Ba Ngàn Dặm Lưu Đày

Chương 63: Tướng quân Tề Vân

Mộ Quân Niên

16/07/2024

Tiến lên bằng cách lùi bước

Tác giả: Mộ Quân Niên

(Edit: Andy/Cấm reup)

-

Hai người ngủ một giấc dài tới tận buổi sáng ngày hôm sau.

Lúc Lưu Trạm dậy Tống Phượng Lâm còn đang ngủ, hắn thử sờ trán y kiểm tra nhiệt độ, thấy vẫn hơi sốt nhẹ. Mấy ngày sau khi bị thương Tống Phượng Lâm chưa từng được nghỉ ngơi đàng hoàng, toàn phải bận tâm và lo liệu hết chuyện này đến chuyện kia.

Mọi công việc lớn nhỏ của Thông Thiên Quan đều đã được quyết định sơ qua, Lưu Trạm nghĩ dù sao điều kiện ở Thông Thiên Quan cũng quá hạn chế, cùng ngày hôm đó hắn đưa Tống Phượng Lâm về nhà họ Lưu dưỡng thương. Thông Thiên Quan cách nhà họ Lưu không xa, vài việc lặt vặt còn lại ở nhà cũng có thể tiếp tục làm nốt.

Thương binh vẫn đang tập trung ở thư viện Vân Trung chữa trị, thôn Thiên Thương mấy ngày nay kẻ đến người đi, tới lui liên tục, có không ít người nhà bệnh nhân tới chăm sóc người thân của mình.

Cũng có một số người vết thương không nặng lắm nên tiếp tục về nhà dưỡng thương.

Hầu hết những thương binh này là binh lính của bổn huyện, phải ra tiền tuyến trong hai ngày đầu tiên chiến sự khốc liệt nhất, những binh lính hy sinh cũng đã được Tống Phượng Lâm thu xếp xong phần trợ cấp.

Ngày hai người về, Triệu thị dặn Lưu quản gia nhớ chuẩn bị cơm nóng, cả nhà quây quần ăn một bữa cơm đoàn viên.

Có lẽ do vừa trải qua một trận chiến lớn nên mỗi ngày ở thư viện Vân Trung cách vách đều lặp đi lặp lại tình cảnh sinh ly tử biệt, nghĩ đến khoảng thời gian khó khăn vừa qua, bữa cơm cũng không náo nhiệt ồn ào như ngày trước.

Sau khi ăn xong, Lưu Trạm một mình lang thang ra chỗ sườn núi sau lưng nhà họ Lưu đi dạo tiêu cơm, chỉ đến khi không có ai xung quanh trong mắt hắn mới lộ ra vài tia sầu não và lo lắng.

Trận chiến này tuy thắng nhưng binh doanh Sầm Châu cũng phải trả một cái giá quá lớn, thắng lợi ở Thông Thiên Quan đối với Lưu Trạm mà nói chính là thắng trong cay đắng.

Theo thống kê, trận chiến này đã khiến một ngàn binh lính của huyện Võ Nguyên hy sinh, lượng binh lính bổ sung cứu viện hy sinh gần hai ngàn người, trung bình mỗi ngày hy sinh không ít người, binh lính và trai tráng bị thương nặng cũng nhiều vô số kể.

Lưu Trạm khoanh tay, dõi mắt trông về phía xa.

Chân trời là núi non trùng điệp ẩn mình trong sương mù lượn lờ, những sườn đồi gần xung quanh phân bố rải rác ruộng bậc thang.

Lúa trên núi bắt đầu ngả vàng, chẳng bao lâu nữa sẽ đến đợt thu hoạch, lại thấy ở phía Tây của mảnh ruộng là một đoàn người mặc đồ trắng thổi kèn xô-na đang đi đưa ma.

Có quân hộ bị mất con trai trong hai năm liên tiếp, tuy hai đứa con đổi lại được hơn một trăm lượng bạc trợ cấp nhưng trong nhà chỉ còn người già và trẻ nhỏ sống nương tựa vào nhau, sinh hoạt rất vất vả.

Nước Yến lòng lang dạ thú, chiến tranh ở Bắc Cương xác định sẽ còn tiếp diễn, trận chiến lần này ở Thông Thiên Quan chỉ là giai đoạn đầu tiên núi Tề Vân bị lửa lan đến.

Các quân hộ sẽ không thể gồng gánh nổi nếu cứ tiếp tục bị mất người, ngay cả khi muốn dốc toàn lực bảo vệ, không có người thì lấy đâu ra binh, sớm muộn gì những thứ mà Lưu Trạm khổ tâm gây dựng cũng sẽ đổ bể hết.

Lưu Trạm sâu sắc nhận ra những gì mà hắn đang có hiện tại ở huyện Võ Nguyên, thậm chí là Sầm Châu vẫn chưa đủ.

Mấy năm nay hắn đặt phần lớn tinh lực lên việc đánh giặc và tính kế thăng quan, bây giờ hắn đã là tướng quân du kích ngũ phẩm, còn Sầm Châu thì lại rỗng tuếch và yếu ớt hơn ngày xưa rất nhiều.

Đến lúc phải dừng lại rồi, Lưu Trạm nghĩ thầm.

“Nghĩa phụ!”

“Đại ca!”

Hai thằng nhóc một trước một sau chạy về phía Lưu Trạm, Lưu Minh Tông béo ục ịch chắc nịch, tuy lớn tuổi hơn nhưng chạy không nhanh bằng Lưu Du Ninh.

Lưu Trạm mỉm cười, mỗi tay đón lấy một đứa nhóc, hỏi: “Lại lén lút đi chơi rồi đúng không?”

Lưu Du Ninh ngượng ngùng đỏ mặt.

“Đại ca, viết chữ chán quá đi...” Lưu Minh Tông nhăn nhó giải thích.

“Không muốn viết chữ thì đi luyện võ, theo văn hoặc theo võ, kiểu gì cũng phải chọn một thứ.” Lưu Trạm vừa nói vừa dẫn hai đứa nhỏ đi về nhà.

“Ta vừa về đã nghe cha kể, nói đệ chỉ cần hở ra không có ai trông là lại leo lên mái nhà lật ngói, ta tính tìm cho đệ một thầy dạy võ, tạm thời bắt đầu học một ít quyền pháp cơ bản trước. Du Ninh con cũng học đi, nếu cứ vừa gầy vừa thấp như vậy thì sau này đến vợ mình cũng không bế nổi.”

Hai đứa trẻ không dám phản đối, việc này được quyết định rất nhanh.

Đời trước tuy Lưu Trạm không phải là một người học hành giỏi giang nhưng hắn vẫn hiểu tri thức có tầm quan trọng lớn thế nào.

Cơ nghiệp mà hắn vất vả gây dựng ngày sau còn phải trông cậy vào thằng nhóc Lưu Minh Tông này tiếp quản, nếu chỉ nuôi ra một đứa trẻ dốt nát bất tài thì quá uổng phí rồi.

Ban đêm yên lặng như tờ.

“Huynh muốn dời nhà họ Lưu và thư viện Vân Trung xuống núi?” Tống Phượng Lâm khoác áo, đang ngồi ở bàn đọc thư mà Lưu Thành gửi về, nghe Lưu Trạm nói xong y kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Ánh nến trong phòng lung lay lập lòe.

Lưu Trạm ngồi xuống bên cạnh Tống Phượng Lâm, nhìn vào đôi mắt phượng xinh đẹp của y, nói: “Ta muốn đổi thư viện Vân Trung thành binh doanh trú đóng, còn nhà họ Lưu thì đổi thành nha môn, lấy nơi này làm cứ điểm trường kỳ điều đình với quân Yến.”

Lưu Trạm suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này, không phải chỉ là nhất thời hứng khởi.

“Mục đích của quân Yến không chỉ là bình nguyên Thương Hà, quân Yến không hạ được Cấp Dương Quan tất sẽ tìm điểm đột phá ở đường khác. Núi Tề Vân lại nằm ở phía sau thành Tấn Dương và Cấp Dương Quan, chỉ cần chiếm được núi Tề Vân, thành Tấn Dương và Cấp Dương Quan sẽ tự động sụp đổ.”

“Gia Luật Long Cát ngã chổng vó ở Thông Thiên Quan một lần, sớm muộn gì gã cũng sẽ dẫn quân quay trở lại, nếu xác định ngày sau phải tái chiến thì chúng ta không thể để diễn ra tình trạng bị động như lần trước nữa, mà nếu vậy thì phải cho quân trú đóng ở ngay gần Thông Thiên Quan.”

Tống Phượng Lâm đặt lá thư mới đọc một nửa trong tay xuống, ngồi thẳng người nghiêm túc nói: “Số lượng phòng ốc của thư viện Vân Trung lấy ra làm quân doanh thì dư dả, nhưng mà lại không có thao trường cho binh lính huấn luyện.”

“Nếu muốn xây thao trường thì phải san bằng toàn bộ khu vực xung quanh thư viện Vân Trung, mà ruộng lúa của thôn Thiên Thương đa số lại nằm ở đó, san bằng để xây thao trường e rằng mỗi gia đình đều sẽ bị ảnh hưởng.”

Bất kể là chuyện lớn hay nhỏ Lưu Trạm đều thích bàn bạc với Tống Phượng Lâm, ngoại trừ tôn trọng thì nhiều hơn là Tống Phượng Lâm đủ khả năng biến những ý tưởng của hắn thành phương án có thể thực thi, thậm chí còn đưa ra dự đoán về những khó khăn sẽ gặp phải.



Chuyện san bằng ruộng đương nhiên Lưu Trạm cũng nghĩ tới, ngoại trừ bồi thường bạc thì hắn chưa nghĩ ra được phương pháp nào khác tốt hơn.

Tống Phượng Lâm ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ có thể di chuyển cả thôn.”

Đôi mắt Lưu Trạm sáng ngời, biểu cảm nghiêm túc chăm chú lắng nghe.

“Tình hình chiến sự trong tương lai không ai có thể đoán trước được nhưng mà vẫn nên chuẩn bị phương án ứng phó cho tình huống xấu nhất, nếu quân Yến xâm phạm quy mô lớn, quân đóng ở thôn Thiên Thương cần ít nhất là hơn một vạn, thậm chí hơn hai vạn, để tiến lên công cũng được mà lui về thủ cũng được.”

Tống Phượng Lâm chấm bút, vẽ lên tờ giấy trắng vài đường bố cục cơ bản của thôn Thiên Thương.

“Hiện tại quân phòng thủ ở Sầm Châu và quân đang đóng ở binh doanh quân bắc của huynh tính ra nhân số cũng gần đến hai vạn người, lấy hai vạn người này làm tiêu chuẩn xây dựng thao trường, vậy thì diện tích đương nhiên sẽ bao trùm hết toàn bộ thôn.”

Tống Phượng Lâm vẽ lên bản đồ vài hình tròn, đánh dấu chỗ nào là kiến trúc cần xây dựng, doanh trại chiếm diện tích bao nhiêu, thao trường bao nhiêu, kho lương bao nhiêu, nhìn vào cái là hiểu ngay.

Nếu muốn theo mô hình này thì phải dời cả thôn Thiên Thương.

Lưu Trạm không chút do dự, đập tay lên tờ bản đồ trầm giọng nói: “Dời!”

Quyết định di chuyển thôn thì phải có cách thức di chuyển cụ thể.

Tống Phượng Lâm nói tiếp: “Ruộng lúa nhà cửa cứ theo giá thị trường bồi thường cho thôn dân, cũng có thể cắt thêm đất trong dãy Dã Tùng bồi thường cho bọn họ, sau này khai hoang đăng ký thành ruộng riêng, hẳn là bọn họ không còn gì để phàn nàn nữa.”

Đây là đãi ngộ cực kỳ hậu hĩnh lắm rồi, thực ra dựa vào quyền thế của Lưu Trạm, dời hay không dời chỉ cần một câu thôi là đủ. Lưu Trạm chủ động nhượng bộ, bồi thường cho nhiều như vậy để đảm bảo không có ai ngoi đầu lên cố tình gây sự.

Chuyện di chuyển thôn Thiên Thương vào dãy Dã Tùng được quyết định xong.

“Còn một chuyện nữa.” Lưu Trạm chấm chấm ngón tay trỏ lên mặt bàn, đây là động tác nhỏ chứng tỏ hắn đang do dự.

“Ta muốn xin đi phòng thủ ở núi Tề Vân, không biết Chu Thiền và Duệ Vương có chịu thả người hay không, đặc biệt là Duệ Vương, nhất định sẽ không cho phép ta rời khỏi Tấn Dương quá lâu.”

Nhưng bây giờ quân Yến đã nhắm mục tiêu vào núi Tề Vân, đương nhiên Lưu Trạm không thể mặc kệ. Các huyện ở núi Tề Vân cũng chưa làm gì để chuẩn bị cho chiến sự lâu dài, nơi này có quá nhiều việc cần phải thu xếp.

Và nếu Lưu Trạm tiếp tục ở lại đại doanh quân bắc, chắc chắn sẽ bị Chu Thiền cản tay nên rất khó phát triển thế lực, xin về địa bàn của mình kiểu gì cũng thuận buồm xuôi gió hơn.

“Rời xa đại doanh quân bắc, rời xa Duệ Vương, con đường thăng quan của huynh cũng sẽ chịu ảnh hưởng, huynh xác định mình bỏ được?” Tống Phượng Lâm như đi guốc trong bụng Lưu Trạm, y biết ngay Lưu Trạm đang rối rắm chuyện gì.

Hiện giờ Lưu Trạm đang rất được Duệ Vương sủng ái, sau này cho dù không có chiến công, chỉ cần không phạm sai lầm thì trải qua mấy năm, dựa vào tín nhiệm cũng sẽ được Duệ Vương thăng quan cho.

Thậm chí tương lai nếu Duệ Vương thật sự có thể trở thành thái tử hoặc hoàng đế thì cũng mang lại không ít lợi ích cho Lưu Trạm, rời khỏi Duệ Vương tương đương với việc rời khỏi trung tâm quyền lực, chuyện tương lai không còn ai đảm bảo được, làm không tốt thì Lưu Trạm cũng không có cơ hội được thăng quan nữa.

Từ trước đến nay tác phong làm việc của Lưu Trạm luôn là sát phạt quyết đoán, lần này lại tự hỏi suốt một ngày trời rằng mình nên giữ hay bỏ, đủ thấy hắn phân vân nhiều cỡ nào.

Tống Phượng Lâm dám nói thẳng ra vì biết nếu phải chọn giữa danh lợi trên quan trường và đại cục thì Lưu Trạm chắc chắn sẽ chọn vế sau, y biết Lưu Trạm không phải loại người ham mê truy đuổi những danh lợi trên quan trường.

“Dám chê cười ta à?” Lưu Trạm bực bội cúi đầu cắn lên vành tai của Tống Phượng Lâm, cho dù Tống Phượng Lâm có giãy giụa trốn tránh cỡ nào cũng không thoát được, vành tai bị cắn đến đỏ bừng.

Cuối cùng còn làm cho cả hai bị lửa nóng đốt người, nếu không phải vì Tống Phượng Lâm đang có thương tích thì Lưu Trạm mặc kệ hết rồi, chẳng thèm quan tâm có đang ở nhà hay không, cứ đè ra trước rồi tính tiếp.

“Đừng quậy nữa, Du Ninh đang ở đây...”

Lưu Trạm ngẩng đầu lên nhìn về phía giường đất, trên đó có một đứa bé đáng yêu trắng nõn đang ngoan ngoãn ngủ say.

“Hời cho thằng nhóc thúi đó, dám chiếm chỗ của ông.” Lưu Trạm hừ lạnh.

“Đang ở nhà, bớt phóng túng đi.” Tống Phượng Lâm tức giận đẩy hắn ra.

Lưu Trạm nghĩ thầm còn lâu ta mới thèm ngại có bị người trong nhà phát hiện hay không, nhưng mà Tống Phượng Lâm không muốn nên hắn đành phải nghe lời.

Lại bàn về vấn đề chính.

Tống Phượng Lâm nói: “Nếu muốn đóng ở núi Tề Vân thì chỉ có thể làm sao cho Chu Thiền chủ động mở miệng sai khiến huynh, vậy thì Duệ Vương sẽ không thể giữ huynh được, huynh cũng không đắc tội Duệ Vương, chúng ta nên tính toán thật kỹ.”

Chỉ cần có cách là được, Lưu Trạm cao hứng nói: “Không vội, việc này cứ từ từ suy tính.”

Lần này Lưu Trạm xuất binh đến Thông Thiên Quan hoàn toàn danh chính ngôn thuận, lại có tù binh trong tay, tin chiến thắng truyền về đại doanh quân bắc tương đương với lập công lớn, hắn có thể nhân cơ hội ở lại lâu thêm một chút, cũng sẽ không có ai thắc mắc gì.

“Nếu đã quyết định di chuyển cả thôn vào dãy Dã Tùng thì phải chuẩn bị trước rất nhiều thứ.”

Lưu Trạm gật đầu: “Nghe theo đệ hết.”

Ngày hôm sau Lưu Trạm nói lại ý định di chuyển thôn Thiên Thương cho Lưu Học Uyên và Tống Nghi Quân nghe, hai ông cũng cực kỳ tán đồng.

Lưu Học Dật càng hận không thể lập tức xuống núi ngay và luôn: “Ngày hôm ấy binh Yến lên núi, Thông Thiên Quan nổi khói báo động làm bà nội của con kinh hãi đổ bệnh mất hai ngày, cái chỗ này thực sự quá gần đất Yến, nếu có thể dời xuống núi thì đúng là không còn gì tốt hơn.”

Trên dưới nhà họ Lưu biết sắp sửa được dời xuống núi nên ai nấy đều vui mừng phấn khởi.

Mọi chuyện đã được quyết định, ngày hôm sau Tống Phượng Lâm viết công văn phát bố cáo cho toàn bộ thôn Thiên Thương và không có thôn dân nào lên tiếng phản đối.

Chuyện di dân xuống núi trở thành quan trọng hàng đầu, vô số việc vụn vặt cần làm, may mà có Lưu Học Uyên và Tống Nghi Quân đứng ra chủ trì.

Tống Phượng Lâm làm xong bản quy hoạch sơ bộ cho dãy Dã Tùng từ mấy tháng trước, cư dân sẽ tập trung ở đâu, xưởng chế tạo, nha môn, đường xá thế nào, bây giờ chỉ cần chọn trên bản đồ một vị trí thích hợp để xây dựng lại thư viện Vân Trung và nhà họ Lưu là được.

Mấy ngày liên tục Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm đều thảo luận vấn đề này, chốt lại bố cục và các loại hình thức kiến trúc của thư viện Vân Trung và nhà họ Lưu, Lưu Trạm còn đích thân dẫn người chạy tới dãy Dã Tùng để xem phương hướng.

Sau khi chốt xong toàn bộ những việc cần làm khi chuyển xuống núi, lúc này Lưu Trạm mới dẫn theo một ngàn kỵ binh nghênh ngang áp giải tù binh quay trở về Tấn Dương.

“Tránh ra tránh ra! Đây là tù binh người Yến của tướng quân du kích Lưu Trạm Lưu tướng quân, sắp sửa phải nộp lên cho Duệ Vương rồi, đừng có cản đường!”

Binh lính đi đầu vênh váo tự đắc hét to xua đuổi hết bá tánh ven đường, còn không quên khen trong trận chiến này Lưu Trạm dũng mãnh thế nào, ồn ào đến nỗi đi đến đâu cũng có bá tánh vây xem.

Đây là lần đầu tiên Duệ Vương kiếm được nhiều tù binh như vậy từ khi lên làm đốc quân.



Tù binh còn sống sau cuộc chiến và đầu người có bản chất hoàn toàn khác nhau, tù binh còn sống có thể áp giải về kinh thành cử hành nghi thức đầu hàng, Tuyên Đế và các đại thần sẽ lấy tù binh làm lễ tế trời, an ủi vong hồn của những binh sĩ tử trận.

Giữ được thể diện cho Tuyên Đế là công lao vô cùng to lớn.

Đoàn người của Lưu Trạm vừa đặt chân vào địa giới thành Tấn Dương, tin tức cũng được truyền đến tai Chu Thiền.

Chu Thiền nổi giận đập vỡ chung trà, mặt mày đỏ bừng. Lưu Trạm biết rõ lão mới là thống soái tối cao của đại doanh quân bắc, có dâng tù binh thì cũng phải dâng cho lão trước, thế mà Lưu Trạm lại thản nhiên bỏ qua lão, trực tiếp nộp tù binh cho Duệ Vương.

Tuy cuối cùng Duệ Vương cũng sẽ không ngó lơ Chu Thiền nhưng hành động này của Lưu Trạm quả thực là không thèm để ý đến mặt mũi của lão.

Chu Thiền phẫn nộ đi qua đi lại trong thư phòng, càng nghĩ càng tức càng nghĩ càng cảm thấy không thể để cho thằng nhãi Lưu Trạm kia tiếp tục vênh váo coi trời bằng vung được, lão cho truyền mấy mưu sĩ nuôi trong phủ tới để thương lượng đối sách.

Phái Công Ly vẫn đang làm mưu sĩ trong phủ đại tướng quân như cũ, vì có một khoảng thời gian y rất thân thiết với Lưu Trạm nên nhận lại không ít nghi ngờ và khinh thường trong phủ đại tướng quân.

Phái Công Ly vốn tưởng Lưu Trạm không muốn bày mưu tính kế cho mình nữa nhưng không ngờ đêm qua y lại nhận được thư mật của Tống Phượng Lâm.

Chuyện mà Tống Phượng Lâm muốn Phái Công Ly làm rất đơn giản nhưng lại khiến Phái Công Ly nghĩ mãi không hiểu tại sao.

Những mưu sĩ mới toanh hội tụ trong thư phòng của Chu Thiền, vì lúc trước vừa mới đuổi đánh đi một đám, còn đám này là mưu sĩ mới từ Trung Nguyên gửi tới, chỉ có Phái Công Ly xem như là người đi theo bên cạnh Chu Thiền lâu nhất.

Có lẽ do nghe nói Chu Thiền đã đánh đám mưu sĩ cũ một trận tơi bời nên đám mưu sĩ mới vô cùng cẩn thận, chưa kể Lưu Trạm còn là tướng quân du kích kiêm tâm phúc của Duệ Vương, bất kể bên nào bọn họ cũng không dám đắc tội.

Bởi vì không có ai dám đắc tội nên bàn mãi không rút ra được kết luận, Chu Thiền càng nghe càng mất kiên nhẫn.

Lúc này Phái Công Ly tiến lên một bước, chắp tay nói: “Đại tướng quân, tại hạ có một kế.”

Chu Thiền lạnh mặt liếc Phái Công Ly, trong lòng ngờ vực nhưng đám mưu sĩ kia cũng chẳng đưa ra được ý kiến nào hữu dụng, giờ nghe thêm một chút cũng chẳng sao, cuối cùng lão gật đầu đồng ý, ra hiệu cho đối phương có thể nói.

“Chủ lực của quân bắc vẫn luôn đóng ở thành Tấn Dương và Cấp Dương Quan, hình thành một vòng đai phòng thủ giằng co với quân Yến, bây giờ quân Yến lại tấn công lên phía Bắc của núi Tề Vân, về tình hay về lý đại tướng quân đều phải phái binh đi canh giữ phòng tuyến phía Bắc này.”

Phái Công Ly nói lại những gì mà Tống Phượng Lâm viết trong thư: “Sao không nhân cơ hội điều Lưu Trạm lên núi phòng thủ? Vừa tách hắn ra khỏi Duệ Vương vừa cắt đứt hết những tâm tư mà hắn không nên có, cũng coi như là một đòn trừng phạt, cho hắn biết thế nào là đắc tội người không thể đắc tội.”

Chu Thiền thoáng kinh ngạc, nhíu mày ngẫm lại những gì Phái Công Ly vừa nói rồi bật cười ha ha.

Đồng thời những mưu sĩ xung quanh cũng xôn xao bàn tán, thầm nghĩ kế sách này của Phái Công Ly quả thật quá nham hiểm.

Đóng quân ở nơi hoang vu hẻo lánh như núi Tề Vân, rời xa khỏi Duệ Vương rời xa khỏi tiền tuyến chính, con đường làm quan của Lưu Trạm coi như chấm hết ở đây, chỉ cần Chu Thiền nói mấy câu chèn ép nữa thôi là cả đời còn lại của Lưu Trạm đừng hòng thò đầu ra khỏi núi.

“Tâm của Công Ly hóa ra vẫn đặt ở chỗ bản tướng quân đây.” Chu Thiền vỗ vai Phái Công Ly, tâm trạng u ám mấy ngày nay cuối cùng cũng sáng sủa lên.

“Dưới trướng bản tướng quân đúng lúc thiếu một tham sự, ngươi qua đó rèn luyện đi.”

Phái Công Ly vui mừng khôn xiết, vội vàng khấu tạ Chu Thiền.

Một người vừa đắc tội Duệ Vương vừa đắc tội với Lưu Trạm, ngoại trừ nhận lão làm chủ nhân ra thì không còn con đường nào khác, dù gì cũng là một nhân tài đáng tin cậy.

Nguyên tắc dùng người của Chu Thiền trước giờ luôn là phải nắm nhược điểm của kẻ đó trong tay thì mới có thể tùy ý sai khiến, chỉ có loại người đó mới chịu nghe lời vô điều kiện.

Kế dùng một hòn đá ném hai con chim của Tống Phượng Lâm thành công mĩ mãn, tuy y chưa từng gặp Chu Thiền nhưng lại đoán được phần lớn suy tính của lão.

“Truyền quân lệnh của đại tướng quân! Lệnh cho Lưu Trạm dẫn theo quân dưới trướng của mình phòng thủ ở núi Tề Vân, toàn quyền chỉ huy phòng tuyến phía Bắc, hiệu là tướng quân Tề Vân. Lệnh cho tướng quân Tề Vân ngay lập tức khởi hành quay về khu vực của mình.”

Phó tướng truyền lệnh nâng cằm đắc ý giao lại công văn cho Lưu Trạm, nhìn biểu cảm khiếp sợ và khó tin của hắn, trong lòng tiện thể cười nhạo một phen.

“Tướng quân Tề Vân, thỉnh tướng quân giao lại tù binh người Yến cho thuộc hạ, thuộc hạ sẽ tiếp tục áp giải vào thành giao cho đại tướng quân xử trí.”

Chỉ có tướng quân tam phẩm trở lên mới được trao danh hiệu, ví dụ như Định Quốc tướng quân của gia tộc họ Nhan chính là một tướng quân tam phẩm.

Chu Thiền trao cho Lưu Trạm quyền lực của một tướng quân tam phẩm nhưng lại không cho hắn phẩm cấp, chẳng khác nào tát một cái rồi cho một quả táo ngọt, nhưng quả táo này thực chất lại ôi thiu sâu sia, minh thăng ám giáng* khiến đối phương nhục nhã.

(*minh thăng ám giáng: ngoài mặt là thăng chức nhưng thực ra là giáng chức)

Thời điểm khảo nghiệm kỹ thuật diễn xuất tới rồi, Lưu Trạm nổi giận đùng đùng xông tới đấm phó tướng một phát ngã lăn, mắng: “Bản tướng quân là người của Duệ Vương, muốn điều đi đâu thì cũng phải do Duệ Vương đích thân điều!”

Phó tướng nhát gan không dám cứng đối cứng với Lưu Trạm nhưng vẫn gân cổ nói: “Chẳng lẽ Lưu tướng quân muốn chống đối quân lệnh sao?”

Lưu Trạm làm bộ lại muốn tiếp tục đánh người, Trương Tiểu Mãn từ đâu nhào đến ôm lấy chân Lưu Trạm, bi thương an ủi: “Xin tướng quân bớt giận! Chống đối quân lệnh là tội chết! Chúng ta thấp cổ bé họng không đấu lại đại tướng quân được đâu, dù sao đại tướng quân cũng là đệ đệ của mẹ ruột Duệ Vương, chúng ta từ bỏ đi thôi!”

Diễn xuất này hình như hơi quá khoa trương rồi.

Phó tướng thấy vậy tìm về tự tin, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Người đâu? Áp giải tù binh, chúng ta đi!”

Trong mắt phó tướng, con đường làm quan của Lưu Trạm coi như dừng lại ở đây, bị đại tướng quân tống cổ đến nơi rừng núi hoang vu biên thùy phòng thủ thì cả đời này đừng hòng bước ra khỏi đó.

Xử lý được Lưu Trạm còn mang lại cho Chu Thiền một thu hoạch ngoài dự kiến, đó là uy vọng trong doanh của lão được nâng cao lên một bậc.

Chúng tướng không dám tỏ thái độ bất kính với Chu Thiền nữa, dù sao chiêu này cũng quá nham hiểm, nếu Chu Thiền lại áp dụng trò tương tự lên người khác thì cho dù là Từ Mục Viễn cũng rất khó thoát thân.

Còn Duệ Vương? Bây giờ ai rảnh mà để ý đến suy nghĩ của Duệ Vương?

Lưu Trạm dẫn theo binh lính của mình quay trở về, lúc tiến vào địa giới huyện Sơn Âm bỗng kéo cương ngựa, hắn nhìn về phía thành Tấn Dương một lúc rồi ngửa mặt lên trời cười to.

“Chu Thiền ơi là Chu Thiền, sao ta có thể cô phụ danh hiệu tướng quân Tề Vân mà ông ban cho ta đây?”

Sở Tuyên Đế trị vì năm thứ chín, Lưu Trạm – hiệu là tướng quân Tề Vân – mở ra một trang mới trong sự nghiệp, chân chính thống trị toàn bộ sáu huyện Sầm Châu, đồng thời rời xa khỏi trung tâm quyền lực của Bắc Cương.

Đả kích này tác động không nhỏ tới Duệ Vương, khiến Duệ Vương hoàn toàn chấp nhận lùi một bước, Chu Thiền trở thành người duy nhất nắm quyền khống chế Bắc Cương.

[Hết chương 63]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ba Ngàn Dặm Lưu Đày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook