Chương 62: Tên ta là Lưu Trạm
Mộ Quân Niên
16/07/2024
Ông sẽ khiến chúng mày nghe tên thôi cũng sợ mất mật
Tác giả: Mộ Quân Niên
(Edit: Andy/Cấm reup)
-
Bước đầu tiên của kế hoạch thuận lợi chiến thắng, đội quân đang lui vào rừng chờ lập tức quay về quan ải.
“Giam giữ toàn bộ tù binh, nhớ canh tên tiểu tướng quân Yến kia thật cẩn thận.” Lưu Trạm nói.
“Tiểu Liên, đệ phụ trách phòng thủ Thông Thiên Quan, khi ta không có ở đây tất cả mọi việc đều phải nghe theo Tống tiên sinh. Tào Tráng, Quách Đông Hổ, Khương Trường Lâm theo ta, đêm nay phải đốt sạch doanh trại của địch!”
Tất cả đồng thời chắp tay lĩnh mệnh, trong quan ải dậy lên tiếng hò hét ầm ĩ.
Đám Tào Tráng nhanh nhẹn tập hợp kỵ binh, chỉnh đốn đội ngũ, chuẩn bị sẵn sàng xuất phát.
Trương Tiểu Mãn gọi vài tạp binh tới áp giải tù binh, tạm thời giam giữ trong một khu doanh trại, còn đích thân dẫn người của mình canh giữ. Lý Tiểu Liên nghe theo sắp xếp của Tống Phượng Lâm, tập hợp số lượng binh lính còn lại bắt tay vào dọn dẹp đống bừa bộn ở Thông Thiên Quan.
Thông Thiên Quan bận rộn nhưng không hỗn loạn, mỗi cá nhân đều có nhiệm vụ riêng của mình.
Lưu Trạm muốn dẫn quân bất ngờ tập kích vào chủ doanh đóng dưới núi của quân Yến, chuyện lớn như vậy đương nhiên Tống Phượng Lâm không thể cứ nằm yên trong phòng, Lý A Tam khiêng một cái ghế dựa đến để y ngồi ở dưới gốc cây thông, cố gắng thu xếp và giám sát các công việc hậu cần.
“Đệ không khỏe thì xuống núi đi.” Lưu Trạm thử khuyên mấy lần nhưng thất bại, chỉ có thể năm lần bảy lượt dặn dò thân vệ hãy chú ý đến y.
“Ta không sao, huynh đừng lo.” Tống Phượng Lâm chỉ nói vậy.
Càng là thời khắc quyết định thì càng không thể thả lỏng, hai người đều hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra, chỉ dùng ánh mắt cổ vũ lẫn nhau.
Rất nhanh bốn ngàn kỵ binh đã tập hợp xong, đội quân đứng kín cả thao trường, Tào Tráng dẫn theo lực lượng tiên phong chỉ có thể xếp hàng tạm trên con đường núi ở bên ngoài quan ải.
Trước đó Lưu Trạm dặn dò Trương Tiểu Mãn tìm cho mình càng nhiều quần áo cũ càng tốt rồi cắt nhỏ ra, giờ đây Trương Tiểu Mãn đang mang từng miếng vải đi phân phát cho binh lính.
Lưu Trạm cầm roi ngựa đi vòng xung quanh, nghiêm khắc hạ lệnh: “Dùng vải bọc vào chân ngựa, buộc kỹ nhất có thể, binh khí trên người các ngươi cũng phải bọc thật kỹ cho ta, ai mà phát ra âm thanh lập tức xử trí theo quân pháp!”
Con đường xuống núi từ Thông Thiên Quan có đi qua một đoạn lát đá, vó ngựa đạp trên mặt đá sẽ phát ra âm thanh lộc cộc, âm thanh mà bốn ngàn con ngựa phát ra chắc chắn sẽ làm cho binh Yến ở dưới núi phát hiện.
Không ngờ Lưu Trạm còn để ý đến từng chi tiết nhỏ như vậy, trong lòng đám Tào Tráng âm thầm bội phục.
Màn đêm phủ xuống đỉnh Thông Thiên, lính trinh thám mà Vi Thành Quý dẫn theo quay trở về báo cáo: “Bẩm Lưu tướng quân, binh Yến dưới chân núi đang bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, không phát hiện có gì dị thường.”
Lưu Trạm gật đầu, xoay người leo lên ngựa: “Xuất phát!”
Ngay lập tức, đội kỵ binh di chuyển uốn lượn như một con rắn, yên tĩnh hành quân xuống núi. Đoạn đường núi này nhóm dẫn đầu như Tào Tráng đi qua đi lại vô số lần rồi nên cho dù là trong bóng đêm cũng vẫn có thể nhận rõ phương hướng, mang quân từ từ đi xuống núi.
Cùng lúc đó, trong trung trướng dưới chân núi của quân Yến, Gia Luật Long Cát đang tổ chức yến tiệc ăn mừng, cuối cùng cũng vượt qua được khoảng thời gian khó khăn tối tăm.
Nhóm vũ nữ biểu diễn những điệu múa nóng bỏng, tướng sĩ quân Yến vừa ăn thịt vừa uống rượu, bầu không khí sung sướng như tiên.
“Nào, để bản tướng quân kính Phạm thiên sư một ly.” Gia Luật Long Cát phấn khởi nói. Gã đã uống hết một bầu rượu, da mặt hơi ửng đỏ, tay cầm ly không vững và chân cũng hơi liêu xiêu.
Phạm thiên sư không uống nhiều được như Gia Luật Long Cát nhưng để giữ mặt mũi cho đối phương thì vẫn phải nhận lời uống một ly.
Lúc này rượu quá ba tuần, tất cả đều đang ngất ngây trong men say, chỉ có Phạm thiên sư miễn cưỡng duy trì được tỉnh táo.
“Kể cũng lạ, qua hai canh giờ rồi mà sao không thấy có thêm người xuống báo cáo lại tình hình?” Phạm thiên sư hoài nghi hỏi.
Tay trái của Gia Luật Long Cát đang ôm một vũ nữ, tay phải xé một miếng thịt đùi dê nhét vào miệng nhai, không chút để ý nói: “Đằng sau Thông Thiên Quan có mấy thôn trang khá giàu có, nhất định là bọn họ đang tìm mấy thứ đồ đáng giá, lục soát xong sẽ tự động quay lại.”
Đi đến đâu cướp bóc đến đấy vẫn luôn là truyền thống của quân Yến, ai đánh hạ được thôn trang nào thì tự cướp của thôn trang đó là ước định và cũng là quy tắc trong quân, coi như là phần thưởng cho tướng sĩ chiến thắng ngay tại chỗ, đây cũng là nguyên nhân vì sao binh Yến tự nguyện hiến dâng tính mạng của mình.
Dưới chân núi không có thêm tin mới nhất truyền về, trong doanh cũng chẳng có ai thắc mắc, dù sao thì những chiến lợi phẩm đáng giá nhất cũng sẽ được phân chia cho các tướng lĩnh có phẩm cấp cao, đây cũng là một quy củ trong quân.
Bây giờ bọn họ chỉ cần tập trung hưởng thụ niềm vui chiến thắng là được.
Trong lòng Phạm thiên sư thì lại vô cùng gai mắt cái kiểu này.
Phạm thiên sư vốn là người Trung Nguyên, năm năm trước số phận đưa đẩy đầu quân vào dưới trướng Yến Vương, làm việc cho Yến Vương. Trong kế hoạch thôn tính bình nguyên Thương Hà cũng có không ít dấu răng của gã, sau đó Yến Vương bệnh nặng, phó thác gã tiếp tục hỗ trợ thái tử, bởi vậy nên gã cũng rất được Yến thái tử coi trọng.
Hơn một trăm năm trước nước Yến chỉ là những bộ lạc du mục lẻ tẻ.
Về sau Yến Vương đời đầu tiên thống nhất được tất cả các bộ lạc, thành lập nên nước Yến, lại trải qua thêm mấy đời liên tục mở rộng phát triển mới có nước Yến cường thịnh của hiện tại, cho tới nay bọn họ cũng đang dựa vào việc xâm chiếm Trung Nguyên để tích lũy thêm thực lực cho mình.
Vì vậy cướp bóc cũng là một truyền thống mà đời đời quân Yến kế thừa.
Trong lòng Phạm thiên sư vô cùng bất mãn, một quân đội chính quy thực sự không nên dung túng binh lính vì lợi nhỏ mà lãng phí thời gian, lúc này lẽ ra nên thừa thắng đánh tiếp vào núi Tề Vân mới phải.
Tuy bất mãn nhưng Phạm thiên sư không nói ra.
Nước Yến có tám quý tộc lớn, tám quý tộc này chính là tám thủ lĩnh của tám bộ lạc lớn nhất năm đó hợp lại với nhau tạo thành nước Yến, quý tộc hạng nhất đương nhiên là gia tộc họ Tiêu của Yến Vương.
Gia tộc hạng thứ hai chính là gia tộc Gia Luật anh dũng thiện chiến, cho nên Phạm thiên sư không dám mà cũng không thể đắc tội với Gia Luật Long Cát.
Cuối cùng Phạm thiên sư chỉ có thể nhịn cảm giác bất an của mình xuống.
Bầu trời đêm hôm nay không có lấy một ngôi sao, cũng không có cả ánh trăng.
Trong bóng đêm Lưu Trạm dẫn theo bốn ngàn kỵ binh tập hợp với Vi Thành Quý ở ngoài khẩu Chu Thụ.
“Khởi bẩm tướng quân, cả trong và ngoài khẩu Chu Thụ đều không có binh Yến canh gác, bọn họ còn đang mải mê ăn uống cuồng hoan.” Trong mắt Vi Thành Quý lộ ra sự khinh thường.
Hết thảy đều giống với suy đoán của Lưu Trạm, người Yến ham cướp bóc hưởng lạc, quả nhiên danh bất hư truyền.
Bốn ngàn kỵ binh của binh doanh Sầm Châu tựa như u linh trong đêm tối, lặng yên đi xuyên qua khẩu Chu Thụ, tiến vào cánh rừng ở đầu bên kia và dàn trận mai phục.
Lưu Trạm lạnh lùng nhìn khu lửa trại đang đầy tiếng nhạc và tiếng người cười nói ở đằng trước.
“Quách Đông Hổ dẫn theo một ngàn kỵ binh bao vây phía cánh trái, Khương Trường Lâm dẫn một ngàn kỵ binh bao vây cánh phải, Tào Tráng chỉ huy hai ngàn kỵ binh tiên phong, theo ta xông lên giết hết bọn chúng!”
Lưu Trạm chậm rãi rút trường đao ra, vừa giơ cao vừa nói: “Tấn công!”
Khi tiếng chim đỗ quyên ám hiệu vang lên, kỵ binh đang mai phục lập tức lao ra khỏi rừng cây, trong tay bọn họ đều cầm thương và đao, y hệt một tấm lưới đánh cá lớn dần dần phủ lên doanh trại của quân Yến.
Những binh Yến đang vừa ăn vừa hát ở ngoài rìa doanh chẳng mấy chốc đã đầu mình hai nơi.
Khi kỵ binh quân Sở tấn công vào binh doanh quân Yến mới có phản ứng, nhưng đại bộ phận binh Yến đều đã cởi vũ khí, hoảng loạn liều chết phản kháng lại quân tiên phong của kỵ binh quân Sở thì bị giết sạch, máu tươi bắn đầy lên lều trại.
Tiếng la hét vang lên ầm ĩ.
Một khắc trước vẫn còn đang vui vẻ nhảy múa, một khắc sau đột nhiên im bặt.
“Tả tướng quân! Không hay rồi! Có địch tập kích!” Binh lính chật vật chạy vào trung trướng báo.
“Địch ở đâu ra mà tập kích!?” Gia Luật Long Cát ngơ ngác.
“Kỵ binh quân Sở xuống núi!!!” Binh lính đáp, chính bản thân binh lính cũng chẳng rõ.
“Quân Sở trên núi chẳng phải là đầu hàng rồi sao!?” Gia Luật Long Cát trợn mắt khó tin.
Phạm thiên sư phản ứng nhanh hơn: “Chẳng lẽ là giả hàng!?”
Nhất thời, tướng lĩnh trong trung trướng biến sắc, vội vã bò dậy cầm vũ khí chuẩn bị đối phó với địch nhưng mà bọn họ đều ngà ngà say hết rồi, đứng còn chẳng đứng nổi.
Tiếng chém giết nơi xa lan đến càng ngày càng gần.
Cho dù thiết kỵ quân Yến có nổi danh đến mấy mà không có binh khí trong tay, trên người không mặc áo giáp thì cũng bất lực.
Đại doanh hỗn loạn của quân Yến cũng không ngăn được thế tấn công rào rào của kỵ binh quân Sở.
“Tả tướng quân! Mau rời đi trước đi!!” Nhóm thân vệ đỡ Gia Luật Long Cát lên ngựa.
“Còn Phạm thiên sư nữa, bảo vệ Phạm thiên sư.” Gia Luật Long Cát chưa say đến hồ đồ, vẫn còn biết phải mang theo tâm phúc của Yến thái tử cùng nhau chạy trốn.
Lúc này, đại doanh quân Yến đã loạn thành một nồi cháo, binh Yến tự biết không thể dùng sức mình đấu lại nên sôi nổi leo lên ngựa bỏ chạy tán loạn.
Mùi máu tươi bị gió thổi bay khắp nơi, Gia Luật Long Cát tỉnh thêm hai phần, gã không ngờ binh Sở dám xuống núi, hoặc là gã căn bản không ngờ rằng binh Sở có cơ hội xuống núi. truyen bac chien
“Về chủ doanh trước!!!” Gia Luật Long Cát giận sôi.
Nhưng mà Lưu Trạm sao có thể dễ dàng thả cho gã chạy?
Hắn đích thân dẫn theo một toán quân tiên phong, giết thẳng một đường tới trung trướng.
Một thị vệ dùng cơ thể mình chắn cho Gia Luật Long Cát một đao trí mạng, đao pháp của binh Sở kia đơn giản nhưng lực lớn vô cùng, vung một đao thôi đủ để chém đôi người ra.
Binh Sở đó chính là Tào Tráng.
Tào Tráng thổi một hơi còi dài, thông báo tướng lĩnh của quân Yến đang có mặt ở đây.
Lưu Trạm ở gần đó lập tức dẫn binh vọt sang, tốc độ của Lưu Trạm cực nhanh, cứ vung một đao là hạ được ba tên địch, lưỡi đao gần nhất chỉ còn một tấc nữa thôi là chém đến cơ thể của Gia Luật Long Cát.
Sát thần này ở đâu chui ra nữa vậy!? Lá gan của Gia Luật Long Cát muốn nứt ra.
Dựa theo tin tình báo, kỵ binh quân Sở nhiều lắm chỉ có khoảng hai vạn người, số lượng cực kỳ ít ỏi và quý giá, sao có thể dùng tận bốn ngàn binh ở một cái quan ải nhỏ tí trong núi thế này được?
Trải qua nhiều chiến dịch lớn lớn bé bé, binh lực của quân Sở giảm mạnh, Gia Luật Long Cát tin rằng quân Sở không đủ khả năng gấp rút điều quân tinh nhuệ chủ lực đi tiếp viện nên mới nhàn nhã tới vùng rừng núi này làm đốc quân.
Nhưng gã lại không biết bốn ngàn kỵ binh này của Lưu Trạm là có hai ngàn con ngựa do hắn vất vả thu mua, dùng của cải và thời gian ba năm tích cóp được, hai ngàn con còn lại là cướp được ở bình đỉnh Phù Dung, và đây cũng toàn là quân tinh nhuệ dưới trướng Lưu Trạm.
Thân vệ cố gắng bảo vệ Gia Luật Long Cát, liều mạng phá vòng vây, Lưu Trạm dẫn binh của mình truy đuổi ráo riết.
Lúc này cũng có ngày càng nhiều binh Yến leo được lên ngựa phi về hướng Gia Luật Long Cát.
Binh Yến đóng quân ở bên ngoài khẩu Chu Thụ có khoảng hơn một vạn người, bốn ngàn kỵ binh của Lưu Trạm bất ngờ tập kích, đánh cho binh Yến không kịp trở tay nên mới chiếm thế thượng phong.
Dù sao binh Yến cũng là dân tộc chuyên sống trên lưng ngựa, sau khi leo được lên ngựa rồi thì như cá gặp nước, chạy trốn cực kỳ nhanh, mà bọn chúng tụ tập lại thành một đám cũng càng khó đối phó.
Lưu Trạm biết kỵ binh của mình chưa phải là quân chính quy, một là chưa được huấn luyện bài bản, hai là không được trang bị vũ khí chuyên dụng của kỵ binh, quan trọng hơn là ngựa tốt ngựa xấu trộn lẫn lộn, một khi cứng đối cứng với thiết kỵ quân Yến thì chắc chắn không có phần thắng.
Đợt tập kích này hắn đã bất ngờ đánh quân Yến một trận, ít nhất cũng chém được một nửa số binh lực, đủ để làm Gia Luật Long Cát sợ hết hồn rồi.
Lưu Trạm đuổi theo Gia Luật Long Cát khoảng ba dặm, nhớ tới lời Tống Phượng Lâm dặn dò, cuối cùng lý trí chiến thắng được lửa giận, hắn kéo cương ngựa hướng về phía Gia Luật Long Cát đang cụp đuôi chạy trốn mắng to: “Lũ chó! Ông mày tên là Lưu Trạm! Ngày sau cái tên này nhất định sẽ khiến chúng mày nghe thôi cũng sợ vỡ mật!”
Gia Luật Long Cát tức đến độ suýt phun ra máu nhưng kỵ binh dưới trướng đang tán loạn khắp nơi nên không thể tổ chức phản công được, trước mắt gã chỉ có thể tạm thời nuốt cơn giận này xuống.
Sau nửa đêm, binh doanh của quân Yến ở bên ngoài khẩu Chu Thụ bị lửa lớn cháy hừng hực nuốt hết, Lưu Trạm hạ lệnh đốt sạch toàn bộ quân nhu và lương thảo mà binh Yến bỏ lại.
Rạng sáng, thiết kỵ quân Yến tổ chức phản công, quay lại chỉ thấy toàn bộ binh doanh biến thành một đống tro tàn.
Gia Luật Long Cát vừa giận vừa kinh ngạc, gã không ngờ binh Sở chẳng hề lưu luyến chỗ lương thảo và quân nhu bị bỏ lại, nếu binh Sở ham hố chỗ lương thảo quân nhu này thì chắc chắn bây giờ vẫn sẽ chưa rút hết, gã định đánh một trận phản công dạy dỗ bọn chúng.
“Nít ranh miệng còn hôi sữa!” Gia Luật Long Cát ngửa mặt lên trời rống to.
“Tả tướng quân.” Phạm thiên sư với dáng vẻ chật vật lạnh nhạt nhìn gã.
“Ta khuyên tướng quân nên tạm thời thu tay, trở về bàn bạc lại kỹ hơn. Binh Sở có thể tập kích một lần thì cũng sẽ có lần hai lần ba, ta thấy người kia tuy tuổi còn nhỏ nhưng vừa có dũng vừa có mưu, không đơn giản đâu.”
Nói xong, Phạm thiên sư hừ một tiếng, chắp tay cáo từ rồi rời đi trước cùng tùy tùng của mình.
Gia Luật Long Cát cực kỳ thê thảm, tin tức chiến bại mà truyền về đại đô thì mặt mũi của gã mang đi vứt rác hết, nhưng nếu gọi quân chủ lực tới đánh thì sẽ không bảo vệ được bên phía bình nguyên Thương Hà, cân nhắc một hồi, cuối cùng Gia Luật Long Cát quyết định ôm hận tạm thời lui đi.
Đội ngũ quân Sở cũng lục tục quay trở về Thông Thiên Quan.
Không lâu sau thám báo truyền về tin tức binh Yến đã rút lui toàn bộ.
Lý A Tam đứng đợi sẵn ở cửa thành, nhìn thấy Lưu Trạm lập tức đi đến nói: “Lưu tướng quân, Tống tiên sinh cho mời.”
Toàn thân Lưu Trạm đang rất bẩn, hắn xuống ngựa giao lại dây cương cho Lý A Tam, đi thẳng về phía tiểu viện, trước khi vào nhà có thân vệ tới hỗ trợ hắn cởi áo giáp.
Tống Phượng Lâm pha sẵn trà ngồi trong phòng chờ Lưu Trạm, cả căn phòng ngập trong mùi trà thơm phức, sắc mặt của y còn nhiều mỏi mệt nhưng vẫn cố gắng duy trì tỉnh táo, chờ Lưu Trạm trở về.
“Binh Yến lui rồi.” Lưu Trạm vừa bước vào liền nói.
Hắn thấy sắc mặt của Tống Phượng Lâm quá kém, lập tức nhíu mày: “Sao còn chưa nghỉ ngơi? Những chuyện còn lại ta sẽ xử lý.”
Tống Phượng Lâm thực sự đang rất mệt, y nói thẳng: “Phó tướng tù binh quân Yến kia có ích, đừng vội nộp lên.”
“Hửm?” Lưu Trạm tiện tay cầm một ly trà chuẩn bị uống thì mấy lời tiếp theo của Tống Phượng Lâm làm hắn biến sắc mặt: “Có thể thông qua gã để vẽ bản đồ của nước Yến.”
Lưu Trạm đứng bật dậy, không rảnh uống trà nữa mà xoay người định đi ra ngoài.
“Không cần phải vội, ta sắp xếp người canh giữ rồi, cũng sẽ không cho gã cơ hội tự sát.” Tống Phượng Lâm nói.
Lưu Trạm vươn tay sang ôm lấy hai bên má Tống Phượng Lâm, hung hăng hôn lên môi y một cái chóc, tiếng cực kỳ vang: “Ông đây yêu đệ chết mất thôi!”
Sách địa lý Bắc Cương tuy có viết sơ qua về các thành trì trong lãnh thổ nước Yến nhưng không quá cụ thể, khi hành quân rất cần một cái bản đồ ghi lại phương hướng và con đường cụ thể chính xác nhất.
Từ miệng phó tướng quân Yến có thể hoàn thiện được tấm bản đồ Bắc Cương của Lưu Trạm, cho dù không hoàn thiện toàn bộ, chỉ cần xác định được vị trí và khoảng cách của một số thành trì quan trọng là đủ rồi.
Có tấm bản đồ này thì khu vực mà Lưu Trạm có thể tấn công sẽ không còn chỉ giới hạn dưới chân núi Tề Vân nữa.
“Nghỉ ngơi đi, ta qua bên kia một lúc rồi về.” Lưu Trạm không ngồi yên được, bế Tống Phượng Lâm lên nhét y vào ổ chăn rồi gọi vài người đi cùng mình tới chỗ phó tướng quân Yến.
Không chỉ mình phó tướng quân Yến, còn có thể moi được tin tức hữu dụng trong miệng những tên tù binh, so sánh đối chiếu với nhau dư sức biết tỏng kẻ nào đang nói dối.
Lưu Trạm chẳng sợ những tên tù binh đó không chịu mở miệng, hắn có rất nhiều cách để bức cung.
Trong đầu Lưu Trạm bây giờ chỉ có bản đồ, cùng Tào Tráng và Quách Đông Hổ thẩm vấn tù binh suốt đêm, có thêm Lữ Thụ Sinh ở bên cạnh ghi chép, không cho bất kỳ ai khác xen vào.
Sau chiến sự, ở Thông Thiên Quan có rất nhiều việc phải lo liệu, rất nhiều chuyện Lý Tiểu Liên phân vân do dự, đành phải tới tiểu viện chờ Tống Phượng Lâm ngủ dậy rồi nhờ y quyết định.
“Hiện giờ binh Yến đã rút lui, trong khoảng thời gian ngắn sắp tới hẳn là sẽ không đến nữa, Thông Thiên Quan quá nhỏ, không cần thiết phải để quá nhiều binh lính đóng ở đây.” Tống Phượng Lâm ngẫm nghĩ một hồi rồi nói.
“Tiểu Liên, tân binh mà đệ mang từ Sầm Châu đến tạm thời cho đóng quân ở binh doanh huyện dưới chân núi, bố trí hai phó úy khôi phục huấn luyện, không được chậm trễ, còn binh lính chi viện của huyện Định Biên và huyện Chương Đài cũng xuống núi đi thôi.”
Quan ải quá chật chội, càng nhiều người càng khó sinh hoạt.
Tống Phượng Lâm nói tiếp: “Vết thương của Lý Phúc Điền và Chu Tử Minh chưa lành, binh lính thủ hạ của bọn họ tạm thời do đệ quản lý, chờ Lưu Trạm có thời gian rồi sắp xếp lại một lần nữa sau.”
Lý Tiểu Liên không phản đối, lập tức lui xuống làm việc.
Biết Tống Phượng Lâm dậy rồi, càng ngày càng có nhiều người tới xin ý kiến.
Tống Phượng Lâm bảo Vi Thành Quý chọn một khu vực ở cánh rừng của thôn Thiên Mang làm doanh địa, để bốn ngàn quân tinh nhuệ tạm thời đóng ở đó, mỗi ngày chỉ cần khoảng một ngàn người thay phiên nhau tới Thông Thiên Quan canh giữ.
Chẳng mấy chốc mà hơn một nửa số người của Thông Thiên Quan rời đi, trong quan ải không cần phải tiếp tục chen chúc nữa.
Tiếp đó Tống Phượng Lâm lật sổ ghi tên phạm nhân ra, chọn trong đó năm trăm cái tên có tội nặng nhất cho ở lại quan ải phụ trách sửa chữa và cải tạo, để Khương Trường Lâm mang theo binh lính của mình giám sát.
Toàn bộ quân phòng thủ của binh doanh huyện Võ Nguyên cũng được xuống núi nghỉ ngơi dưỡng thương.
Sắp xếp cho các viện quân xong xuôi, Tống Phượng Lâm gọi tới từ thư viện Vân Trung hai tú tài, muốn Trương Tiểu Mãn dẫn theo bọn họ ghi lại toàn bộ tình trạng thương vong để kịp thời lo liệu vấn đề trợ cấp cho binh lính hi sinh.
Từng công việc được xử lý kịp thời và chính xác, Tống Phượng Lâm mất thời gian một ngày để ổn định lại toàn bộ Thông Thiên Quan.
Nguy cơ của Thông Thiên Quan đã được giải trừ, khói báo động chuyển thành khói trắng rồi cuối cùng bị dập tắt.
Đá ở thao trường được xếp gọn lại, tường thành được sửa chữa, dự tính sẽ mất khoảng một tháng để khôi phục lại hết thảy giống như ban đầu.
Lưu Trạm ở trong phòng giam suốt ba ngày ba đêm, cạy được không ít tin tức mà mình cần từ miệng phó tướng quân Yến.
Hắn cầm trong tay một chồng khẩu cung thật dày, hai mắt đỏ ngầu chằng chịt tơ máu, tính ra thì đã sáu ngày liên tục hắn không ngủ không nghỉ.
Lưu Trạm cảm thấy hai chân mình hơi lâng lâng, về tới phòng lập tức cởi quần áo ra, tắm qua một lượt rồi kéo Tống Phượng Lâm lên giường đi ngủ.
Lần này là ngủ thật, giờ có cho hắn uống thuốc thập toàn đại bổ hắn cũng không “cứng” nổi, mệt quá mệt rồi.
“Từ từ, ta chưa xong việc...” Tống Phượng Lâm giãy giụa.
Lưu Trạm đè chân lên người Tống Phượng Lâm, giam y vào ngực mình, khàn giọng nói: “Ngủ dậy rồi tính tiếp.”
Tống Phượng Lâm thực sự cũng rất mệt, vết thương của y chưa lành mà vẫn luôn bận rộn xử lý sự vụ, chưa có lúc nào thư thả để nghỉ ngơi đàng hoàng. Tống Phượng Lâm vốn tưởng mình sẽ không ngủ được, kết quả vừa nằm một lúc đã chìm vào ngủ say.
[Hết chương 62]
Tác giả: Mộ Quân Niên
(Edit: Andy/Cấm reup)
-
Bước đầu tiên của kế hoạch thuận lợi chiến thắng, đội quân đang lui vào rừng chờ lập tức quay về quan ải.
“Giam giữ toàn bộ tù binh, nhớ canh tên tiểu tướng quân Yến kia thật cẩn thận.” Lưu Trạm nói.
“Tiểu Liên, đệ phụ trách phòng thủ Thông Thiên Quan, khi ta không có ở đây tất cả mọi việc đều phải nghe theo Tống tiên sinh. Tào Tráng, Quách Đông Hổ, Khương Trường Lâm theo ta, đêm nay phải đốt sạch doanh trại của địch!”
Tất cả đồng thời chắp tay lĩnh mệnh, trong quan ải dậy lên tiếng hò hét ầm ĩ.
Đám Tào Tráng nhanh nhẹn tập hợp kỵ binh, chỉnh đốn đội ngũ, chuẩn bị sẵn sàng xuất phát.
Trương Tiểu Mãn gọi vài tạp binh tới áp giải tù binh, tạm thời giam giữ trong một khu doanh trại, còn đích thân dẫn người của mình canh giữ. Lý Tiểu Liên nghe theo sắp xếp của Tống Phượng Lâm, tập hợp số lượng binh lính còn lại bắt tay vào dọn dẹp đống bừa bộn ở Thông Thiên Quan.
Thông Thiên Quan bận rộn nhưng không hỗn loạn, mỗi cá nhân đều có nhiệm vụ riêng của mình.
Lưu Trạm muốn dẫn quân bất ngờ tập kích vào chủ doanh đóng dưới núi của quân Yến, chuyện lớn như vậy đương nhiên Tống Phượng Lâm không thể cứ nằm yên trong phòng, Lý A Tam khiêng một cái ghế dựa đến để y ngồi ở dưới gốc cây thông, cố gắng thu xếp và giám sát các công việc hậu cần.
“Đệ không khỏe thì xuống núi đi.” Lưu Trạm thử khuyên mấy lần nhưng thất bại, chỉ có thể năm lần bảy lượt dặn dò thân vệ hãy chú ý đến y.
“Ta không sao, huynh đừng lo.” Tống Phượng Lâm chỉ nói vậy.
Càng là thời khắc quyết định thì càng không thể thả lỏng, hai người đều hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra, chỉ dùng ánh mắt cổ vũ lẫn nhau.
Rất nhanh bốn ngàn kỵ binh đã tập hợp xong, đội quân đứng kín cả thao trường, Tào Tráng dẫn theo lực lượng tiên phong chỉ có thể xếp hàng tạm trên con đường núi ở bên ngoài quan ải.
Trước đó Lưu Trạm dặn dò Trương Tiểu Mãn tìm cho mình càng nhiều quần áo cũ càng tốt rồi cắt nhỏ ra, giờ đây Trương Tiểu Mãn đang mang từng miếng vải đi phân phát cho binh lính.
Lưu Trạm cầm roi ngựa đi vòng xung quanh, nghiêm khắc hạ lệnh: “Dùng vải bọc vào chân ngựa, buộc kỹ nhất có thể, binh khí trên người các ngươi cũng phải bọc thật kỹ cho ta, ai mà phát ra âm thanh lập tức xử trí theo quân pháp!”
Con đường xuống núi từ Thông Thiên Quan có đi qua một đoạn lát đá, vó ngựa đạp trên mặt đá sẽ phát ra âm thanh lộc cộc, âm thanh mà bốn ngàn con ngựa phát ra chắc chắn sẽ làm cho binh Yến ở dưới núi phát hiện.
Không ngờ Lưu Trạm còn để ý đến từng chi tiết nhỏ như vậy, trong lòng đám Tào Tráng âm thầm bội phục.
Màn đêm phủ xuống đỉnh Thông Thiên, lính trinh thám mà Vi Thành Quý dẫn theo quay trở về báo cáo: “Bẩm Lưu tướng quân, binh Yến dưới chân núi đang bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, không phát hiện có gì dị thường.”
Lưu Trạm gật đầu, xoay người leo lên ngựa: “Xuất phát!”
Ngay lập tức, đội kỵ binh di chuyển uốn lượn như một con rắn, yên tĩnh hành quân xuống núi. Đoạn đường núi này nhóm dẫn đầu như Tào Tráng đi qua đi lại vô số lần rồi nên cho dù là trong bóng đêm cũng vẫn có thể nhận rõ phương hướng, mang quân từ từ đi xuống núi.
Cùng lúc đó, trong trung trướng dưới chân núi của quân Yến, Gia Luật Long Cát đang tổ chức yến tiệc ăn mừng, cuối cùng cũng vượt qua được khoảng thời gian khó khăn tối tăm.
Nhóm vũ nữ biểu diễn những điệu múa nóng bỏng, tướng sĩ quân Yến vừa ăn thịt vừa uống rượu, bầu không khí sung sướng như tiên.
“Nào, để bản tướng quân kính Phạm thiên sư một ly.” Gia Luật Long Cát phấn khởi nói. Gã đã uống hết một bầu rượu, da mặt hơi ửng đỏ, tay cầm ly không vững và chân cũng hơi liêu xiêu.
Phạm thiên sư không uống nhiều được như Gia Luật Long Cát nhưng để giữ mặt mũi cho đối phương thì vẫn phải nhận lời uống một ly.
Lúc này rượu quá ba tuần, tất cả đều đang ngất ngây trong men say, chỉ có Phạm thiên sư miễn cưỡng duy trì được tỉnh táo.
“Kể cũng lạ, qua hai canh giờ rồi mà sao không thấy có thêm người xuống báo cáo lại tình hình?” Phạm thiên sư hoài nghi hỏi.
Tay trái của Gia Luật Long Cát đang ôm một vũ nữ, tay phải xé một miếng thịt đùi dê nhét vào miệng nhai, không chút để ý nói: “Đằng sau Thông Thiên Quan có mấy thôn trang khá giàu có, nhất định là bọn họ đang tìm mấy thứ đồ đáng giá, lục soát xong sẽ tự động quay lại.”
Đi đến đâu cướp bóc đến đấy vẫn luôn là truyền thống của quân Yến, ai đánh hạ được thôn trang nào thì tự cướp của thôn trang đó là ước định và cũng là quy tắc trong quân, coi như là phần thưởng cho tướng sĩ chiến thắng ngay tại chỗ, đây cũng là nguyên nhân vì sao binh Yến tự nguyện hiến dâng tính mạng của mình.
Dưới chân núi không có thêm tin mới nhất truyền về, trong doanh cũng chẳng có ai thắc mắc, dù sao thì những chiến lợi phẩm đáng giá nhất cũng sẽ được phân chia cho các tướng lĩnh có phẩm cấp cao, đây cũng là một quy củ trong quân.
Bây giờ bọn họ chỉ cần tập trung hưởng thụ niềm vui chiến thắng là được.
Trong lòng Phạm thiên sư thì lại vô cùng gai mắt cái kiểu này.
Phạm thiên sư vốn là người Trung Nguyên, năm năm trước số phận đưa đẩy đầu quân vào dưới trướng Yến Vương, làm việc cho Yến Vương. Trong kế hoạch thôn tính bình nguyên Thương Hà cũng có không ít dấu răng của gã, sau đó Yến Vương bệnh nặng, phó thác gã tiếp tục hỗ trợ thái tử, bởi vậy nên gã cũng rất được Yến thái tử coi trọng.
Hơn một trăm năm trước nước Yến chỉ là những bộ lạc du mục lẻ tẻ.
Về sau Yến Vương đời đầu tiên thống nhất được tất cả các bộ lạc, thành lập nên nước Yến, lại trải qua thêm mấy đời liên tục mở rộng phát triển mới có nước Yến cường thịnh của hiện tại, cho tới nay bọn họ cũng đang dựa vào việc xâm chiếm Trung Nguyên để tích lũy thêm thực lực cho mình.
Vì vậy cướp bóc cũng là một truyền thống mà đời đời quân Yến kế thừa.
Trong lòng Phạm thiên sư vô cùng bất mãn, một quân đội chính quy thực sự không nên dung túng binh lính vì lợi nhỏ mà lãng phí thời gian, lúc này lẽ ra nên thừa thắng đánh tiếp vào núi Tề Vân mới phải.
Tuy bất mãn nhưng Phạm thiên sư không nói ra.
Nước Yến có tám quý tộc lớn, tám quý tộc này chính là tám thủ lĩnh của tám bộ lạc lớn nhất năm đó hợp lại với nhau tạo thành nước Yến, quý tộc hạng nhất đương nhiên là gia tộc họ Tiêu của Yến Vương.
Gia tộc hạng thứ hai chính là gia tộc Gia Luật anh dũng thiện chiến, cho nên Phạm thiên sư không dám mà cũng không thể đắc tội với Gia Luật Long Cát.
Cuối cùng Phạm thiên sư chỉ có thể nhịn cảm giác bất an của mình xuống.
Bầu trời đêm hôm nay không có lấy một ngôi sao, cũng không có cả ánh trăng.
Trong bóng đêm Lưu Trạm dẫn theo bốn ngàn kỵ binh tập hợp với Vi Thành Quý ở ngoài khẩu Chu Thụ.
“Khởi bẩm tướng quân, cả trong và ngoài khẩu Chu Thụ đều không có binh Yến canh gác, bọn họ còn đang mải mê ăn uống cuồng hoan.” Trong mắt Vi Thành Quý lộ ra sự khinh thường.
Hết thảy đều giống với suy đoán của Lưu Trạm, người Yến ham cướp bóc hưởng lạc, quả nhiên danh bất hư truyền.
Bốn ngàn kỵ binh của binh doanh Sầm Châu tựa như u linh trong đêm tối, lặng yên đi xuyên qua khẩu Chu Thụ, tiến vào cánh rừng ở đầu bên kia và dàn trận mai phục.
Lưu Trạm lạnh lùng nhìn khu lửa trại đang đầy tiếng nhạc và tiếng người cười nói ở đằng trước.
“Quách Đông Hổ dẫn theo một ngàn kỵ binh bao vây phía cánh trái, Khương Trường Lâm dẫn một ngàn kỵ binh bao vây cánh phải, Tào Tráng chỉ huy hai ngàn kỵ binh tiên phong, theo ta xông lên giết hết bọn chúng!”
Lưu Trạm chậm rãi rút trường đao ra, vừa giơ cao vừa nói: “Tấn công!”
Khi tiếng chim đỗ quyên ám hiệu vang lên, kỵ binh đang mai phục lập tức lao ra khỏi rừng cây, trong tay bọn họ đều cầm thương và đao, y hệt một tấm lưới đánh cá lớn dần dần phủ lên doanh trại của quân Yến.
Những binh Yến đang vừa ăn vừa hát ở ngoài rìa doanh chẳng mấy chốc đã đầu mình hai nơi.
Khi kỵ binh quân Sở tấn công vào binh doanh quân Yến mới có phản ứng, nhưng đại bộ phận binh Yến đều đã cởi vũ khí, hoảng loạn liều chết phản kháng lại quân tiên phong của kỵ binh quân Sở thì bị giết sạch, máu tươi bắn đầy lên lều trại.
Tiếng la hét vang lên ầm ĩ.
Một khắc trước vẫn còn đang vui vẻ nhảy múa, một khắc sau đột nhiên im bặt.
“Tả tướng quân! Không hay rồi! Có địch tập kích!” Binh lính chật vật chạy vào trung trướng báo.
“Địch ở đâu ra mà tập kích!?” Gia Luật Long Cát ngơ ngác.
“Kỵ binh quân Sở xuống núi!!!” Binh lính đáp, chính bản thân binh lính cũng chẳng rõ.
“Quân Sở trên núi chẳng phải là đầu hàng rồi sao!?” Gia Luật Long Cát trợn mắt khó tin.
Phạm thiên sư phản ứng nhanh hơn: “Chẳng lẽ là giả hàng!?”
Nhất thời, tướng lĩnh trong trung trướng biến sắc, vội vã bò dậy cầm vũ khí chuẩn bị đối phó với địch nhưng mà bọn họ đều ngà ngà say hết rồi, đứng còn chẳng đứng nổi.
Tiếng chém giết nơi xa lan đến càng ngày càng gần.
Cho dù thiết kỵ quân Yến có nổi danh đến mấy mà không có binh khí trong tay, trên người không mặc áo giáp thì cũng bất lực.
Đại doanh hỗn loạn của quân Yến cũng không ngăn được thế tấn công rào rào của kỵ binh quân Sở.
“Tả tướng quân! Mau rời đi trước đi!!” Nhóm thân vệ đỡ Gia Luật Long Cát lên ngựa.
“Còn Phạm thiên sư nữa, bảo vệ Phạm thiên sư.” Gia Luật Long Cát chưa say đến hồ đồ, vẫn còn biết phải mang theo tâm phúc của Yến thái tử cùng nhau chạy trốn.
Lúc này, đại doanh quân Yến đã loạn thành một nồi cháo, binh Yến tự biết không thể dùng sức mình đấu lại nên sôi nổi leo lên ngựa bỏ chạy tán loạn.
Mùi máu tươi bị gió thổi bay khắp nơi, Gia Luật Long Cát tỉnh thêm hai phần, gã không ngờ binh Sở dám xuống núi, hoặc là gã căn bản không ngờ rằng binh Sở có cơ hội xuống núi. truyen bac chien
“Về chủ doanh trước!!!” Gia Luật Long Cát giận sôi.
Nhưng mà Lưu Trạm sao có thể dễ dàng thả cho gã chạy?
Hắn đích thân dẫn theo một toán quân tiên phong, giết thẳng một đường tới trung trướng.
Một thị vệ dùng cơ thể mình chắn cho Gia Luật Long Cát một đao trí mạng, đao pháp của binh Sở kia đơn giản nhưng lực lớn vô cùng, vung một đao thôi đủ để chém đôi người ra.
Binh Sở đó chính là Tào Tráng.
Tào Tráng thổi một hơi còi dài, thông báo tướng lĩnh của quân Yến đang có mặt ở đây.
Lưu Trạm ở gần đó lập tức dẫn binh vọt sang, tốc độ của Lưu Trạm cực nhanh, cứ vung một đao là hạ được ba tên địch, lưỡi đao gần nhất chỉ còn một tấc nữa thôi là chém đến cơ thể của Gia Luật Long Cát.
Sát thần này ở đâu chui ra nữa vậy!? Lá gan của Gia Luật Long Cát muốn nứt ra.
Dựa theo tin tình báo, kỵ binh quân Sở nhiều lắm chỉ có khoảng hai vạn người, số lượng cực kỳ ít ỏi và quý giá, sao có thể dùng tận bốn ngàn binh ở một cái quan ải nhỏ tí trong núi thế này được?
Trải qua nhiều chiến dịch lớn lớn bé bé, binh lực của quân Sở giảm mạnh, Gia Luật Long Cát tin rằng quân Sở không đủ khả năng gấp rút điều quân tinh nhuệ chủ lực đi tiếp viện nên mới nhàn nhã tới vùng rừng núi này làm đốc quân.
Nhưng gã lại không biết bốn ngàn kỵ binh này của Lưu Trạm là có hai ngàn con ngựa do hắn vất vả thu mua, dùng của cải và thời gian ba năm tích cóp được, hai ngàn con còn lại là cướp được ở bình đỉnh Phù Dung, và đây cũng toàn là quân tinh nhuệ dưới trướng Lưu Trạm.
Thân vệ cố gắng bảo vệ Gia Luật Long Cát, liều mạng phá vòng vây, Lưu Trạm dẫn binh của mình truy đuổi ráo riết.
Lúc này cũng có ngày càng nhiều binh Yến leo được lên ngựa phi về hướng Gia Luật Long Cát.
Binh Yến đóng quân ở bên ngoài khẩu Chu Thụ có khoảng hơn một vạn người, bốn ngàn kỵ binh của Lưu Trạm bất ngờ tập kích, đánh cho binh Yến không kịp trở tay nên mới chiếm thế thượng phong.
Dù sao binh Yến cũng là dân tộc chuyên sống trên lưng ngựa, sau khi leo được lên ngựa rồi thì như cá gặp nước, chạy trốn cực kỳ nhanh, mà bọn chúng tụ tập lại thành một đám cũng càng khó đối phó.
Lưu Trạm biết kỵ binh của mình chưa phải là quân chính quy, một là chưa được huấn luyện bài bản, hai là không được trang bị vũ khí chuyên dụng của kỵ binh, quan trọng hơn là ngựa tốt ngựa xấu trộn lẫn lộn, một khi cứng đối cứng với thiết kỵ quân Yến thì chắc chắn không có phần thắng.
Đợt tập kích này hắn đã bất ngờ đánh quân Yến một trận, ít nhất cũng chém được một nửa số binh lực, đủ để làm Gia Luật Long Cát sợ hết hồn rồi.
Lưu Trạm đuổi theo Gia Luật Long Cát khoảng ba dặm, nhớ tới lời Tống Phượng Lâm dặn dò, cuối cùng lý trí chiến thắng được lửa giận, hắn kéo cương ngựa hướng về phía Gia Luật Long Cát đang cụp đuôi chạy trốn mắng to: “Lũ chó! Ông mày tên là Lưu Trạm! Ngày sau cái tên này nhất định sẽ khiến chúng mày nghe thôi cũng sợ vỡ mật!”
Gia Luật Long Cát tức đến độ suýt phun ra máu nhưng kỵ binh dưới trướng đang tán loạn khắp nơi nên không thể tổ chức phản công được, trước mắt gã chỉ có thể tạm thời nuốt cơn giận này xuống.
Sau nửa đêm, binh doanh của quân Yến ở bên ngoài khẩu Chu Thụ bị lửa lớn cháy hừng hực nuốt hết, Lưu Trạm hạ lệnh đốt sạch toàn bộ quân nhu và lương thảo mà binh Yến bỏ lại.
Rạng sáng, thiết kỵ quân Yến tổ chức phản công, quay lại chỉ thấy toàn bộ binh doanh biến thành một đống tro tàn.
Gia Luật Long Cát vừa giận vừa kinh ngạc, gã không ngờ binh Sở chẳng hề lưu luyến chỗ lương thảo và quân nhu bị bỏ lại, nếu binh Sở ham hố chỗ lương thảo quân nhu này thì chắc chắn bây giờ vẫn sẽ chưa rút hết, gã định đánh một trận phản công dạy dỗ bọn chúng.
“Nít ranh miệng còn hôi sữa!” Gia Luật Long Cát ngửa mặt lên trời rống to.
“Tả tướng quân.” Phạm thiên sư với dáng vẻ chật vật lạnh nhạt nhìn gã.
“Ta khuyên tướng quân nên tạm thời thu tay, trở về bàn bạc lại kỹ hơn. Binh Sở có thể tập kích một lần thì cũng sẽ có lần hai lần ba, ta thấy người kia tuy tuổi còn nhỏ nhưng vừa có dũng vừa có mưu, không đơn giản đâu.”
Nói xong, Phạm thiên sư hừ một tiếng, chắp tay cáo từ rồi rời đi trước cùng tùy tùng của mình.
Gia Luật Long Cát cực kỳ thê thảm, tin tức chiến bại mà truyền về đại đô thì mặt mũi của gã mang đi vứt rác hết, nhưng nếu gọi quân chủ lực tới đánh thì sẽ không bảo vệ được bên phía bình nguyên Thương Hà, cân nhắc một hồi, cuối cùng Gia Luật Long Cát quyết định ôm hận tạm thời lui đi.
Đội ngũ quân Sở cũng lục tục quay trở về Thông Thiên Quan.
Không lâu sau thám báo truyền về tin tức binh Yến đã rút lui toàn bộ.
Lý A Tam đứng đợi sẵn ở cửa thành, nhìn thấy Lưu Trạm lập tức đi đến nói: “Lưu tướng quân, Tống tiên sinh cho mời.”
Toàn thân Lưu Trạm đang rất bẩn, hắn xuống ngựa giao lại dây cương cho Lý A Tam, đi thẳng về phía tiểu viện, trước khi vào nhà có thân vệ tới hỗ trợ hắn cởi áo giáp.
Tống Phượng Lâm pha sẵn trà ngồi trong phòng chờ Lưu Trạm, cả căn phòng ngập trong mùi trà thơm phức, sắc mặt của y còn nhiều mỏi mệt nhưng vẫn cố gắng duy trì tỉnh táo, chờ Lưu Trạm trở về.
“Binh Yến lui rồi.” Lưu Trạm vừa bước vào liền nói.
Hắn thấy sắc mặt của Tống Phượng Lâm quá kém, lập tức nhíu mày: “Sao còn chưa nghỉ ngơi? Những chuyện còn lại ta sẽ xử lý.”
Tống Phượng Lâm thực sự đang rất mệt, y nói thẳng: “Phó tướng tù binh quân Yến kia có ích, đừng vội nộp lên.”
“Hửm?” Lưu Trạm tiện tay cầm một ly trà chuẩn bị uống thì mấy lời tiếp theo của Tống Phượng Lâm làm hắn biến sắc mặt: “Có thể thông qua gã để vẽ bản đồ của nước Yến.”
Lưu Trạm đứng bật dậy, không rảnh uống trà nữa mà xoay người định đi ra ngoài.
“Không cần phải vội, ta sắp xếp người canh giữ rồi, cũng sẽ không cho gã cơ hội tự sát.” Tống Phượng Lâm nói.
Lưu Trạm vươn tay sang ôm lấy hai bên má Tống Phượng Lâm, hung hăng hôn lên môi y một cái chóc, tiếng cực kỳ vang: “Ông đây yêu đệ chết mất thôi!”
Sách địa lý Bắc Cương tuy có viết sơ qua về các thành trì trong lãnh thổ nước Yến nhưng không quá cụ thể, khi hành quân rất cần một cái bản đồ ghi lại phương hướng và con đường cụ thể chính xác nhất.
Từ miệng phó tướng quân Yến có thể hoàn thiện được tấm bản đồ Bắc Cương của Lưu Trạm, cho dù không hoàn thiện toàn bộ, chỉ cần xác định được vị trí và khoảng cách của một số thành trì quan trọng là đủ rồi.
Có tấm bản đồ này thì khu vực mà Lưu Trạm có thể tấn công sẽ không còn chỉ giới hạn dưới chân núi Tề Vân nữa.
“Nghỉ ngơi đi, ta qua bên kia một lúc rồi về.” Lưu Trạm không ngồi yên được, bế Tống Phượng Lâm lên nhét y vào ổ chăn rồi gọi vài người đi cùng mình tới chỗ phó tướng quân Yến.
Không chỉ mình phó tướng quân Yến, còn có thể moi được tin tức hữu dụng trong miệng những tên tù binh, so sánh đối chiếu với nhau dư sức biết tỏng kẻ nào đang nói dối.
Lưu Trạm chẳng sợ những tên tù binh đó không chịu mở miệng, hắn có rất nhiều cách để bức cung.
Trong đầu Lưu Trạm bây giờ chỉ có bản đồ, cùng Tào Tráng và Quách Đông Hổ thẩm vấn tù binh suốt đêm, có thêm Lữ Thụ Sinh ở bên cạnh ghi chép, không cho bất kỳ ai khác xen vào.
Sau chiến sự, ở Thông Thiên Quan có rất nhiều việc phải lo liệu, rất nhiều chuyện Lý Tiểu Liên phân vân do dự, đành phải tới tiểu viện chờ Tống Phượng Lâm ngủ dậy rồi nhờ y quyết định.
“Hiện giờ binh Yến đã rút lui, trong khoảng thời gian ngắn sắp tới hẳn là sẽ không đến nữa, Thông Thiên Quan quá nhỏ, không cần thiết phải để quá nhiều binh lính đóng ở đây.” Tống Phượng Lâm ngẫm nghĩ một hồi rồi nói.
“Tiểu Liên, tân binh mà đệ mang từ Sầm Châu đến tạm thời cho đóng quân ở binh doanh huyện dưới chân núi, bố trí hai phó úy khôi phục huấn luyện, không được chậm trễ, còn binh lính chi viện của huyện Định Biên và huyện Chương Đài cũng xuống núi đi thôi.”
Quan ải quá chật chội, càng nhiều người càng khó sinh hoạt.
Tống Phượng Lâm nói tiếp: “Vết thương của Lý Phúc Điền và Chu Tử Minh chưa lành, binh lính thủ hạ của bọn họ tạm thời do đệ quản lý, chờ Lưu Trạm có thời gian rồi sắp xếp lại một lần nữa sau.”
Lý Tiểu Liên không phản đối, lập tức lui xuống làm việc.
Biết Tống Phượng Lâm dậy rồi, càng ngày càng có nhiều người tới xin ý kiến.
Tống Phượng Lâm bảo Vi Thành Quý chọn một khu vực ở cánh rừng của thôn Thiên Mang làm doanh địa, để bốn ngàn quân tinh nhuệ tạm thời đóng ở đó, mỗi ngày chỉ cần khoảng một ngàn người thay phiên nhau tới Thông Thiên Quan canh giữ.
Chẳng mấy chốc mà hơn một nửa số người của Thông Thiên Quan rời đi, trong quan ải không cần phải tiếp tục chen chúc nữa.
Tiếp đó Tống Phượng Lâm lật sổ ghi tên phạm nhân ra, chọn trong đó năm trăm cái tên có tội nặng nhất cho ở lại quan ải phụ trách sửa chữa và cải tạo, để Khương Trường Lâm mang theo binh lính của mình giám sát.
Toàn bộ quân phòng thủ của binh doanh huyện Võ Nguyên cũng được xuống núi nghỉ ngơi dưỡng thương.
Sắp xếp cho các viện quân xong xuôi, Tống Phượng Lâm gọi tới từ thư viện Vân Trung hai tú tài, muốn Trương Tiểu Mãn dẫn theo bọn họ ghi lại toàn bộ tình trạng thương vong để kịp thời lo liệu vấn đề trợ cấp cho binh lính hi sinh.
Từng công việc được xử lý kịp thời và chính xác, Tống Phượng Lâm mất thời gian một ngày để ổn định lại toàn bộ Thông Thiên Quan.
Nguy cơ của Thông Thiên Quan đã được giải trừ, khói báo động chuyển thành khói trắng rồi cuối cùng bị dập tắt.
Đá ở thao trường được xếp gọn lại, tường thành được sửa chữa, dự tính sẽ mất khoảng một tháng để khôi phục lại hết thảy giống như ban đầu.
Lưu Trạm ở trong phòng giam suốt ba ngày ba đêm, cạy được không ít tin tức mà mình cần từ miệng phó tướng quân Yến.
Hắn cầm trong tay một chồng khẩu cung thật dày, hai mắt đỏ ngầu chằng chịt tơ máu, tính ra thì đã sáu ngày liên tục hắn không ngủ không nghỉ.
Lưu Trạm cảm thấy hai chân mình hơi lâng lâng, về tới phòng lập tức cởi quần áo ra, tắm qua một lượt rồi kéo Tống Phượng Lâm lên giường đi ngủ.
Lần này là ngủ thật, giờ có cho hắn uống thuốc thập toàn đại bổ hắn cũng không “cứng” nổi, mệt quá mệt rồi.
“Từ từ, ta chưa xong việc...” Tống Phượng Lâm giãy giụa.
Lưu Trạm đè chân lên người Tống Phượng Lâm, giam y vào ngực mình, khàn giọng nói: “Ngủ dậy rồi tính tiếp.”
Tống Phượng Lâm thực sự cũng rất mệt, vết thương của y chưa lành mà vẫn luôn bận rộn xử lý sự vụ, chưa có lúc nào thư thả để nghỉ ngơi đàng hoàng. Tống Phượng Lâm vốn tưởng mình sẽ không ngủ được, kết quả vừa nằm một lúc đã chìm vào ngủ say.
[Hết chương 62]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.