỉ đông vẫn không vượt được anh Đại Lâm, thật ra đã sớm đoán được kết quả trận đấu này.
Thế nhưng này hoàn toàn không ảnh hưởng những bạn học khác xem đến nóng người.
Nghe nói Tạ Hướng thi bơi với đàn anh năm hai, rất nhiều học sinh năm nhất ban nãy không sang bây giờ cũng đến xem.
Đối với bọn họ mà nói, các đàn anh năm hai truyền thuyết như Diêm Hàn với Lâm Kiến Lộc đều xa xôi mà thần bí, mong mà không thành, đều là đóa hoa cao lãnh.
Bây giờ thình lình thi đấu với một bạn học năm nhất bình thường của bọn họ, không nhanh đến xem mới là lạ.
Xung quanh bể bơi lại vây đầy người xem chuyện vui, còn có các kiểu bạn học đến cổ vũ, mà vị trí xung quanh Diêm Hàn là nhiều người nhất.
"Tôi đặt 100 đồng cược Lâm Kiến Lộc thắng." Diêm Hàn nói.
"Tôi cũng cược 100 đồng."
"Mình cũng đặt!"
"Tôi cũng..."
Mở sòng đặt cược một hồi, kết quả xung quanh đều theo Diêm Hàn cược anh Đại Lâm có thể thắng, sau đó có người ngớ người hỏi "Vậy ai đặt cậu năm nhất kia đây? Nếu không chúng ta lấy tiền kiểu gì?"
Xung quanh cười vang, chủ yếu là do biểu tình của bạn học này mê man cực kỳ, giống như bọn họ thật sự mở đại lý giao dịch vậy.
Diêm Hàn cũng cười theo, cậu cười khiến người khác cảm thấy thêm thân thiết, mọi người càng thêm hăng hái, xuất phát từ bản năng, đều thích đến bên cạnh cậu.
Không giống bầu không khí náo nhiệt bên năm hai, bởi vì nhóc to con bơi nửa vòng đã bị Lâm Kiến Lộc bỏ lại khoảng cách nửa thân người, đám học sinh năm nhất không lạc quan rằng cậu ta có thể thắng đàn anh năm trên.
"Sao Tạ Hướng lại muốn tự rước nhục vậy? Tưởng mình giỏi bóng rổ là giỏi bơi luôn à? Cậu ta chưa thấy dáng người của đàn anh người ta đã đòi thi rồi hay sao?"
"Chỉ chơi vui thôi mà, thua thì thua thôi."
"Chủ yếu là do cậu ta là học sinh thể dục, đi thi bơi với đại học bá người ta, còn thua... Mất mặt chứ!"
Thua một vòng Tạ Hướng còn có chút không dám tin, tuy rằng cậu ta không được huấn luyện bơi chuyên nghiệp, nhưng cũng bơi từ nhỏ đến lớn, rớt xuống biển cũng tự tin rằng mình có thể bơi trở về, không ngờ thế mà lại thua...
Không biết làm sao, nhưng thua chính la thua, bị một học bá thắng môn thể thao, Tạ Hướng đúng là phục thật.
Quả nhiên muốn nổi tiếng vẫn phải có chút tài năng... Nghe nói đàn anh còn lại học tập với thể thao đều cực kỳ ưu tú...
Cho nên người ta thành danh cũng không phải chỉ có cái mã.
Có thể thấy muốn được như bọn họ, chỉ học giỏi thôi là không đủ, mà chỉ giỏi thể thao cũng không được...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.